Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chương 47
Cạch-
Ngay khi gương mặt của Lục Lệ Hành xuất hiện trước màn hình, Kỷ Khanh Khanh run tay làm rơi điện thoại xuống.
Trời đã khuya, Lục Lệ Hành ngủ không được còn gọi video cho cô làm gì?
Chẳng lẽ anh cũng mất ngủ giống cô?
Nhưng mà mất ngủ thì gọi cho cô làm gì?
Trong bụng Kỷ Khanh Khanh đầy nghi hoặc, nhưng không hiểu sao cảm thấy bản thân lại nôn nóng vò tóc, cô cầm điện thoại để sát vào màn hình.
Lục Lệ Hành vừa rồi vẫn còn thắc mắc tại sao hình ảnh video thoáng trở thành màu đen, sau đó là gương mặt phóng đại của Kỷ Khanh Khanh, anh bất ngờ không kịp đề phòng vội lui ra, bị con mắt đen thui phóng đại của Kỷ Khanh Khanh doạ.
Kỷ Khanh Khanh nhìn mắt của mình trong màn hình, hình tượng vẫn ổn sau đó điềm nhiên như không có việ gì hỏi: "Đã trễ thế này anh gọi có việc gì không?"
Lục Lệ Hành ngây người.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động móng vuốt bịch bịch, sau đó là tiếng chó sủa mơ hồ.
Lục Lệ Hành hoàn hồn, "Không có việc gì, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng Tư Tư thích ứng khá nhanh, dì Bùi cũng rất thích Tư Tư."
"Dì Bùi thích là tốt rồi, hôm nay đã trễ quá, hôm nào anh có thời gian cũng quay video của Tư Tư cho tôi đi."
Lục Lệ Hành đồng ý ừ một tiếng.
"Vậy ông nội có khoẻ không?"
"Rất khoẻ."
"Vậy còn dì Bùi?"
"Dì Bùi cũng khoẻ."
Kỷ Khanh Khanh gật nhẹ đầu.
Hai người lại ăn ý giữ im lặng, nhất thời bầu không khí lại có chút xấu hổ.
"Anh..."
"Cô...."
Hai người đồng thanh, sau đó lại cùng nhau ngậm miệng.
"Sao thế?"
Lục Lệ Hành suy nghĩ, "Khi nào cô quay xong?"
"Nếu may mắn thì khoảng nửa tháng, nhưng nếu không thì có lẽ còn phải kéo dài đến tận hai hoặc ba tháng."
"Hai ba tháng... Sao lâu vậy?"
Kỷ Khanh Khanh nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Hai người nói chuyện phiếm được một lúc lại tạm thời đặt dấu chấm tròn.
"Hôm nay anh trở về gấp như vậy, có phải công ty xảy ra chuyện gì đúng không?"
Lục Lệ Hành gật đầu, "Một hạng mục của công ty có vấn đề, nên tôi phải trở về gấp."
"Vấn đề gì thế? Có nghiêm trọng không?"
Hạng mục liên quan đến hướng phát triển của công ty nên đương nhiên rất nghiên trọng, ban giám đốc lại có người gây rối, mấy cổ đông liên hợp nhau gây áp lực, hy vọng có thể xoay chuyển phương hướng vận hành công ty, những người này đều có chuẩn bị mà đến nên Lục Lệ Hành khá bị động.
Nhưng hết thảy anh không có ý định nói cho Kỷ Khanh Khanh biết.
"Không nghiêm trọng lắm."
"Vậy thì may quá."
Kỷ Khanh Khanh nhớ lại chiều nay hai giờ chiều Lục Lệ Hành lên máy bay, vì công ty xảy ra chuyện nên hẳn là anh đến công ty giải quyết, đối với thái độ làm việc điên cuồng của anh, có lẽ bây giờ anh mới về đến nhà nghỉ ngơi. Đã đến 11 giờ tối, lại còn phải đi một quãng đường xa, mệt nhọc như vậy tại sao đến giờ này anh còn chưa ngủ?
"Bây giờ anh vẫn đang làm việc à?"
Lục Lệ Hành nhìn mấy tờ tài liệu trong tay, "Ừ, công ty còn vài vấn đề chưa giải quyết."
"Vậy tôi có quấy rầy anh làm việc không?"
"Không có, đúng lúc tôi đang nghỉ ngơi."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu.
"Hôm nay cô đóng phim thế nào?"
"Xem như cũng ổn, rất thuận lợi, sau khi anh đi chỉ bị NG 2 lần thôi." Khi Kỷ Khanh Khanh nhắc đến , cô vui mừng hớn hở nói: "Anh biết không? Hôm nay đạo diễn Chu còn khen tôi đó, ông ấy nói tôi có tài năng thiên phú, chỉ cần tôi cố gắng thì một tời gian nữa có thể đóng phim điện ảnh rồi."
"Vậy sao? Cô có chắc là đạo diễn Chu chỉ nói cho cô vui không?"
"Ông ta dỗ tôi vui vẻ làm gì? Khi chị Tĩnh Vân mắc lỗi ông ta cũng mắng kìa, nói gì đến cảm tình."
"Cũng đúng, nếu cô không có thiên phú thì ông ta cũng không miễn cưỡng mà khen cô, vậy cô phải cố gắng thật nhiều đấy."
Kỷ Khanh Khanh mỉm cười, sau đó cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt thần bí nhìn Lục Lệ Hành, cô áp sát vào màn hình nhỏ giọng nói: "Anh biết không? Hôm nay tôi biết một bí mật của chị Tĩnh Vân!"
Lục Lệ Hành nhướn mày, "Bí mật gì?"
"Chị Tĩnh Vân có bạn trai đấy! Hôm nay tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của chị ấy..." Kỷ Khanh Khanh vội vàng giải thích, "Nhưng mà anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ vô tình thấy được thôi, tôi ngồi bên cạnh đọc kịch bản, điện thoại của chị ấy hiện lên nên tôi nhìn thấy."
"Người ta có nói gì không?"
"Không có! Chuyện như thế này sao có thể nói với người khác được, mọi người trong ngành giải trí khá coi trọng việc riêng tư trong tình cảm hoặc hôn nhân của mình, với lại đa số fans hâm mộ không thích thần tượng nam nữ của mình có người yêu. Nói không chừng chị Tĩnh Vân muốn cho fans của mình bất ngờ."
"Người trong ngành giải trí khá coi trọng việc riêng tư trong hôn nhân à..." Lục Lệ Hành lặp lại mấy từ này, "Vậy cô đối với việc này cũng rất quan tâm?"
"Đương nhiên! Anh có biết không, bây giờ fans thậm chí còn xem nam nữ thần tượng như người yêu của mình, nếu công khai người yêu thì fans sẽ rời khỏi fc." Kỷ Khanh Khanh ngẫm nghĩ, "Mặc dù bây giờ fans của tôi ít, nhưng tôi có thể linh cảm một ngày nào đó mình sẽ thành danh!"
"Ý tưởng không tồi, nhưng cô vẫn cần cố gắng nhiều hơn." Lục Lệ Hành thử thăm dò: "Hôm nay ông nói hỏi tôi một chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Ông hỏi tôi về chuyện đám cưới của chúng ta."
Kỷ Khanh Khanh chớp mắt.
Lục Lệ Hành thấp giọng hỏi: "Cô có ý kiến gì không?"
"Đám cưới à..." Kỷ Khanh Khanh ngập ngừng đáp.
Cô cũng đã từng tưởng tượng đến đám cưới của mình, nhưng dựa trên cơ sở tình cảm của hai người, cô và Lục Lệ Hành lại không có nhiều tình cảm với nhau, cử hành hôn lễ, tất cả mọi người sẽ biết cô là vợ của Lục Lệ Hành, vậy Lục Lệ Hành có chấp nhận không?
Kỷ Khanh Khanh híp mắt nhìn Lục Lệ Hành, nếu anh đã chủ động nói ra, vậy anh bằng lòng ư?
Lục Lệ Hành nhìn thấy cô đang do dự, trong lòng anh có chút hối hận khi nhắc đến việc này.
Cử hành hôn lễ, tương đương với việc truyền với báo chí mối quan hệ của hai người, Kỷ Khanh Khanh còn coi trọng sự nghiệp ở ngành giải trí sao có thể nguyện ý cử hành hôn lễ đây.
Vừa rồi anh có tâm tình thế nào mà lại xúc động nói ra? Lục Lệ Hành tự hỏi lòng mình.
"Tôi không có..."
"Thôi được rồi." Lục Lệ Hành nói, "Chuyện này để sau hãy nói."
Kỷ Khanh Khanh đành phải nuốt những chữ 'Tôi không có ý kiến' còn lại vào bụng, "Vậy khi nào thì anh đi ngủ?"
"Còn cô?"
Kỷ Khanh Khanh vờ cầm kịch bản lên, "Tôi đọc hết đoạn này sẽ ngủ."
"Tôi đọc xong phần tài liệu này rồi mới đi ngủ."
Hai người nhìn nhau, cùng nhau cúi đầu đọc kịch bản, xem tài liệu.
Hai người ăn ý nhau không ngắt video.
Không ai nói chuyện, trong thời khắc đó chỉ còn tiếng lật trang sách.
Kỷ Khanh Khanh đọc kịch bản một lúc, cô cảm thấy thật kỳ lạ, ban ngày lại có thể thuộc lòng kịch bản, bây giờ cô nhìn những chữ tiếng Trung trong trang sách lại cảm thấy tối nghĩa khó hiểu.
Kiên nhẫn đọc tiếp, lật qua một trang, cô nghe thấy tiếng lật giấy bên phía Lục Lệ Hành, không hiểu sao nội tâm đang bấn loạn của cô lại lắng đọng xuống như kỳ tích.
Lục Lệ Hành chuyên tâm đọc tài liệu, nhưng chẳng hiểu vì sao những từ tiếng Anh bình thường anh đọc nhanh như gió, còn bây giờ trong đầu anh lại chẳng thể nối lại thành câu hoàn chỉnh, một chữ cũng không thể phiên dịch nổi.
Nghe thấy tiếng lật giấy bên Kỷ Khanh Khanh, lại âm thanh của hơi thở như có như không, anh cảm nhận được sự tồn tại của cô, tựa như Kỷ Khanh Khanh vẫn như bình thường nằm cạnh anh.
Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn Kỷ Khanh Khanh đang tập trung đọc kịch bản, tóc cô hơi xoã xuống, vài sợi rơi trên sóng mũi thẳng tắp, cô vươn tay vuốt tóc, lộ ra vành tai ửng hồng nhỏ xinh, tay kia lại lật thêm một trang kịch bản.
Sau đó Lục Lệ Hành khẽ dựa lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không ngờ rằng đã đến 12 giờ, Kỷ Khanh Khanh ngáp một cái, cô cảm thấy có hơi mệt mỏi, sau đó nhìn trong video là Lục Lệ Hành đang tựa lưng vào ghế ngủ.
"Lục Lệ Hành ơi?"
Anh không có phản ứng.
Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ, cẩn thận thăm dò, "Này đồ đáng ghét?"
Vẫn không có phản ứng.
Kỷ Khanh Khanh đặt kịch bản xuống, vẽ vẽ lên gương mặt Lục Lệ Hành trên màn hình, "Thật ra, tôi không có ý kiến gì với việc tổ chức đám cưới hết."
Lục Lệ Hành nheo mắt, sau đó mở mắt to ra, đôi mắt mỉm cười nhìn Kỷ Khanh Khanh, "Cô không có ý kiến à?"
Nói xấu sau lưng lại bị anh nghe hết, cô nhanh chóng đỏ mặt, liên tục nhấn vào màn hình, bối rối ngắt cuộc gọi Facetime của hai người.
Lục Lệ Hành nhìn màn hình tối đen, nhướn mày nở nụ cười.
-『Gọi Video trò chuyện 1 tiếng, HP+2, HP hiện tại 527 tiếng.』
***
Editor: may mà mình cũng đăng kịp không thất hứa với mọi người T^T. Chẳng hiểu sao dạo này công việc của mình cứ bù đầu, chẳng biết đường đâu mà lần.
Mình thay đổi lại lịch đăng truyện nhé: mình sẽ up chương mới vào Chủ Nhật hàng tuần, không cố định số chương, mình edit được bao nhiêu sẽ up lên bấy nhiêu và mình sẽ cố gắng edit nhanh nhất có thể.
Chúc các bạn buổi tối vui vẻ ấm áp (chỗ mình đang mưa hơi lạnh nên chúc các bạn ấm áp :"> )
Cạch-
Ngay khi gương mặt của Lục Lệ Hành xuất hiện trước màn hình, Kỷ Khanh Khanh run tay làm rơi điện thoại xuống.
Trời đã khuya, Lục Lệ Hành ngủ không được còn gọi video cho cô làm gì?
Chẳng lẽ anh cũng mất ngủ giống cô?
Nhưng mà mất ngủ thì gọi cho cô làm gì?
Trong bụng Kỷ Khanh Khanh đầy nghi hoặc, nhưng không hiểu sao cảm thấy bản thân lại nôn nóng vò tóc, cô cầm điện thoại để sát vào màn hình.
Lục Lệ Hành vừa rồi vẫn còn thắc mắc tại sao hình ảnh video thoáng trở thành màu đen, sau đó là gương mặt phóng đại của Kỷ Khanh Khanh, anh bất ngờ không kịp đề phòng vội lui ra, bị con mắt đen thui phóng đại của Kỷ Khanh Khanh doạ.
Kỷ Khanh Khanh nhìn mắt của mình trong màn hình, hình tượng vẫn ổn sau đó điềm nhiên như không có việ gì hỏi: "Đã trễ thế này anh gọi có việc gì không?"
Lục Lệ Hành ngây người.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động móng vuốt bịch bịch, sau đó là tiếng chó sủa mơ hồ.
Lục Lệ Hành hoàn hồn, "Không có việc gì, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng Tư Tư thích ứng khá nhanh, dì Bùi cũng rất thích Tư Tư."
"Dì Bùi thích là tốt rồi, hôm nay đã trễ quá, hôm nào anh có thời gian cũng quay video của Tư Tư cho tôi đi."
Lục Lệ Hành đồng ý ừ một tiếng.
"Vậy ông nội có khoẻ không?"
"Rất khoẻ."
"Vậy còn dì Bùi?"
"Dì Bùi cũng khoẻ."
Kỷ Khanh Khanh gật nhẹ đầu.
Hai người lại ăn ý giữ im lặng, nhất thời bầu không khí lại có chút xấu hổ.
"Anh..."
"Cô...."
Hai người đồng thanh, sau đó lại cùng nhau ngậm miệng.
"Sao thế?"
Lục Lệ Hành suy nghĩ, "Khi nào cô quay xong?"
"Nếu may mắn thì khoảng nửa tháng, nhưng nếu không thì có lẽ còn phải kéo dài đến tận hai hoặc ba tháng."
"Hai ba tháng... Sao lâu vậy?"
Kỷ Khanh Khanh nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Hai người nói chuyện phiếm được một lúc lại tạm thời đặt dấu chấm tròn.
"Hôm nay anh trở về gấp như vậy, có phải công ty xảy ra chuyện gì đúng không?"
Lục Lệ Hành gật đầu, "Một hạng mục của công ty có vấn đề, nên tôi phải trở về gấp."
"Vấn đề gì thế? Có nghiêm trọng không?"
Hạng mục liên quan đến hướng phát triển của công ty nên đương nhiên rất nghiên trọng, ban giám đốc lại có người gây rối, mấy cổ đông liên hợp nhau gây áp lực, hy vọng có thể xoay chuyển phương hướng vận hành công ty, những người này đều có chuẩn bị mà đến nên Lục Lệ Hành khá bị động.
Nhưng hết thảy anh không có ý định nói cho Kỷ Khanh Khanh biết.
"Không nghiêm trọng lắm."
"Vậy thì may quá."
Kỷ Khanh Khanh nhớ lại chiều nay hai giờ chiều Lục Lệ Hành lên máy bay, vì công ty xảy ra chuyện nên hẳn là anh đến công ty giải quyết, đối với thái độ làm việc điên cuồng của anh, có lẽ bây giờ anh mới về đến nhà nghỉ ngơi. Đã đến 11 giờ tối, lại còn phải đi một quãng đường xa, mệt nhọc như vậy tại sao đến giờ này anh còn chưa ngủ?
"Bây giờ anh vẫn đang làm việc à?"
Lục Lệ Hành nhìn mấy tờ tài liệu trong tay, "Ừ, công ty còn vài vấn đề chưa giải quyết."
"Vậy tôi có quấy rầy anh làm việc không?"
"Không có, đúng lúc tôi đang nghỉ ngơi."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu.
"Hôm nay cô đóng phim thế nào?"
"Xem như cũng ổn, rất thuận lợi, sau khi anh đi chỉ bị NG 2 lần thôi." Khi Kỷ Khanh Khanh nhắc đến , cô vui mừng hớn hở nói: "Anh biết không? Hôm nay đạo diễn Chu còn khen tôi đó, ông ấy nói tôi có tài năng thiên phú, chỉ cần tôi cố gắng thì một tời gian nữa có thể đóng phim điện ảnh rồi."
"Vậy sao? Cô có chắc là đạo diễn Chu chỉ nói cho cô vui không?"
"Ông ta dỗ tôi vui vẻ làm gì? Khi chị Tĩnh Vân mắc lỗi ông ta cũng mắng kìa, nói gì đến cảm tình."
"Cũng đúng, nếu cô không có thiên phú thì ông ta cũng không miễn cưỡng mà khen cô, vậy cô phải cố gắng thật nhiều đấy."
Kỷ Khanh Khanh mỉm cười, sau đó cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt thần bí nhìn Lục Lệ Hành, cô áp sát vào màn hình nhỏ giọng nói: "Anh biết không? Hôm nay tôi biết một bí mật của chị Tĩnh Vân!"
Lục Lệ Hành nhướn mày, "Bí mật gì?"
"Chị Tĩnh Vân có bạn trai đấy! Hôm nay tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của chị ấy..." Kỷ Khanh Khanh vội vàng giải thích, "Nhưng mà anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ vô tình thấy được thôi, tôi ngồi bên cạnh đọc kịch bản, điện thoại của chị ấy hiện lên nên tôi nhìn thấy."
"Người ta có nói gì không?"
"Không có! Chuyện như thế này sao có thể nói với người khác được, mọi người trong ngành giải trí khá coi trọng việc riêng tư trong tình cảm hoặc hôn nhân của mình, với lại đa số fans hâm mộ không thích thần tượng nam nữ của mình có người yêu. Nói không chừng chị Tĩnh Vân muốn cho fans của mình bất ngờ."
"Người trong ngành giải trí khá coi trọng việc riêng tư trong hôn nhân à..." Lục Lệ Hành lặp lại mấy từ này, "Vậy cô đối với việc này cũng rất quan tâm?"
"Đương nhiên! Anh có biết không, bây giờ fans thậm chí còn xem nam nữ thần tượng như người yêu của mình, nếu công khai người yêu thì fans sẽ rời khỏi fc." Kỷ Khanh Khanh ngẫm nghĩ, "Mặc dù bây giờ fans của tôi ít, nhưng tôi có thể linh cảm một ngày nào đó mình sẽ thành danh!"
"Ý tưởng không tồi, nhưng cô vẫn cần cố gắng nhiều hơn." Lục Lệ Hành thử thăm dò: "Hôm nay ông nói hỏi tôi một chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Ông hỏi tôi về chuyện đám cưới của chúng ta."
Kỷ Khanh Khanh chớp mắt.
Lục Lệ Hành thấp giọng hỏi: "Cô có ý kiến gì không?"
"Đám cưới à..." Kỷ Khanh Khanh ngập ngừng đáp.
Cô cũng đã từng tưởng tượng đến đám cưới của mình, nhưng dựa trên cơ sở tình cảm của hai người, cô và Lục Lệ Hành lại không có nhiều tình cảm với nhau, cử hành hôn lễ, tất cả mọi người sẽ biết cô là vợ của Lục Lệ Hành, vậy Lục Lệ Hành có chấp nhận không?
Kỷ Khanh Khanh híp mắt nhìn Lục Lệ Hành, nếu anh đã chủ động nói ra, vậy anh bằng lòng ư?
Lục Lệ Hành nhìn thấy cô đang do dự, trong lòng anh có chút hối hận khi nhắc đến việc này.
Cử hành hôn lễ, tương đương với việc truyền với báo chí mối quan hệ của hai người, Kỷ Khanh Khanh còn coi trọng sự nghiệp ở ngành giải trí sao có thể nguyện ý cử hành hôn lễ đây.
Vừa rồi anh có tâm tình thế nào mà lại xúc động nói ra? Lục Lệ Hành tự hỏi lòng mình.
"Tôi không có..."
"Thôi được rồi." Lục Lệ Hành nói, "Chuyện này để sau hãy nói."
Kỷ Khanh Khanh đành phải nuốt những chữ 'Tôi không có ý kiến' còn lại vào bụng, "Vậy khi nào thì anh đi ngủ?"
"Còn cô?"
Kỷ Khanh Khanh vờ cầm kịch bản lên, "Tôi đọc hết đoạn này sẽ ngủ."
"Tôi đọc xong phần tài liệu này rồi mới đi ngủ."
Hai người nhìn nhau, cùng nhau cúi đầu đọc kịch bản, xem tài liệu.
Hai người ăn ý nhau không ngắt video.
Không ai nói chuyện, trong thời khắc đó chỉ còn tiếng lật trang sách.
Kỷ Khanh Khanh đọc kịch bản một lúc, cô cảm thấy thật kỳ lạ, ban ngày lại có thể thuộc lòng kịch bản, bây giờ cô nhìn những chữ tiếng Trung trong trang sách lại cảm thấy tối nghĩa khó hiểu.
Kiên nhẫn đọc tiếp, lật qua một trang, cô nghe thấy tiếng lật giấy bên phía Lục Lệ Hành, không hiểu sao nội tâm đang bấn loạn của cô lại lắng đọng xuống như kỳ tích.
Lục Lệ Hành chuyên tâm đọc tài liệu, nhưng chẳng hiểu vì sao những từ tiếng Anh bình thường anh đọc nhanh như gió, còn bây giờ trong đầu anh lại chẳng thể nối lại thành câu hoàn chỉnh, một chữ cũng không thể phiên dịch nổi.
Nghe thấy tiếng lật giấy bên Kỷ Khanh Khanh, lại âm thanh của hơi thở như có như không, anh cảm nhận được sự tồn tại của cô, tựa như Kỷ Khanh Khanh vẫn như bình thường nằm cạnh anh.
Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn Kỷ Khanh Khanh đang tập trung đọc kịch bản, tóc cô hơi xoã xuống, vài sợi rơi trên sóng mũi thẳng tắp, cô vươn tay vuốt tóc, lộ ra vành tai ửng hồng nhỏ xinh, tay kia lại lật thêm một trang kịch bản.
Sau đó Lục Lệ Hành khẽ dựa lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không ngờ rằng đã đến 12 giờ, Kỷ Khanh Khanh ngáp một cái, cô cảm thấy có hơi mệt mỏi, sau đó nhìn trong video là Lục Lệ Hành đang tựa lưng vào ghế ngủ.
"Lục Lệ Hành ơi?"
Anh không có phản ứng.
Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ, cẩn thận thăm dò, "Này đồ đáng ghét?"
Vẫn không có phản ứng.
Kỷ Khanh Khanh đặt kịch bản xuống, vẽ vẽ lên gương mặt Lục Lệ Hành trên màn hình, "Thật ra, tôi không có ý kiến gì với việc tổ chức đám cưới hết."
Lục Lệ Hành nheo mắt, sau đó mở mắt to ra, đôi mắt mỉm cười nhìn Kỷ Khanh Khanh, "Cô không có ý kiến à?"
Nói xấu sau lưng lại bị anh nghe hết, cô nhanh chóng đỏ mặt, liên tục nhấn vào màn hình, bối rối ngắt cuộc gọi Facetime của hai người.
Lục Lệ Hành nhìn màn hình tối đen, nhướn mày nở nụ cười.
-『Gọi Video trò chuyện 1 tiếng, HP+2, HP hiện tại 527 tiếng.』
***
Editor: may mà mình cũng đăng kịp không thất hứa với mọi người T^T. Chẳng hiểu sao dạo này công việc của mình cứ bù đầu, chẳng biết đường đâu mà lần.
Mình thay đổi lại lịch đăng truyện nhé: mình sẽ up chương mới vào Chủ Nhật hàng tuần, không cố định số chương, mình edit được bao nhiêu sẽ up lên bấy nhiêu và mình sẽ cố gắng edit nhanh nhất có thể.
Chúc các bạn buổi tối vui vẻ ấm áp (chỗ mình đang mưa hơi lạnh nên chúc các bạn ấm áp :"> )