Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Ôn Noãn đã đưa Giản Nhất Lăng vào phòng bệnh.
"Giản Nhất Lăng, mày lại tới mèo khóc chuột giả từ bi làm gì?"
Giản Duẫn Náo vẫn còn tức giận.
Khi anh nhìn thấy Giản Nhất Lăng, mắt anh như bốc lửa.
Trái tim Ôn Noãn hung hang bị năm lấy, bà muốn khuyên can nhưng lại bị ánh mắt của Giản Duẫn Thừa ngăn lại.
Càng ngăn lại, bà càng làm tăng thêm sự bất mãn thái độ của Giản Duẫn Náo đối với Giản Nhất Lăng.
Mâu thuẫn này, Ôn Noãn tốt nhất là không nên nói gì với Giản Nhất Lăng.
Trước những lời buộc tội và sự tức giận của Giản Duẫn Náo, Giản Nhất Lăng không phản bác, giải thích hay phàn nàn.
Cô lặng lẽ, nghiêm túc lắng nghe tất cả những lời buộc tội của Giản Duẫn Náo, chấp nhận mọi sự tức giận của anh.
Gương mặt bình thản và đôi mắt trong veo như nước suối sạch sẽ.
Lúc này, mềm long không chỉ là Ôn Noãn, ngay cả Giản Duẫn Thừa cũng cau mày.
"Giản Nhất Lăng, đừng tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như thế! Tao sẽ không tha thứ cho mày! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày! Cho dù địa cầu có bị hủy diệt, tao cũng sẽ không coi mày là em gái nữa!"
Giản Duẫn Náo mắng một hồi lâu, cuối cùng không biết anh đã mắng mệt mỏi hay cảm thấy chán khi đối mặt với Giản Nhất Lăng không có ý tứ đáp lại. "
" Mẹ, hôm nay đến lượt con tới chăm sóc Duẫn Náo. Mẹ đã không về nhà mấy ngày rồi. Trước mẹ hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. "
Giản Duẫn Thừa đúng lúc nói.
Ôn Noãn gật đầu, không khách khí với Giản Duẫn Thừa.
Bà thực sự nên về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày qua bà đến khách sạn gần đó để tắm, vì không dám rời khỏi Giản Duẫn Náo quá lâu nên lần nào bà cũng vội vã trở về.
" Vậy vất vả cho con. "
Ôn Noãn lúc đi tới cửa phòng, cố ý đi chậm lại, để Giản Nhất Lăng ở phía sau theo kịp.
Sau khi ra khỏi cửa phòng bệnh, đi đến bãi đậu xe, Ôn Noãn đưa tay sờ đầu Giản Nhất Lăng," Tiểu Lăng, con hiện tại làm tốt lắm. Mẹ rất hài lòng. Nếu như anh trai con tức giận, con hiểu một chút, muốn mắng con cũng để cho nó mắng. Anh con trong lòng đau khổ. Chuyện này cuối cùng cũng sẽ qua, chỉ cần sau này con ngoan ngoãn, anh con sẽ nhận lại con.. "
Những giọt nước mắt trào ra khỏi mắt Ôn Noãn.
Hai đứa con của bà thế này, lòng bà cứ như dao cắt.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Ôn Noãn, Giản Nhất Lăng nghĩ mình nên lau nước mắt đi cho bà.
Nhưng bàn tay nâng lên giữa chừng, rồi lại buông xuống. Ngược lại cầm lấy tay Ôn Noãn
Cảm nhận được hành động của Giản Nhất Lăng, Ôn Noãn cúi đầu và nhìn cô chằm chằm.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Giản Nhất Lăng, Ôn Noãn tức khắc khóc rống lên, bà cúi xuống ôm chặt Giản Nhất Lăng vào lòng.
Trước mặt Giản Duẫn Náo những ngày này, bà không dám để lộ một chút buồn bã, vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của con trai mình.
Bây giờ bà không thể nhịn được nữa.
Một khi nước mắt vỡ bờ, nó giống như một cơn lũ, và bạn sẽ không thể dừng lại, trừ khi bạn trút được nỗi cay đắng trong lòng.
Giản Nhất Lăng bị ôm đến cứng người.
Giản Nhất Lăng không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, ngoài việc cho Ôn Noãn ôm mình, cô ấy không biết mình nên làm gì khác.
Do dự một lúc, Giản Nhất Lăng vươn tay ôm lấy Ôn Noãn.
Ôn Noãn, thân thể ấm, những giọt nước mắt chảy ra cũng ấm.
Thật lâu sau, Ôn Noãn ngừng khóc, sau đó nhẹ giọng nói với Giản Nhất Lăng," Tiểu Lăng, hứa với mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được không? "
" Vâng. "Giản Nhất Lăng thấp giọng đồng ý.
Ôn Noãn lau nước mắt," Vừa rồi mẹ làm cho con sợ sao? Đều là mẹ không tốt, khóc cái gì mà khóc. Ba của con sẽ liên hệ ngay với người có thể mổ cho anh con, tay của anh trai sẽ lành ngay, không có gì phải buồn cả."
Những lời nói của Ôn Noãn vừa để xoa dịu Giản Nhất Lăng vừa để an ủi cô.
"Giản Nhất Lăng, mày lại tới mèo khóc chuột giả từ bi làm gì?"
Giản Duẫn Náo vẫn còn tức giận.
Khi anh nhìn thấy Giản Nhất Lăng, mắt anh như bốc lửa.
Trái tim Ôn Noãn hung hang bị năm lấy, bà muốn khuyên can nhưng lại bị ánh mắt của Giản Duẫn Thừa ngăn lại.
Càng ngăn lại, bà càng làm tăng thêm sự bất mãn thái độ của Giản Duẫn Náo đối với Giản Nhất Lăng.
Mâu thuẫn này, Ôn Noãn tốt nhất là không nên nói gì với Giản Nhất Lăng.
Trước những lời buộc tội và sự tức giận của Giản Duẫn Náo, Giản Nhất Lăng không phản bác, giải thích hay phàn nàn.
Cô lặng lẽ, nghiêm túc lắng nghe tất cả những lời buộc tội của Giản Duẫn Náo, chấp nhận mọi sự tức giận của anh.
Gương mặt bình thản và đôi mắt trong veo như nước suối sạch sẽ.
Lúc này, mềm long không chỉ là Ôn Noãn, ngay cả Giản Duẫn Thừa cũng cau mày.
"Giản Nhất Lăng, đừng tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như thế! Tao sẽ không tha thứ cho mày! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày! Cho dù địa cầu có bị hủy diệt, tao cũng sẽ không coi mày là em gái nữa!"
Giản Duẫn Náo mắng một hồi lâu, cuối cùng không biết anh đã mắng mệt mỏi hay cảm thấy chán khi đối mặt với Giản Nhất Lăng không có ý tứ đáp lại. "
" Mẹ, hôm nay đến lượt con tới chăm sóc Duẫn Náo. Mẹ đã không về nhà mấy ngày rồi. Trước mẹ hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. "
Giản Duẫn Thừa đúng lúc nói.
Ôn Noãn gật đầu, không khách khí với Giản Duẫn Thừa.
Bà thực sự nên về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày qua bà đến khách sạn gần đó để tắm, vì không dám rời khỏi Giản Duẫn Náo quá lâu nên lần nào bà cũng vội vã trở về.
" Vậy vất vả cho con. "
Ôn Noãn lúc đi tới cửa phòng, cố ý đi chậm lại, để Giản Nhất Lăng ở phía sau theo kịp.
Sau khi ra khỏi cửa phòng bệnh, đi đến bãi đậu xe, Ôn Noãn đưa tay sờ đầu Giản Nhất Lăng," Tiểu Lăng, con hiện tại làm tốt lắm. Mẹ rất hài lòng. Nếu như anh trai con tức giận, con hiểu một chút, muốn mắng con cũng để cho nó mắng. Anh con trong lòng đau khổ. Chuyện này cuối cùng cũng sẽ qua, chỉ cần sau này con ngoan ngoãn, anh con sẽ nhận lại con.. "
Những giọt nước mắt trào ra khỏi mắt Ôn Noãn.
Hai đứa con của bà thế này, lòng bà cứ như dao cắt.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Ôn Noãn, Giản Nhất Lăng nghĩ mình nên lau nước mắt đi cho bà.
Nhưng bàn tay nâng lên giữa chừng, rồi lại buông xuống. Ngược lại cầm lấy tay Ôn Noãn
Cảm nhận được hành động của Giản Nhất Lăng, Ôn Noãn cúi đầu và nhìn cô chằm chằm.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Giản Nhất Lăng, Ôn Noãn tức khắc khóc rống lên, bà cúi xuống ôm chặt Giản Nhất Lăng vào lòng.
Trước mặt Giản Duẫn Náo những ngày này, bà không dám để lộ một chút buồn bã, vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của con trai mình.
Bây giờ bà không thể nhịn được nữa.
Một khi nước mắt vỡ bờ, nó giống như một cơn lũ, và bạn sẽ không thể dừng lại, trừ khi bạn trút được nỗi cay đắng trong lòng.
Giản Nhất Lăng bị ôm đến cứng người.
Giản Nhất Lăng không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, ngoài việc cho Ôn Noãn ôm mình, cô ấy không biết mình nên làm gì khác.
Do dự một lúc, Giản Nhất Lăng vươn tay ôm lấy Ôn Noãn.
Ôn Noãn, thân thể ấm, những giọt nước mắt chảy ra cũng ấm.
Thật lâu sau, Ôn Noãn ngừng khóc, sau đó nhẹ giọng nói với Giản Nhất Lăng," Tiểu Lăng, hứa với mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được không? "
" Vâng. "Giản Nhất Lăng thấp giọng đồng ý.
Ôn Noãn lau nước mắt," Vừa rồi mẹ làm cho con sợ sao? Đều là mẹ không tốt, khóc cái gì mà khóc. Ba của con sẽ liên hệ ngay với người có thể mổ cho anh con, tay của anh trai sẽ lành ngay, không có gì phải buồn cả."
Những lời nói của Ôn Noãn vừa để xoa dịu Giản Nhất Lăng vừa để an ủi cô.