Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48-2
Chương 48(2)
"Vậy tối nay bà phải làm nhiều món ngon để bồi bổ cho Khanh Khanh nhé."
"Được, tôi đi chuẩn bị ngay đây!"
Tư Tư chạy đến bên chân Kỷ Khanh Khanh, nó ngước đầu nhìn cô rồi vẫy vẫy đuôi, hiển nhiên là vẫn còn nhớ cô.
Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống vuốt ve đỉnh đầu của Tư Tư, "Bé Tư Tư, mới một tháng mà em đã bị dì Bùi nuôi tròn quay rồi."
Tư Tư vô cùng ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay cô.
"Bé ngoan."
Lục Lệ Hành từ ngoài bước vào, trợ lý bước sau lưng khiêng vali của Kỷ Khanh Khanh lên lầu, sau đó anh nói vài câu rồi nhìn Kỷ Khanh Khanh thật sâu, rồi cũng bước lên lầu vào thư phòng.
Khi dì Bùi đang chuẩn bị cho bữa cơm tối, Kỷ Khanh Khanh kể cho Lục lão tiên sinh vài chuyện thú vị ở đoàn làm phim.
"A đúng rồi, ông nội ơi, cháu có mua cho ông vài món quà đó."
"Con bé này thật là, về nhà là tốt rồi còn quà cáp gì nữa chứ?" Tuy ông nói vậy nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có chút nào không vui.
"Đây là rượu thuốc đặc sản nơi cháu đóng phim, nghe nói công dụng chữa đau nhức xương khớp rất hiệu quả, cháu đã hỏi qua bác sĩ, hoàn toàn không có tác dụng phụ, nếu như ông đồng ý vậy thử sử dụng xem sao."
Lục lão tiên sinh tủm tỉm cười nhận lấy, "Được, ông nội nhận".
"Lão tiên sinh, phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi." Sau đó dì Bùi cười bước lên lầu, "Để tôi gọi thiếu gia xuống ăn cơm."
Cơm tối dì Bùi nấu gần như toàn là món Kỷ Khanh Khanh thích, Lục lão tiên sinh và dì Bùi không ngừng gắp thức ăn vào trong chén cơm của cô, một bên than cô gầy quá phải ăn nhiều một chút.
Kỷ Khanh Khanh đưa mắt nhìn Lục Lệ Hành, ánh mắt có vẻ như muốn hỏi rằng 'Không phải tôi mập sao'.
Lục Lệ Hành vờ như không thấy, tập trung ăn cơm.
Được ăn món ăn dì Bùi nấu, Kỷ Khanh Khanh ăn rất nhanh, như bù lại một tháng qua cô mới dừng lại.
Ăn cơm tối xong, Lục lão tiên sinh và dì Bùi đem lí lẽ ra nói hai vợ chồng nên tiểu biệt thắng hôn nhân, thậm chí còn không quên dắt Tư Tư đi.
Kỷ Khanh Khanh phải di chuyển đường xa nên rất mệt, sau khi cô lên lầu rồi tắm táp xong, quần áo cũng không buồn thay, mơ mơ màng màng nằm lên giường.
Lục Lệ Hành ngồi ở ghế sôpha đọc sách, nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh bước vào anh nhướn mày, sau khi nhìn cô lại tập trung đọc sách.
Ngay lúc Kỷ Khanh Khanh chìm vào giấc ngủ, bên tai nghe thấy giọng nói của Lục Lệ Hành.
"Cô có đóng cảnh hôn đúng không?"
Kỷ Khanh Khanh đã buồn ngủ lắm rồi, khi cô nghe thấy giọng của Lục Lệ Hành gần như không thể lọt vào đầu nữa, chỉ vô thức miễn cưỡng ừ một tiếng, xem như trả lời.
Lục Lệ Hành âm thầm nghiến răng, giọng dần lạnh xuống, "Cô không ngại à?"
Cả hai mắt của Kỷ Khanh Khanh mở cũng không lên nổi, chỉ lộn xộn ừ đại một tiếng.
Trang sách trên tay Lục Lệ Hành bị ấn sâu.
Minh tinh đóng phim, hôn cũng là diễn nên tính toán cái gì.
Huống hồ anh và Kỷ Khanh Khanh ngoại trừ mối quan hệ hôn nhân, lại không có cơ sở tình cảm, sao anh có thể can thiệp vào công việc của cô?
Không thể như vậy.
Bọn họ chỉ giúp đỡ lẫn nhau.
Lục Lệ Hành suy nghĩ mình nên rộng lượng tha thứ.
Anh tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhưng hàng chữ có vẻ như trở nên tối nghĩa, một câu cũng không đọc vào.
"Kỷ Khanh Khanh này."
Một lát sau Kỷ Khanh Khanh xoay người lại, cố gượng mở căng mí mắt nhìn anh. "Sao thế?"
"Cô đã là con dâu của nhà họ Lục, sau này ở bên ngoài nên chú ý một chút, tránh bị người ngoài gièm pha."
Cơn buồn ngủ của Kỷ Khanh Khanh giảm hơn phân nửa, cẩn thận suy ngẫm lại lời của Lục Lệ Hành.
Lời của anh rất kỳ lạ, cứ như cô là một người con gái không tuân thủ phép tắc thông đồng làm bậy ở bên ngoài vậy.
Cô ngồi dậy, nhìn anh, "Tôi làm sao?"
"Cô cùng diễn viên khác diễn cảnh hôn môi vốn là công việc của cô, nhưng cô có nghĩ đến ông nội không, nếu như ông nhìn thấy ông sẽ nghĩ thế nào đây." Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "Ông nội không phải như người trẻ tuổi, không thể tiếp nhận tư tưởng của thanh niên bây giờ nữa, cho nên về sau cô có phần diễn hôn nhau, hoặc là tìm cascadeur hoặc là trực tiếp bỏ cảnh đó."
"Tôi có thể giải thích với ông nội, tôi và Tưởng Tố hôn nhau chỉ là..."
Lục Lệ Hành cất cao giọng, cắt ngang lời cô: "Cô giải thích cái gì? Cô cùng người ta môi chạm môi rồi còn giải thích cái gì nữa?"
Kỷ Khanh Khanh lặng nhìn anh một hồi lâu.
Tại sao anh lại kích động đến như vậy?
Cô bước xuống giường, đi đến trước mặt anh, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Ngài Lục à, anh như thế này không phải là đang ghen chứ?"
Lục Lệ Hành ngây ngốc, sau đó bật cười, đặt cuốn sách trên tay qua một bên.
"Tôi ghen ư? Tôi ghen với ai? Ghen với Tưởng Tố à? Tôi nói ghét hắn ta và cô hôn môi à? Kỷ Khanh Khanh, cô..."
Kỷ Khanh Khanh buồn thiu tiếp lời: "Có biết xấu hổ không?"
Mấy từ này đều là những lời Lục Lệ Hành thường nói, luôn dùng trên người của cô.
Có lẽ cô đúng là không biết xấu hổ nhưng so với Lục Lệ Hành còn không hiểu lòng mình, huống hồ là cô nào không biết thẹn chứ?
Cô chính là đầu gỗ, nhưng một tháng qua cô nhận ra Lục Lệ Hành thích mình.
Trong vòng hơn một tháng, Lục Lệ Hành dõi theo cô đóng phim, thay cô lên tiếng, gọi video một tháng không gián đoạn, cái này không phải chính là thích cô sao? Vậy mà còn bày đặt giả vờ trước mặt cô!
"Nếu anh không ghen thì tốt, tự tôi sẽ đi giải thích rõ ràng với ông nội, đóng phim nào có thể tránh khỏi cảnh hôn nhau? Không có cảnh hôn thì bộ phim cũng không khai thác được nội tâm nhân vật!"
"Cô còn nguỵ biện à?"
"Đôi khi kịch bản sẽ yêu cầu hôn nhau khi cảm xúc lên cao trào, tình huống tôi và Tưởng Tố cũng vậy, anh ta dùng nụ hôn để diễn tả cảm tình đặc biệt đến với nữ chính. Nếu như..." Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, "Nếu như anh nói thế, sau này tôi sẽ không diễn cảnh hôn nữa, tôi sẽ ghi nhớ lời anh, không đóng."
Lục Lệ Hành cố gắng bình tĩnh, nhìn ánh mắt Kỷ Khanh Khanh như có hàm ý, lần đầu tiên anh có cảm giác không thể khống chế được cảm xúc của mình.
"Kỷ Khanh Khanh, tôi cho cô biết, cô đừng có nghĩ ngợi lung tung, tôi chỉ đứng ở góc độ của ông nội mà cân nhắc thôi, tôi và cô không hề có tình cảm, tôi cũng không có hứng thú với cô, giữa hai chúng ta chỉ có hôn ước, càng không tiến thêm một bước nào nữa!"
"Anh không có hứng thú với tôi?"
"Không có!"
"Anh cũng không thích tôi?"
"Không hề thích!"
Đúng là mạnh miệng.
Cô biết rõ Sếp Lục đang sĩ diện, nên cũng cho qua, "Được được được, tôi đã biết, vậy ngài Lục này, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi tắm trước đây."
Cô nói xong xoay người bước đến phòng tắm.
-『Cảnh! Báo! Tử! Vong! Mời ngài hôn vợ mình, ít nhất 3 nơi khác nhau trên thân thể.』
"Không hôn! Đi mà trừ HP đi!"
-『Nhắc nhở thân thiện, HP của ngài không còn đủ để trừ, nếu ngài không tiếp nhận nhiệm vụ sẽ bị chết tại chỗ. Ngài có nhận không?』
__________
"Vậy tối nay bà phải làm nhiều món ngon để bồi bổ cho Khanh Khanh nhé."
"Được, tôi đi chuẩn bị ngay đây!"
Tư Tư chạy đến bên chân Kỷ Khanh Khanh, nó ngước đầu nhìn cô rồi vẫy vẫy đuôi, hiển nhiên là vẫn còn nhớ cô.
Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống vuốt ve đỉnh đầu của Tư Tư, "Bé Tư Tư, mới một tháng mà em đã bị dì Bùi nuôi tròn quay rồi."
Tư Tư vô cùng ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay cô.
"Bé ngoan."
Lục Lệ Hành từ ngoài bước vào, trợ lý bước sau lưng khiêng vali của Kỷ Khanh Khanh lên lầu, sau đó anh nói vài câu rồi nhìn Kỷ Khanh Khanh thật sâu, rồi cũng bước lên lầu vào thư phòng.
Khi dì Bùi đang chuẩn bị cho bữa cơm tối, Kỷ Khanh Khanh kể cho Lục lão tiên sinh vài chuyện thú vị ở đoàn làm phim.
"A đúng rồi, ông nội ơi, cháu có mua cho ông vài món quà đó."
"Con bé này thật là, về nhà là tốt rồi còn quà cáp gì nữa chứ?" Tuy ông nói vậy nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có chút nào không vui.
"Đây là rượu thuốc đặc sản nơi cháu đóng phim, nghe nói công dụng chữa đau nhức xương khớp rất hiệu quả, cháu đã hỏi qua bác sĩ, hoàn toàn không có tác dụng phụ, nếu như ông đồng ý vậy thử sử dụng xem sao."
Lục lão tiên sinh tủm tỉm cười nhận lấy, "Được, ông nội nhận".
"Lão tiên sinh, phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi." Sau đó dì Bùi cười bước lên lầu, "Để tôi gọi thiếu gia xuống ăn cơm."
Cơm tối dì Bùi nấu gần như toàn là món Kỷ Khanh Khanh thích, Lục lão tiên sinh và dì Bùi không ngừng gắp thức ăn vào trong chén cơm của cô, một bên than cô gầy quá phải ăn nhiều một chút.
Kỷ Khanh Khanh đưa mắt nhìn Lục Lệ Hành, ánh mắt có vẻ như muốn hỏi rằng 'Không phải tôi mập sao'.
Lục Lệ Hành vờ như không thấy, tập trung ăn cơm.
Được ăn món ăn dì Bùi nấu, Kỷ Khanh Khanh ăn rất nhanh, như bù lại một tháng qua cô mới dừng lại.
Ăn cơm tối xong, Lục lão tiên sinh và dì Bùi đem lí lẽ ra nói hai vợ chồng nên tiểu biệt thắng hôn nhân, thậm chí còn không quên dắt Tư Tư đi.
Kỷ Khanh Khanh phải di chuyển đường xa nên rất mệt, sau khi cô lên lầu rồi tắm táp xong, quần áo cũng không buồn thay, mơ mơ màng màng nằm lên giường.
Lục Lệ Hành ngồi ở ghế sôpha đọc sách, nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh bước vào anh nhướn mày, sau khi nhìn cô lại tập trung đọc sách.
Ngay lúc Kỷ Khanh Khanh chìm vào giấc ngủ, bên tai nghe thấy giọng nói của Lục Lệ Hành.
"Cô có đóng cảnh hôn đúng không?"
Kỷ Khanh Khanh đã buồn ngủ lắm rồi, khi cô nghe thấy giọng của Lục Lệ Hành gần như không thể lọt vào đầu nữa, chỉ vô thức miễn cưỡng ừ một tiếng, xem như trả lời.
Lục Lệ Hành âm thầm nghiến răng, giọng dần lạnh xuống, "Cô không ngại à?"
Cả hai mắt của Kỷ Khanh Khanh mở cũng không lên nổi, chỉ lộn xộn ừ đại một tiếng.
Trang sách trên tay Lục Lệ Hành bị ấn sâu.
Minh tinh đóng phim, hôn cũng là diễn nên tính toán cái gì.
Huống hồ anh và Kỷ Khanh Khanh ngoại trừ mối quan hệ hôn nhân, lại không có cơ sở tình cảm, sao anh có thể can thiệp vào công việc của cô?
Không thể như vậy.
Bọn họ chỉ giúp đỡ lẫn nhau.
Lục Lệ Hành suy nghĩ mình nên rộng lượng tha thứ.
Anh tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhưng hàng chữ có vẻ như trở nên tối nghĩa, một câu cũng không đọc vào.
"Kỷ Khanh Khanh này."
Một lát sau Kỷ Khanh Khanh xoay người lại, cố gượng mở căng mí mắt nhìn anh. "Sao thế?"
"Cô đã là con dâu của nhà họ Lục, sau này ở bên ngoài nên chú ý một chút, tránh bị người ngoài gièm pha."
Cơn buồn ngủ của Kỷ Khanh Khanh giảm hơn phân nửa, cẩn thận suy ngẫm lại lời của Lục Lệ Hành.
Lời của anh rất kỳ lạ, cứ như cô là một người con gái không tuân thủ phép tắc thông đồng làm bậy ở bên ngoài vậy.
Cô ngồi dậy, nhìn anh, "Tôi làm sao?"
"Cô cùng diễn viên khác diễn cảnh hôn môi vốn là công việc của cô, nhưng cô có nghĩ đến ông nội không, nếu như ông nhìn thấy ông sẽ nghĩ thế nào đây." Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "Ông nội không phải như người trẻ tuổi, không thể tiếp nhận tư tưởng của thanh niên bây giờ nữa, cho nên về sau cô có phần diễn hôn nhau, hoặc là tìm cascadeur hoặc là trực tiếp bỏ cảnh đó."
"Tôi có thể giải thích với ông nội, tôi và Tưởng Tố hôn nhau chỉ là..."
Lục Lệ Hành cất cao giọng, cắt ngang lời cô: "Cô giải thích cái gì? Cô cùng người ta môi chạm môi rồi còn giải thích cái gì nữa?"
Kỷ Khanh Khanh lặng nhìn anh một hồi lâu.
Tại sao anh lại kích động đến như vậy?
Cô bước xuống giường, đi đến trước mặt anh, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Ngài Lục à, anh như thế này không phải là đang ghen chứ?"
Lục Lệ Hành ngây ngốc, sau đó bật cười, đặt cuốn sách trên tay qua một bên.
"Tôi ghen ư? Tôi ghen với ai? Ghen với Tưởng Tố à? Tôi nói ghét hắn ta và cô hôn môi à? Kỷ Khanh Khanh, cô..."
Kỷ Khanh Khanh buồn thiu tiếp lời: "Có biết xấu hổ không?"
Mấy từ này đều là những lời Lục Lệ Hành thường nói, luôn dùng trên người của cô.
Có lẽ cô đúng là không biết xấu hổ nhưng so với Lục Lệ Hành còn không hiểu lòng mình, huống hồ là cô nào không biết thẹn chứ?
Cô chính là đầu gỗ, nhưng một tháng qua cô nhận ra Lục Lệ Hành thích mình.
Trong vòng hơn một tháng, Lục Lệ Hành dõi theo cô đóng phim, thay cô lên tiếng, gọi video một tháng không gián đoạn, cái này không phải chính là thích cô sao? Vậy mà còn bày đặt giả vờ trước mặt cô!
"Nếu anh không ghen thì tốt, tự tôi sẽ đi giải thích rõ ràng với ông nội, đóng phim nào có thể tránh khỏi cảnh hôn nhau? Không có cảnh hôn thì bộ phim cũng không khai thác được nội tâm nhân vật!"
"Cô còn nguỵ biện à?"
"Đôi khi kịch bản sẽ yêu cầu hôn nhau khi cảm xúc lên cao trào, tình huống tôi và Tưởng Tố cũng vậy, anh ta dùng nụ hôn để diễn tả cảm tình đặc biệt đến với nữ chính. Nếu như..." Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, "Nếu như anh nói thế, sau này tôi sẽ không diễn cảnh hôn nữa, tôi sẽ ghi nhớ lời anh, không đóng."
Lục Lệ Hành cố gắng bình tĩnh, nhìn ánh mắt Kỷ Khanh Khanh như có hàm ý, lần đầu tiên anh có cảm giác không thể khống chế được cảm xúc của mình.
"Kỷ Khanh Khanh, tôi cho cô biết, cô đừng có nghĩ ngợi lung tung, tôi chỉ đứng ở góc độ của ông nội mà cân nhắc thôi, tôi và cô không hề có tình cảm, tôi cũng không có hứng thú với cô, giữa hai chúng ta chỉ có hôn ước, càng không tiến thêm một bước nào nữa!"
"Anh không có hứng thú với tôi?"
"Không có!"
"Anh cũng không thích tôi?"
"Không hề thích!"
Đúng là mạnh miệng.
Cô biết rõ Sếp Lục đang sĩ diện, nên cũng cho qua, "Được được được, tôi đã biết, vậy ngài Lục này, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi tắm trước đây."
Cô nói xong xoay người bước đến phòng tắm.
-『Cảnh! Báo! Tử! Vong! Mời ngài hôn vợ mình, ít nhất 3 nơi khác nhau trên thân thể.』
"Không hôn! Đi mà trừ HP đi!"
-『Nhắc nhở thân thiện, HP của ngài không còn đủ để trừ, nếu ngài không tiếp nhận nhiệm vụ sẽ bị chết tại chỗ. Ngài có nhận không?』
__________