Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201
Trong phút chốc Vân Yên ngẩn ngơ không nói gì, chỉ ôm gối không cử động, ánh sao dìu dịu rọi lên tóc mai, hàng mi và gò má mịn màng, trong lờ mờ nàng càng thêm sạch sẽ và yên tĩnh, như năm ấy.
Trong bóng tối, Ung Chính ngồi ở đầu giường, nói từng câu từng chữ. Giọng nói ngài trầm thấp, và hơi khàn khàn.
- Lần trước trên xe ngựa nàng đã hỏi ta, nếu một ngày nàng quỳ trong đám người ấy, ta có nhận ra nàng không. Ta biết nàng nghĩ ta làm hoàng đế đã lâu, cương quyết độc đoán, có lẽ một ngày nào đó trên triều ta đã vô tình làm nàng cảm thấy xa lạ. Vì thế hôm nay ta chỉ nói một câu, mà nàng đã bỏ đi. Nàng bắt nạt ta hơn nửa đời người, sắp năm mươi rồi mà ta vẫn phải lật đật đi tìm nàng. Nàng thấy trên thế gian này còn ai khiến ta phải làm thế không, nàng cho rằng ta còn mặt mũi nào làm hoàng đế nữa!
Vân Yên nghe ngài nói càng lúc càng nhanh, càng nói càng oan ức, đến câu cuối cùng đúng là đổi trắng thay đen, từ chuyện nhỏ xé thành mặt mũi làm hoàng đế.
Ngài nói nàng bắt nạt mình hơn nửa đời người? Nói để ai tin đây.
- Chàng...
Ung Chính không cho nàng nói, tiếp tục lẩm bẩm:
- Nàng nói gì ta không đồng ý, nàng muốn gì ta không cho nàng chưa. Niên thị muốn tòng táng, trẫm có nói đồng ý à? Các đại thần muốn trẫm ban chết cho lão Bát, lão Cửu, trẫm có phê chuẩn à? Địa vị của hắn trong lòng nàng nặng thế sao, nặng đến nỗi sắc mặt nàng thoắt cái thay đổi, tay cũng run rẩy, lúc ấy trẫm chỉ muốn lập tức thưởng chết cho hắn.
Một tràng dài như pháo nổ khiến Vân Yên sững người, mất một lúc ngài mới ngừng lại, trong màn trướng chỉ còn tiếng thở nặng nề.
Vân Yên sực tỉnh:
- Hóa ra chàng đang gh...
Cái lườm ấy khiến Vân Yên gần như lập tức nuốt ngược chữ “ghen” vào bụng, dù trong bóng tối nhưng nàng vẫn cảm nhận được cảm xúc của ngài.
Vân Yên dở khóc dở cười, đưa tay kéo nhẹ ống tay móng ngựa của long bào, thở dài:
- Đã từng này tuổi rồi...
Ung Chính lanh lẹ trở tay lại bắt lấy lòng bàn tay nàng, nắm chặt không buông, hờn trách:
- Nàng đang chê ta già à?
Vân Yên ngậm miệng lại, bất đắc dĩ đứng dậy, chầm chậm bò tới trước người ngài, bị ngài ôm chặt lấy, kéo vào trong lòng. Nàng xoa nhẹ trán ngài, vuốt ve bím tóc ngài, cuối cùng khẽ chạm lên vành tai.
Ngài có giang sơn, cũng có gánh nặng. Có hoàng quyền, cũng có tóc bạc. Đúng là có già đi, sắp năm mươi tuổi rồi mà, nói cho cùng cũng không phải như hồi còn trẻ nữa, nhưng tính cách ấy không hề thay đổi.
Bề ngoài của nàng lại không thay đổi quá nhiều, theo dòng thời gian, sắp không còn ai biết được tuổi thật của nàng. Ngài vui khi nàng nằm trong sự che chở của mình, không phải chịu gió táp mưa sa dung nhan không thay đổi, nhưng từng ngày trôi qua nhìn thấy khoảng cách của nhau, ngài dần sợ mình sẽ già đi. Ngài không nói, nhưng nàng hiểu.
Trong lòng ngài, nàng ngửa đầu lên, dịu dàng nói:
- Chàng sẽ không ghét thiếp có xuất thân không bằng người khác, ghét thiếp không xinh đẹp bằng người khác chứ?
Giọng ngài trầm xuống:
- Sao có thể? Ta vẫn chưa nói tha thứ cho nàng đâu đấy, nàng còn tức giận với ta à?
Nàng ôm cổ ngài, vùi mặt vào lòng ngài, nghẹn ngào:
- Đúng vậy, sao có thể. Thiếp chỉ mong chàng già đi một chút, chờ đến khi hai chúng ta đều đầu tóc bạc phơi, tụt lợi rụng răng, không còn người khác, chỉ còn đôi ta, cùng nắm tay sưởi nắng, sau đó cùng...
Hai tay Ung Chính nâng đầu nàng lên, hôn mạnh lên môi nàng một cái rồi rời đi, giọng nói cũng dần khàn:
- Trong thiên hạ của ta, nàng là vợ vua, người vợ duy nhất. Nàng muốn nói gì, muốn làm gì, chỉ cần nàng vui vẻ, dù sao còn có ta.
Vân Yên nằm trong lòng ngài, khẽ lướt qua môi ngài:
- Thiếp không sợ chàng không để ý đến thiếp, không sợ chàng không cần thiếp, thiếp chỉ không muốn giận hờn hay kiếm chuyện vì một số việc đã lường trước, cũng không muốn làm tổn thương nhau. Chúng ta đã làm vợ chồng hơn nửa đời người, yêu thương nhau đi qua mưa gió. Bao nhiêu người trên thế gian, mấy ai có thể cùng chung hoạn nạn, mấy ai không thể chia ngọt sẻ bùi, nếu quên đã từng quý trọng nhau thế nào, thì hoàn toàn thay đổi rồi.
Ung Chính tì lên trán nàng mà gật đầu, vuốt ve gò má nàng, quyến luyến không rời.
- Nàng nói không sai, bao nhiêu năm qua nàng vẫn là người thấu đáo nhất, hiểu rõ tình cảm hơn bất cứ vương hầu quan tướng nào. Nhưng nàng biết không? Thứ ta muốn trao nàng, còn nhiều hơn thứ nàng đã nhận được.
- Nàng sợ khi nhắc đến lão Bát lão Cửu, ta sẽ tức giận, nàng sợ lên tiếng phản đối chuyện Niên thị tòng táng sẽ làm khó ta.
Người đàn ông này luôn nhạy cảm và sâu xa.
Vân Yên cắn môi, hạ thấp giọng:
- Chàng thật sự định…
Ung Chính cố ý không hiểu:
- Không cho Niên thị tòng táng?
Vân Yên giận dữ:
- Lão Tứ.
Ung Chính nghe nàng gọi mà cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng thấy nàng nổi nóng, giọng điệu ngài bất giác nghiêm túc hơn:
- Hóa ra nàng để bụng.
Vân Yên không biết phải làm sao:
- Vừa mới nói không tức giận, đang yên đang lành sao lại ghen đông ghen tây rồi.
Còn chưa nhắc đến mà, đã tức giận rồi.
Ung Chính không nói gì, Vân Yên đành phải ghé vào tai ngài nhỏ nhẹ nói một câu, ngài bèn quay mặt đi mập mờ cọ vào má nàng:
- Không được nuốt lời.
Vân Yên gật đầu.
Sắc mặt Ung Chính dần dần bình thường trở lại:
- Hai người ấy đều là con trai của thánh tổ, ít nhất cũng từng cứu nàng, ta không quên, tuy đã dùng vô số mạng người để đổi lấy, nhưng ta sẽ không giết bọn hắn, có điều cả đời này ta cũng không thể tha thứ được. Trong cả hai triều, vì tranh ngôi đoạt đích mà tội ác của lão Bát chất chồng, nàng nghĩ chuyện của lão Đại và lão Nhị, ai mới là người đứng sau, Thập Tam bị giam cầm, ai mới là chủ mưu, nếu không vì bảo vệ ta, Thập Tam không gánh tội trạng này, ta hoàn toàn không còn mạng mà rút. Môn sinh vây cánh lão Bát nuôi dưỡng rải khắp cả nước, tài sản lão Cửu chiếm làm của tư giàu hơn một nước, hoàng quyền Đại Thanh ta đâu phải trò đùa, đáng lẽ nàng phải hiểu mới đúng.
Việc đã đến nước này, còn muốn nói gì nữa. Đúng vậy, không giết đã là giới hạn lớn nhất của ngài rồi, nhưng đối với hai người kiêu ngạo ấy, cả đời bị nhốt trong bức tường cao, việc mất đi chính bản thân mình có lẽ đồng nghĩa với tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng này không ai cứu được.
Vân Yên nằm trong lòng ngài, ngửa mặt lên nhìn ngài, lặng lẽ đáp:
- Thật ra, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc thiếp chỉ có một câu: Một ngày nào đó, hãy cho phép thiếp tiễn ngài ấy chặng đường cuối cùng.
Ánh mắt Ung Chính từ tốn nhìn thẳng vào nàng, rồi quay mặt đi, một lúc lâu mà không nói gì.
Bắt một người đàn ông như ngài đồng ý yêu cầu này quả thực quá khó, nàng cũng hiểu.
Vân Yên vẫn luôn đợi ngài, không cử động, cuối cùng bên tai vang lên tiếng trả lời:
- Được.
Mùa hè nóng bức, sự việc chuyển biến xấu nhanh hơn dự liệu.
Ngày hai mươi bảy tháng tám là sinh nhật thứ bốn mươi bốn của Cửu a ca Doãn Đường “Tắc Tư Hắc”. Giờ mão hôm ấy, mặt trời vừa mới ló rạng, trong nhà giam Bảo Định bốn bề kín cổng cao tường ở nha môn tuần phủ Trực Lệ, hắn chết vì bệnh.
Có người nói hắn không chịu nổi hổ thẹn, nên uống thuốc độc tự vẫn, cũng có người lén nói hôm ấy Ung Chính ban thuốc độc thưởng chết.
Khi tin được truyền tới Cửu Châu Thanh Yến trên Viên Minh Viên, Ung Chính trầm mặc trong giây lát mới xua tay ra hiệu người khác ra ngoài. Ngài chậm rãi đứng lên, quay mặt đi, Vân Yên mặc chiếc áo mỏng màu trắng, để chân trần đứng bên màn cửa trong noãn các phía tây.
Trong điện chỉ còn lại tiếng đồng hồ chạy tích tắc. Trống rỗng và hiu quạnh.
Xe ngựa đơn giản chầm chậm lăn bánh, ai cũng biết người ngồi bên trong là đương kim thiên tử. Con đường từ Viên Minh Viên đến Tông Nhân Phủ ở nhà giam ngõ bắc dài lạ thường, Vân Yên nằm sấp trong lòng Ung Chính, lặng lẽ không nói gì. Ngài cũng ôm nàng thật chặt, ngồi trong xe ngựa khép mắt lại.
Vua không nói chơi, một lời nghìn vàng.
Trước cửa nhà giam, binh lính vẫn cầm vũ khí canh gác nghiêm ngặt, một ngọn gió cũng không lọt vào được. Thân binh trước cửa đã chờ sẵn, không để một con ruồi bay vào. Viên chưởng quản trại giam nhận được thông báo bèn vội vàng chạy ra, Tô Bồi Thịnh mặc thường phục ngồi trên lưng ngựa lấy lệnh bài từ trong ngực. Viên chưởng quản phất tay áo quỳ xuống dập đầu, tất cả thân binh lập tức dựng binh khí lên, đồng loạt quỳ xuống.
Trong xe ngựa vang lên giọng nói trầm thấp không nộ mà uy:
- Đứng lên đi.
Viên chưởng sự và tất cả binh lính nghe thấy lệnh của thiên tử mới đứng lên, đưa mắt dõi theo chiếc xe ngựa từ từ chạy vào. Vào trong sân, Ung Chính bế Vân Yên xuống ngựa, đi về phía hậu viện kín cổng cao tường.
Bức tường cao sừng sững, tất cả cánh cửa đều bị khóa chặt, giống như chiếc thùng sắt. Đây là lần đầu tiên Ung Chính lệnh cho thân binh mở cánh cửa lớn đã bị niêm phong.
Vân Yên bước về phía trước một bước, nhưng một bàn tay lớn giữ chặt nàng lại. Nàng từ từ quay người lại, đặt bàn tay kia lên tay ngài:
- Một mình thiếp vào… chàng không cần đi theo đâu.
Ung Chính vẫn nắm chặt tay nàng, lêng tiếng:
- Nếu như có thể, ta rất muốn nuốt lời. Ta nên nói rằng, lỡ như hắn làm hại nàng…
Khóe môi Vân Yên hơi cong lên, nụ cười mang theo thương xót không tên:
- Nhưng chàng không làm thế, chàng cũng biết ngài ấy sẽ không làm thế.
Nàng đưa tay xoa má ngài,
- Chờ thiếp ra.
Cuối cùng Ung Chính không nuốt lời, vẫn buông tay nàng ra, ngước mắt dõi theo bóng lưng nàng bước vào cánh cửa lớn trong bức tường cao, nhìn nàng dừng trước cửa phòng trong giây lát, đưa tay gõ nhẹ ba cái, đẩy cửa đi vào, và đóng cửa lại… Thân binh canh gác chật cứng bên ngoài căn phòng.
Chuỗi tràng hạt giữa ngón cái và bốn ngón còn lại bỗng nhiên đứt lìa, những hạt châu to nhỏ như khay ngọc bị đổ xuống vung vãi khắp nền đất trống trải, lăn tới bên giầy rồng của ngài, cuối cùng dừng lại.
* * * * *
Vân Yên nhẹ nhàng mở cửa ra, bóng hình quen thuộc nhưng gầy gò ngồi bên giường quay lưng về phía nàng, bóng lưng ấy vẫn kiêu ngạo thẳng tắp, bím tóc rối bù phía sau đã ngả trắng.
Tóc bạc chỉ trong một đêm, cảm xúc này, người không trải qua sẽ không hiểu được.
Vân Yên khẽ khép cửa lại, chầm chậm tới trước mặt hắn, hắn vẫn không cử động.
Nàng dừng lại, ánh mắt chạm tới khuôn mặt hao gầy tái xám nhưng vẫn đẹp đẽ, bờ môi trắng bệch, đôi mắt hằn tia máu, tóc lún phún mọc trước trán, sống mũi chợt cay xè, trong lòng đau xót như bị ngàn lưỡi dao khoét sâu.
- Bát gia…
Người ngồi trong ấy là Bát vương từng giương cung bắn sói, người ngồi trong ấy là Bát gia từng hào hoa phong nhã dưới tán cây hải đường. Trong hoàng gia, nơi cá lớn nuốt cá bé, anh em tương tàn, cuối cùng vẫn chỉ là kết cục này.
Ánh mắt của họ giao nhau.
Không biết từ lúc nào, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má nàng, rơi xuống đất.
- Đây là lần đầu tiên… nàng khóc vì ta.
Hắn mở miệng, nhưng giọng nói không còn ấm áp như lúc xưa, mà khàn đục như tờ giấy nhám bị xé, chỉ còn ngữ khí vẫn như năm ấy.
Vân Yên khép mắt lại chậm rãi quỳ xuống, ánh mắt đặt trên đôi giày lấm lem đất cát của hắn. Bỗng hắn bật ho dữ dội, nàng giật mình vội vàng đứng lên giúp hắn vỗ lưng, rồi rút chiếc khăn lụa ra đưa cho hắn, hắn đẩy ra, Vân Yên lại đưa đến bên môi hắn, bàn tay gầy gò trắng xanh nhận lấy, che miệng mình, ho một lúc lâu mới ngừng.
Vân Yên dìu hắn, ánh mắt lướt qua chiếc khăn trên tay, một giọt máu đỏ tươi nổi bật trên ấy khiến tim nàng rơi xuống hố sâu không đáy.
Trên đôi môi không sức sống của Bát a cơ thoáng hiện lên nụ cười, giữa hai đầu lông mày vẫn mang theo nét đẹp mà đã lâu nàng không thấy.
- Ta không ngờ, người cuối cùng đến tiễn ta sẽ là nàng, càng không ngờ hắn lại cho phép.
Vân Yên nhắm mắt lại, nước mắt quẩn quanh khóe mắt và hốc mắt, cuối cùng nàng nghẹn ngào:
- Bạch Ca đã không còn rồi, người hôm nay đến tiễn ngài Vân Yên. Bát gia thấy đúng không?
Bát a ca gật đầu:
- Là Vân Yên... vẫn luôn là... khi gặp nhau, khi chia tay, cũng là... nếu lão Cửu vẫn còn... đệ ấy chắc chắn... khụ khụ...
Nước mắt Vân Yên không thể kìm lại được nữa, nàng quay lưng đi che chặt miệng mình, dùng răng cắn vào lòng bàn tay mới ngăn được mình không khóc thành tiếng.
Bát a ca nhìn nàng, gắng gượng đưa tay muốn đỡ lấy nàng, nhưng đến nửa đường thì thu tay về.
Vân Yên quay người lại, đôi mắt đã đỏ hoe. Nàng thấy Bát a ca đưa tay muốn kéo gì đó dưới cổ, nhưng không nhìn rõ. Hắn đưa tới, nàng ngẩn người mở lòng bàn tay đón lấy.
Nóng sực.
Bàn tay trắng bệch của hắn mở ra, món đồ rực rỡ lọt vào trong tầm mắt nàng...
Là một miếng ngọc bội với sợi dây đeo màu đỏ, ngọc trắng Dương Chi, khắc một chữ “Tự” tinh xảo và nhã nhặn. Giống hệt như miếng ngọc bội chữ “Chân” đeo trên cổ nàng.
- Năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, cái ngày nàng ở trong thư phòng của ta, ta muốn đeo nó lên cho nàng... nhưng cuối cùng... chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, nhìn nàng đi tìm miếng ngọc bội chữ “Chân”... nhìn hắn bế nàng đi... khụ khụ...
- Mỗi hoàng tử khi sinh ra đều được ban thưởng miếng ngọc có khắc tên mình, chưa bao giờ tháo khỏi người, bây giờ ta sắp đi rồi, nếu nàng không thích... sau khi ra ngoài thì vứt nó đi.
Vân Yên đưa tay về, nắm chặt miếng ngọc, cảm thấy lòng bàn tay đau đớn như năm phủ sáu tạng bị thiêu đốt.
- Bát gia... là vì Lương phi nương nương...
Vân Yên ngước mắt lên, giọt lệ nơi khóe mắt như vượt qua bụi bặm năm tháng, bỗng nhiên bừng tỉnh.
- Rất lâu trước đây, tôi luôn không hiểu, luôn luôn không hiểu, cũng chưa từng tin. Sau này phục hồi lại trí nhớ, tôi mới hiểu ra, là vì Lương phi nương nương.
Bát a ca nở nụ cười, ánh mắt hắn dường như quay về kí ức trước đây, giọng nói khàn đi, cố gắng nói rõ từng câu từng chữ, nhưng cẩn trọng như đang nhớ lại một đời.
- Có lẽ, khi mới gặp nhau, nàng trốn sau cây ngô đồng, ta đã nhớ nàng rồi, là vì ngạch nương của ta. Lịch sử giống nhau đến đáng sợ, nhưng sự lựa chọn của hai người hoàn toàn không giống... bà ấy cố tình để Thánh Tổ hoàng đế phát hiện ra mình, còn nàng chọn cách trốn ta và hắn... Nàng không biết ta đã tức giận thế nào đâu... không biết tức giận nàng, hay tức giận bản thân mình... Ta cố gắng chứng tỏ nàng đã sai, nhưng nhận ra mình càng ngày càng tin nàng làm đúng. Khi nàng quỳ trước mặt ta thỉnh tội... cầu xin ta buông tha cho nàng, ta thật sự đã muốn buông tay... Nhưng khi nàng phi ngựa đến bãi săn Mộc Lan lao vào bầy sói, ta biết mình không thể buông tay được nữa... Nhiều năm qua, chuyện sau này, ta đã làm sai rất nhiều, cũng có chuyện làm đúng, hiện giờ muốn cũng không thể hối hận được nữa, cả cuộc đời này... Ta thấy trọn vẹn rồi.
Trong đầu Vân Yên hiện lên hình ảnh của hắn những năm tháng tuổi trẻ, chàng trai tuấn tú phong lưu khiến ngàn người say mê, nhưng cũng lạnh lùng độc ác quả quyết kiên nghị, tất cả giống như chuyện của kiếp trước, chuyện của người khác.
Hóa ra, hắn thật lòng, thật tâm thật lòng. Cả đời này nàng chưa từng tin trái tim của Bát gia.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi tí tách xuống mu bàn tay. Nàng nhét miếng ngọc trong lòng bàn tay trái vào ống tay áo bên phải, rồi lấy ra một món đồ mà mình mang theo, là chiếc lược nhỏ bằng gỗ tử đàn.
Vân Yên đứng sau lưng hắn, giúp hắn cởi bím tóc ra, mái tóc đen tuyền trước kia đã chuyển sang một màu trắng, muối tiêu và rối bù.
Hắn vốn phải chỉnh tề, đấy mới là Bát a ca, người đàn ông trời sinh đã xinh đẹp.
Nàng tỉ mỉ chải gọn và tết lại mái tóc bù xù cho hắn, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cánh cửa lớn mở toang, chiếu sáng cả căn phòng, ngay cả những hạt bụi nhảy múa trong không khí đều như được tái sinh lại.
Lần đầu tiên mái tóc dài của hắn nằm trong tay nàng, được chải chuốt mượt mà gọn gàng, yên tĩnh nằm trên bờ lưng gầy gò. Quần áo, giầy tất của hắn, Vân Yên đều quỳ xuống chỉnh lại tươm tất từng cái một.
- Nếu như...
Vân Yên lặng lẽ mở miệng.
- Không... ta không muốn nàng cầu xin hắn... cũng không cần.
Bát a ca lại còng lưng xuống kho sù sụ, Vân Yên dìu hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng đỡ hắn nằm xuống giường, hắn càng lúc càng ho dữ hơn, vết máu trên khăn tay của nàng trong tay hắn càng lúc càng nhiều, khiến lòng dạ Vân Yên rối bời.
- Lão Cửu đã đi rồi, đang đợi ta... nàng biết con người đệ ấy rồi đấy, thật ra, đệ ấy sợ nhất là cô đơn.
Khóe môi Bát a ca vẫn còn vết máu chưa khô, nhuốm đỏ đôi môi trắng tái, mang theo dáng dấp phong nhã tài hoa như năm ấy.
- Ta không thể đi theo hắn... bảo đảm à, ta cũng không cần... sống tiếp trên đời này... quy ẩn núi non... hắn... đối xử tốt với nàng không?
Vân Yên không biết phải nói gì, nước mắt như chuỗi hạt bị đứt, nàng cũng không kìm nén, chỉ ra sức gật đầu.
Khóe môi nhuốm máu của Bát a ca thả lỏng, giọng nói của hắn ảm đạm hơn nhưng đầy mạnh mẽ:
- Tuy hắn... lòng dạ độc ác, nhưng không thể không thừa nhận... hắn đối xử với nàng... thật lòng... Hắn giết cả nhà Tử Ngưng, hủy diệt gia tộc Niên thị... là vì giang sơn... nhưng thật ra có liên quan tới nàng... lão Cửu không hiểu... tại sao... hắn không phong phi... cho nàng... nhưng ta hiểu vì... trong lòng hắn nàng... không phải... là phi tử... cả đời này... ta không tranh nổi với hắn... kiếp sau...
Vân Yên nắm chặt bàn tay yếu ớt lạnh băng của hắn, khóc không thành tiếng:
- Bát gia...
Bát a ca tựa nghiêng người, cố gắng nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của nàng, đôi mắt đỏ hoe dường như lấp lánh ánh nước dừng lại trên khuôn mặt nàng, giọng nói khàn đục trở nên không còn sức sống.
- Vân Yên... gọi tên ta một lần... được không...
Vân Yên hiểu hắn muốn gì, nàng luôn hiểu. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời này, cũng là lần cuối cùng, hắn cầu xin nàng.
Vân Yên khẽ gọi một tiếng, giọng nói lạc đi:
- Dận Tự...
Không phải là Bát vương, không phải là Doãn Tự, càng không phải A Kỳ Na, hắn là Dận Tự, luôn luôn là Dận Tự.
Bát a ca chậm rãi khép mắt lạ, giọt nước mắt long lanh xuôi theo gò má lăn xuống dưới, biến mất trong chớp mắt.
- Nàng... đi đi... hắn... đang... đợi nàng... để ta một mình... yên tĩnh ngủ một lát.
Vân Yên che chặt môi mình, cắn môi đến nỗi bật máu, khoang miệng ngập mùi máu tanh, nhưng mùi máu như tràn ngập khắp nơi. Cuối cùng nàng run rẩy buông tay mình ra, ánh mắt lướt qua gương mặt say ngủ khoan thai, cả nước mắt cũng không còn nữa rồi.
Tất cả quay trở về với yên tĩnh.
Nàng bước ra khỏi căn phòng, cũng là từ biệt vĩnh viễn với dây dưa hơn nửa cuộc đời, người đàn ông tài hoa tuyệt thế của cả triều đại Đại Thanh.
Người phía trước bước tới ôm nàng vào trong lòng, trước mắt là nàng là rồng, sông núi, mặt trời đỏ.
Trước khi rơi vào bóng tối, trong lòng nàng vẫn nhớ mình đã nói với ngài một câu.
Tạm biệt, Dận Tự.
- HẾT CHƯƠNG 196 -
Trong bóng tối, Ung Chính ngồi ở đầu giường, nói từng câu từng chữ. Giọng nói ngài trầm thấp, và hơi khàn khàn.
- Lần trước trên xe ngựa nàng đã hỏi ta, nếu một ngày nàng quỳ trong đám người ấy, ta có nhận ra nàng không. Ta biết nàng nghĩ ta làm hoàng đế đã lâu, cương quyết độc đoán, có lẽ một ngày nào đó trên triều ta đã vô tình làm nàng cảm thấy xa lạ. Vì thế hôm nay ta chỉ nói một câu, mà nàng đã bỏ đi. Nàng bắt nạt ta hơn nửa đời người, sắp năm mươi rồi mà ta vẫn phải lật đật đi tìm nàng. Nàng thấy trên thế gian này còn ai khiến ta phải làm thế không, nàng cho rằng ta còn mặt mũi nào làm hoàng đế nữa!
Vân Yên nghe ngài nói càng lúc càng nhanh, càng nói càng oan ức, đến câu cuối cùng đúng là đổi trắng thay đen, từ chuyện nhỏ xé thành mặt mũi làm hoàng đế.
Ngài nói nàng bắt nạt mình hơn nửa đời người? Nói để ai tin đây.
- Chàng...
Ung Chính không cho nàng nói, tiếp tục lẩm bẩm:
- Nàng nói gì ta không đồng ý, nàng muốn gì ta không cho nàng chưa. Niên thị muốn tòng táng, trẫm có nói đồng ý à? Các đại thần muốn trẫm ban chết cho lão Bát, lão Cửu, trẫm có phê chuẩn à? Địa vị của hắn trong lòng nàng nặng thế sao, nặng đến nỗi sắc mặt nàng thoắt cái thay đổi, tay cũng run rẩy, lúc ấy trẫm chỉ muốn lập tức thưởng chết cho hắn.
Một tràng dài như pháo nổ khiến Vân Yên sững người, mất một lúc ngài mới ngừng lại, trong màn trướng chỉ còn tiếng thở nặng nề.
Vân Yên sực tỉnh:
- Hóa ra chàng đang gh...
Cái lườm ấy khiến Vân Yên gần như lập tức nuốt ngược chữ “ghen” vào bụng, dù trong bóng tối nhưng nàng vẫn cảm nhận được cảm xúc của ngài.
Vân Yên dở khóc dở cười, đưa tay kéo nhẹ ống tay móng ngựa của long bào, thở dài:
- Đã từng này tuổi rồi...
Ung Chính lanh lẹ trở tay lại bắt lấy lòng bàn tay nàng, nắm chặt không buông, hờn trách:
- Nàng đang chê ta già à?
Vân Yên ngậm miệng lại, bất đắc dĩ đứng dậy, chầm chậm bò tới trước người ngài, bị ngài ôm chặt lấy, kéo vào trong lòng. Nàng xoa nhẹ trán ngài, vuốt ve bím tóc ngài, cuối cùng khẽ chạm lên vành tai.
Ngài có giang sơn, cũng có gánh nặng. Có hoàng quyền, cũng có tóc bạc. Đúng là có già đi, sắp năm mươi tuổi rồi mà, nói cho cùng cũng không phải như hồi còn trẻ nữa, nhưng tính cách ấy không hề thay đổi.
Bề ngoài của nàng lại không thay đổi quá nhiều, theo dòng thời gian, sắp không còn ai biết được tuổi thật của nàng. Ngài vui khi nàng nằm trong sự che chở của mình, không phải chịu gió táp mưa sa dung nhan không thay đổi, nhưng từng ngày trôi qua nhìn thấy khoảng cách của nhau, ngài dần sợ mình sẽ già đi. Ngài không nói, nhưng nàng hiểu.
Trong lòng ngài, nàng ngửa đầu lên, dịu dàng nói:
- Chàng sẽ không ghét thiếp có xuất thân không bằng người khác, ghét thiếp không xinh đẹp bằng người khác chứ?
Giọng ngài trầm xuống:
- Sao có thể? Ta vẫn chưa nói tha thứ cho nàng đâu đấy, nàng còn tức giận với ta à?
Nàng ôm cổ ngài, vùi mặt vào lòng ngài, nghẹn ngào:
- Đúng vậy, sao có thể. Thiếp chỉ mong chàng già đi một chút, chờ đến khi hai chúng ta đều đầu tóc bạc phơi, tụt lợi rụng răng, không còn người khác, chỉ còn đôi ta, cùng nắm tay sưởi nắng, sau đó cùng...
Hai tay Ung Chính nâng đầu nàng lên, hôn mạnh lên môi nàng một cái rồi rời đi, giọng nói cũng dần khàn:
- Trong thiên hạ của ta, nàng là vợ vua, người vợ duy nhất. Nàng muốn nói gì, muốn làm gì, chỉ cần nàng vui vẻ, dù sao còn có ta.
Vân Yên nằm trong lòng ngài, khẽ lướt qua môi ngài:
- Thiếp không sợ chàng không để ý đến thiếp, không sợ chàng không cần thiếp, thiếp chỉ không muốn giận hờn hay kiếm chuyện vì một số việc đã lường trước, cũng không muốn làm tổn thương nhau. Chúng ta đã làm vợ chồng hơn nửa đời người, yêu thương nhau đi qua mưa gió. Bao nhiêu người trên thế gian, mấy ai có thể cùng chung hoạn nạn, mấy ai không thể chia ngọt sẻ bùi, nếu quên đã từng quý trọng nhau thế nào, thì hoàn toàn thay đổi rồi.
Ung Chính tì lên trán nàng mà gật đầu, vuốt ve gò má nàng, quyến luyến không rời.
- Nàng nói không sai, bao nhiêu năm qua nàng vẫn là người thấu đáo nhất, hiểu rõ tình cảm hơn bất cứ vương hầu quan tướng nào. Nhưng nàng biết không? Thứ ta muốn trao nàng, còn nhiều hơn thứ nàng đã nhận được.
- Nàng sợ khi nhắc đến lão Bát lão Cửu, ta sẽ tức giận, nàng sợ lên tiếng phản đối chuyện Niên thị tòng táng sẽ làm khó ta.
Người đàn ông này luôn nhạy cảm và sâu xa.
Vân Yên cắn môi, hạ thấp giọng:
- Chàng thật sự định…
Ung Chính cố ý không hiểu:
- Không cho Niên thị tòng táng?
Vân Yên giận dữ:
- Lão Tứ.
Ung Chính nghe nàng gọi mà cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng thấy nàng nổi nóng, giọng điệu ngài bất giác nghiêm túc hơn:
- Hóa ra nàng để bụng.
Vân Yên không biết phải làm sao:
- Vừa mới nói không tức giận, đang yên đang lành sao lại ghen đông ghen tây rồi.
Còn chưa nhắc đến mà, đã tức giận rồi.
Ung Chính không nói gì, Vân Yên đành phải ghé vào tai ngài nhỏ nhẹ nói một câu, ngài bèn quay mặt đi mập mờ cọ vào má nàng:
- Không được nuốt lời.
Vân Yên gật đầu.
Sắc mặt Ung Chính dần dần bình thường trở lại:
- Hai người ấy đều là con trai của thánh tổ, ít nhất cũng từng cứu nàng, ta không quên, tuy đã dùng vô số mạng người để đổi lấy, nhưng ta sẽ không giết bọn hắn, có điều cả đời này ta cũng không thể tha thứ được. Trong cả hai triều, vì tranh ngôi đoạt đích mà tội ác của lão Bát chất chồng, nàng nghĩ chuyện của lão Đại và lão Nhị, ai mới là người đứng sau, Thập Tam bị giam cầm, ai mới là chủ mưu, nếu không vì bảo vệ ta, Thập Tam không gánh tội trạng này, ta hoàn toàn không còn mạng mà rút. Môn sinh vây cánh lão Bát nuôi dưỡng rải khắp cả nước, tài sản lão Cửu chiếm làm của tư giàu hơn một nước, hoàng quyền Đại Thanh ta đâu phải trò đùa, đáng lẽ nàng phải hiểu mới đúng.
Việc đã đến nước này, còn muốn nói gì nữa. Đúng vậy, không giết đã là giới hạn lớn nhất của ngài rồi, nhưng đối với hai người kiêu ngạo ấy, cả đời bị nhốt trong bức tường cao, việc mất đi chính bản thân mình có lẽ đồng nghĩa với tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng này không ai cứu được.
Vân Yên nằm trong lòng ngài, ngửa mặt lên nhìn ngài, lặng lẽ đáp:
- Thật ra, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc thiếp chỉ có một câu: Một ngày nào đó, hãy cho phép thiếp tiễn ngài ấy chặng đường cuối cùng.
Ánh mắt Ung Chính từ tốn nhìn thẳng vào nàng, rồi quay mặt đi, một lúc lâu mà không nói gì.
Bắt một người đàn ông như ngài đồng ý yêu cầu này quả thực quá khó, nàng cũng hiểu.
Vân Yên vẫn luôn đợi ngài, không cử động, cuối cùng bên tai vang lên tiếng trả lời:
- Được.
Mùa hè nóng bức, sự việc chuyển biến xấu nhanh hơn dự liệu.
Ngày hai mươi bảy tháng tám là sinh nhật thứ bốn mươi bốn của Cửu a ca Doãn Đường “Tắc Tư Hắc”. Giờ mão hôm ấy, mặt trời vừa mới ló rạng, trong nhà giam Bảo Định bốn bề kín cổng cao tường ở nha môn tuần phủ Trực Lệ, hắn chết vì bệnh.
Có người nói hắn không chịu nổi hổ thẹn, nên uống thuốc độc tự vẫn, cũng có người lén nói hôm ấy Ung Chính ban thuốc độc thưởng chết.
Khi tin được truyền tới Cửu Châu Thanh Yến trên Viên Minh Viên, Ung Chính trầm mặc trong giây lát mới xua tay ra hiệu người khác ra ngoài. Ngài chậm rãi đứng lên, quay mặt đi, Vân Yên mặc chiếc áo mỏng màu trắng, để chân trần đứng bên màn cửa trong noãn các phía tây.
Trong điện chỉ còn lại tiếng đồng hồ chạy tích tắc. Trống rỗng và hiu quạnh.
Xe ngựa đơn giản chầm chậm lăn bánh, ai cũng biết người ngồi bên trong là đương kim thiên tử. Con đường từ Viên Minh Viên đến Tông Nhân Phủ ở nhà giam ngõ bắc dài lạ thường, Vân Yên nằm sấp trong lòng Ung Chính, lặng lẽ không nói gì. Ngài cũng ôm nàng thật chặt, ngồi trong xe ngựa khép mắt lại.
Vua không nói chơi, một lời nghìn vàng.
Trước cửa nhà giam, binh lính vẫn cầm vũ khí canh gác nghiêm ngặt, một ngọn gió cũng không lọt vào được. Thân binh trước cửa đã chờ sẵn, không để một con ruồi bay vào. Viên chưởng quản trại giam nhận được thông báo bèn vội vàng chạy ra, Tô Bồi Thịnh mặc thường phục ngồi trên lưng ngựa lấy lệnh bài từ trong ngực. Viên chưởng quản phất tay áo quỳ xuống dập đầu, tất cả thân binh lập tức dựng binh khí lên, đồng loạt quỳ xuống.
Trong xe ngựa vang lên giọng nói trầm thấp không nộ mà uy:
- Đứng lên đi.
Viên chưởng sự và tất cả binh lính nghe thấy lệnh của thiên tử mới đứng lên, đưa mắt dõi theo chiếc xe ngựa từ từ chạy vào. Vào trong sân, Ung Chính bế Vân Yên xuống ngựa, đi về phía hậu viện kín cổng cao tường.
Bức tường cao sừng sững, tất cả cánh cửa đều bị khóa chặt, giống như chiếc thùng sắt. Đây là lần đầu tiên Ung Chính lệnh cho thân binh mở cánh cửa lớn đã bị niêm phong.
Vân Yên bước về phía trước một bước, nhưng một bàn tay lớn giữ chặt nàng lại. Nàng từ từ quay người lại, đặt bàn tay kia lên tay ngài:
- Một mình thiếp vào… chàng không cần đi theo đâu.
Ung Chính vẫn nắm chặt tay nàng, lêng tiếng:
- Nếu như có thể, ta rất muốn nuốt lời. Ta nên nói rằng, lỡ như hắn làm hại nàng…
Khóe môi Vân Yên hơi cong lên, nụ cười mang theo thương xót không tên:
- Nhưng chàng không làm thế, chàng cũng biết ngài ấy sẽ không làm thế.
Nàng đưa tay xoa má ngài,
- Chờ thiếp ra.
Cuối cùng Ung Chính không nuốt lời, vẫn buông tay nàng ra, ngước mắt dõi theo bóng lưng nàng bước vào cánh cửa lớn trong bức tường cao, nhìn nàng dừng trước cửa phòng trong giây lát, đưa tay gõ nhẹ ba cái, đẩy cửa đi vào, và đóng cửa lại… Thân binh canh gác chật cứng bên ngoài căn phòng.
Chuỗi tràng hạt giữa ngón cái và bốn ngón còn lại bỗng nhiên đứt lìa, những hạt châu to nhỏ như khay ngọc bị đổ xuống vung vãi khắp nền đất trống trải, lăn tới bên giầy rồng của ngài, cuối cùng dừng lại.
* * * * *
Vân Yên nhẹ nhàng mở cửa ra, bóng hình quen thuộc nhưng gầy gò ngồi bên giường quay lưng về phía nàng, bóng lưng ấy vẫn kiêu ngạo thẳng tắp, bím tóc rối bù phía sau đã ngả trắng.
Tóc bạc chỉ trong một đêm, cảm xúc này, người không trải qua sẽ không hiểu được.
Vân Yên khẽ khép cửa lại, chầm chậm tới trước mặt hắn, hắn vẫn không cử động.
Nàng dừng lại, ánh mắt chạm tới khuôn mặt hao gầy tái xám nhưng vẫn đẹp đẽ, bờ môi trắng bệch, đôi mắt hằn tia máu, tóc lún phún mọc trước trán, sống mũi chợt cay xè, trong lòng đau xót như bị ngàn lưỡi dao khoét sâu.
- Bát gia…
Người ngồi trong ấy là Bát vương từng giương cung bắn sói, người ngồi trong ấy là Bát gia từng hào hoa phong nhã dưới tán cây hải đường. Trong hoàng gia, nơi cá lớn nuốt cá bé, anh em tương tàn, cuối cùng vẫn chỉ là kết cục này.
Ánh mắt của họ giao nhau.
Không biết từ lúc nào, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má nàng, rơi xuống đất.
- Đây là lần đầu tiên… nàng khóc vì ta.
Hắn mở miệng, nhưng giọng nói không còn ấm áp như lúc xưa, mà khàn đục như tờ giấy nhám bị xé, chỉ còn ngữ khí vẫn như năm ấy.
Vân Yên khép mắt lại chậm rãi quỳ xuống, ánh mắt đặt trên đôi giày lấm lem đất cát của hắn. Bỗng hắn bật ho dữ dội, nàng giật mình vội vàng đứng lên giúp hắn vỗ lưng, rồi rút chiếc khăn lụa ra đưa cho hắn, hắn đẩy ra, Vân Yên lại đưa đến bên môi hắn, bàn tay gầy gò trắng xanh nhận lấy, che miệng mình, ho một lúc lâu mới ngừng.
Vân Yên dìu hắn, ánh mắt lướt qua chiếc khăn trên tay, một giọt máu đỏ tươi nổi bật trên ấy khiến tim nàng rơi xuống hố sâu không đáy.
Trên đôi môi không sức sống của Bát a cơ thoáng hiện lên nụ cười, giữa hai đầu lông mày vẫn mang theo nét đẹp mà đã lâu nàng không thấy.
- Ta không ngờ, người cuối cùng đến tiễn ta sẽ là nàng, càng không ngờ hắn lại cho phép.
Vân Yên nhắm mắt lại, nước mắt quẩn quanh khóe mắt và hốc mắt, cuối cùng nàng nghẹn ngào:
- Bạch Ca đã không còn rồi, người hôm nay đến tiễn ngài Vân Yên. Bát gia thấy đúng không?
Bát a ca gật đầu:
- Là Vân Yên... vẫn luôn là... khi gặp nhau, khi chia tay, cũng là... nếu lão Cửu vẫn còn... đệ ấy chắc chắn... khụ khụ...
Nước mắt Vân Yên không thể kìm lại được nữa, nàng quay lưng đi che chặt miệng mình, dùng răng cắn vào lòng bàn tay mới ngăn được mình không khóc thành tiếng.
Bát a ca nhìn nàng, gắng gượng đưa tay muốn đỡ lấy nàng, nhưng đến nửa đường thì thu tay về.
Vân Yên quay người lại, đôi mắt đã đỏ hoe. Nàng thấy Bát a ca đưa tay muốn kéo gì đó dưới cổ, nhưng không nhìn rõ. Hắn đưa tới, nàng ngẩn người mở lòng bàn tay đón lấy.
Nóng sực.
Bàn tay trắng bệch của hắn mở ra, món đồ rực rỡ lọt vào trong tầm mắt nàng...
Là một miếng ngọc bội với sợi dây đeo màu đỏ, ngọc trắng Dương Chi, khắc một chữ “Tự” tinh xảo và nhã nhặn. Giống hệt như miếng ngọc bội chữ “Chân” đeo trên cổ nàng.
- Năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, cái ngày nàng ở trong thư phòng của ta, ta muốn đeo nó lên cho nàng... nhưng cuối cùng... chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, nhìn nàng đi tìm miếng ngọc bội chữ “Chân”... nhìn hắn bế nàng đi... khụ khụ...
- Mỗi hoàng tử khi sinh ra đều được ban thưởng miếng ngọc có khắc tên mình, chưa bao giờ tháo khỏi người, bây giờ ta sắp đi rồi, nếu nàng không thích... sau khi ra ngoài thì vứt nó đi.
Vân Yên đưa tay về, nắm chặt miếng ngọc, cảm thấy lòng bàn tay đau đớn như năm phủ sáu tạng bị thiêu đốt.
- Bát gia... là vì Lương phi nương nương...
Vân Yên ngước mắt lên, giọt lệ nơi khóe mắt như vượt qua bụi bặm năm tháng, bỗng nhiên bừng tỉnh.
- Rất lâu trước đây, tôi luôn không hiểu, luôn luôn không hiểu, cũng chưa từng tin. Sau này phục hồi lại trí nhớ, tôi mới hiểu ra, là vì Lương phi nương nương.
Bát a ca nở nụ cười, ánh mắt hắn dường như quay về kí ức trước đây, giọng nói khàn đi, cố gắng nói rõ từng câu từng chữ, nhưng cẩn trọng như đang nhớ lại một đời.
- Có lẽ, khi mới gặp nhau, nàng trốn sau cây ngô đồng, ta đã nhớ nàng rồi, là vì ngạch nương của ta. Lịch sử giống nhau đến đáng sợ, nhưng sự lựa chọn của hai người hoàn toàn không giống... bà ấy cố tình để Thánh Tổ hoàng đế phát hiện ra mình, còn nàng chọn cách trốn ta và hắn... Nàng không biết ta đã tức giận thế nào đâu... không biết tức giận nàng, hay tức giận bản thân mình... Ta cố gắng chứng tỏ nàng đã sai, nhưng nhận ra mình càng ngày càng tin nàng làm đúng. Khi nàng quỳ trước mặt ta thỉnh tội... cầu xin ta buông tha cho nàng, ta thật sự đã muốn buông tay... Nhưng khi nàng phi ngựa đến bãi săn Mộc Lan lao vào bầy sói, ta biết mình không thể buông tay được nữa... Nhiều năm qua, chuyện sau này, ta đã làm sai rất nhiều, cũng có chuyện làm đúng, hiện giờ muốn cũng không thể hối hận được nữa, cả cuộc đời này... Ta thấy trọn vẹn rồi.
Trong đầu Vân Yên hiện lên hình ảnh của hắn những năm tháng tuổi trẻ, chàng trai tuấn tú phong lưu khiến ngàn người say mê, nhưng cũng lạnh lùng độc ác quả quyết kiên nghị, tất cả giống như chuyện của kiếp trước, chuyện của người khác.
Hóa ra, hắn thật lòng, thật tâm thật lòng. Cả đời này nàng chưa từng tin trái tim của Bát gia.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi tí tách xuống mu bàn tay. Nàng nhét miếng ngọc trong lòng bàn tay trái vào ống tay áo bên phải, rồi lấy ra một món đồ mà mình mang theo, là chiếc lược nhỏ bằng gỗ tử đàn.
Vân Yên đứng sau lưng hắn, giúp hắn cởi bím tóc ra, mái tóc đen tuyền trước kia đã chuyển sang một màu trắng, muối tiêu và rối bù.
Hắn vốn phải chỉnh tề, đấy mới là Bát a ca, người đàn ông trời sinh đã xinh đẹp.
Nàng tỉ mỉ chải gọn và tết lại mái tóc bù xù cho hắn, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cánh cửa lớn mở toang, chiếu sáng cả căn phòng, ngay cả những hạt bụi nhảy múa trong không khí đều như được tái sinh lại.
Lần đầu tiên mái tóc dài của hắn nằm trong tay nàng, được chải chuốt mượt mà gọn gàng, yên tĩnh nằm trên bờ lưng gầy gò. Quần áo, giầy tất của hắn, Vân Yên đều quỳ xuống chỉnh lại tươm tất từng cái một.
- Nếu như...
Vân Yên lặng lẽ mở miệng.
- Không... ta không muốn nàng cầu xin hắn... cũng không cần.
Bát a ca lại còng lưng xuống kho sù sụ, Vân Yên dìu hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng đỡ hắn nằm xuống giường, hắn càng lúc càng ho dữ hơn, vết máu trên khăn tay của nàng trong tay hắn càng lúc càng nhiều, khiến lòng dạ Vân Yên rối bời.
- Lão Cửu đã đi rồi, đang đợi ta... nàng biết con người đệ ấy rồi đấy, thật ra, đệ ấy sợ nhất là cô đơn.
Khóe môi Bát a ca vẫn còn vết máu chưa khô, nhuốm đỏ đôi môi trắng tái, mang theo dáng dấp phong nhã tài hoa như năm ấy.
- Ta không thể đi theo hắn... bảo đảm à, ta cũng không cần... sống tiếp trên đời này... quy ẩn núi non... hắn... đối xử tốt với nàng không?
Vân Yên không biết phải nói gì, nước mắt như chuỗi hạt bị đứt, nàng cũng không kìm nén, chỉ ra sức gật đầu.
Khóe môi nhuốm máu của Bát a ca thả lỏng, giọng nói của hắn ảm đạm hơn nhưng đầy mạnh mẽ:
- Tuy hắn... lòng dạ độc ác, nhưng không thể không thừa nhận... hắn đối xử với nàng... thật lòng... Hắn giết cả nhà Tử Ngưng, hủy diệt gia tộc Niên thị... là vì giang sơn... nhưng thật ra có liên quan tới nàng... lão Cửu không hiểu... tại sao... hắn không phong phi... cho nàng... nhưng ta hiểu vì... trong lòng hắn nàng... không phải... là phi tử... cả đời này... ta không tranh nổi với hắn... kiếp sau...
Vân Yên nắm chặt bàn tay yếu ớt lạnh băng của hắn, khóc không thành tiếng:
- Bát gia...
Bát a ca tựa nghiêng người, cố gắng nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của nàng, đôi mắt đỏ hoe dường như lấp lánh ánh nước dừng lại trên khuôn mặt nàng, giọng nói khàn đục trở nên không còn sức sống.
- Vân Yên... gọi tên ta một lần... được không...
Vân Yên hiểu hắn muốn gì, nàng luôn hiểu. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời này, cũng là lần cuối cùng, hắn cầu xin nàng.
Vân Yên khẽ gọi một tiếng, giọng nói lạc đi:
- Dận Tự...
Không phải là Bát vương, không phải là Doãn Tự, càng không phải A Kỳ Na, hắn là Dận Tự, luôn luôn là Dận Tự.
Bát a ca chậm rãi khép mắt lạ, giọt nước mắt long lanh xuôi theo gò má lăn xuống dưới, biến mất trong chớp mắt.
- Nàng... đi đi... hắn... đang... đợi nàng... để ta một mình... yên tĩnh ngủ một lát.
Vân Yên che chặt môi mình, cắn môi đến nỗi bật máu, khoang miệng ngập mùi máu tanh, nhưng mùi máu như tràn ngập khắp nơi. Cuối cùng nàng run rẩy buông tay mình ra, ánh mắt lướt qua gương mặt say ngủ khoan thai, cả nước mắt cũng không còn nữa rồi.
Tất cả quay trở về với yên tĩnh.
Nàng bước ra khỏi căn phòng, cũng là từ biệt vĩnh viễn với dây dưa hơn nửa cuộc đời, người đàn ông tài hoa tuyệt thế của cả triều đại Đại Thanh.
Người phía trước bước tới ôm nàng vào trong lòng, trước mắt là nàng là rồng, sông núi, mặt trời đỏ.
Trước khi rơi vào bóng tối, trong lòng nàng vẫn nhớ mình đã nói với ngài một câu.
Tạm biệt, Dận Tự.
- HẾT CHƯƠNG 196 -