Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-11
Chương 11
Edit: Yunchan
Hồng đại hồ tử gục đầu xuống, giọng hơn nằng nặng: “Vì trong nhà tiểu đệ có một muội muội… cho nên biết rất rõ, nữ tử sống rất khó khăn, với chúng ta thì chẳng qua chỉ là vài câu nói đùa, nhưng với các muội ấy thì có thể sẽ là tai ương ngập đầu. Hơi lơ đễnh một chút thì hậu quả khôn lường.”
Mọi người nghe tới đây thì thu lại vẻ mặt đùa giỡn, Mặt Thẹo cảm thấy mình càn rỡ hơi quá trớn rồi. Những người phải vào rừng làm cướp thì có ai chưa từng trải qua quá khứ đau lòng đâu?
Như Hồng đại hồ tử, trước đây vì muội muội suýt bị lão địa chủ lăng nhục, trong cơn nóng giận huynh ấy đã tới nhà lão địa chủ báo thù cho muội mình, không ngờ lại lỡ tay giết chết lão ta khiến quan phủ truy sát, cuối cùng phải trốn lên núi Nhạn Minh. Việc này xôn xao ầm ĩ ở địa phương, mặc dù muội muội của Hồng đại hồ tử vẫn trong sạch, nhưng mọi người lại nghe lời đồn bậy bạ, nói muội ấy bị lão địa chủ hủy đi danh tiết. Nhà chồng đính hôn từ nhỏ tin lời đồn đãi nên tới nhà từ hôn, Hồng tiểu muội nhất thời quẫn trí nên thắt cổ tự sát. Phụ mẫu Hồng gia thấy nhi tử mình bặt vô âm tín, nữ nhi thì treo cổ tự vẫn, nên lửa giận công tâm ngã bệnh hết cả, nhà thì không có tiền thuốc than, chẳng bao lâu sau cũng qua đời. Về phần Hồng đại hồ tử sau khi đứng vững ở núi Nhạn Minh bèn về nhà đưa phụ mẫu và muội muội lên núi, ai ngờ được về nhà thì chỉ thấy ba nấm mồ trơ trọi…
Câu chuyện cũ ấy các huynh đệ đã biết từ lâu. Hôm nay nghe Hồng đại hồ tử nhắc lại thì khó nén nổi ưu tư. Trần Tín nghe xong thì nét mặt cũng dần trở nên phức tạp.
Hắn gằn từng chữ: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi, sau này không được nhắc lại.” Nói rồi trao cho Mặt Thẹo một ánh mắt cảnh cáo.
Mặt Thẹo ũ rũ lầu bầu: “Được rồi, đệ sai rồi không được sao? Đệ ở tái ngoại, tập tục ở đó không giống với nơi này.”
Tần Nguyên nhân cơ hội xen vào: “Biết sai là tốt rồi. Nào nào, mọi người đều là huynh đệ, đừng vì mấy thứ này tổn thương hòa khí.”
Nói đoạn y liếc qua Hồng đại hồ tử và Trần Tín đầy thâm ý, nói bóng gió: “Cũng lâu rồi chúng ta chưa từng tụ hợp thế này. Đệ mong chúng ta mãi mãi như trước đây luôn đồng cam cộng khổ, không quên ước nguyện ban đầu.” Mấy người đừng vì một nữ tử chưa tới tay mà tổn thương hòa khí chứ.
Lời Tần Nguyên sao mọi người lại không rõ. Hồng đại hồ tử hơi sửng sờ, hắn cúi đầu, trông như đang suy tư điều gì. Một lúc lâu sau hắn mới lộ ra vẻ mặt sáng tỏ.
Lúc ngước lên mắt hắn đã trở nên sáng trong, thẳng thắng vô tư nhìn về phía Trần Tín, sau đó đứng dậy nói với giọng đầy xúc động: “Đại ca, đệ xin mời huynh một chén, thật ra đại ca đã hiểu lầm đệ, Văn cô nương nhìn mỏng manh yếu đuối khá giống với muội muội của đệ. Hoàn toàn khác hẳn với một cô nương nhà nông…”
Hồng đại hồ tử nói tới đây thì giọng trở nên nghẹn ngào, trong mắt ánh lên ngấn lệ, nếu chẳng phải muội tử nhà mình sinh ra đã tốt đẹp, thì sao gặp phải cảnh ngộ ấy, thà làm một người thô kệch vụng về còn tốt hơn.
Lúc này Trần Tín cũng thấy mình hơi quá đà, bèn đứng dậy bưng chén rượu uống cạn một hơi, đáp: “Chỉ một lần này, về sau… sẽ không thế nữa. Nào, cạn chén!”
Tần Nguyên thấy đám mây đen giăng bốn bề dần nhạt đi, trong lòng cũng phấn chấn hẳn lên, trên môi nở nụ cười, thế là tàn tiệc rồi mấy huynh đệ lại tiếp tục uống rượu say sưa.
Mặt Thẹo thừa cơ tán dóc chọc cười, nghếch cái mặt làm lố lên rồi sờ sờ bụng than thở: “Haizz, mâm trơ đáy.”
Mọi người cười rộ lên không ngớt.
Ở một bên khác, binh lính Phá Lỗ đang phụ các thôn dân mang bàn ghế chén đũa trả lại cho từng nhà. Trong khi tường viện của Văn gia đã xây cao lên hẳn, Văn Đan Khê nhìn thoáng qua ước chừng phải cao tầm ba người gộp lại. Cô cười trộm trong lòng, lần này đố ai đó còn tự tiện bay qua được nữa.
Văn Đan Khê đang im lặng ngắm nghía thì Hồ lý chính dẫn theo mấy lão nhân khá có uy tín trong thôn tới, mỉm cười chào hỏi cô.
“Lý chính.” Văn Đan Khê bị đoàn người làm cho bất ngờ, vội vã kêu lên một tiếng.
Hồ lý chính nhanh nhảu nói: “Gọi Hồ thúc là được rồi.”
Văn Đan Khê bèn gọi một tiếng Hồ thúc rồi hỏi ông có chuyện gì.
Hồ lý chính thoáng cân nhắc một lát rồi đáp: “Đan Khê, trong thôn này cháu là một trong số ít người đã từng đọc sách, hôm nay chúng ta tới đây để xin ý kiến cháu.”
Văn Đan Khê hơi sửng sờ, vội vàng ngừng công việc đang làm, hỏi: “Hồ thúc cứ nói đi, cháu xem thử là chuyện gì, nếu giúp được thì nhất định sẽ làm hết sức.
Hồ lý chính than nhẹ, nói với vẻ nặng nề: “Cháu thấy đó việc hôm nay, ây dà… May mà Trần tướng quân tới kịp thời, không thì xong rồi. Lương thực và gia súc chỉ là thứ yếu, nếu người bị bắt đi thì không biết sẽ hủy hoại bao nhiêu gia đình, cháu nói xem nhà ai mà chẳng có thê tử và nữ nhi chứ, bọn mã phỉ ghê tởm này…”
Văn Đan Khê nghe thế nét mặt cũng nặng trĩu, còn sắc mặt những người phụ nữ bên cạnh thì trắng bệch ra.
“Vậy các vị muốn đề nghị cách gì?”
Hồ lý chính vuốt mấy sợi râu bóng lưỡng như bôi dầu, đáp trịnh trọng: “Hiện tại trong thôn không dư dật gì bọn chúng còn tới cướp, thể nào đến lúc thu hoạch cũng cướp dữ tợn hơn. Vì thế mấy người chúng ta mới bàn nhau, cháu thấy thôn chúng ta có thể đặt dưới sự cai quản của Trần tướng quân không?”
Văn Đan Khê nghiền ngẫm đề nghị này trong lòng giây lát, biết cách này có thể thực hiện được. Nhưng cũng không thể nào bắt người ta giúp đỡ nhiều lần, một hai lần còn ổn, nhiều hơn e không hay. Tục ngữ có câu không lợi lộc đừng mong dậy sớm, nếu muốn quân Phá Lỗ tình nguyện bảo vệ thôn Thanh Khê lâu dài, thì chỉ còn cách cột chặt quyền lợi của đôi bên vào nhau.
Ngẫm lại hồi lâu, trong lòng Văn Đan Khê đã có đối sách.
Cô mỉm cười khen ngợi: “Hồ thúc thật biết suy nghĩ cho dài lâu.”
Hồ lý chính cười ngượng ngịu, nói: “Cháu thấy ổn là được rồi, nhưng mà cháu thấy đấy, chúng ta đã cao tuổi nên miệng lưỡi cũng vụng về, ta nghe thím của cháu nói, hình như các huynh đệ Trần tướng quân đều thích thức ăn cháu làm…” Ý của ông là nhờ Văn Đan Khê ra mặt thương thuyết giùm.
Văn Đan Khê vội cúi đầu nói khiêm tốn: “Đâu có ạ, chẳng qua là họ nể mặt cháu thôi. Nhưng Hồ thúc đã nói vậy, thì cháu cũng không thể từ chối, tuy cháu là nữ tử nhưng cũng là một phần trong thôn. Hồ thúc cần tới, tất nhiên cháu sẽ nghe theo. Chỉ có điều…” Nói tới đây cô khó xử ra mặt.
Hồ lý chính thấy nét mặt cô thì bỗng thấp thỏm trong lòng, không thể làm gì hơn là lên tiếng hỏi: “Có yêu cầu gì cháu cứ việc nói ra, chỉ cần ta làm được thì bảo đảm đáp ứng.”
Văn Đan Khê cười sáng lạng: “Hồ thúc hiểu lầm rồi, yêu cầu này không phải cho cá nhân cháu, mà cháu nghĩ rằng đề nghị của chúng ta chưa thỏa đáng lắm. Các vị hãy nghĩ mà xem, chúng ta có bao nhiêu giao tình với Trần tướng quân, một hai lần còn được, nhưng nhiều lần thì sao?”
Hồ lý chính đáp ngay: “Việc này chúng ta đã nghĩ xong lâu rồi, sau mỗi lần giúp đỡ nhất định không để họ tốn công vô ích.” Tiếp đó ông bổ sung thêm ít lễ vật dùng để tặng cho quân Phá Lỗ.
Văn Đan Khê nghe xong thì lắc đầu: “Vẫn chưa thỏa đáng lắm. Những vật này, nói thật thì chưa chắc đã vừa ý đối phương.”
Hồ lý chính và mấy lão nhân cau mày, họ không còn biện pháp nào khác, thôn Thanh Khê chỉ mới có hơn chục hộ, nhà nào cũng chỉ đủ ăn, thật tình không dư dả gì.
Giờ đây Văn Đan Khê không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Cháu thấy chi bằng thế này, chúng ta sẽ nói với Trần tướng quân là muốn ngài ấy phái binh bảo vệ cho chúng ta, trái lại chúng ta sẽ nộp lên hai phần thu hoạch trong thôn.”
“Việc này…” Hồ lý chính chau mày suy tư.
Văn Đan Khê nói tiếp: “Thế nhưng dù sao thì thôn Thanh Khê cũng quá nhỏ, không có bao nhiêu tài nguyên để khai thác, thế nên chúng ta có thể tới thông báo với thôn Hạ Hà, thôn Khê Đầu và vài thôn lớn khác, khuyên họ hãy gia nhập quân Phá Lỗ theo chúng ta. Mặt khác chúng ta còn có thể rút ra một số tráng đinh ở các thôn để lập thành dân đoàn, tập luyện lúc rảnh rỗi, trồng trọt lúc bận rộn. Ở đầu các thôn treo một cái chuông lớn, rồi tổ chức một đội tuần tra, thay phiên nhau làm nhiệm vụ không kể ngày đêm, vừa có biến động thì lập tức gõ chuông cảnh báo. Trẻ nhỏ và phụ nhân sẽ nhanh chóng trốn đi, các nam nhân thì ở lại ngăn cản, sau đó sẽ phái người tới thông báo cho quân Phá Lỗ.”
Văn Đan Khê nói rất rành mạch rõ ràng, câu cú đầy lý lẽ. Nhóm Hồ lý chính nghe xong thì thầm ca ngợi trong lòng, quả nhiên người đọc sách có khác.
Sau đó, mọi người thương lượng bổ sung thêm một số chi tiết, cuối cùng quyết định một phương án. Để Văn Đan Khê đi nói rõ với Trần Tín.
Mọi người bàn xong chuyện, Hồ lý chính ngó thấy trời sắp sụp tối thì bỗng ảo não vỗ đầu một cái nói: “Ôi trời, tại ta cả, nghĩ ra sớm thì tốt rồi, chúng ta đi nhanh đi, trời sắp tối nói không chừng Trần tướng quân đã đi mất rồi cũng nên.”
Văn Đan Khê trấn an mọi người, vội vàng gọi một tiểu binh: “Cậu đi báo với Trần tướng quân, nói là lát nữa ta sẽ đưa bữa khuya tới nhé.”
Tiểu binh đần mặt ra, mới ăn cơm chưa bao lâu, giờ lại muốn ăn khuya tiếp. Không biết tiểu binh như bọn họ có phần không ta.
Dù thắc mắc là vậy nhưng tiểu binh vẫn thoải mái đồng ý, đi vào báo tin.
Trần Tín nghe tin xong hơi sững ra một giây nhưng sau đó thì thông suốt, hắn chờ xem cô giở mánh gì!
Văn Đan Khê đeo tạp dề vào rồi làm cơm tiếp, cơm tối là thịt cá, bữa khuya không thể ăn kiểu đó được, phải ngon miệng, thanh đạm mà còn độc hơn chút. Tốt nhất là cho hắn ăn nhiều thật nhiều vào, sau khi no nê thì lượng lớn máu sẽ dồn về dạ dày để dùng cho tiêu hóa, vì thiếu dinh dưỡng và máu cung cấp lên não nên đầu người ta sẽ trở nên trì trệ. Hắn đần đi một tý, nói không chừng sẽ đồng ý ngay yêu cầu của cô mà không do dự. Đây là căn cứ theo khoa học hẳn hòi, nghe đâu khi đàm phán với người thông minh thì cứ nhiệt tình nhét đầy dạ dày của đối phương là được.
Văn Đan Khê nghĩ rồi bèn nhờ người tới băm thịt làm nhân và cán bột, còn mình thì lo chuyện gói bánh. Gói một nồi bánh sủi cảo, hầm tiếp một nồi canh thịt mộc nhĩ, thêm vài thức nhắm ngon lành là đủ. Văn Đan Khê vừa làm luôn tay vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Vì đông người phụ mà còn làm số lượng ít, nên chẳng mấy chốc đã gói xong bánh sủi cảo. Canh thịt thơm ngào ngạt nóng sốt cũng vừa ra nồi.
Lúc nhóm của Văn Đan Khê bưng bánh sủi cảo vào, ánh mắt của mọi người đều bắn vụt tới. Ánh mắt Tần Nguyên có chút hoang mang, những người còn lại thì có vẻ khấp khởi chờ mong. Tục ngữ có câu, không đâu lại tới lấy lòng thì không đạo tặc cũng phường gian manh. Họ muốn coi thử, tột cùng thì nữ tử nãy muốn làm gì đại ca!
Văn Đan Khê lờ tịt mấy ánh mắt này, bước tới đặt bánh sủi cảo lên bàn rồi chào mời nhiệt tình: “Nào, các vị nếm thử xem có ngon không.”
Cô vừa dứt câu thì Mặt Thẹo đã khẩn cấp gắp một chiếc sủi cảo ném vào miệng, nào ngờ sủi cảo vừa mới ra lò nên nóng tới nỗi hắn phải khóc ré lên, làm mọi người phá lên cười rân trời.
Trên môi Trần Tín cũng nở nụ cười, hắn nhanh chóng liếc mắt qua Văn Đan Khê, thấy lần đầu tiên cô bưng món ăn lên xong mà không đi, còn đứng yên một bên như đang chờ điều gì.
Hắn vờ như chẳng quan tâm, gắp sủi cảo lên rồi cắn từng miếng nhỏ, ăn một miếng mà nhây cực lâu.
Rốt cuộc Văn Đan Khê nhịn hết nổi trừng mắt với hắn, trong lòng như có hàng trăm con thảo nê mã (*) chạy lồng lên. Mọi khi tốc độ ăn của hắn nhanh tới chóng mặt, sao bây giờ lại bày đặt nhã nhặn thế hả?
(*) Câu chửi lóng tương đương với F*ck your mother.
Cứ như cố tình chơi khăm cô, Trần Tín ăn sủi cao xong, tới lượt uống canh thịt thì tốc độ càng chậm như ốc sên bò, nhấm từng thìa bé tí nhìn y chang một đại cô nương.
Edit: Yunchan
Hồng đại hồ tử gục đầu xuống, giọng hơn nằng nặng: “Vì trong nhà tiểu đệ có một muội muội… cho nên biết rất rõ, nữ tử sống rất khó khăn, với chúng ta thì chẳng qua chỉ là vài câu nói đùa, nhưng với các muội ấy thì có thể sẽ là tai ương ngập đầu. Hơi lơ đễnh một chút thì hậu quả khôn lường.”
Mọi người nghe tới đây thì thu lại vẻ mặt đùa giỡn, Mặt Thẹo cảm thấy mình càn rỡ hơi quá trớn rồi. Những người phải vào rừng làm cướp thì có ai chưa từng trải qua quá khứ đau lòng đâu?
Như Hồng đại hồ tử, trước đây vì muội muội suýt bị lão địa chủ lăng nhục, trong cơn nóng giận huynh ấy đã tới nhà lão địa chủ báo thù cho muội mình, không ngờ lại lỡ tay giết chết lão ta khiến quan phủ truy sát, cuối cùng phải trốn lên núi Nhạn Minh. Việc này xôn xao ầm ĩ ở địa phương, mặc dù muội muội của Hồng đại hồ tử vẫn trong sạch, nhưng mọi người lại nghe lời đồn bậy bạ, nói muội ấy bị lão địa chủ hủy đi danh tiết. Nhà chồng đính hôn từ nhỏ tin lời đồn đãi nên tới nhà từ hôn, Hồng tiểu muội nhất thời quẫn trí nên thắt cổ tự sát. Phụ mẫu Hồng gia thấy nhi tử mình bặt vô âm tín, nữ nhi thì treo cổ tự vẫn, nên lửa giận công tâm ngã bệnh hết cả, nhà thì không có tiền thuốc than, chẳng bao lâu sau cũng qua đời. Về phần Hồng đại hồ tử sau khi đứng vững ở núi Nhạn Minh bèn về nhà đưa phụ mẫu và muội muội lên núi, ai ngờ được về nhà thì chỉ thấy ba nấm mồ trơ trọi…
Câu chuyện cũ ấy các huynh đệ đã biết từ lâu. Hôm nay nghe Hồng đại hồ tử nhắc lại thì khó nén nổi ưu tư. Trần Tín nghe xong thì nét mặt cũng dần trở nên phức tạp.
Hắn gằn từng chữ: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi, sau này không được nhắc lại.” Nói rồi trao cho Mặt Thẹo một ánh mắt cảnh cáo.
Mặt Thẹo ũ rũ lầu bầu: “Được rồi, đệ sai rồi không được sao? Đệ ở tái ngoại, tập tục ở đó không giống với nơi này.”
Tần Nguyên nhân cơ hội xen vào: “Biết sai là tốt rồi. Nào nào, mọi người đều là huynh đệ, đừng vì mấy thứ này tổn thương hòa khí.”
Nói đoạn y liếc qua Hồng đại hồ tử và Trần Tín đầy thâm ý, nói bóng gió: “Cũng lâu rồi chúng ta chưa từng tụ hợp thế này. Đệ mong chúng ta mãi mãi như trước đây luôn đồng cam cộng khổ, không quên ước nguyện ban đầu.” Mấy người đừng vì một nữ tử chưa tới tay mà tổn thương hòa khí chứ.
Lời Tần Nguyên sao mọi người lại không rõ. Hồng đại hồ tử hơi sửng sờ, hắn cúi đầu, trông như đang suy tư điều gì. Một lúc lâu sau hắn mới lộ ra vẻ mặt sáng tỏ.
Lúc ngước lên mắt hắn đã trở nên sáng trong, thẳng thắng vô tư nhìn về phía Trần Tín, sau đó đứng dậy nói với giọng đầy xúc động: “Đại ca, đệ xin mời huynh một chén, thật ra đại ca đã hiểu lầm đệ, Văn cô nương nhìn mỏng manh yếu đuối khá giống với muội muội của đệ. Hoàn toàn khác hẳn với một cô nương nhà nông…”
Hồng đại hồ tử nói tới đây thì giọng trở nên nghẹn ngào, trong mắt ánh lên ngấn lệ, nếu chẳng phải muội tử nhà mình sinh ra đã tốt đẹp, thì sao gặp phải cảnh ngộ ấy, thà làm một người thô kệch vụng về còn tốt hơn.
Lúc này Trần Tín cũng thấy mình hơi quá đà, bèn đứng dậy bưng chén rượu uống cạn một hơi, đáp: “Chỉ một lần này, về sau… sẽ không thế nữa. Nào, cạn chén!”
Tần Nguyên thấy đám mây đen giăng bốn bề dần nhạt đi, trong lòng cũng phấn chấn hẳn lên, trên môi nở nụ cười, thế là tàn tiệc rồi mấy huynh đệ lại tiếp tục uống rượu say sưa.
Mặt Thẹo thừa cơ tán dóc chọc cười, nghếch cái mặt làm lố lên rồi sờ sờ bụng than thở: “Haizz, mâm trơ đáy.”
Mọi người cười rộ lên không ngớt.
Ở một bên khác, binh lính Phá Lỗ đang phụ các thôn dân mang bàn ghế chén đũa trả lại cho từng nhà. Trong khi tường viện của Văn gia đã xây cao lên hẳn, Văn Đan Khê nhìn thoáng qua ước chừng phải cao tầm ba người gộp lại. Cô cười trộm trong lòng, lần này đố ai đó còn tự tiện bay qua được nữa.
Văn Đan Khê đang im lặng ngắm nghía thì Hồ lý chính dẫn theo mấy lão nhân khá có uy tín trong thôn tới, mỉm cười chào hỏi cô.
“Lý chính.” Văn Đan Khê bị đoàn người làm cho bất ngờ, vội vã kêu lên một tiếng.
Hồ lý chính nhanh nhảu nói: “Gọi Hồ thúc là được rồi.”
Văn Đan Khê bèn gọi một tiếng Hồ thúc rồi hỏi ông có chuyện gì.
Hồ lý chính thoáng cân nhắc một lát rồi đáp: “Đan Khê, trong thôn này cháu là một trong số ít người đã từng đọc sách, hôm nay chúng ta tới đây để xin ý kiến cháu.”
Văn Đan Khê hơi sửng sờ, vội vàng ngừng công việc đang làm, hỏi: “Hồ thúc cứ nói đi, cháu xem thử là chuyện gì, nếu giúp được thì nhất định sẽ làm hết sức.
Hồ lý chính than nhẹ, nói với vẻ nặng nề: “Cháu thấy đó việc hôm nay, ây dà… May mà Trần tướng quân tới kịp thời, không thì xong rồi. Lương thực và gia súc chỉ là thứ yếu, nếu người bị bắt đi thì không biết sẽ hủy hoại bao nhiêu gia đình, cháu nói xem nhà ai mà chẳng có thê tử và nữ nhi chứ, bọn mã phỉ ghê tởm này…”
Văn Đan Khê nghe thế nét mặt cũng nặng trĩu, còn sắc mặt những người phụ nữ bên cạnh thì trắng bệch ra.
“Vậy các vị muốn đề nghị cách gì?”
Hồ lý chính vuốt mấy sợi râu bóng lưỡng như bôi dầu, đáp trịnh trọng: “Hiện tại trong thôn không dư dật gì bọn chúng còn tới cướp, thể nào đến lúc thu hoạch cũng cướp dữ tợn hơn. Vì thế mấy người chúng ta mới bàn nhau, cháu thấy thôn chúng ta có thể đặt dưới sự cai quản của Trần tướng quân không?”
Văn Đan Khê nghiền ngẫm đề nghị này trong lòng giây lát, biết cách này có thể thực hiện được. Nhưng cũng không thể nào bắt người ta giúp đỡ nhiều lần, một hai lần còn ổn, nhiều hơn e không hay. Tục ngữ có câu không lợi lộc đừng mong dậy sớm, nếu muốn quân Phá Lỗ tình nguyện bảo vệ thôn Thanh Khê lâu dài, thì chỉ còn cách cột chặt quyền lợi của đôi bên vào nhau.
Ngẫm lại hồi lâu, trong lòng Văn Đan Khê đã có đối sách.
Cô mỉm cười khen ngợi: “Hồ thúc thật biết suy nghĩ cho dài lâu.”
Hồ lý chính cười ngượng ngịu, nói: “Cháu thấy ổn là được rồi, nhưng mà cháu thấy đấy, chúng ta đã cao tuổi nên miệng lưỡi cũng vụng về, ta nghe thím của cháu nói, hình như các huynh đệ Trần tướng quân đều thích thức ăn cháu làm…” Ý của ông là nhờ Văn Đan Khê ra mặt thương thuyết giùm.
Văn Đan Khê vội cúi đầu nói khiêm tốn: “Đâu có ạ, chẳng qua là họ nể mặt cháu thôi. Nhưng Hồ thúc đã nói vậy, thì cháu cũng không thể từ chối, tuy cháu là nữ tử nhưng cũng là một phần trong thôn. Hồ thúc cần tới, tất nhiên cháu sẽ nghe theo. Chỉ có điều…” Nói tới đây cô khó xử ra mặt.
Hồ lý chính thấy nét mặt cô thì bỗng thấp thỏm trong lòng, không thể làm gì hơn là lên tiếng hỏi: “Có yêu cầu gì cháu cứ việc nói ra, chỉ cần ta làm được thì bảo đảm đáp ứng.”
Văn Đan Khê cười sáng lạng: “Hồ thúc hiểu lầm rồi, yêu cầu này không phải cho cá nhân cháu, mà cháu nghĩ rằng đề nghị của chúng ta chưa thỏa đáng lắm. Các vị hãy nghĩ mà xem, chúng ta có bao nhiêu giao tình với Trần tướng quân, một hai lần còn được, nhưng nhiều lần thì sao?”
Hồ lý chính đáp ngay: “Việc này chúng ta đã nghĩ xong lâu rồi, sau mỗi lần giúp đỡ nhất định không để họ tốn công vô ích.” Tiếp đó ông bổ sung thêm ít lễ vật dùng để tặng cho quân Phá Lỗ.
Văn Đan Khê nghe xong thì lắc đầu: “Vẫn chưa thỏa đáng lắm. Những vật này, nói thật thì chưa chắc đã vừa ý đối phương.”
Hồ lý chính và mấy lão nhân cau mày, họ không còn biện pháp nào khác, thôn Thanh Khê chỉ mới có hơn chục hộ, nhà nào cũng chỉ đủ ăn, thật tình không dư dả gì.
Giờ đây Văn Đan Khê không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Cháu thấy chi bằng thế này, chúng ta sẽ nói với Trần tướng quân là muốn ngài ấy phái binh bảo vệ cho chúng ta, trái lại chúng ta sẽ nộp lên hai phần thu hoạch trong thôn.”
“Việc này…” Hồ lý chính chau mày suy tư.
Văn Đan Khê nói tiếp: “Thế nhưng dù sao thì thôn Thanh Khê cũng quá nhỏ, không có bao nhiêu tài nguyên để khai thác, thế nên chúng ta có thể tới thông báo với thôn Hạ Hà, thôn Khê Đầu và vài thôn lớn khác, khuyên họ hãy gia nhập quân Phá Lỗ theo chúng ta. Mặt khác chúng ta còn có thể rút ra một số tráng đinh ở các thôn để lập thành dân đoàn, tập luyện lúc rảnh rỗi, trồng trọt lúc bận rộn. Ở đầu các thôn treo một cái chuông lớn, rồi tổ chức một đội tuần tra, thay phiên nhau làm nhiệm vụ không kể ngày đêm, vừa có biến động thì lập tức gõ chuông cảnh báo. Trẻ nhỏ và phụ nhân sẽ nhanh chóng trốn đi, các nam nhân thì ở lại ngăn cản, sau đó sẽ phái người tới thông báo cho quân Phá Lỗ.”
Văn Đan Khê nói rất rành mạch rõ ràng, câu cú đầy lý lẽ. Nhóm Hồ lý chính nghe xong thì thầm ca ngợi trong lòng, quả nhiên người đọc sách có khác.
Sau đó, mọi người thương lượng bổ sung thêm một số chi tiết, cuối cùng quyết định một phương án. Để Văn Đan Khê đi nói rõ với Trần Tín.
Mọi người bàn xong chuyện, Hồ lý chính ngó thấy trời sắp sụp tối thì bỗng ảo não vỗ đầu một cái nói: “Ôi trời, tại ta cả, nghĩ ra sớm thì tốt rồi, chúng ta đi nhanh đi, trời sắp tối nói không chừng Trần tướng quân đã đi mất rồi cũng nên.”
Văn Đan Khê trấn an mọi người, vội vàng gọi một tiểu binh: “Cậu đi báo với Trần tướng quân, nói là lát nữa ta sẽ đưa bữa khuya tới nhé.”
Tiểu binh đần mặt ra, mới ăn cơm chưa bao lâu, giờ lại muốn ăn khuya tiếp. Không biết tiểu binh như bọn họ có phần không ta.
Dù thắc mắc là vậy nhưng tiểu binh vẫn thoải mái đồng ý, đi vào báo tin.
Trần Tín nghe tin xong hơi sững ra một giây nhưng sau đó thì thông suốt, hắn chờ xem cô giở mánh gì!
Văn Đan Khê đeo tạp dề vào rồi làm cơm tiếp, cơm tối là thịt cá, bữa khuya không thể ăn kiểu đó được, phải ngon miệng, thanh đạm mà còn độc hơn chút. Tốt nhất là cho hắn ăn nhiều thật nhiều vào, sau khi no nê thì lượng lớn máu sẽ dồn về dạ dày để dùng cho tiêu hóa, vì thiếu dinh dưỡng và máu cung cấp lên não nên đầu người ta sẽ trở nên trì trệ. Hắn đần đi một tý, nói không chừng sẽ đồng ý ngay yêu cầu của cô mà không do dự. Đây là căn cứ theo khoa học hẳn hòi, nghe đâu khi đàm phán với người thông minh thì cứ nhiệt tình nhét đầy dạ dày của đối phương là được.
Văn Đan Khê nghĩ rồi bèn nhờ người tới băm thịt làm nhân và cán bột, còn mình thì lo chuyện gói bánh. Gói một nồi bánh sủi cảo, hầm tiếp một nồi canh thịt mộc nhĩ, thêm vài thức nhắm ngon lành là đủ. Văn Đan Khê vừa làm luôn tay vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Vì đông người phụ mà còn làm số lượng ít, nên chẳng mấy chốc đã gói xong bánh sủi cảo. Canh thịt thơm ngào ngạt nóng sốt cũng vừa ra nồi.
Lúc nhóm của Văn Đan Khê bưng bánh sủi cảo vào, ánh mắt của mọi người đều bắn vụt tới. Ánh mắt Tần Nguyên có chút hoang mang, những người còn lại thì có vẻ khấp khởi chờ mong. Tục ngữ có câu, không đâu lại tới lấy lòng thì không đạo tặc cũng phường gian manh. Họ muốn coi thử, tột cùng thì nữ tử nãy muốn làm gì đại ca!
Văn Đan Khê lờ tịt mấy ánh mắt này, bước tới đặt bánh sủi cảo lên bàn rồi chào mời nhiệt tình: “Nào, các vị nếm thử xem có ngon không.”
Cô vừa dứt câu thì Mặt Thẹo đã khẩn cấp gắp một chiếc sủi cảo ném vào miệng, nào ngờ sủi cảo vừa mới ra lò nên nóng tới nỗi hắn phải khóc ré lên, làm mọi người phá lên cười rân trời.
Trên môi Trần Tín cũng nở nụ cười, hắn nhanh chóng liếc mắt qua Văn Đan Khê, thấy lần đầu tiên cô bưng món ăn lên xong mà không đi, còn đứng yên một bên như đang chờ điều gì.
Hắn vờ như chẳng quan tâm, gắp sủi cảo lên rồi cắn từng miếng nhỏ, ăn một miếng mà nhây cực lâu.
Rốt cuộc Văn Đan Khê nhịn hết nổi trừng mắt với hắn, trong lòng như có hàng trăm con thảo nê mã (*) chạy lồng lên. Mọi khi tốc độ ăn của hắn nhanh tới chóng mặt, sao bây giờ lại bày đặt nhã nhặn thế hả?
(*) Câu chửi lóng tương đương với F*ck your mother.
Cứ như cố tình chơi khăm cô, Trần Tín ăn sủi cao xong, tới lượt uống canh thịt thì tốc độ càng chậm như ốc sên bò, nhấm từng thìa bé tí nhìn y chang một đại cô nương.