Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 477
Bác sĩ làm kiểm tra định kỳ cho anh, anh cũng chưa bao giờ hỏi kết quả.
Qua một ngày là một ngày.
Dù sao đều như vậy, từ khi sinh ra cho tới bây giờ đều là như thế, đã có thói quen.
Chỉ là hiện tại, anh có lý do muốn sống.
Anh có người muốn chiếu cố bảo vệ.
Anh còn muốn dạy cái tiểu nha đầu kia khi khổ sở phải làm sao, khi tức giận thì phải làm sao.
Địch Quân Thịnh không có cách nào tưởng tượng, nếu sau khi anh dạy cô xong rồi, chính mình lại đi, lưu lại cô một mình có biết bao nhiêu là khổ sở..
Anh không thể để lại cô một mình sau khi đã vô hạn mà tới gần cô.
Anh muốn sống.
Địch lão gia tử thần sắc cũng trầm xuống dưới, đây vẫn là lần đầu tiên cháu trai của ông cùng ông nói về tình trạng thân thể của mình.
Địch lão gia tử ngồi xuống ghế sô pha bằng gỗ kiểu Trung Quốc.
Ông phiền lòng nặng nề mà nói, "A Thịnh, ta không biết, ai cũng nói không xác định, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, con có thể sống thật lâu."
Nhưng chỉ cần có chuyện ngoài ý muốn, anh thực mau liền sẽ chết.
Địch lão gia tử lại nói, "Kỳ thật chuyện ngoài ý muốn con cũng không cần suy nghĩ về nó, nhân sinh có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, những người khỏe mạnh, cũng có khả năng gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà không còn tánh mạng."
Địch Quân Thịnh trầm mặc.
Địch lão gia tử càng thêm mà lo lắng, "A Thịnh, con hôm nay làm sao vậy? Con nói cho ông nội.."
"Mấy năm nay, ông đã thực vất vả?" Địch Quân Thịnh kỳ thật biết thân thể của mình, thống khổ không phải chính anh, mà là chính mình người nhà.
"Con nói bậy gì đó, ông nội một chút đều không vất vả!"
"Ông đang nói dối."
"Kia.." Địch lão gia tử biết chính mình không lừa được người khác, liền trầm giọng nói, "Đúng, ta thực lo lắng, ta mỗi ngày đều lo lắng, ta sợ con xảy ra chuyện, phàm là có một tia hy vọng, ta đều muốn đi làm, cho dù là lấy ra toàn bộ gia nghiệp Địch gia đi đổi, ta cũng không chút do dự."
Chỉ tiếc không có.
"Con có nên đem phần thống khổ này đặt lên người một người khác không?" Địch Quân Thịnh muốn biết chính là, nếu anh thật sự làm cô ấy yêu mình, cô ấy sẽ gánh vác sự thống khổ này như thế nào.
Nghe đến đó, Địch lão gia tử minh bạch ý tứ của Địch Quân Thịnh.
"Con là sợ tiểu nha đầu kia, không chịu nổi sao?" Địch lão gia tử trầm giọng nói, "A Thịnh, tuy rằng ông nội cùng với cái tiểu nha đầu kia ở chung không nhiều lắm, nhưng ông nội biết con bé không giống một tiểu cô nương, ngày đó ở viện nghiên cứu Tuệ Linh, ông nội đã nhìn thấy sự trầm ổn khi con bé kiểm nghiệm bộ hài cốt, ông nội liền biết con bé không phải là người yếu ớt."
"Không, cô ấy thực yếu ớt."
Địch Quân Thịnh nói một câu, sau đó đứng dậy.
Kỳ thật thời điểm Giản Nhất Lăng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh, đáp án của vấn đề này đã không quan trọng.
Anh luyến tiếc buông tay, cũng chỉ có thể lôi kéo cô ấy cùng nhau thống khổ.
Là anh ích kỷ, hơn nữa sẽ vẫn luôn ích kỷ như vậy.
Trước khi đi Địch Quân Thịnh lưu lại một câu, "Ông trước kia muốn an bài những cái đó cho con, con đều tiếp thu, muốn con cùng với người chăm sóc y tế, con cũng đồng ý."
Địch lão gia tử nhìn bóng dáng cô đơn của cháu trai mình, trong lòng lại bất đắc dĩ thấy đau.
###
Tin tức nhân viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm đến kinh thành để lộ ra không bao lâu, lại có một tin tức mới.
Người này của bệnh viện Lạc Hải Sâm là vì thông báo tuyển dụng mà đến.
Lần này, toàn bộ người trong ngành y học ở kinh thành đều sôi trào.
Có người vì theo đuổi danh lợi, có người càng vì theo đuổi thành tựu học thuật.
Bệnh viện Lạc Hải Sâm hiện tại là đại danh từ đứng đầu về trình độ chữa bệnh trên thế giới.
Tiến vào được bệnh viện này, không chỉ là vấn đề đãi ngộ tiền lương, cao hơn đó là thành tựu và danh dự suốt đời theo đuổi!
Qua một ngày là một ngày.
Dù sao đều như vậy, từ khi sinh ra cho tới bây giờ đều là như thế, đã có thói quen.
Chỉ là hiện tại, anh có lý do muốn sống.
Anh có người muốn chiếu cố bảo vệ.
Anh còn muốn dạy cái tiểu nha đầu kia khi khổ sở phải làm sao, khi tức giận thì phải làm sao.
Địch Quân Thịnh không có cách nào tưởng tượng, nếu sau khi anh dạy cô xong rồi, chính mình lại đi, lưu lại cô một mình có biết bao nhiêu là khổ sở..
Anh không thể để lại cô một mình sau khi đã vô hạn mà tới gần cô.
Anh muốn sống.
Địch lão gia tử thần sắc cũng trầm xuống dưới, đây vẫn là lần đầu tiên cháu trai của ông cùng ông nói về tình trạng thân thể của mình.
Địch lão gia tử ngồi xuống ghế sô pha bằng gỗ kiểu Trung Quốc.
Ông phiền lòng nặng nề mà nói, "A Thịnh, ta không biết, ai cũng nói không xác định, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, con có thể sống thật lâu."
Nhưng chỉ cần có chuyện ngoài ý muốn, anh thực mau liền sẽ chết.
Địch lão gia tử lại nói, "Kỳ thật chuyện ngoài ý muốn con cũng không cần suy nghĩ về nó, nhân sinh có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, những người khỏe mạnh, cũng có khả năng gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà không còn tánh mạng."
Địch Quân Thịnh trầm mặc.
Địch lão gia tử càng thêm mà lo lắng, "A Thịnh, con hôm nay làm sao vậy? Con nói cho ông nội.."
"Mấy năm nay, ông đã thực vất vả?" Địch Quân Thịnh kỳ thật biết thân thể của mình, thống khổ không phải chính anh, mà là chính mình người nhà.
"Con nói bậy gì đó, ông nội một chút đều không vất vả!"
"Ông đang nói dối."
"Kia.." Địch lão gia tử biết chính mình không lừa được người khác, liền trầm giọng nói, "Đúng, ta thực lo lắng, ta mỗi ngày đều lo lắng, ta sợ con xảy ra chuyện, phàm là có một tia hy vọng, ta đều muốn đi làm, cho dù là lấy ra toàn bộ gia nghiệp Địch gia đi đổi, ta cũng không chút do dự."
Chỉ tiếc không có.
"Con có nên đem phần thống khổ này đặt lên người một người khác không?" Địch Quân Thịnh muốn biết chính là, nếu anh thật sự làm cô ấy yêu mình, cô ấy sẽ gánh vác sự thống khổ này như thế nào.
Nghe đến đó, Địch lão gia tử minh bạch ý tứ của Địch Quân Thịnh.
"Con là sợ tiểu nha đầu kia, không chịu nổi sao?" Địch lão gia tử trầm giọng nói, "A Thịnh, tuy rằng ông nội cùng với cái tiểu nha đầu kia ở chung không nhiều lắm, nhưng ông nội biết con bé không giống một tiểu cô nương, ngày đó ở viện nghiên cứu Tuệ Linh, ông nội đã nhìn thấy sự trầm ổn khi con bé kiểm nghiệm bộ hài cốt, ông nội liền biết con bé không phải là người yếu ớt."
"Không, cô ấy thực yếu ớt."
Địch Quân Thịnh nói một câu, sau đó đứng dậy.
Kỳ thật thời điểm Giản Nhất Lăng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh, đáp án của vấn đề này đã không quan trọng.
Anh luyến tiếc buông tay, cũng chỉ có thể lôi kéo cô ấy cùng nhau thống khổ.
Là anh ích kỷ, hơn nữa sẽ vẫn luôn ích kỷ như vậy.
Trước khi đi Địch Quân Thịnh lưu lại một câu, "Ông trước kia muốn an bài những cái đó cho con, con đều tiếp thu, muốn con cùng với người chăm sóc y tế, con cũng đồng ý."
Địch lão gia tử nhìn bóng dáng cô đơn của cháu trai mình, trong lòng lại bất đắc dĩ thấy đau.
###
Tin tức nhân viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm đến kinh thành để lộ ra không bao lâu, lại có một tin tức mới.
Người này của bệnh viện Lạc Hải Sâm là vì thông báo tuyển dụng mà đến.
Lần này, toàn bộ người trong ngành y học ở kinh thành đều sôi trào.
Có người vì theo đuổi danh lợi, có người càng vì theo đuổi thành tựu học thuật.
Bệnh viện Lạc Hải Sâm hiện tại là đại danh từ đứng đầu về trình độ chữa bệnh trên thế giới.
Tiến vào được bệnh viện này, không chỉ là vấn đề đãi ngộ tiền lương, cao hơn đó là thành tựu và danh dự suốt đời theo đuổi!