Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
- Chúng ta có thể nói chuyện riêng không???
Vương Thanh nghe Tiểu Linh nói vậy thì khó hiểu. Vết thương của Lệ Ái có nghiêm trọng đến mức cần phải nói riêng hay không. Nhưng cô vẫn làm theo, dẫn Tiểu Linh đến thư phòng của mình. Bây giờ chỉ còn lại 2 người trong phòng, cô liền thắc mắc hỏi.
- Rốt cuộc thì Tiểu Ái bị thế nào??? Có nghiêm trọng lắm không???
Tiểu Linh thở dài nhìn Vương Thanh rồi đến ghế ngồi, Tiểu Linh đưa tay chỉ về phía ghế đối diện rồi nói.
- Cậu ngồi đi.
- Rốt cuộc thế nào??? Cậu nói mau đi._Vương Thanh gấp rút hỏi.
- Nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng nếu nói bị thương nhẹ thì cũng không phải._Tiểu Linh thở dài nói, nhớ lại cảnh tượng lúc mới nhìn thấy Lệ Ái cô cũng đã sợ hết hồn.
- Vậy nghĩa là sao???_Vương Thanh khó hiểu.
- Nếu nói về nguy hiểm đến tính mạng thì chưa đến nỗi nào, nhưng bị thương thì cũng không ít.
Tiểu Linh nói khiến Vương Thanh mơ hồ hơn. cái gì không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị thương không ít rốt cuộc là thế nào. Tiểu Linh dựa vào kinh nghiệm của mình tiếp tục nói.
- Trên người của Tiểu Ái có đến 538 vết roi da tính cả vết mới và cũ; 349 vết do gậy; hơn 100 vết do dao rạch; ở cổ, cổ tay và cổ chân còn có vết xước và bầm tím do việc trói bằng xích sắt và dây thừng, 2 bên má bị tát đến sưng phù lên. Không những vậy sau lưng cậu ấy ngoài vết thương ra còn có cả vết bỏng nặng do dầu nóng hoặc nước sôi; trên đầu ngoài vết thương mới ra còn có nhiều vết thương cũ khác. Hơn nữa, 2 chân của cậu ấy cũng bị đánh gãy và ngón tay đeo nhẫn cũng suýt bị cắt đứt.
Vương Thanh càng nghe Tiểu Linh nói thì càng thở không nổi. Giống như bị ai bóp nghẹt đến mức khó thở. Cô không ngờ tên Lâm Triệt đó ngày ngày phong lưu bay bướm vậy mà đối với Lệ Ái lại ra tay tàn độc đến vậy. Tiểu Linh lại một chút nhìn cô rồi mới bắt đầu nói tiếp.
- Đấy mới chỉ là vết thương bên ngoài còn có nội thương bên trong. Tớ đoán nội tạng của cậu ấy cũng bị dập. Để chắc chắn cậu nên đưa cậu ấy đến bệnh viện để kiểm tra sẽ tốt hơn. Tạm thời cậu ấy chỉ có thể dùng những loại đồ ăn lỏng, tránh để cậu ấy hoạt động mạnh sẽ động đến vết thương.
- Tớ biết rồi. Cậu về bệnh viện sắp xếp một chút, tớ sẽ đưa cậu ấy đến để kiểm tra.
Tiểu Linh nghe vậy thì gật đầu rồi đứng dậy ra ngoài. Vương Thanh ngồi trong phòng một lúc rồi mới đứng lên ra ngoài, cô bước vào căn phòng mà Lệ Ái đang nằm nhìn cả người Lệ Ái bị quấn băng từ đầu đến chân, cô thực sự đau xót cho người bạn đáng thương của cô. Ông trời thật không công bằng, một người hiền lành nhút nhát như vậy tại sao lại nỡ để người khác hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết như vậy. Nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường nhìn gương mặt đã xanh xao, gầy guộc đến mức gương mặt cũng bị biến dạng. Lệ Ái vốn dĩ rất xinh đẹp nhưng hiện giờ Lại bị quấn băng đầu người chẳng khác nào xác ướp sống cả. Vương Thanh nhìn Lệ Ái một lúc lâu rồi nhớ đến 2 kẻ đã khiến Lệ Ái bị thương đến nỗi này thì đôi mắt cô hiện lên sự tàn nhẫn. Cô ngồi quay lưng lại rồi lạnh lùng nói.
- Tiểu Ái, cậu yên tâm. Mình nhất định sẽ trả thù cho cậu.
Nói rồi, Vương Thanh bước ra khỏi phòng, xuống dưới căn dặn Đan Phương nấu cháo cho Lệ Ái. Từ Minh thì cẩn thận đưa Lệ Ái đến bệnh viện kiểm tra, còn Tiêu Như thì mua một số đồ dùng cá nhân cho Lệ Ái. Riêng cô thì cô có việc quan trọng hơn cần phải làm, đó là tính sổ với kẻ gây ra sự tình.
Vương Thanh lái xe chạy đến Lâm viên một lần nữa nhưng lần này cô không hề đưa theo ai đi cùng mà một mình xông thẳng vào nhà. Đám vệ sĩ không thấy cô có thiện ý đến thăm nên lũ lượt kéo nhau đến ngăn cô lại nhưng tất cả chỉ vô dụng. Cô bây giờ như muốn bốc cháy vậy, ngọn lửa tức giận trong lòng cô không thể nguôi ngoai được nên gặp ai cản mình cô đều đánh văng không thương tiếc.
Lệ Tình đang khoái chí cười không ngớt ở trên phòng nói chuyện qua điện thoại nghe thấy bên dưới có tiếng ồn thì liền chạy xuống định mắng người làm một trận.
- Các người không thể làm việc trong yên lặng sao???
Cô ả vừa nói hết câu nhưng nhìn xuống thấy Vương Thanh chính là nguyên nhân của tiếng ồn thì ả lại nhẹ giọng đi mà nói như kiểu ả chính là chủ nhà mà quên mất ả chỉ là tình nhân của Lâm Triệt.
- Ai dô...không biết Vương đại tiểu thư đại giá quang lâm đến, không biết Vương tiểu thư lại đến đây vì chuyện gì???
Vương Thanh không nói bất kì lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào cô ả. Cô ả thấy cô không làm gì chỉ nhìn mình thì cô ả liền tưởng mình làm cô sợ nên bạo gan hơn mà nói.
- Vương tiểu thư, tôi chưa trở thành Lâm phu nhân thì cô đã sợ...
Nhưng cô ả chưa nói được hết câu thì Vương Thanh liền nhanh chân đến trước mặt ả mà nắm tóc ả mà kéo. Ả đau đớn 2 tay giữ lấy tóc mình mà quát lớn.
- Đồ đàn bà điên kia...mau thả tóc tao ra...nếu không tao nói với Triệt thì mày coi như xong đời...
Lệ Tình cô ta muốn lấy Lâm Triệt ra để hù dọa cô nhưng không may cho ả là cô không hề sợ hãi trước lời đe dọa đó. Cô gập gối nhắm vào bụng ả mà đánh khiến ả đau đớn không thể nói thêm được lời nào. Lúc này cô mới mở miệng nói châm biến với ả.
- Được, tôi cũng muốn xem Triệt của cô có thể làm gì tôi???
Nói rồi cô liền đánh ả không nương tay. Ả cũng biết mình không đánh lại cô nên chỉ biết ôm mặt van xin cô đừng đánh. Đám người hầu cùng vệ sĩ chỉ đứng nhìn Vương Thanh đánh ả chứ không hề đến giúp. Trong lòng họ đều chung một suy nghĩ. Đáng đánh lắm, ả ta chưa lên làm phhu nhân mà đã giở giọng bà chủ ức hiếp họ, khác hẳn với thiếu phu nhân kia chưa từng mắng họ lấy một câu còn nói giúp cho họ nữa.
Đánh Lệ Tình đã đời, Vương Thanh cũng cảm thấy chán rồi nên ngừng tay nghỉ một chút, cô nghĩ chắc Lệ Ái đã khám xong cô nên quay về thì hơn. Nhưng để ả yên lành như vậy cô thấy không công bằng với Lệ Ái cho lắm. Nhìn thấy ả ôm mặt mình như vậy cô lại nghĩ. Ả rất coi trọng vẻ bề ngoài nếu như cô hủy dung ả vậy chắc ả sẽ không sống nổi. Nghĩ vậy cô liền đến chiếc bàn thủy tinh gần đó, cầm lấy ly uống rượu trên bàn rồi đập xuống. "Choang" một tiếng cái ly chỉ còn lại mảnh vỡ. Cô cầm lên một mảnh rồi bước đến gần ả, cầm lấy 2 tay ả đè chặt xuống đất. Bây giờ gương mặt ả hiện ra không chút che giấu. Ả thấy cô cầm mảnh thủy tinh thì hoảng sợ run cả người lên.
- Mày muốn làm gì???
- Cô đoán thử xem...cô xem trọng bề ngoài như vậy...nếu tôi rạch một đường trên mặt cô thì cô sẽ như thế nào???_Vương Thanh nhếch miệng cười, cầm mảnh thủy tinh trong tay mà vờn trên mặt ả.
- Đừng...tôi xin cô...đừng làm như vậy...cô tha cho tôi...tha cho tôi..._Lệ Tình sợ hãi cầu xin.
- CÔ KHÔNG CÓ QUYỀN CẦU XIN TÔI. Lệ Tình tôi hỏi cô, khi Tiểu Ái cầu xin cô có tha cho cậu ấy hay không hay là...mặc kệ mà vẫn tiếp tục hành hạ cậu ấy...Cô khiến Tiểu Ái bị thương chẳng khác gì một phế nhân, hại cậu ấy bây giờ cả người toàn là băng quấn. Lệ Tình à Lệ Tình, cô nghĩ tôi tha cho cô sao???_Vương Thanh hét lên nói khiến ả im bặt không dám nói gì. Nhớ lại Lệ Ái cả người quấn băng trắng cô không kìm được cơn giận mà nói tiếp.
- Đáng lý ra tôi định đem cô làm đồ nhắm cho Tiểu Hoàng nhưng tôi thấy làm như vậy là quá nhẹ cho cô. Hôm nay đến chỉ là thực hiện lời hứa năm xưa tôi nói thôi. Chờ đến khi Tiểu Ái hồi phục hoàn toàn. Lúc đó tôi mới để cho Tiểu Ái quyết định. Còn bây giờ...
Đột nhiên "rắc" một tiếng, Lệ Tình cô ả đau đớn ôm chân mình vừa bị Vương Thanh bẻ gãy mà hét toáng lên khiến cả căn nhà toàn tiếng hét của cô ta. Vương Thanh đứng nhìn cô ta quằn quại dưới đất mà lạnh lùng nhìn. Mới chỉ có một chân thôi còn một chân nữa, cô định đưa chân lên chuẩn bị đạp gãy chân kia của cô ta thì một giọng nói lại vang lên.
- Dừng tay....
Khỏi nói cũng biết tiếng nói vừa rồi là của ai, chủ nhà về rồi. Lâm Triệt đi nhanh đến đỡ Lệ Tình đứng dậy rồi tức giận nhìn Vương Thanh đang dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra mà nói.
- Vương Thanh, cô gan lắm. Dám xông đến nhà tôi mà đánh Tiểu Tình.
- Tôi không gan vậy sao tôi có thể đứng đây. Anh cho tôi một lý do để có thể không đến đây đi??? Những gì mà Vương Thanh tôi nói chưa bao giờ không dám làm. Anh cũng đừng nghĩ có thể mang ông tôi ra để ngăn cản tôi. Tôi chỉ nói một câu thôi, anh không xứng để nhắc đến ông ấy, càng không xứng có chỗ đứng trong thế giới này. Bởi vì anh vốn có mắt mà như mù lại không biết tâm tư con người.
Vương Thanh nhấn nhá giọng mà nói như thể cô đang biểu thị hắn ta vốn chẳng đáng để cô nể sợ. Nhìn gương mặt cô lúc nói khiến hắn không thể mở miệng nói một lời nào. Quả thật hắn ta không thể làm gì được cô, ông Hùng không thể khuyên răn cô, bây giờ ngay cả Trịnh Thiên bạn thân của hắn cũng chống lưng cho cô. Hắn lại không thể đắc tội cùng một lúc cả 2 à không phải là 3 mới đúng, ông trùm mafia của Italy cũng thân thiết với cô. Nếu đắc tội với họ hắn chỉ sợ kế hoạch bấy lâu nay của hắn sẽ tan thành mây khói. Nếu vậy chỉ có thể để Lệ Tình chịu thiệt mà thôi. Hắn không nói gì dìu Lệ Tình định lên phòng nhưng lúc bước ngang qua cô. Cô lại thuận tay bẻ gãy tay phải cô ta khiến cả hắn và ả đều ngạc nhiên. Cô lạnh lùng nói.
- Tiểu Ái bị gãy 2 chân, cô bị gãy một tay một chân coi như công bằng. Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.
Nói xong, cô liền bỏ đi. Lệ Tình trách móc Lâm Triệt giữa cơn đau nói.
- Triệt, sao anh không làm gì cô ta??? Để cô ta hành hạ em như vậy???
- Anh xin lỗi nhưng anh không thể đắc tội với cô ta được, nếu không cả anh và em sẽ không có chỗ dung thân đâu._Lâm Triệt cố giải thích.
- Anh nói dối, rõ ràng là anh không yêu em nên mới để cô ta muốn làm gì thì làm._Lệ Tình bắt đầu giở giọng mè nheo.
- Tiểu Tình, em hãy hiểu cho anh. Sau này anh sẽ nghe lời em, còn giờ để anh đưa em lên phòng kiểm tra lại vết thương đã.
Nói xong, Lâm Triệt nhẹ nhàng ôm Lệ Tình lên phòng. Lệ Tình không nói được gì nhưng trong lòng tức giận thầm nghĩ. Vương Thanh món nợ hôm nay sẽ có ngày trả cho cô.
Vương Thanh nghe Tiểu Linh nói vậy thì khó hiểu. Vết thương của Lệ Ái có nghiêm trọng đến mức cần phải nói riêng hay không. Nhưng cô vẫn làm theo, dẫn Tiểu Linh đến thư phòng của mình. Bây giờ chỉ còn lại 2 người trong phòng, cô liền thắc mắc hỏi.
- Rốt cuộc thì Tiểu Ái bị thế nào??? Có nghiêm trọng lắm không???
Tiểu Linh thở dài nhìn Vương Thanh rồi đến ghế ngồi, Tiểu Linh đưa tay chỉ về phía ghế đối diện rồi nói.
- Cậu ngồi đi.
- Rốt cuộc thế nào??? Cậu nói mau đi._Vương Thanh gấp rút hỏi.
- Nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng nếu nói bị thương nhẹ thì cũng không phải._Tiểu Linh thở dài nói, nhớ lại cảnh tượng lúc mới nhìn thấy Lệ Ái cô cũng đã sợ hết hồn.
- Vậy nghĩa là sao???_Vương Thanh khó hiểu.
- Nếu nói về nguy hiểm đến tính mạng thì chưa đến nỗi nào, nhưng bị thương thì cũng không ít.
Tiểu Linh nói khiến Vương Thanh mơ hồ hơn. cái gì không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị thương không ít rốt cuộc là thế nào. Tiểu Linh dựa vào kinh nghiệm của mình tiếp tục nói.
- Trên người của Tiểu Ái có đến 538 vết roi da tính cả vết mới và cũ; 349 vết do gậy; hơn 100 vết do dao rạch; ở cổ, cổ tay và cổ chân còn có vết xước và bầm tím do việc trói bằng xích sắt và dây thừng, 2 bên má bị tát đến sưng phù lên. Không những vậy sau lưng cậu ấy ngoài vết thương ra còn có cả vết bỏng nặng do dầu nóng hoặc nước sôi; trên đầu ngoài vết thương mới ra còn có nhiều vết thương cũ khác. Hơn nữa, 2 chân của cậu ấy cũng bị đánh gãy và ngón tay đeo nhẫn cũng suýt bị cắt đứt.
Vương Thanh càng nghe Tiểu Linh nói thì càng thở không nổi. Giống như bị ai bóp nghẹt đến mức khó thở. Cô không ngờ tên Lâm Triệt đó ngày ngày phong lưu bay bướm vậy mà đối với Lệ Ái lại ra tay tàn độc đến vậy. Tiểu Linh lại một chút nhìn cô rồi mới bắt đầu nói tiếp.
- Đấy mới chỉ là vết thương bên ngoài còn có nội thương bên trong. Tớ đoán nội tạng của cậu ấy cũng bị dập. Để chắc chắn cậu nên đưa cậu ấy đến bệnh viện để kiểm tra sẽ tốt hơn. Tạm thời cậu ấy chỉ có thể dùng những loại đồ ăn lỏng, tránh để cậu ấy hoạt động mạnh sẽ động đến vết thương.
- Tớ biết rồi. Cậu về bệnh viện sắp xếp một chút, tớ sẽ đưa cậu ấy đến để kiểm tra.
Tiểu Linh nghe vậy thì gật đầu rồi đứng dậy ra ngoài. Vương Thanh ngồi trong phòng một lúc rồi mới đứng lên ra ngoài, cô bước vào căn phòng mà Lệ Ái đang nằm nhìn cả người Lệ Ái bị quấn băng từ đầu đến chân, cô thực sự đau xót cho người bạn đáng thương của cô. Ông trời thật không công bằng, một người hiền lành nhút nhát như vậy tại sao lại nỡ để người khác hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết như vậy. Nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường nhìn gương mặt đã xanh xao, gầy guộc đến mức gương mặt cũng bị biến dạng. Lệ Ái vốn dĩ rất xinh đẹp nhưng hiện giờ Lại bị quấn băng đầu người chẳng khác nào xác ướp sống cả. Vương Thanh nhìn Lệ Ái một lúc lâu rồi nhớ đến 2 kẻ đã khiến Lệ Ái bị thương đến nỗi này thì đôi mắt cô hiện lên sự tàn nhẫn. Cô ngồi quay lưng lại rồi lạnh lùng nói.
- Tiểu Ái, cậu yên tâm. Mình nhất định sẽ trả thù cho cậu.
Nói rồi, Vương Thanh bước ra khỏi phòng, xuống dưới căn dặn Đan Phương nấu cháo cho Lệ Ái. Từ Minh thì cẩn thận đưa Lệ Ái đến bệnh viện kiểm tra, còn Tiêu Như thì mua một số đồ dùng cá nhân cho Lệ Ái. Riêng cô thì cô có việc quan trọng hơn cần phải làm, đó là tính sổ với kẻ gây ra sự tình.
Vương Thanh lái xe chạy đến Lâm viên một lần nữa nhưng lần này cô không hề đưa theo ai đi cùng mà một mình xông thẳng vào nhà. Đám vệ sĩ không thấy cô có thiện ý đến thăm nên lũ lượt kéo nhau đến ngăn cô lại nhưng tất cả chỉ vô dụng. Cô bây giờ như muốn bốc cháy vậy, ngọn lửa tức giận trong lòng cô không thể nguôi ngoai được nên gặp ai cản mình cô đều đánh văng không thương tiếc.
Lệ Tình đang khoái chí cười không ngớt ở trên phòng nói chuyện qua điện thoại nghe thấy bên dưới có tiếng ồn thì liền chạy xuống định mắng người làm một trận.
- Các người không thể làm việc trong yên lặng sao???
Cô ả vừa nói hết câu nhưng nhìn xuống thấy Vương Thanh chính là nguyên nhân của tiếng ồn thì ả lại nhẹ giọng đi mà nói như kiểu ả chính là chủ nhà mà quên mất ả chỉ là tình nhân của Lâm Triệt.
- Ai dô...không biết Vương đại tiểu thư đại giá quang lâm đến, không biết Vương tiểu thư lại đến đây vì chuyện gì???
Vương Thanh không nói bất kì lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào cô ả. Cô ả thấy cô không làm gì chỉ nhìn mình thì cô ả liền tưởng mình làm cô sợ nên bạo gan hơn mà nói.
- Vương tiểu thư, tôi chưa trở thành Lâm phu nhân thì cô đã sợ...
Nhưng cô ả chưa nói được hết câu thì Vương Thanh liền nhanh chân đến trước mặt ả mà nắm tóc ả mà kéo. Ả đau đớn 2 tay giữ lấy tóc mình mà quát lớn.
- Đồ đàn bà điên kia...mau thả tóc tao ra...nếu không tao nói với Triệt thì mày coi như xong đời...
Lệ Tình cô ta muốn lấy Lâm Triệt ra để hù dọa cô nhưng không may cho ả là cô không hề sợ hãi trước lời đe dọa đó. Cô gập gối nhắm vào bụng ả mà đánh khiến ả đau đớn không thể nói thêm được lời nào. Lúc này cô mới mở miệng nói châm biến với ả.
- Được, tôi cũng muốn xem Triệt của cô có thể làm gì tôi???
Nói rồi cô liền đánh ả không nương tay. Ả cũng biết mình không đánh lại cô nên chỉ biết ôm mặt van xin cô đừng đánh. Đám người hầu cùng vệ sĩ chỉ đứng nhìn Vương Thanh đánh ả chứ không hề đến giúp. Trong lòng họ đều chung một suy nghĩ. Đáng đánh lắm, ả ta chưa lên làm phhu nhân mà đã giở giọng bà chủ ức hiếp họ, khác hẳn với thiếu phu nhân kia chưa từng mắng họ lấy một câu còn nói giúp cho họ nữa.
Đánh Lệ Tình đã đời, Vương Thanh cũng cảm thấy chán rồi nên ngừng tay nghỉ một chút, cô nghĩ chắc Lệ Ái đã khám xong cô nên quay về thì hơn. Nhưng để ả yên lành như vậy cô thấy không công bằng với Lệ Ái cho lắm. Nhìn thấy ả ôm mặt mình như vậy cô lại nghĩ. Ả rất coi trọng vẻ bề ngoài nếu như cô hủy dung ả vậy chắc ả sẽ không sống nổi. Nghĩ vậy cô liền đến chiếc bàn thủy tinh gần đó, cầm lấy ly uống rượu trên bàn rồi đập xuống. "Choang" một tiếng cái ly chỉ còn lại mảnh vỡ. Cô cầm lên một mảnh rồi bước đến gần ả, cầm lấy 2 tay ả đè chặt xuống đất. Bây giờ gương mặt ả hiện ra không chút che giấu. Ả thấy cô cầm mảnh thủy tinh thì hoảng sợ run cả người lên.
- Mày muốn làm gì???
- Cô đoán thử xem...cô xem trọng bề ngoài như vậy...nếu tôi rạch một đường trên mặt cô thì cô sẽ như thế nào???_Vương Thanh nhếch miệng cười, cầm mảnh thủy tinh trong tay mà vờn trên mặt ả.
- Đừng...tôi xin cô...đừng làm như vậy...cô tha cho tôi...tha cho tôi..._Lệ Tình sợ hãi cầu xin.
- CÔ KHÔNG CÓ QUYỀN CẦU XIN TÔI. Lệ Tình tôi hỏi cô, khi Tiểu Ái cầu xin cô có tha cho cậu ấy hay không hay là...mặc kệ mà vẫn tiếp tục hành hạ cậu ấy...Cô khiến Tiểu Ái bị thương chẳng khác gì một phế nhân, hại cậu ấy bây giờ cả người toàn là băng quấn. Lệ Tình à Lệ Tình, cô nghĩ tôi tha cho cô sao???_Vương Thanh hét lên nói khiến ả im bặt không dám nói gì. Nhớ lại Lệ Ái cả người quấn băng trắng cô không kìm được cơn giận mà nói tiếp.
- Đáng lý ra tôi định đem cô làm đồ nhắm cho Tiểu Hoàng nhưng tôi thấy làm như vậy là quá nhẹ cho cô. Hôm nay đến chỉ là thực hiện lời hứa năm xưa tôi nói thôi. Chờ đến khi Tiểu Ái hồi phục hoàn toàn. Lúc đó tôi mới để cho Tiểu Ái quyết định. Còn bây giờ...
Đột nhiên "rắc" một tiếng, Lệ Tình cô ả đau đớn ôm chân mình vừa bị Vương Thanh bẻ gãy mà hét toáng lên khiến cả căn nhà toàn tiếng hét của cô ta. Vương Thanh đứng nhìn cô ta quằn quại dưới đất mà lạnh lùng nhìn. Mới chỉ có một chân thôi còn một chân nữa, cô định đưa chân lên chuẩn bị đạp gãy chân kia của cô ta thì một giọng nói lại vang lên.
- Dừng tay....
Khỏi nói cũng biết tiếng nói vừa rồi là của ai, chủ nhà về rồi. Lâm Triệt đi nhanh đến đỡ Lệ Tình đứng dậy rồi tức giận nhìn Vương Thanh đang dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra mà nói.
- Vương Thanh, cô gan lắm. Dám xông đến nhà tôi mà đánh Tiểu Tình.
- Tôi không gan vậy sao tôi có thể đứng đây. Anh cho tôi một lý do để có thể không đến đây đi??? Những gì mà Vương Thanh tôi nói chưa bao giờ không dám làm. Anh cũng đừng nghĩ có thể mang ông tôi ra để ngăn cản tôi. Tôi chỉ nói một câu thôi, anh không xứng để nhắc đến ông ấy, càng không xứng có chỗ đứng trong thế giới này. Bởi vì anh vốn có mắt mà như mù lại không biết tâm tư con người.
Vương Thanh nhấn nhá giọng mà nói như thể cô đang biểu thị hắn ta vốn chẳng đáng để cô nể sợ. Nhìn gương mặt cô lúc nói khiến hắn không thể mở miệng nói một lời nào. Quả thật hắn ta không thể làm gì được cô, ông Hùng không thể khuyên răn cô, bây giờ ngay cả Trịnh Thiên bạn thân của hắn cũng chống lưng cho cô. Hắn lại không thể đắc tội cùng một lúc cả 2 à không phải là 3 mới đúng, ông trùm mafia của Italy cũng thân thiết với cô. Nếu đắc tội với họ hắn chỉ sợ kế hoạch bấy lâu nay của hắn sẽ tan thành mây khói. Nếu vậy chỉ có thể để Lệ Tình chịu thiệt mà thôi. Hắn không nói gì dìu Lệ Tình định lên phòng nhưng lúc bước ngang qua cô. Cô lại thuận tay bẻ gãy tay phải cô ta khiến cả hắn và ả đều ngạc nhiên. Cô lạnh lùng nói.
- Tiểu Ái bị gãy 2 chân, cô bị gãy một tay một chân coi như công bằng. Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.
Nói xong, cô liền bỏ đi. Lệ Tình trách móc Lâm Triệt giữa cơn đau nói.
- Triệt, sao anh không làm gì cô ta??? Để cô ta hành hạ em như vậy???
- Anh xin lỗi nhưng anh không thể đắc tội với cô ta được, nếu không cả anh và em sẽ không có chỗ dung thân đâu._Lâm Triệt cố giải thích.
- Anh nói dối, rõ ràng là anh không yêu em nên mới để cô ta muốn làm gì thì làm._Lệ Tình bắt đầu giở giọng mè nheo.
- Tiểu Tình, em hãy hiểu cho anh. Sau này anh sẽ nghe lời em, còn giờ để anh đưa em lên phòng kiểm tra lại vết thương đã.
Nói xong, Lâm Triệt nhẹ nhàng ôm Lệ Tình lên phòng. Lệ Tình không nói được gì nhưng trong lòng tức giận thầm nghĩ. Vương Thanh món nợ hôm nay sẽ có ngày trả cho cô.