Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Edit: Hạ Hạ.
Beta: Nguyệt Hạ.
__________________________
Trong TV, một đứa bé đầu đội mũ bảo hiểm màu hồng phấn lắc lư đi theo sau cảnh sát, cảnh sát giao thông giúp cô tháo mũ bảo hiểm xuống. Trong màn ảnh hư ảo, tóc uốn xoăn tự nhiên của cô bé dán vào mặt, đôi mắt ngập nước tựa như chú nai con đơn thuần mà vô hại.
Cô trốn vào một người thiếu niên, nhút nhát, sợ sệt nhìn chằm chằm vào ống kính.
Hạ Dữ tin chắc rằng, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ cảm thấy vô cùng dễ thương!
Một lát sau, cảnh sát bắt đầu hỏi chuyện, đối mặt với camera, nam sinh nọ không hề e dè, khuôn mặt lạnh lùng trả lời hết các vấn đề: "Bởi vì con có xe."
Xem đến đây Hạ Dữ cùng cả cha mẹ Hạ gia đều đồng loạt hạ khóe miệng.
"Nha Nha, lại đây." Mẹ Hạ vẫy tay gọi Diệp Nha.
Cô lập tức chạy tới, yên lặng chờ mẹ Hạ hỏi.
"Đây là anh con à?" mẹ Hạ chỉ vào Thẩm Trú bên trong tivi hỏi.
Diệp Nha nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng, lực chú ý của cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi chính mình trong TV, yêu quái này thật mới lạ, nhìn chằm chằm vào người trêи màn hình giống mình như đúc, chậm chạp không nói gì, hơn nửa ngày sau mới chỉ vào Diệp Thanh Hà lên tiếng: "Đây mới là anh của Nha Nha." Giọng nói trẻ con vang lên chứa đầy tình yêu với anh trai.
Mẹ Hạ nhìn qua, mơ hồ cảm thấy thiếu niên ôn hòa kia có chút quen mắt.
Màn ảnh chuyển sang cảnh tiếp, ba đứa trẻ đã xuất hiện ở sở cảnh sát.
Bởi vì thời gian có hạn, chương trình đã cắt giảm bớt vài chi tiết, chỉ để lại một số cảnh thú vị , vào có cả hình ảnh người cha xuất hiện. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Lâm Xuyên, già trẻ Hạ gia nháy mắt cùng trầm mặc.
"Đó là ba con?"
Diệp Nha trừng mắt, tức giận "hừ" một tiếng, quay đầu đi.
"......"
Nhìn dáng vẻ này đúng thật là ba cô nhóc rồi.
Bọn họ đã nói mà, đứa trẻ kia sao lại trông quen mắt như vậy, thì ra là con của Diệp Lâm Xuyên.
Nhưng, Diệp Lâm Xuyên có con gái?
Người của Hạ gia lâm vào nghi hoặc thật sâu.
**
Chương trình《 Giao thông Long Thành 》này từ trước đến nay luôn có ratings khá cao, bơi thời gian thường ngắn lại ít bị gián đoạn trong quá trình chiếu, đã vậy các loại tình huống thú vị, kỳ lạ ùn ùn không dứt, có thể đoán được, sau chương trình tối nay, không bao lâu nữa Diệp Nha nhất định sẽ rất hot. Quả nhiên đến ngày hôm sau, trực tiếp lọt vào top mười lăm hot search trêи Weibo, vòng bạn bè, video ngắn, thậm chí ngay cả đầu đề của các tin tức đều là bài phỏng vấn của ba đứa nhỏ kia.
Diệp Lâm Xuyên...... muốn không thấy cũng khó.
Lúc này, ông đang ngồi ở ghế da trước bàn làm việc, sắc mặt âm trầm, một cái rồi một cái liên tục xuất hiện trêи Weibo.
Cả ba trẻ đều đẹp quá mức, lại trả lời phỏng vấn thú vị, cho nên những khán giả xem truyền hình sôi nổi chia sẻ cho nhau trêи Weibo chính thức, điên cuồng thổi bay những võng hồng xuống phía dưới.
―― Nghĩ cách đi trộm một vị tiên tử.
―― cái em gái kêu là Diệp Nha kia cũng quá đẹp rồi! Tổ chức thành một tập đoàn đi trộm các nhãi con nào a !!!
―― Tôi thích người anh trai, cả anh trai nhỏ đi xe kia cũng thật là đẹp! Chị nguyện ý chờ các em.
―― Quá đáng yêu, quá đáng yêu, phần mở đầu thật khôi hài, nhưng đến phần sau cảm thấy hơi buồn buồn.
―― Cha mẹ kiểu gì thế này, để trẻ con một mình chạy ở bên ngoài.
――Đứa trẻ đáng yêu như vậy thật sự tồn tại ở thế giới hiện thực này? Chứng bệnh lo sợ của tôi lập tức biến mất rồi, wow.
―― Thật hâm mộ ba của cô nhóc a......
......
Đáng yêu, hâm mộ, muốn trộm trẻ con, đây là những bình luận xuất hiện nhiều nhất.
Diệp Lâm Xuyên chau mày, di chuyển con chuột, ấn chuột phải, click vào mở video.
Trong video, cô nhóc không khóc không nháo, ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của Diệp Thanh Hà, cả quá trình hầu như cô chỉ an tĩnh nhìn, mỗi khi ống kính đảo qua thì ngay lập y như một chú thỏ con kinh sợ vội vàng đem khuôn mặt nhỏ giấu đi, sau đó lại quay ra nhìn trộm. Người quay phim có lẽ đã thích phản ứng này của bạn nhỏ, rất nhiều lần đều sẽ thừa dịp cảnh sát không chú ý, dùng phương pháp này chơi đùa với cô.
Ở khóe mắt của cô có một nốt ruồi son cực kỳ bắt mắt, khiến cho mặt mày càng thêm tinh xảo. Mặc dù hiện tại còn tuổi nhỏ, nhưng tin chắc rằng, chỉ mấy năm nữa thôi, cô bé sẽ trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, chính là mẫu người mà các thiếu niên rất thích.
Tầm mắt Diệp Lâm Xuyên chậm rãi di động đến bức ảnh trêи bàn làm việc.
Đó là một bức ảnh gia đình.
Vợ ông đứng ở giữa, hai đứa con trai đứng ở hai bên cạnh, con gái nhỏ thì được vợ ôm ở trong tay. Lúc ấy, cô mới vừa đủ tháng, là thời điểm đáng yêu nhất.
Diệp Lâm Xuyên trong lòng nghẹn khuất, tiếp tục gõ máy tính.
Qua một lát, WeChat của Diệp Lâm Xuyên, thông báo tin nhắn liên tiếp vang lên.
[ Tôi đã xem TV, thật không ngờ Diệp tổng còn có một cô con gái? ]
[ Diệp tổng giấu thật kỹ nha......]
[ Cuối tuần tổ chức một buổi tụ hội, có muốn mang con ngài cùng tới không? ]
[ Con trai của ta tháng sau sẽ sinh, ngài xem......]
Mấy tin nhắn này làm khuôn mặt tuấn tú của Diệp Lâm Xuyên lập tức trở nên xám xịt.
Có thêm con gái là một truyện ngoài ý muốn. Hơn nữa thân thể của con gái cùng với vợ mình đều không tốt, vì bảo đảm người ngooài giới không quấy rầy đến hai mẹ con, Diệp Lâm Xuyên cũng không có công bố sự tồn tại của con gái với mọi người, trừ mấy người y tá ở bệnh viên chăm sóc cho Diệp Nha, còn lại không ai biết ông có con gái. Sau đó không lâu, con gái út chết yểu, Dư Nghiên lén lún tham dự thực nghiệm nhân bản, cho nên chuyện này hoàn toàn bị giấu đi.
Hiện tại thì hay rồi.
Một đợt phát sóng trêи TV, toàn bộ Long Thành đều biết Diệp Lâm Xuyên còn có thêm một khuê nữ!!
Ông lúc ấy chỉ lo tức giận, hoàn toàn không chú ý tới cameras ở phía sau, tuy rằng tổ chương trình chỉ để ông xuất hiện một lần còn làm mờ mặt đi một ít, nhưng quen biết đều có thể nhận ra ông.
Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt lại, bóp bóp ở giữa mày, từng trận đau đầu âm ỉ xuất hiện.
"Diệp tổng, có điện thoại tìm ngài."
Diệp Lâm Xuyên vẫn không ngẩng đầu lên: "Nói tôi đang có việc."
Thư ký im lặng vài giây, nói tiếp: " Hạ chủ tịch của xí nghiệp Hạ thị, ông ấy nói......" Giọng nói của thư ký hơi dừng một chút, "Con gái của ngài đang ở chỗ ông ấy."
Tâm Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng lên, đôi mắt đột nhiên mở ra.
"Ai?"
Ánh mắt sắc bén của ông hiện rõ ràng, không chút nào giấu sự hung hăng, thư ký ấp úng trả lời, "Hạ...... Hạ chủ tịch, ông ấy nói con gái ngài đang ở nhà của ông ấy, nếu có thể, mời ngài lập tức qua đó một chuyến. Địa chỉ đã được gửi đến email, ngài xem......"
Diệp Lâm Xuyên thở ra một hơi, lấy áo khoác lên, từ ghế ngồi dậy.
"Diệp tổng?"
"Chuẩn bị xe, đến Hạ gia."
Thư ký sửng sốt, vội vàng cầm lấy chìa khóa xe đuổi theo.
**
Diệp Nha đối với việc Diệp Lâm Xuyên muốn tới đây không hề hay biết, buổi sáng cô còn phải học trực tuyến, Hạ Tình cũng phải hoàn thành bài tập ở nhà trẻ, vì thế hai người chơi một lát rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn bắt đầu học tập.
Diệp Nha hôm nay có khóa học ngữ văn, suốt tiết học ba giờ cô được học cách nhận biết mặt chữ, đặt câu và đọc thuộc thơ.
Hệ thống học trực tuyến đã hoàn toàn khai phá đại não của cô, với phương thức giáo ɖu͙ƈ kiểu mới giúp cô nhanh chóng nhớ kỹ các mặt chữ Hán và biết cách vận dụng, hơn nữa chỉ số thông minh của yêu quái vốn dĩ đã cao hơn so với con người, cho dù Diệp Nha là ấu tể, thì vẫn học rất nhanh.
Cô ở trong không gian học tập mất ba giờ nhưng ở thế giới con người thì chỉ có mất ba phút.
Diệp Nha mới từ hệ thống học trực tuyến ra, liền thấy Hạ Tình đang bị mẹ Hạ bắt đọc thơ.
"Tình Tình, 《 Tặng uông luân (*) 》đọc như thế nào? Ngày hôm qua con mới học xong."
_________________
* Tặng Uông Luân(Năm 754)- Lý Bạch
贈汪倫
李白乘舟將欲行,
忽聞岸上踏歌聲。
桃花潭水深千尺,
不及汪倫送我情
Tặng Uông Luân
Lý Bạch thừa chu tương ɖu͙ƈ hành,
Hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh.
Đào hoa đàm thuỷ thâm thiên xích,
Bất cập Uông Luân tống ngã tình.
Dịch nghĩa
Lý Bạch ngồi thuyền chuẩn bị khởi hành,
Bỗng nghe thấy tiếng hát và tiếng giậm chân theo điệu "Đạp ca" trêи bờ.
Nước đầm hoa đào sâu nghìn thước,
Cũng không sâu bằng tình cảm Uông Luân đến tiễn biệt tôi
- Uông Luân là bạn của Lý Bạch ở Kinh huyện (nay thuộc tỉnh An Huy).
__________________
Hạ Tình vừa nhăn nhó vừa đọc thơ: "Lý Bạch thừa chu tương ɖu͙ƈ hành, hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh, đào hoa đàm thủy..... thâm...... thâm......"
"Thâm bao nhiêu?" Hạ mụ mụ mãn hàm chờ mong.
Hạ Tình bất an lo sợ: "Thâm, thâm 50 thước."
Biểu tình Mẹ Hạ thay đổi trong nháy mắt.
Tuyến lệ của Hạ Tình bật công tắc: "Oa, vậy 60 thước, mẹ đừng giận! 60 thước không đúng thì vậy là 70 thước, oa...... mẹ đừng giận!"
Cô òa khóc nức nở.
Cuối cùng bị hồ nước đào hoa không biết sâu bao nhiêu làm cho khóc.
Diệp Nha gặm đầu ngón tay, nhìn mẹ Hạ mỏi mệt, bất lực, lại nhìn Hạ Tình khóc đến không còn là chính mình, cuối cùng tiến lên, dùng giọng nói cực kỳ cực kỳ nhỏ, cẩn thận nhắc nhở: "Thâm ngàn thước."
Hạ Tình ngừng thút thít, lập tức nhớ ra.
"Đào hoa đàm thuỷ thâm thiên xích, bất cập Uông Luân tống ngã tình." Cô khịt khịt mũi, "Mẹ, con đọc xong rồi."
Mẹ Hạ xoa xoa đầu cô, hơi há mồm muốn nói cái gì đó, thì người hầu trong nhà gõ cửa đi vào, "Phu nhân, tới rồi."
Mẹ Hạ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ bà rời đi, Hạ Tình thở ra một hơi thật dài, lau sạch nước mắt, vẻ mặt tràn đầy sùng bái nói với Diệp Nha: "Nha Nha thật lợi hại, còn nhỏ như vậy đã đọc thuộc thơ rồi."
"Bởi vì chú đã đăng ký cho em khóa học trực tuyến, rất tốn kém." Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
"Chị một chút cũng không muốn học thuộc thơ." Hạ Tình nằm nhoài ở trêи mặt bàn, "Học thơ thật nhàm chán nha."
Nhưng mỗi ngày nhà trẻ đều bắt học thuộc thơ, đã vậy ba mẹ còn bắt kiểm tra nữa, có chú út ở đây chú có thể giúp cô qua mắt ba mẹ, khổ nỗi hiện tại chú không còn ở đây nữa......
Nghĩ như vậy, thân thể nhỏ bé của Hạ Tình muôn phần áp lực.
Nhìn thấy sự mất mát của Hạ Tình, Diệp Nha vươn tay nhỏ vỗ vỗ bả vai Hạ Tình: "Không sao, không sao, về sau em sẽ giúp chị Tình Tình ~"
Những lời này vừa nói xong, nháy mắt làm hình tượng của Diệp Nha bỗng trở nên cao ngất ngưởng, đôi mắt Hạ Tình nhìn Diệp Nha càng thêm lấp lánh.
"Nha Nha, em thật tốt." Cô ôm lấy Diệp Nha, "Vậy về sau...... về sau chị cũng sẽ giúp em."
Diệp Nha lập tức liền hỏi: "Bây giờ chị có thể giúp em không??"
"A?"
"Em có thể mượn chị mười đồng được không??" Diệp Nha mắt trông mong nhìn Hạ Tình.
Đừng nói mười đồng, kể cả một trăm đồng Hạ Tình cũng sẽ nguyện ý cho cô.
Hạ Tình không chút do dự lấy tiêng tiết kiệm trong con heo đất của mình ra, từ bên trong đó móc ra tờ mười đồngnhăn dúm, đưa cho Diệp Nha, "Cho em ~" Rất chi là hào phóng.
"Cảm ơn chị!" Đôi mắt Diệp Nha sáng lên, tay nhỏ nhận lấy, cô chăm chú nhìn con số 10 trêи mặt tiền giấy, xác nhận vài giây, vừa lòng cất tiền vào trong cặp sách, nghiêm túc hứa hẹn, "Chờ Nha Nha có tiền, nhất định sẽ trả lại cho chị."
Anh Thẩm Trú sống thật không dễ dàng, cô đã ra ngoài khá lâu, nếu không nhanh trả tiền, anh Nhiên Nhiên sẽ mắng.
Nhưng cô lại không biết kiếm tiền, chỉ có thể đi mượn của người khác thôi.
Hai bạn nhỏ giao dịch thành công xong, cánh cửa lại lần nữa bị mở ra, hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Đứng ở trước cửa, người đàn ông mặc tây trang, đi giày da, dáng đứng hiên ngang như cây tùng, giờ phút này, biểu tình của ông vô cùng hung ác nham hiểm, đôi mắt lãnh đạm thâm thúy nhìn chăm chăm vào Diệp Nha.
Thấy gương mặt này, nét mặt tươi cười của Diệp Nha từng chút từng chút thu lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, ngay cả khóe miệng cũng rũ xuống thật sâu.
Mọi cảm xúc, tâm tình của cô đều hiện thẳng lên trong đôi mắt ――
Không vui.
Không thoải mái.
Muốn khóc.
________________________________________
Hiện tại tình hình dịch bệnh ngày càng phức tạp nên mọi người nhớ bảo vệ tốt bản thân nha!
Có biểu hiện thì nhớ khai báo đó.
Tốt nhất là nên ở nhà, ở nhà đọc truyện của tụi mình cũng được nè.
Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha.
#Hạ Hạ
2/8/2020
Beta: Nguyệt Hạ.
__________________________
Trong TV, một đứa bé đầu đội mũ bảo hiểm màu hồng phấn lắc lư đi theo sau cảnh sát, cảnh sát giao thông giúp cô tháo mũ bảo hiểm xuống. Trong màn ảnh hư ảo, tóc uốn xoăn tự nhiên của cô bé dán vào mặt, đôi mắt ngập nước tựa như chú nai con đơn thuần mà vô hại.
Cô trốn vào một người thiếu niên, nhút nhát, sợ sệt nhìn chằm chằm vào ống kính.
Hạ Dữ tin chắc rằng, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ cảm thấy vô cùng dễ thương!
Một lát sau, cảnh sát bắt đầu hỏi chuyện, đối mặt với camera, nam sinh nọ không hề e dè, khuôn mặt lạnh lùng trả lời hết các vấn đề: "Bởi vì con có xe."
Xem đến đây Hạ Dữ cùng cả cha mẹ Hạ gia đều đồng loạt hạ khóe miệng.
"Nha Nha, lại đây." Mẹ Hạ vẫy tay gọi Diệp Nha.
Cô lập tức chạy tới, yên lặng chờ mẹ Hạ hỏi.
"Đây là anh con à?" mẹ Hạ chỉ vào Thẩm Trú bên trong tivi hỏi.
Diệp Nha nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng, lực chú ý của cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi chính mình trong TV, yêu quái này thật mới lạ, nhìn chằm chằm vào người trêи màn hình giống mình như đúc, chậm chạp không nói gì, hơn nửa ngày sau mới chỉ vào Diệp Thanh Hà lên tiếng: "Đây mới là anh của Nha Nha." Giọng nói trẻ con vang lên chứa đầy tình yêu với anh trai.
Mẹ Hạ nhìn qua, mơ hồ cảm thấy thiếu niên ôn hòa kia có chút quen mắt.
Màn ảnh chuyển sang cảnh tiếp, ba đứa trẻ đã xuất hiện ở sở cảnh sát.
Bởi vì thời gian có hạn, chương trình đã cắt giảm bớt vài chi tiết, chỉ để lại một số cảnh thú vị , vào có cả hình ảnh người cha xuất hiện. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Lâm Xuyên, già trẻ Hạ gia nháy mắt cùng trầm mặc.
"Đó là ba con?"
Diệp Nha trừng mắt, tức giận "hừ" một tiếng, quay đầu đi.
"......"
Nhìn dáng vẻ này đúng thật là ba cô nhóc rồi.
Bọn họ đã nói mà, đứa trẻ kia sao lại trông quen mắt như vậy, thì ra là con của Diệp Lâm Xuyên.
Nhưng, Diệp Lâm Xuyên có con gái?
Người của Hạ gia lâm vào nghi hoặc thật sâu.
**
Chương trình《 Giao thông Long Thành 》này từ trước đến nay luôn có ratings khá cao, bơi thời gian thường ngắn lại ít bị gián đoạn trong quá trình chiếu, đã vậy các loại tình huống thú vị, kỳ lạ ùn ùn không dứt, có thể đoán được, sau chương trình tối nay, không bao lâu nữa Diệp Nha nhất định sẽ rất hot. Quả nhiên đến ngày hôm sau, trực tiếp lọt vào top mười lăm hot search trêи Weibo, vòng bạn bè, video ngắn, thậm chí ngay cả đầu đề của các tin tức đều là bài phỏng vấn của ba đứa nhỏ kia.
Diệp Lâm Xuyên...... muốn không thấy cũng khó.
Lúc này, ông đang ngồi ở ghế da trước bàn làm việc, sắc mặt âm trầm, một cái rồi một cái liên tục xuất hiện trêи Weibo.
Cả ba trẻ đều đẹp quá mức, lại trả lời phỏng vấn thú vị, cho nên những khán giả xem truyền hình sôi nổi chia sẻ cho nhau trêи Weibo chính thức, điên cuồng thổi bay những võng hồng xuống phía dưới.
―― Nghĩ cách đi trộm một vị tiên tử.
―― cái em gái kêu là Diệp Nha kia cũng quá đẹp rồi! Tổ chức thành một tập đoàn đi trộm các nhãi con nào a !!!
―― Tôi thích người anh trai, cả anh trai nhỏ đi xe kia cũng thật là đẹp! Chị nguyện ý chờ các em.
―― Quá đáng yêu, quá đáng yêu, phần mở đầu thật khôi hài, nhưng đến phần sau cảm thấy hơi buồn buồn.
―― Cha mẹ kiểu gì thế này, để trẻ con một mình chạy ở bên ngoài.
――Đứa trẻ đáng yêu như vậy thật sự tồn tại ở thế giới hiện thực này? Chứng bệnh lo sợ của tôi lập tức biến mất rồi, wow.
―― Thật hâm mộ ba của cô nhóc a......
......
Đáng yêu, hâm mộ, muốn trộm trẻ con, đây là những bình luận xuất hiện nhiều nhất.
Diệp Lâm Xuyên chau mày, di chuyển con chuột, ấn chuột phải, click vào mở video.
Trong video, cô nhóc không khóc không nháo, ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của Diệp Thanh Hà, cả quá trình hầu như cô chỉ an tĩnh nhìn, mỗi khi ống kính đảo qua thì ngay lập y như một chú thỏ con kinh sợ vội vàng đem khuôn mặt nhỏ giấu đi, sau đó lại quay ra nhìn trộm. Người quay phim có lẽ đã thích phản ứng này của bạn nhỏ, rất nhiều lần đều sẽ thừa dịp cảnh sát không chú ý, dùng phương pháp này chơi đùa với cô.
Ở khóe mắt của cô có một nốt ruồi son cực kỳ bắt mắt, khiến cho mặt mày càng thêm tinh xảo. Mặc dù hiện tại còn tuổi nhỏ, nhưng tin chắc rằng, chỉ mấy năm nữa thôi, cô bé sẽ trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, chính là mẫu người mà các thiếu niên rất thích.
Tầm mắt Diệp Lâm Xuyên chậm rãi di động đến bức ảnh trêи bàn làm việc.
Đó là một bức ảnh gia đình.
Vợ ông đứng ở giữa, hai đứa con trai đứng ở hai bên cạnh, con gái nhỏ thì được vợ ôm ở trong tay. Lúc ấy, cô mới vừa đủ tháng, là thời điểm đáng yêu nhất.
Diệp Lâm Xuyên trong lòng nghẹn khuất, tiếp tục gõ máy tính.
Qua một lát, WeChat của Diệp Lâm Xuyên, thông báo tin nhắn liên tiếp vang lên.
[ Tôi đã xem TV, thật không ngờ Diệp tổng còn có một cô con gái? ]
[ Diệp tổng giấu thật kỹ nha......]
[ Cuối tuần tổ chức một buổi tụ hội, có muốn mang con ngài cùng tới không? ]
[ Con trai của ta tháng sau sẽ sinh, ngài xem......]
Mấy tin nhắn này làm khuôn mặt tuấn tú của Diệp Lâm Xuyên lập tức trở nên xám xịt.
Có thêm con gái là một truyện ngoài ý muốn. Hơn nữa thân thể của con gái cùng với vợ mình đều không tốt, vì bảo đảm người ngooài giới không quấy rầy đến hai mẹ con, Diệp Lâm Xuyên cũng không có công bố sự tồn tại của con gái với mọi người, trừ mấy người y tá ở bệnh viên chăm sóc cho Diệp Nha, còn lại không ai biết ông có con gái. Sau đó không lâu, con gái út chết yểu, Dư Nghiên lén lún tham dự thực nghiệm nhân bản, cho nên chuyện này hoàn toàn bị giấu đi.
Hiện tại thì hay rồi.
Một đợt phát sóng trêи TV, toàn bộ Long Thành đều biết Diệp Lâm Xuyên còn có thêm một khuê nữ!!
Ông lúc ấy chỉ lo tức giận, hoàn toàn không chú ý tới cameras ở phía sau, tuy rằng tổ chương trình chỉ để ông xuất hiện một lần còn làm mờ mặt đi một ít, nhưng quen biết đều có thể nhận ra ông.
Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt lại, bóp bóp ở giữa mày, từng trận đau đầu âm ỉ xuất hiện.
"Diệp tổng, có điện thoại tìm ngài."
Diệp Lâm Xuyên vẫn không ngẩng đầu lên: "Nói tôi đang có việc."
Thư ký im lặng vài giây, nói tiếp: " Hạ chủ tịch của xí nghiệp Hạ thị, ông ấy nói......" Giọng nói của thư ký hơi dừng một chút, "Con gái của ngài đang ở chỗ ông ấy."
Tâm Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng lên, đôi mắt đột nhiên mở ra.
"Ai?"
Ánh mắt sắc bén của ông hiện rõ ràng, không chút nào giấu sự hung hăng, thư ký ấp úng trả lời, "Hạ...... Hạ chủ tịch, ông ấy nói con gái ngài đang ở nhà của ông ấy, nếu có thể, mời ngài lập tức qua đó một chuyến. Địa chỉ đã được gửi đến email, ngài xem......"
Diệp Lâm Xuyên thở ra một hơi, lấy áo khoác lên, từ ghế ngồi dậy.
"Diệp tổng?"
"Chuẩn bị xe, đến Hạ gia."
Thư ký sửng sốt, vội vàng cầm lấy chìa khóa xe đuổi theo.
**
Diệp Nha đối với việc Diệp Lâm Xuyên muốn tới đây không hề hay biết, buổi sáng cô còn phải học trực tuyến, Hạ Tình cũng phải hoàn thành bài tập ở nhà trẻ, vì thế hai người chơi một lát rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn bắt đầu học tập.
Diệp Nha hôm nay có khóa học ngữ văn, suốt tiết học ba giờ cô được học cách nhận biết mặt chữ, đặt câu và đọc thuộc thơ.
Hệ thống học trực tuyến đã hoàn toàn khai phá đại não của cô, với phương thức giáo ɖu͙ƈ kiểu mới giúp cô nhanh chóng nhớ kỹ các mặt chữ Hán và biết cách vận dụng, hơn nữa chỉ số thông minh của yêu quái vốn dĩ đã cao hơn so với con người, cho dù Diệp Nha là ấu tể, thì vẫn học rất nhanh.
Cô ở trong không gian học tập mất ba giờ nhưng ở thế giới con người thì chỉ có mất ba phút.
Diệp Nha mới từ hệ thống học trực tuyến ra, liền thấy Hạ Tình đang bị mẹ Hạ bắt đọc thơ.
"Tình Tình, 《 Tặng uông luân (*) 》đọc như thế nào? Ngày hôm qua con mới học xong."
_________________
* Tặng Uông Luân(Năm 754)- Lý Bạch
贈汪倫
李白乘舟將欲行,
忽聞岸上踏歌聲。
桃花潭水深千尺,
不及汪倫送我情
Tặng Uông Luân
Lý Bạch thừa chu tương ɖu͙ƈ hành,
Hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh.
Đào hoa đàm thuỷ thâm thiên xích,
Bất cập Uông Luân tống ngã tình.
Dịch nghĩa
Lý Bạch ngồi thuyền chuẩn bị khởi hành,
Bỗng nghe thấy tiếng hát và tiếng giậm chân theo điệu "Đạp ca" trêи bờ.
Nước đầm hoa đào sâu nghìn thước,
Cũng không sâu bằng tình cảm Uông Luân đến tiễn biệt tôi
- Uông Luân là bạn của Lý Bạch ở Kinh huyện (nay thuộc tỉnh An Huy).
__________________
Hạ Tình vừa nhăn nhó vừa đọc thơ: "Lý Bạch thừa chu tương ɖu͙ƈ hành, hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh, đào hoa đàm thủy..... thâm...... thâm......"
"Thâm bao nhiêu?" Hạ mụ mụ mãn hàm chờ mong.
Hạ Tình bất an lo sợ: "Thâm, thâm 50 thước."
Biểu tình Mẹ Hạ thay đổi trong nháy mắt.
Tuyến lệ của Hạ Tình bật công tắc: "Oa, vậy 60 thước, mẹ đừng giận! 60 thước không đúng thì vậy là 70 thước, oa...... mẹ đừng giận!"
Cô òa khóc nức nở.
Cuối cùng bị hồ nước đào hoa không biết sâu bao nhiêu làm cho khóc.
Diệp Nha gặm đầu ngón tay, nhìn mẹ Hạ mỏi mệt, bất lực, lại nhìn Hạ Tình khóc đến không còn là chính mình, cuối cùng tiến lên, dùng giọng nói cực kỳ cực kỳ nhỏ, cẩn thận nhắc nhở: "Thâm ngàn thước."
Hạ Tình ngừng thút thít, lập tức nhớ ra.
"Đào hoa đàm thuỷ thâm thiên xích, bất cập Uông Luân tống ngã tình." Cô khịt khịt mũi, "Mẹ, con đọc xong rồi."
Mẹ Hạ xoa xoa đầu cô, hơi há mồm muốn nói cái gì đó, thì người hầu trong nhà gõ cửa đi vào, "Phu nhân, tới rồi."
Mẹ Hạ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ bà rời đi, Hạ Tình thở ra một hơi thật dài, lau sạch nước mắt, vẻ mặt tràn đầy sùng bái nói với Diệp Nha: "Nha Nha thật lợi hại, còn nhỏ như vậy đã đọc thuộc thơ rồi."
"Bởi vì chú đã đăng ký cho em khóa học trực tuyến, rất tốn kém." Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
"Chị một chút cũng không muốn học thuộc thơ." Hạ Tình nằm nhoài ở trêи mặt bàn, "Học thơ thật nhàm chán nha."
Nhưng mỗi ngày nhà trẻ đều bắt học thuộc thơ, đã vậy ba mẹ còn bắt kiểm tra nữa, có chú út ở đây chú có thể giúp cô qua mắt ba mẹ, khổ nỗi hiện tại chú không còn ở đây nữa......
Nghĩ như vậy, thân thể nhỏ bé của Hạ Tình muôn phần áp lực.
Nhìn thấy sự mất mát của Hạ Tình, Diệp Nha vươn tay nhỏ vỗ vỗ bả vai Hạ Tình: "Không sao, không sao, về sau em sẽ giúp chị Tình Tình ~"
Những lời này vừa nói xong, nháy mắt làm hình tượng của Diệp Nha bỗng trở nên cao ngất ngưởng, đôi mắt Hạ Tình nhìn Diệp Nha càng thêm lấp lánh.
"Nha Nha, em thật tốt." Cô ôm lấy Diệp Nha, "Vậy về sau...... về sau chị cũng sẽ giúp em."
Diệp Nha lập tức liền hỏi: "Bây giờ chị có thể giúp em không??"
"A?"
"Em có thể mượn chị mười đồng được không??" Diệp Nha mắt trông mong nhìn Hạ Tình.
Đừng nói mười đồng, kể cả một trăm đồng Hạ Tình cũng sẽ nguyện ý cho cô.
Hạ Tình không chút do dự lấy tiêng tiết kiệm trong con heo đất của mình ra, từ bên trong đó móc ra tờ mười đồngnhăn dúm, đưa cho Diệp Nha, "Cho em ~" Rất chi là hào phóng.
"Cảm ơn chị!" Đôi mắt Diệp Nha sáng lên, tay nhỏ nhận lấy, cô chăm chú nhìn con số 10 trêи mặt tiền giấy, xác nhận vài giây, vừa lòng cất tiền vào trong cặp sách, nghiêm túc hứa hẹn, "Chờ Nha Nha có tiền, nhất định sẽ trả lại cho chị."
Anh Thẩm Trú sống thật không dễ dàng, cô đã ra ngoài khá lâu, nếu không nhanh trả tiền, anh Nhiên Nhiên sẽ mắng.
Nhưng cô lại không biết kiếm tiền, chỉ có thể đi mượn của người khác thôi.
Hai bạn nhỏ giao dịch thành công xong, cánh cửa lại lần nữa bị mở ra, hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Đứng ở trước cửa, người đàn ông mặc tây trang, đi giày da, dáng đứng hiên ngang như cây tùng, giờ phút này, biểu tình của ông vô cùng hung ác nham hiểm, đôi mắt lãnh đạm thâm thúy nhìn chăm chăm vào Diệp Nha.
Thấy gương mặt này, nét mặt tươi cười của Diệp Nha từng chút từng chút thu lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, ngay cả khóe miệng cũng rũ xuống thật sâu.
Mọi cảm xúc, tâm tình của cô đều hiện thẳng lên trong đôi mắt ――
Không vui.
Không thoải mái.
Muốn khóc.
________________________________________
Hiện tại tình hình dịch bệnh ngày càng phức tạp nên mọi người nhớ bảo vệ tốt bản thân nha!
Có biểu hiện thì nhớ khai báo đó.
Tốt nhất là nên ở nhà, ở nhà đọc truyện của tụi mình cũng được nè.
Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha.
#Hạ Hạ
2/8/2020