Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
- Chủ tử, chúng tôi không phát hiện ra bọn người tấn công là người của bang nào cả.
Trịnh Thiên và Vương Thanh nghe vậy thì đồng nhíu mày. Anh thì không nói gì còn cô thì lên tiếng hỏi.
- Thực sự không phát hiện ra trên đám người kia có kí hiệu của bang phái nào sao???
- Thưa không, chúng tôi đã lục soát người bọn chúng nhưng không hề phát hiện ra điều gì.
Nghe được câu trả lời, Vương Thanh không hỏi tiếp mà trầm ngâm suy nghĩ. Dì Thủy đứng cạnh nghe mà phỏng đoán.
- Có khi nào là người của một công ty nào đóng đang cạnh tranh với thiếu gia???
- Cái này thì tuyệt đối không phải. Giấy tờ cùng văn kiện trong thư phòng đều không bị mất, hơn nữa bọn người kia cũng không nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy chỉ để cạnh tranh.
Trịnh Thiên lên tiếng phản bác ý kiến của dì Thủy. Nghe xong thì mọi người đều cảm thấy như đi vào bế tắc. Không biết mục đích của bọn chúng là gì. Đang suy nghĩ thì đột nhiên Bạch Lạc lên tiếng.
- Có khi nào bọn chúng nhắm vào chủ tử không???
- Cái đó thì càng không phải. Nếu vậy lúc nãy chúng đã bỏ đi rồi._Kiệt Luân phản bác.
- Cái này không phải, cái kia không phải. Vậy mục đích thực sự của chúng là gì chứ???_Bạch Lạc cáu gắt nói.
- Chúng đang tìm một thứ gì đó. Một thứ mà quan trọng hơn cả văn kiện của Trịnh thị.
Vương Thanh vô thức nói. Lúc này mọi người đều nhìn cô, cô cảm giác được mọi ánh mắt đang nhìn mình thì thở dài nói tiếp.
- Lúc nãy khi tôi đến thư phòng của Thiên. Tôi cũng nghĩ rằng chúng nhắm vào một dự án vào đó của Trịnh thị. Nhưng khi vừa vào phòng thì tôi liền suy nghĩ khác. Mọi thứ trong phòng đều lật tung lên ngay cả thảm dưới chân cũng bị lật lên thì không thể nào nhắm vào văn kiệt được. Chúng làm như vậy, giống như là đang tìm một chỗ chứa ẩn hay mật thất. Nhưng chúng không tìm được nên đành bỏ đi.
Mọi người nghe vậy thì đều đồng tình. Kiệt Luân thắc mắc nên hỏi cô.
- Vậy theo Vương tổng đoán thì bọn chúng tìm gì???
- Tôi không biết. Thứ mà bọn chúng muốn e rằng chỉ có Thiên biết mà thôi.
Vương Thanh tiếp tục trả lời trong khi Trịnh Thiên thì lại đen mặt vì cách gọi của Kiệt Luân. Co nhìn anh phản ứng như vậy thì cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên anh nói với dì Thủy.
- Dì gọi tất cả người làm tập hợp trong phòng này cho tôi.
- Vâng, thiếu gia.
Dì Thủy không hiểu nhưng vẫn nghe theo lệnh anh mà làm. Cô không hiểu nhìn anh, đang nói chuyện chính tại sao lại gọi người làm đến đây làm gì. Một lát sau thì toàn bộ người làm đều đã tập hợp đầy đủ. Lúc này anh mới kéo cô đứng dậy nghiêm nghị nói với tất cả.
- Tôi muốn tuyên bố một chuyện. Đây là Vương Thanh, cô ấy sẽ là thiếu phu nhân tương lai.
Vương Thanh giật mình với câu nói của anh, quay sang tròn mắt nhìn anh một cách ngạc nhiên. Người làm thì rất ngạc nhiên khi nghe anh tuyên bố. Ban đầu khi thấy anh cùng cô nắm tay họ đã nghi ngờ nhưng không ngờ lại thật. Tứ kị sĩ ban đầu thì ngạc nhiên sau đó thì vui mừng. Họ đã mong cô trở thành chủ mẫu của họ từ lâu. Bạch Lạc hớn hở nói.
- Mọi người còn không mau chào thiếu phu nhân.
Nghe vậy thì mọi người đều đồng loạt cúi người chào cô, đồng thanh nói.
- Kính chào thiếu phu nhân.
- Mọi người đừng như vậy. Đại lễ như vậy tôi không dám nhận, mau đứng lên, đứng lên đi.
Vương Thanh thấy mọi người hành lễ thì cô khá lúng túng. Tuy rằng bình thường cô cũng được chào theo cách này nhưng lần này là thân phận khác nên cô có chút không quen.Mọi người thấy cô nói như thế thì cũng vui mừng vì cô không hề kiêu ngạo ra vẻ bà chủ. Bình thường họ luôn nghĩ các tiểu thư danh môn thượng lưu thì luôn kiêu ngạo hống hách, chỉ có Trịnh Hân tiểu thư mới không như vậy. Nhưng không ngờ ngay cả cô cũng tốt như vậy thì xem ra là bọn họ sai rồi. Trịnh Thiên trong lòng rất đỗi vui mừng vì cuối cùng anh cũng có thể đứng trước mặt người khác mà nói cô là của anh. Anh đến cạnh cô ôm lấy eo cô rồi nói.
- Mọi người quay trở về làm việc đi.
Chờ mọi người tản ra rồi thì Trịnh Thiên mới nhìn Tứ kị sĩ mà nói.
- Theo tôi đến thư phòng.
Nói rồi anh ôm eo, kéo cô đi đến thư phòng đã được dọn dẹp. Lúc rời đi thì có một ánh mắt đầy sát khí nhìn theo bọn họ. Bước vào thư phòng, tay anh vẫn ôm lấy eo cô kéo cô ngồi trên đùi mình, tay anh vuốt ve tóc cô. Gương mặt anh nghiêm nghị nhưng giọng nói lại dịu dàng khó phát hiện. Anh hỏi cô.
- Thanh Thanh, theo em thì bọn chúng muốn tìm gì???
- Sao em biết được??? Trừ khi chúng ta biết được kẻ chủ mưu là ai thì còn có cơ may biết hắn nhắm đến thứ gì. Nhưng ngay cả một chút manh mối nhỏ chúng ta cũng không có thì khó mà biết được.
Vương Thanh thoáng đỏ mặt nhưng vẫn bình tĩnh phân tích tình hình. Nghe vậy, anh cũng không nói gì. Đang trầm tư suy nghĩ thì cô đột nhiên lên tiếng.
- Quanh Trịnh viên có camera ẩn, có thể cho em xem toàn bộ cuộc tấn công vừa rồi không???
Trịnh Thiên nhìn cô xong thì nhìn sang Kiệt Thanh gật đầu. Kiệt Thanh hiểu ý liền gật đầu rồi nhanh chóng ra ngoài.
Một lát sau Kiệt Thanh quay lại với máy tính bảng trên tay. Kiệt Thanh lướt tay trên máy tính bảng bật đoạn phim cuộc tấn công rồi đưa ra trước mặt. Trịnh Thiên nhanh tay nhận lấy rồi mới đưa cho cô. Cô nhận từ tay anh rồi tập trung nhìn vào màn hình máy tính bảng.
Trên màn hình được chia làm 6 khung hình là nơi diễn ra cuộc tấn công. Trước cửa, phòng khách, hành lang, trước cửa phòng ngủ của anh và thư phòng. Nhưng cái cô để ý nhất không phải là cuộc tấn công mà là người ra chỉ thị của bọn chúng - Giang Phúc Kiến. Không thể nào được, cô đang giam hắn ở khu giam giữ tổng bộ bang Hỏa Long, không lý nào hắn lại có mặt ở ngoài được. Mà cứ cho là hắn trốn ra được nhưng tại sao lại tấn công Trịnh viên??? Giữa Trịnh thị và kẻ đó rốt cuộc có quan hệ gì chứ???
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên điện thoại của Vương Thanh vang lên, cô cầm điện thoại lên, là Tiêu Như gọi. Cô mỉm cười nhìn anh rồi đứng lên cầm máy rồi bước đến cửa sổ mà nghe.
- Có chuyện gì???
- Vương chủ, không hay rồi. Giang Phúc Kiến hắn trốn thoát rồi._Tiêu Như gấp rút nói.
- Quả thật là hắn._Vương Thanh nhàn nhả nói.
- Vương chủ, người biết rồi sao???_Tiêu Như ngạc nhiên.
- Ừm, hắn vừa cho người tấn công Trịnh viên. Hiện tại ta đang ở đó._Cô nói nguyên nhân.
- Vậy có cần bắt hắn về không???_Tiêu Như nói tiếp.
- Không cần, hiện tại hắn là người duy nhất biết kẻ đó ở đâu nên cứ để hắn ở bên ngoài một thời gian._Cô nói.
- Vâng.
Tiêu Như nói xong thì cúp máy. Vương Thanh để máy xuống rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong lúc cô đang nói chuyện điện thoại thì một nữ hầu trên tay bưng một khay trà vào để mời. Cô thấy hành động của nữ hầu này rất lạ, mắt của nữ hầu cứ láo liên nhìn xung quanh. Cô nhìn kỹ một chút thì thấy chiếc vòng tay của cô ta rất khả nghi, xem ra không phải người làm ở Trịnh viên. Cô bước về chỗ Trịnh Thiên, ngồi cạnh anh. Nữ hầu thấy cô thì nở nụ cười rồi thành thạo rót trà mời cô, cô đưa tay nhận ly trà. Nhưng chưa đụng đến ly thì nữ hầu liền thả tay khiến ly trà rơi xuống. Tiếp đó nữ hầu nhanh tay định rút sợi dây mỏng từ chiếc vòng tay nhưng Vương Thanh phát hiện kịp thời đã ngăn lại khiến nữ hầu đó không thể hành động được.
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến Trịnh Thiên cùng Tứ kị sĩ không kịp phản ứng. Khi đã đình hình lại được chuyện gì thì Vương Thanh đã lấy được chiếc vòng của cô hầu đó. Sau khi bị lấy cái vòng, nữ hầu làm vài động tác, một lưỡi dao xuất hiện ở gót giày cô ta. Cô ta lộn một vòng nhắm lưỡi dao vào cô. Trịnh Thiên thấy vậy liền chạy đến kéo cô lùi lại, nữ hầu thấy vậy nhanh chóng rút cây súng ngắn ra bắn, anh lấy thân mình chắn cho cô. Viên đạn ghim vào vai anh, máu vang tung tóe. Cô thấy vậy thì trợn tròn mắt nhìn. Tứ kị sĩ nhanh chóng khống chế tình hình, trong khi cô đang hoảng loạn gọi tên anh.
- Thiên...Thiên, sao anh ngốc vậy???
- Không sao, anh đã hứa sẽ bảo vệ em không để em bị tổn thương thì anh nhất định phải làm.
Trịnh Thiên nở nụ cười trấn an cô mà nói. Một lúc sau thì nữ hầu đã bị khống chế và đưa xuống. Nhưng vết thương trên vai của anh thì càng ngày càng tồi tệ hơn. Máu chảy càng lúc càng nhiều khiến cô lo lắng không thôi. Kiệt Thanh nhanh chóng gọi bác sĩ tới, cô đỡ anh lên phòng ngủ. Sau 10 phút thì một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi vào, trên tay cầm một hộp thuốc. Khi vừa bước vào phòng ngủ của anh thì liền bắt gặp cô đang ngồi cạnh giường. Cô ngước mặt lên nhìn người vừa bước vào, nhận ra người quen, cô nói.
- Hóa ra là anh, Ngôn Sinh.
Người đàn ông vừa bước vào chính là Ngôn Sinh, là vị bác sĩ trẻ tuổi nhất với kinh nghiệm chữa trị phong phú. Là học trưởng khóa trên và cũng là người theo đuổi Mục Tiểu Linh. Ngôn Sinh chính là bác sĩ riêng cho Trịnh gia, cũng là người bạn thân của Trịnh Thiên. Ngôn Sinh nhìn thấy cô thì khá bất ngờ mà nói.
- Tại sao cô lại ở đây???
- Bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến chuyện đó đâu. Anh ấy bị trúng đạn ở vai, phải lấy đầu đạn ra trước.
Vương Thanh không quan tâm thắc mắc của Ngôn Sinh mà nói tình hình cho anh ta biết. Ngôn Sinh cũng bỏ qua chuyện đó mà lập tức mở hộp thuốc lấy dụng cụ chuẩn bị làm cuộc tiểu phẫu lấy đầu đạn. Vương Thanh không muốn gây cản chở nên tự mình ra ngoài cùng với Tứ kị sĩ. Cô ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, nhìn Tứ kị sĩ mà hỏi.
- Cô ta chết rồi đúng chứ???
Tứ kị sĩ thấy lạ với câu hỏi của cô. Bọn họ nhìn nhau rồi Bạch Lạc nói.
- Khi chúng tôi vừa đưa cô ta xuống mật thất thì cô ta đã trúng độc chết rồi.
Dường như biết trước được câu trả lời nên cô đã không ngạc nhiên, chỉ từ từ nhắm mắt lại mà định thần. Một lát sau thì Ngôn Sinh đã đi ra, cô cũng từ từ mở mắt ra nhìn Ngôn Sinh, anh ta nhìn Tứ kị sĩ rồi nhìn cô mà nói.
- Cậu ta đã không sao rồi. Chỉ cần thường xuyên thay băng và nghỉ ngơi vài ngày là được.
Trịnh Thiên và Vương Thanh nghe vậy thì đồng nhíu mày. Anh thì không nói gì còn cô thì lên tiếng hỏi.
- Thực sự không phát hiện ra trên đám người kia có kí hiệu của bang phái nào sao???
- Thưa không, chúng tôi đã lục soát người bọn chúng nhưng không hề phát hiện ra điều gì.
Nghe được câu trả lời, Vương Thanh không hỏi tiếp mà trầm ngâm suy nghĩ. Dì Thủy đứng cạnh nghe mà phỏng đoán.
- Có khi nào là người của một công ty nào đóng đang cạnh tranh với thiếu gia???
- Cái này thì tuyệt đối không phải. Giấy tờ cùng văn kiện trong thư phòng đều không bị mất, hơn nữa bọn người kia cũng không nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy chỉ để cạnh tranh.
Trịnh Thiên lên tiếng phản bác ý kiến của dì Thủy. Nghe xong thì mọi người đều cảm thấy như đi vào bế tắc. Không biết mục đích của bọn chúng là gì. Đang suy nghĩ thì đột nhiên Bạch Lạc lên tiếng.
- Có khi nào bọn chúng nhắm vào chủ tử không???
- Cái đó thì càng không phải. Nếu vậy lúc nãy chúng đã bỏ đi rồi._Kiệt Luân phản bác.
- Cái này không phải, cái kia không phải. Vậy mục đích thực sự của chúng là gì chứ???_Bạch Lạc cáu gắt nói.
- Chúng đang tìm một thứ gì đó. Một thứ mà quan trọng hơn cả văn kiện của Trịnh thị.
Vương Thanh vô thức nói. Lúc này mọi người đều nhìn cô, cô cảm giác được mọi ánh mắt đang nhìn mình thì thở dài nói tiếp.
- Lúc nãy khi tôi đến thư phòng của Thiên. Tôi cũng nghĩ rằng chúng nhắm vào một dự án vào đó của Trịnh thị. Nhưng khi vừa vào phòng thì tôi liền suy nghĩ khác. Mọi thứ trong phòng đều lật tung lên ngay cả thảm dưới chân cũng bị lật lên thì không thể nào nhắm vào văn kiệt được. Chúng làm như vậy, giống như là đang tìm một chỗ chứa ẩn hay mật thất. Nhưng chúng không tìm được nên đành bỏ đi.
Mọi người nghe vậy thì đều đồng tình. Kiệt Luân thắc mắc nên hỏi cô.
- Vậy theo Vương tổng đoán thì bọn chúng tìm gì???
- Tôi không biết. Thứ mà bọn chúng muốn e rằng chỉ có Thiên biết mà thôi.
Vương Thanh tiếp tục trả lời trong khi Trịnh Thiên thì lại đen mặt vì cách gọi của Kiệt Luân. Co nhìn anh phản ứng như vậy thì cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên anh nói với dì Thủy.
- Dì gọi tất cả người làm tập hợp trong phòng này cho tôi.
- Vâng, thiếu gia.
Dì Thủy không hiểu nhưng vẫn nghe theo lệnh anh mà làm. Cô không hiểu nhìn anh, đang nói chuyện chính tại sao lại gọi người làm đến đây làm gì. Một lát sau thì toàn bộ người làm đều đã tập hợp đầy đủ. Lúc này anh mới kéo cô đứng dậy nghiêm nghị nói với tất cả.
- Tôi muốn tuyên bố một chuyện. Đây là Vương Thanh, cô ấy sẽ là thiếu phu nhân tương lai.
Vương Thanh giật mình với câu nói của anh, quay sang tròn mắt nhìn anh một cách ngạc nhiên. Người làm thì rất ngạc nhiên khi nghe anh tuyên bố. Ban đầu khi thấy anh cùng cô nắm tay họ đã nghi ngờ nhưng không ngờ lại thật. Tứ kị sĩ ban đầu thì ngạc nhiên sau đó thì vui mừng. Họ đã mong cô trở thành chủ mẫu của họ từ lâu. Bạch Lạc hớn hở nói.
- Mọi người còn không mau chào thiếu phu nhân.
Nghe vậy thì mọi người đều đồng loạt cúi người chào cô, đồng thanh nói.
- Kính chào thiếu phu nhân.
- Mọi người đừng như vậy. Đại lễ như vậy tôi không dám nhận, mau đứng lên, đứng lên đi.
Vương Thanh thấy mọi người hành lễ thì cô khá lúng túng. Tuy rằng bình thường cô cũng được chào theo cách này nhưng lần này là thân phận khác nên cô có chút không quen.Mọi người thấy cô nói như thế thì cũng vui mừng vì cô không hề kiêu ngạo ra vẻ bà chủ. Bình thường họ luôn nghĩ các tiểu thư danh môn thượng lưu thì luôn kiêu ngạo hống hách, chỉ có Trịnh Hân tiểu thư mới không như vậy. Nhưng không ngờ ngay cả cô cũng tốt như vậy thì xem ra là bọn họ sai rồi. Trịnh Thiên trong lòng rất đỗi vui mừng vì cuối cùng anh cũng có thể đứng trước mặt người khác mà nói cô là của anh. Anh đến cạnh cô ôm lấy eo cô rồi nói.
- Mọi người quay trở về làm việc đi.
Chờ mọi người tản ra rồi thì Trịnh Thiên mới nhìn Tứ kị sĩ mà nói.
- Theo tôi đến thư phòng.
Nói rồi anh ôm eo, kéo cô đi đến thư phòng đã được dọn dẹp. Lúc rời đi thì có một ánh mắt đầy sát khí nhìn theo bọn họ. Bước vào thư phòng, tay anh vẫn ôm lấy eo cô kéo cô ngồi trên đùi mình, tay anh vuốt ve tóc cô. Gương mặt anh nghiêm nghị nhưng giọng nói lại dịu dàng khó phát hiện. Anh hỏi cô.
- Thanh Thanh, theo em thì bọn chúng muốn tìm gì???
- Sao em biết được??? Trừ khi chúng ta biết được kẻ chủ mưu là ai thì còn có cơ may biết hắn nhắm đến thứ gì. Nhưng ngay cả một chút manh mối nhỏ chúng ta cũng không có thì khó mà biết được.
Vương Thanh thoáng đỏ mặt nhưng vẫn bình tĩnh phân tích tình hình. Nghe vậy, anh cũng không nói gì. Đang trầm tư suy nghĩ thì cô đột nhiên lên tiếng.
- Quanh Trịnh viên có camera ẩn, có thể cho em xem toàn bộ cuộc tấn công vừa rồi không???
Trịnh Thiên nhìn cô xong thì nhìn sang Kiệt Thanh gật đầu. Kiệt Thanh hiểu ý liền gật đầu rồi nhanh chóng ra ngoài.
Một lát sau Kiệt Thanh quay lại với máy tính bảng trên tay. Kiệt Thanh lướt tay trên máy tính bảng bật đoạn phim cuộc tấn công rồi đưa ra trước mặt. Trịnh Thiên nhanh tay nhận lấy rồi mới đưa cho cô. Cô nhận từ tay anh rồi tập trung nhìn vào màn hình máy tính bảng.
Trên màn hình được chia làm 6 khung hình là nơi diễn ra cuộc tấn công. Trước cửa, phòng khách, hành lang, trước cửa phòng ngủ của anh và thư phòng. Nhưng cái cô để ý nhất không phải là cuộc tấn công mà là người ra chỉ thị của bọn chúng - Giang Phúc Kiến. Không thể nào được, cô đang giam hắn ở khu giam giữ tổng bộ bang Hỏa Long, không lý nào hắn lại có mặt ở ngoài được. Mà cứ cho là hắn trốn ra được nhưng tại sao lại tấn công Trịnh viên??? Giữa Trịnh thị và kẻ đó rốt cuộc có quan hệ gì chứ???
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên điện thoại của Vương Thanh vang lên, cô cầm điện thoại lên, là Tiêu Như gọi. Cô mỉm cười nhìn anh rồi đứng lên cầm máy rồi bước đến cửa sổ mà nghe.
- Có chuyện gì???
- Vương chủ, không hay rồi. Giang Phúc Kiến hắn trốn thoát rồi._Tiêu Như gấp rút nói.
- Quả thật là hắn._Vương Thanh nhàn nhả nói.
- Vương chủ, người biết rồi sao???_Tiêu Như ngạc nhiên.
- Ừm, hắn vừa cho người tấn công Trịnh viên. Hiện tại ta đang ở đó._Cô nói nguyên nhân.
- Vậy có cần bắt hắn về không???_Tiêu Như nói tiếp.
- Không cần, hiện tại hắn là người duy nhất biết kẻ đó ở đâu nên cứ để hắn ở bên ngoài một thời gian._Cô nói.
- Vâng.
Tiêu Như nói xong thì cúp máy. Vương Thanh để máy xuống rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong lúc cô đang nói chuyện điện thoại thì một nữ hầu trên tay bưng một khay trà vào để mời. Cô thấy hành động của nữ hầu này rất lạ, mắt của nữ hầu cứ láo liên nhìn xung quanh. Cô nhìn kỹ một chút thì thấy chiếc vòng tay của cô ta rất khả nghi, xem ra không phải người làm ở Trịnh viên. Cô bước về chỗ Trịnh Thiên, ngồi cạnh anh. Nữ hầu thấy cô thì nở nụ cười rồi thành thạo rót trà mời cô, cô đưa tay nhận ly trà. Nhưng chưa đụng đến ly thì nữ hầu liền thả tay khiến ly trà rơi xuống. Tiếp đó nữ hầu nhanh tay định rút sợi dây mỏng từ chiếc vòng tay nhưng Vương Thanh phát hiện kịp thời đã ngăn lại khiến nữ hầu đó không thể hành động được.
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến Trịnh Thiên cùng Tứ kị sĩ không kịp phản ứng. Khi đã đình hình lại được chuyện gì thì Vương Thanh đã lấy được chiếc vòng của cô hầu đó. Sau khi bị lấy cái vòng, nữ hầu làm vài động tác, một lưỡi dao xuất hiện ở gót giày cô ta. Cô ta lộn một vòng nhắm lưỡi dao vào cô. Trịnh Thiên thấy vậy liền chạy đến kéo cô lùi lại, nữ hầu thấy vậy nhanh chóng rút cây súng ngắn ra bắn, anh lấy thân mình chắn cho cô. Viên đạn ghim vào vai anh, máu vang tung tóe. Cô thấy vậy thì trợn tròn mắt nhìn. Tứ kị sĩ nhanh chóng khống chế tình hình, trong khi cô đang hoảng loạn gọi tên anh.
- Thiên...Thiên, sao anh ngốc vậy???
- Không sao, anh đã hứa sẽ bảo vệ em không để em bị tổn thương thì anh nhất định phải làm.
Trịnh Thiên nở nụ cười trấn an cô mà nói. Một lúc sau thì nữ hầu đã bị khống chế và đưa xuống. Nhưng vết thương trên vai của anh thì càng ngày càng tồi tệ hơn. Máu chảy càng lúc càng nhiều khiến cô lo lắng không thôi. Kiệt Thanh nhanh chóng gọi bác sĩ tới, cô đỡ anh lên phòng ngủ. Sau 10 phút thì một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi vào, trên tay cầm một hộp thuốc. Khi vừa bước vào phòng ngủ của anh thì liền bắt gặp cô đang ngồi cạnh giường. Cô ngước mặt lên nhìn người vừa bước vào, nhận ra người quen, cô nói.
- Hóa ra là anh, Ngôn Sinh.
Người đàn ông vừa bước vào chính là Ngôn Sinh, là vị bác sĩ trẻ tuổi nhất với kinh nghiệm chữa trị phong phú. Là học trưởng khóa trên và cũng là người theo đuổi Mục Tiểu Linh. Ngôn Sinh chính là bác sĩ riêng cho Trịnh gia, cũng là người bạn thân của Trịnh Thiên. Ngôn Sinh nhìn thấy cô thì khá bất ngờ mà nói.
- Tại sao cô lại ở đây???
- Bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến chuyện đó đâu. Anh ấy bị trúng đạn ở vai, phải lấy đầu đạn ra trước.
Vương Thanh không quan tâm thắc mắc của Ngôn Sinh mà nói tình hình cho anh ta biết. Ngôn Sinh cũng bỏ qua chuyện đó mà lập tức mở hộp thuốc lấy dụng cụ chuẩn bị làm cuộc tiểu phẫu lấy đầu đạn. Vương Thanh không muốn gây cản chở nên tự mình ra ngoài cùng với Tứ kị sĩ. Cô ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, nhìn Tứ kị sĩ mà hỏi.
- Cô ta chết rồi đúng chứ???
Tứ kị sĩ thấy lạ với câu hỏi của cô. Bọn họ nhìn nhau rồi Bạch Lạc nói.
- Khi chúng tôi vừa đưa cô ta xuống mật thất thì cô ta đã trúng độc chết rồi.
Dường như biết trước được câu trả lời nên cô đã không ngạc nhiên, chỉ từ từ nhắm mắt lại mà định thần. Một lát sau thì Ngôn Sinh đã đi ra, cô cũng từ từ mở mắt ra nhìn Ngôn Sinh, anh ta nhìn Tứ kị sĩ rồi nhìn cô mà nói.
- Cậu ta đã không sao rồi. Chỉ cần thường xuyên thay băng và nghỉ ngơi vài ngày là được.