Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: Tôi yêu anh trai của anh! Tôi muốn gả cho anh ấy! Cả đời này cũng sẽ không rời khỏi anh ấy!
Mấy từ khóa #Thẩm Vi Vi giả tạo# #Thẩm Vi Vi vả mặt# #Thẩm Vi Vi lộ bộ mặt thật# đều đang là đề tài nóng hổi trên mạng xã hội.
Nhưng mà mấy đề tài này chẳng phải lời hay ý đẹp gì cả, vốn dĩ có một bộ phận người qua đường còn đang có cảm tình với Thẩm Vi Vi hiện giờ cũng biến thành anti – fan. Còn có số anti của Kỷ Khanh Khanh trước đây cũng trở thành anti – fan của Thẩm Vi Vi.
[#Thẩm Vi Vi giả tạo# Không ngờ rằng Thẩm Vi Vi lại diễn giỏi như vậy. Cái gì mà chúc “bọn họ” hạnh phúc cơ chứ? Suýt chút nữa thì tui đã thật sự tin rằng Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Đình ở bên nhau đấy…]
[#Thẩm Vi Vi giả tạo# Thẩm Vi Vi có một anh bạn trai ưu tú như thế rồi mà còn tham gia chương trình đóng giả tình nhân với người đàn ông khác. Vì muốn nổi tiếng mà danh dự cũng không cần luôn hả?]
[Tui cá năm đồng, chắc chắn Thẩm Vi Vi và cái người tham gia chương trình kia cùng cô ta có một chân!]
[So sánh như vậy, mị bỗng thấy Kỷ Khanh Khanh đáng yêu dễ sợ luôn á! Nhớ tới trước đây mị còn vì Thẩm Vi Vi mà đứng ra mắng chửi… Thôi được rồi.]
[Nói Kỷ Khanh Khanh đáng yêu là nghiêm túc à? Cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi…]
[Kỷ Khanh Khanh rất đáng yêu đó! Lúc còn đang phát sóng trực tiếp tui có xem qua hai tập, tính cách khá tốt, so với Thẩm Vi Vi kia thì tốt hơn nhiều.]
[Ngộ mới phát hiện ra Lục Lệ Đình và Lục Lệ Hành là hai anh em. Ngộ rất tò mò, tại sao Thẩm Vi Vi lại bằng lòng đá Lục Lệ Đình để tham gia chương trình này chứ? Đầu óc bị úng nước rồi à?]
[#Thẩm Vi Vi lộ bộ mặt thật#: Đầu óc Thẩm Vi Vi hỏng rồi đúng không? Gả cho Lục Lệ Đình có nghĩa là gả vào gia đình quyền quý cao sang đó! Thế mà lại vì một chương trình mà từ bỏ cơ hội gả vào nhà giàu??? (Người da đen đầy dấu chấm hỏi.jpg]
Nhiệt độ trên mạng không ngừng tăng cao, người đang là tâm điểm của dư luận – Thẩm Vi Vi ngồi ở phòng hóa trang, chuẩn bị tham gia một buổi họp báo.
Người đại diện của cô ta là Mạnh Tầm không ngừng lải nhải:
“Vi Vi, tại sao em lại nói những lời đó trước mặt phóng viên chứ? Không phải chị đã nói với em rồi à? Bây giờ mỗi lời nói, mỗi hành động của em đều phải cẩn thận. Em nói lời đó trong một chốc một lát thì không thành vẫn đề, tạm thời vẫn ở thế thượng phong. Nhưng mà cũng rất dễ bị người ta vạch trần. Em thấy Lục Lệ Đình không? Chẳng phải một câu của người ta đã khiến cho dư luận xoay chiều, đổ hết lên người em sao?”
Thẩm Vi Vi ngồi trước bàn trang điểm, cô ta nhìn Mạnh tầm ở trong gương, nói:
“Đừng tức giận, lát nữa còn phải đứng trước ống kinh, nếu như chị tức giận sẽ rất khó coi.”
Mạnh Tầm ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, đi tới đi lui trong phòng hóa trang, sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì nói:
“Bây giờ trên mạng chỉ toàn chỉ trích em, như vậy không được, chúng ta phải nghĩ cách…”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Vi Vi cong môi cười, dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp:
“Tại sao phải nghĩ cách?”
“Bởi vì danh tiếng hiện giờ của em!”
Thẩm Vi Vi dùng son màu đỏ thâm, khóe môi hơi cong lên, đóng lại nắp son môi, xoay người nhìn Mạnh Tầm, cười nói:
“Bây giờ danh tiếng của em làm sao thế? Chẳng lẽ chị cho rằng danh tiếng không nóng không lạnh như trước đây thì tốt hơn à?”
Mạnh Tầm đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, biết các loại kịch bản trong giới này rồi. Cô ta nghe Thẩm Vi Vi nói vậy, chậm rãi nói:
“Em muốn…”
“Đúng là trước đây danh tiếng của em rất tốt, nhưng như vậy thì sao? Không hề có cảm giác tồn tại, những nhãn hàng nổi tiếng vấn không tìm đến em, những nhân vật lớn trong giới chẳng hề để mắt đến em, ngay cả phóng viên cũng lười phải viết về em. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cho dù em xuất hiện ở đâu thì em vẫn sẽ là miếng bánh ngọt trong mắt cánh phóng viên, từng lời nói của em cũng có thể trở thành chủ đề báo chí của ngày hôm sau. Có thể nói, mọi nhất cử nhất động của em đều trở nên nóng hơn. Độ chú ý cao như vậy, có cái gì không tốt? Danh tiếng mà chị nói…”
Cô ta thấp giọng cười mỉa mai:
“Chị Mạnh Tầm, nổi tiếng nhờ tai tiếng thì cũng vẫn là nổi tiếng, so với không có gì trong tay thì em càng thích hiện tại hơn. Cư dân mạng muốn mắng thì cứ mắng, ngoại trừ có thể làm anh hùng bàn phím trên Weibo thì bọn họ còn có thể làm gì được nữa? Làm gì gây nên tổn thương cho em à? Ngược lại, bọn họ còn có thể giúp em tăng nhiệt độ. Em vui mừng còn không kịp.”
Chuyện này cũng có thể xem là một lối tắt.
“Nhưng mà sau này…”
“Yên tâm đi, chỉ cần Cô Thiếu Ngu tin tưởng em, đứng về phía em thì tài nguyên của em sẽ không bị gián đoạn. Chờ cho chuyện này lắng xuống một thời gian, em mượn cớ tẩy trắng quay lại giới giải trí cũng chỉ là chuyện đơn giản.”
Mạnh Tầm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi cười nói:
“Chị còn cho rằng em không thể chấp nhận được việc có vết nhơ trong sự nghiệp. Nhưng nếu như em có thể chấp nhận được thì chị biết nên làm thế nào rồi.”
“Chỉ cần có thể nổi tiếng thì còn có chuyện gì mà không thể chấp nhận chứ?”
Nói đến đây, Thẩm Vi Vi cười nói vui vẻ:
“Thiếu Ngu đã đồng ý với em sẽ giúp em rồi. Hai ngày nữa sẽ chấm dứt hợp đồng với Thiên Ngu. Đến lúc đó, anh ấy sẽ sáng lập một phòng làm việc, chỉ nâng một mình em.”
Mạnh Tầm cũng cười, buồn bã lo lắng gì đó đã biến mất từ lâu:
“Chị hiểu rồi.”
...
Mấy ngày nay trên mạng có bao nhiêu bão táp phong ba, Kỷ Khanh Khanh vẫn luôn ở nhà họ Lục cùng ông nội Lục.
Chương trình kết thúc, không có sắp xếp lịch trình mới, cô cũng rất rảnh rỗi.
Đương nhiên, nếu như Lục Lệ Đình vẫn không ở nhà họ Lục giống như trước kia thì cô sẽ càng vui vẻ hơn.
Sau khi cùng dì Bùi dọn dẹp xong xuôi, Kỷ Khanh Khanh ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng ngủ. Đến hành lang lầu ba lại vừa lúc Lục Lệ Đình từ trong phòng đi ra.
Mấy ngày nay vì thù ghét, cho nên Kỷ Khanh Khanh luôn tránh ở chung một chỗ với Lục Lệ Đình. Bốn bề vắng lặng, là thời điểm rất tốt để phát sinh hiểu lầm, không thể trêu vào thì nên tránh đi.
“Đợi một chút!”
Vừa mới xoay người, Lục Lệ Đình đã gọi cô, sau đó nhanh bước tiến tới, chắn trước mặt Kỷ Khanh Khanh.
“Khanh Khanh…”
Bước chân Kỷ Khanh Khanh dừng lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Có việc gì?”
Lục Lệ Đình rất lo lắng, từ bàn tay cứ nắm lại rồi thả lỏng là nhìn ra được, kể cả đôi mắt kia cũng không dám nhìn thẳng Kỷ Khanh Khanh.
Vài giây rồi mà vẫn không nói lời nào, Kỷ Khanh Khanh mất kiên nhẫn, nói:
“Không có gì thì tôi đi trước.”
Cô và Lục Lệ Đình vỗn đã không rõ ràng, chuyện cũ bị người ta đào lên, tuy rằng hai người họ chẳng có gì nhưng đúng là từng có một khoảng thời gian bên nhau. Ở nhà họ Lục, Kỷ Kahnh Khanh luôn cố gắng tránh ở chung một chỗ với anh ta. Nếu không, lỡ như bị Lục Lệ Hành nhìn thấy, sau đó lại hiểu lầm thì làm thế nào bây giờ?
Lục Lệ Đình lại gọi cô, dùng hết dũng khí, nói:
“Tôi có việc muốn nói với em.”
“Nếu là chuyện anh làm sáng tỏ sự thật trên Weibo thì không cần phải nói, cảm ơn anh đã giúp tôi làm sáng tỏ.”
Kỷ Khanh Khanh biết việc Lục Lệ Đình đăng Weibo kia. Anh ta có thể đăng bài đăng ấy thì chứng tỏ đã không còn lưu luyến Thẩm Vi Vi nữa rồi. Như vậy cũng tốt, sẽ không bị người ta coi là thằng ngốc, bị người ta chơi đến mức xoay vòng quanh.
“Tôi không nói chuyện đó.”
“Vậy anh muốn nói cái gì?”
Ánh mắt Lục Lệ Đình câu nệ, mang theo cảm giác cẩn thận.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Nếu không phải chột dạ và áy náy thì anh ta sao có thể dùng loại ánh mắt này nhìn Kỷ Khanh Khanh?
“Hai ngày trước tôi gặp Ngu Dương.”
Kỷ Khanh Khanh nhướng mày, Ngu Dương?
Nghe có hơi quen, nhưng mà chẳng nhớ ra đó là ai.
“Anh ta nói, trước đây em chia tay với tôi là bởi vì ba em bệnh nặng, cần có năm mươi vạn, anh ta có thể cho em. Cho nên em mới chia tay tôi, ở bên anh ta, đúng không?”
Được Lục Lệ Đình nhắc nhở, lúc này cô mới nhớ ra.
Chẳng phải Ngu Dương chính là người mà “Kỷ Khanh Khanh” đá Lục Lệ Đình để đi theo sao? Cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Nhưng mà Kỷ Khanh Khanh đâu biết rằng trước đó còn có một đoạn như vậy nữa?
Thật hay giả vậy?
Lục Lệ Đình nói như vậy, cô nghĩ, đó là thật.
Cô nói với Lục Lệ Đình:
“Cho nên? Anh muốn nói gì?”
Giọng điệu và thái độ nhẹ nhàng bâng quơ này của Kỷ Khanh Khanh nằm ngoài dự đoán của Lục Lệ Đình. Vốn dĩ cũng đoán rằng Kỷ Khanh Khanh đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu rồi, nhưng nhìn tới dáng vẻ “không sao cả” của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Đình vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh ta nhìn chằm chằm Kỷ Khanh Khanh, đáy mắt tràn ngập khổ sở. Anh ta hỏi, giọng điệu mang theo sự chua xót:
“Tại sao lúc trước không nói cho tôi biết?”
Kỷ Khanh Khanh trầm mặc.
“Nếu như em nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp em giải quyết!”
“Anh đang hối hận à?”
“Tôi nói là, tôi hối hận…”
Kỷ Khanh Khanh nghe ra được sự nghẹn ngào.
Cô thở dài, buồn bã nói:
“Làm người đều phải nhìn về phái trước, chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi, bây giờ anh có hội hận cũng chẳng thay đổi được gì, không bằng xem đó là một bài học, sau này đừng lừa gạt người khác nữa.”
“Tôi xin lỗi…”
Giọng điệu của Lục Lệ Đình có chút nghẹn ngào. Một câu nói này của Kỷ Khanh Khanh đã chạm tới trái tim của anh ta rồi, khiến cho hốc mắt anh ta cũng đỏ lên.
Đối với Lục Lệ Đình của hiện tại, ngoại trừ tiếc nuối ra thì còn gì nữa?
Anh ta đã từng có thể cùng Kỷ Khanh Khanh bên nhau trọn đời. Nhưng lại bởi vì tự mình giấu giếm, bướng bỉnh và quật cường, tự tay bóp nát hạnh phúc của mình.
“Nếu lúc trước tôi không lừa em, tôi nói cho em biết hết tất cả, có lẽ chúng ta cũng sẽ không có nhiều hiểu lầm đến vậy… Em cũng sẽ không vì năm mươi vạn mà… Nhưng mà tại sao lúc trước em lại không nói cho tôi biết?”
“Khanh Khanh, tôi biết em trách tôi, trách tôi lúc trước không hiểu lòng em, toàn buông lời làm tổn thương em. Nhưng mà em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta đi tới ngày hôm nay chỉ là riêng lỗi lầm của tôi hay sao? Tôi thừa nhận, tôi giấu giếm, lừa gạt em là không đúng. Nhưng nếu như em có thẳng thắn nói hết với tôi, tin tưởng tôi thì chúng ta cũng không có khả năng đi đến ngày hôm nay!”
Có lẽ trước đây “Kỷ Khanh Khanh” chê nghèo yêu giàu, hoặc cũng có thể là không muốn liên lụy tới Lục Lệ Đình. Nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa, sẽ chẳng còn ai nói cho anh ta biết được.
“Chuyện quá khứ cũng là quý khứ rồi, bây giờ nhắc lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nếu như anh còn là một người đàn ông thì sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa, nếu không sẽ khiến tôi rất khó xử.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Hơn nữa sau này tôi gả cho anh trai của anh, trở thành chị dâu của anh, tôi không muốn sẽ xảy ra một lần nào như ngày hôm nay nữa, anh phải học được cách tránh mặt đi.”
Hai chữ “tránh mặt” khiến cho trái tim Lục Lệ Đình đau đớn. Nhớ tới dáng vẻ thoải mái cười đùa bên cạnh Lục Lệ Hành của cô, trong lòng anh ta như có một cái cây cắm rễ ở đó, càng ngày càng sâu, khiến đến thở thôi cũng khó khăn.
Anh ta đột nhiên tiến lên, nắm chặt lấy cánh tay Kỷ Khanh Khanh, người vốn dĩ đã nhấc chân rời đi. Anh ta ép cô nhìn mình, đôi mắt ánh lên vẻ bướng bỉnh và điên cuồng khiến người ta phải sợ hãi.
Trái tim Kỷ Khanh Khanh đập nhanh, khoảng cách này quá mức nguy hiểm, nếu như bị người khác nhìn thấy, cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất. Kỷ Khanh Khanh vội vàng giãy giụa:
“Lục Lệ Đình, anh bị điên rồi sao? Tôi là chị dâu của anh đấy! Mau buông tôi ra!”
“Chị dâu?”
Lục Lệ Đình nghiến răng nghiến lợi cười:
“Em muốn làm chị dâu của tôi?”
Hỏi thừa vậy má? Kỷ Khanh Khanh trừng mắt lườm anh ta.
Lục Lệ Hành rất tốt, so với anh ta còn tốt hơn hàng trăm hàng nghìn lần. Cô không gả cho Lục Lệ Hành, chẳng lẽ lại gả cho tên khốn nạn ngu ngốc Lục Lệ Đình sao?
“Tất nhiên là tôi muốn làm chị dâu của anh rồi, đến nằm mơ tôi cũng muốn!”
Giọng điệu của Kỷ Khanh Khanh nghiêm túc và kiên cường, không hề do dự mà nói:
“Tôi yêu anh trai anh! Tôi phải gả cho anh ấy! Cả đời này tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy!”
Mỗi câu mỗi chữ đều như hóa thành một lưỡi dao đả thương người khác, khiến người ta máu chảy thành sông.
Người đã từng làm nũng với anh ta, nói sau này muốn có một cô con gái xinh đẹp với anh ta, ấy vậy mà bây giờ lại nói đến nửa đời sau chỉ có một người đàn ông khác.
Ánh mắt Lục Lệ Đình trở nên ảm đạm, bàn tay đang giữ cánh tay của Kỷ Khanh Khanh cũng càng lúc càng chặt.
Cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng ho khan. Kỷ Khanh Khanh giật mình, vội vàng đẩy Lục Lệ Đình ra.
Xong rồi! Xong rồi! Đúng là tiểu thuyết, sợ cái gì thì cái đấy sẽ tới. Cũng không biết Lục Lệ Hành có nhìn thấy dáng vẻ lôi lôi kéo kéo của cô và Lục Lệ Đình không nữa.
Quả nhiên Lục Lệ Hành đứng ở khúc ngoặt hành lang.
Kỷ Khanh Khanh mỉm cười đi tới, ôm lấy cánh tay Lục Lệ Hành, mạnh mẽ kéo anh rời đi.
Bây giờ mà đánh nhau thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tay của Lục Lệ Đình mới khỏi, nhỡ bị lại thì làm sao bây giờ?
“Chồng ơi, em mệt quá, chúng mình đi ngủ đi.”
Lục Lệ Hành cúi đầu nhìn cô, nói:
“Mới chín giờ…”
“Em buồn ngủ quá!”
Lục Lệ Hành không nhiều lời, xoay người ném cho Lục Lệ Đình một ánh mắt cảnh cáo.
Lục Lệ Đình suy sụp đứng ở đó, cho tới khi bóng dáng Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh biến mất ở hành lang, anh ta vẫn đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay vừa nắm lấy cánh tay của Kỷ Khanh Khanh, hơi ấm vẫn còn, nhưng anh ta biết, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Nửa đêm, người vốn dính lấy gối là có thể ngủ hôm nay lại mất ngủ.
Trong đầu chỉ toàn lời nói của Lục Lệ Đình.
Nếu như em có thể thẳng thắn nói cho tôi biết hết tất cả, tin tưởng tôi…
Thẳng thắn?
Kỷ Khanh Khanh nghĩ tới bí mật của mình.
Cô muốn nói cho anh nghe, người sắp kết hôn cùng anh thật ra không phải là Kỷ Khanh Khanh, muốn nói cho anh nghe về quá khứ từng phải trải qua chuyện gì.
Nhưng mà có lẽ Lục Lệ Hành sẽ không tin chuyện này đâu nhỉ?
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết được kết quả.
Lục Lệ Hành là người tốt nghiệp thạc sĩ, tin tưởng khoa học, sao có thể sẽ tin chuyện hoang đường này chứ?
Loại chuyện này đến cô còn chẳng thể tin nổi nữa là Lục Lệ Hành.
Nói ra có khi còn bị coi là bệnh nhân tâm thần ấy.
Quên đi, sau này rồi nói.
Cô xoay người, nhắm mặt lại, ép buộc bản thân không nghĩ tới chuyện này nữa.
Nhưng mà trong nháy mắt Kỷ Khanh Khanh xoay người, Lục Lệ Hành bên gối lại mở mắt.
“Kỷ chủ có nghĩ tới chuyện thẳng thắn không?”
Lục Lệ Hành không nói chuyện.
“Thật ra thì Lục Lệ Đình nói không sai. Vợ chồng quan trọng nhất là phải thẳng thắn thành thật, hơn nữa hai người cũng sắp kết hôn rồi, chắn chắn anh phải học cách tin tưởng cô ấy tuyệt đối.”
Lục Lệ Hành nói:
“Cứ cho là tôi nói thì cô ấy cũng sẽ không tin.”
“Anh cũng chưa thử thì sao có thể chắc chắn là cô ấy không tin?”
Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, chuyện khó tin như vậy, sao Kỷ Khanh Khanh có thể tin được chứ?
“Hoặc là nói, chẳng lẽ anh muốn lừa cô ấy cả đời à?”
Lục Lệ Hành nhíu mày.
“Thẳng thắn là nhiệm vụ cơ bản cần thiếu nhất, nhưng mà bây giờ tui giao quyền quyết định cho anh. Nếu anh thẳng thắn, được cộng thêm sinh mệnh. Nếu anh không thẳng thắn thì cũng không uy hiếp đến tính mạng, tự anh quyết định đi.”
Lục Lệ Hành xoay người, hai người đưa lưng về phía nhau, đi vào giấc ngủ.
Cho tới đêm khuya, hai người vốn đang nhắm mắt ngủ cuối cùng không nhịn được nữa, đồng thời xoay người, mặt đối mặt.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Trăm miệng một lời.
Kỷ Khanh Khanh: “Chuyện gì thế?”
Lục Lệ Hành: “Chuyện gì thế?”
“Anh nói trước đi!”
“Em nói trước đi!”
Hai người ăn ý im lặng.
Một lát sau, vẫn là Kỷ Khanh Khanh thấp giọng nói:
“Anh cũng vì có chuyện muốn nói với em nên không ngủ được?”
“Ừm.”
“Vậy chúng mình đi ngủ trước, có gì để mai nói, được không?”
“Được, ngày mai nói.”
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau rồi mỉm cười, ăn ý xoay người nằm thẳng, nhắm mắt lại.
Mười phút sau, hơi thở nhẹ nhàng truyền tới, một tay một chân của Kỷ Khanh Khanh đặt lên người anh. Lục Lệ Hành vươn tay ôm Kỷ Khanh Khanh đã ngủ say vào lòng mình.
Nhưng mà mấy đề tài này chẳng phải lời hay ý đẹp gì cả, vốn dĩ có một bộ phận người qua đường còn đang có cảm tình với Thẩm Vi Vi hiện giờ cũng biến thành anti – fan. Còn có số anti của Kỷ Khanh Khanh trước đây cũng trở thành anti – fan của Thẩm Vi Vi.
[#Thẩm Vi Vi giả tạo# Không ngờ rằng Thẩm Vi Vi lại diễn giỏi như vậy. Cái gì mà chúc “bọn họ” hạnh phúc cơ chứ? Suýt chút nữa thì tui đã thật sự tin rằng Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Đình ở bên nhau đấy…]
[#Thẩm Vi Vi giả tạo# Thẩm Vi Vi có một anh bạn trai ưu tú như thế rồi mà còn tham gia chương trình đóng giả tình nhân với người đàn ông khác. Vì muốn nổi tiếng mà danh dự cũng không cần luôn hả?]
[Tui cá năm đồng, chắc chắn Thẩm Vi Vi và cái người tham gia chương trình kia cùng cô ta có một chân!]
[So sánh như vậy, mị bỗng thấy Kỷ Khanh Khanh đáng yêu dễ sợ luôn á! Nhớ tới trước đây mị còn vì Thẩm Vi Vi mà đứng ra mắng chửi… Thôi được rồi.]
[Nói Kỷ Khanh Khanh đáng yêu là nghiêm túc à? Cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi…]
[Kỷ Khanh Khanh rất đáng yêu đó! Lúc còn đang phát sóng trực tiếp tui có xem qua hai tập, tính cách khá tốt, so với Thẩm Vi Vi kia thì tốt hơn nhiều.]
[Ngộ mới phát hiện ra Lục Lệ Đình và Lục Lệ Hành là hai anh em. Ngộ rất tò mò, tại sao Thẩm Vi Vi lại bằng lòng đá Lục Lệ Đình để tham gia chương trình này chứ? Đầu óc bị úng nước rồi à?]
[#Thẩm Vi Vi lộ bộ mặt thật#: Đầu óc Thẩm Vi Vi hỏng rồi đúng không? Gả cho Lục Lệ Đình có nghĩa là gả vào gia đình quyền quý cao sang đó! Thế mà lại vì một chương trình mà từ bỏ cơ hội gả vào nhà giàu??? (Người da đen đầy dấu chấm hỏi.jpg]
Nhiệt độ trên mạng không ngừng tăng cao, người đang là tâm điểm của dư luận – Thẩm Vi Vi ngồi ở phòng hóa trang, chuẩn bị tham gia một buổi họp báo.
Người đại diện của cô ta là Mạnh Tầm không ngừng lải nhải:
“Vi Vi, tại sao em lại nói những lời đó trước mặt phóng viên chứ? Không phải chị đã nói với em rồi à? Bây giờ mỗi lời nói, mỗi hành động của em đều phải cẩn thận. Em nói lời đó trong một chốc một lát thì không thành vẫn đề, tạm thời vẫn ở thế thượng phong. Nhưng mà cũng rất dễ bị người ta vạch trần. Em thấy Lục Lệ Đình không? Chẳng phải một câu của người ta đã khiến cho dư luận xoay chiều, đổ hết lên người em sao?”
Thẩm Vi Vi ngồi trước bàn trang điểm, cô ta nhìn Mạnh tầm ở trong gương, nói:
“Đừng tức giận, lát nữa còn phải đứng trước ống kinh, nếu như chị tức giận sẽ rất khó coi.”
Mạnh Tầm ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, đi tới đi lui trong phòng hóa trang, sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì nói:
“Bây giờ trên mạng chỉ toàn chỉ trích em, như vậy không được, chúng ta phải nghĩ cách…”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Vi Vi cong môi cười, dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp:
“Tại sao phải nghĩ cách?”
“Bởi vì danh tiếng hiện giờ của em!”
Thẩm Vi Vi dùng son màu đỏ thâm, khóe môi hơi cong lên, đóng lại nắp son môi, xoay người nhìn Mạnh Tầm, cười nói:
“Bây giờ danh tiếng của em làm sao thế? Chẳng lẽ chị cho rằng danh tiếng không nóng không lạnh như trước đây thì tốt hơn à?”
Mạnh Tầm đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, biết các loại kịch bản trong giới này rồi. Cô ta nghe Thẩm Vi Vi nói vậy, chậm rãi nói:
“Em muốn…”
“Đúng là trước đây danh tiếng của em rất tốt, nhưng như vậy thì sao? Không hề có cảm giác tồn tại, những nhãn hàng nổi tiếng vấn không tìm đến em, những nhân vật lớn trong giới chẳng hề để mắt đến em, ngay cả phóng viên cũng lười phải viết về em. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cho dù em xuất hiện ở đâu thì em vẫn sẽ là miếng bánh ngọt trong mắt cánh phóng viên, từng lời nói của em cũng có thể trở thành chủ đề báo chí của ngày hôm sau. Có thể nói, mọi nhất cử nhất động của em đều trở nên nóng hơn. Độ chú ý cao như vậy, có cái gì không tốt? Danh tiếng mà chị nói…”
Cô ta thấp giọng cười mỉa mai:
“Chị Mạnh Tầm, nổi tiếng nhờ tai tiếng thì cũng vẫn là nổi tiếng, so với không có gì trong tay thì em càng thích hiện tại hơn. Cư dân mạng muốn mắng thì cứ mắng, ngoại trừ có thể làm anh hùng bàn phím trên Weibo thì bọn họ còn có thể làm gì được nữa? Làm gì gây nên tổn thương cho em à? Ngược lại, bọn họ còn có thể giúp em tăng nhiệt độ. Em vui mừng còn không kịp.”
Chuyện này cũng có thể xem là một lối tắt.
“Nhưng mà sau này…”
“Yên tâm đi, chỉ cần Cô Thiếu Ngu tin tưởng em, đứng về phía em thì tài nguyên của em sẽ không bị gián đoạn. Chờ cho chuyện này lắng xuống một thời gian, em mượn cớ tẩy trắng quay lại giới giải trí cũng chỉ là chuyện đơn giản.”
Mạnh Tầm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi cười nói:
“Chị còn cho rằng em không thể chấp nhận được việc có vết nhơ trong sự nghiệp. Nhưng nếu như em có thể chấp nhận được thì chị biết nên làm thế nào rồi.”
“Chỉ cần có thể nổi tiếng thì còn có chuyện gì mà không thể chấp nhận chứ?”
Nói đến đây, Thẩm Vi Vi cười nói vui vẻ:
“Thiếu Ngu đã đồng ý với em sẽ giúp em rồi. Hai ngày nữa sẽ chấm dứt hợp đồng với Thiên Ngu. Đến lúc đó, anh ấy sẽ sáng lập một phòng làm việc, chỉ nâng một mình em.”
Mạnh Tầm cũng cười, buồn bã lo lắng gì đó đã biến mất từ lâu:
“Chị hiểu rồi.”
...
Mấy ngày nay trên mạng có bao nhiêu bão táp phong ba, Kỷ Khanh Khanh vẫn luôn ở nhà họ Lục cùng ông nội Lục.
Chương trình kết thúc, không có sắp xếp lịch trình mới, cô cũng rất rảnh rỗi.
Đương nhiên, nếu như Lục Lệ Đình vẫn không ở nhà họ Lục giống như trước kia thì cô sẽ càng vui vẻ hơn.
Sau khi cùng dì Bùi dọn dẹp xong xuôi, Kỷ Khanh Khanh ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng ngủ. Đến hành lang lầu ba lại vừa lúc Lục Lệ Đình từ trong phòng đi ra.
Mấy ngày nay vì thù ghét, cho nên Kỷ Khanh Khanh luôn tránh ở chung một chỗ với Lục Lệ Đình. Bốn bề vắng lặng, là thời điểm rất tốt để phát sinh hiểu lầm, không thể trêu vào thì nên tránh đi.
“Đợi một chút!”
Vừa mới xoay người, Lục Lệ Đình đã gọi cô, sau đó nhanh bước tiến tới, chắn trước mặt Kỷ Khanh Khanh.
“Khanh Khanh…”
Bước chân Kỷ Khanh Khanh dừng lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Có việc gì?”
Lục Lệ Đình rất lo lắng, từ bàn tay cứ nắm lại rồi thả lỏng là nhìn ra được, kể cả đôi mắt kia cũng không dám nhìn thẳng Kỷ Khanh Khanh.
Vài giây rồi mà vẫn không nói lời nào, Kỷ Khanh Khanh mất kiên nhẫn, nói:
“Không có gì thì tôi đi trước.”
Cô và Lục Lệ Đình vỗn đã không rõ ràng, chuyện cũ bị người ta đào lên, tuy rằng hai người họ chẳng có gì nhưng đúng là từng có một khoảng thời gian bên nhau. Ở nhà họ Lục, Kỷ Kahnh Khanh luôn cố gắng tránh ở chung một chỗ với anh ta. Nếu không, lỡ như bị Lục Lệ Hành nhìn thấy, sau đó lại hiểu lầm thì làm thế nào bây giờ?
Lục Lệ Đình lại gọi cô, dùng hết dũng khí, nói:
“Tôi có việc muốn nói với em.”
“Nếu là chuyện anh làm sáng tỏ sự thật trên Weibo thì không cần phải nói, cảm ơn anh đã giúp tôi làm sáng tỏ.”
Kỷ Khanh Khanh biết việc Lục Lệ Đình đăng Weibo kia. Anh ta có thể đăng bài đăng ấy thì chứng tỏ đã không còn lưu luyến Thẩm Vi Vi nữa rồi. Như vậy cũng tốt, sẽ không bị người ta coi là thằng ngốc, bị người ta chơi đến mức xoay vòng quanh.
“Tôi không nói chuyện đó.”
“Vậy anh muốn nói cái gì?”
Ánh mắt Lục Lệ Đình câu nệ, mang theo cảm giác cẩn thận.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Nếu không phải chột dạ và áy náy thì anh ta sao có thể dùng loại ánh mắt này nhìn Kỷ Khanh Khanh?
“Hai ngày trước tôi gặp Ngu Dương.”
Kỷ Khanh Khanh nhướng mày, Ngu Dương?
Nghe có hơi quen, nhưng mà chẳng nhớ ra đó là ai.
“Anh ta nói, trước đây em chia tay với tôi là bởi vì ba em bệnh nặng, cần có năm mươi vạn, anh ta có thể cho em. Cho nên em mới chia tay tôi, ở bên anh ta, đúng không?”
Được Lục Lệ Đình nhắc nhở, lúc này cô mới nhớ ra.
Chẳng phải Ngu Dương chính là người mà “Kỷ Khanh Khanh” đá Lục Lệ Đình để đi theo sao? Cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Nhưng mà Kỷ Khanh Khanh đâu biết rằng trước đó còn có một đoạn như vậy nữa?
Thật hay giả vậy?
Lục Lệ Đình nói như vậy, cô nghĩ, đó là thật.
Cô nói với Lục Lệ Đình:
“Cho nên? Anh muốn nói gì?”
Giọng điệu và thái độ nhẹ nhàng bâng quơ này của Kỷ Khanh Khanh nằm ngoài dự đoán của Lục Lệ Đình. Vốn dĩ cũng đoán rằng Kỷ Khanh Khanh đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu rồi, nhưng nhìn tới dáng vẻ “không sao cả” của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Đình vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh ta nhìn chằm chằm Kỷ Khanh Khanh, đáy mắt tràn ngập khổ sở. Anh ta hỏi, giọng điệu mang theo sự chua xót:
“Tại sao lúc trước không nói cho tôi biết?”
Kỷ Khanh Khanh trầm mặc.
“Nếu như em nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp em giải quyết!”
“Anh đang hối hận à?”
“Tôi nói là, tôi hối hận…”
Kỷ Khanh Khanh nghe ra được sự nghẹn ngào.
Cô thở dài, buồn bã nói:
“Làm người đều phải nhìn về phái trước, chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi, bây giờ anh có hội hận cũng chẳng thay đổi được gì, không bằng xem đó là một bài học, sau này đừng lừa gạt người khác nữa.”
“Tôi xin lỗi…”
Giọng điệu của Lục Lệ Đình có chút nghẹn ngào. Một câu nói này của Kỷ Khanh Khanh đã chạm tới trái tim của anh ta rồi, khiến cho hốc mắt anh ta cũng đỏ lên.
Đối với Lục Lệ Đình của hiện tại, ngoại trừ tiếc nuối ra thì còn gì nữa?
Anh ta đã từng có thể cùng Kỷ Khanh Khanh bên nhau trọn đời. Nhưng lại bởi vì tự mình giấu giếm, bướng bỉnh và quật cường, tự tay bóp nát hạnh phúc của mình.
“Nếu lúc trước tôi không lừa em, tôi nói cho em biết hết tất cả, có lẽ chúng ta cũng sẽ không có nhiều hiểu lầm đến vậy… Em cũng sẽ không vì năm mươi vạn mà… Nhưng mà tại sao lúc trước em lại không nói cho tôi biết?”
“Khanh Khanh, tôi biết em trách tôi, trách tôi lúc trước không hiểu lòng em, toàn buông lời làm tổn thương em. Nhưng mà em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta đi tới ngày hôm nay chỉ là riêng lỗi lầm của tôi hay sao? Tôi thừa nhận, tôi giấu giếm, lừa gạt em là không đúng. Nhưng nếu như em có thẳng thắn nói hết với tôi, tin tưởng tôi thì chúng ta cũng không có khả năng đi đến ngày hôm nay!”
Có lẽ trước đây “Kỷ Khanh Khanh” chê nghèo yêu giàu, hoặc cũng có thể là không muốn liên lụy tới Lục Lệ Đình. Nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa, sẽ chẳng còn ai nói cho anh ta biết được.
“Chuyện quá khứ cũng là quý khứ rồi, bây giờ nhắc lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nếu như anh còn là một người đàn ông thì sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa, nếu không sẽ khiến tôi rất khó xử.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Hơn nữa sau này tôi gả cho anh trai của anh, trở thành chị dâu của anh, tôi không muốn sẽ xảy ra một lần nào như ngày hôm nay nữa, anh phải học được cách tránh mặt đi.”
Hai chữ “tránh mặt” khiến cho trái tim Lục Lệ Đình đau đớn. Nhớ tới dáng vẻ thoải mái cười đùa bên cạnh Lục Lệ Hành của cô, trong lòng anh ta như có một cái cây cắm rễ ở đó, càng ngày càng sâu, khiến đến thở thôi cũng khó khăn.
Anh ta đột nhiên tiến lên, nắm chặt lấy cánh tay Kỷ Khanh Khanh, người vốn dĩ đã nhấc chân rời đi. Anh ta ép cô nhìn mình, đôi mắt ánh lên vẻ bướng bỉnh và điên cuồng khiến người ta phải sợ hãi.
Trái tim Kỷ Khanh Khanh đập nhanh, khoảng cách này quá mức nguy hiểm, nếu như bị người khác nhìn thấy, cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất. Kỷ Khanh Khanh vội vàng giãy giụa:
“Lục Lệ Đình, anh bị điên rồi sao? Tôi là chị dâu của anh đấy! Mau buông tôi ra!”
“Chị dâu?”
Lục Lệ Đình nghiến răng nghiến lợi cười:
“Em muốn làm chị dâu của tôi?”
Hỏi thừa vậy má? Kỷ Khanh Khanh trừng mắt lườm anh ta.
Lục Lệ Hành rất tốt, so với anh ta còn tốt hơn hàng trăm hàng nghìn lần. Cô không gả cho Lục Lệ Hành, chẳng lẽ lại gả cho tên khốn nạn ngu ngốc Lục Lệ Đình sao?
“Tất nhiên là tôi muốn làm chị dâu của anh rồi, đến nằm mơ tôi cũng muốn!”
Giọng điệu của Kỷ Khanh Khanh nghiêm túc và kiên cường, không hề do dự mà nói:
“Tôi yêu anh trai anh! Tôi phải gả cho anh ấy! Cả đời này tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy!”
Mỗi câu mỗi chữ đều như hóa thành một lưỡi dao đả thương người khác, khiến người ta máu chảy thành sông.
Người đã từng làm nũng với anh ta, nói sau này muốn có một cô con gái xinh đẹp với anh ta, ấy vậy mà bây giờ lại nói đến nửa đời sau chỉ có một người đàn ông khác.
Ánh mắt Lục Lệ Đình trở nên ảm đạm, bàn tay đang giữ cánh tay của Kỷ Khanh Khanh cũng càng lúc càng chặt.
Cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng ho khan. Kỷ Khanh Khanh giật mình, vội vàng đẩy Lục Lệ Đình ra.
Xong rồi! Xong rồi! Đúng là tiểu thuyết, sợ cái gì thì cái đấy sẽ tới. Cũng không biết Lục Lệ Hành có nhìn thấy dáng vẻ lôi lôi kéo kéo của cô và Lục Lệ Đình không nữa.
Quả nhiên Lục Lệ Hành đứng ở khúc ngoặt hành lang.
Kỷ Khanh Khanh mỉm cười đi tới, ôm lấy cánh tay Lục Lệ Hành, mạnh mẽ kéo anh rời đi.
Bây giờ mà đánh nhau thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tay của Lục Lệ Đình mới khỏi, nhỡ bị lại thì làm sao bây giờ?
“Chồng ơi, em mệt quá, chúng mình đi ngủ đi.”
Lục Lệ Hành cúi đầu nhìn cô, nói:
“Mới chín giờ…”
“Em buồn ngủ quá!”
Lục Lệ Hành không nhiều lời, xoay người ném cho Lục Lệ Đình một ánh mắt cảnh cáo.
Lục Lệ Đình suy sụp đứng ở đó, cho tới khi bóng dáng Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh biến mất ở hành lang, anh ta vẫn đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay vừa nắm lấy cánh tay của Kỷ Khanh Khanh, hơi ấm vẫn còn, nhưng anh ta biết, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Nửa đêm, người vốn dính lấy gối là có thể ngủ hôm nay lại mất ngủ.
Trong đầu chỉ toàn lời nói của Lục Lệ Đình.
Nếu như em có thể thẳng thắn nói cho tôi biết hết tất cả, tin tưởng tôi…
Thẳng thắn?
Kỷ Khanh Khanh nghĩ tới bí mật của mình.
Cô muốn nói cho anh nghe, người sắp kết hôn cùng anh thật ra không phải là Kỷ Khanh Khanh, muốn nói cho anh nghe về quá khứ từng phải trải qua chuyện gì.
Nhưng mà có lẽ Lục Lệ Hành sẽ không tin chuyện này đâu nhỉ?
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết được kết quả.
Lục Lệ Hành là người tốt nghiệp thạc sĩ, tin tưởng khoa học, sao có thể sẽ tin chuyện hoang đường này chứ?
Loại chuyện này đến cô còn chẳng thể tin nổi nữa là Lục Lệ Hành.
Nói ra có khi còn bị coi là bệnh nhân tâm thần ấy.
Quên đi, sau này rồi nói.
Cô xoay người, nhắm mặt lại, ép buộc bản thân không nghĩ tới chuyện này nữa.
Nhưng mà trong nháy mắt Kỷ Khanh Khanh xoay người, Lục Lệ Hành bên gối lại mở mắt.
“Kỷ chủ có nghĩ tới chuyện thẳng thắn không?”
Lục Lệ Hành không nói chuyện.
“Thật ra thì Lục Lệ Đình nói không sai. Vợ chồng quan trọng nhất là phải thẳng thắn thành thật, hơn nữa hai người cũng sắp kết hôn rồi, chắn chắn anh phải học cách tin tưởng cô ấy tuyệt đối.”
Lục Lệ Hành nói:
“Cứ cho là tôi nói thì cô ấy cũng sẽ không tin.”
“Anh cũng chưa thử thì sao có thể chắc chắn là cô ấy không tin?”
Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, chuyện khó tin như vậy, sao Kỷ Khanh Khanh có thể tin được chứ?
“Hoặc là nói, chẳng lẽ anh muốn lừa cô ấy cả đời à?”
Lục Lệ Hành nhíu mày.
“Thẳng thắn là nhiệm vụ cơ bản cần thiếu nhất, nhưng mà bây giờ tui giao quyền quyết định cho anh. Nếu anh thẳng thắn, được cộng thêm sinh mệnh. Nếu anh không thẳng thắn thì cũng không uy hiếp đến tính mạng, tự anh quyết định đi.”
Lục Lệ Hành xoay người, hai người đưa lưng về phía nhau, đi vào giấc ngủ.
Cho tới đêm khuya, hai người vốn đang nhắm mắt ngủ cuối cùng không nhịn được nữa, đồng thời xoay người, mặt đối mặt.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Trăm miệng một lời.
Kỷ Khanh Khanh: “Chuyện gì thế?”
Lục Lệ Hành: “Chuyện gì thế?”
“Anh nói trước đi!”
“Em nói trước đi!”
Hai người ăn ý im lặng.
Một lát sau, vẫn là Kỷ Khanh Khanh thấp giọng nói:
“Anh cũng vì có chuyện muốn nói với em nên không ngủ được?”
“Ừm.”
“Vậy chúng mình đi ngủ trước, có gì để mai nói, được không?”
“Được, ngày mai nói.”
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau rồi mỉm cười, ăn ý xoay người nằm thẳng, nhắm mắt lại.
Mười phút sau, hơi thở nhẹ nhàng truyền tới, một tay một chân của Kỷ Khanh Khanh đặt lên người anh. Lục Lệ Hành vươn tay ôm Kỷ Khanh Khanh đã ngủ say vào lòng mình.