Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
“Tại sao tôi vẫn còn sống?”
“Bởi vì vợ của anh – Kỷ Khanh Khanh đồng ý chia sẻ mạng sống của mình cho anh. Cho nên, chúc mừng, anh đã sống rồi.”
“Chia sẻ mạng sống?” Lục Lệ Hành nhớ tới câu nói trước đây mà Kỷ Khanh Khanh từng nói với mình, cô nói rằng “nếu có thể, em đồng ý chia một nửa mạng sống của mình cho anh”. Bây giờ xem ra lại thành sự thật rồi.
“Tôi và cô ấy còn có thể sống bao lâu?”
“Đúng là cuộc đời của nhân loại các người rất ngắn, nhưng mà Kỷ Khanh Khanh cũng tính là sống lâu, cô ấy có thể sống đến năm chín mươi tám tuổi.”
“Chín mươi tám? Nói cách khác, tôi và cô ấy còn thời gian là ba mươi sáu năm?”
Tiểu A âm thầm trừng mắt.
“Chia sẻ mạng sống có nghĩa là, nếu ngày nào đó Kỷ Khanh Khanh chết, anh cũng không được sống nữa. Nói đơn giản một chút, anh và Kỷ Khanh Khanh sẽ sống chết có nhau, chứ không phải là giảm giá năm mươi phần trăm.”
“Sống chết có nhau…” Lục Lệ Hành lẩm bẩm.
“Đúng là may cho anh còn gì nữa! Cứ làm ra mấy hành động không cần đến mạng như này nữa thì sao có thể sống đến chín mươi tám tuổi?”
Kỷ Khanh Khanh nắm lấy tay anh, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, “Anh làm em sợ muốn chết.”
Lục Lệ Hành được đưa lên xe cứu thương, người đàn ông đội mũ đen bị cảnh sát bắt về quy án, tiến hành các bước điều tra.
Kỷ Khanh Khanh đi theo anh, dọc đường còn nắm chặt tay Lục Lệ Hành không buông, đến bây giờ vẫn chưa hết sợ hãi.
Ban nãy thiếu chút nữa Lục Lệ Hành đã chết trước mặt cô rồi.
Cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình ngày càng chặt, Lục Lệ Hành lật tay, nắm ngược lấy tay cô, “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu, không nói gì.
Mặc dù tình trạng cơ thể của Lục Lệ Hành không có gì đáng ngại, đi bệnh viện chỉ là cho có, cảnh sát đi theo bác sĩ, nói rằng ban nãy tim anh đã ngừng đập, lời kể rất dọa người.
Bác sĩ kiểm tra xong, kết quả đúng là không có việc gì, cơ thể rất khỏe mạnh, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là Lục Lệ Hành tay không cướp dao, cùng với một số vết bầm tím.
Mặc dù không sao, nhưng bác sĩ vẫn đề nghị nên nằm viện quan sát thêm một ngày.
Lục Lệ Hành biết rõ nguyên nhân tim ngừng đập và ngừng thở, cho nên từ chối ý tốt của bác sĩ. Kỷ Khanh Khanh làm xong giấy tờ thì cùng Lục Lệ Hành về nhà.
Hai người họ cũng không định lừa ông nội Lục chuyện này, chỉ là ngắt đầu bỏ đuôi những đoạn nguy hiểm.
Ông nội Lục trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Đã bắt được người kia chưa?”
Lục Lệ Hành trả lời: Bắt được rồi, cảnh sát đang điều tra chuyện này, có lẽ không lâu nữa sẽ có kết quả.”
Ông nội Lục gật đầu, “Sau này con với Khanh Khanh ra cửa thì cẩn thận một chút, mang theo vài người bên cạnh đi.”
“Ông yên tâm đi, cháu sẽ sắp xếp thỏa đáng.”
Dì Bùi ở bên cạnh nghe Lục Lệ Hành nói, lo lắng đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi. Sau khi chắc chắn Kỷ Khanh Khanh không bị thương, bà ấy lập tức đi chuẩn bị nước bửa, để Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh tắm rửa, xua đi vận đen.
Dưới sự thúc ép của dì Bùi, hai người vào phòng tắm tắm rửa.
Lục Lệ Hành đứng trước cửa sổ nhận điện thoại, thấp giọng trò chuyện với người bên kia. Kỷ Khanh Khanh nhìn thoáng qua, không quấy rầy anh, chuẩn bị băng gạc và thuốc để bôi cho anh.
Sau khi nói chuyện mười phút, Lục Lệ Hành cúp máy. Kỷ Khanh Khanh bảo anh ngồi xuống, cầm băng gạc lên để thay thuốc cho anh.
Từng lớp băng gạc được tháo xuống, một khối bông đắp trên miệng vết thương thấm đầy máu.
Kỷ Khanh Khanh im lặng lấy miếng bông ra, dùng tăm bông dính Povidone – iodine chạm nhẹ lên vết thương để tiêu độc và thấm máu.
Không ai nói chuyện.
Lục Lệ Hành nhìn khuôn mặt của cô, một sợi tóc từ sau tai rơi xuống trước mặt cô.
“Cảnh sát gọi điện thoại tới.”
Kỷ Khanh Khanh thấp giọng hỏi: “Nói gì thế?”
Lục Lệ Hành nhíu mày, “Người đàn ông kia có lịch sử mắc bệnh tâm thần. Cảnh sát nói lúc ấy có lẽ anh ta phát bệnh.”
“Phát bệnh?”
Lục Lệ Hành gật đầu, “Nhưng mà cảnh sát cũng tìm được đoạn video giám sát, trước khi anh ta hành động thì đã có một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Thẩm Vi Vi, sau đó cảm xúc mới trở nên không ổn định. Cảnh sát cũng không loại trừ khả năng chuyện này có liên quan đến Thẩm Vi Vi.”
“Người đàn ông kia nói rằng anh ta là fan của Thẩm Vi Vi, bởi vì em cướp đi vai diễn của cô ta…”
Ánh mắt Lục Lệ Hành nặng nề, “Chuyện này không phải do em sai, không liên quan đến em. Em yên tâm đi, anh sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, sau này cũng không để chuyện giống như này xảy ra thêm lần nào nữa.”
Kỷ Khanh Khanh “ừ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm sạch miệng vết thương cho anh.
Tách tách…
Một giọt nước rơi xuống đầu ngón tay của Lục Lệ Hành, lưu lại một chút ẩm ướt, nóng đến mức đầu ngón tay anh hơi run lên. Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu, hỏi: “Em làm đau anh sao?”
“Không có.”
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu, sau khi làm sạch miệng vết thương thì bôi thuốc cho anh, dùng băng gạc quấn vết thương xong xuôi, một hai giọt nước mắt lại rơi xuống ngón tay anh tiếp.
Lục Lệ Hành thở dài, dùng tay phải lau nước mắt trên má cô, “Đừng khóc, anh không sao mà.”
Kỷ Khanh Khanh không chịu ngẩng đầu, gương mặt khẽ cọ vào lòng bàn tay của Lục Lệ Hành đang lau nước mắt cho cô. Khuôn mặt mềm mại cọ qua cọ lại lòng bàn tay ấm nóng của Lục Lệ Hành, còn có cả một lớp chai mỏng, không đau, cảm giác hơi ngưa ngứa.
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào: “Lần sau anh đừng như vậy nữa.”
“Như thế nào?”
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước, “Đừng vì em mà đến mạng cũng không cần.”
Lục Lệ Hành cười nói, “Em là mạng sống của anh, sao có thể không cần?”
Anh nhìn đôi mắt của Kỷ Khanh Khanh một cách chăm chú, nói: “Anh vẫn chưa kịp hỏi, rõ ràng là nhiệm vụ thất bại, vậy tại sao anh còn sống?”
Kỷ Khanh Khanh cúi đuầ dọn dẹp băng gạc và thuốc, lại bị Lục Lệ Hành giữ chặt tay, khiến cô đối mặt với anh.
“Tại sao anh còn sống?”
Kỷ Khanh Khanh quyết định nói năng cẩn thận, miễn cưỡng nở nụ cười, “Em cũng…. Không biết.”
“Thật sự không biết?”
Kỷ Khanh Khanh chần chờ gật đầu.
Cô cũng không nghĩ rằng Lục Lệ Hành biết giao dịch của mình với Tiểu A. Nếu như Lục Lệ Hành biết bản thân chỉ có thể sống đến năm năm mươi tuổi, bốn mươi tuổi, thậm chí là ít hơn…
Năm nay Lục Lệ Hành ba mươi, như vậy thì anh cũng chẳng thể sống thêm mấy nam.
“Nhưng mà hệ thống nói anh biết, là em cứu anh.”
Kỷ Khanh Khanh nghi ngờ, “Anh biết sao?”
“Anh biết, là em và hệ thống giao dịch, chia sẻ mạng sống của mình cho anh.”
Kỷ Khanh Khanh tiếp tục im lặng.
“Em có biết chia sẻ mạng sống của em có nghĩa là gì không?”
“Em biết.” Kỷ Khanh Khanh cắn môi, “Trước đây em từng suy nghĩ về vấn đề này rồi, sống thêm năm mươi năm với tiền tiêu không hết và mỗi ngày sống trên đời này chỉ toàn đau khổ và thất vọng thì em sẽ chọn cái nào? Lúc trước em chọn vế đầu tiên, nhưng bây giờ lại cảm thấy, cho dù là năm mươi năm hay là một kiếp vô hạn cũng không quan trọng, em chỉ hi vọng có anh ở đây là được rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành, đôi mắt ngập tràn sự ấm ức. “Anh đã lừa em lâu như vậy, lừa luôn cả người em rồi, không thể cứ bỏ rơi em một mình được. Mặc dù anh có thể không sống thêm được nhiều năm, nhưng mà…”
Lục Lệ Hành bỗng mỉm cười, “Không sông thêm được nhiều năm là có ý gì?”
Kỷ Khanh Khanh nghĩ tới chuyện này, trong mắt như giăng đầy sương mù.
“Đến cả việc chia sẻ mạng sống của mình cho anh cũng không biết là có ý gì, vậy mà em cũng dám giao dịch với hệ thống sao?”
Kỷ Khanh Khanh hỏi lại: “Rõ ràng anh biết mình không hoàn thành nhiệm vụ sẽ có kết quả như thế nào, vậy tại sao anh vẫn từ bỏ nhiệm vụ?”
Lục Lệ Hành cứng họng, một lúc sau mới cười nói: “Chuyện này không giống nhau.”
“Giống nhau.”
Anh có thể vì em mà từ bỏ mạng sống, vậy tại sao em không thể chia sẻ mạng sống của mình cho anh?
Kỷ Khanh Khanh nói tiếp: “Mặc dù… Không được mấy năm, nhưng mà anh yên tâm, em sẽ tranh thủ sớm sinh con, sẽ không khiến anh phải hối tiếc.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị sớm một chút, nói không chừng Lục Lệ Hành còn có thể sống đến ngày nhìn thấy bé cưng của bọn họ.
“Sinh con?” Ánh mắt Lục Lệ Hành hơi tối xuống.
Kỷ Khanh Khanh vừa đón nhận nụ hôn của Lục Lệ Hành, vừa nhìn vết thương trong lòng bàn tay của anh.
“Ưm…”
Tay!
“Không chạm vào tay sẽ không đau đâu.” Đôi mắt Lục Lệ Hành rất sáng, anh nhìn cô rất chăm chú, như là nghĩ tới chuyện gì đó khiến anh vô cùng vui vẻ. Anh đứng dậy, hai chân đặt bên người cô, hơi cúi người xuống, ép Kỷ Khanh Khanh phải lùi về phía sau, hai tay chống xuống giường, ngẩng đfâu nhìn anh.
Ánh đèn ở đâu giường vừa vặn bị Lục Lệ Hành che đi phân nửa, một cái bóng bao trùm lên người Kỷ Khanh Khanh.
“Những gì vừa nói còn tính không?”
“Cái gì?”
“Muốn sớm sinh cho anh một bé cưng.”
Khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Khanh Khanh ửng hồng, nhỏ giọng “vâng” một tiếng như muỗi kêu.
“Muốn sớm một chút là sớm như thế nào?”
Kỷ Khanh Khanh cắn môi dưới, xấu hổ nói: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt.”
“Bây giờ?”
Kỷ Khanh Khanh không dám nhìn anh.
Một tay Lục Lệ Hành ôm eo cô, đè người lên giường. Kỷ Khanh Khanh mặc một bộ đồ ngủ bằng lục, phác họa dáng người lả lướt hấp dẫn của cô. Gần trong gang tấc, anh có thể ngửi được hương bưởi nhàn nhạt trên người Kỷ Khanh Khanh, mùi hương thanh mát tỏa ra từ hõm vai, xương quai xanh, mỗi tấc da tấc thịt trắng nõn trên người cô đều tỏa ra hương thơm ấy.
Nơi nào cũng tỏa ra sự hấp dẫn trí mạng.
Nhưng mà không được.
Anh không thể lừa cô một lần nữa.
Lục Lệ Hành thở sâu, nhắm mắt bình tĩnh lại, khi mở mắt ra, sự nồng nhiệt ban nãy đã phai đi một chút.
“Tiểu A nói chia sẻ mạng sống có nghĩa là, anh vè em sống chết có nhau, hiểu chưa nào?”
“Sống chết có nhau?”
“Có nghĩa là, nếu ngày nào đó em chết, anh cũng không thể sống một mình.”
Kỷ Khanh Khanh ngẩn người, “Có nghĩa là, không phải chia sẻ mạng sống là trừ đi một nửa tuổi thọ ạ?”
“Em cho là giảm giá sản phẩm hả?”
Kỷ Khanh Khanh cảm giác như mình rất ngốc.
Cô và Lục Lệ Hành không phải chết sớm? Có thể nhìn thấy con cái trường thành rồi kết hôn sinh con?
Cô và Lục Lệ Hành còn có rất nhiều, rất nhiều thời gian ở bên nhau sao?
Kỷ Khanh Khanh kích động nói: “Thật sao?”
“Ừ, thật sự.” Lục Lệ Hành khàn giọng nói: “Bây giờ mạng sống của anh nằm trong tay em, em còn muốn sớm sinh con cho anh không?”
Hai tay Kỷ Khanh Khanh đặt trước ngực Lục Lệ Hành, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh đến mức tựa như có thể nghe được tiếng tim đập cả đối phương.
“Anh Lục, anh có biết rằng như thế nào là đang ám thị tâm lý không? Phạm tội đó.”
“Vậy thì sao?”
“Em phán anh vô tội.”
Kỷ Khanh Khanh híp mắt cười vui vẻ, từ khóe mắt đến đuôi mày đều quyến rũ động lòng người. Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ hôn lên môi anh.
Chiếc hôn này như mồi lửa dẫn dắt cho ham muốn đã kìm nén suốt bấy lâu nay của hai người, ý loạn tình mê, hơi thở của cả hai trở nên dồn dập, độ nóng của da thịt tiếp xúc như muốn đốt cháy mọi thứ, tựa như chỉ cần chạm vào là sẽ nổ ngay.
Kỷ Khanh Khanh bắt lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy của Lục Lệ Hành, hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn: “Anh có được không?”
Lục Lệ Hành bật cười, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.
Niềm đam mê và khát vọng ngày càng dâng cao.
Anh khẽ cắn vành tai của Kỷ Khanh Khanh, giọng nói như mất tiếng, cả người nóng đền mức săp skhoong thể kiềm chế được nữa rồi.
“Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Ánh đèn đầu giường mờ đi.
Cửa sổ sát đất còn chưa đóng, gió đêm thổi vào khiến cho tấm rèm màu cam khẽ tung bay, vầng trăng từ tầng mây nhẹ nhàng nhô đầu ra, ánh trăng bàng bạc chiếc xuống nền đá cẩm thạch trong phòng ngủ.
Chiếc giường lớn ở giữa phòng, những tấm lụa cao cấp và đắt tiền rải rác khắp nơi, trong phòng chỉ nghe thấy được tiếng rên rỉ tinh tế, yêu kiều và hơi thở nặng nề.
Đáng tiếc ở chỗ, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Lục Lệ Hành, cảnh “ấy ấy” cứ thế bị lược bỏ.
Nhưng theo hồi ức của hệ thống Tiểu A, nó đã nghe được bốn chữ trước khi tắt máy.
“Chồng ơi…”
“Ừm?”
“Đau…”
“Bởi vì vợ của anh – Kỷ Khanh Khanh đồng ý chia sẻ mạng sống của mình cho anh. Cho nên, chúc mừng, anh đã sống rồi.”
“Chia sẻ mạng sống?” Lục Lệ Hành nhớ tới câu nói trước đây mà Kỷ Khanh Khanh từng nói với mình, cô nói rằng “nếu có thể, em đồng ý chia một nửa mạng sống của mình cho anh”. Bây giờ xem ra lại thành sự thật rồi.
“Tôi và cô ấy còn có thể sống bao lâu?”
“Đúng là cuộc đời của nhân loại các người rất ngắn, nhưng mà Kỷ Khanh Khanh cũng tính là sống lâu, cô ấy có thể sống đến năm chín mươi tám tuổi.”
“Chín mươi tám? Nói cách khác, tôi và cô ấy còn thời gian là ba mươi sáu năm?”
Tiểu A âm thầm trừng mắt.
“Chia sẻ mạng sống có nghĩa là, nếu ngày nào đó Kỷ Khanh Khanh chết, anh cũng không được sống nữa. Nói đơn giản một chút, anh và Kỷ Khanh Khanh sẽ sống chết có nhau, chứ không phải là giảm giá năm mươi phần trăm.”
“Sống chết có nhau…” Lục Lệ Hành lẩm bẩm.
“Đúng là may cho anh còn gì nữa! Cứ làm ra mấy hành động không cần đến mạng như này nữa thì sao có thể sống đến chín mươi tám tuổi?”
Kỷ Khanh Khanh nắm lấy tay anh, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, “Anh làm em sợ muốn chết.”
Lục Lệ Hành được đưa lên xe cứu thương, người đàn ông đội mũ đen bị cảnh sát bắt về quy án, tiến hành các bước điều tra.
Kỷ Khanh Khanh đi theo anh, dọc đường còn nắm chặt tay Lục Lệ Hành không buông, đến bây giờ vẫn chưa hết sợ hãi.
Ban nãy thiếu chút nữa Lục Lệ Hành đã chết trước mặt cô rồi.
Cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình ngày càng chặt, Lục Lệ Hành lật tay, nắm ngược lấy tay cô, “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu, không nói gì.
Mặc dù tình trạng cơ thể của Lục Lệ Hành không có gì đáng ngại, đi bệnh viện chỉ là cho có, cảnh sát đi theo bác sĩ, nói rằng ban nãy tim anh đã ngừng đập, lời kể rất dọa người.
Bác sĩ kiểm tra xong, kết quả đúng là không có việc gì, cơ thể rất khỏe mạnh, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là Lục Lệ Hành tay không cướp dao, cùng với một số vết bầm tím.
Mặc dù không sao, nhưng bác sĩ vẫn đề nghị nên nằm viện quan sát thêm một ngày.
Lục Lệ Hành biết rõ nguyên nhân tim ngừng đập và ngừng thở, cho nên từ chối ý tốt của bác sĩ. Kỷ Khanh Khanh làm xong giấy tờ thì cùng Lục Lệ Hành về nhà.
Hai người họ cũng không định lừa ông nội Lục chuyện này, chỉ là ngắt đầu bỏ đuôi những đoạn nguy hiểm.
Ông nội Lục trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Đã bắt được người kia chưa?”
Lục Lệ Hành trả lời: Bắt được rồi, cảnh sát đang điều tra chuyện này, có lẽ không lâu nữa sẽ có kết quả.”
Ông nội Lục gật đầu, “Sau này con với Khanh Khanh ra cửa thì cẩn thận một chút, mang theo vài người bên cạnh đi.”
“Ông yên tâm đi, cháu sẽ sắp xếp thỏa đáng.”
Dì Bùi ở bên cạnh nghe Lục Lệ Hành nói, lo lắng đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi. Sau khi chắc chắn Kỷ Khanh Khanh không bị thương, bà ấy lập tức đi chuẩn bị nước bửa, để Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh tắm rửa, xua đi vận đen.
Dưới sự thúc ép của dì Bùi, hai người vào phòng tắm tắm rửa.
Lục Lệ Hành đứng trước cửa sổ nhận điện thoại, thấp giọng trò chuyện với người bên kia. Kỷ Khanh Khanh nhìn thoáng qua, không quấy rầy anh, chuẩn bị băng gạc và thuốc để bôi cho anh.
Sau khi nói chuyện mười phút, Lục Lệ Hành cúp máy. Kỷ Khanh Khanh bảo anh ngồi xuống, cầm băng gạc lên để thay thuốc cho anh.
Từng lớp băng gạc được tháo xuống, một khối bông đắp trên miệng vết thương thấm đầy máu.
Kỷ Khanh Khanh im lặng lấy miếng bông ra, dùng tăm bông dính Povidone – iodine chạm nhẹ lên vết thương để tiêu độc và thấm máu.
Không ai nói chuyện.
Lục Lệ Hành nhìn khuôn mặt của cô, một sợi tóc từ sau tai rơi xuống trước mặt cô.
“Cảnh sát gọi điện thoại tới.”
Kỷ Khanh Khanh thấp giọng hỏi: “Nói gì thế?”
Lục Lệ Hành nhíu mày, “Người đàn ông kia có lịch sử mắc bệnh tâm thần. Cảnh sát nói lúc ấy có lẽ anh ta phát bệnh.”
“Phát bệnh?”
Lục Lệ Hành gật đầu, “Nhưng mà cảnh sát cũng tìm được đoạn video giám sát, trước khi anh ta hành động thì đã có một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Thẩm Vi Vi, sau đó cảm xúc mới trở nên không ổn định. Cảnh sát cũng không loại trừ khả năng chuyện này có liên quan đến Thẩm Vi Vi.”
“Người đàn ông kia nói rằng anh ta là fan của Thẩm Vi Vi, bởi vì em cướp đi vai diễn của cô ta…”
Ánh mắt Lục Lệ Hành nặng nề, “Chuyện này không phải do em sai, không liên quan đến em. Em yên tâm đi, anh sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, sau này cũng không để chuyện giống như này xảy ra thêm lần nào nữa.”
Kỷ Khanh Khanh “ừ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm sạch miệng vết thương cho anh.
Tách tách…
Một giọt nước rơi xuống đầu ngón tay của Lục Lệ Hành, lưu lại một chút ẩm ướt, nóng đến mức đầu ngón tay anh hơi run lên. Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu, hỏi: “Em làm đau anh sao?”
“Không có.”
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu, sau khi làm sạch miệng vết thương thì bôi thuốc cho anh, dùng băng gạc quấn vết thương xong xuôi, một hai giọt nước mắt lại rơi xuống ngón tay anh tiếp.
Lục Lệ Hành thở dài, dùng tay phải lau nước mắt trên má cô, “Đừng khóc, anh không sao mà.”
Kỷ Khanh Khanh không chịu ngẩng đầu, gương mặt khẽ cọ vào lòng bàn tay của Lục Lệ Hành đang lau nước mắt cho cô. Khuôn mặt mềm mại cọ qua cọ lại lòng bàn tay ấm nóng của Lục Lệ Hành, còn có cả một lớp chai mỏng, không đau, cảm giác hơi ngưa ngứa.
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào: “Lần sau anh đừng như vậy nữa.”
“Như thế nào?”
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước, “Đừng vì em mà đến mạng cũng không cần.”
Lục Lệ Hành cười nói, “Em là mạng sống của anh, sao có thể không cần?”
Anh nhìn đôi mắt của Kỷ Khanh Khanh một cách chăm chú, nói: “Anh vẫn chưa kịp hỏi, rõ ràng là nhiệm vụ thất bại, vậy tại sao anh còn sống?”
Kỷ Khanh Khanh cúi đuầ dọn dẹp băng gạc và thuốc, lại bị Lục Lệ Hành giữ chặt tay, khiến cô đối mặt với anh.
“Tại sao anh còn sống?”
Kỷ Khanh Khanh quyết định nói năng cẩn thận, miễn cưỡng nở nụ cười, “Em cũng…. Không biết.”
“Thật sự không biết?”
Kỷ Khanh Khanh chần chờ gật đầu.
Cô cũng không nghĩ rằng Lục Lệ Hành biết giao dịch của mình với Tiểu A. Nếu như Lục Lệ Hành biết bản thân chỉ có thể sống đến năm năm mươi tuổi, bốn mươi tuổi, thậm chí là ít hơn…
Năm nay Lục Lệ Hành ba mươi, như vậy thì anh cũng chẳng thể sống thêm mấy nam.
“Nhưng mà hệ thống nói anh biết, là em cứu anh.”
Kỷ Khanh Khanh nghi ngờ, “Anh biết sao?”
“Anh biết, là em và hệ thống giao dịch, chia sẻ mạng sống của mình cho anh.”
Kỷ Khanh Khanh tiếp tục im lặng.
“Em có biết chia sẻ mạng sống của em có nghĩa là gì không?”
“Em biết.” Kỷ Khanh Khanh cắn môi, “Trước đây em từng suy nghĩ về vấn đề này rồi, sống thêm năm mươi năm với tiền tiêu không hết và mỗi ngày sống trên đời này chỉ toàn đau khổ và thất vọng thì em sẽ chọn cái nào? Lúc trước em chọn vế đầu tiên, nhưng bây giờ lại cảm thấy, cho dù là năm mươi năm hay là một kiếp vô hạn cũng không quan trọng, em chỉ hi vọng có anh ở đây là được rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành, đôi mắt ngập tràn sự ấm ức. “Anh đã lừa em lâu như vậy, lừa luôn cả người em rồi, không thể cứ bỏ rơi em một mình được. Mặc dù anh có thể không sống thêm được nhiều năm, nhưng mà…”
Lục Lệ Hành bỗng mỉm cười, “Không sông thêm được nhiều năm là có ý gì?”
Kỷ Khanh Khanh nghĩ tới chuyện này, trong mắt như giăng đầy sương mù.
“Đến cả việc chia sẻ mạng sống của mình cho anh cũng không biết là có ý gì, vậy mà em cũng dám giao dịch với hệ thống sao?”
Kỷ Khanh Khanh hỏi lại: “Rõ ràng anh biết mình không hoàn thành nhiệm vụ sẽ có kết quả như thế nào, vậy tại sao anh vẫn từ bỏ nhiệm vụ?”
Lục Lệ Hành cứng họng, một lúc sau mới cười nói: “Chuyện này không giống nhau.”
“Giống nhau.”
Anh có thể vì em mà từ bỏ mạng sống, vậy tại sao em không thể chia sẻ mạng sống của mình cho anh?
Kỷ Khanh Khanh nói tiếp: “Mặc dù… Không được mấy năm, nhưng mà anh yên tâm, em sẽ tranh thủ sớm sinh con, sẽ không khiến anh phải hối tiếc.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị sớm một chút, nói không chừng Lục Lệ Hành còn có thể sống đến ngày nhìn thấy bé cưng của bọn họ.
“Sinh con?” Ánh mắt Lục Lệ Hành hơi tối xuống.
Kỷ Khanh Khanh vừa đón nhận nụ hôn của Lục Lệ Hành, vừa nhìn vết thương trong lòng bàn tay của anh.
“Ưm…”
Tay!
“Không chạm vào tay sẽ không đau đâu.” Đôi mắt Lục Lệ Hành rất sáng, anh nhìn cô rất chăm chú, như là nghĩ tới chuyện gì đó khiến anh vô cùng vui vẻ. Anh đứng dậy, hai chân đặt bên người cô, hơi cúi người xuống, ép Kỷ Khanh Khanh phải lùi về phía sau, hai tay chống xuống giường, ngẩng đfâu nhìn anh.
Ánh đèn ở đâu giường vừa vặn bị Lục Lệ Hành che đi phân nửa, một cái bóng bao trùm lên người Kỷ Khanh Khanh.
“Những gì vừa nói còn tính không?”
“Cái gì?”
“Muốn sớm sinh cho anh một bé cưng.”
Khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Khanh Khanh ửng hồng, nhỏ giọng “vâng” một tiếng như muỗi kêu.
“Muốn sớm một chút là sớm như thế nào?”
Kỷ Khanh Khanh cắn môi dưới, xấu hổ nói: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt.”
“Bây giờ?”
Kỷ Khanh Khanh không dám nhìn anh.
Một tay Lục Lệ Hành ôm eo cô, đè người lên giường. Kỷ Khanh Khanh mặc một bộ đồ ngủ bằng lục, phác họa dáng người lả lướt hấp dẫn của cô. Gần trong gang tấc, anh có thể ngửi được hương bưởi nhàn nhạt trên người Kỷ Khanh Khanh, mùi hương thanh mát tỏa ra từ hõm vai, xương quai xanh, mỗi tấc da tấc thịt trắng nõn trên người cô đều tỏa ra hương thơm ấy.
Nơi nào cũng tỏa ra sự hấp dẫn trí mạng.
Nhưng mà không được.
Anh không thể lừa cô một lần nữa.
Lục Lệ Hành thở sâu, nhắm mắt bình tĩnh lại, khi mở mắt ra, sự nồng nhiệt ban nãy đã phai đi một chút.
“Tiểu A nói chia sẻ mạng sống có nghĩa là, anh vè em sống chết có nhau, hiểu chưa nào?”
“Sống chết có nhau?”
“Có nghĩa là, nếu ngày nào đó em chết, anh cũng không thể sống một mình.”
Kỷ Khanh Khanh ngẩn người, “Có nghĩa là, không phải chia sẻ mạng sống là trừ đi một nửa tuổi thọ ạ?”
“Em cho là giảm giá sản phẩm hả?”
Kỷ Khanh Khanh cảm giác như mình rất ngốc.
Cô và Lục Lệ Hành không phải chết sớm? Có thể nhìn thấy con cái trường thành rồi kết hôn sinh con?
Cô và Lục Lệ Hành còn có rất nhiều, rất nhiều thời gian ở bên nhau sao?
Kỷ Khanh Khanh kích động nói: “Thật sao?”
“Ừ, thật sự.” Lục Lệ Hành khàn giọng nói: “Bây giờ mạng sống của anh nằm trong tay em, em còn muốn sớm sinh con cho anh không?”
Hai tay Kỷ Khanh Khanh đặt trước ngực Lục Lệ Hành, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh đến mức tựa như có thể nghe được tiếng tim đập cả đối phương.
“Anh Lục, anh có biết rằng như thế nào là đang ám thị tâm lý không? Phạm tội đó.”
“Vậy thì sao?”
“Em phán anh vô tội.”
Kỷ Khanh Khanh híp mắt cười vui vẻ, từ khóe mắt đến đuôi mày đều quyến rũ động lòng người. Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ hôn lên môi anh.
Chiếc hôn này như mồi lửa dẫn dắt cho ham muốn đã kìm nén suốt bấy lâu nay của hai người, ý loạn tình mê, hơi thở của cả hai trở nên dồn dập, độ nóng của da thịt tiếp xúc như muốn đốt cháy mọi thứ, tựa như chỉ cần chạm vào là sẽ nổ ngay.
Kỷ Khanh Khanh bắt lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy của Lục Lệ Hành, hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn: “Anh có được không?”
Lục Lệ Hành bật cười, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.
Niềm đam mê và khát vọng ngày càng dâng cao.
Anh khẽ cắn vành tai của Kỷ Khanh Khanh, giọng nói như mất tiếng, cả người nóng đền mức săp skhoong thể kiềm chế được nữa rồi.
“Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Ánh đèn đầu giường mờ đi.
Cửa sổ sát đất còn chưa đóng, gió đêm thổi vào khiến cho tấm rèm màu cam khẽ tung bay, vầng trăng từ tầng mây nhẹ nhàng nhô đầu ra, ánh trăng bàng bạc chiếc xuống nền đá cẩm thạch trong phòng ngủ.
Chiếc giường lớn ở giữa phòng, những tấm lụa cao cấp và đắt tiền rải rác khắp nơi, trong phòng chỉ nghe thấy được tiếng rên rỉ tinh tế, yêu kiều và hơi thở nặng nề.
Đáng tiếc ở chỗ, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Lục Lệ Hành, cảnh “ấy ấy” cứ thế bị lược bỏ.
Nhưng theo hồi ức của hệ thống Tiểu A, nó đã nghe được bốn chữ trước khi tắt máy.
“Chồng ơi…”
“Ừm?”
“Đau…”