-
CHƯƠNG 25: SỢI DÂY
Mấy ngày trôi qua Mạc Dao Dao rốt cuộc phát hiện Tề Hiên không thích hợp.
Đầu tiên là đi làm, ngày hôm sau sau khi tặng hoa Mạc Dao Dao phát hiện một chiếc Lexus dừng trước cửa nhà mình, xe này cô nhìn rất quen mắt. Chính là chiếc xe Tề Hiên dùng chở cô đi bệnh viện nói cho cô biết mình bất tri bất giác đã nợ nần chồng chất, vừa dùng chiếc xe này lôi kéo cô đi Provence uy hiếp cô muốn cô trở thành thư ký của mình, tối hôm qua ở trên chiếc xe này, Tề Hiên ném cho cô một bó bộ phận sinh dục.
Nói thật cô đối với chiếc xe này thật đúng là không có cảm tình gì.
Vậy mà hôm nay Tề Hiên lái xe tới đón cô đi làm , Mạc Dao Dao vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy anh nghiêng người dựa vào cạnh xe, nhìn thấy cô liền mở cửa xe, làm một động tác “Mời”, động tác vừa lịch thiệp lại tiêu sái.
Lúc ấy Mạc Dao Dao trước tiên nhìn phía bên trái một chút, lại nhìn qua bên phải, cuối cùng nhìn đằng sau một chút, cô bi ai mà phát hiện bên trong phạm vi tầm mắt của Tề Hiên chỉ có một mình mình, ngược lại phạm vi ngoài tầm mắt có không ít phái nữ từ 10 tuổi đến 60 tuổi vây quanh xem, một người trong đó chính là bác gái tầng dưới nhà cô.
Cô nhắm mắt đi tới hỏi: “Làm gì?”
“Sợ cô đi muộn, lên xe thôi.”
“Anh không sợ tôi đi sớm sao?” Mạc Dao Dao ngồi lên xe, lúc này cô cũng không thể mặc kệ Tề Hiên mà chạy tới chỗ chờ xe buýt. Trận thế này của anh ta, người mù cũng nhìn thấy.
“Điều tra chỉ ra mỗi ngày cô đều tám giờ ra khỏi cửa, tôi tới trước nửa giờ sẽ không bỏ lỡ, tôi tin tưởng phán đoán của mình.” Tề Hiên vừa nói vừa khởi động xe, giọng nói vẫn là chắc chắn tức chết người như cũ.
Mạc Dao Dao không dám hỏi tại sao anh muốn chờ mình, bởi vì Tề Hiên ân cần như thế đơn giản có hai nguyên nhân, một là đoán chừng anh lại muốn khiến Mạc Dao Dao làm chuyện gì, vì vậy giống như lần trước áp dụng chính sách gậy ông đập lưng ông; hai là có thể anh cảm thấy thiếu mình một cái bánh bao công với một bát cơm đùi gà, có lẽ tặng hoa không hết nhân tình cho nên đón cô thêm lần nữa.
Trừ hai lý do ở trên còn có cái thứ ba, Mạc Dao Dao ngay cả ảo tưởng một cái cũng không dám, xác suất Tề Hiên sẽ thích cô cũng không khác gì giữa trời rơi vàng xuống.
Tiếp theo là trưa hôm đó, Mạc Dao Dao đang suy nghĩ xác định địa điểm ăn bữa trưa, Tề Hiên đi tới trước bàn làm việc của cô, gõ một cái lên bàn cô: “Đi cửa hàng Fastfood ngày hôm qua mua chút thức ăn về đây, lần này mua một chút, đỡ phải ăn không đủ no.”
Mạc Dao Dao nhìn hai vị trợ lý giương mắt mà nhìn sau lưng Tề Hiên, cũng kinh ngạc. Lại nói chuyện này luôn luôn không phải do cô phụ trách, trực tiếp do hai vị trợ lý đảm nhận, hôm nay vì sao ông chủ lại tự mình tới đây hạ lệnh? Hơn nữa cũng không cần cô phải cố ý đi ra ngoài mua, trực tiếp gọi điện thoại gọi đồ ăn mua ngoài là được, ngày hôm qua thì quá muộn cô mới mệt nhọc đôi chân của mình đi xuống.
Vì vậy Mạc Dao Dao không nhìn Tề Hiên ra lệnh, cầm điện thoại trên bàn làm việc lên bấm một dãy số: “Năm phần cơm thịt kho thêm năm bát canh, bánh bao hấp cộng thêm năm chén cháo trứng muối thịt nạc, thuận tiện thêm năm viên trứng mặn cùng dưa muối thịt nguội, tòa nhà Hoàn Vũ 1714, cám ơn.”
Để điện thoại xuống cô nói với Tề Hiên: “Không cần đi ra ngoài, có bên ngoài đưa tới.”
“Tại sao lại gọi năm phần?” Tề Hiên cũng không tức giận, mà là nhướng nhướng mày, vẻ mặt bí hiểm.
Mạc Dao Dao nhìn một chút hai vị sau lưng Tề Hiên nói: “Tính cả tôi là bốn, anh bảo gọi nhiều hơn một chút, cho nên tôi gọi phần cho năm người.”
Trợ lý đặc biệt thứ nhất Trác Tử khóe mắt co rút, đây được coi là phần cho năm người phần hay sao? Năm phần cơm đùi gà thêm năm cái ánh bao tính thế nào cũng là phần mười người? Coi như mọi người đều là đàn ông ăn nhiều một chút, nhưng cô cũng không thể coi người ta ăn như heo chứ?
So với Trác Tử chỉ quan tâm tới vấn đề thức ăn, trợ lý thứ hai Lâm Giang rõ ràng chú ý vấn đề cao hơn một chút, anh ta đang nghĩ, ông chủ luôn luôn không thích lãng phí, ngộ nhỡ còn dư lại sẽ do ai trả đây?
Quái dị là hai người bọn họ ai cũng không có nghĩ tới tại sao Tề Hiên lại để cho Mạc Dao Dao gọi bữa ăn, càng không nghĩ tới Tề Hiên có thể sẽ coi trọng tới một tiểu thư ký đặc biệt của mình. Đối với bọn họ mà nói, Tề Hiên mập mờ đùa giỡn với người khác, đơn giản chính là đầm rồng hang hổ. Trong suy nghĩ của bọn họ, phương pháp giải quyết chuyện đại sự của ông chủ chỉ có một, chính là tiến hành phân tích đối với một đống tài liệu hồ sơ phụ nữ, cuối cùng chọn ra một người phụ nữ cực kỳ có gia cảnh lại cực kỳ có giá trị đầu tư thân cận kết hôn, sinh con sau đó vì tương lai đứa con này mà thiết kế một kế hoạch bồi dưỡng chặt chẽ, cũng tính toán giá trị tiền đầu tư ban đầu với tiền lời sau này.
Sự thật chứng minh ý nghĩ của Lâm Giang có chút đáng tin, sau khi Tề Hiên nghe Mạc Dao Dao giải thích nói: “Ngộ nhỡ còn thừa lại,số tiền thức ăn thừa đó, người nào đặt người đó trả.”
Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Mạc Dao Dao cảm thấy không thể oán trách, ngồi ở trước bàn làm việc ngay cả đứng cũng không đứng lên, bình tĩnh trả lời: “Không sao, tôi đem bó hoa kia bán lại cho cửa hàng hoa, cũng đủ được mấy phần rồi.”
Mặt Tề Hiên trầm xuống, trợn mắt nhìn Mạc Dao Dao một cái, mang theo hai trợ lý lại trở về phòng làm việc, để lại cho cô một bóng lưng cực kỳ bất mãn.
Mạc Dao Dao âm thầm hối hận, so đo cái gì chứ, hoa kia sớm đã bị Vạn Niên Thanh vứt ra ngoài, số tiền ăn thừa buổi trưa hôm nay cô còn phải tự móc tiền túi. Cô lắc đầu một cái, hi vọng về sau Tề Hiên không nên để cho cô gọi bữa.
Trưa hôm đó còn dư lại hai phần cơm đùi gà cùng hai cái bánh bao, Mạc Dao Dao tự móc tiền túi thanh toán 50 đồng, thuận tiện đem mấy phần đồ ăn này gói lại, chuẩn bị mang về nhà buổi tối hâm nóng lại ăn.
Ai ngờ đêm đó Tề Hiên lại lưu Mạc Dao Dao lại làm thêm giờ, làm hại cô nhàm chán tham gia cuộc so tài Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ), trong lúc kích động còn nạp thêm 5 đồng, trong vòng hai giờ đã xài hết toàn bộ tiền.
Vừa khoảng mười giờ Tề Hiên kêu đói, Mạc Dao Dao đem cơm buổi trưa còn sót lại dùng lò vi sóng hâm nóng đưa cho Tề Hiên, lúc ấy Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao, ánh mắt không tiếng động mang theo chỉ trích. Mạc Dao Dao hơi ngửa đầu: “Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ , tỷ đây là đang giúp anh tích đức.”
“Tôi nhớ à cô gọi nhiều đồ ăn bên ngoài, cuối cùng phần còn dư lại là để cho tôi ăn, rốt cuộc là ai đang giúp người nào tích đức?”
“Tôi phụng mệnh làm việc, anh lập công chuộc tội.”
Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao một lát, dùng lỗ mũi cười hừ một tiếng, sau đó cũng không có nói gì , ăn phần cơm thừa này.
Buổi tối như cũ là anh đưa cô về nhà, chẳng qua là không tặng hoa. Trên đường Tề Hiên không nói lời nào, cả đường Mạc Dao Dao kinh hồn táng đảm.
-
Kéo dài như vậy sau ba ngày, Mạc Dao Dao coi như không nguyện ý thừa nhận cũng phải thừa nhận, Tề Hiên giống như thật sự coi trọng mình, mỗi ngày đi làm đưa đón, trọng trách gọi cơm buổi trưa từ trên người hai vị trợ lý chuyển sang người cưa, hơn nữa mỗi ngày cô đều phải bồi thường một ít tiền buổi trưa.
Hơn nữa hôm nay phát tiền lương, Mạc Dao Dao nhìn tiền lương nhiều hơn 167 đồng rưỡi khóe mắt co rút mãi, mấy chữ này chính là tổng cộng số tiền mấy ngày nay cô móc tiền túi!
Sự thật ở trên không thể không khiến cho cô hoài nghi Tề Hiên là đang theo đuổi cô, nhưng là có cách theo đuổi người khác như thế này sao? Thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
Cũng bởi vì Tề Hiên làm việc quá mức bí hiểm, Mạc Dao Dao không xác định được mục đích của anh, cho nên đối với nhất cử nhất động của anh chỉ có thể nhịn không dám ngả bài. Ngộ nhỡ trong đầu Tề Hiên không biết tính cái mưu ma chước quỷ gì , mình lại hiểu lầm, như vậy mặt mũi cũng phải ném đi rồi.
Kể từ sau khi có cái suy nghĩ này, mỗi đêm sau khi Mạc Dao Dao làm thêm giờ trở lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng kia của Vạn Niên Thanh cảm thấy chột dạ, đối mặt với động tay đông chân của anh, cũng không thế nào quất anh rồi. Đối với Mạc Dao Dao đột nhiên dịu dàng này Vạn Niên Thanh cũng không vui vẻ, mà là một buổi tối đứng ở bên giường Mạc Dao Dao buồn bã nói: “Dao Dao, vì sao gần đây em không đạp anh?”
Giọng nói kia biểu tình kia từ ngữ kia giống hệt như đúc đối với lần đầu tiên Mạc Dao Dao thấy Vạn Niên Thanh.
Mạc Dao Dao đang muốn ngủ, bị biểu tình kia của anh khiếncho lông tơ toàn thân dựng ngược, thiếu chút nữa cho là quỷ trong phim kịnh dị từ trong TV bò ra ngoài. Sau đó Cô tỉnh táo một cái, lại vỗ vỗ đầu Vạn Niên Thanh giống như vỗ sủng vật: “Đối với anh không phải rất tốt sao, ngoan, ngủ đi.”
Kết quả Vạn Niên Thanh càng uất ức, mặt mũi mếu máo nói: “Em chưa bao giờ đối đối với anh tốt như vậy.”
Lời này nếu đổi là người khác nói ra, Mạc Dao Dao sẽ hiểu thành ý tứ của anh ta là về sau em phải đối với anh tốt một chút; nhưng lời này từ chỗ Vạn Niên Thanh nói ra, ý này liền thay đổi thành: “Em đối với anh thật tốt quá, van cầu em giống như trước đây chà đạp anh đi!”
Mạc Dao Dao ở trong chăn nắm chặt nắm tay, cắn răng hỏi: “Vậy anh muốn làm gì?”
Vạn Niên Thanh nghe câu hỏi của cô, trượt một cái trượt vào trong chăn Mạc Dao Dao, đầu tựa vào trên vai cô , dùng giọng làm nũng nói: “Đối với anh khá hơn một chút nữa.”
Nói còn chưa dứt lời liền bị người ta một cước đạp xuống trên đất, anh còn chưa kịp hoan hô, liền bị Mạc Dao Dao túm cổ ném vào trong nhà vệ sinh, đặt lên trên nắp bồn cầu. Mạc Dao Dao nhìn Vạn Niên Thanh đang cố gắng lui thân để cho mình ngồi ở trên nắp bồn cầu, dùng giọng nói dị thường dịu dàng hỏi: “Có cần tôi mang tới sợi dây trói anh vào bên trên hay không?”
Ánh mắt Vạn Niên Thanh sáng lên, cầm thật chặt hai tay của Mạc Dao Dao nói: “Vậy thì thật là quá tuyệt vời!”
Mạc Dao Dao vung tay: “Thật xin lỗi, không có sợi dây.”
Vạn Niên Thanh vội vàng giơ tay lên kêu: “Anh có anh có!”
Nói xong lôi Mạc Dao Dao đi vào phòng ngủ của mình, từ phía dưới tủ quần áo lôi ra một đống dụng cụ S/M, roi da, hạng quyển, nhét miệng, cây nến nhiệt độ thấp, trói buộc mang. . . . . .
Mỗi lần lấy ra một món mí mắt Mạc Dao Dao liền nhảy lên hạ xuống, đợi đến khi anh mặt mong đợi mà đem sợi dây đưa tới trong tay cô thì mí mắt Mạc Dao Dao thiếu chút nữa rút gân.
Lúc Vạn Niên Thanh nộp lên sợi dây còn lấy ra mấy tờ hình ảnh, hướng về phía Mạc Dao Dao khoa tay múa chân: “Anh thích nhất loại trói này, chỉ là cảm giác loại này sẽ kích thích hơn một chút, cái loại đó xem ra không tồi, thật là khó chọn a. . . . . . Nếu không hai ta mỗi ngày thử một loại đi!”
Anh nhìn Mạc Dao Dao, đôi mắt lóe sáng trong suốt, bên trong tất cả đều là anh sao nhỏ lung linh.
Mạc Dao Dao khẽ mỉm cười, đem Vạn Niên Thanh chỉ mặc quần cộc xanh biếc xách lên, túm đến trên ban công ngay cả sợi dây cũng quăng ra ngoài, sau đó lập tức đóng cửa khóa lại.
Hướng về phía Vạn Niên Thanh đang dính vào phía sau cửa kính, Mạc Dao Dao cười đến hết sức ngọt ngào: “Vạn Niên Thanh, anh cứ ở ban công nghiên cứu thích biện pháp trói gì nhất một chút đi.”
Nói xong trở về ngủ, vừa đặt lên gối đã ngủ, suốt đêm ngủ ngọt ngào, ngay cả mơ cũng không mơ.
Đầu tiên là đi làm, ngày hôm sau sau khi tặng hoa Mạc Dao Dao phát hiện một chiếc Lexus dừng trước cửa nhà mình, xe này cô nhìn rất quen mắt. Chính là chiếc xe Tề Hiên dùng chở cô đi bệnh viện nói cho cô biết mình bất tri bất giác đã nợ nần chồng chất, vừa dùng chiếc xe này lôi kéo cô đi Provence uy hiếp cô muốn cô trở thành thư ký của mình, tối hôm qua ở trên chiếc xe này, Tề Hiên ném cho cô một bó bộ phận sinh dục.
Nói thật cô đối với chiếc xe này thật đúng là không có cảm tình gì.
Vậy mà hôm nay Tề Hiên lái xe tới đón cô đi làm , Mạc Dao Dao vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy anh nghiêng người dựa vào cạnh xe, nhìn thấy cô liền mở cửa xe, làm một động tác “Mời”, động tác vừa lịch thiệp lại tiêu sái.
Lúc ấy Mạc Dao Dao trước tiên nhìn phía bên trái một chút, lại nhìn qua bên phải, cuối cùng nhìn đằng sau một chút, cô bi ai mà phát hiện bên trong phạm vi tầm mắt của Tề Hiên chỉ có một mình mình, ngược lại phạm vi ngoài tầm mắt có không ít phái nữ từ 10 tuổi đến 60 tuổi vây quanh xem, một người trong đó chính là bác gái tầng dưới nhà cô.
Cô nhắm mắt đi tới hỏi: “Làm gì?”
“Sợ cô đi muộn, lên xe thôi.”
“Anh không sợ tôi đi sớm sao?” Mạc Dao Dao ngồi lên xe, lúc này cô cũng không thể mặc kệ Tề Hiên mà chạy tới chỗ chờ xe buýt. Trận thế này của anh ta, người mù cũng nhìn thấy.
“Điều tra chỉ ra mỗi ngày cô đều tám giờ ra khỏi cửa, tôi tới trước nửa giờ sẽ không bỏ lỡ, tôi tin tưởng phán đoán của mình.” Tề Hiên vừa nói vừa khởi động xe, giọng nói vẫn là chắc chắn tức chết người như cũ.
Mạc Dao Dao không dám hỏi tại sao anh muốn chờ mình, bởi vì Tề Hiên ân cần như thế đơn giản có hai nguyên nhân, một là đoán chừng anh lại muốn khiến Mạc Dao Dao làm chuyện gì, vì vậy giống như lần trước áp dụng chính sách gậy ông đập lưng ông; hai là có thể anh cảm thấy thiếu mình một cái bánh bao công với một bát cơm đùi gà, có lẽ tặng hoa không hết nhân tình cho nên đón cô thêm lần nữa.
Trừ hai lý do ở trên còn có cái thứ ba, Mạc Dao Dao ngay cả ảo tưởng một cái cũng không dám, xác suất Tề Hiên sẽ thích cô cũng không khác gì giữa trời rơi vàng xuống.
Tiếp theo là trưa hôm đó, Mạc Dao Dao đang suy nghĩ xác định địa điểm ăn bữa trưa, Tề Hiên đi tới trước bàn làm việc của cô, gõ một cái lên bàn cô: “Đi cửa hàng Fastfood ngày hôm qua mua chút thức ăn về đây, lần này mua một chút, đỡ phải ăn không đủ no.”
Mạc Dao Dao nhìn hai vị trợ lý giương mắt mà nhìn sau lưng Tề Hiên, cũng kinh ngạc. Lại nói chuyện này luôn luôn không phải do cô phụ trách, trực tiếp do hai vị trợ lý đảm nhận, hôm nay vì sao ông chủ lại tự mình tới đây hạ lệnh? Hơn nữa cũng không cần cô phải cố ý đi ra ngoài mua, trực tiếp gọi điện thoại gọi đồ ăn mua ngoài là được, ngày hôm qua thì quá muộn cô mới mệt nhọc đôi chân của mình đi xuống.
Vì vậy Mạc Dao Dao không nhìn Tề Hiên ra lệnh, cầm điện thoại trên bàn làm việc lên bấm một dãy số: “Năm phần cơm thịt kho thêm năm bát canh, bánh bao hấp cộng thêm năm chén cháo trứng muối thịt nạc, thuận tiện thêm năm viên trứng mặn cùng dưa muối thịt nguội, tòa nhà Hoàn Vũ 1714, cám ơn.”
Để điện thoại xuống cô nói với Tề Hiên: “Không cần đi ra ngoài, có bên ngoài đưa tới.”
“Tại sao lại gọi năm phần?” Tề Hiên cũng không tức giận, mà là nhướng nhướng mày, vẻ mặt bí hiểm.
Mạc Dao Dao nhìn một chút hai vị sau lưng Tề Hiên nói: “Tính cả tôi là bốn, anh bảo gọi nhiều hơn một chút, cho nên tôi gọi phần cho năm người.”
Trợ lý đặc biệt thứ nhất Trác Tử khóe mắt co rút, đây được coi là phần cho năm người phần hay sao? Năm phần cơm đùi gà thêm năm cái ánh bao tính thế nào cũng là phần mười người? Coi như mọi người đều là đàn ông ăn nhiều một chút, nhưng cô cũng không thể coi người ta ăn như heo chứ?
So với Trác Tử chỉ quan tâm tới vấn đề thức ăn, trợ lý thứ hai Lâm Giang rõ ràng chú ý vấn đề cao hơn một chút, anh ta đang nghĩ, ông chủ luôn luôn không thích lãng phí, ngộ nhỡ còn dư lại sẽ do ai trả đây?
Quái dị là hai người bọn họ ai cũng không có nghĩ tới tại sao Tề Hiên lại để cho Mạc Dao Dao gọi bữa ăn, càng không nghĩ tới Tề Hiên có thể sẽ coi trọng tới một tiểu thư ký đặc biệt của mình. Đối với bọn họ mà nói, Tề Hiên mập mờ đùa giỡn với người khác, đơn giản chính là đầm rồng hang hổ. Trong suy nghĩ của bọn họ, phương pháp giải quyết chuyện đại sự của ông chủ chỉ có một, chính là tiến hành phân tích đối với một đống tài liệu hồ sơ phụ nữ, cuối cùng chọn ra một người phụ nữ cực kỳ có gia cảnh lại cực kỳ có giá trị đầu tư thân cận kết hôn, sinh con sau đó vì tương lai đứa con này mà thiết kế một kế hoạch bồi dưỡng chặt chẽ, cũng tính toán giá trị tiền đầu tư ban đầu với tiền lời sau này.
Sự thật chứng minh ý nghĩ của Lâm Giang có chút đáng tin, sau khi Tề Hiên nghe Mạc Dao Dao giải thích nói: “Ngộ nhỡ còn thừa lại,số tiền thức ăn thừa đó, người nào đặt người đó trả.”
Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Mạc Dao Dao cảm thấy không thể oán trách, ngồi ở trước bàn làm việc ngay cả đứng cũng không đứng lên, bình tĩnh trả lời: “Không sao, tôi đem bó hoa kia bán lại cho cửa hàng hoa, cũng đủ được mấy phần rồi.”
Mặt Tề Hiên trầm xuống, trợn mắt nhìn Mạc Dao Dao một cái, mang theo hai trợ lý lại trở về phòng làm việc, để lại cho cô một bóng lưng cực kỳ bất mãn.
Mạc Dao Dao âm thầm hối hận, so đo cái gì chứ, hoa kia sớm đã bị Vạn Niên Thanh vứt ra ngoài, số tiền ăn thừa buổi trưa hôm nay cô còn phải tự móc tiền túi. Cô lắc đầu một cái, hi vọng về sau Tề Hiên không nên để cho cô gọi bữa.
Trưa hôm đó còn dư lại hai phần cơm đùi gà cùng hai cái bánh bao, Mạc Dao Dao tự móc tiền túi thanh toán 50 đồng, thuận tiện đem mấy phần đồ ăn này gói lại, chuẩn bị mang về nhà buổi tối hâm nóng lại ăn.
Ai ngờ đêm đó Tề Hiên lại lưu Mạc Dao Dao lại làm thêm giờ, làm hại cô nhàm chán tham gia cuộc so tài Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ), trong lúc kích động còn nạp thêm 5 đồng, trong vòng hai giờ đã xài hết toàn bộ tiền.
Vừa khoảng mười giờ Tề Hiên kêu đói, Mạc Dao Dao đem cơm buổi trưa còn sót lại dùng lò vi sóng hâm nóng đưa cho Tề Hiên, lúc ấy Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao, ánh mắt không tiếng động mang theo chỉ trích. Mạc Dao Dao hơi ngửa đầu: “Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ , tỷ đây là đang giúp anh tích đức.”
“Tôi nhớ à cô gọi nhiều đồ ăn bên ngoài, cuối cùng phần còn dư lại là để cho tôi ăn, rốt cuộc là ai đang giúp người nào tích đức?”
“Tôi phụng mệnh làm việc, anh lập công chuộc tội.”
Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao một lát, dùng lỗ mũi cười hừ một tiếng, sau đó cũng không có nói gì , ăn phần cơm thừa này.
Buổi tối như cũ là anh đưa cô về nhà, chẳng qua là không tặng hoa. Trên đường Tề Hiên không nói lời nào, cả đường Mạc Dao Dao kinh hồn táng đảm.
-
Kéo dài như vậy sau ba ngày, Mạc Dao Dao coi như không nguyện ý thừa nhận cũng phải thừa nhận, Tề Hiên giống như thật sự coi trọng mình, mỗi ngày đi làm đưa đón, trọng trách gọi cơm buổi trưa từ trên người hai vị trợ lý chuyển sang người cưa, hơn nữa mỗi ngày cô đều phải bồi thường một ít tiền buổi trưa.
Hơn nữa hôm nay phát tiền lương, Mạc Dao Dao nhìn tiền lương nhiều hơn 167 đồng rưỡi khóe mắt co rút mãi, mấy chữ này chính là tổng cộng số tiền mấy ngày nay cô móc tiền túi!
Sự thật ở trên không thể không khiến cho cô hoài nghi Tề Hiên là đang theo đuổi cô, nhưng là có cách theo đuổi người khác như thế này sao? Thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
Cũng bởi vì Tề Hiên làm việc quá mức bí hiểm, Mạc Dao Dao không xác định được mục đích của anh, cho nên đối với nhất cử nhất động của anh chỉ có thể nhịn không dám ngả bài. Ngộ nhỡ trong đầu Tề Hiên không biết tính cái mưu ma chước quỷ gì , mình lại hiểu lầm, như vậy mặt mũi cũng phải ném đi rồi.
Kể từ sau khi có cái suy nghĩ này, mỗi đêm sau khi Mạc Dao Dao làm thêm giờ trở lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng kia của Vạn Niên Thanh cảm thấy chột dạ, đối mặt với động tay đông chân của anh, cũng không thế nào quất anh rồi. Đối với Mạc Dao Dao đột nhiên dịu dàng này Vạn Niên Thanh cũng không vui vẻ, mà là một buổi tối đứng ở bên giường Mạc Dao Dao buồn bã nói: “Dao Dao, vì sao gần đây em không đạp anh?”
Giọng nói kia biểu tình kia từ ngữ kia giống hệt như đúc đối với lần đầu tiên Mạc Dao Dao thấy Vạn Niên Thanh.
Mạc Dao Dao đang muốn ngủ, bị biểu tình kia của anh khiếncho lông tơ toàn thân dựng ngược, thiếu chút nữa cho là quỷ trong phim kịnh dị từ trong TV bò ra ngoài. Sau đó Cô tỉnh táo một cái, lại vỗ vỗ đầu Vạn Niên Thanh giống như vỗ sủng vật: “Đối với anh không phải rất tốt sao, ngoan, ngủ đi.”
Kết quả Vạn Niên Thanh càng uất ức, mặt mũi mếu máo nói: “Em chưa bao giờ đối đối với anh tốt như vậy.”
Lời này nếu đổi là người khác nói ra, Mạc Dao Dao sẽ hiểu thành ý tứ của anh ta là về sau em phải đối với anh tốt một chút; nhưng lời này từ chỗ Vạn Niên Thanh nói ra, ý này liền thay đổi thành: “Em đối với anh thật tốt quá, van cầu em giống như trước đây chà đạp anh đi!”
Mạc Dao Dao ở trong chăn nắm chặt nắm tay, cắn răng hỏi: “Vậy anh muốn làm gì?”
Vạn Niên Thanh nghe câu hỏi của cô, trượt một cái trượt vào trong chăn Mạc Dao Dao, đầu tựa vào trên vai cô , dùng giọng làm nũng nói: “Đối với anh khá hơn một chút nữa.”
Nói còn chưa dứt lời liền bị người ta một cước đạp xuống trên đất, anh còn chưa kịp hoan hô, liền bị Mạc Dao Dao túm cổ ném vào trong nhà vệ sinh, đặt lên trên nắp bồn cầu. Mạc Dao Dao nhìn Vạn Niên Thanh đang cố gắng lui thân để cho mình ngồi ở trên nắp bồn cầu, dùng giọng nói dị thường dịu dàng hỏi: “Có cần tôi mang tới sợi dây trói anh vào bên trên hay không?”
Ánh mắt Vạn Niên Thanh sáng lên, cầm thật chặt hai tay của Mạc Dao Dao nói: “Vậy thì thật là quá tuyệt vời!”
Mạc Dao Dao vung tay: “Thật xin lỗi, không có sợi dây.”
Vạn Niên Thanh vội vàng giơ tay lên kêu: “Anh có anh có!”
Nói xong lôi Mạc Dao Dao đi vào phòng ngủ của mình, từ phía dưới tủ quần áo lôi ra một đống dụng cụ S/M, roi da, hạng quyển, nhét miệng, cây nến nhiệt độ thấp, trói buộc mang. . . . . .
Mỗi lần lấy ra một món mí mắt Mạc Dao Dao liền nhảy lên hạ xuống, đợi đến khi anh mặt mong đợi mà đem sợi dây đưa tới trong tay cô thì mí mắt Mạc Dao Dao thiếu chút nữa rút gân.
Lúc Vạn Niên Thanh nộp lên sợi dây còn lấy ra mấy tờ hình ảnh, hướng về phía Mạc Dao Dao khoa tay múa chân: “Anh thích nhất loại trói này, chỉ là cảm giác loại này sẽ kích thích hơn một chút, cái loại đó xem ra không tồi, thật là khó chọn a. . . . . . Nếu không hai ta mỗi ngày thử một loại đi!”
Anh nhìn Mạc Dao Dao, đôi mắt lóe sáng trong suốt, bên trong tất cả đều là anh sao nhỏ lung linh.
Mạc Dao Dao khẽ mỉm cười, đem Vạn Niên Thanh chỉ mặc quần cộc xanh biếc xách lên, túm đến trên ban công ngay cả sợi dây cũng quăng ra ngoài, sau đó lập tức đóng cửa khóa lại.
Hướng về phía Vạn Niên Thanh đang dính vào phía sau cửa kính, Mạc Dao Dao cười đến hết sức ngọt ngào: “Vạn Niên Thanh, anh cứ ở ban công nghiên cứu thích biện pháp trói gì nhất một chút đi.”
Nói xong trở về ngủ, vừa đặt lên gối đã ngủ, suốt đêm ngủ ngọt ngào, ngay cả mơ cũng không mơ.