Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Sáng hôm sau, Vương Thanh thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình. Nhưng cảm nhận đầu tiên khi cô vừa mở mắt ra đó chính là cơ thể cô đau như muốn rời ra vậy, nhất là nơi đó của cô, cảm giác giống như bị rơi xuồng từ tầng 10 xuống, toàn thân rã rời. Nhưng khi cô nhìn lên trần nhà lạ hoắc thì cô mới nhơs mình đang ở đâu. Quay đầu lại thì ngay lập tức đập vào mắt cô là gương mặt đang ngủ của Trịnh Thiên, nhìn xuống thì thấy cánh tay rắn chắc của anh đang ôm lấy eo thon của cô. Rồi chuyện ngày hôm qua giống như thước phim quay chậm, từng cảm nhận từng hình ảnh xuất hiện trong đầu cô khiến cô nhắm mắt khổ sở mà thầm than. Chết tiệt!!! Tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này??? Cô chỉ muốn mượn thuộc hạ của anh chứ không muốn lấy anh vậy mà cô với anh lại... Thừa cơ anh chưa tỉnh tốt hết là cô nên đi thì hơn.
Nhẹ nhành gỡ tay Trịnh Thiên ra khỏi người, Vương Thanh ngồi trên giường lấy áo sơmi của anh mặc tạm rồi định nhờ dì Thuỷ cho cô mượn đồ của Trịnh Hân mà đi. Nhưng cô chỉ mới kịp xỏ tay vào tay áo thì một giọng trầm ổn vang lên sau lưng khiến cô khựng lại. Anh đã tỉnh.
- Thanh Thanh...
Trịnh Thiên còn mơ màng đưa tay quơ quơ tìm người bên cạnh nhưng trống không. Anh liền mở mắt ra thì thấy Vương Thanh quay lưng về phía mình mà mặc áo. Anh lo lắng cô sẽ giận nên định lên tiếng giải thích nhưng chỉ biết kêu tên cô. Vương Thanh khựng lại lúc anh gọi tên cô nhưng rồi lại tiếp tục mặc áo, cô không nói gì cả cũng không quay đầu lại. Thấy cô không quay lại nhìn mình anh càng lo lắng hơn. Anh gọi cô một lần nữa.
- Thanh Thanh. Anh...
- Làm phiền Trịnh tổng chuẩn bị giúp tôi một bộ đồ. Cám ơn.
Vương Thanh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Trịnh Thiên không cho anh nói. Cô sợ mình sẽ mềm lòng khi nghe những câu thổ lộ của anh khiến cô đau lòng. Còn anh thì đau lòng khi nghe cô lạnh lùng nói với anh. Anh biết cô giận mình nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác trong tình huống đó cả. Vả lại, anh thà để mình bị cô ghét anh còn hơn để người đàn ông khác có được cô. Anh buồn bã nói với cô rồi mặc áo choàng đi ra ngoài chuẩn bị giúp cô.
- Được. Để anh đi chuẩn bị.
Nghe tiếng cánh cửa phòng đóng lại, Vương Thanh mới từ từ quay đầu lại nhìn về phía cửa, gương mặt u buồn thấy rõ mà thầm nhủ. Chắc anh bây giờ đang nghĩ cô ghét anh, nhưng cô thà để anh nghĩ như vậy. Thế thì cô càng có lý do để tránh xa anh. Như vậy thật tốt, thật...quá tốt.
Trịnh Thiên quay trở về phòng cùng túi đồ trên tay. Anh vừa đi vào thì thấy cô đang đứng trước cửa sổ, 2 tay khoang trước ngực, mái tóc dài để xoã. Chiếc áo sơ mi của anh khá rộng nên đã che đi hết những chỗ cần che của cô. Ấy vậy khi anh nhìn vào thì cổ họng có chút khô vì cặp đùi non của cô lúc ẩn lúc hiện dưới áo sơmi của anh như mời gọi anh. Anh hắng giọng như đánh thức bản thân mình ra khỏi cám dỗ. Vương Thanh nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn. Anh bước đến gần đưa túi đồ cho cô mà nói.
- Đồ của em. Anh đã dặn người tìm đồ kìn đáo một chút cho em rồi.
- Cám ơn.
Vương Thanh lạnh lùng nói rồi lấy đồ trên tay anh. Nói đúng hơn là giựt đồ rồi bước vào phòng tắm. Trịnh Thiên thấy phản ứng này của cô thì lo lắng nhìn theo. Một lát sau thì cả cô và anh đều bước ra khỏi phòng. Cô đi trước anh chạy theo sau. Anh nắm lấy tay cô thì liền bị coi hất ra. Anh vẫn gọi với theo cô.
- Thanh Thanh, nghe anh nói... Thanh Thanh....
Vương Thanh bỏ ngoài tay tiếng anh gọi mình. Trịnh Thiên chạm tay vào cô, cô cũng liền hất ra. Không phải bởi vì cô ghê tởm anh mà vì không biết phải nói gì với anh. Cô đi một mạch xuống phòng khách, rồi đi thẳng ra cửa. Chiếc xe cô lái hôm qua vẫn còn nguyên tại chỗ, cô đi nhanh vào trong xe, khởi động máy rồi lái đi. Trịnh Thiên đuổi theo cô mặc kệ ánh mắt kì lạ của người làm nhìn anh và cô. Anh chỉ quan tâm cô bây giờ mà thôi.
Thấy Vương Thanh lái xe rời đi, Trịnh Thiên cũng nhanh chóng lấy xe lái theo cô. 2 chiếc xe 1 đỏ 1 bạc rượt đuổi nhau. Khi 2 chiếc chạy ngang bằng nhau, Trịnh Thiên nhấn còi để cô chú ý. Nhưng vô dụng, cô mặc kệ vẫn nhìn thẳng gạt cần số rồi nhấn ga tăng tốc. Anh vẫn đuổi theo. Dần dần có nhiều xe trên đường, anh lo cô sẽ xảy ra tai nạn nên nhấn còi nhiều hơn để gọi cô.
2 xe đang chạy trên đường thì một chiếc xe tải chở ống nước. Vương Thanh liền nghĩ lợi dụng nó để ngăn Trịnh Thiên. Cô chạy áp sát vào xe, tay cầm súng ngắn bắn từng phát vào dây xích giữ ống. Những ống nước không có dây xích giữ lại liền bị rơi xuống ngăn xe của Trịnh Thiên. Anh dừng xe đột ngột rồi nhìn chiếc xe màu đỏ ngày càng xa rồi mất khuất. Trịnh Thiên chán nản mà ngửa đầu ra sau ghế. Rốt cuộc anh không thể nói một lời nào với cô.
Trịnh Thiên nghĩ Vương Thanh chạy về Vương biệt viện nên chờ cho ống nước đã được đưa lên xe tải một lần nữa thì liền lái xe đến Vương biệt viện. Dừng trước cổng bấm chuông rồi lái xe vào trong. Nghĩ rằng sẽ gặp được cô nên anh chạy nhanh vào trong nhưng người anh gặp không phải là cô mà là ông nội của cô - ông Hùng. Bây giờ ông đang thưởng thức ly trà buổi sáng như thường ngày. Nhưng khi ông nhìn thấy Trịnh Thiên hớt ha hớt hả chạy vào thì liền thích thú, xem ra ly trà hôm nay rất đặc biệt đây. Ông hỏi.
- Trịnh tổng, đến đây có việc gì không???
- Than...Vương tổng có ở đây không???
Trịnh Thiên ban đầu định gọi là Thanh Thanh nhưng nghĩ có ông Hùng ở đây nên gọi là Vương tổng. Anh và cô chưa thân với nhau đến mức gọi thân mật như vậy trước mặt người khác. Vả lại cô luôn gọi anh là Trịnh tổng chứ chưa bao giờ gọi tên anh. Ông Hùng thích thú nhìn cậu trai trẻ trước mặt đang lo lắng muốn gặp cháu gái mình mà nói.
- Tiểu Thanh, con bé không có ở nhà, chắc nó đến công ty rồi.
- Vậy con xin phép.
- Khoan đã...
Trịnh Thiên nghe nói Vương Thanh không có ở nhà thì có chút buồn định đến công ty để tìm cô thì bị ông Hùng gọi lại. Lúc này gương mặt của ông có chút nghiêm nghị nhìn Trịnh Thiên.
Nhẹ nhành gỡ tay Trịnh Thiên ra khỏi người, Vương Thanh ngồi trên giường lấy áo sơmi của anh mặc tạm rồi định nhờ dì Thuỷ cho cô mượn đồ của Trịnh Hân mà đi. Nhưng cô chỉ mới kịp xỏ tay vào tay áo thì một giọng trầm ổn vang lên sau lưng khiến cô khựng lại. Anh đã tỉnh.
- Thanh Thanh...
Trịnh Thiên còn mơ màng đưa tay quơ quơ tìm người bên cạnh nhưng trống không. Anh liền mở mắt ra thì thấy Vương Thanh quay lưng về phía mình mà mặc áo. Anh lo lắng cô sẽ giận nên định lên tiếng giải thích nhưng chỉ biết kêu tên cô. Vương Thanh khựng lại lúc anh gọi tên cô nhưng rồi lại tiếp tục mặc áo, cô không nói gì cả cũng không quay đầu lại. Thấy cô không quay lại nhìn mình anh càng lo lắng hơn. Anh gọi cô một lần nữa.
- Thanh Thanh. Anh...
- Làm phiền Trịnh tổng chuẩn bị giúp tôi một bộ đồ. Cám ơn.
Vương Thanh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Trịnh Thiên không cho anh nói. Cô sợ mình sẽ mềm lòng khi nghe những câu thổ lộ của anh khiến cô đau lòng. Còn anh thì đau lòng khi nghe cô lạnh lùng nói với anh. Anh biết cô giận mình nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác trong tình huống đó cả. Vả lại, anh thà để mình bị cô ghét anh còn hơn để người đàn ông khác có được cô. Anh buồn bã nói với cô rồi mặc áo choàng đi ra ngoài chuẩn bị giúp cô.
- Được. Để anh đi chuẩn bị.
Nghe tiếng cánh cửa phòng đóng lại, Vương Thanh mới từ từ quay đầu lại nhìn về phía cửa, gương mặt u buồn thấy rõ mà thầm nhủ. Chắc anh bây giờ đang nghĩ cô ghét anh, nhưng cô thà để anh nghĩ như vậy. Thế thì cô càng có lý do để tránh xa anh. Như vậy thật tốt, thật...quá tốt.
Trịnh Thiên quay trở về phòng cùng túi đồ trên tay. Anh vừa đi vào thì thấy cô đang đứng trước cửa sổ, 2 tay khoang trước ngực, mái tóc dài để xoã. Chiếc áo sơ mi của anh khá rộng nên đã che đi hết những chỗ cần che của cô. Ấy vậy khi anh nhìn vào thì cổ họng có chút khô vì cặp đùi non của cô lúc ẩn lúc hiện dưới áo sơmi của anh như mời gọi anh. Anh hắng giọng như đánh thức bản thân mình ra khỏi cám dỗ. Vương Thanh nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn. Anh bước đến gần đưa túi đồ cho cô mà nói.
- Đồ của em. Anh đã dặn người tìm đồ kìn đáo một chút cho em rồi.
- Cám ơn.
Vương Thanh lạnh lùng nói rồi lấy đồ trên tay anh. Nói đúng hơn là giựt đồ rồi bước vào phòng tắm. Trịnh Thiên thấy phản ứng này của cô thì lo lắng nhìn theo. Một lát sau thì cả cô và anh đều bước ra khỏi phòng. Cô đi trước anh chạy theo sau. Anh nắm lấy tay cô thì liền bị coi hất ra. Anh vẫn gọi với theo cô.
- Thanh Thanh, nghe anh nói... Thanh Thanh....
Vương Thanh bỏ ngoài tay tiếng anh gọi mình. Trịnh Thiên chạm tay vào cô, cô cũng liền hất ra. Không phải bởi vì cô ghê tởm anh mà vì không biết phải nói gì với anh. Cô đi một mạch xuống phòng khách, rồi đi thẳng ra cửa. Chiếc xe cô lái hôm qua vẫn còn nguyên tại chỗ, cô đi nhanh vào trong xe, khởi động máy rồi lái đi. Trịnh Thiên đuổi theo cô mặc kệ ánh mắt kì lạ của người làm nhìn anh và cô. Anh chỉ quan tâm cô bây giờ mà thôi.
Thấy Vương Thanh lái xe rời đi, Trịnh Thiên cũng nhanh chóng lấy xe lái theo cô. 2 chiếc xe 1 đỏ 1 bạc rượt đuổi nhau. Khi 2 chiếc chạy ngang bằng nhau, Trịnh Thiên nhấn còi để cô chú ý. Nhưng vô dụng, cô mặc kệ vẫn nhìn thẳng gạt cần số rồi nhấn ga tăng tốc. Anh vẫn đuổi theo. Dần dần có nhiều xe trên đường, anh lo cô sẽ xảy ra tai nạn nên nhấn còi nhiều hơn để gọi cô.
2 xe đang chạy trên đường thì một chiếc xe tải chở ống nước. Vương Thanh liền nghĩ lợi dụng nó để ngăn Trịnh Thiên. Cô chạy áp sát vào xe, tay cầm súng ngắn bắn từng phát vào dây xích giữ ống. Những ống nước không có dây xích giữ lại liền bị rơi xuống ngăn xe của Trịnh Thiên. Anh dừng xe đột ngột rồi nhìn chiếc xe màu đỏ ngày càng xa rồi mất khuất. Trịnh Thiên chán nản mà ngửa đầu ra sau ghế. Rốt cuộc anh không thể nói một lời nào với cô.
Trịnh Thiên nghĩ Vương Thanh chạy về Vương biệt viện nên chờ cho ống nước đã được đưa lên xe tải một lần nữa thì liền lái xe đến Vương biệt viện. Dừng trước cổng bấm chuông rồi lái xe vào trong. Nghĩ rằng sẽ gặp được cô nên anh chạy nhanh vào trong nhưng người anh gặp không phải là cô mà là ông nội của cô - ông Hùng. Bây giờ ông đang thưởng thức ly trà buổi sáng như thường ngày. Nhưng khi ông nhìn thấy Trịnh Thiên hớt ha hớt hả chạy vào thì liền thích thú, xem ra ly trà hôm nay rất đặc biệt đây. Ông hỏi.
- Trịnh tổng, đến đây có việc gì không???
- Than...Vương tổng có ở đây không???
Trịnh Thiên ban đầu định gọi là Thanh Thanh nhưng nghĩ có ông Hùng ở đây nên gọi là Vương tổng. Anh và cô chưa thân với nhau đến mức gọi thân mật như vậy trước mặt người khác. Vả lại cô luôn gọi anh là Trịnh tổng chứ chưa bao giờ gọi tên anh. Ông Hùng thích thú nhìn cậu trai trẻ trước mặt đang lo lắng muốn gặp cháu gái mình mà nói.
- Tiểu Thanh, con bé không có ở nhà, chắc nó đến công ty rồi.
- Vậy con xin phép.
- Khoan đã...
Trịnh Thiên nghe nói Vương Thanh không có ở nhà thì có chút buồn định đến công ty để tìm cô thì bị ông Hùng gọi lại. Lúc này gương mặt của ông có chút nghiêm nghị nhìn Trịnh Thiên.