Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Vợ chồng ân ái, đầu tiên phải tập gọi "Ông xã" (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé
Cảm ơn bạn @lxlxsso đã tặng mình chiếc ảnh bìa dễ thương xinh xắn này nhé
Xem ảnh 1
Edit: phuongchuchoe
Mãi cho đến khi trên đường trở về, đại não của Kỷ Khanh Khanh vẫn trống rỗng.
Mặc dù có hoài nghi với thân thể của Lục Lệ Hành, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, dưới điều kiện của y học ngày nay, Kỷ Khanh Khanh cũng không cho rằng bệnh viện lớn nhất của thành phố Hải Tân sẽ làm ra loai chuyện thần thánh như vậy, huống hồ trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành đã sớm chết rồi.
Vậy tại sao Lục Lệ Hành còn chưa chết?
Chẳng lẽ thật sự bởi vì chuyện 'xung hỉ' với mình là nguyên nhân làm cho Lục Lệ Hành bình phục?
Kỷ Khanh Khanh xoá ý nghĩ này trong đầu, loại mệnh đề 'xung hỉ' này không có căn cứ khoa học, không thể tin.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Bất thình lình một âm thanh truyền đến.
Kỷ Khanh Khanh lấy lại tinh thần, nhìn qua bên cạnh thấy ánh mắt hỏi thăm của Lục Lệ Hành, Lục lão tiên sinh ánh mắt hiền lành cũng nhìn sang.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, Lục tiên sinh hồi phục nhanh như vậy, có phải bệnh viện chuẩn đoán sai không."
Bệnh nhân tính mạng hấp hối xuất viện ba ngày, trong vòng ba ngày, không có bất kỳ trị liệu y học nào, bệnh tình vậy mà từng bước chuyển biến tốt đẹp, hồi phục hết thảy.
Chuyện này truyền đi, lịch sử bệnh như vậy, nhất định sẽ làm toàn bộ giới y học khiếp sợ.
"Chuẩn đoán lầm? Làm sao? Cô còn cảm thấy tôi sắp chết? Không phải cô đã nói hy vọng tôi sống tốt sao? Cô còn nói, tôi tuổi trẻ tài cao, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, nếu như có thể, cô còn nguyện ý đem phân nửa sinh mệnh cô cho tôi, không phải đều là lời cô từng nói sao?"
"Không không không, tôi không có ý này, tôi đương nhiên hy vọng anh khoẻ mạnh, ý tôi là ba ngày trước thời điểm anh xuất viện, bệnh viện có lẽ đã chuẩn đoán sai."
"Không kỳ lạ, cũng không chuẩn đoán lầm." Lục lão tiên sinh cười nói, "Khanh Khanh, là cháu có linh."
Kỷ Khanh Khanh cười cười, biết Lục lão tiên sinh nói có linh là chuyện xung hỉ với cô, nhưng mà không thể tưởng tượng được sự tình không thể dùng khoa học để lý giải này, chỉ có thể lấy huyền học làm lý do.
Bất quá, hiện tại Lục Lệ Hành đã khôi phục lại không cần chết, vậy cô về sau cũng không cần làm quả phụ nữa.
Lục Lệ Đình từ nay cũng không thể kế thừa Lục gia, không có Lục Lệ Đình làm chỗ dựa Thẩm Vi Vi trong giới showbiz đoán chừng cũng khó ra mặt, mình cũng không cần lúc nào cũng nghĩ đến tích cóp tiền chạy trốn rời khỏi nam nữ chính.
Đây đúng là... Quá tốt mà!
Cô và Lục Lệ Hành mặc dù không có tình cảm, nhưng cũng không có quan hê, cô sẽ không ngốc giống Kỷ Khanh Khanh trong tiểu thuyết, lúc nên chạy theo tình yêu thì lại tham tiền tài, lúc nên theo đuổi tiền tài thì lại vọng tưởng tình yêu, Lục Lệ Hành có tiền, rất có tiền, không yêu con người anh thì yêu tiền của anh là tốt rồi, nếu Lục Lệ Hành không nguyện ý cho cô tiền cũng được, cô trong giới showbiz có thể tự mình kiếm tiền, cô so với Kỷ Khanh Khanh trong tiểu thuyết còn hiểu rõ hơn, nhất định có thể kiếm được tiền!
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Khanh Khanh không khỏi bật cười ra tiếng.
Không có uy hiếp của nam nữ chính, Kỷ Khanh Khanh đã có thể thấy tiền đồ xán lạn của mình.
Lục lão tiên sinh nhìn Kỷ Khanh Khanh cười, ánh mắt càng thêm từ ái, Lục Lệ Hành bình bình nhìn cô một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Rất nhanh, đã đến Lục gia.
Dì Bùi trong phòng khách nóng lòng chờ tin tức, nghe tiếng xe chạy, vội vàng ra đón.
"Lão tiên sinh, kết quả kiểm tra thế nào?"
Lục Lệ Hành đến bệnh viện kiểm tra mấy canh giờ, dì Bùi nhớ lại Lục Lệ Hành của mấy ngày nay, giống như hồi quang phản chiếu, nhưng so với Lục Lệ Hành thần thái sáng láng, bà chưa bao giờ nghe nói tới.
Càng nghĩ càng thấy chính là bệnh tình Lục Lệ Hành đã chuyển biến tốt đẹp.
Lão tiên sinh đã quét sạch vẻ lo lắng của một tháng nay, cười nói: "Bác sĩ nói, thân thể Lệ Hành chuyển biến tốt đẹp, đã không có gì đáng ngại nữa."
Dì Bùi nghe thấy lời này sửng sốt một lúc, quả thực không thể tin được.
"Là thật sao? Thiếu gia chuyện này là thật sao?"
Lục Lệ Hành gật đầu, "Dì Bùi, đã để bà lo lắng rồi."
Dì Bùi chắp tay trước ngực, thở dài một hơi, "Tôi biết mà, tôi biết mà! Thiếu gia ở hiền tự khắc gặp lành, nhất định không có chuyện gì, đây là ông trời phù hộ!"
Nói xong, dì Bùi tựa hồ nói to, "Đúng rồi, tôi phải đi chuẩn bị một trái bưởi, cho thiếu gia tắm giải trừ xui xẻo."
"Dì Bùi, không cần."
"Sao lại không cần? Cậu vừa từ bệnh viện trở về, trên người còn có mùi sát trùng, tắm một chút, xui xẻo qua đi."
Đối mặt với dì Bùi đang lải nhải, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ thoả hiệp.
Có người hầu từ bên ngoài tiến vào, nói là có hẹn với Lục lão tiên sinh.
Những ngày này thân thể Lục lão tiên sinh không tốt, một mực trong phòng nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mình hẹn với người nào, chính ông cũng không rõ.
Người đến là một người đàn ông có hơi mập mạp, mắt híp híp, mặc âu phục chỉnh tề, trên tay là một cặp công văn mới tính, ánh mắt lưu luyến nhìn bên trong Lục gia, co quắp nhận lấy ly trà dì Bùi bưng đến.
"Cậu là..."
Sắc mặt người đến nặng nề nhìn Lục lão tiên sinh, tự giới thiệu, "Lục lão tiên sinh, tôi họ Vương, ngài gọi tôi là tiểu Vương là được rồi, vừa rồi phát sinh loại sự tình ngoài cửa, hy vọng ngài vô luận như thế nào nhanh chóng nhớ lại. Ngài uỷ thác cho công ty tôi xử lý một chuyện, chúng tôi đã làm xong rồi."
"Uỷ thác công ty các anh xử lý một chuyện?"
Vương tiên sinh đem mấy tập tư liệu từ trong túi lấy ra. "Ngài nhìn xem, đây đều là mộ viên phù hợp với yêu cầu của ngài, đều là nơi non xanh nước biếc gần núi, nằm cạnh sông hồ rất đẹp, lăng mộ Bàn Long, vị trí cao nhất kia dành cho ngài lưu lại, đây là vịnh nước suối, còn có cái này, đều là mộ viên nhất đẳng, bất kể là phong cảnh hay phong thuỷ, đều rất tốt, ngài nhìn xem, vừa ý cái nào?"
Vương tiên sinh chỉ mãi lo chào hàng mộ viên tuyệt đỉnh của mình, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của người khác, giờ phút này người mua ngồi đối diện với hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.
Lục lão tiên sinh không nói gì, nhưng sự vui vẻ trên mặt Vưong tiên sinh căng lên không ít.
Ba ngày trước thời điểm từ bệnh viện trở về, chính là Tần Thiệu an bài cho hắn chuẩn bị hậu sự cho Lục Lệ Hành, nhưng hôm nay bệnh tình của Lục Lệ Hành khởi sắc, với những chuẩn bị như thế này, chính là xúi quẩy.
Nửa ngày không nghe thấy tiếng trả lời của Lục lão tiên sinh rốt cuộc rốt cuộc cũng nhận ra bầu không khí không đúng lắm, một mình hắn kết thúc chào hàng, nhìn sắc mặt âm trầm của llts, dò hòi: "Lão tiên sinh cảm thấy mấy cái mộ viên này đều không tốt? Không vấn đề, công ty chúng tôi còn có nhiều mộ viên tốt hơn thế này, nhất định sẽ an bày hậu sự của Lục tiên sinh thoả đáng!"
" Khụ khụ---" Kỷ Khanh Khanh thật sự là không nhịn được cười ra tiếng.
Lục Lệ Hành nhíu mày một cái, đưa tay nhận lấy tư liệu của Vương tiên sinh, mở ra, "Tôi thấy mộ viên Bàn Long này cũng được, chọn cái này đi."
Vương tiên sinh hiển nhiên chưa từng gặp Lục Lệ Hành, "Ánh mắt của ngài thật tốt, mộ viên Bàn Long này chính là cái tốt nhất, là sự lựa chọn tốt tuyệt đối, cũng không biết ngài đây là..."
"Ông chọn mộ viên cho tôi, cũng không biết tôi là ai?"
"Tôi chọn mộ viên cho ngài?" Vị Vương tiên sinh này ngốc một lát, trong nhất thời không kịp phản ứng.
"Lệ Hành, việc mộ viên này sau hãy nói, cháu vừa từ bệnh viện trở về, xúi quẩy!"
Lục Lệ Hành đã chết qua một lần, không còn gì để kiêng kị, thản nhiên nói, "Ông nội, ông không cần phải kiêng kị, sinh lão bệnh tử chính là nhân gian thường tình, con người đều sẽ trải qua, hiện tại chuẩn bị cho bản thân, cũng không tính là sớm."
Vương tiên sinh một bên nghe nói chuyện, hoàn toàn không dám mở miệng, hắn còn nơi nào không hiểu chứ, bệnh của Lục Lệ Hành nguyên bản sắp chết hiện tại chuyển biến tốt đẹp, có nơi nào cần dùng đến mồ mả không, hắn không biết mình đang đứng trước họng súng, còn nhiệt tình đề cử mộ viên nào đẹp, Vương tiên sinh suy đoán, lại qua vài phút sau, hắn liền bị kéo ra.
"Lăng mộ Bàn Long này đi."
Vương tiên sinh liên tục gật gật đầu, hai tay đưa tư liệu cho Lục Lệ Hành.
"Vậy... Vậy được, bây giờ tôi về công ty, giúp ngài xử lý."
Lục Lệ Hành nhấc mi mắt lên, Vương tiên sinh khẽ run rẩy, "Mạn phép xử lý giúp ngài?"
Kỷ Khanh Khanh ở bên kia nhịn đến khó chịu, Lục Lệ Hành lạnh lùng lườm cô một cái, "Muốn cười thì cứ cười."
"Ha ha ha..."
"Cũng chọn cho cô ta thêm một huyệt mộ Bàn Long đi."
Kỷ Khanh Khanh :"..."
"Vị tiểu thư này là..."
Lục Lệ Hành giới thiệu: "Phu nhân của tôi."
"Thì ra là Lục phu nhân." Vương tiên sinh cười nói: "Nếu như vậy, tôi thay ngài và Lục phu nhân chọn một mộ dành cho hai vợ chồng, mặt hướng về phía Nam mùa xuân hoa nở đủ loại, ngài thấy thế nào?"
... Trăm năm sau đêm hôm khuya khoắt còn phải cùng Lục Lệ Hành đi ra ngắm biển?
Kỷ Khanh Khanh chỉ tưởng tượng thôi là thấy cả người không khoẻ.
"Vậy thì cái này, mộ viên theo chương trình xử lý, khi nào làm xong, thì hãy đưa tới cho tôi."
Vương tiên sinh liên tục gật đầu, "Vâng vâng vâng..."
Nói xong, Vương tiên sinh dưới ánh nhìn âm trầm của Lục lão tiên sinh và dì Bùi nơm nớp lo sợ rời khỏi biệt thự.
"Thiếu gia của tôi ơi, cậu bây giờ còn trẻ như vậy, mua mộ viên cái gì! Đó là điềm rất xấu!"
Lục lão tiên sinh khoát tay, "Tốt, chuyện đã mua rồi thì dừng ở đây, để cho người đem đồ vật trong tiểu lâu kia đốt hết đi."
Tiểu lâu là toà bên phải biệt thự, bình thường là nơi người ở, ba ngày trước Lục lão tiên sinh để cho người ta chuẩn bị tang lễ ở đó, bên trong có không ít đồ vật trong tang lễ.
Ông mắt nhìn Lục Lệ Hành, "Lệ Hành, cháu vừa từ bệnh viện trở về, vào phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Lại dời ánh mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh, "Khanh Khanh, ta có vài lời muốn nói với cháu, cháu đến thư phòng cùng ta, chúng ta tâm sự một lát, được không cháu?"
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, hung hăng trừng Lục Lệ Hành mua huyệt mộ cho cô một chút, sau đó đi vào thư phòng Lục gia, Lục lão tiên sinh để cô ngồi trên ghế salon trong thư phòng.
Ông lão hoà ái dễ gần, nhìn Kỷ Khanh Khanh giống như cháu gái ruột, "Thế nào? Mấy ngày nay ở Lục gia cháu đã quen thuộc chưa?"
Kỷ Khanh Khanh ước chừng cũng đoán được Lục lão tiên sinh muốn nói gì với mình, nhẹ gật đầu: "Tốt ạ."
"Quen thuộc là tốt rồi, cháu cần gì, cứ nói với dì Bùi, bà ấy sẽ giúp cháu thoả đáng." Lão tiên sinh ánh mắt hiền lành cười nhìn cô, "Khanh Khanh à, ngày hôn nay tìm cháu, ông cũng không vòng vo, nguyên nhân ba ngày trước ông tìm cháu ông nghĩ cháu nên biết rõ ràng, Lệ Hành nó là chính một tay ông nuôi lớn, lúc trước bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, chỉ cần có một tia hy vọng ông cũng không bỏ qua."
"Lão tiên sinh, cháu có thể hiểu được tấm lòng ông."
Lục lão tiên sinh trấn an cười nói, "Đứa nhỏ, cảm ơn cháu hiểu ý, cũng cảm ơn cháu ban đầu đáp ứng ông, nếu không, hôm nay Lệ Hành có thể tỉnh lại hay không, còn chưa biết được."
Kỷ Khanh Khanh vội nói: "Ông đừng nói vậy, cháu kỳ thật cái gì cũng chưa làm."
Lục lão tiên sinh thần bí cười cười, "Cháu kết hôn với Lệ Hành, chính là sự trợ giúp lớn nhất với Lệ Hành, hiện tại nó đã tỉnh, ông nghĩ muốn hỏi cháu một chút, cháu có nguyện ý tiếp tục ở lại Lục gia không?"
Kỷ Khanh Khanh hơi ngơ ngác.
"Cháu đừng hiểu lầm, ông chẳng qua cảm thấy, hai cháu trẻ tuổi muốn theo đuổi lưỡng tình tương duyệt*, ông đem cháu và Lệ Hành cưỡng ép ở bên nhau, đáy lòng cháu chắc cũng không nguyện ý."
*song phương có tình cảm với nhau
Kỷ Khanh Khanh xấu hổ cười cười, không nói gì.
"Kỳ thật từ xưa đến nay, tình yêu cho tới bây giờ cũng không phải là một phần của hôn nhân, xưa nay cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ông cùng với bà nội Lệ Hành trước đó kết hôn, đến gương mặt bà ấy ông cũng chưa thấy qua, chứ đừng nói đến chuyện tình cảm, sau khi kết hôn đến ngày thứ ba mới nói với nhau câu đầu tiên, cho dù như vậy, cũng không thể ngăn trở ông yêu bà ấy, yêu đương cũng tốt, hôn nhân cũng tốt, chỉ cần tìm thấy người thích hợp trong lòng mình là tốt nhất rồi."
Lục lão tiên sinh dừng lại một chút, "Xã hội bây giờ thay đổi, tuổi trẻ tụi cháu đều khát vọng tự do, hy vọng kết hôn vì tình yêu, cháu và Lệ Hành không có cơ sở tình cảm, nhưng cháu có bằng lòng thử một chút không? Cho Lệ Hành nó một cợ hội?" Lục lão tiên sinh cười cười, "Đương nhiên là, nếu cháu không nguyện ý ông cũng không cưỡng cầu, cháu kết hôn với Lệ Hành, nếu như ly hôn, cháu nên đến bộ phận kia, ông nhất định cho cháu."
Nên đến bộ phận kia?
Kỷ Khanh Khanh tim nhảy liên hồi.
Cô bây giờ là vợ chồng cùng với Lục Lệ Hành, nếu như ly hôn với Lục Lệ Hành, vậy toà án cũng sẽ chia một phần tài sản cho cô.
Lục Lệ Hành gia tài bạc tỷ, có thể an độ quãng đời còn lại của cô đầy đủ từ móng tay đến sợi tóc, huống chi còn phân chia tài sản.
"Kỳ thật ông thấy rất có lỗi với đứa nhỏ Lệ Hành, Lục gia toàn bộ đều nhờ nó gánh vác, không có bất kỳ thời gian nào thuộc về mình, chứ đừng nói là chuyện yêu đương với con gái người ta, ông hy vọng nó có thể thành gia, thế nhưng đến chuyện này nó lại qua loa tắc trách, nhưng mà với cháu không giống."
"Cháu? Lão tiên sinh, ông đừng đùa cháu, cháu có nơi nào không giống chứ?"
"Cháu đương nhiên không giống, Khanh Khanh, ông nói thật với cháu, cho tới bây giờ ông chưa bao giờ thấy Lệ Hành chấp nhận chủ động đến gần phụ nữ, cháu là người đầu tiên."
Chủ động tiếp cận phụ nữ?
Kỷ Khanh Khanh cẩn thận nghĩ nghĩ, lão tiên sinh nói không phải là tối hôm qua đồng giường cộng chẩm, và nụ hôn chúc buổi sáng tốt lành sao?
Lục Lệ Hành này cũng không giống như lời của Lục lão tiên sinh nói, là tên đàn ông không muốn tiếp xúc với phái nữ mà.
"Chuyện này ông hy vọng cháu có thể suy nghĩ thật kỹ, Lệ Hành là người đàn ông có thể đảm đương trách nhiệm, cháu gả cho nó, sẽ không chịu thiệt thòi."
Lục Lệ Hành người đàn ông này tất nhiên sẽ không kém, không chỉ không kém, mà lại còn là tốt nhất.
Loại sự tình như lấy chồng này, hoặc là cưới người mình yêu, hoặc là cưới vì tiền bạc, Lục Lệ Hành có tiền lại đẹp trai, nhìn thế nào cũng thấy Kỷ Khanh Khanh cô hưởng lợi, cô không có gì để bắt bẻ, nhưng chuyện này từ trong miệng Lục lão tiên sinh nói ra, giống như sợ cô không chấp nhận Lục Lệ Hành?
"Lão tiên sinh, ông giúp cháu giải quyết sự kiên kia cháu vẫn luôn rất biết ơn ông, ông yên tâm, cháu về sau ở Lục gia sẽ chăm sóc ông thật tốt."
Đây xem như là đáp ứng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 14: Vợ chồng ân ái, bắt đầu phải tập gọi "Ông xã".
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé
Cảm ơn bạn @lxlxsso đã tặng mình chiếc ảnh bìa dễ thương xinh xắn này nhé
Xem ảnh 1
Edit: phuongchuchoe
Mãi cho đến khi trên đường trở về, đại não của Kỷ Khanh Khanh vẫn trống rỗng.
Mặc dù có hoài nghi với thân thể của Lục Lệ Hành, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, dưới điều kiện của y học ngày nay, Kỷ Khanh Khanh cũng không cho rằng bệnh viện lớn nhất của thành phố Hải Tân sẽ làm ra loai chuyện thần thánh như vậy, huống hồ trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành đã sớm chết rồi.
Vậy tại sao Lục Lệ Hành còn chưa chết?
Chẳng lẽ thật sự bởi vì chuyện 'xung hỉ' với mình là nguyên nhân làm cho Lục Lệ Hành bình phục?
Kỷ Khanh Khanh xoá ý nghĩ này trong đầu, loại mệnh đề 'xung hỉ' này không có căn cứ khoa học, không thể tin.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Bất thình lình một âm thanh truyền đến.
Kỷ Khanh Khanh lấy lại tinh thần, nhìn qua bên cạnh thấy ánh mắt hỏi thăm của Lục Lệ Hành, Lục lão tiên sinh ánh mắt hiền lành cũng nhìn sang.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, Lục tiên sinh hồi phục nhanh như vậy, có phải bệnh viện chuẩn đoán sai không."
Bệnh nhân tính mạng hấp hối xuất viện ba ngày, trong vòng ba ngày, không có bất kỳ trị liệu y học nào, bệnh tình vậy mà từng bước chuyển biến tốt đẹp, hồi phục hết thảy.
Chuyện này truyền đi, lịch sử bệnh như vậy, nhất định sẽ làm toàn bộ giới y học khiếp sợ.
"Chuẩn đoán lầm? Làm sao? Cô còn cảm thấy tôi sắp chết? Không phải cô đã nói hy vọng tôi sống tốt sao? Cô còn nói, tôi tuổi trẻ tài cao, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, nếu như có thể, cô còn nguyện ý đem phân nửa sinh mệnh cô cho tôi, không phải đều là lời cô từng nói sao?"
"Không không không, tôi không có ý này, tôi đương nhiên hy vọng anh khoẻ mạnh, ý tôi là ba ngày trước thời điểm anh xuất viện, bệnh viện có lẽ đã chuẩn đoán sai."
"Không kỳ lạ, cũng không chuẩn đoán lầm." Lục lão tiên sinh cười nói, "Khanh Khanh, là cháu có linh."
Kỷ Khanh Khanh cười cười, biết Lục lão tiên sinh nói có linh là chuyện xung hỉ với cô, nhưng mà không thể tưởng tượng được sự tình không thể dùng khoa học để lý giải này, chỉ có thể lấy huyền học làm lý do.
Bất quá, hiện tại Lục Lệ Hành đã khôi phục lại không cần chết, vậy cô về sau cũng không cần làm quả phụ nữa.
Lục Lệ Đình từ nay cũng không thể kế thừa Lục gia, không có Lục Lệ Đình làm chỗ dựa Thẩm Vi Vi trong giới showbiz đoán chừng cũng khó ra mặt, mình cũng không cần lúc nào cũng nghĩ đến tích cóp tiền chạy trốn rời khỏi nam nữ chính.
Đây đúng là... Quá tốt mà!
Cô và Lục Lệ Hành mặc dù không có tình cảm, nhưng cũng không có quan hê, cô sẽ không ngốc giống Kỷ Khanh Khanh trong tiểu thuyết, lúc nên chạy theo tình yêu thì lại tham tiền tài, lúc nên theo đuổi tiền tài thì lại vọng tưởng tình yêu, Lục Lệ Hành có tiền, rất có tiền, không yêu con người anh thì yêu tiền của anh là tốt rồi, nếu Lục Lệ Hành không nguyện ý cho cô tiền cũng được, cô trong giới showbiz có thể tự mình kiếm tiền, cô so với Kỷ Khanh Khanh trong tiểu thuyết còn hiểu rõ hơn, nhất định có thể kiếm được tiền!
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Khanh Khanh không khỏi bật cười ra tiếng.
Không có uy hiếp của nam nữ chính, Kỷ Khanh Khanh đã có thể thấy tiền đồ xán lạn của mình.
Lục lão tiên sinh nhìn Kỷ Khanh Khanh cười, ánh mắt càng thêm từ ái, Lục Lệ Hành bình bình nhìn cô một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Rất nhanh, đã đến Lục gia.
Dì Bùi trong phòng khách nóng lòng chờ tin tức, nghe tiếng xe chạy, vội vàng ra đón.
"Lão tiên sinh, kết quả kiểm tra thế nào?"
Lục Lệ Hành đến bệnh viện kiểm tra mấy canh giờ, dì Bùi nhớ lại Lục Lệ Hành của mấy ngày nay, giống như hồi quang phản chiếu, nhưng so với Lục Lệ Hành thần thái sáng láng, bà chưa bao giờ nghe nói tới.
Càng nghĩ càng thấy chính là bệnh tình Lục Lệ Hành đã chuyển biến tốt đẹp.
Lão tiên sinh đã quét sạch vẻ lo lắng của một tháng nay, cười nói: "Bác sĩ nói, thân thể Lệ Hành chuyển biến tốt đẹp, đã không có gì đáng ngại nữa."
Dì Bùi nghe thấy lời này sửng sốt một lúc, quả thực không thể tin được.
"Là thật sao? Thiếu gia chuyện này là thật sao?"
Lục Lệ Hành gật đầu, "Dì Bùi, đã để bà lo lắng rồi."
Dì Bùi chắp tay trước ngực, thở dài một hơi, "Tôi biết mà, tôi biết mà! Thiếu gia ở hiền tự khắc gặp lành, nhất định không có chuyện gì, đây là ông trời phù hộ!"
Nói xong, dì Bùi tựa hồ nói to, "Đúng rồi, tôi phải đi chuẩn bị một trái bưởi, cho thiếu gia tắm giải trừ xui xẻo."
"Dì Bùi, không cần."
"Sao lại không cần? Cậu vừa từ bệnh viện trở về, trên người còn có mùi sát trùng, tắm một chút, xui xẻo qua đi."
Đối mặt với dì Bùi đang lải nhải, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ thoả hiệp.
Có người hầu từ bên ngoài tiến vào, nói là có hẹn với Lục lão tiên sinh.
Những ngày này thân thể Lục lão tiên sinh không tốt, một mực trong phòng nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mình hẹn với người nào, chính ông cũng không rõ.
Người đến là một người đàn ông có hơi mập mạp, mắt híp híp, mặc âu phục chỉnh tề, trên tay là một cặp công văn mới tính, ánh mắt lưu luyến nhìn bên trong Lục gia, co quắp nhận lấy ly trà dì Bùi bưng đến.
"Cậu là..."
Sắc mặt người đến nặng nề nhìn Lục lão tiên sinh, tự giới thiệu, "Lục lão tiên sinh, tôi họ Vương, ngài gọi tôi là tiểu Vương là được rồi, vừa rồi phát sinh loại sự tình ngoài cửa, hy vọng ngài vô luận như thế nào nhanh chóng nhớ lại. Ngài uỷ thác cho công ty tôi xử lý một chuyện, chúng tôi đã làm xong rồi."
"Uỷ thác công ty các anh xử lý một chuyện?"
Vương tiên sinh đem mấy tập tư liệu từ trong túi lấy ra. "Ngài nhìn xem, đây đều là mộ viên phù hợp với yêu cầu của ngài, đều là nơi non xanh nước biếc gần núi, nằm cạnh sông hồ rất đẹp, lăng mộ Bàn Long, vị trí cao nhất kia dành cho ngài lưu lại, đây là vịnh nước suối, còn có cái này, đều là mộ viên nhất đẳng, bất kể là phong cảnh hay phong thuỷ, đều rất tốt, ngài nhìn xem, vừa ý cái nào?"
Vương tiên sinh chỉ mãi lo chào hàng mộ viên tuyệt đỉnh của mình, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của người khác, giờ phút này người mua ngồi đối diện với hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.
Lục lão tiên sinh không nói gì, nhưng sự vui vẻ trên mặt Vưong tiên sinh căng lên không ít.
Ba ngày trước thời điểm từ bệnh viện trở về, chính là Tần Thiệu an bài cho hắn chuẩn bị hậu sự cho Lục Lệ Hành, nhưng hôm nay bệnh tình của Lục Lệ Hành khởi sắc, với những chuẩn bị như thế này, chính là xúi quẩy.
Nửa ngày không nghe thấy tiếng trả lời của Lục lão tiên sinh rốt cuộc rốt cuộc cũng nhận ra bầu không khí không đúng lắm, một mình hắn kết thúc chào hàng, nhìn sắc mặt âm trầm của llts, dò hòi: "Lão tiên sinh cảm thấy mấy cái mộ viên này đều không tốt? Không vấn đề, công ty chúng tôi còn có nhiều mộ viên tốt hơn thế này, nhất định sẽ an bày hậu sự của Lục tiên sinh thoả đáng!"
" Khụ khụ---" Kỷ Khanh Khanh thật sự là không nhịn được cười ra tiếng.
Lục Lệ Hành nhíu mày một cái, đưa tay nhận lấy tư liệu của Vương tiên sinh, mở ra, "Tôi thấy mộ viên Bàn Long này cũng được, chọn cái này đi."
Vương tiên sinh hiển nhiên chưa từng gặp Lục Lệ Hành, "Ánh mắt của ngài thật tốt, mộ viên Bàn Long này chính là cái tốt nhất, là sự lựa chọn tốt tuyệt đối, cũng không biết ngài đây là..."
"Ông chọn mộ viên cho tôi, cũng không biết tôi là ai?"
"Tôi chọn mộ viên cho ngài?" Vị Vương tiên sinh này ngốc một lát, trong nhất thời không kịp phản ứng.
"Lệ Hành, việc mộ viên này sau hãy nói, cháu vừa từ bệnh viện trở về, xúi quẩy!"
Lục Lệ Hành đã chết qua một lần, không còn gì để kiêng kị, thản nhiên nói, "Ông nội, ông không cần phải kiêng kị, sinh lão bệnh tử chính là nhân gian thường tình, con người đều sẽ trải qua, hiện tại chuẩn bị cho bản thân, cũng không tính là sớm."
Vương tiên sinh một bên nghe nói chuyện, hoàn toàn không dám mở miệng, hắn còn nơi nào không hiểu chứ, bệnh của Lục Lệ Hành nguyên bản sắp chết hiện tại chuyển biến tốt đẹp, có nơi nào cần dùng đến mồ mả không, hắn không biết mình đang đứng trước họng súng, còn nhiệt tình đề cử mộ viên nào đẹp, Vương tiên sinh suy đoán, lại qua vài phút sau, hắn liền bị kéo ra.
"Lăng mộ Bàn Long này đi."
Vương tiên sinh liên tục gật gật đầu, hai tay đưa tư liệu cho Lục Lệ Hành.
"Vậy... Vậy được, bây giờ tôi về công ty, giúp ngài xử lý."
Lục Lệ Hành nhấc mi mắt lên, Vương tiên sinh khẽ run rẩy, "Mạn phép xử lý giúp ngài?"
Kỷ Khanh Khanh ở bên kia nhịn đến khó chịu, Lục Lệ Hành lạnh lùng lườm cô một cái, "Muốn cười thì cứ cười."
"Ha ha ha..."
"Cũng chọn cho cô ta thêm một huyệt mộ Bàn Long đi."
Kỷ Khanh Khanh :"..."
"Vị tiểu thư này là..."
Lục Lệ Hành giới thiệu: "Phu nhân của tôi."
"Thì ra là Lục phu nhân." Vương tiên sinh cười nói: "Nếu như vậy, tôi thay ngài và Lục phu nhân chọn một mộ dành cho hai vợ chồng, mặt hướng về phía Nam mùa xuân hoa nở đủ loại, ngài thấy thế nào?"
... Trăm năm sau đêm hôm khuya khoắt còn phải cùng Lục Lệ Hành đi ra ngắm biển?
Kỷ Khanh Khanh chỉ tưởng tượng thôi là thấy cả người không khoẻ.
"Vậy thì cái này, mộ viên theo chương trình xử lý, khi nào làm xong, thì hãy đưa tới cho tôi."
Vương tiên sinh liên tục gật đầu, "Vâng vâng vâng..."
Nói xong, Vương tiên sinh dưới ánh nhìn âm trầm của Lục lão tiên sinh và dì Bùi nơm nớp lo sợ rời khỏi biệt thự.
"Thiếu gia của tôi ơi, cậu bây giờ còn trẻ như vậy, mua mộ viên cái gì! Đó là điềm rất xấu!"
Lục lão tiên sinh khoát tay, "Tốt, chuyện đã mua rồi thì dừng ở đây, để cho người đem đồ vật trong tiểu lâu kia đốt hết đi."
Tiểu lâu là toà bên phải biệt thự, bình thường là nơi người ở, ba ngày trước Lục lão tiên sinh để cho người ta chuẩn bị tang lễ ở đó, bên trong có không ít đồ vật trong tang lễ.
Ông mắt nhìn Lục Lệ Hành, "Lệ Hành, cháu vừa từ bệnh viện trở về, vào phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Lại dời ánh mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh, "Khanh Khanh, ta có vài lời muốn nói với cháu, cháu đến thư phòng cùng ta, chúng ta tâm sự một lát, được không cháu?"
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, hung hăng trừng Lục Lệ Hành mua huyệt mộ cho cô một chút, sau đó đi vào thư phòng Lục gia, Lục lão tiên sinh để cô ngồi trên ghế salon trong thư phòng.
Ông lão hoà ái dễ gần, nhìn Kỷ Khanh Khanh giống như cháu gái ruột, "Thế nào? Mấy ngày nay ở Lục gia cháu đã quen thuộc chưa?"
Kỷ Khanh Khanh ước chừng cũng đoán được Lục lão tiên sinh muốn nói gì với mình, nhẹ gật đầu: "Tốt ạ."
"Quen thuộc là tốt rồi, cháu cần gì, cứ nói với dì Bùi, bà ấy sẽ giúp cháu thoả đáng." Lão tiên sinh ánh mắt hiền lành cười nhìn cô, "Khanh Khanh à, ngày hôn nay tìm cháu, ông cũng không vòng vo, nguyên nhân ba ngày trước ông tìm cháu ông nghĩ cháu nên biết rõ ràng, Lệ Hành nó là chính một tay ông nuôi lớn, lúc trước bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, chỉ cần có một tia hy vọng ông cũng không bỏ qua."
"Lão tiên sinh, cháu có thể hiểu được tấm lòng ông."
Lục lão tiên sinh trấn an cười nói, "Đứa nhỏ, cảm ơn cháu hiểu ý, cũng cảm ơn cháu ban đầu đáp ứng ông, nếu không, hôm nay Lệ Hành có thể tỉnh lại hay không, còn chưa biết được."
Kỷ Khanh Khanh vội nói: "Ông đừng nói vậy, cháu kỳ thật cái gì cũng chưa làm."
Lục lão tiên sinh thần bí cười cười, "Cháu kết hôn với Lệ Hành, chính là sự trợ giúp lớn nhất với Lệ Hành, hiện tại nó đã tỉnh, ông nghĩ muốn hỏi cháu một chút, cháu có nguyện ý tiếp tục ở lại Lục gia không?"
Kỷ Khanh Khanh hơi ngơ ngác.
"Cháu đừng hiểu lầm, ông chẳng qua cảm thấy, hai cháu trẻ tuổi muốn theo đuổi lưỡng tình tương duyệt*, ông đem cháu và Lệ Hành cưỡng ép ở bên nhau, đáy lòng cháu chắc cũng không nguyện ý."
*song phương có tình cảm với nhau
Kỷ Khanh Khanh xấu hổ cười cười, không nói gì.
"Kỳ thật từ xưa đến nay, tình yêu cho tới bây giờ cũng không phải là một phần của hôn nhân, xưa nay cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ông cùng với bà nội Lệ Hành trước đó kết hôn, đến gương mặt bà ấy ông cũng chưa thấy qua, chứ đừng nói đến chuyện tình cảm, sau khi kết hôn đến ngày thứ ba mới nói với nhau câu đầu tiên, cho dù như vậy, cũng không thể ngăn trở ông yêu bà ấy, yêu đương cũng tốt, hôn nhân cũng tốt, chỉ cần tìm thấy người thích hợp trong lòng mình là tốt nhất rồi."
Lục lão tiên sinh dừng lại một chút, "Xã hội bây giờ thay đổi, tuổi trẻ tụi cháu đều khát vọng tự do, hy vọng kết hôn vì tình yêu, cháu và Lệ Hành không có cơ sở tình cảm, nhưng cháu có bằng lòng thử một chút không? Cho Lệ Hành nó một cợ hội?" Lục lão tiên sinh cười cười, "Đương nhiên là, nếu cháu không nguyện ý ông cũng không cưỡng cầu, cháu kết hôn với Lệ Hành, nếu như ly hôn, cháu nên đến bộ phận kia, ông nhất định cho cháu."
Nên đến bộ phận kia?
Kỷ Khanh Khanh tim nhảy liên hồi.
Cô bây giờ là vợ chồng cùng với Lục Lệ Hành, nếu như ly hôn với Lục Lệ Hành, vậy toà án cũng sẽ chia một phần tài sản cho cô.
Lục Lệ Hành gia tài bạc tỷ, có thể an độ quãng đời còn lại của cô đầy đủ từ móng tay đến sợi tóc, huống chi còn phân chia tài sản.
"Kỳ thật ông thấy rất có lỗi với đứa nhỏ Lệ Hành, Lục gia toàn bộ đều nhờ nó gánh vác, không có bất kỳ thời gian nào thuộc về mình, chứ đừng nói là chuyện yêu đương với con gái người ta, ông hy vọng nó có thể thành gia, thế nhưng đến chuyện này nó lại qua loa tắc trách, nhưng mà với cháu không giống."
"Cháu? Lão tiên sinh, ông đừng đùa cháu, cháu có nơi nào không giống chứ?"
"Cháu đương nhiên không giống, Khanh Khanh, ông nói thật với cháu, cho tới bây giờ ông chưa bao giờ thấy Lệ Hành chấp nhận chủ động đến gần phụ nữ, cháu là người đầu tiên."
Chủ động tiếp cận phụ nữ?
Kỷ Khanh Khanh cẩn thận nghĩ nghĩ, lão tiên sinh nói không phải là tối hôm qua đồng giường cộng chẩm, và nụ hôn chúc buổi sáng tốt lành sao?
Lục Lệ Hành này cũng không giống như lời của Lục lão tiên sinh nói, là tên đàn ông không muốn tiếp xúc với phái nữ mà.
"Chuyện này ông hy vọng cháu có thể suy nghĩ thật kỹ, Lệ Hành là người đàn ông có thể đảm đương trách nhiệm, cháu gả cho nó, sẽ không chịu thiệt thòi."
Lục Lệ Hành người đàn ông này tất nhiên sẽ không kém, không chỉ không kém, mà lại còn là tốt nhất.
Loại sự tình như lấy chồng này, hoặc là cưới người mình yêu, hoặc là cưới vì tiền bạc, Lục Lệ Hành có tiền lại đẹp trai, nhìn thế nào cũng thấy Kỷ Khanh Khanh cô hưởng lợi, cô không có gì để bắt bẻ, nhưng chuyện này từ trong miệng Lục lão tiên sinh nói ra, giống như sợ cô không chấp nhận Lục Lệ Hành?
"Lão tiên sinh, ông giúp cháu giải quyết sự kiên kia cháu vẫn luôn rất biết ơn ông, ông yên tâm, cháu về sau ở Lục gia sẽ chăm sóc ông thật tốt."
Đây xem như là đáp ứng.