Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 452
Ở sân bay quốc tế.
Tại ga quốc tế ở sân bay, Vu Hi hiện tại tâm tình thực thấp thỏm.
Bà nội Giản báo với anh, nói Giản Nhất Lăng sẽ đi trên chuyến bay quốc tế về đến kinh thành vào buổi trưa hôm nay, muốn anh lại đây đón người.
Ba năm, Lăng thần đã trở lại!
Ba năm trước đây, Thịnh gia đột nhiên nói phải đi, kết quả là bọn họ một trận đánh chung kết cuối cùng đều không có tham gia.
Lăng thần cũng vắng mặt.
Cuối cùng là tiểu đệ của Giản Nhất Lăng là An Dương cùng một tiểu đệ của An Dương đi lên thi đấu.
Vu Hi thực tức giận, nhưng anh tức giận không phải Địch Quân Thịnh hay Giản Nhất Lăng không có đi tham gia trận chung kết, cũng không phải bọn họ bị lỡ mất vị trí quán quân.
Mà là cách làm của hai người kia!
Bọn họ là chiến hữu trong chiến đội!
Hai người cư nhiên cứ như vậy vứt bỏ bọn họ!
Bất quá Vu Hi cũng chỉ tức giận trong chốc lát, thực mau anh liền hết giận.
Rốt cuộc trò chơi có quan trọng, cũng đều không quan trọng bằng bạn bè.
Sau khi hết giận anh liền trở về đại học kinh thành.
Địch Quân Thịnh không chơi, anh cũng liền đi theo trở về trường học, học xong đại học.
Trong lúc tại đây, anh nghe nói Giản Nhất Lăng không chờ đến năm sau mới tham gia thi đại học, cô ấy vào mùa đông năm đó liền thông qua khảo hạch của đại học nước ngoài, trực tiếp trúng tuyển.
Đầu mùa xuân năm thứ hai, liền cùng anh hai của cô đi nước ngoài.
Mấy năm nay, Giản Nhất Lăng cùng anh của cô Giản Duẫn Mạch vẫn luôn ở nước ngoài.
Chỉ có mỗi năm ăn tết mới trở về mấy ngày ngắn ngủi.
Cho nên Vu Hi đã suốt ba năm không có gặp qua Giản Nhất Lăng.
Nghe bà nội Giản nói, lần này Giản Nhất Lăng trở về là bởi vì trường đại học ở nước ngoài mà cô học cùng với đại học kinh thành có một hạng mục trao đổi.
Biết Giản Nhất Lăng muốn đi kinh thành, Giản lão phu nhân gọi điện thoại cho Vu Hi, để người hiện tại ở kinh thành là Vu Hi hỗ trợ chiếu cố bé ngoan bảo bối của bà.
Vì thế Vu Hi cõi lòng đầy chờ mong mà tới.
Chờ mong rất nhiều nhưng cũng còn có một ít thấp thỏm.
Không biết ba năm đi qua, lúc trước Lăng thần khả khả ái ái hiện tại đã trưởng thành thành bộ dáng gì.
Có phải đã trổ mã thành duyên dáng yêu kiều, trở nên xinh đẹp động lòng người hay không?
Chuyến bay đến, cửa ra có rất nhiều người.
Vu Hi duỗi dài cổ nhìn ra xa.
Rốt cuộc ở trong đám người thấy được một cô gái mặc quần jean màu đen, áo ngắn tay màu trắng.
Đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn, thân ảnh xinh đẹp.
Một mái tóc dài mềm mại đơn giản lưu loát cột thành một chiếc đuôi ngựa, rũ ở sau người.
Bộ dáng cùng Lăng thần trong ký ức của anh giống nhau như đúc!
Cơ hồ không có biến hóa! Chỉ có cao hơn một chút.
Vu Hi vui sướng mà hướng tới Giản Nhất Lăng vẫy tay.
"Nhất Lăng muội tử! Nhất Lăng muội tử!"
Giản Nhất Lăng đang gọi điện thoại, người trong điện thoại đang cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện.
"Cô lần này đến kinh thành phải cẩn thận một chút, đừng bại lộ, người bên kia nhìn chằm chằm cô cũng không ít. Ngoài ra, người đã được an bài đến đón cô không cần dùng, tôi đã trực tiếp cho người giúp cô tìm một chỗ an toàn."
"Lần này cô ở lại kinh thành một tháng, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, sự tình không hoàn thành không quan trọng, bản thân cô so với mọi thứ đều quan trọng đáng giá hơn. Dù sao mặc kệ thế nào, một tháng sau cô cần thiết bình yên vô sự mà trở về."
Giản Nhất Lăng thấy được Vu Hi đến đón mình, vì thế tạm thời kết thúc trò chuyện.
Nhìn thấy Vu Hi, Giản Nhất Lăng trong lòng cũng có một ít cảm giác khó nói.
Cô vẫn là tới kinh thành.
Ba năm trước đây, Địch Quân Thịnh từng muốn cô đáp ứng anh, trên thế giới đi chỗ nào cũng được nhưng không thể tới kinh thành.
Nhưng mà cô vẫn tới.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng thất hứa với người khác.
Nhưng mà cô có lý do cần thiết phải tự mình tới đây một chuyến, cho dù là phải vi phạm lời hứa hẹn đối với anh, cô cũng cần thiết phải tới.
Tại ga quốc tế ở sân bay, Vu Hi hiện tại tâm tình thực thấp thỏm.
Bà nội Giản báo với anh, nói Giản Nhất Lăng sẽ đi trên chuyến bay quốc tế về đến kinh thành vào buổi trưa hôm nay, muốn anh lại đây đón người.
Ba năm, Lăng thần đã trở lại!
Ba năm trước đây, Thịnh gia đột nhiên nói phải đi, kết quả là bọn họ một trận đánh chung kết cuối cùng đều không có tham gia.
Lăng thần cũng vắng mặt.
Cuối cùng là tiểu đệ của Giản Nhất Lăng là An Dương cùng một tiểu đệ của An Dương đi lên thi đấu.
Vu Hi thực tức giận, nhưng anh tức giận không phải Địch Quân Thịnh hay Giản Nhất Lăng không có đi tham gia trận chung kết, cũng không phải bọn họ bị lỡ mất vị trí quán quân.
Mà là cách làm của hai người kia!
Bọn họ là chiến hữu trong chiến đội!
Hai người cư nhiên cứ như vậy vứt bỏ bọn họ!
Bất quá Vu Hi cũng chỉ tức giận trong chốc lát, thực mau anh liền hết giận.
Rốt cuộc trò chơi có quan trọng, cũng đều không quan trọng bằng bạn bè.
Sau khi hết giận anh liền trở về đại học kinh thành.
Địch Quân Thịnh không chơi, anh cũng liền đi theo trở về trường học, học xong đại học.
Trong lúc tại đây, anh nghe nói Giản Nhất Lăng không chờ đến năm sau mới tham gia thi đại học, cô ấy vào mùa đông năm đó liền thông qua khảo hạch của đại học nước ngoài, trực tiếp trúng tuyển.
Đầu mùa xuân năm thứ hai, liền cùng anh hai của cô đi nước ngoài.
Mấy năm nay, Giản Nhất Lăng cùng anh của cô Giản Duẫn Mạch vẫn luôn ở nước ngoài.
Chỉ có mỗi năm ăn tết mới trở về mấy ngày ngắn ngủi.
Cho nên Vu Hi đã suốt ba năm không có gặp qua Giản Nhất Lăng.
Nghe bà nội Giản nói, lần này Giản Nhất Lăng trở về là bởi vì trường đại học ở nước ngoài mà cô học cùng với đại học kinh thành có một hạng mục trao đổi.
Biết Giản Nhất Lăng muốn đi kinh thành, Giản lão phu nhân gọi điện thoại cho Vu Hi, để người hiện tại ở kinh thành là Vu Hi hỗ trợ chiếu cố bé ngoan bảo bối của bà.
Vì thế Vu Hi cõi lòng đầy chờ mong mà tới.
Chờ mong rất nhiều nhưng cũng còn có một ít thấp thỏm.
Không biết ba năm đi qua, lúc trước Lăng thần khả khả ái ái hiện tại đã trưởng thành thành bộ dáng gì.
Có phải đã trổ mã thành duyên dáng yêu kiều, trở nên xinh đẹp động lòng người hay không?
Chuyến bay đến, cửa ra có rất nhiều người.
Vu Hi duỗi dài cổ nhìn ra xa.
Rốt cuộc ở trong đám người thấy được một cô gái mặc quần jean màu đen, áo ngắn tay màu trắng.
Đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn, thân ảnh xinh đẹp.
Một mái tóc dài mềm mại đơn giản lưu loát cột thành một chiếc đuôi ngựa, rũ ở sau người.
Bộ dáng cùng Lăng thần trong ký ức của anh giống nhau như đúc!
Cơ hồ không có biến hóa! Chỉ có cao hơn một chút.
Vu Hi vui sướng mà hướng tới Giản Nhất Lăng vẫy tay.
"Nhất Lăng muội tử! Nhất Lăng muội tử!"
Giản Nhất Lăng đang gọi điện thoại, người trong điện thoại đang cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện.
"Cô lần này đến kinh thành phải cẩn thận một chút, đừng bại lộ, người bên kia nhìn chằm chằm cô cũng không ít. Ngoài ra, người đã được an bài đến đón cô không cần dùng, tôi đã trực tiếp cho người giúp cô tìm một chỗ an toàn."
"Lần này cô ở lại kinh thành một tháng, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, sự tình không hoàn thành không quan trọng, bản thân cô so với mọi thứ đều quan trọng đáng giá hơn. Dù sao mặc kệ thế nào, một tháng sau cô cần thiết bình yên vô sự mà trở về."
Giản Nhất Lăng thấy được Vu Hi đến đón mình, vì thế tạm thời kết thúc trò chuyện.
Nhìn thấy Vu Hi, Giản Nhất Lăng trong lòng cũng có một ít cảm giác khó nói.
Cô vẫn là tới kinh thành.
Ba năm trước đây, Địch Quân Thịnh từng muốn cô đáp ứng anh, trên thế giới đi chỗ nào cũng được nhưng không thể tới kinh thành.
Nhưng mà cô vẫn tới.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng thất hứa với người khác.
Nhưng mà cô có lý do cần thiết phải tự mình tới đây một chuyến, cho dù là phải vi phạm lời hứa hẹn đối với anh, cô cũng cần thiết phải tới.