Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Trịnh Thiên vừa nghĩ xong thì nhắm trúng môi Vương Thanh mà hạ xuống một nụ hôn. Vương Thanh ngạc nhiên không kịp tránh. Cô trợn mắt nhìn anh rồi nhắm chặt mắt lại quay đầu tránh môi anh. Nhưng sau đó thì bị anh giữ sau gáy rồi anh lại đặt môi mình lên môi cô. Nụ hôn lần này không dịu dàng như lần trước, nụ hôn này của anh rất mạnh bạo xâm chiếm miệng cô mà không có chút ôn nhu nào. Cô cắn chặt răng mình để anh không xâm nhập vào nhưng anh lại cắn mạnh môi cô khiến cô đau mà kêu lên rồi anh thừa cơ mà dùng lưỡi mình xâm nhập vào khoang miệng cô hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Vương Thanh muốn tách mình với Trịnh Thiên ra. Cô đặt 2 tay mình lên ngực anh cố đẩy anh ra. Nhưng sức anh mạnh hơn cô nên cô không thể đẩy anh ra dù chỉ một chút. Người của cô và người của anh sát nhau đến nỗi không tìm được một kẽ hở. Anh giữ chặt eo cô rồi đẩy cô cùng anh ngã xuống ghế. Môi 2 người vẫn không rời. Cô vẫn cố đẩy anh ra, anh nắm chặt hai tay cô khóa trên đỉnh đầu. Biết sức cô rất khỏe nên không thể dùng cravat để trói cô, anh nhanh chóng tháo dây thắt lưng bằng da của mình ra rồi trói tay cô lại. Trói cô lại xong thì anh thả môi cô ra. Cô được anh buông tha môi mình nên cô hít lấy hít để không khí. Nhưng cô vẫn biết mình đang trong tình thế gì. Gương đôi mắt tức giận nhìn anh mà hỏi.
- Anh muốn làm gì??? Mau thả tôi ra.
- Tôi muốn xem thử giữa tôi và người đàn ông của em...ai mới làm em sướng hơn.
Trịnh Thiên nói với một tức giận. Anh nói xong liền vác cô trên vai đi về giường, rồi không thường tiếng mà ném mạnh cô xuống giường. Tuy giường có nệm êm nhưng cô vẫn choáng váng khi bị anh ném mạnh như vậy. Để 2 tay cô lên đầu một lần nữa, anh nắm lấy váy của cô mà xé rách. "Roẹt" một tiếng chiếc váy trên người cô bị anh xé nát để lộ bộ nội y đen tuyền bằng ren. Anh đưa tay lên ngực phải của cô trước kia từng có một vết thương nhưng bây gì chỉ còn lại một vệt màu hồng. Cô bây giờ rất giống với bông hoa Quỳnh trắng, làm cổ họng anh khô khốc, yết hầu chuyển động lên xuống. Anh nhìn cô mà nổi dục vọng.
Vương Thanh bị Trịnh Thiên như vậy cũng ngại ngùng mà quay mặt tránh ánh mắt nóng bỏng mà anh nhìn mình. Anh nhìn cô một lúc rồi đưa tay ôm cô ngồi dậy. Anh để hai tay cô vòng qua đầu anh. Đôi gò bông mềm mại của cô cọ sát vào lồng ngực vạm vỡ của anh. Trên gương mặt cô bây giờ có một chút phiếm hồng nhưng ánh mắt cô lại nhìn anh một cách quật cường. Anh không nhanh không chậm đưa tay tháo cravat của mình ra rồi dùng nói bịt mắt của cô lại. Cô bị anh bịt mắt liền dẫy dụa mà la lớn.
- Anh muốn làm gì nữa???
- Như vậy thì em sẽ cảm nhận được tốt hơn.
Vương Thanh bị Trịnh Thiên bịt mắt lại xung quanh chỉ toàn một màu đen nên cô có chút hoảng loạn. Hơi thở cô ngắt quãng, ngực cô phập phồng lên xuống. Anh bị mắt cô xong thì thả cô ngồi trên giường. Cô không nhìn thấy gì, tay lại bị trói không có điểm tựa nên khi anh xuống giường khiến cô hoảng sợ hơn, nhưng tai dường như lại nghe rõ hơn bình thường. Cô nghe thấy tiếng cót két thì biết anh đã bước xuống giường nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân. Anh sao khi bước xuống giường thì đứng lại chỗ nhìn cô đang ngồi hoang mang trên giường. Anh từ từ cởi từng y phục trên người anh, bắt đầu từ áo khoác rồi đến áo sơmi, cuối cùng là chiếc quần nhỏ. Khi chiếc quần nhỏ của anh được kéo xuống thì nam căn của anh đã ngạo nghễ đứng thẳng hiện ra. Cô bị bịt mắt nên lúc này không thể thấy cơ thể hoàn mĩ của anh lúc này, cơ ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi.
Trịnh Thiên cầm lấy 2 tay bị trói của Vương Thanh đặt lên nam căn của mình, bắt cô cảm nhận nó. Cô lập tức rút tay lại khi mới chạm vào cô cảm thấy có cái gì đó rất nóng. Nhưng anh nào cho cô rụt lại, anh muốn cô cảm nhận nó đang muốn cô đến mức nào. Cô không thấy gì, chỉ cảm thấy nó thật dài, to và cứng. Anh giữ hai tay cô, giọng khàn đục nói.
- Em có cảm nhận thấy nó không??? Nó đang muốn em đến phát điên đây.
Vương Thanh không nói gì, cô ban đầu không biết nó là cái gì. Nhưng khi nghe Trịnh Thiên nói thì cô liền biết ngay. Anh thả tay cô ra rồi bước ra phía sau cô. Mái tóc dài của cô che hết tấm lưng của cô, anh đưa tay vén tóc cô. Tấm lưng trắng của cô hiện ra trước mắt anh. Anh đưa tay chạm lưng cô, khiến cô rùng mình mà run người. Tay anh trượt trên lưng mịn màng của cô rồi đến khóa áo ngực cô, anh liền tháo nó ra khỏi người cô để đôi gò bông xuất hiện. Anh để lưng cô dựa vào lồng ngực anh, anh vòng tay ra trước ôm trọn đôi gò bông của cô mà xoa nắn thành đủ thứ hình dạng rồi vùi mặt vào hõm cổ cô mà hít lấy mùi hương hoa quỳnh dịu nhẹ của cô. Cô bị anh nắm lấy nơi mẫn cảm của người con gái, cô liền bặm môi mình lại ngăn cho những tiếng rên rỉ xấu hổ kia thoát ra nhưng vẫn ngân nga trong cổ họng.
- Ưm~~~ưm~~~ưm~~~~
Tuy Vương Thanh không lên tiếng nhưng Trịnh Thiến vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ của cô. Anh thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng của anh thổi vào tai cô khiến cô nhột mà quay đầu tránh né.
- Cảm thấy tốt chứ???
- Hừ, cũng chỉ có thế thôi.
Trịnh Thiên nghe Vương Thanh nói xong thì liền đẩy cô nằm xuống giường mà đè lên cô, giữ 2 tay cô trên đỉnh đầu. Anh tức giận nhìn cô. Anh muốn cô có cảm giác nhẹ nhàng vậy mà cô lại nói chỉ có thế, đã vậy thì cô đừng mong anh nhẹ nhàng. Anh tức giận nói.
- Em yên tâm chúng ta còn rất nhiều thời gian. Hôm nay em sẽ được lên tận thiên đàng.
Nói xong không cho Vương Thanh có cơ hội nói, một lần nữa Trịnh Thiên lại đặt môi anh trên môi cô mà hôn lấy hôn để. Rồi từ từ di chuyển xuống cổ mà liếm mút để lại những ấn kí màu đỏ chót như những cách hoa hồng. Rồi lại xuống xương quai xanh quyến rũ của cô mà cắn mút, tiếp tục để lại ấn kí của riêng anh. Anh liên tục cắn mút khiến cô khó chịu. Cô không nhìn thấy gì nên xúc giác của cô nhạy bén hơn bao giờ hết. Cô cảm nhận được lưỡi và môi anh trên cổ và xương quai xanh của mình, nó thật nóng và thật ướt khiến cô có cảm giác tê dại. Cô cắn môi ngăn không cho mình phát tiếng ra ngoài mà chỉ nằm trong cổ họng.
- Ưm~~~ưm~~~ưm~~~
Trịnh Thiên nhìn đỉnh hồng của Vương Thanh bây giờ đang ngạo nghễ cao thẳng lên. Anh đắc ý nhìn cô cắn môi kháng cự. Không ngần ngại, anh ngậm lấy một bên ngực cô mà mút, một bên thì bị tay anh nắm trọn mà nhào nặn. Lưỡi anh trêu đùa hạt lựu đỏ của cô khiến nó càng vươn cao hơn. Cơ thể cô là lần đầu tiên tiếp xúc với loại cảm giác này cộng với việc cô bị bịt mắt mọi giác quan khác của cô liền nhạy cảm hơn. Cô ưỡn người hứng chịu cảm giác anh mang lại nhưng cô không biết càng ưỡn người càng đưa ngực cô và miệng anh sát nhau hơn, anh càng hút mạnh hơn. Cả cơ thể cô như bị lửa đốt mà nóng lên, phía dưới của cô truyền đến một cảm giác ẩm ướt khó chịu, khiến cô khép chặt hai chân. Anh thấy cô phản ứng như vậy thì nói.
- Người đàn ông của em không chỉ em sao???
- Anh còn kém xa anh ấy.
Trịnh Thiên nghe Vương Thanh nói thì tức giận, xé bỏ mảnh vải cuối cùng trên người cô. Bây giờ cơ thể cô hoàn toàn lộ ra trước mặt Trịnh Thiên mà không có lấy mảnh vải che thân. Anh ngậm lấy ngực cô mà bú mút, một tay anh xoa nắn bên còn lại, một tay lần mò đến cửa động ướt đẫm của cô. Tay anh vừa chạm vào thì liền ngẩn đầu nhìn cô mà nói.
- Có vẻ bịt mắt em lại khiến em nhạy cảm hơn nhỉ??? Đã ướt đẫm thế này rồi.
Vương Thanh chỉ im lặng. Trịnh Thiên tha cho đôi gò bông mềm mại đã đầy ấn kí đỏ chót của anh. Anh cúi xuống nhìn huyệt động của cô bây giờ đang chảy đầy xuân dịch. Cô bị anh bịt mắt không thấy anh đang nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của cô, nếu không cô sẽ xấu hổ đến độn thổ. Anh dùng ngón tay vuốt ve bên ngoài huyệt động khiến nó càng chảy nhiều hơn. Cô vẫn cắn môi không phát ra tiếng. Anh nhìn cô cười đắc ý nói.
- Nói em muốn tôi...
Vương Thanh cắn môi không nói dù bây giờ cô đang rất khó chịu. Trịnh Thiên tiếp tục vuốt ve bên ngoài huyệt động, lưỡi anh liếm nhẹ lên phần bụng bằng phẳng của cô rồi từ từ trượt xuống hạt châu nhỏ trên huyệt động. Anh khẽ cắn nhẹ khiến cô phát ra tiếng rồi cô lại cắn môi ngăn lại.
- A~~~ưm~~~ưm~~~
- Mau nói em muốn tôi...
Trịnh Thiên nhìn Vương Thanh với đôi mắt mờ đục đầy dục vọng. Anh muốn cô đến phát điên nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói muốn anh. Nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng khiến lòng tự tôn của đàn ông trong anh bị chà đạp. Anh tức giận dùng miệng hút lấy hút để xuân dịch tiết ra từ huyệt động của cô. Cô ban đầu cố ngăn những âm thanh xấu hổ kia thoát ra từ miệng cô nhưng khi anh đưa lưỡi nóng của anh vào trong khuấy đảo thì mọi sự cố gắng của cô đều bị phá tan, miệng cô bắt đầu ngân nga những tiếng rên rỉ sung sướng, khiến anh nghe mà càng có động lực hơn, đẩy lưỡi vào sâu hơn.
- Ưm~~~~ưm~~~ A~~~~A~~~ưm~~~a~~~~
Trịnh Thiên sau khi mút hết xuân dịch thì đưa một ngón tay vào trong huyện động khiến Vương Thanh càng rên to hơn. Anh đưa ngón tay vào mà có chút cau mày. Chết tiệt!!! Không ngờ của cô lại nhỏ đến vậy. Mới là ngón tay thôi mà anh chỉ đưa vào một nửa, nếu nam căn của anh đi vào thì sẽ khiến cô đau đến rách mất. Anh một lúc sau mới đưa hết ngón tay mình vào hoa huy*t của cô rồi từ từ chuyển động ngón tay làm cô khó chịu mà rên rỉ. Cô bây giờ cảm nhận được có một cái gì đó đang ở trong cô nó khiến cô có chút đau nhưng cô vẫn còn chịu được. Qua được một lúc,ngón tay của anh vẫn chuyển động đều đặn bên trong cô, cô cảm giác cơ thể mình có một cơn sóng đang dâng trào, rồi cô hét lên.
- A~~~~~~~~~~~~~~
Ngay lập tức một lượng lớn xuân thủy trào ra làm ướt đẫm tay Trịnh Thiên và một phần drap giường. Qua cơn cao trào, cô liền nằm im mà thở hổn hển, không ngờ làm chuyện này còn mệt hơn luyện bắn súng nữa. Anh nhìn thấy cô lên cao trào mà mỉm cười đắc thắng nói.
- Rất khó chịu phải không??? Chỉ cần em nói em muốn tôi. Tôi sẽ giúp em giải tỏa.
- Tôi... không...muốn...
Vương Thanh thở dốc nói, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng nói. Nhưng đó lại không phải là câu nói mà Trịnh Thiên anh muốn nghe. Lần này anh tức giận tột độ, nắm chặt lấy cằm cô mà nói.
- Thanh Thanh, tôi nhiều lần muốn nhẹ nhàng với em, nhưng em lại cứng đầu không chấp nhận. Vậy đừng trách tôi.
- -------------------
Chương sau còn tiếp. Tiếp tục hóng nèk cả nhà!!!
Vương Thanh muốn tách mình với Trịnh Thiên ra. Cô đặt 2 tay mình lên ngực anh cố đẩy anh ra. Nhưng sức anh mạnh hơn cô nên cô không thể đẩy anh ra dù chỉ một chút. Người của cô và người của anh sát nhau đến nỗi không tìm được một kẽ hở. Anh giữ chặt eo cô rồi đẩy cô cùng anh ngã xuống ghế. Môi 2 người vẫn không rời. Cô vẫn cố đẩy anh ra, anh nắm chặt hai tay cô khóa trên đỉnh đầu. Biết sức cô rất khỏe nên không thể dùng cravat để trói cô, anh nhanh chóng tháo dây thắt lưng bằng da của mình ra rồi trói tay cô lại. Trói cô lại xong thì anh thả môi cô ra. Cô được anh buông tha môi mình nên cô hít lấy hít để không khí. Nhưng cô vẫn biết mình đang trong tình thế gì. Gương đôi mắt tức giận nhìn anh mà hỏi.
- Anh muốn làm gì??? Mau thả tôi ra.
- Tôi muốn xem thử giữa tôi và người đàn ông của em...ai mới làm em sướng hơn.
Trịnh Thiên nói với một tức giận. Anh nói xong liền vác cô trên vai đi về giường, rồi không thường tiếng mà ném mạnh cô xuống giường. Tuy giường có nệm êm nhưng cô vẫn choáng váng khi bị anh ném mạnh như vậy. Để 2 tay cô lên đầu một lần nữa, anh nắm lấy váy của cô mà xé rách. "Roẹt" một tiếng chiếc váy trên người cô bị anh xé nát để lộ bộ nội y đen tuyền bằng ren. Anh đưa tay lên ngực phải của cô trước kia từng có một vết thương nhưng bây gì chỉ còn lại một vệt màu hồng. Cô bây giờ rất giống với bông hoa Quỳnh trắng, làm cổ họng anh khô khốc, yết hầu chuyển động lên xuống. Anh nhìn cô mà nổi dục vọng.
Vương Thanh bị Trịnh Thiên như vậy cũng ngại ngùng mà quay mặt tránh ánh mắt nóng bỏng mà anh nhìn mình. Anh nhìn cô một lúc rồi đưa tay ôm cô ngồi dậy. Anh để hai tay cô vòng qua đầu anh. Đôi gò bông mềm mại của cô cọ sát vào lồng ngực vạm vỡ của anh. Trên gương mặt cô bây giờ có một chút phiếm hồng nhưng ánh mắt cô lại nhìn anh một cách quật cường. Anh không nhanh không chậm đưa tay tháo cravat của mình ra rồi dùng nói bịt mắt của cô lại. Cô bị anh bịt mắt liền dẫy dụa mà la lớn.
- Anh muốn làm gì nữa???
- Như vậy thì em sẽ cảm nhận được tốt hơn.
Vương Thanh bị Trịnh Thiên bịt mắt lại xung quanh chỉ toàn một màu đen nên cô có chút hoảng loạn. Hơi thở cô ngắt quãng, ngực cô phập phồng lên xuống. Anh bị mắt cô xong thì thả cô ngồi trên giường. Cô không nhìn thấy gì, tay lại bị trói không có điểm tựa nên khi anh xuống giường khiến cô hoảng sợ hơn, nhưng tai dường như lại nghe rõ hơn bình thường. Cô nghe thấy tiếng cót két thì biết anh đã bước xuống giường nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân. Anh sao khi bước xuống giường thì đứng lại chỗ nhìn cô đang ngồi hoang mang trên giường. Anh từ từ cởi từng y phục trên người anh, bắt đầu từ áo khoác rồi đến áo sơmi, cuối cùng là chiếc quần nhỏ. Khi chiếc quần nhỏ của anh được kéo xuống thì nam căn của anh đã ngạo nghễ đứng thẳng hiện ra. Cô bị bịt mắt nên lúc này không thể thấy cơ thể hoàn mĩ của anh lúc này, cơ ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi.
Trịnh Thiên cầm lấy 2 tay bị trói của Vương Thanh đặt lên nam căn của mình, bắt cô cảm nhận nó. Cô lập tức rút tay lại khi mới chạm vào cô cảm thấy có cái gì đó rất nóng. Nhưng anh nào cho cô rụt lại, anh muốn cô cảm nhận nó đang muốn cô đến mức nào. Cô không thấy gì, chỉ cảm thấy nó thật dài, to và cứng. Anh giữ hai tay cô, giọng khàn đục nói.
- Em có cảm nhận thấy nó không??? Nó đang muốn em đến phát điên đây.
Vương Thanh không nói gì, cô ban đầu không biết nó là cái gì. Nhưng khi nghe Trịnh Thiên nói thì cô liền biết ngay. Anh thả tay cô ra rồi bước ra phía sau cô. Mái tóc dài của cô che hết tấm lưng của cô, anh đưa tay vén tóc cô. Tấm lưng trắng của cô hiện ra trước mắt anh. Anh đưa tay chạm lưng cô, khiến cô rùng mình mà run người. Tay anh trượt trên lưng mịn màng của cô rồi đến khóa áo ngực cô, anh liền tháo nó ra khỏi người cô để đôi gò bông xuất hiện. Anh để lưng cô dựa vào lồng ngực anh, anh vòng tay ra trước ôm trọn đôi gò bông của cô mà xoa nắn thành đủ thứ hình dạng rồi vùi mặt vào hõm cổ cô mà hít lấy mùi hương hoa quỳnh dịu nhẹ của cô. Cô bị anh nắm lấy nơi mẫn cảm của người con gái, cô liền bặm môi mình lại ngăn cho những tiếng rên rỉ xấu hổ kia thoát ra nhưng vẫn ngân nga trong cổ họng.
- Ưm~~~ưm~~~ưm~~~~
Tuy Vương Thanh không lên tiếng nhưng Trịnh Thiến vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ của cô. Anh thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng của anh thổi vào tai cô khiến cô nhột mà quay đầu tránh né.
- Cảm thấy tốt chứ???
- Hừ, cũng chỉ có thế thôi.
Trịnh Thiên nghe Vương Thanh nói xong thì liền đẩy cô nằm xuống giường mà đè lên cô, giữ 2 tay cô trên đỉnh đầu. Anh tức giận nhìn cô. Anh muốn cô có cảm giác nhẹ nhàng vậy mà cô lại nói chỉ có thế, đã vậy thì cô đừng mong anh nhẹ nhàng. Anh tức giận nói.
- Em yên tâm chúng ta còn rất nhiều thời gian. Hôm nay em sẽ được lên tận thiên đàng.
Nói xong không cho Vương Thanh có cơ hội nói, một lần nữa Trịnh Thiên lại đặt môi anh trên môi cô mà hôn lấy hôn để. Rồi từ từ di chuyển xuống cổ mà liếm mút để lại những ấn kí màu đỏ chót như những cách hoa hồng. Rồi lại xuống xương quai xanh quyến rũ của cô mà cắn mút, tiếp tục để lại ấn kí của riêng anh. Anh liên tục cắn mút khiến cô khó chịu. Cô không nhìn thấy gì nên xúc giác của cô nhạy bén hơn bao giờ hết. Cô cảm nhận được lưỡi và môi anh trên cổ và xương quai xanh của mình, nó thật nóng và thật ướt khiến cô có cảm giác tê dại. Cô cắn môi ngăn không cho mình phát tiếng ra ngoài mà chỉ nằm trong cổ họng.
- Ưm~~~ưm~~~ưm~~~
Trịnh Thiên nhìn đỉnh hồng của Vương Thanh bây giờ đang ngạo nghễ cao thẳng lên. Anh đắc ý nhìn cô cắn môi kháng cự. Không ngần ngại, anh ngậm lấy một bên ngực cô mà mút, một bên thì bị tay anh nắm trọn mà nhào nặn. Lưỡi anh trêu đùa hạt lựu đỏ của cô khiến nó càng vươn cao hơn. Cơ thể cô là lần đầu tiên tiếp xúc với loại cảm giác này cộng với việc cô bị bịt mắt mọi giác quan khác của cô liền nhạy cảm hơn. Cô ưỡn người hứng chịu cảm giác anh mang lại nhưng cô không biết càng ưỡn người càng đưa ngực cô và miệng anh sát nhau hơn, anh càng hút mạnh hơn. Cả cơ thể cô như bị lửa đốt mà nóng lên, phía dưới của cô truyền đến một cảm giác ẩm ướt khó chịu, khiến cô khép chặt hai chân. Anh thấy cô phản ứng như vậy thì nói.
- Người đàn ông của em không chỉ em sao???
- Anh còn kém xa anh ấy.
Trịnh Thiên nghe Vương Thanh nói thì tức giận, xé bỏ mảnh vải cuối cùng trên người cô. Bây giờ cơ thể cô hoàn toàn lộ ra trước mặt Trịnh Thiên mà không có lấy mảnh vải che thân. Anh ngậm lấy ngực cô mà bú mút, một tay anh xoa nắn bên còn lại, một tay lần mò đến cửa động ướt đẫm của cô. Tay anh vừa chạm vào thì liền ngẩn đầu nhìn cô mà nói.
- Có vẻ bịt mắt em lại khiến em nhạy cảm hơn nhỉ??? Đã ướt đẫm thế này rồi.
Vương Thanh chỉ im lặng. Trịnh Thiên tha cho đôi gò bông mềm mại đã đầy ấn kí đỏ chót của anh. Anh cúi xuống nhìn huyệt động của cô bây giờ đang chảy đầy xuân dịch. Cô bị anh bịt mắt không thấy anh đang nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của cô, nếu không cô sẽ xấu hổ đến độn thổ. Anh dùng ngón tay vuốt ve bên ngoài huyệt động khiến nó càng chảy nhiều hơn. Cô vẫn cắn môi không phát ra tiếng. Anh nhìn cô cười đắc ý nói.
- Nói em muốn tôi...
Vương Thanh cắn môi không nói dù bây giờ cô đang rất khó chịu. Trịnh Thiên tiếp tục vuốt ve bên ngoài huyệt động, lưỡi anh liếm nhẹ lên phần bụng bằng phẳng của cô rồi từ từ trượt xuống hạt châu nhỏ trên huyệt động. Anh khẽ cắn nhẹ khiến cô phát ra tiếng rồi cô lại cắn môi ngăn lại.
- A~~~ưm~~~ưm~~~
- Mau nói em muốn tôi...
Trịnh Thiên nhìn Vương Thanh với đôi mắt mờ đục đầy dục vọng. Anh muốn cô đến phát điên nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói muốn anh. Nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng khiến lòng tự tôn của đàn ông trong anh bị chà đạp. Anh tức giận dùng miệng hút lấy hút để xuân dịch tiết ra từ huyệt động của cô. Cô ban đầu cố ngăn những âm thanh xấu hổ kia thoát ra từ miệng cô nhưng khi anh đưa lưỡi nóng của anh vào trong khuấy đảo thì mọi sự cố gắng của cô đều bị phá tan, miệng cô bắt đầu ngân nga những tiếng rên rỉ sung sướng, khiến anh nghe mà càng có động lực hơn, đẩy lưỡi vào sâu hơn.
- Ưm~~~~ưm~~~ A~~~~A~~~ưm~~~a~~~~
Trịnh Thiên sau khi mút hết xuân dịch thì đưa một ngón tay vào trong huyện động khiến Vương Thanh càng rên to hơn. Anh đưa ngón tay vào mà có chút cau mày. Chết tiệt!!! Không ngờ của cô lại nhỏ đến vậy. Mới là ngón tay thôi mà anh chỉ đưa vào một nửa, nếu nam căn của anh đi vào thì sẽ khiến cô đau đến rách mất. Anh một lúc sau mới đưa hết ngón tay mình vào hoa huy*t của cô rồi từ từ chuyển động ngón tay làm cô khó chịu mà rên rỉ. Cô bây giờ cảm nhận được có một cái gì đó đang ở trong cô nó khiến cô có chút đau nhưng cô vẫn còn chịu được. Qua được một lúc,ngón tay của anh vẫn chuyển động đều đặn bên trong cô, cô cảm giác cơ thể mình có một cơn sóng đang dâng trào, rồi cô hét lên.
- A~~~~~~~~~~~~~~
Ngay lập tức một lượng lớn xuân thủy trào ra làm ướt đẫm tay Trịnh Thiên và một phần drap giường. Qua cơn cao trào, cô liền nằm im mà thở hổn hển, không ngờ làm chuyện này còn mệt hơn luyện bắn súng nữa. Anh nhìn thấy cô lên cao trào mà mỉm cười đắc thắng nói.
- Rất khó chịu phải không??? Chỉ cần em nói em muốn tôi. Tôi sẽ giúp em giải tỏa.
- Tôi... không...muốn...
Vương Thanh thở dốc nói, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng nói. Nhưng đó lại không phải là câu nói mà Trịnh Thiên anh muốn nghe. Lần này anh tức giận tột độ, nắm chặt lấy cằm cô mà nói.
- Thanh Thanh, tôi nhiều lần muốn nhẹ nhàng với em, nhưng em lại cứng đầu không chấp nhận. Vậy đừng trách tôi.
- -------------------
Chương sau còn tiếp. Tiếp tục hóng nèk cả nhà!!!