-
Chương 7
Ta ngơ ngác nhìn hắn: “Ta quyến rũ ai chứ?”
Triệu Dự trừng mắt nhìn ta một lúc lâu, rồi liên tục cười một cách lạnh lùng.
“Ngươi không biết ta và Lục Kiếm Minh là kẻ thù không đội trời chung nhiều năm nay sao? Đừng nói là mười vạn lượng vàng, dù là trăm vạn, ta cũng không để các ngươi được toại nguyện.” Ta vội nói: “Ngài hiểu lầm rồi, ta không nói là thực sự đồng ý mà.”
Chờ một chút, ta muốn nói là: “Ta không muốn đến chỗ hắn.”
Khuôn mặt Triệu Dự ngay lập tức dịu đi phần nào, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự nghi hoặc nhìn ta.
Ta giải thích cặn kẽ: “Ta muốn ngài giả vờ đồng ý điều kiện của hắn, sau đó nói với hắn rằng vì quyết định của hắn, Phùng Thư Mi đã bị ngài lột da, rút gân và đưa đi gặp Diêm Vương rồi... Tất nhiên, không phải thật sự gi/3t ch/3t Phùng Thư Mi, chỉ cần tạo ra một cảnh tượng khiến Lục Kiếm Minh tin rằng Phùng Thư Mi đã ch/3t.”
Triệu Dự không nói gì, nhìn ta như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ta giơ tay thề với Triệu Dự: “Nếu ngài giúp ta làm việc này, ta sẽ đưa ngài mười vạn lượng vàng, cùng với mười vạn lượng vàng lừa được từ Lục Kiếm Minh, ngài sẽ có tận hai mươi vạn lượng vàng.”
Mười vạn lượng vàng đương nhiên không phải con số nhỏ, dù gia đình ta là một trong những gia đình giàu có nhất Nam Quốc, cũng phải chịu tổn hao lớn mới có thể lấy ra được số tiền đó.
Ta có chút lo lắng, hy vọng phụ thân ta hay tin không đau lòng đến mức ngất xỉu.
Triệu Dự cười nhạt, chậm rãi nói: “Mười vạn lượng vàng e rằng không đủ...”
“Thêm nữa thì nhà ta không chi nổi đâu!”
Dường như hắn rất hài lòng với vẻ hoảng hốt của ta, Triệu Dự ngã ngửa đầu cười ha hả.
Hắn ta rất thích cười, nhưng trước đây nụ cười hắn luôn mang một vẻ nham hiểm và biến thái, còn lần này hắn ta cười rất đơn thuần và sảng khoái.
... Đúng là đang lấy ta làm trò tiêu khiển.
Cười cho đã đời thì Triệu Dự liếc nhìn ta: “Cô...”
Ta có dự cảm hắn sẽ nói thêm gì nên vội ngắt lời: “Đừng hỏi tại sao, được không?”
Triệu Dự “Hứ” một tiếng, rồi chẳng nói gì thêm nữa.
--
Chuyện giao kèo với Triệu Dự còn chưa kịp tiến hành, thì tối hôm đó đã có người đến cứu Phùng Thư Mi.
Kẻ đến cứu người là Lục Kiếm Thanh, người đệ đệ cùng cha khác mẹ với Lục Kiếm Minh, đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của hắn ta.
Người được cứu là Phùng Thư Mi.
Lục Kiếm Thanh tự ý đến cứu người mà không báo cho Lục Kiếm Minh biết.
Trong truyện, Lục Kiếm Thanh là một nam phụ si tình, yêu nhưng không được đáp lại.
Công cuộc cứu người của Lục Kiếm Thanh đương nhiên không thành công, hắn ta đã bị Triệu Dự bắt giữ.
Thực ra ngay từ đầu, hắn ta đã biết xác suất thành công rất nhỏ, nhưng vẫn làm và không hề hối hận.
Cái tên Triệu Dự biến thái này, rõ ràng ta đã nói cho hắn ta biết Lục Kiếm Thanh vì yêu Phùng Thư Mi nên mới liều mình như vậy, vậy mà hắn ta vẫn muốn thẩm vấn Lục Kiếm Thanh trước mặt Phùng Thư Mi.
Những hình phạt tàn khốc ấy cũng không thể khiến Lục Kiếm Thanh thừa nhận rằng mình đã nảy sinh tình cảm không đúng mực dành cho tẩu tẩu.
Nhưng nghĩ đến những gì đã trải qua, Phùng Thư Mi làm sao không đoán được phần nào?
Nhìn Lục Kiếm Thanh cả người đẫm máu nằm trên mặt đất, trái tim Phùng Thư Mi đã bị lay động.
Phu quân cô đã bỏ rơi cô để chọn bạch nguyệt quang của hắn, nhưng lại có người sẵn sàng dùng tính mạng để đổi lấy mạng cô...
Cảm nhận được ánh mắt của Phùng Thư Mi dành cho mình, Lục Kiếm Thanh gắng gượng mở mắt, nở một nụ cười: “Tẩu tẩu à, tẩu đừng lo, đây chỉ là... vết thương ngoài da.”
Phùng Thư Mi cuối cùng cũng khụy sụp xuống, khóc nức nở, tay đập mạnh vào cánh cửa ngục, hét lên: “Có ai không— xin hãy cứu chàng ấy—"
Lục Kiếm Thanh không phải là kẻ vô danh tiểu tốt , Triệu Dự sẽ không để hắn ta ch/3t dễ dàng như vậy.
Rất nhanh sau đó, đại phu đã được mời đến.
Phùng Thư Mi đờ đẫn ngồi nhìn Lục Kiếm Thanh đang được chữa trị, đợi khi đại phu rời khỏi, cả phòng giam lại chìm vào yên lặng, cô mới thẫn thờ hỏi: “Ngươi không sợ ch/3t sao?”
Lục Kiếm Thanh cười yếu ớt, không còn vẻ sáng sủa anh tuấn thường ngày, khiến người ta cảm thấy muốn bảo vệ.
“Sợ...”
Nghĩ đến kết cục còn chưa biết sẽ ra sao, nếu lỡ không may mất mạng, sợ rằng sẽ mang theo tiếc nuối xuống âm phủ mà gặp Diêm Vương, Lục Kiếm Thanh ngập ngừng một lúc, cuối cùng nói: “Vì tẩu tẩu, ta ch/3t cũng cam lòng.”
Trái tim Phùng Thư Mi đã rung động vì những lời nói đó.
Một lúc lâu sau, Phùng Thư Mi nhẹ giọng nói: “Hãy lo chăm sóc vết thương, chàng sẽ không ch/3t đâu... ta cũng vậy.”
Triệu Dự trừng mắt nhìn ta một lúc lâu, rồi liên tục cười một cách lạnh lùng.
“Ngươi không biết ta và Lục Kiếm Minh là kẻ thù không đội trời chung nhiều năm nay sao? Đừng nói là mười vạn lượng vàng, dù là trăm vạn, ta cũng không để các ngươi được toại nguyện.” Ta vội nói: “Ngài hiểu lầm rồi, ta không nói là thực sự đồng ý mà.”
Chờ một chút, ta muốn nói là: “Ta không muốn đến chỗ hắn.”
Khuôn mặt Triệu Dự ngay lập tức dịu đi phần nào, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự nghi hoặc nhìn ta.
Ta giải thích cặn kẽ: “Ta muốn ngài giả vờ đồng ý điều kiện của hắn, sau đó nói với hắn rằng vì quyết định của hắn, Phùng Thư Mi đã bị ngài lột da, rút gân và đưa đi gặp Diêm Vương rồi... Tất nhiên, không phải thật sự gi/3t ch/3t Phùng Thư Mi, chỉ cần tạo ra một cảnh tượng khiến Lục Kiếm Minh tin rằng Phùng Thư Mi đã ch/3t.”
Triệu Dự không nói gì, nhìn ta như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ta giơ tay thề với Triệu Dự: “Nếu ngài giúp ta làm việc này, ta sẽ đưa ngài mười vạn lượng vàng, cùng với mười vạn lượng vàng lừa được từ Lục Kiếm Minh, ngài sẽ có tận hai mươi vạn lượng vàng.”
Mười vạn lượng vàng đương nhiên không phải con số nhỏ, dù gia đình ta là một trong những gia đình giàu có nhất Nam Quốc, cũng phải chịu tổn hao lớn mới có thể lấy ra được số tiền đó.
Ta có chút lo lắng, hy vọng phụ thân ta hay tin không đau lòng đến mức ngất xỉu.
Triệu Dự cười nhạt, chậm rãi nói: “Mười vạn lượng vàng e rằng không đủ...”
“Thêm nữa thì nhà ta không chi nổi đâu!”
Dường như hắn rất hài lòng với vẻ hoảng hốt của ta, Triệu Dự ngã ngửa đầu cười ha hả.
Hắn ta rất thích cười, nhưng trước đây nụ cười hắn luôn mang một vẻ nham hiểm và biến thái, còn lần này hắn ta cười rất đơn thuần và sảng khoái.
... Đúng là đang lấy ta làm trò tiêu khiển.
Cười cho đã đời thì Triệu Dự liếc nhìn ta: “Cô...”
Ta có dự cảm hắn sẽ nói thêm gì nên vội ngắt lời: “Đừng hỏi tại sao, được không?”
Triệu Dự “Hứ” một tiếng, rồi chẳng nói gì thêm nữa.
--
Chuyện giao kèo với Triệu Dự còn chưa kịp tiến hành, thì tối hôm đó đã có người đến cứu Phùng Thư Mi.
Kẻ đến cứu người là Lục Kiếm Thanh, người đệ đệ cùng cha khác mẹ với Lục Kiếm Minh, đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của hắn ta.
Người được cứu là Phùng Thư Mi.
Lục Kiếm Thanh tự ý đến cứu người mà không báo cho Lục Kiếm Minh biết.
Trong truyện, Lục Kiếm Thanh là một nam phụ si tình, yêu nhưng không được đáp lại.
Công cuộc cứu người của Lục Kiếm Thanh đương nhiên không thành công, hắn ta đã bị Triệu Dự bắt giữ.
Thực ra ngay từ đầu, hắn ta đã biết xác suất thành công rất nhỏ, nhưng vẫn làm và không hề hối hận.
Cái tên Triệu Dự biến thái này, rõ ràng ta đã nói cho hắn ta biết Lục Kiếm Thanh vì yêu Phùng Thư Mi nên mới liều mình như vậy, vậy mà hắn ta vẫn muốn thẩm vấn Lục Kiếm Thanh trước mặt Phùng Thư Mi.
Những hình phạt tàn khốc ấy cũng không thể khiến Lục Kiếm Thanh thừa nhận rằng mình đã nảy sinh tình cảm không đúng mực dành cho tẩu tẩu.
Nhưng nghĩ đến những gì đã trải qua, Phùng Thư Mi làm sao không đoán được phần nào?
Nhìn Lục Kiếm Thanh cả người đẫm máu nằm trên mặt đất, trái tim Phùng Thư Mi đã bị lay động.
Phu quân cô đã bỏ rơi cô để chọn bạch nguyệt quang của hắn, nhưng lại có người sẵn sàng dùng tính mạng để đổi lấy mạng cô...
Cảm nhận được ánh mắt của Phùng Thư Mi dành cho mình, Lục Kiếm Thanh gắng gượng mở mắt, nở một nụ cười: “Tẩu tẩu à, tẩu đừng lo, đây chỉ là... vết thương ngoài da.”
Phùng Thư Mi cuối cùng cũng khụy sụp xuống, khóc nức nở, tay đập mạnh vào cánh cửa ngục, hét lên: “Có ai không— xin hãy cứu chàng ấy—"
Lục Kiếm Thanh không phải là kẻ vô danh tiểu tốt , Triệu Dự sẽ không để hắn ta ch/3t dễ dàng như vậy.
Rất nhanh sau đó, đại phu đã được mời đến.
Phùng Thư Mi đờ đẫn ngồi nhìn Lục Kiếm Thanh đang được chữa trị, đợi khi đại phu rời khỏi, cả phòng giam lại chìm vào yên lặng, cô mới thẫn thờ hỏi: “Ngươi không sợ ch/3t sao?”
Lục Kiếm Thanh cười yếu ớt, không còn vẻ sáng sủa anh tuấn thường ngày, khiến người ta cảm thấy muốn bảo vệ.
“Sợ...”
Nghĩ đến kết cục còn chưa biết sẽ ra sao, nếu lỡ không may mất mạng, sợ rằng sẽ mang theo tiếc nuối xuống âm phủ mà gặp Diêm Vương, Lục Kiếm Thanh ngập ngừng một lúc, cuối cùng nói: “Vì tẩu tẩu, ta ch/3t cũng cam lòng.”
Trái tim Phùng Thư Mi đã rung động vì những lời nói đó.
Một lúc lâu sau, Phùng Thư Mi nhẹ giọng nói: “Hãy lo chăm sóc vết thương, chàng sẽ không ch/3t đâu... ta cũng vậy.”