Trước khi thứ muội xuất giá, ta hầu hạ nó rửa chân.
"Tỷ tỷ, tỷ làm nô tỳ rửa chân của ta ba năm rồi, ngày mai ta phải gả cho Thái Tử, có chút luyến tiếc tỷ đó."
Ta lau mồ hôi, nở nụ cười: "Muội nhớ về nhà thăm tỷ là tốt rồi."
Thứ muội bỗng nhiên che mặt khóc: "Năm đó tỷ tỷ vì cứu ta, bị kẻ xấu bắt đi, biến mất không rõ ba năm. Sau đó tỷ chạy được trở về, nhưng mà...."
Thứ muội ngẩng đầu, trên mặt lại không có giọt lệ nào, thản nhiên cười: "Tiểu thư, không phải đáng ra tỷ nên được gọi như vậy sao? Ngày đó tỷ không còn mảnh vải che thân, trên người có ấn ký nộ lệ của Bắc địch, thủ cung sa (*) cũng không thấy đâu."
(*) Giống nốt ruồi son như ấn ký trên tay của những cô gái chưa xuất giá ngày xưa để chứng minh mình còn trinh tiết.
"Đích nữ của phủ tướng sao có thể trinh tiết không sạch sẽ? Thế là từ đó về sau phụ thân bảo ta thay tỷ làm đích nữ Tô Vân Lụa.... Còn tỷ, lại thành nô tỳ ti tiện."
Nó tháo trâm cài đưa cho ta: "Tỷ tỷ, trong lòng có hận không?"