Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
- Chúng ta lại gặp nhau rồi Vương lão đại...Không, phải nói là lần đầu tiên gặp chứ nhỉ. Lần trước chúng ta chỉ nghe giọng nói của nhau mà thôi. Hahaha.
Sau khi nói hết câu hắn liền cười một cách châm biếm. Vương Thanh nhớ lại lần trước bị hắn lừa như thế nào thì cơn tức giận trong lòng bùng phát. Cô thật muốn đánh hắn rồi băm cho cá ăn.
Những mũi tiêm cũng đã ngừng phóng ra nên Vương Thanh từ từ đứng dậy đứng đối diện hắn. Gương mặt lạnh lùng như đôi mắt lại ánh lên tia sát khí. Kìm lại cơn giận trong lòng cô nói.
- Lần đầu gặp mặt. Ngươi không trốn sau ghế nữa sao??? Ngươi không sợ ngay bây giờ ta sẽ lấy mạng ngươi sao???
Vương Thanh vừa dứt lời nói thì hắn lại cười lên khoái trá. Những người đứng sau hắn cũng lên đạn khi cô nói muốn giết hắn nhưng hắn lại đưa tay ngăn lại. Hắn cười một hồi thì dừng lại rồi nói.
- Nếu ta sợ thì đã không xuất hiện rồi. Nhưng ta tin ngươi không có năng lực để làm việc đó đâu.
Ánh mắt hắn nhìn cô lúc này thập phần là thách thức cô. Cô truy tìm hắn nhiều năm nhưng chẳng thể tìm ra hắn, 2 lần hắn đụng độ với cô nhưng cô lại để hắn thoát cả 2 lần. Chỉ cần từng đó cũng đủ biết cô không có khả năng giết hắn. Đương nhiên hắn cũng không thể bắt cô. Không phải vì hắn sợ thế lực mà cô đang nắm cũng chẳng sợ ông nội của cô. Cái hắn muốn chính là tìm lại một thứ mà cha cô đã giấy từ nhiều năm về trước.
Bàn tay của cô nắm lại thành nắm đấm mà siết chặt. Cô không thể phủ nhận chuyện cô chưa thể giết hắn. Lần trước bị hắn lừa, đó là do cô quá vội vàng quá nóng giận nên để hắn thoát. Lần thứ hai, cô đã tìm đến được nơi hắn sống nhưng hắn quá gian xảo khiến cô lại để hắn trốn thêm lần nữa. Nhưng lần này lại khác, hắn không chỉ nhắm đến cô mà còn nhắm đến ngôi nhà cô đang ở. Rốt cuộc mục đích của hắn là gì??? Cô nhất định phải tìm ra chân tướng.
- Ngươi là người đã gửi những tấm hình kia???_Vương Thanh hỏi nhưng cũng đoán ra được hắn là thủ phạm.
- Phải, là ta!!!_Hắn thẳng thắn thừa nhận.
- Mục đích của ngươi là gì??? Không phải ngươi luôn muốn bắt ta hay sao???_Vương Thanh nói tiếp.
- Đương nhiên ta phải bắt ngươi rồi. Đó luôn là mục đích của ta. Nhưng ta phải tìm lại một thứ mà cha ngươi đã đánh cắp của ta._Hắn nói.
- Cha ta đánh cắp của ngươi???_Cô lặp lại với vẻ khó tin.
- Nói đúng hơn là cha ngươi cướp công của ta. Chúng ta đã có một công trình tuyệt vời nhưng hắn lại sợ hậu quả mà công trình đó tạo ra nên hắn đã cất giấu nó không cho bất cứ ai biết hắn giấu nó ở đâu._Hắn nghiến răng mà nói.
- Và ngươi nghĩ cha ta đang giấu ở đó???_Vương Thanh hỏi lại một lần nữa để chắc chắn nghĩ điều mình suy đoán.
- Chính xác. Thật ra ta muốn mượn tay ngươi tìm ra nó. Sau đó thì ta sẽ lấy cả ngươi lần nó đi. Nhưng ngươi lại vô dụng không tìm ra được nên ta đành phải tự ra tay thôi. Kết quả..._Hắn ngập ngừng nói.
- Kết quả là ngươi sai người đến ngôi nhà để tìm cho ra nhưng vẫn không tìm ra được, đúng không???
Vương Thanh nói tiếp lời hắn giọng khinh bỉ. Hắn dám nói cô vô dụng nhưng không biết là ai mới vô dụng đây. Hắn biết thứ hắn cần tìm là gì còn không tìm ra được chứ nói gì đến cô. Cô còn không biết công trình đó là thứ gì nữa. Hắn tức giận đến mức miệng méo mó không nói được gì. Hít một hơi hắn nén cơn giận xuống mà nói.
- Cũng không vội. Nếu như ta đã không tìm được vậy thì ta bắt ngươi về ép lão già kia nói ra.
- Ngươi muốn bắt ta làm mồi nhử ông của ta??? Ngươi nghĩ ngươi bắt nổi ta sao???
Hắn càng lúc càng quá đáng rồi. Còn muốn bắt cô làm mồi nhử ông nội của cô. Thật hoang đường mà. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, tay hắn đưa vào trong áo rồi rút ra một con dao găm. Hắn nói đầy thách thức.
- Nếu vậy thì phải thử thì mới biết được.
Không nói thêm câu nào, hắn đột nhiên xông lên tấn công, tay hắn cầm dao định đâm vào người cô. Nhưng chưa kịp để mũi dao chạm vào người cô thì cô đã nhanh chóng né người sang một bên. Đổi cách cầm dao, hắn vòng cánh tay về hướng của cô, cô liền bật ngửa ra hoàn hảo tránh né. Thuận thế cô đưa chân lên đá hắn một phát nhưng bị hắn chặn lại. Chỉ là hắn không ngờ, lực đạo của cô lại mạnh khiến hắn phải lùi lại vài bước. Cô không ngừng lại, chân đá vừa chạm đất thì cô liền khuỵu xuống dùng chân kia gạt chân hắn. Hắn kịp thời nhảy lên tránh, cô lại nhanh lay cầm thanh gỗ gần đó nhanh chóng đánh vào hông hắn. Hắn không tránh kịp nên nhận hoàn toàn cú đánh vào người. Chưa hết, cô chống tay xuống đất chống đỡ cả cơ thể lộn một vòng, từng chân cô đánh giữa đầu hắn. Hắn choáng váng đứng không được, may nhờ có thuộc hạ đứng phía sau đỡ hắn nên hắn không bị té xuống nền nhà, nếu không thật mất mặt.
Hắn bị đau bên hông còn bị đánh trúng đầu mà trở nên choáng váng. Tức tối vì bị một đứa con gái đáng tuổi làm con đánh. Hắn điên tiết lên rống một tiếng.
- Còn đứng đó là gì??? Không mau bắt nó lại.
Đám thuộc hạ phía sau hắn nghe lệnh thì bắt đầu tiến lên tấn công Vương Thanh. Cô lại bắt đầu một cuộc chiến nữa. Bọn chúng tấn công bên trái rồi tấn công bên phải, cô cũng đánh bên phải rồi đánh bên trái. Cứ tiếp tục như thế cho đến khi cô cảm nhận được sát khí từ phía sau. Cô tránh sang một bên, một cánh tay cầm dao găm đưa tới xuất hiện trước mắt cô. Thật may là cô tránh kịp nếu không cô đã hứng trọn con dao đâm vào người. Nhưng con dao lại kịp thời tạo ra một vết xước ngay cổ cô. Cô quay người lại nhìn tên vừa đánh lén cô. Cũng không ngạc nhiên lắm khi người đó là hắn, nhưng đám tôm tép lại chẳng cho cô nghỉ.
Cứ tiếp tục như thế cho đến khi Vương Thanh hạ tất cả thuộc hạ của hắn. Trên sàn nhà không chỉ có người chết mà còn có người sống. Đám thuộc hạ của hắn đều bị cô đánh bị thương, bọn chúng đau đớn nằm vật vã trên sàn nhà mà lăn qua lăn lại. Bây giờ cô có thể ngưng lại một chút mà nhìn tên đã làm cổ của cô bị thương. Máu từ miệng vết thương chảy dài dọc theo chiếc cổ trắng ngần của cô. Do cô vận động mạnh nên khiến máu chảy nhiều, cô đưa tay vuốt máu từ vết thương, sau đó thì đưa trước mặt nhìn, các ngón tay thanh mảnh chà sát với nhau làm biến mất vết máu. Cô nhìn vết máu trên tay rồi nhìn hắn mà nói.
- Có vẻ như kế hoạch của ngươi thất bại lần nữa rồi???
- Vẫn chưa đến phút cuối cùng sao ngươi nghĩ là ta thất bại chứ???
Hắn không lấy vẻ gì là thất vọng. Vẫn giữ giọng nói bình tĩnh mà đáp lại lời cô. Cô nhíu mày nghĩ, không lẽ hắn sợ quá hóa điên hay sao??? Đến giờ phút này mà hắn còn mạnh miệng như vậy. Nhếch miệng cười một cái rồi cô nói tiếp.
- Nếu vậy thì chúng ta nên kết thúc là vừa.
Vương Thanh nắm thanh gỗ trong tay định chạy lên tấn công hắn. Bỗng gương mặt cô hiện lên cảm xúc bất ngờ tột cùng, thanh gỗ cô đang cầm cũng rơi xuống tại thành loại âm thanh bất lực. Cô nhìn hắn đang cười đắc ý trước mặt, rồi từ từ ngã khuỵu 1 chân xuống. Hơi thở cô mỗi lúc một nặng nề hơn, cơ thể nóng bừng mềm nhũn không còn sức lực, trên trán cô xuất hiện tầng mồ hôi. Không phải chứ, đây là triệu chứng trúng phải xuân dược. Nhưng cô không hề chúng mấy mũi tiêm kia, vậy thì cô trúng phải khi nào chứ. Chẳng lẽ...
Vương Thanh ngước mặt lên nhìn hắn. Hắn thấy cô đang khổ sở vì trúng phải xuân độc mà thích thú. Hắn bước từng bước đến gần cô hơn, gương mặt đắc thắng nói.
- Thế nào??? Cảm giác trúng phải xuân độc có dễ chịu không???
- Ngươi...ngươi bôi thuốc lên lưỡi dao._Vương Thanh cố nói hết câu.
- Thông minh. Ta đã bôi xuân độc lên lưỡi dao, nên chỉ cần một vết xước nhỏ...cũng đủ khiến người trúng độc rồi.
Hắn vừa nói, tay vừa cầm con dao mà vuốt lên vết thương trên cổ cô. Rồi hắn nắm lấy cái cằm tinh tế của cô bắt cô đối mặt với hắn. Hắn nói một cách châm biếm.
- Ngươi cũng biết tác dụng của loại độc này. Nếu trong 24 giờ ngươi không làm tình với đàn ông thì ngươi sẽ chết. Nhưng ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu, ta sẽ khiến ngươi từ từ nếm trải cảm giác bị người khác biến thành đồ chơi là như thế nào.
Hắn vừa kết thúc lời nói thì tay hắn định xé áo của cô, nhưng cô đã phản ứng nhanh hơn hắn, nắm lấy tay hắn ngăn việc hắn định làm, tay còn lại cô cầm lấy mặt nạ của hắn mà giựt phăng khỏi mặt hắn. Gương mặt của hắn liền xuất hiện trước mắt cô. Hắn thoạt nhìn có vẻ đẹp lão, tin rằng lúc còn trẻ hắn cũng rất đẹp. Một người có gương mặt đẹp như vậy tại sao lại làm ra những chuyện đáng khinh đến thế chứ.
Hắn bị bất ngờ mà thả cằm cô ra rồi lùi lại mấy bước. Khi chiếc mặt nạ của hắn bị tháo xuống thì gương mặt hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên. Đến khi hắn phát hiện cái mặt nạ ở trong tay Vương Thanh thì hắn mới bừng tỉnh mà tức giận.
- Ngươi...
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì "Rầm". Cánh cửa lớn cùng song sắt bị đổ xuống, xuất hiện một chiếc xe màu đen. Chiếc xe lái đâm thẳng về phía hắn nhưng tránh để cô không ảnh hưởng. Hắn nhanh chóng né chiếc xe, đám thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng nổ súng bắn. Chiếc xe dừng lại, cửa lái ở ngay trước cô cách không xa, cánh cửa mở ra, là Tư Hoàng. Anh nhanh chóng đưa tay ra với cô nói nhanh.
- Thanh Thanh....
Vương Thanh không suy nghĩ, liền gượng cơ thể chạy về phía Tư Hoàng, vươn tay nắm lấy tay anh. Tư Hoàng nắm lấy tay cô kéo cô vào trong xe để cô ngồi trong lòng mình, đóng cửa xe lại rồi nhanh chóng nhấn ga lái xe rời khỏi.
Sau khi nói hết câu hắn liền cười một cách châm biếm. Vương Thanh nhớ lại lần trước bị hắn lừa như thế nào thì cơn tức giận trong lòng bùng phát. Cô thật muốn đánh hắn rồi băm cho cá ăn.
Những mũi tiêm cũng đã ngừng phóng ra nên Vương Thanh từ từ đứng dậy đứng đối diện hắn. Gương mặt lạnh lùng như đôi mắt lại ánh lên tia sát khí. Kìm lại cơn giận trong lòng cô nói.
- Lần đầu gặp mặt. Ngươi không trốn sau ghế nữa sao??? Ngươi không sợ ngay bây giờ ta sẽ lấy mạng ngươi sao???
Vương Thanh vừa dứt lời nói thì hắn lại cười lên khoái trá. Những người đứng sau hắn cũng lên đạn khi cô nói muốn giết hắn nhưng hắn lại đưa tay ngăn lại. Hắn cười một hồi thì dừng lại rồi nói.
- Nếu ta sợ thì đã không xuất hiện rồi. Nhưng ta tin ngươi không có năng lực để làm việc đó đâu.
Ánh mắt hắn nhìn cô lúc này thập phần là thách thức cô. Cô truy tìm hắn nhiều năm nhưng chẳng thể tìm ra hắn, 2 lần hắn đụng độ với cô nhưng cô lại để hắn thoát cả 2 lần. Chỉ cần từng đó cũng đủ biết cô không có khả năng giết hắn. Đương nhiên hắn cũng không thể bắt cô. Không phải vì hắn sợ thế lực mà cô đang nắm cũng chẳng sợ ông nội của cô. Cái hắn muốn chính là tìm lại một thứ mà cha cô đã giấy từ nhiều năm về trước.
Bàn tay của cô nắm lại thành nắm đấm mà siết chặt. Cô không thể phủ nhận chuyện cô chưa thể giết hắn. Lần trước bị hắn lừa, đó là do cô quá vội vàng quá nóng giận nên để hắn thoát. Lần thứ hai, cô đã tìm đến được nơi hắn sống nhưng hắn quá gian xảo khiến cô lại để hắn trốn thêm lần nữa. Nhưng lần này lại khác, hắn không chỉ nhắm đến cô mà còn nhắm đến ngôi nhà cô đang ở. Rốt cuộc mục đích của hắn là gì??? Cô nhất định phải tìm ra chân tướng.
- Ngươi là người đã gửi những tấm hình kia???_Vương Thanh hỏi nhưng cũng đoán ra được hắn là thủ phạm.
- Phải, là ta!!!_Hắn thẳng thắn thừa nhận.
- Mục đích của ngươi là gì??? Không phải ngươi luôn muốn bắt ta hay sao???_Vương Thanh nói tiếp.
- Đương nhiên ta phải bắt ngươi rồi. Đó luôn là mục đích của ta. Nhưng ta phải tìm lại một thứ mà cha ngươi đã đánh cắp của ta._Hắn nói.
- Cha ta đánh cắp của ngươi???_Cô lặp lại với vẻ khó tin.
- Nói đúng hơn là cha ngươi cướp công của ta. Chúng ta đã có một công trình tuyệt vời nhưng hắn lại sợ hậu quả mà công trình đó tạo ra nên hắn đã cất giấu nó không cho bất cứ ai biết hắn giấu nó ở đâu._Hắn nghiến răng mà nói.
- Và ngươi nghĩ cha ta đang giấu ở đó???_Vương Thanh hỏi lại một lần nữa để chắc chắn nghĩ điều mình suy đoán.
- Chính xác. Thật ra ta muốn mượn tay ngươi tìm ra nó. Sau đó thì ta sẽ lấy cả ngươi lần nó đi. Nhưng ngươi lại vô dụng không tìm ra được nên ta đành phải tự ra tay thôi. Kết quả..._Hắn ngập ngừng nói.
- Kết quả là ngươi sai người đến ngôi nhà để tìm cho ra nhưng vẫn không tìm ra được, đúng không???
Vương Thanh nói tiếp lời hắn giọng khinh bỉ. Hắn dám nói cô vô dụng nhưng không biết là ai mới vô dụng đây. Hắn biết thứ hắn cần tìm là gì còn không tìm ra được chứ nói gì đến cô. Cô còn không biết công trình đó là thứ gì nữa. Hắn tức giận đến mức miệng méo mó không nói được gì. Hít một hơi hắn nén cơn giận xuống mà nói.
- Cũng không vội. Nếu như ta đã không tìm được vậy thì ta bắt ngươi về ép lão già kia nói ra.
- Ngươi muốn bắt ta làm mồi nhử ông của ta??? Ngươi nghĩ ngươi bắt nổi ta sao???
Hắn càng lúc càng quá đáng rồi. Còn muốn bắt cô làm mồi nhử ông nội của cô. Thật hoang đường mà. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, tay hắn đưa vào trong áo rồi rút ra một con dao găm. Hắn nói đầy thách thức.
- Nếu vậy thì phải thử thì mới biết được.
Không nói thêm câu nào, hắn đột nhiên xông lên tấn công, tay hắn cầm dao định đâm vào người cô. Nhưng chưa kịp để mũi dao chạm vào người cô thì cô đã nhanh chóng né người sang một bên. Đổi cách cầm dao, hắn vòng cánh tay về hướng của cô, cô liền bật ngửa ra hoàn hảo tránh né. Thuận thế cô đưa chân lên đá hắn một phát nhưng bị hắn chặn lại. Chỉ là hắn không ngờ, lực đạo của cô lại mạnh khiến hắn phải lùi lại vài bước. Cô không ngừng lại, chân đá vừa chạm đất thì cô liền khuỵu xuống dùng chân kia gạt chân hắn. Hắn kịp thời nhảy lên tránh, cô lại nhanh lay cầm thanh gỗ gần đó nhanh chóng đánh vào hông hắn. Hắn không tránh kịp nên nhận hoàn toàn cú đánh vào người. Chưa hết, cô chống tay xuống đất chống đỡ cả cơ thể lộn một vòng, từng chân cô đánh giữa đầu hắn. Hắn choáng váng đứng không được, may nhờ có thuộc hạ đứng phía sau đỡ hắn nên hắn không bị té xuống nền nhà, nếu không thật mất mặt.
Hắn bị đau bên hông còn bị đánh trúng đầu mà trở nên choáng váng. Tức tối vì bị một đứa con gái đáng tuổi làm con đánh. Hắn điên tiết lên rống một tiếng.
- Còn đứng đó là gì??? Không mau bắt nó lại.
Đám thuộc hạ phía sau hắn nghe lệnh thì bắt đầu tiến lên tấn công Vương Thanh. Cô lại bắt đầu một cuộc chiến nữa. Bọn chúng tấn công bên trái rồi tấn công bên phải, cô cũng đánh bên phải rồi đánh bên trái. Cứ tiếp tục như thế cho đến khi cô cảm nhận được sát khí từ phía sau. Cô tránh sang một bên, một cánh tay cầm dao găm đưa tới xuất hiện trước mắt cô. Thật may là cô tránh kịp nếu không cô đã hứng trọn con dao đâm vào người. Nhưng con dao lại kịp thời tạo ra một vết xước ngay cổ cô. Cô quay người lại nhìn tên vừa đánh lén cô. Cũng không ngạc nhiên lắm khi người đó là hắn, nhưng đám tôm tép lại chẳng cho cô nghỉ.
Cứ tiếp tục như thế cho đến khi Vương Thanh hạ tất cả thuộc hạ của hắn. Trên sàn nhà không chỉ có người chết mà còn có người sống. Đám thuộc hạ của hắn đều bị cô đánh bị thương, bọn chúng đau đớn nằm vật vã trên sàn nhà mà lăn qua lăn lại. Bây giờ cô có thể ngưng lại một chút mà nhìn tên đã làm cổ của cô bị thương. Máu từ miệng vết thương chảy dài dọc theo chiếc cổ trắng ngần của cô. Do cô vận động mạnh nên khiến máu chảy nhiều, cô đưa tay vuốt máu từ vết thương, sau đó thì đưa trước mặt nhìn, các ngón tay thanh mảnh chà sát với nhau làm biến mất vết máu. Cô nhìn vết máu trên tay rồi nhìn hắn mà nói.
- Có vẻ như kế hoạch của ngươi thất bại lần nữa rồi???
- Vẫn chưa đến phút cuối cùng sao ngươi nghĩ là ta thất bại chứ???
Hắn không lấy vẻ gì là thất vọng. Vẫn giữ giọng nói bình tĩnh mà đáp lại lời cô. Cô nhíu mày nghĩ, không lẽ hắn sợ quá hóa điên hay sao??? Đến giờ phút này mà hắn còn mạnh miệng như vậy. Nhếch miệng cười một cái rồi cô nói tiếp.
- Nếu vậy thì chúng ta nên kết thúc là vừa.
Vương Thanh nắm thanh gỗ trong tay định chạy lên tấn công hắn. Bỗng gương mặt cô hiện lên cảm xúc bất ngờ tột cùng, thanh gỗ cô đang cầm cũng rơi xuống tại thành loại âm thanh bất lực. Cô nhìn hắn đang cười đắc ý trước mặt, rồi từ từ ngã khuỵu 1 chân xuống. Hơi thở cô mỗi lúc một nặng nề hơn, cơ thể nóng bừng mềm nhũn không còn sức lực, trên trán cô xuất hiện tầng mồ hôi. Không phải chứ, đây là triệu chứng trúng phải xuân dược. Nhưng cô không hề chúng mấy mũi tiêm kia, vậy thì cô trúng phải khi nào chứ. Chẳng lẽ...
Vương Thanh ngước mặt lên nhìn hắn. Hắn thấy cô đang khổ sở vì trúng phải xuân độc mà thích thú. Hắn bước từng bước đến gần cô hơn, gương mặt đắc thắng nói.
- Thế nào??? Cảm giác trúng phải xuân độc có dễ chịu không???
- Ngươi...ngươi bôi thuốc lên lưỡi dao._Vương Thanh cố nói hết câu.
- Thông minh. Ta đã bôi xuân độc lên lưỡi dao, nên chỉ cần một vết xước nhỏ...cũng đủ khiến người trúng độc rồi.
Hắn vừa nói, tay vừa cầm con dao mà vuốt lên vết thương trên cổ cô. Rồi hắn nắm lấy cái cằm tinh tế của cô bắt cô đối mặt với hắn. Hắn nói một cách châm biếm.
- Ngươi cũng biết tác dụng của loại độc này. Nếu trong 24 giờ ngươi không làm tình với đàn ông thì ngươi sẽ chết. Nhưng ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu, ta sẽ khiến ngươi từ từ nếm trải cảm giác bị người khác biến thành đồ chơi là như thế nào.
Hắn vừa kết thúc lời nói thì tay hắn định xé áo của cô, nhưng cô đã phản ứng nhanh hơn hắn, nắm lấy tay hắn ngăn việc hắn định làm, tay còn lại cô cầm lấy mặt nạ của hắn mà giựt phăng khỏi mặt hắn. Gương mặt của hắn liền xuất hiện trước mắt cô. Hắn thoạt nhìn có vẻ đẹp lão, tin rằng lúc còn trẻ hắn cũng rất đẹp. Một người có gương mặt đẹp như vậy tại sao lại làm ra những chuyện đáng khinh đến thế chứ.
Hắn bị bất ngờ mà thả cằm cô ra rồi lùi lại mấy bước. Khi chiếc mặt nạ của hắn bị tháo xuống thì gương mặt hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên. Đến khi hắn phát hiện cái mặt nạ ở trong tay Vương Thanh thì hắn mới bừng tỉnh mà tức giận.
- Ngươi...
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì "Rầm". Cánh cửa lớn cùng song sắt bị đổ xuống, xuất hiện một chiếc xe màu đen. Chiếc xe lái đâm thẳng về phía hắn nhưng tránh để cô không ảnh hưởng. Hắn nhanh chóng né chiếc xe, đám thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng nổ súng bắn. Chiếc xe dừng lại, cửa lái ở ngay trước cô cách không xa, cánh cửa mở ra, là Tư Hoàng. Anh nhanh chóng đưa tay ra với cô nói nhanh.
- Thanh Thanh....
Vương Thanh không suy nghĩ, liền gượng cơ thể chạy về phía Tư Hoàng, vươn tay nắm lấy tay anh. Tư Hoàng nắm lấy tay cô kéo cô vào trong xe để cô ngồi trong lòng mình, đóng cửa xe lại rồi nhanh chóng nhấn ga lái xe rời khỏi.