-
CHƯƠNG 24: TẶNG HOA
Trên đường đưa Mạc Dao Dao trở về Tề Hiên đột nhiên dừng xe, đêm khuya cùng một người đàn ông ở trong ôtô đóng kín, người đàn ông này lại đột nhiên dừng xe đây thật ra là một chuyện rất đáng sợ. Mạc Dao Dao quan sát bốn phía một cái, phát hiện nơi này coi như đèn đuốc sáng rỡ, là một khu phố buôn bán, không có gì phải lo lắng.
Tề Hiên mở cửa xuống xe, trước khi đi bỏ lại một câu: “Đợi một chút.”
Quả nhiên chỉ chốc lát anh khiêng về một bó hoa, mở cửa xe vứt xuống trong ngực Mạc Dao Dao ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh lái xe: “Cho cô.”
Sở dĩ dùng cái từ “Khiêng” này, là bởi vì bó hoa này quá lớn, bên trong là đủ loại hoa hơn nữa còn có đủ loại trạng trí, chỉ liếc nhìn cũng biết bó hoa này giá trị xa xỉ, ít nhất những thứ pha lê dùng để làm làm đẹp kia cũng tốn một khoản tiền. Mà Tề Hiên lại đặt bó hoa ở trên bả vai, xem ra giống như là hết sức khiêng một thứ gì đó.
Mạc Dao Dao không phải chưa từng nhận hoa, chẳng qua là lần này có chút khiến cho trong lòng cô run sợ: “Cái này để làm gì?”
Tề Hiên nổ máy xe, không để ý chút nào nói: “Tôi vốn nghĩ, đưa cô về coi như là từ thiện cho việc cô làm thêm giờ, không nên lấy tiền. Để cho cô trả cô lại không đi, không thể làm gì khác hơn là đưa cho côc một bó bộ phận sinh dục.”
“Không ai nói cho anh biết anh nói chuyện rất thất đức sao?” Mạc Dao Dao tuyệt không làm bị bó hoa xinh đẹp này làm cảm động, ngược lại muốn một cái tát quất chết Tề Hiên. Mặc dù cánh nói bộ phận sinh dục này là chính cô nói cho Tề Hiên, nhưng anh ta cũng không cần phải đem một đống lớn bộ phận sinh dục ném vào trong ngực cô như vậy, sau đó nhắc nhở cô, cô đang ôm một bó bộ phận sinh dục đấy.
Tề Hiên nhìn cũng chưa từng nhìn Mạc Dao Dao một cái, mà chuyên chú lái xe: “Trên căn bản không ai dám nói như vậy.”
Được rồi, cái người này thoạt nhìn vẫn là tự biết rõ, biết mình là cái loại đức hạnh gì, đáng tiếc dùng cái chữ “Dám” đó khiến Mạc Dao Dao càng muốn quất anh ta rồi. Nếu như hiện tại bên cạnh Vạn Niên Thanh , khẳng định Mạc Dao Dao ngay cả nghĩ cũng không cần đã quất tới, nhưng bây giờ bên cạnh cô chính là Tề Hiên, cho nên chỉ có thể suy nghĩ một chút an ủi mình một cái là được. Dù sao giữa cô và Tề Hiên, chỉ có Tề Hiên khiến cô tức chết, không phải cô khiến Tề Hiên tức chết.
Chỉ là đầu lưỡi vẫn không thể rơi vào thế hạ phong , Mạc Dao Dao nói: “Trước kia vị cố vấn quá tâm lý của tôi cố vấn sư, người trên căn bản có thể tự kỷ giống như anh, năng lực nhận thức của bản thân đều có chút vấn đề, tôi đề nghị anh nên đi gặp một chút, không cần anh có thể trở nên bình thường, ít nhất có thể biết chính xác địa vị của mình.”
Khóe miệng Tề Hiên nhếch lên: “Nghe bạn trai Tô Tuyền nói?”
Mạc Dao Dao cũng không khó hiểu: “Phạm vi mạng lưới điều tra của anh cũng có cả Lý Đông sao?”
“Cũng không phải, chẳng qua là từ sau khi cô đi làm, không có việc gì đều lần lượt đưa danh thiếp cho Trác Tử, Tân Hòa, Lâm Giang, khiến tôi chú ý.”
“Có cần tôi cũng đưa danh thiếp cho anh hay không ta? Ta thật sự cảm thấy anh cần thả lỏng một chút.” Mạc Dao Dao lấy danh thiếp Lý Đông đưa cho mình lúc ấy từ trong túi ra.
Tề Hiên không nhận: “Không sợ tôi đi tìm Lý Đông gây phiền toái?”
“Sợ cái gì, anh không có việc gì rảnh rỗi ay sao? Ami là xui xẻo đụng vào anh, tôi là do anh cần dùng tới, quan hệ giữa anh và Lý Đông là thế nào, anh không có chuyện gì lại đi tìm anh ấy gây phiền toái? Huống chi cái tự yêu bản thân gì kia đều là tôi dùng để chèn ép anh, cũng không phải anh ấy nói.” giọng nói Mạc Dao Dao rất chắc chắc, cô biết Tề Hiên không phải loại người như vậy.
Tề Hiên híp mắt một cái, thanh âm mang theo một tia vui vẻ: “Coi như cô rất hiểu rõ tôi.”
Mạc Dao Dao gật đầu: “Không có biện pháp, bị anh bức . Làm nhân viên lại không biết cấp trên ra sao sao có thể sống được, huống chi là cái loại đen tối như anh.”
“Tôi cho là cô đang khen tôi.”
“Thật không có khen anh.”
“Không có sao, tôi coi như là cô đang khen tôi.” Cùng loại lời thoại mặc dù không phải từ cùng một người, điều này chứng minh vào giờ khắc này, Tề Hiên không thể địch, mặc dù anh ta vẫn luôn là vô địch , nhưng giờ khắc này anh ta là vô địch đứng đầu.
Cuối cùng đã tới dưới tòa nhà cô , trước khi xuống xe Mạc Dao Dao đem hoa đặt ở chỗ ngồi, Tề Hiên gọi cô lại: “Hoa!”
“Chớ, một đống lớn bộ phận sinh dục như vậy khiến cho tôi lại có bóng ma trong lòng.” Bó hoa kia vừa nhìn chính là giá trị xa xỉ , đừng nói 31 đồng rưỡi, 3150 đồng đều không thể mua được.
“Vậy cô định để trong xe tôi tạo thành bóng ma cho tôi?” Tề Hiên cầm hoa lên ném vào trong ngực Mạc Dao Dao: “Đây là bữa ăn khuya của cô.”
Mạc Dao Dao hết sức bất đắc dĩ ôm hoa đi lên tầng, phía sau nghe Tề Hiên đột nhiên hô một tiếng: “Mạc Dao Dao , ngày mai chớ tới trễ.”
Cũng không quay đầu lại nói một câu: “Nhớ rồi, ta còn muốn toàn bộ tiền thưởng chuyên cần đấy.”
-
Mạc Dao Dao tâm tình phức tạp ôm một bó bộ phận sinh dục to. . . . . Không, là một bó to giá trị xa xỉ đi lên tầng. Còn chưa cầm chìa khóa cửa đã mở ra, lộ ra khuôn mặt có chút lo lắng của Vạn Niên Thanh .
Anh giang hai cánh tay nhào tới: “Dao Dao, trễ như thế, lo lắng chết anh rồi !”
Mạc Dao Dao hết sức quen với hành vi của anh, nhanh chóng tránh ra, khiến Vạn Niên Thanh chụp hụt, bản thân mình nhân khe hở này đi vào, đồng thời ném ra một câu nói: “Không phải đã nói cho anh biết tối nay làm thêm giờ về muộn sao?”
“Thế nhưng trễ như vậy người ta. . . . . . A!” Vạn Niên Thanh đột nhiên hét to một tiếng.
“Thế nào?” Mạc Dao Dao đã sớm thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Vẻ mặt kia của Vạn Niên Thanh giống như là người chồng phát hiện vợ mình vượt tường, mặt bắt gian tại trận nói: “Dao Dao, làm sao ngươi có thể ôm bộ phận sinh dục khác!”
Nói xong không nói lời gì đoạt lấy bó hoa kia từ trong ngực Mạc Dao Dao ném vào trong thùng rác, đồng thời kéo tay của cô , đỏ mặt nói: “Muốn sờ liền sờ của anh đấy, hoa của anh chỉ để cho em sờ.”
Nói xong cũng đem túm tay Mạc Dao Dao hướng về □ của mình.
Mạc Dao Dao thấy nhưng không thể trách, bình tĩnh nhấc chân lên, anh ta không phải muốn sờ hoa ư, dùng chân cũng có thể.
Vạn Niên Thanh giả bộ rất đau lăn qua lăn lại trên mặt đất, thuận tiện dòm trộm cảnh tượng dưới váy cô một chút, đồng thời trong miệng kêu: “Ai ui, đau quá, a. . . . . .”
Mạc Dao Dao không thể nhịn được nữa, dùng chân đá đá vào Vạn Niên Thanh trên đất, đồng thời nói: “Thứ nhất, anh ở dưới đất tôi không ngai, nhưng xin anh không nên lăn tới dưới chân tôi thuận tiện nhìn lén dưới váy tôi một chút đi.”
“Thứ hai, anh giả bộ đáng thương tôi không ngại, nhưng anh có thể chuyên nghiệp một chút hay không, không cần vừa kêu vừa lộ ra vẻ mặt rất sảng khoái?”
Sau khi cô nói xong Vạn Niên Thanh lập tức bò người lên, đứng ở trước mặt Mạc Dao Dao cúi đầu, dáng vẻ vô cùng nghe lời.
Mạc Dao Dao lôi kéo hắn đi tới bên cạnh thùng rác, chỉ vào bó hoa giá trị năm con số kia hiện tại biến thành đồ bỏ đi, nói: “Cuối cùng, anh ghen tôi không ngại, nhưng Vạn Niên Thanh anh có thể lấy giống trước tiên không?”
Vì sao nam nhân khác ghen đều là nhằm vào người, Vạn Niên Thanh nhà cô ghen là nhằm vào hoa chứ! gương mặt Mạc Dao Dao bất đắc dĩ.
Vạn Niên Thanh híp mắt nhìn bó hoa, trong lòng suy nghĩ, không như vậy có thể để cho cô vứt bó hoa quý như vậy sao?
Có câu nói, đạo cao một thước ma cao một trượng.
Đây chính là hình dung chân thật nhất về Vạn Niên Thanh và Mạc Dao Dao trong lúc này.
Tác giả có lời muốn nói: đáng thương bó hoa kia rồi, đáng thương Tề Hiên vì lòng dạ hẹp hòi này rồi.
* * *
Tề Hiên mở cửa xuống xe, trước khi đi bỏ lại một câu: “Đợi một chút.”
Quả nhiên chỉ chốc lát anh khiêng về một bó hoa, mở cửa xe vứt xuống trong ngực Mạc Dao Dao ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh lái xe: “Cho cô.”
Sở dĩ dùng cái từ “Khiêng” này, là bởi vì bó hoa này quá lớn, bên trong là đủ loại hoa hơn nữa còn có đủ loại trạng trí, chỉ liếc nhìn cũng biết bó hoa này giá trị xa xỉ, ít nhất những thứ pha lê dùng để làm làm đẹp kia cũng tốn một khoản tiền. Mà Tề Hiên lại đặt bó hoa ở trên bả vai, xem ra giống như là hết sức khiêng một thứ gì đó.
Mạc Dao Dao không phải chưa từng nhận hoa, chẳng qua là lần này có chút khiến cho trong lòng cô run sợ: “Cái này để làm gì?”
Tề Hiên nổ máy xe, không để ý chút nào nói: “Tôi vốn nghĩ, đưa cô về coi như là từ thiện cho việc cô làm thêm giờ, không nên lấy tiền. Để cho cô trả cô lại không đi, không thể làm gì khác hơn là đưa cho côc một bó bộ phận sinh dục.”
“Không ai nói cho anh biết anh nói chuyện rất thất đức sao?” Mạc Dao Dao tuyệt không làm bị bó hoa xinh đẹp này làm cảm động, ngược lại muốn một cái tát quất chết Tề Hiên. Mặc dù cánh nói bộ phận sinh dục này là chính cô nói cho Tề Hiên, nhưng anh ta cũng không cần phải đem một đống lớn bộ phận sinh dục ném vào trong ngực cô như vậy, sau đó nhắc nhở cô, cô đang ôm một bó bộ phận sinh dục đấy.
Tề Hiên nhìn cũng chưa từng nhìn Mạc Dao Dao một cái, mà chuyên chú lái xe: “Trên căn bản không ai dám nói như vậy.”
Được rồi, cái người này thoạt nhìn vẫn là tự biết rõ, biết mình là cái loại đức hạnh gì, đáng tiếc dùng cái chữ “Dám” đó khiến Mạc Dao Dao càng muốn quất anh ta rồi. Nếu như hiện tại bên cạnh Vạn Niên Thanh , khẳng định Mạc Dao Dao ngay cả nghĩ cũng không cần đã quất tới, nhưng bây giờ bên cạnh cô chính là Tề Hiên, cho nên chỉ có thể suy nghĩ một chút an ủi mình một cái là được. Dù sao giữa cô và Tề Hiên, chỉ có Tề Hiên khiến cô tức chết, không phải cô khiến Tề Hiên tức chết.
Chỉ là đầu lưỡi vẫn không thể rơi vào thế hạ phong , Mạc Dao Dao nói: “Trước kia vị cố vấn quá tâm lý của tôi cố vấn sư, người trên căn bản có thể tự kỷ giống như anh, năng lực nhận thức của bản thân đều có chút vấn đề, tôi đề nghị anh nên đi gặp một chút, không cần anh có thể trở nên bình thường, ít nhất có thể biết chính xác địa vị của mình.”
Khóe miệng Tề Hiên nhếch lên: “Nghe bạn trai Tô Tuyền nói?”
Mạc Dao Dao cũng không khó hiểu: “Phạm vi mạng lưới điều tra của anh cũng có cả Lý Đông sao?”
“Cũng không phải, chẳng qua là từ sau khi cô đi làm, không có việc gì đều lần lượt đưa danh thiếp cho Trác Tử, Tân Hòa, Lâm Giang, khiến tôi chú ý.”
“Có cần tôi cũng đưa danh thiếp cho anh hay không ta? Ta thật sự cảm thấy anh cần thả lỏng một chút.” Mạc Dao Dao lấy danh thiếp Lý Đông đưa cho mình lúc ấy từ trong túi ra.
Tề Hiên không nhận: “Không sợ tôi đi tìm Lý Đông gây phiền toái?”
“Sợ cái gì, anh không có việc gì rảnh rỗi ay sao? Ami là xui xẻo đụng vào anh, tôi là do anh cần dùng tới, quan hệ giữa anh và Lý Đông là thế nào, anh không có chuyện gì lại đi tìm anh ấy gây phiền toái? Huống chi cái tự yêu bản thân gì kia đều là tôi dùng để chèn ép anh, cũng không phải anh ấy nói.” giọng nói Mạc Dao Dao rất chắc chắc, cô biết Tề Hiên không phải loại người như vậy.
Tề Hiên híp mắt một cái, thanh âm mang theo một tia vui vẻ: “Coi như cô rất hiểu rõ tôi.”
Mạc Dao Dao gật đầu: “Không có biện pháp, bị anh bức . Làm nhân viên lại không biết cấp trên ra sao sao có thể sống được, huống chi là cái loại đen tối như anh.”
“Tôi cho là cô đang khen tôi.”
“Thật không có khen anh.”
“Không có sao, tôi coi như là cô đang khen tôi.” Cùng loại lời thoại mặc dù không phải từ cùng một người, điều này chứng minh vào giờ khắc này, Tề Hiên không thể địch, mặc dù anh ta vẫn luôn là vô địch , nhưng giờ khắc này anh ta là vô địch đứng đầu.
Cuối cùng đã tới dưới tòa nhà cô , trước khi xuống xe Mạc Dao Dao đem hoa đặt ở chỗ ngồi, Tề Hiên gọi cô lại: “Hoa!”
“Chớ, một đống lớn bộ phận sinh dục như vậy khiến cho tôi lại có bóng ma trong lòng.” Bó hoa kia vừa nhìn chính là giá trị xa xỉ , đừng nói 31 đồng rưỡi, 3150 đồng đều không thể mua được.
“Vậy cô định để trong xe tôi tạo thành bóng ma cho tôi?” Tề Hiên cầm hoa lên ném vào trong ngực Mạc Dao Dao: “Đây là bữa ăn khuya của cô.”
Mạc Dao Dao hết sức bất đắc dĩ ôm hoa đi lên tầng, phía sau nghe Tề Hiên đột nhiên hô một tiếng: “Mạc Dao Dao , ngày mai chớ tới trễ.”
Cũng không quay đầu lại nói một câu: “Nhớ rồi, ta còn muốn toàn bộ tiền thưởng chuyên cần đấy.”
-
Mạc Dao Dao tâm tình phức tạp ôm một bó bộ phận sinh dục to. . . . . Không, là một bó to giá trị xa xỉ đi lên tầng. Còn chưa cầm chìa khóa cửa đã mở ra, lộ ra khuôn mặt có chút lo lắng của Vạn Niên Thanh .
Anh giang hai cánh tay nhào tới: “Dao Dao, trễ như thế, lo lắng chết anh rồi !”
Mạc Dao Dao hết sức quen với hành vi của anh, nhanh chóng tránh ra, khiến Vạn Niên Thanh chụp hụt, bản thân mình nhân khe hở này đi vào, đồng thời ném ra một câu nói: “Không phải đã nói cho anh biết tối nay làm thêm giờ về muộn sao?”
“Thế nhưng trễ như vậy người ta. . . . . . A!” Vạn Niên Thanh đột nhiên hét to một tiếng.
“Thế nào?” Mạc Dao Dao đã sớm thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Vẻ mặt kia của Vạn Niên Thanh giống như là người chồng phát hiện vợ mình vượt tường, mặt bắt gian tại trận nói: “Dao Dao, làm sao ngươi có thể ôm bộ phận sinh dục khác!”
Nói xong không nói lời gì đoạt lấy bó hoa kia từ trong ngực Mạc Dao Dao ném vào trong thùng rác, đồng thời kéo tay của cô , đỏ mặt nói: “Muốn sờ liền sờ của anh đấy, hoa của anh chỉ để cho em sờ.”
Nói xong cũng đem túm tay Mạc Dao Dao hướng về □ của mình.
Mạc Dao Dao thấy nhưng không thể trách, bình tĩnh nhấc chân lên, anh ta không phải muốn sờ hoa ư, dùng chân cũng có thể.
Vạn Niên Thanh giả bộ rất đau lăn qua lăn lại trên mặt đất, thuận tiện dòm trộm cảnh tượng dưới váy cô một chút, đồng thời trong miệng kêu: “Ai ui, đau quá, a. . . . . .”
Mạc Dao Dao không thể nhịn được nữa, dùng chân đá đá vào Vạn Niên Thanh trên đất, đồng thời nói: “Thứ nhất, anh ở dưới đất tôi không ngai, nhưng xin anh không nên lăn tới dưới chân tôi thuận tiện nhìn lén dưới váy tôi một chút đi.”
“Thứ hai, anh giả bộ đáng thương tôi không ngại, nhưng anh có thể chuyên nghiệp một chút hay không, không cần vừa kêu vừa lộ ra vẻ mặt rất sảng khoái?”
Sau khi cô nói xong Vạn Niên Thanh lập tức bò người lên, đứng ở trước mặt Mạc Dao Dao cúi đầu, dáng vẻ vô cùng nghe lời.
Mạc Dao Dao lôi kéo hắn đi tới bên cạnh thùng rác, chỉ vào bó hoa giá trị năm con số kia hiện tại biến thành đồ bỏ đi, nói: “Cuối cùng, anh ghen tôi không ngại, nhưng Vạn Niên Thanh anh có thể lấy giống trước tiên không?”
Vì sao nam nhân khác ghen đều là nhằm vào người, Vạn Niên Thanh nhà cô ghen là nhằm vào hoa chứ! gương mặt Mạc Dao Dao bất đắc dĩ.
Vạn Niên Thanh híp mắt nhìn bó hoa, trong lòng suy nghĩ, không như vậy có thể để cho cô vứt bó hoa quý như vậy sao?
Có câu nói, đạo cao một thước ma cao một trượng.
Đây chính là hình dung chân thật nhất về Vạn Niên Thanh và Mạc Dao Dao trong lúc này.
Tác giả có lời muốn nói: đáng thương bó hoa kia rồi, đáng thương Tề Hiên vì lòng dạ hẹp hòi này rồi.
* * *