Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Một lát sau, Trịnh Thiên quay lại phòng, trên tay là một chén cháo cùng ly sữa. Anh để đồ trên tay mình lên tủ đầu giường, lấy gối làm chỗ dựa thoải mái cho Vương Thanh. Anh cầm chén cháo trên tay, cô tưởng anh đưa chén cháo cho mình thì vươn tay ra định lấy chén cháo trên tay anh thì anh đưa chén cháo qua chỗ khác tránh tay cô. Cô thắc mắc nhìn anh, anh lại nhìn cô nghiêm mặt mà nói.
- Em đang bị thương. Đừng cử động nhiều.
Trịnh Thiên nói xong thì múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi, kiểm tra cháo đã nguội thì đưa đến miệng Vương Thanh. Cô không nói gì cũng không cản anh, chỉ nhìn anh thổi, rồi từ từ mở miệng ăn muỗng cháo anh đút. Anh thấy cô ăn thì mỉm cười rồi tiếp tục cứ như vậy, anh đút từng muỗng cháo cho cô, cô cũng ăn từng muỗng anh đút cho đến khi hết chén cháo. Anh đặt chén xuống cầm ly sữa, lần này cô không để anh đút cho mình nữa, cô dùng tay trái cầm lấy ly sữa rồi đưa lên miệng uống một hơi hết sạch. Nhưng cô uống vội quá nên bị sặc, cô ho lấy ho để. Anh nhìn cô ho thì cười, lấy tay vuốt lưng cho cô, trêu chọc cô mà nói.
- Có ai giành với em đâu mà vội như vậy???
Vương Thanh ngượng quá hóa giận, cô hung hăng nhìn Trịnh Thiên, đặt mạnh ly xuống rồi quấn chăn nằm xuống quay lưng về phía anh. Anh nhìn con gấu nhỏ đang tức giận quấn chăn kia mà muốn phì cười. Anh xếp lại chăn cho cô rồi đi ra ngoài. Anh vừa ra ngoài thì đúng lúc gặp Tiểu Linh mới đến để kiểm tra cho Vương Thanh. Tiểu Linh nhìn anh đang cầm chén và ly trống không cùng với biểu hiện trên gương mặt anh thì liền biết cô đã tỉnh lại nhưng vẫn hỏi lấy lệ.
- Tiểu Thanh tỉnh rồi sao???
Trịnh Thiên không nói gì, gương mặt có nét vui vẻ mà gật đầu. Tiểu Linh cũng chẳng nói gì, chỉ mỉm cười rồi đi vào phòng. Tiểu Linh bước vào, Vương Thanh đã ngồi dậy lần nữa,thấy có động tĩnh nên quay lại nhìn Tiểu Linh, không mấy ngạc nhiên lắm khi thấy Tiểu Linh ở đây. Tiểu Linh đến gần giường rồi để hộp thuốc xuống, lấy đồ trong hộp ra. Vương Thanh lên tiếng.
- Tớ còn tưởng là ai cả gan dám đụng vào người tớ chứ. Hóa ra là cậu.
- Nếu không phải phải là tớ thì cậu tính thế nào???
Tiểu Linh lên tiếng châm chọc, biết rõ bệnh ưa sạch sẽ của Vương Thanh nên thật may người chữa trị là Tiểu Linh nếu không thì không biết vị bác sĩ xấu số có kết quả như thế nào. Vương Thanh nghe giọng châm chọc của Tiểu Linh mà không tức giận ngược lại còn nói hùa theo.
- Nếu Không phải là cậu, tớ nhất định sẽ bắt cậu kết hôn với tên bác sĩ đó.
- Cậu tha cho tớ đi. Tớ còn đang xuân sắc lắm, chưa muốn xuất giá sớm đâu.
Tiểu Linh nghe xong thì ai oán, vừa nói vừa cởi hai cúc áo đang mặc trên người Vương Thanh, rồi bắt đầu thay băng cho cô. Vương Thanh chỉ cười mỉm, ngồi im cho Tiểu Linh thay băng cho cô. Vì phải tập trung làm việc nên Tiểu Linh không lên tiếng nói chuyện, Vương Thanh cũng không nói tiếng nào cho đến khi thay băng xong. Tiểu Linh vừa thu dọn đồ vừa căn dặn.
- Vết thương của cậu rất sâu, tốt nhất nên hạn chế cử động tay phải và tránh đụng nước. Nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng, lúc đó sẽ khó chữa lắm.
- Tớ biết rồi.
Vương Thanh mặc lại áo rồi nói. Tiểu Linh đang thu dọn thì sực nhớ đến cái gì đó, rồi nhìn Vương Thanh một cách đầy thích thú. Suy nghĩ một hồi, rồi cười đểu một cái mà nói.
- Tớ hỏi cậu nha. Cậu và cái anh chàng kia có quan hệ gì vậy???
Vương Thanh bị hỏi bất ngờ, tay đang mặc áo đột nhiên ngừng lại, gương mặt có chút đỏ lên. Sau đó, cô cố lấy lại bình tĩnh mà nói.
- Không có quan hệ gì cả.
- Cậu nói xạo, tớ thấy anh ta có vẻ rất quan tâm đến gọi. Gọi bác sĩ đến cũng phải là nữ mới đồng ý. Tớ nghĩ là anh ta cảm nắng với cậu rồi.
Tiểu Linh giở giọng không tin mà nói. Vương Thanh và anh chàng kia mà không có quan hệ gì mới là lạ, nhất là khi thấy gương mặt đỏ của cô lúc này thì càng đáng ngờ hơn. Nhớ lại lúc Kiệt Luân đi gọi bác sĩ mà nói nhất định phải là nữ thì chắc chắn là muốn độc chiếm rồi. Vương Thanh bị trêu chọc thì không vui, nhìn Tiểu Linh mà giận dỗi. Rồi cô nhớ đến việc gì đó thì nói với giọng trêu chọc ngược lại Tiểu Linh.
- Vậy còn chuyện của cậu với vị bác sĩ kia thì sao rồi??? Anh ta có đến đây tìm cậu không???
- Anh ta không biết tớ đang ở đây. Thôi tớ xong việc rồi thì về đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
Tiểu Linh nghe xong thì khựng lại rồi lúng ta lúng túng dọn đồ. Xong Tiểu Linh đi nhanh ra cửa. Vương Thanh thấy Tiểu Linh lúng túng như vậy thì chợt cười. Tiểu Linh này muốn trốn tránh anh chàng kia đến bao giờ. Thật tội cho anh ta khi yêu phải Tiểu Linh cứng đầu này. Vương Thanh nhìn Tiểu Linh ra ngoài cửa xong thì nhìn ra cửa sổ, gương mặt cô đượm buồn, đôi mắt vô hồn nhìn trời xanh.
Tiểu Linh sau khi đóng cửa thì đứng dựa vào cửa thở nhẹ nhõm. Cũng may mà nhanh chạy đi nếu không thì bị hỏi đến ngượng chín người mất. Tiểu Linh hít thở rồi đứng thẳng dậy bước đi. Vừa ra thì bắt gặp Trịnh Thiên đang ngồi nói ở ghế sofa. Trước mặt anh là 2 anh em Kiệt. Anh thấy Tiểu Linh đi ra thì nhìn 2 người kia. anh em nhà Kiệt hiểu ý liền cúi đầu đi ra ngoài. Anh nhìn Tiểu Linh đang đứng đó, vươn tay làm động tác mời Tiểu Linh ngồi ở ghế đối diện anh. Tiểu Linh bước đến ngồi xuống đối diện anh, anh liền lên tiếng hỏi.
- Cô ấy thế nào rồi???
- Tình trạng đã khá hơn. Bây giờ chỉ cần thường xuyên thay băng và cố gắng nghỉ ngơi thật tốt. Hạn chế cử động và tránh để vết thương chạm nước là được.
Trịnh Thiên không nói gì chỉ gật đầu, rồi không mấy quan tâm đến ánh mắt Tiểu Linh nhìn mình mà vẫn tao nhã cầm tách cafe đưa lên miệng uống. Tiểu Linh nhìn anh một lượt từ trên xuống mà đánh giá. Người đàn ông này khí chất bất phàm, gương mặt anh tuấn, thân hình chuẩn người mẫu, lại là người rất có tiền, nhìn căn phòng này của anh ta cũng đủ biết anh ta giàu cỡ nào, nhất định là có rất nhiều người phụ nữ theo đuổi. Nhưng Tiểu Linh cô không tin anh là người đào hoa đến mức loại phụ nữ nào cũng động vào. Nghĩ vậy Tiểu Linh liền lên tiếng hỏi anh.
- Anh rốt cuộc đối với Tiểu Thanh như thế nào???
Trịnh Thiên đang cầm tách cafe chợt khựng lại khi nghe thấy câu hỏi của Tiểu Linh. Anh nhìn Tiểu Linh đang nghiêm túc nhìn anh. Anh đặt tách cafe xuống bàn, hai tay đan vào nhau để lên đùi rồi nhìn thẳng vào Tiểu Linh. Anh nghiêm nghị nói giọng chắc chắn.
- Tôi yêu cô ấy.
- Em đang bị thương. Đừng cử động nhiều.
Trịnh Thiên nói xong thì múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi, kiểm tra cháo đã nguội thì đưa đến miệng Vương Thanh. Cô không nói gì cũng không cản anh, chỉ nhìn anh thổi, rồi từ từ mở miệng ăn muỗng cháo anh đút. Anh thấy cô ăn thì mỉm cười rồi tiếp tục cứ như vậy, anh đút từng muỗng cháo cho cô, cô cũng ăn từng muỗng anh đút cho đến khi hết chén cháo. Anh đặt chén xuống cầm ly sữa, lần này cô không để anh đút cho mình nữa, cô dùng tay trái cầm lấy ly sữa rồi đưa lên miệng uống một hơi hết sạch. Nhưng cô uống vội quá nên bị sặc, cô ho lấy ho để. Anh nhìn cô ho thì cười, lấy tay vuốt lưng cho cô, trêu chọc cô mà nói.
- Có ai giành với em đâu mà vội như vậy???
Vương Thanh ngượng quá hóa giận, cô hung hăng nhìn Trịnh Thiên, đặt mạnh ly xuống rồi quấn chăn nằm xuống quay lưng về phía anh. Anh nhìn con gấu nhỏ đang tức giận quấn chăn kia mà muốn phì cười. Anh xếp lại chăn cho cô rồi đi ra ngoài. Anh vừa ra ngoài thì đúng lúc gặp Tiểu Linh mới đến để kiểm tra cho Vương Thanh. Tiểu Linh nhìn anh đang cầm chén và ly trống không cùng với biểu hiện trên gương mặt anh thì liền biết cô đã tỉnh lại nhưng vẫn hỏi lấy lệ.
- Tiểu Thanh tỉnh rồi sao???
Trịnh Thiên không nói gì, gương mặt có nét vui vẻ mà gật đầu. Tiểu Linh cũng chẳng nói gì, chỉ mỉm cười rồi đi vào phòng. Tiểu Linh bước vào, Vương Thanh đã ngồi dậy lần nữa,thấy có động tĩnh nên quay lại nhìn Tiểu Linh, không mấy ngạc nhiên lắm khi thấy Tiểu Linh ở đây. Tiểu Linh đến gần giường rồi để hộp thuốc xuống, lấy đồ trong hộp ra. Vương Thanh lên tiếng.
- Tớ còn tưởng là ai cả gan dám đụng vào người tớ chứ. Hóa ra là cậu.
- Nếu không phải phải là tớ thì cậu tính thế nào???
Tiểu Linh lên tiếng châm chọc, biết rõ bệnh ưa sạch sẽ của Vương Thanh nên thật may người chữa trị là Tiểu Linh nếu không thì không biết vị bác sĩ xấu số có kết quả như thế nào. Vương Thanh nghe giọng châm chọc của Tiểu Linh mà không tức giận ngược lại còn nói hùa theo.
- Nếu Không phải là cậu, tớ nhất định sẽ bắt cậu kết hôn với tên bác sĩ đó.
- Cậu tha cho tớ đi. Tớ còn đang xuân sắc lắm, chưa muốn xuất giá sớm đâu.
Tiểu Linh nghe xong thì ai oán, vừa nói vừa cởi hai cúc áo đang mặc trên người Vương Thanh, rồi bắt đầu thay băng cho cô. Vương Thanh chỉ cười mỉm, ngồi im cho Tiểu Linh thay băng cho cô. Vì phải tập trung làm việc nên Tiểu Linh không lên tiếng nói chuyện, Vương Thanh cũng không nói tiếng nào cho đến khi thay băng xong. Tiểu Linh vừa thu dọn đồ vừa căn dặn.
- Vết thương của cậu rất sâu, tốt nhất nên hạn chế cử động tay phải và tránh đụng nước. Nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng, lúc đó sẽ khó chữa lắm.
- Tớ biết rồi.
Vương Thanh mặc lại áo rồi nói. Tiểu Linh đang thu dọn thì sực nhớ đến cái gì đó, rồi nhìn Vương Thanh một cách đầy thích thú. Suy nghĩ một hồi, rồi cười đểu một cái mà nói.
- Tớ hỏi cậu nha. Cậu và cái anh chàng kia có quan hệ gì vậy???
Vương Thanh bị hỏi bất ngờ, tay đang mặc áo đột nhiên ngừng lại, gương mặt có chút đỏ lên. Sau đó, cô cố lấy lại bình tĩnh mà nói.
- Không có quan hệ gì cả.
- Cậu nói xạo, tớ thấy anh ta có vẻ rất quan tâm đến gọi. Gọi bác sĩ đến cũng phải là nữ mới đồng ý. Tớ nghĩ là anh ta cảm nắng với cậu rồi.
Tiểu Linh giở giọng không tin mà nói. Vương Thanh và anh chàng kia mà không có quan hệ gì mới là lạ, nhất là khi thấy gương mặt đỏ của cô lúc này thì càng đáng ngờ hơn. Nhớ lại lúc Kiệt Luân đi gọi bác sĩ mà nói nhất định phải là nữ thì chắc chắn là muốn độc chiếm rồi. Vương Thanh bị trêu chọc thì không vui, nhìn Tiểu Linh mà giận dỗi. Rồi cô nhớ đến việc gì đó thì nói với giọng trêu chọc ngược lại Tiểu Linh.
- Vậy còn chuyện của cậu với vị bác sĩ kia thì sao rồi??? Anh ta có đến đây tìm cậu không???
- Anh ta không biết tớ đang ở đây. Thôi tớ xong việc rồi thì về đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
Tiểu Linh nghe xong thì khựng lại rồi lúng ta lúng túng dọn đồ. Xong Tiểu Linh đi nhanh ra cửa. Vương Thanh thấy Tiểu Linh lúng túng như vậy thì chợt cười. Tiểu Linh này muốn trốn tránh anh chàng kia đến bao giờ. Thật tội cho anh ta khi yêu phải Tiểu Linh cứng đầu này. Vương Thanh nhìn Tiểu Linh ra ngoài cửa xong thì nhìn ra cửa sổ, gương mặt cô đượm buồn, đôi mắt vô hồn nhìn trời xanh.
Tiểu Linh sau khi đóng cửa thì đứng dựa vào cửa thở nhẹ nhõm. Cũng may mà nhanh chạy đi nếu không thì bị hỏi đến ngượng chín người mất. Tiểu Linh hít thở rồi đứng thẳng dậy bước đi. Vừa ra thì bắt gặp Trịnh Thiên đang ngồi nói ở ghế sofa. Trước mặt anh là 2 anh em Kiệt. Anh thấy Tiểu Linh đi ra thì nhìn 2 người kia. anh em nhà Kiệt hiểu ý liền cúi đầu đi ra ngoài. Anh nhìn Tiểu Linh đang đứng đó, vươn tay làm động tác mời Tiểu Linh ngồi ở ghế đối diện anh. Tiểu Linh bước đến ngồi xuống đối diện anh, anh liền lên tiếng hỏi.
- Cô ấy thế nào rồi???
- Tình trạng đã khá hơn. Bây giờ chỉ cần thường xuyên thay băng và cố gắng nghỉ ngơi thật tốt. Hạn chế cử động và tránh để vết thương chạm nước là được.
Trịnh Thiên không nói gì chỉ gật đầu, rồi không mấy quan tâm đến ánh mắt Tiểu Linh nhìn mình mà vẫn tao nhã cầm tách cafe đưa lên miệng uống. Tiểu Linh nhìn anh một lượt từ trên xuống mà đánh giá. Người đàn ông này khí chất bất phàm, gương mặt anh tuấn, thân hình chuẩn người mẫu, lại là người rất có tiền, nhìn căn phòng này của anh ta cũng đủ biết anh ta giàu cỡ nào, nhất định là có rất nhiều người phụ nữ theo đuổi. Nhưng Tiểu Linh cô không tin anh là người đào hoa đến mức loại phụ nữ nào cũng động vào. Nghĩ vậy Tiểu Linh liền lên tiếng hỏi anh.
- Anh rốt cuộc đối với Tiểu Thanh như thế nào???
Trịnh Thiên đang cầm tách cafe chợt khựng lại khi nghe thấy câu hỏi của Tiểu Linh. Anh nhìn Tiểu Linh đang nghiêm túc nhìn anh. Anh đặt tách cafe xuống bàn, hai tay đan vào nhau để lên đùi rồi nhìn thẳng vào Tiểu Linh. Anh nghiêm nghị nói giọng chắc chắn.
- Tôi yêu cô ấy.