Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
- Thiên, xin lỗi anh, em không thể ở bên anh được. Anh hãy quên em đi.
- Đừng...Thanh Thanh...Đừng đi....Đừng bỏ rơi anh...Thanh Thanh...Thanh Thanh....
Trịnh Thiên chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Khi nhìn lại thì anh mới biết mình ngủ quên. ANh mệt mỏi vuốt mặt rồi nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh. Từ ngày hôm đó đến nay, Vương Thanh vẫn chưa hề tỉnh lại. Nhìn phần bụng cô nhô cao, ai nhìn thấy cũng đoán ra được cô đang mang thai, là con của anh và cô. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô nhưng cô lại không hề có bất kì phản ứng nào. Anh nhìn gương mặt cô mà hồi tưởng lại cái ngày đó, cái ngày bắt đầu sự chờ đợi một kỳ tích.
Ngày đó, khi anh vừa bước vào, nhìn thấy cô đang nằm trong lòng của Triệu Ngọc mà hiện tại đã đổi tên thành Vương Nhã. Anh đã vô cùng bàng hoàng, cô không động đậy, máu từ bụng cô chảy ra rất nhiều đỏ thẫm cả áo cô. Anh lúc đó chỉ ước rằng mình đang mơ, một cơn ác mộng và anh muốn tỉnh lại nhưng đây lại là hiện thực. Anh đón nhận cô từ tây Vương Nhã, thấy gương mặt cô đã trắng bệch nhưng hơi thở vẫn còn mặc dù vẫn rất yếu ớt, một người bình thường không thể phát hiện được. Anh không nghĩ gì cả, liền đặt môi mình lên môi cô giúp cô hô hấp bình thường kéo dài sự sống của cô.
Lúc cô được đẩy vào phòng phẫu thuật nhưng vì máu của cô rất đặc biệt nên chỉ có thể nhờ Vương Nhã hiến máu mới có thể cứu sống cô nhưng một chuyện không ai ngờ tới lại hiển nhiên diễn ra.
- Cậu mới nói gì???
Trịnh Thiên ngạc nhiên như không tin vào tai mình mà hỏi lại. Những người có mặt tại đó cũng vô cùng ngạc nhiên với nhưng gì mình nghe. Chỉ riêng Vương Nhã đã khóc ròng thì bây giờ lại càng khóc lớn hơn. Ngôn Sinh thở dài nhìn anh mà lặp lại những gì mình vừa nói.
- Tớ nói, cô ấy đã mang thai. Cái thai được 2 tuần.
Nghe Ngôn Sinh nói xong, anh liền nhớ lại có lần anh lén vào phòng cô thì vừa đúng cách đây được 2 tuần, cũng có nghĩ là cô có thai từ ngày hôm đó. Anh khó thở như có ai đó bóp nghẹn cổ họng, cố lấy hơi thở mà nói.
- Vậy có ảnh hưởng gì đến cô ấy không???
- Tạm thời vẫn chưa biết được. Tuy đã được tiếp máu cùng tôi đã tiêm thuốc sản sinh tế bào cho cậu ấy, nhưng xác suất thành công không được cao. Cộng thêm việc cô ấy mang thai và dùng thuốc kìm hãm thì xác suất càng thấp hơn. Bây giờ hôn mê sâu là chuyện hiển nhiên, chỉ có thể hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Mục Tiểu Linh bước từ phòng phẫu thuật ra, tay gỡ khẩu trang ra mà nói với Trịnh Thiên. Hơi thở anh càng khó khăn hơn khi nghe những lời đó. Anh siết chặt bàn tay, cố hít thở thật sâu để kiềm chế mình lại mà nói.
- Vậy bây giờ tôi phải làm sao mới có thể giúp cô ấy tỉnh lại???
- Việc duy nhất anh có thể làm là nói chuyện với cậu ấy. Tuy rằng hôn mê nhưng cũng có thể cô ấy nghe được lời anh nói. Như thế mới hy vọng cậu ấy tỉnh lại.
Kể từ ngày đó, Trịnh Thiên đến bệnh viện thường xuyên hơn là về nhà. Anh sáng đến công ty, tối ở bệnh viện, nhưng chỉ cần cô có một chút động tĩnh nhỏ dù anh ở đâu anh cũng sẽ chạy đến phòng bệnh của cô. Hằng ngày hằng đêm, anh luôn nói chuyện với cô dù biết rằng cô không thể đáp lại lời anh. Có hôm anh kể cho cô nghe một ngày của anh xảy ra những chuyện gì, có hôm lại đọc sách cho cô nghe, nhưng lại có đêm anh lại không nói gì cả chỉ lẳng lặng nhìn cô. Anh là đang chờ đợi cô, đợi ngày cô tỉnh lại. Nhưng ngày lại qua ngày, anh mang sự tuyệt vọng mà rời đi.
Đến nay cũng đã hơn 8 tháng, cái bụng của Vương Thanh to lên trông thấy, nhưng cô vẫn chìm trong giấc ngủ. Ngày ngày từng người từng người đến thăm cô. Có khi là ông Hùng, có khi là Vương Nhã, có khi là Trịnh phu nhân, cũng có lúc là người mà cô không bao giờ ngờ đến. Nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hôm nay cũng vậy, Trịnh phu nhân là người thay Trịnh Thiên chăm sóc cô sáng nay. Sau khi Tiểu Linh và Ngôn Sinh kiểm tra cho cô xong thì bà liền lấy khăn lau người cho cô. Bà vừa lau mà đôi mắt bà cứ rưng rưng nước mắt. Bà lẩm bẩm nói một mình.
- Tiểu Thanh, con đã nằm lâu rồi, con còn muốn nằm đến lúc nào nữa. Con nhìn xem bụng con đã to đến mức này rồi. Con có con rồi, con không muốn nhìn thấy con của con ra đời sao??? Tiểu Thanh, con có thể tỉnh lại được không??? Mọi người đều rất lo lắng cho con. Thiên, thằng bé nó rất đáng thương, nó chỉ vì con mà ngày ngày chờ đợi con, mà ta...
Nói đến đây nước mắt của bà không ngăn lại được mà rơi xuống, bà nắm chặt tay cô mà run rẩy nói.
- Ta đã mất đi người bạn ta quý nhất, mà Trịnh Thành ông ấy cũng đã đi rồi. Ta không thể nhìn con ra đi được. Tiểu Thanh con tỉnh lại đi mà, ta xin con...hãy tỉnh lại đi...
Bà khóc được một lúc xong lấy tay gạt nước mắt bà vén chăn lau cho cô, nhưng rồi phát hiện chỗ đệm dưới bắp đùi ướt sũng bà mới hốt hoảng nhấn nút gọi y tá. Cô vỡ ối sắp sinh nhưng cô lại hôn mê như vậy không thể sinh bình thường được đành phải sinh mổ. Bà liền gọi điện thông báo cho tất cả mọi người, không lâu sau thì tập trung lại trước cửa phòng phẫu thuật để nhìn cô bị đẩy vào. Cô vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật thì Trịnh Thiên cũng xuất hiện. Anh vừa định phá cửa xông vào nhưng lại bị Nam Dương ngăn lại. Ngôn Sinh đưa cho anh một tờ giấy mà nói.
- Cậu ký vào tờ giấy này đi.
- Đây là gì???_Anh nhận tờ giấy hỏi.
- Giấy cam kết. Tuy việc này có hơi tàn nhẫn nhưng tôi muốn cậu trong tình huống xấu nhất sẽ đưa ra lựa chọn của mình._Ngôn Sinh từ tốn nói trong bất đắc dĩ.
- Cái gì mà tình huống xấu nhất. Chẳng phải cậu là bác sĩ giỏi nhất sao??? Sao có thể có tình huống xấu nhất xảy ra được???_Anh nắm cổ áo Ngôn Sinh.
- Cậu bình tĩnh để cậu ấy nói hết đi đã._Nam Dương cố cản anh để không ra tay đánh người.
- Tôi không tự nhận mình là bác sĩ giỏi nhất. Mọi tình huống bệnh tật tôi đều đã gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này nên không dám bảo đảm sẽ cứu được cả 2 nên..._Ngôn Sinh giải thích.
- Nên thế nào, cậu mau nói đi._Đến lượt ông Hùng mất kiên nhẫn.
- Tình huống xấu nhất là chỉ giữ được một trong 2. Nên tôi muốn cậu đưa ra quyết định giữ lại mẹ hoặc con. Cậu cứ suy nghĩ những gì tôi nói, bây giờ tôi sẽ vào để bắt đầu phẫu thuật.
Ngôn Sinh vừa dứt câu nói thì bước vào phòng để lại không khí lắng đọng đầy âm u. Trịnh phu nhân, Tiêu Như và Vương Nhã thì nước mắt thi nhau chảy xuống, ông Hùng thì chỉ biết nhắm mắt mà thầm than trời trách đất. Nam Dương và Từ Minh cũng an ủi người trong lòng mình nhưng đôi mắt lại hướng đến Trịnh Thiên. Anh lúc này nhưng bước vào hư vô, anh ngồi trên ghế tay cầm tờ giấy nhưng đôi mắt lại vô hồn nhìn xuống đất. Anh phải làm sao đây??? Cuộc đời anh chưa bao giờ phải phân vân vì lựa chọn điều gì. Từ trước đến nay anh muốn gì thì đều dứt khoát, nhưng bây giờ anh lại phải lựa chọn giữa người anh yêu và con của 2 người.
Hoắc Phong và Lâm Triệt cùng Lệ Tình cũng xuất hiện. Không hiểu họ lấy tin từ đâu mà đến đây. Thế là Tứ kim bài đọc thân đã tập hợp đủ. Hoắc Phong và Lâm Triệt thì rất lo lắng cho người bạn của mình đang giằng xé, chỉ riêng Lệ Tình cô ta bề ngoài thì lo lắng nhưng thực chất bên trong thì lại cầu mong cô chết trong phòng phẫu thuật. Hoắc Phong đến cạnh Nam Dương hỏi.
- Tình hình thế nào rồi???
Nam Dương không nói gì chỉ lắc đầu, Hoắc Phong thấy vậy cũng chỉ biết thở dài. Lệ Tình cô ta không biết tình hình nên cả gan đến trước mặt Trịnh Thiên để giả vờ tốt bụng mà an ủi.
- Anh Thiên, anh đừng lo lắng. Tôi nghĩ em ấy chắc chắn sẽ qua được thôi mà.
- Cô đừng giả vờ làm người tốt ở đây.
Lúc cô ta định đưa tay chạm vào người Trịnh Thiên thì đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, tiếp đến là sự xuất hiện của 2 người mà không ai ngờ đến - Trịnh Hân và Lệ Ái. Và người vừa lên tiếng là Trịnh Hân. Mọi người đều hướng mắt nhìn 2 người con gái xinh đẹp, nhất là Hoắc Phong và Lâm Triệt. Hoắc Phong không ngờ được Trịnh Hân lại xuất hiện ngay lúc này. Lâm Triệt còn bất ngờ hơn khi người vợ trên danh nghĩa của mình sau một thời gian không gặp đã trưởng thành và quyết rũ hơn, không còn lem luốc như xưa. Trịnh Hân mặc kệ tất cả ánh mắt nhìn mình mà bước thẳng đến gần Trịnh Thiên và Lệ Tình mà nói.
- Tôi nói cô biết Lệ Tình. Cho dù Tiểu Thanh có mệnh hệ gì đi chăng nữa thì cũng không cần lời cầu khẩn của cô, anh hai tôi có suy sụp đến đâu đi chăng nữa thì cũng không cần cô an ủi.
- Trịnh Hân, cô quá đáng rồi đấy. Tiểu Tình cô ấy chỉ tốt bụng an ủi thôi cô có cần ác độc đến thế không???_Lâm Triệt lên tiếng bất bình thay cho Lệ Tình khi nhìn thấy cô ta như ủy khuất mà nước mắt lưng tròng.
- Tốt bụng??? Cô ta có thực nghĩ như vậy hay không hay đang thầm cầu cho Tiểu Thanh chết đi để không ai vạch mặt cô ta.
Trịnh Hân không thèm nể mặt Lâm Triệt mà tiếp tục mắng chửi Lệ Tình khiến cô ta càng diễn cảnh uất ức hơn. Lệ Ái lạnh lùng đứng nhìn, dường như cô đã trở thành một con người khác hoàn toàn sau khi rời đi. Lệ Tình nước mắt như mưa mà nói.
- Chị không hề nghĩ vậy??? Chị chỉ muốn an ủi anh của em thôi mà.
- Có nghĩ như vậy hay không chỉ có cô mới biết được. Chúng tôi cũng không quản cô nghĩ gì nhưng đừng đứng ở đây đóng kịch người tốt khiến tôi buồn nôn.
Lần này Lệ Ái như không chịu được bộ mặt giả tạo của cô ta mà lên tiếng lạnh lùng nhàn nhãn nói ra từng chữ khiến Lâm Triệt và Lệ Tình kinh ngạc. Lệ Ái đã không còn nhút nhát như xưa, bây giờ đã trở nên mạnh mẽ hơn. Lệ Tình cô ta khóc lóc nhìn rất đáng thương. Lệ Ái nhìn thấy nước mắt của cô ta thì đã không còn cảm giác đồng cảm như xưa mà bây giờ chỉ một cảm xúc lạnh tanh nhìn cô ta mà nói.
- Cô hãy thôi màn khóc lóc thảm thương đi. Ở đây sẽ không ai thương tiếc cho cô, chỉ có kẻ ngu mới làm vậy mà thôi.
- Lệ Ái, cô thử nói lại một lần nữa xem.
- Đừng...Thanh Thanh...Đừng đi....Đừng bỏ rơi anh...Thanh Thanh...Thanh Thanh....
Trịnh Thiên chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Khi nhìn lại thì anh mới biết mình ngủ quên. ANh mệt mỏi vuốt mặt rồi nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh. Từ ngày hôm đó đến nay, Vương Thanh vẫn chưa hề tỉnh lại. Nhìn phần bụng cô nhô cao, ai nhìn thấy cũng đoán ra được cô đang mang thai, là con của anh và cô. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô nhưng cô lại không hề có bất kì phản ứng nào. Anh nhìn gương mặt cô mà hồi tưởng lại cái ngày đó, cái ngày bắt đầu sự chờ đợi một kỳ tích.
Ngày đó, khi anh vừa bước vào, nhìn thấy cô đang nằm trong lòng của Triệu Ngọc mà hiện tại đã đổi tên thành Vương Nhã. Anh đã vô cùng bàng hoàng, cô không động đậy, máu từ bụng cô chảy ra rất nhiều đỏ thẫm cả áo cô. Anh lúc đó chỉ ước rằng mình đang mơ, một cơn ác mộng và anh muốn tỉnh lại nhưng đây lại là hiện thực. Anh đón nhận cô từ tây Vương Nhã, thấy gương mặt cô đã trắng bệch nhưng hơi thở vẫn còn mặc dù vẫn rất yếu ớt, một người bình thường không thể phát hiện được. Anh không nghĩ gì cả, liền đặt môi mình lên môi cô giúp cô hô hấp bình thường kéo dài sự sống của cô.
Lúc cô được đẩy vào phòng phẫu thuật nhưng vì máu của cô rất đặc biệt nên chỉ có thể nhờ Vương Nhã hiến máu mới có thể cứu sống cô nhưng một chuyện không ai ngờ tới lại hiển nhiên diễn ra.
- Cậu mới nói gì???
Trịnh Thiên ngạc nhiên như không tin vào tai mình mà hỏi lại. Những người có mặt tại đó cũng vô cùng ngạc nhiên với nhưng gì mình nghe. Chỉ riêng Vương Nhã đã khóc ròng thì bây giờ lại càng khóc lớn hơn. Ngôn Sinh thở dài nhìn anh mà lặp lại những gì mình vừa nói.
- Tớ nói, cô ấy đã mang thai. Cái thai được 2 tuần.
Nghe Ngôn Sinh nói xong, anh liền nhớ lại có lần anh lén vào phòng cô thì vừa đúng cách đây được 2 tuần, cũng có nghĩ là cô có thai từ ngày hôm đó. Anh khó thở như có ai đó bóp nghẹn cổ họng, cố lấy hơi thở mà nói.
- Vậy có ảnh hưởng gì đến cô ấy không???
- Tạm thời vẫn chưa biết được. Tuy đã được tiếp máu cùng tôi đã tiêm thuốc sản sinh tế bào cho cậu ấy, nhưng xác suất thành công không được cao. Cộng thêm việc cô ấy mang thai và dùng thuốc kìm hãm thì xác suất càng thấp hơn. Bây giờ hôn mê sâu là chuyện hiển nhiên, chỉ có thể hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Mục Tiểu Linh bước từ phòng phẫu thuật ra, tay gỡ khẩu trang ra mà nói với Trịnh Thiên. Hơi thở anh càng khó khăn hơn khi nghe những lời đó. Anh siết chặt bàn tay, cố hít thở thật sâu để kiềm chế mình lại mà nói.
- Vậy bây giờ tôi phải làm sao mới có thể giúp cô ấy tỉnh lại???
- Việc duy nhất anh có thể làm là nói chuyện với cậu ấy. Tuy rằng hôn mê nhưng cũng có thể cô ấy nghe được lời anh nói. Như thế mới hy vọng cậu ấy tỉnh lại.
Kể từ ngày đó, Trịnh Thiên đến bệnh viện thường xuyên hơn là về nhà. Anh sáng đến công ty, tối ở bệnh viện, nhưng chỉ cần cô có một chút động tĩnh nhỏ dù anh ở đâu anh cũng sẽ chạy đến phòng bệnh của cô. Hằng ngày hằng đêm, anh luôn nói chuyện với cô dù biết rằng cô không thể đáp lại lời anh. Có hôm anh kể cho cô nghe một ngày của anh xảy ra những chuyện gì, có hôm lại đọc sách cho cô nghe, nhưng lại có đêm anh lại không nói gì cả chỉ lẳng lặng nhìn cô. Anh là đang chờ đợi cô, đợi ngày cô tỉnh lại. Nhưng ngày lại qua ngày, anh mang sự tuyệt vọng mà rời đi.
Đến nay cũng đã hơn 8 tháng, cái bụng của Vương Thanh to lên trông thấy, nhưng cô vẫn chìm trong giấc ngủ. Ngày ngày từng người từng người đến thăm cô. Có khi là ông Hùng, có khi là Vương Nhã, có khi là Trịnh phu nhân, cũng có lúc là người mà cô không bao giờ ngờ đến. Nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hôm nay cũng vậy, Trịnh phu nhân là người thay Trịnh Thiên chăm sóc cô sáng nay. Sau khi Tiểu Linh và Ngôn Sinh kiểm tra cho cô xong thì bà liền lấy khăn lau người cho cô. Bà vừa lau mà đôi mắt bà cứ rưng rưng nước mắt. Bà lẩm bẩm nói một mình.
- Tiểu Thanh, con đã nằm lâu rồi, con còn muốn nằm đến lúc nào nữa. Con nhìn xem bụng con đã to đến mức này rồi. Con có con rồi, con không muốn nhìn thấy con của con ra đời sao??? Tiểu Thanh, con có thể tỉnh lại được không??? Mọi người đều rất lo lắng cho con. Thiên, thằng bé nó rất đáng thương, nó chỉ vì con mà ngày ngày chờ đợi con, mà ta...
Nói đến đây nước mắt của bà không ngăn lại được mà rơi xuống, bà nắm chặt tay cô mà run rẩy nói.
- Ta đã mất đi người bạn ta quý nhất, mà Trịnh Thành ông ấy cũng đã đi rồi. Ta không thể nhìn con ra đi được. Tiểu Thanh con tỉnh lại đi mà, ta xin con...hãy tỉnh lại đi...
Bà khóc được một lúc xong lấy tay gạt nước mắt bà vén chăn lau cho cô, nhưng rồi phát hiện chỗ đệm dưới bắp đùi ướt sũng bà mới hốt hoảng nhấn nút gọi y tá. Cô vỡ ối sắp sinh nhưng cô lại hôn mê như vậy không thể sinh bình thường được đành phải sinh mổ. Bà liền gọi điện thông báo cho tất cả mọi người, không lâu sau thì tập trung lại trước cửa phòng phẫu thuật để nhìn cô bị đẩy vào. Cô vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật thì Trịnh Thiên cũng xuất hiện. Anh vừa định phá cửa xông vào nhưng lại bị Nam Dương ngăn lại. Ngôn Sinh đưa cho anh một tờ giấy mà nói.
- Cậu ký vào tờ giấy này đi.
- Đây là gì???_Anh nhận tờ giấy hỏi.
- Giấy cam kết. Tuy việc này có hơi tàn nhẫn nhưng tôi muốn cậu trong tình huống xấu nhất sẽ đưa ra lựa chọn của mình._Ngôn Sinh từ tốn nói trong bất đắc dĩ.
- Cái gì mà tình huống xấu nhất. Chẳng phải cậu là bác sĩ giỏi nhất sao??? Sao có thể có tình huống xấu nhất xảy ra được???_Anh nắm cổ áo Ngôn Sinh.
- Cậu bình tĩnh để cậu ấy nói hết đi đã._Nam Dương cố cản anh để không ra tay đánh người.
- Tôi không tự nhận mình là bác sĩ giỏi nhất. Mọi tình huống bệnh tật tôi đều đã gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này nên không dám bảo đảm sẽ cứu được cả 2 nên..._Ngôn Sinh giải thích.
- Nên thế nào, cậu mau nói đi._Đến lượt ông Hùng mất kiên nhẫn.
- Tình huống xấu nhất là chỉ giữ được một trong 2. Nên tôi muốn cậu đưa ra quyết định giữ lại mẹ hoặc con. Cậu cứ suy nghĩ những gì tôi nói, bây giờ tôi sẽ vào để bắt đầu phẫu thuật.
Ngôn Sinh vừa dứt câu nói thì bước vào phòng để lại không khí lắng đọng đầy âm u. Trịnh phu nhân, Tiêu Như và Vương Nhã thì nước mắt thi nhau chảy xuống, ông Hùng thì chỉ biết nhắm mắt mà thầm than trời trách đất. Nam Dương và Từ Minh cũng an ủi người trong lòng mình nhưng đôi mắt lại hướng đến Trịnh Thiên. Anh lúc này nhưng bước vào hư vô, anh ngồi trên ghế tay cầm tờ giấy nhưng đôi mắt lại vô hồn nhìn xuống đất. Anh phải làm sao đây??? Cuộc đời anh chưa bao giờ phải phân vân vì lựa chọn điều gì. Từ trước đến nay anh muốn gì thì đều dứt khoát, nhưng bây giờ anh lại phải lựa chọn giữa người anh yêu và con của 2 người.
Hoắc Phong và Lâm Triệt cùng Lệ Tình cũng xuất hiện. Không hiểu họ lấy tin từ đâu mà đến đây. Thế là Tứ kim bài đọc thân đã tập hợp đủ. Hoắc Phong và Lâm Triệt thì rất lo lắng cho người bạn của mình đang giằng xé, chỉ riêng Lệ Tình cô ta bề ngoài thì lo lắng nhưng thực chất bên trong thì lại cầu mong cô chết trong phòng phẫu thuật. Hoắc Phong đến cạnh Nam Dương hỏi.
- Tình hình thế nào rồi???
Nam Dương không nói gì chỉ lắc đầu, Hoắc Phong thấy vậy cũng chỉ biết thở dài. Lệ Tình cô ta không biết tình hình nên cả gan đến trước mặt Trịnh Thiên để giả vờ tốt bụng mà an ủi.
- Anh Thiên, anh đừng lo lắng. Tôi nghĩ em ấy chắc chắn sẽ qua được thôi mà.
- Cô đừng giả vờ làm người tốt ở đây.
Lúc cô ta định đưa tay chạm vào người Trịnh Thiên thì đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, tiếp đến là sự xuất hiện của 2 người mà không ai ngờ đến - Trịnh Hân và Lệ Ái. Và người vừa lên tiếng là Trịnh Hân. Mọi người đều hướng mắt nhìn 2 người con gái xinh đẹp, nhất là Hoắc Phong và Lâm Triệt. Hoắc Phong không ngờ được Trịnh Hân lại xuất hiện ngay lúc này. Lâm Triệt còn bất ngờ hơn khi người vợ trên danh nghĩa của mình sau một thời gian không gặp đã trưởng thành và quyết rũ hơn, không còn lem luốc như xưa. Trịnh Hân mặc kệ tất cả ánh mắt nhìn mình mà bước thẳng đến gần Trịnh Thiên và Lệ Tình mà nói.
- Tôi nói cô biết Lệ Tình. Cho dù Tiểu Thanh có mệnh hệ gì đi chăng nữa thì cũng không cần lời cầu khẩn của cô, anh hai tôi có suy sụp đến đâu đi chăng nữa thì cũng không cần cô an ủi.
- Trịnh Hân, cô quá đáng rồi đấy. Tiểu Tình cô ấy chỉ tốt bụng an ủi thôi cô có cần ác độc đến thế không???_Lâm Triệt lên tiếng bất bình thay cho Lệ Tình khi nhìn thấy cô ta như ủy khuất mà nước mắt lưng tròng.
- Tốt bụng??? Cô ta có thực nghĩ như vậy hay không hay đang thầm cầu cho Tiểu Thanh chết đi để không ai vạch mặt cô ta.
Trịnh Hân không thèm nể mặt Lâm Triệt mà tiếp tục mắng chửi Lệ Tình khiến cô ta càng diễn cảnh uất ức hơn. Lệ Ái lạnh lùng đứng nhìn, dường như cô đã trở thành một con người khác hoàn toàn sau khi rời đi. Lệ Tình nước mắt như mưa mà nói.
- Chị không hề nghĩ vậy??? Chị chỉ muốn an ủi anh của em thôi mà.
- Có nghĩ như vậy hay không chỉ có cô mới biết được. Chúng tôi cũng không quản cô nghĩ gì nhưng đừng đứng ở đây đóng kịch người tốt khiến tôi buồn nôn.
Lần này Lệ Ái như không chịu được bộ mặt giả tạo của cô ta mà lên tiếng lạnh lùng nhàn nhãn nói ra từng chữ khiến Lâm Triệt và Lệ Tình kinh ngạc. Lệ Ái đã không còn nhút nhát như xưa, bây giờ đã trở nên mạnh mẽ hơn. Lệ Tình cô ta khóc lóc nhìn rất đáng thương. Lệ Ái nhìn thấy nước mắt của cô ta thì đã không còn cảm giác đồng cảm như xưa mà bây giờ chỉ một cảm xúc lạnh tanh nhìn cô ta mà nói.
- Cô hãy thôi màn khóc lóc thảm thương đi. Ở đây sẽ không ai thương tiếc cho cô, chỉ có kẻ ngu mới làm vậy mà thôi.
- Lệ Ái, cô thử nói lại một lần nữa xem.