Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Chương 3 : Lục Lệ Hành có ảo giác bọn họ đang dự tang lễ của mình (1)
Edit: phuongchuchoe
"Khanh Khanh..."
Kỷ Khanh Khanh cầm tay nắm cửa, nghe vậy quay người lại nhìn về phía Lục Lệ Hành, thấy sắc mặt anh đột nhiên khó coi, nghĩ thân thể anh không thoải mái, bước nhanh đến trước mặt anh, "Anh không sao chứ?" Nói xong liền định bấm nút thông báo ở đầu giường.
Lục Lệ Hành một phen nắm lấy tay cô, ngăn cản hành động của cô.
"Tôi không sao."
Đang lúc lôi lôi kéo kéo, Kỷ Khanh Khanh không thể không tự chủ cúi đầu, đối mặt với Lục Lệ Hành, khoảng cách gần trong gang tấc thấy mặt mình phóng đại trong mắt anh, khí tức của đàn ông xông vào mũi, nhịp tim của Kỷ Khanh Khanh đột nhiên gia tốc, trong lòng bàn tay rịn ra tầng mồ hôi mỏng, vô ý thức đỏ mặt.
Không thể không thừa nhận, dung mạo của Lục Lệ Hành rất đẹp, ngũ quan sắc bén, mặt mày thâm thuý, có lẽ đứng trên cao đã lâu, ra lệnh đã quen, chỉ với một ánh mắt nhẹ nhàng, lại có thể khiến cho người đối mặt mặt đỏ tới mang tai không dám đối mặt.
Cô khẽ chớp mắt, dưới tầm mắt rũ xuống, nhìn thấy bàn tay sạch sẽ đang nắm lấy cổ tay mình.
Bàn tay xương khớp rõ ràng, trong lòng bàn tay không có độ ấm hơi lạnh lẽo, có cảm giác rất nhiều sức lực.
Kỷ Khanh Khanh bỗng nhiên rút mạnh tay về, xoa xoa cổ tay ửng hồng.
"Kỷ Khanh Khanh..." Lục Lệ Hành nhắm mắt ,"Vừa rồi tôi nói, cô có thể thể hiện thân phận mình chính là, cô là vợ mà ông đã tìm cho tôi, được ông tôi công nhận, từ hôm nay trở đi, cô chính là ... bà xã của ta"
~~"Còn một phút đồng hồ cuối cùng."
Lục Lệ Hành:" Cô đã hiểu chưa...bà xã"
Kỷ Khanh Khanh ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Cô không có ngốc, Lục Lệ Hành mới vừa nói ra lời kia, giọng nói đó, chẳng phải có ý tứ cô còn chưa rõ sao?
Không phải hy vọng cuộc sống sau này cô sống với thân phận mình, đừng mong rằng gả cho Lục Lệ Hành mà có thể ở bên ngoài dùng thân phận Lục phu nhân muốn làm gì thì làm sao?
Sao vừa quay người đã công nhận cô rồi?
Kỷ Khanh Khanh đáp qua loa, "Tôi đã biết."
Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, "Cô đã hiểu, vậy về sau xưng hô với tôi thế nào?"
Kỷ Khanh Khanh kiên nhẫn hỏi dò "Lục tiên sinh?"
~~"Còn 30 giây."
Lục Lệ Hành mặt trầm xuống, " Bây giờ tôi với cô là quan hệ vợ chồng!"
"... Lệ Hành?" Dữ cái gì!
~~"Còn 20 giây."
Trái tim mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, Lục Lệ Hành thở sâu, gằn từng chữ: "Bà! Xã!"
À.
Hiểu rồi.
Lục Lệ Hành có ham muốn chiếm hữu muốn mình gọi anh ta là ông xã?
Trong tiểu thuyết nói sao nhỉ, Lục Lệ Hành đối với thứ thuộc về mình có ham muốn chiếm hữu biến thái.
Nhưng mà mới ngày đầu tiên còn muốn cô gọi anh ta là ông xã?
Cô chưa từng yêu đương, hiện tại đã đến level trở thành bà xã?
Cẩu độc thân hơn hai mươi năm Kỷ Khanh Khanh có chút kháng cự, muốn quay người bỏ đi, không muốn làm theo ý anh ta.
Nhưng trong nháy mắt Kỷ Khanh Khanh quay người bước đi, Lục Lệ Hành một phát bắt được cổ tay cô, sức lực rất mạnh, Kỷ Khanh Khanh trực tiếp bị anh lôi đến cạnh giường, thậm chí ngồi lên giường bệnh, tựa vào trong ngực anh.
Kỷ Khanh Khanh chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!
"Anh làm gì vậy?"
Cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra, y tá bưng khay tiến vào , " Lục tiên sinh.." Vậy mà có thể nhìn thấy 'không khí thân mật' 'vợ chồng son', y tá nhỏ bé cằm kém chút nữa rơi xuống đất, mang vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan xấu hổ đứng bên cửa, tiến không được lùi không xong.
"Y tá đến rồi!" Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, cực lực muốn hất tay của Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh nói với y tá: "Không có gì đâu, cô đến đây đi."
~~"Còn 10 giây"
" Kỷ Khanh Khanh!"
Kỷ Khanh Khanh ngại khi có mặt người ngoài ở đây, âm thanh hận không thể một ngụm cắn chết anh ta , "Có người đến! Có chuyện gì một lát nói sau được không hả?"
"Ra ngoài!" Lục Lệ Hành nói với ý ta nọ.
~~"Còn 5 giây"
Trái tim đau nhói.
Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, quyết không đạt mục đích không bỏ cuộc. "Bà! Xã!"
Kỷ Khanh Khanh tức muốn chết, dùng sức cũng không thoát được khỏi tay Lục Lệ Hành, rơi vào đường cùng cắn răng hô : "Ông xã!"
Lớn đến nỗi chấn động phòng bệnh.
"Rồi đó! Thả tôi ra!"
Lục Lệ Hành buông tay cô.
~~"Hoàn thành nhiệm vụ, HP +1, HP hiện tại 1 tiếng đồng hồ.
Sự đau đớn ở trái tim biến mất.
Lục Lệ Hành dựa vào phía sau một chút, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu y tá gượng cười bước đến giường bênh, "Lục tên sinh, Lục phu nhân... thật là thân mật nha."
Kỷ Khanh Khanh hô hai tiếng "Ông xa" miệng đắng lưỡi khô, lại bị y tá nói thẹn đến mức muốn chui xuống đất, lén lút rời khỏi phòng bệnh, gió lạnh quét qua hành lang, thổi tan vài phần sức nóng trên gò má cô, tâm tình không cách nào bình tĩnh, tim đập mãnh liệt.
"Ông xã?" Kỷ Khanh Khanh nói lại lần nữa.
Nhịp tim nhanh hơn.
Là một cẩu độc thân 20 năm, ông xã bà xã hai từ ngữ này trước giờ chỉ nghe thấy trong miệng người khác, chính mình nói, cảm thấy có chút kích thích.
~~"HP +1, HP hiện tại hai tiếng"
Lục Lệ Hành: ? ? ?
"Lục phu nhân, lão tiên sinh nhờ tôi dẫn cô đi văn phòng bác sĩ một lát." Người đàn ông mặc vest đen đi đến phía cô.
Kỷ Khanh Khanh sững sờ, năm giây sau mới có phản ứng, Lục phu nhân là nói cô.
"Anh là ai?"
"Tôi tên là Tần Thiệu."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, đi đến văn phòng.
Bản thân tự hiểu lấy, Kỷ Khanh Khanh biết tác dụng của mình chính là biến bệnh nặng của Lục Lệ Hành thành chuyện vui, hiện tai người mặc dù đã tỉnh, nhưng tình huống tựa hồ không ổn.
Vì tiện chăm sóc thương thế của Lục Lệ Hành, văn phòng bác sĩ nằm cùng tầng với phòng bệnh, cách khoảng hai ba bước chân, trong văn phòng sắc mặt Lục lão tiên sinh rất nghiêm trọng, bầu không khí ngưng đọng.
"Lão tiên sinh, ông tìm tôi?"
Lục lão tiên sinh thấy Kỷ Khanh Khanh đến, vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống, đưa tất cả tư liệu liên quan đến Lục Lệ Hành cho cô.
"Là thế này, vừa rồi tôi và Lục lão tiên sinh trao đổi, thương thế của Lục tiên sinh sau vụ tai nạn rất nặng, hô hấp suy yếu, đặc biệt là tim phổi thận, rất nghiêm trọng, qua một tháng cứu chữa, bệnh viện sau khi tiến hành toàn bộ xét nghiệm và trị liệu, chúng ta cho rằng y học hiện đại đã không có cách nào cứu vãn sinh mệnh của Lục tiên sinh nữa rồi."
Mặc dù đã sớm biết sự tình này, nhưg Kỷ Khanh Khanh nghe chính bác sĩ Trần nói thẳng như vậy, lòng có chút buồn bã.
"Với tư cách là bác sĩ, tôi có đề nghị, hãy cố gắng để Lục tiên sinh trong thời gian cuối cùng này không còn gì tiếc nuối."
Tim Kỷ Khanh Khanh lộp bộp một tiếng.
"Ta dự định để Lục Lệ Hành xuất viện... về nhà." Lục lão tiên sinh mệt mỏi nói.
Trong thời gian một tháng qua đã làm ông có tâm niệm này, mỗi đêm đều thấp thỏm bất an không cách nào ngủ được.
Lá rụng về cội, người thế hệ trước đều có suy nghĩ như vậy.
"Lão tiên sinh, tôi..."
"Cô yên tâm, lời ta từng nói ta sẽ giữ lời, chuyện của cô ta sẽ giải quyết giúp cô, cô chính là vợ của Lục Lệ Hành, ta hy vọng trong mấy ngày tới cô có thể tiếp tục bên cạnh nó."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, "Ông yên tâm, tôi hiểu rồi."
Bác sĩ chẩn bệnh cuối cùng, cơ hồ muốn làm một lần cuối cho sinh mệnh của Lục Lệ Hành, Lục lão tiên sinh và Kỷ Khanh Khanh nghe bác sĩ bàn giao vài vấn đề, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Kỷ Khanh Khanh đối với tính mạng mang lòng kính sợ, mặc dù mục đích là di sản 100 tỷ của Lục Lệ Hành, nhưng cũng không thể vui vẻ với một người sắp chết.
Trong tiểu thuyết chỉ sơ lược cái chết của Lục Lệ Hành, nhưng với người đang sống sờ sờ trước mặt cô, cũng cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Người đàn ông đẹp trai như vậy lại chết trẻ, quá đáng tiếc.
Cô xinh đẹp như vậy lại làm quả phụ, vô cùng đáng tiếc.
Edit: phuongchuchoe
"Khanh Khanh..."
Kỷ Khanh Khanh cầm tay nắm cửa, nghe vậy quay người lại nhìn về phía Lục Lệ Hành, thấy sắc mặt anh đột nhiên khó coi, nghĩ thân thể anh không thoải mái, bước nhanh đến trước mặt anh, "Anh không sao chứ?" Nói xong liền định bấm nút thông báo ở đầu giường.
Lục Lệ Hành một phen nắm lấy tay cô, ngăn cản hành động của cô.
"Tôi không sao."
Đang lúc lôi lôi kéo kéo, Kỷ Khanh Khanh không thể không tự chủ cúi đầu, đối mặt với Lục Lệ Hành, khoảng cách gần trong gang tấc thấy mặt mình phóng đại trong mắt anh, khí tức của đàn ông xông vào mũi, nhịp tim của Kỷ Khanh Khanh đột nhiên gia tốc, trong lòng bàn tay rịn ra tầng mồ hôi mỏng, vô ý thức đỏ mặt.
Không thể không thừa nhận, dung mạo của Lục Lệ Hành rất đẹp, ngũ quan sắc bén, mặt mày thâm thuý, có lẽ đứng trên cao đã lâu, ra lệnh đã quen, chỉ với một ánh mắt nhẹ nhàng, lại có thể khiến cho người đối mặt mặt đỏ tới mang tai không dám đối mặt.
Cô khẽ chớp mắt, dưới tầm mắt rũ xuống, nhìn thấy bàn tay sạch sẽ đang nắm lấy cổ tay mình.
Bàn tay xương khớp rõ ràng, trong lòng bàn tay không có độ ấm hơi lạnh lẽo, có cảm giác rất nhiều sức lực.
Kỷ Khanh Khanh bỗng nhiên rút mạnh tay về, xoa xoa cổ tay ửng hồng.
"Kỷ Khanh Khanh..." Lục Lệ Hành nhắm mắt ,"Vừa rồi tôi nói, cô có thể thể hiện thân phận mình chính là, cô là vợ mà ông đã tìm cho tôi, được ông tôi công nhận, từ hôm nay trở đi, cô chính là ... bà xã của ta"
~~"Còn một phút đồng hồ cuối cùng."
Lục Lệ Hành:" Cô đã hiểu chưa...bà xã"
Kỷ Khanh Khanh ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Cô không có ngốc, Lục Lệ Hành mới vừa nói ra lời kia, giọng nói đó, chẳng phải có ý tứ cô còn chưa rõ sao?
Không phải hy vọng cuộc sống sau này cô sống với thân phận mình, đừng mong rằng gả cho Lục Lệ Hành mà có thể ở bên ngoài dùng thân phận Lục phu nhân muốn làm gì thì làm sao?
Sao vừa quay người đã công nhận cô rồi?
Kỷ Khanh Khanh đáp qua loa, "Tôi đã biết."
Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, "Cô đã hiểu, vậy về sau xưng hô với tôi thế nào?"
Kỷ Khanh Khanh kiên nhẫn hỏi dò "Lục tiên sinh?"
~~"Còn 30 giây."
Lục Lệ Hành mặt trầm xuống, " Bây giờ tôi với cô là quan hệ vợ chồng!"
"... Lệ Hành?" Dữ cái gì!
~~"Còn 20 giây."
Trái tim mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, Lục Lệ Hành thở sâu, gằn từng chữ: "Bà! Xã!"
À.
Hiểu rồi.
Lục Lệ Hành có ham muốn chiếm hữu muốn mình gọi anh ta là ông xã?
Trong tiểu thuyết nói sao nhỉ, Lục Lệ Hành đối với thứ thuộc về mình có ham muốn chiếm hữu biến thái.
Nhưng mà mới ngày đầu tiên còn muốn cô gọi anh ta là ông xã?
Cô chưa từng yêu đương, hiện tại đã đến level trở thành bà xã?
Cẩu độc thân hơn hai mươi năm Kỷ Khanh Khanh có chút kháng cự, muốn quay người bỏ đi, không muốn làm theo ý anh ta.
Nhưng trong nháy mắt Kỷ Khanh Khanh quay người bước đi, Lục Lệ Hành một phát bắt được cổ tay cô, sức lực rất mạnh, Kỷ Khanh Khanh trực tiếp bị anh lôi đến cạnh giường, thậm chí ngồi lên giường bệnh, tựa vào trong ngực anh.
Kỷ Khanh Khanh chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!
"Anh làm gì vậy?"
Cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra, y tá bưng khay tiến vào , " Lục tiên sinh.." Vậy mà có thể nhìn thấy 'không khí thân mật' 'vợ chồng son', y tá nhỏ bé cằm kém chút nữa rơi xuống đất, mang vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan xấu hổ đứng bên cửa, tiến không được lùi không xong.
"Y tá đến rồi!" Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, cực lực muốn hất tay của Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh nói với y tá: "Không có gì đâu, cô đến đây đi."
~~"Còn 10 giây"
" Kỷ Khanh Khanh!"
Kỷ Khanh Khanh ngại khi có mặt người ngoài ở đây, âm thanh hận không thể một ngụm cắn chết anh ta , "Có người đến! Có chuyện gì một lát nói sau được không hả?"
"Ra ngoài!" Lục Lệ Hành nói với ý ta nọ.
~~"Còn 5 giây"
Trái tim đau nhói.
Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, quyết không đạt mục đích không bỏ cuộc. "Bà! Xã!"
Kỷ Khanh Khanh tức muốn chết, dùng sức cũng không thoát được khỏi tay Lục Lệ Hành, rơi vào đường cùng cắn răng hô : "Ông xã!"
Lớn đến nỗi chấn động phòng bệnh.
"Rồi đó! Thả tôi ra!"
Lục Lệ Hành buông tay cô.
~~"Hoàn thành nhiệm vụ, HP +1, HP hiện tại 1 tiếng đồng hồ.
Sự đau đớn ở trái tim biến mất.
Lục Lệ Hành dựa vào phía sau một chút, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu y tá gượng cười bước đến giường bênh, "Lục tên sinh, Lục phu nhân... thật là thân mật nha."
Kỷ Khanh Khanh hô hai tiếng "Ông xa" miệng đắng lưỡi khô, lại bị y tá nói thẹn đến mức muốn chui xuống đất, lén lút rời khỏi phòng bệnh, gió lạnh quét qua hành lang, thổi tan vài phần sức nóng trên gò má cô, tâm tình không cách nào bình tĩnh, tim đập mãnh liệt.
"Ông xã?" Kỷ Khanh Khanh nói lại lần nữa.
Nhịp tim nhanh hơn.
Là một cẩu độc thân 20 năm, ông xã bà xã hai từ ngữ này trước giờ chỉ nghe thấy trong miệng người khác, chính mình nói, cảm thấy có chút kích thích.
~~"HP +1, HP hiện tại hai tiếng"
Lục Lệ Hành: ? ? ?
"Lục phu nhân, lão tiên sinh nhờ tôi dẫn cô đi văn phòng bác sĩ một lát." Người đàn ông mặc vest đen đi đến phía cô.
Kỷ Khanh Khanh sững sờ, năm giây sau mới có phản ứng, Lục phu nhân là nói cô.
"Anh là ai?"
"Tôi tên là Tần Thiệu."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, đi đến văn phòng.
Bản thân tự hiểu lấy, Kỷ Khanh Khanh biết tác dụng của mình chính là biến bệnh nặng của Lục Lệ Hành thành chuyện vui, hiện tai người mặc dù đã tỉnh, nhưng tình huống tựa hồ không ổn.
Vì tiện chăm sóc thương thế của Lục Lệ Hành, văn phòng bác sĩ nằm cùng tầng với phòng bệnh, cách khoảng hai ba bước chân, trong văn phòng sắc mặt Lục lão tiên sinh rất nghiêm trọng, bầu không khí ngưng đọng.
"Lão tiên sinh, ông tìm tôi?"
Lục lão tiên sinh thấy Kỷ Khanh Khanh đến, vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống, đưa tất cả tư liệu liên quan đến Lục Lệ Hành cho cô.
"Là thế này, vừa rồi tôi và Lục lão tiên sinh trao đổi, thương thế của Lục tiên sinh sau vụ tai nạn rất nặng, hô hấp suy yếu, đặc biệt là tim phổi thận, rất nghiêm trọng, qua một tháng cứu chữa, bệnh viện sau khi tiến hành toàn bộ xét nghiệm và trị liệu, chúng ta cho rằng y học hiện đại đã không có cách nào cứu vãn sinh mệnh của Lục tiên sinh nữa rồi."
Mặc dù đã sớm biết sự tình này, nhưg Kỷ Khanh Khanh nghe chính bác sĩ Trần nói thẳng như vậy, lòng có chút buồn bã.
"Với tư cách là bác sĩ, tôi có đề nghị, hãy cố gắng để Lục tiên sinh trong thời gian cuối cùng này không còn gì tiếc nuối."
Tim Kỷ Khanh Khanh lộp bộp một tiếng.
"Ta dự định để Lục Lệ Hành xuất viện... về nhà." Lục lão tiên sinh mệt mỏi nói.
Trong thời gian một tháng qua đã làm ông có tâm niệm này, mỗi đêm đều thấp thỏm bất an không cách nào ngủ được.
Lá rụng về cội, người thế hệ trước đều có suy nghĩ như vậy.
"Lão tiên sinh, tôi..."
"Cô yên tâm, lời ta từng nói ta sẽ giữ lời, chuyện của cô ta sẽ giải quyết giúp cô, cô chính là vợ của Lục Lệ Hành, ta hy vọng trong mấy ngày tới cô có thể tiếp tục bên cạnh nó."
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, "Ông yên tâm, tôi hiểu rồi."
Bác sĩ chẩn bệnh cuối cùng, cơ hồ muốn làm một lần cuối cho sinh mệnh của Lục Lệ Hành, Lục lão tiên sinh và Kỷ Khanh Khanh nghe bác sĩ bàn giao vài vấn đề, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Kỷ Khanh Khanh đối với tính mạng mang lòng kính sợ, mặc dù mục đích là di sản 100 tỷ của Lục Lệ Hành, nhưng cũng không thể vui vẻ với một người sắp chết.
Trong tiểu thuyết chỉ sơ lược cái chết của Lục Lệ Hành, nhưng với người đang sống sờ sờ trước mặt cô, cũng cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Người đàn ông đẹp trai như vậy lại chết trẻ, quá đáng tiếc.
Cô xinh đẹp như vậy lại làm quả phụ, vô cùng đáng tiếc.