Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: BÍ MẬT CỦA TẦN MỘ
Vùng ngoại ô Hân Thành có một bãi biển, gió biển xào xạc thổi bay sự oi bức tháng 6 mùa hè đi mà trở nên cực kỳ mát mẻ, có rất nhiều người lát xe tới đây để giải toả phiền muộn trong lòng.
Tần Mộ dừng xe ở một chỗ bờ biển ít du khách, anh ấy nhìn đồng hồ, rồi lại ngồi trên ghế dài mà châm điếu thuốc, nghe tiếng sóng biển vỗ vào rạn san hô, trong lòng cũng dần trở nên bình yên.
Lúc Tô Nhiên Nhiên chạy tới thì phía chân trời đã nhuộm đầy màu xám nhạt, cô đi một đoạn mặc cho gió thổi làm cây cối không ngừng lắc lư, cuối cùng cô cũng tìm được Tần Mộ đang dựa lưng vào ghế và hút thuốc.
Mái tóc ngắn từ trước tới giờ luôn chỉn chu của Tần Mộ bị gió thổi làm hơi rối, nhưng anh ấy vẫn duy trì dáng ngồi thanh nhã, lúc anh ấy thấy cô bỏ tay vào túi quần đi tới thì rất tốt bụng dập tắt điếu thuốc, sau đó thì cười nói: “Em đến rồi sao.”
Tô Nhiên Nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, mở miệng nói: “Trong điện thoại anh bảo muốn nói chuyện Hàn Sâm với tôi, bây giờ anh có thể nói rồi đấy.”
Tần Mộ gác hai tay lên lưng ghế, lại nhịn không được mà trêu chọc: “Trực tiếp vậy sao, em không định tán dóc đôi ba câu sao?”
Tô Nhiên Nhiên quay đầu nhìn thẳng vào anh ấy, biểu cảm nghiêm túc và bướng bỉnh, tuyệt không có ý tứ đùa giỡn nào.
Cuối cùng Tần Mộ cũng thôi cười, đôi mắt đen của anh ấy cụp xuống, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Đúng vậy, anh muốn nói với em về tất cả sự thật về chuyện năm đó.”
Lúc nhận được điện thoại thì Tô Nhiên Nhiên cũng đã đoán trước được rồi, nhưng cô vẫn hơi khó hiểu: “Vậy tại sao anh lại muốn kể cho tôi nghe mà không phải là gia đình của anh?”
Ánh mắt của Tần Mộ tối hẳn, “Chắc là…….Sợ bọn họ sẽ thất vọng.”
Anh ấy nghiêng người liếc nhìn hoa văn gỗ trên lưng ghế, từng vòng tròn đan xen quấn quanh, cứ như thể là một cuộc sống vô tận vậy.
Sau đó, anh ấy mới nhìn về phía Tô Nhiên Nhiên, khoé miệng vẫn khẽ giương lên, đáy mắt thì đầy bi thương, “Sợ bọn họ biết, kỳ thật Tần Mộ, người luôn hoàn thành mọi chuyện hoàn hảo, vẫn luôn đại diện cho sự kiêu ngạo của Tần gia cũng có một quá khứ u tối. Thậm chí…….Trên tay anh ta còn thiếu một mạng người nữa!”
Đôi tay của Tô Nhiên Nhiên chợt siết chặt, ánh mắt nhìn anh ấy cũng trở nên cảnh giác hơn.
Tần Mộ như đã biết trước cô sẽ có phản ứng thế này, vì thế ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn, nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em đâu.” Anh ấy nhìn xa xăm, thở dài một hơi, “Thật ra, mấy năm nay bản thân cũng không nghĩ rõ, rốt cuộc có cần phải chuộc lỗi vì chuyện này không nữa. Anh muốn kể cho em nghe là bởi vì anh cảm thấy rằng em có thể cho anh một đáp án.”
Sau đó anh ấy bắt đầu kể về sự thật của vụ cháy phòng thí nghiệm năm đó…….
Hôm đó, Tần Mộ nghe thấy Julia gọi điện thoại kêu cứu, nói Hàn Sâm muốn giết cô ấy, vì thế anh không do dự mà đi đến phòng thí nghiệm theo như lời cô ấy nói.
Lúc đó trời đã tối, toàn bộ phòng thí nghiệm bị bao phủ trong bóng đêm mờ mịt, nhìn không thấy ánh sáng nào cả.
Anh ấy thở hổn hển chạy đến cửa, sau đó cảnh giác nắm chặt tay lại rồi đẩy cửa ra: Trong ánh sáng mờ ảo, anh ấy thấy Julia bị trói ở trên ghế, hai mắt nhắm lại nghiền như đang thoi thóp.
Trong anh ấy lập tức hoảng loạn, bèn vội vã chạy tới muốn tháo dây thừng ra, ai ngờ lại bị người ta từ sau lưng đánh ngất xỉu.
Lúc anh ấy mở mắt ra lần thứ hai thì mới phát hiện bản thân mình ngồi ở dưới đất, đôi tay anh ấy bị hai chiếc vòng sắt khoá ở chân bàn, dù có giãy giạ thế nào cũng không cử động được.
Anh ấy hoảng loạn tìm kiếm Julia, sau đó thì phát hiện hai mắt của cô ấy khép hờ, tinh thần thì mơ mơ hồ hồ, giống như đã bị ai đánh thuốc mê vậy.
Sau đó, anh ấy thấy một bóng đen chầm chậm đi đến đây, tận cho đến khi bao phủ cả người anh vào trong đó.
Hàn Sâm ngồi xổm trước mặt anh, nhếch môi cười: “Wele, Frank!”
Tần Mộ giận dữ nhìn hắn, hét lớn: “Hanson, mày muốn làm gì! Mày làm như vậy là phạm pháp, tao sẽ báo cảnh sát bắt mày!”
Hàn Sâm vẫy cánh tay về phía anh, vẫn giữ nụ cười hứng thú, nói: “No, Frank, tao sẽ không bị bắt được. Hôm nay chẳng qua tao muốn chơi một trò thôi, thử một lần nào…….”
Hắn chầm chậm đến gần, nói từng câu từng chữ: “Rốt cuộc là mày có tư cách làm bạn của tao không!”
Tần Mộ cau mày, vô thức cảm thấy ý lạnh, ngơ ngác hơi: “Có ý gì?”
Hàn Sâm đứng lên tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, hắn gác chân lên nói: “Frank, mày không thấy chúng ta rất giống nhau sao? Có gia thế tốt, đủ thông minh, còn rất hiểu biết lòng người, biết phải làm thế nào để tất cả mọi người thích mày. Vì thế tao bắt đầu lựa chọn mày làm bạn của tao, cũng cố ý tiếp cận mày rồi trở thành bạn của mày. Chỉ tiếc lòng mày chưa đủ tàn nhẫn, tao cố ý nói với mày về cái chết của Macro, thế mà lại làm mày sợ tới mức không dám gần gũi với tao nữa. Tao rất thất vọng, nhưng tao tin rằng nhất định có một con quái thú đang ẩn nấp trong nội tâm của mày, tất cả những gì mày cần làm là đánh thức nó dậy và chấp nhận nó. Vì thế tao cố ý để Julia gọi điện thoại kêu mày tới, vì muốn cho mày một cơ hội cuối cùng.”
Tần Mộ càng nghe càng bất an, anh ấy nghiến răng và kéo mạnh cổ tay, tận đến khi chiếc vòng sắt đó làm trầy da nhưng vẫn không thể lay chuyển được nó.
Hàn Sâm vui sướng, nói: “Mày cũng không cần phí công đâu, cái cơ quan này tao đã thử rất nhiều lần rồi, nó cực kỳ vững chắc, trừ khi mạch điện bị đốt cháy bằng không thì ngày cả tao cũng không thể cởi giúp mày được đâu.”
Giờ phút này Tần Mộ giống như con thú bị ép đến ngõ cụt, lại nhịn không được mà hét lớn: “Rốt cuộc là mày muốn làm gì?”
Hàn Sâm cười, đi đến bên cạnh Julia đang hôn mê rồi túm chặt lấy tóc của cô ấy, hắn dịu dàng vuốt lên gương mặt của cô ấy và nói: “Cô ta đã bị ép uống □□ rồi, một tiếng sẽ chết thôi, chẳng qua nếu có thể đưa cô ta đến bệnh viện thì may ra còn có thể cứu được. Bây giờ mạng của nó nằm trên tay mày đấy.”
Hắn chỉ vào cái bàn trên đầu của Tần Mộ, rồi nâng cằm lên nói: “Mày nhìn xem đó là cái gì?”
Tần Mộ vội vàng ngẩng đầu, sau đó phát hiện ở đó có một thiết bị cân bằng, và một chất lỏng màu vàng nhạt đang nhỏ từng giọt xuống đồ đựng gần anh ấy.
Anh ấy vô thức cảm thấy sợ hãi, bèn nhịn không được mà co rúm người về sau, nhưng cổ tay lại bị cố định bởi cái vòng sắt nên không thể cử động được.
Hàn Sâm cực kỳ hài lòng thưởng thức vẻ mặt của anh ấy: “Đó là một loại axit mạnh, có lẽ chỉ còn nửa tiếng nữa thì cái thùng chứa này sẽ bị đầy mà mất đi cân bằng, mày đoán xem sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.” Ánh mắt của hắn trở nên hưng phấn: “Sau đó, chúng nó sẽ chảy xuống đôi mắt, miệng rồi mũi của mày…….Mày sẽ chết bằng cái cách đau đớn nhất mà thậm chí còn không giữ được cái vẻ đẹp bề ngoài này nữa.”
Tần Mộ không dám tin mà nhìn hắn, tinh thần cuối cùng cũng sụp dổ, anh ấy nhịn không được mà điên cuồng vùng vẫy, cho đến khi cổ tay hằn một vết máu thật sâu, còn cả người thì ướt đẫm mồ hôi……..
Nhưng cho dù anh ấy có làm gì đi nữa thì cũng phí công, cái vòng sắt này hệt như Hàn Sâm nói, vững chắc đến ai cũng không thể tháo được.
Hàn Sâm nắm lấy cằm của Julia, ép buộc cô ấy ngẩng đầu lên, sau đó cười nói: “Chẳng qua mày yên tâm, tao luyến tiếc khi làm vậy với mày. Mày còn có một lựa chọn nữa, đó chính là nhấn vào cái nút bên cạnh mày. Sau đó nó sẽ khởi động một thiết bị thí nghiệm khác, sẽ làm bắt lửa đối cháy cái mạch điện của cơ quan trên tay của mày, như vậy thì mày có thể dễ dàng trốn thoát được rồi. Nhưng mà đáng tiếc……” Hắn cúi đầu liếm lỗ tai của Julia, “Cô ta sẽ bị thiếu chết trong cái phòng thí nghiệm này. Nhưng mày cứ yên tâm, tao sẽ thay mày kết thúc hết thảy, tất cả mọi người sẽ cảm thấy chỉ là một tai nạn thí nghiệm mà thôi, mày sẽ không có chuyện gì hết.”
Tần Mộ hoảng sợ trợn to đôi mắt, cuối cùng anh cũng hiểu tên này muốn làm gì.
Hắn muốn ép buộc anh ấy phải đối mặt với cái ác trong nội tâm của anh: Vì tự bảo vệ mình, anh cần phải đích thân giết chết một mạng người. Đương khi điểm mấu chốt cuối cùng bị phá vỡ thì anh ấy sẽ bị ma quỷ ở sâu trong nội tâm tra tấn, từng bước thoả hiệp với bóng tối, trở thành người bạn theo như lời của Hàn Sâm.
Vì thế anh ấy nghiến răng ngẩng đầu lên, giận dữ nói: “Không!”
Hàn Sâm nhướng mày, giống như đã đoán trước được anh ấy sẽ từ chối, hắn nhìn lên đồng hồ trên tường và nói: “Không sao cả, tao có thể chờ………Mày còn 20 phút nữa để suy nghĩ.”
Phong thí nghiệm bỗng dưng trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc, thêm một bước di chuyển thì có nghĩa là anh ấy cách cái chết càng gần hơn.
Tần Mộ cố gắng khống chế bản thân mình không được ngửa đầu lên nhưng vẫn không kiềm chế được, mỗi khi chất lỏng kia nhỏ giọt xuống đồ đựng thì như con dao đang xẻo một miếng trong trái tim của anh ấy vậy.
Lúc này, Julia dường như tỉnh táo lại, cô ấy điên cuồng vùng vẫy, cả gương mặt vì đau đớn mà vặn vẹo, hét lớn: “Cứu tôi……..Tôi đau quá…….Cứu mạng với!”
Hàn Sâm cực kỳ thương hại vuốt ve gương mặt của cô ấy, lại nói với Tần Mộ: “Bây giờ cô ta đang rất đau đớn, vì sao mày không cứu cô ta, chỉ cần nhấn vào cái nút kia thôi thì mày và cô ấy đều có thể được giải thoát.”
Cả người Tần Mộ run rẩy, sự căng thẳng và sợ hãi làm anh không kiềm được mà muốn ói. Người phụ nữ rên lên đầy đau đớn gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của anh ấy, mà đôi mắt anh ấy thì không tự chủ được mà dõi theo cái nút kia, nhấn xuống đi……..Nhấn rồi thì tất cả đều sẽ kết thúc thôi.
Sự tra tấn và dày vò lặp đi lặp lại này như đánh tất cả lý trí của anh ấy tan tác, bỗng dưng trong đầu anh ấy nảy ra một suy nghĩ may mắn: Chắc có lẽ kịp, sau khi nhấn cái nút và thoát ra thì lại xông vào đám cháy cứu Julia, chỉ cần anh tranh thủ thời gian làm mà không để cho Hàn Sâm phát hiện.
Vì thế, anh ấy giả vờ điên cuồng đập đầu xuống mặt đất, rồi lén duỗi chân qua chạm vào cái nút đó, ánh lửa nhanh chóng bùng lên và ngay lập tức đốt cháy mạch điện ở bên kia.
Hàn Sâm vừa thấy đám cháy phựt lên thì lập tức vui vẻ cười thành tiếng, hắn nhìn cả người Tần Mộ chật vật mà siết chặt nắm tay chuẩn bị xông vào, còn ảo tưởng có thể phản kháng lại nữa chứ, đúng là ngây thơ mà……
Vì thế nhân lúc đám cháy chưa lớn, Hàn Sâm định bước ra và hạ gục anh ấy, nhưng ai mà biết Julia ở đằng sau không biết lấy đâu ra sức mạnh mà kéo theo chiếc ghế và rồi đột nhiên đập lên người hắn, sau đó thì há miệng mạnh mẽ cắn lên lỗ tai của hắn.
Hàn Sâm nhất thời không đề phòng nên bị sự tấn công của cô ấy làm hỗn loạn. Tần Mộ thấy đã đến thời cơ thì vội vàng muốn xông vào cứu người, nhưng ai ngờ ngọn lửa kia đã lan sang đống chất hoá học đang để chồng chất ở bên cạnh, rồi đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Đám cháy lớn kèm theo vụ nổ ngay lập tức nuốt chửng lấy hai người kia, nếu như anh ấy cứ tuỳ tiện xông vào thì cũng sẽ bị chôn vùi trong đám cháy này.
Lúc này, anh ấy thấy Hàn Sâm liều mạng ngồi dậy, nghiến răng nói: “Mày chờ đấy, tao sẽ trở về tìm mày, nhất định tao sẽ trở về!”
Ánh lửa làm cho mặt của Hàn Sâm trở nên vô cùng dữ tợn, khói dày từng chút thiêu đốt khí quản, vì thế Tần Mộ cũng chẳng màng gì nữa mà chạy ra ngoài, sau đó trơ mắt nhìn cái phòng thí nghiệm kia bị đốt cháy, Julia được xác nhận là đã chết cháy, mà Hàn Sâm lại không biết đang ở đâu……..
Tô Nhiên Nhiên lắng nghe toàn bộ câu chuyện, cô xoa mấy ngón tay bị gió biển thổi làm lạnh ngắc, cuối cùng cô cũng hiểu được bản thân mình đang phải đối mặt với loại kẻ thù nào.
Tần Mộ vùi mặt trong lòng bàn tay, giống như cố gắng mạnh mẽ để bản thân thoát khỏi cái cơn ác mộng kia, sau đó anh ấy hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại nhìn cô và nói: “Mọi chuyện chính là như thế, nếu em cảm thấy anh có tội thì bây giờ có thể bắt anh đi.”
Tô Nhiên Nhiên im lặng một lúc, sau đó thì nói như chém đinh chặt sắt: “Anh không có tội, người có tội chính là Hàn Sâm.”
Chỉ với một câu đơn giản mà kiên định ấy lại làm Tần Mộ như trút được gánh nặng trong lòng, ngay cả khoé mắt cũng hơi ươn ướt.
Nhiều năm nay anh ấy vẫn luôn mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi sâu sắc, bây giờ cuối cùng cũng có người nói với anh ấy rằng: Anh ấy không có tội, chuyện này anh ấy không làm sai.
Gió biển lành lạnh thổi vào người làm Tần Mộ có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vì thế anh cũng chân thành nói với Tô Nhiên Nhiên: “Cảm ơn em.”
Tô Nhiên Nhiên chỉ bình tĩnh đăm chiêu nhìn đằng trước: “Tôi vẫn sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên, nhưng anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo mật giúp anh, sẽ không quá 5 người biết đến đâu.”
Tần Mộ cười: “Nếu anh mà không tin em thì anh sẽ không lựa chọn kể cho em nghe rồi.”
Tô Nhiên Nhiên gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ và nói: “Nếu đã nói xong cả rồi thì tôi phải về đây.”
Tần Mộ lại nhịn không được mà chọc ghẹo: “Gấp vậy sao, sợ người nào đó tưởng rằng em bị bắt cóc hả?”
Tô Nhiên Nhiên quay đầu liếc nhìn anh ấy một cái, vẫn là biểu cảm cứng ngắc kia mà trả lời: “Không phải.”
Tần Mộ bị cô làm mắc nghẹn, chỉ đành hậm hực đổi chủ đề: “Để anh đưa em về.”
Hai người bước lên xe, Tần Mộ tuỳ tiện mở nhạc lên, tuy rằng vẫn chưa biết rõ Hàn Sâm trốn ở đâu nhưng bởi vì anh ấy đã tháo bỏ được gông xiềng làm anh ấy đau khổ nhiều năm nên giờ phút này anh ấy chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Ai ngờ biến cố lại xảy ra vào ngay lúc này, anh ấy vừa thấy đèn đỏ thì đạp phanh lại, ngặt nỗi tốc độ xe vẫn không chậm lại, trong lòng anh ấy bị bất ngờ nên vội vàng giẫm thêm vài cái, nhưng tốc độ xe vẫn cứ lao về phía trước.
Tô Nhiên Nhiên cau mày lại, lớn tiến nói: “Đèn đỏ kìa, sao anh không dừng lại!”
Đầu của Tần Mộ đầy mồ hôi, mở to mắt nói: “Phanh…….Phanh bị động tay động chân rồi.”
Tô Nhiên Nhiên cũng căng thẳng theo, cô thấy xe của bọn họ nguy hiểm chạy sát vào một người đi bộ đi qua đường, lại chạy như bay trên đường quốc lộ, mà đằng trước lại là khu vực thành thị, nếu như không dừng xe lại thì hậu quả cô cũng không dám tưởng tượng.
Tô Nhiên Nhiên siết chặt góc áo ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, sau đó cô thoáng nhìn thấy một vành đai xanh
(1) ngay giữa đường, mà ở hai bên cũng không có nhiều xe lắm, vì thế cô nhanh chóng quyết định và hét lên: “Chạy lên vành đai xanh đó đi, cứ tiếp tục đạp phanh xem có thể giảm tốc độ được không!”
Tần Mộ lập tức cũng nhận ra chỉ có cách này mới có thể giảm thiểu tổn thất, vì vậy anh chầm chậm đánh tay lái sang bên kia, đồng thời đạp phanh liên tục, cuối cùng trong khoảnh khắc hai người đụng phải vành đai xanh kia thì phanh xe lại có phản ứng, tốc độ cũng giảm xuống nhưng vẫn làm đầu xe bị đâm đến lõm sâu vào trong.
Hai người ngồi trong xe bị cú đâm này làm choáng váng đến bung cả túi khí, đúng lúc này, điện thoại của Tần Mộ sáng lên: Hi, Frank. Lần sau sẽ không chỉ thế này đâu.
Tần Mộ dừng xe ở một chỗ bờ biển ít du khách, anh ấy nhìn đồng hồ, rồi lại ngồi trên ghế dài mà châm điếu thuốc, nghe tiếng sóng biển vỗ vào rạn san hô, trong lòng cũng dần trở nên bình yên.
Lúc Tô Nhiên Nhiên chạy tới thì phía chân trời đã nhuộm đầy màu xám nhạt, cô đi một đoạn mặc cho gió thổi làm cây cối không ngừng lắc lư, cuối cùng cô cũng tìm được Tần Mộ đang dựa lưng vào ghế và hút thuốc.
Mái tóc ngắn từ trước tới giờ luôn chỉn chu của Tần Mộ bị gió thổi làm hơi rối, nhưng anh ấy vẫn duy trì dáng ngồi thanh nhã, lúc anh ấy thấy cô bỏ tay vào túi quần đi tới thì rất tốt bụng dập tắt điếu thuốc, sau đó thì cười nói: “Em đến rồi sao.”
Tô Nhiên Nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, mở miệng nói: “Trong điện thoại anh bảo muốn nói chuyện Hàn Sâm với tôi, bây giờ anh có thể nói rồi đấy.”
Tần Mộ gác hai tay lên lưng ghế, lại nhịn không được mà trêu chọc: “Trực tiếp vậy sao, em không định tán dóc đôi ba câu sao?”
Tô Nhiên Nhiên quay đầu nhìn thẳng vào anh ấy, biểu cảm nghiêm túc và bướng bỉnh, tuyệt không có ý tứ đùa giỡn nào.
Cuối cùng Tần Mộ cũng thôi cười, đôi mắt đen của anh ấy cụp xuống, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Đúng vậy, anh muốn nói với em về tất cả sự thật về chuyện năm đó.”
Lúc nhận được điện thoại thì Tô Nhiên Nhiên cũng đã đoán trước được rồi, nhưng cô vẫn hơi khó hiểu: “Vậy tại sao anh lại muốn kể cho tôi nghe mà không phải là gia đình của anh?”
Ánh mắt của Tần Mộ tối hẳn, “Chắc là…….Sợ bọn họ sẽ thất vọng.”
Anh ấy nghiêng người liếc nhìn hoa văn gỗ trên lưng ghế, từng vòng tròn đan xen quấn quanh, cứ như thể là một cuộc sống vô tận vậy.
Sau đó, anh ấy mới nhìn về phía Tô Nhiên Nhiên, khoé miệng vẫn khẽ giương lên, đáy mắt thì đầy bi thương, “Sợ bọn họ biết, kỳ thật Tần Mộ, người luôn hoàn thành mọi chuyện hoàn hảo, vẫn luôn đại diện cho sự kiêu ngạo của Tần gia cũng có một quá khứ u tối. Thậm chí…….Trên tay anh ta còn thiếu một mạng người nữa!”
Đôi tay của Tô Nhiên Nhiên chợt siết chặt, ánh mắt nhìn anh ấy cũng trở nên cảnh giác hơn.
Tần Mộ như đã biết trước cô sẽ có phản ứng thế này, vì thế ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn, nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em đâu.” Anh ấy nhìn xa xăm, thở dài một hơi, “Thật ra, mấy năm nay bản thân cũng không nghĩ rõ, rốt cuộc có cần phải chuộc lỗi vì chuyện này không nữa. Anh muốn kể cho em nghe là bởi vì anh cảm thấy rằng em có thể cho anh một đáp án.”
Sau đó anh ấy bắt đầu kể về sự thật của vụ cháy phòng thí nghiệm năm đó…….
Hôm đó, Tần Mộ nghe thấy Julia gọi điện thoại kêu cứu, nói Hàn Sâm muốn giết cô ấy, vì thế anh không do dự mà đi đến phòng thí nghiệm theo như lời cô ấy nói.
Lúc đó trời đã tối, toàn bộ phòng thí nghiệm bị bao phủ trong bóng đêm mờ mịt, nhìn không thấy ánh sáng nào cả.
Anh ấy thở hổn hển chạy đến cửa, sau đó cảnh giác nắm chặt tay lại rồi đẩy cửa ra: Trong ánh sáng mờ ảo, anh ấy thấy Julia bị trói ở trên ghế, hai mắt nhắm lại nghiền như đang thoi thóp.
Trong anh ấy lập tức hoảng loạn, bèn vội vã chạy tới muốn tháo dây thừng ra, ai ngờ lại bị người ta từ sau lưng đánh ngất xỉu.
Lúc anh ấy mở mắt ra lần thứ hai thì mới phát hiện bản thân mình ngồi ở dưới đất, đôi tay anh ấy bị hai chiếc vòng sắt khoá ở chân bàn, dù có giãy giạ thế nào cũng không cử động được.
Anh ấy hoảng loạn tìm kiếm Julia, sau đó thì phát hiện hai mắt của cô ấy khép hờ, tinh thần thì mơ mơ hồ hồ, giống như đã bị ai đánh thuốc mê vậy.
Sau đó, anh ấy thấy một bóng đen chầm chậm đi đến đây, tận cho đến khi bao phủ cả người anh vào trong đó.
Hàn Sâm ngồi xổm trước mặt anh, nhếch môi cười: “Wele, Frank!”
Tần Mộ giận dữ nhìn hắn, hét lớn: “Hanson, mày muốn làm gì! Mày làm như vậy là phạm pháp, tao sẽ báo cảnh sát bắt mày!”
Hàn Sâm vẫy cánh tay về phía anh, vẫn giữ nụ cười hứng thú, nói: “No, Frank, tao sẽ không bị bắt được. Hôm nay chẳng qua tao muốn chơi một trò thôi, thử một lần nào…….”
Hắn chầm chậm đến gần, nói từng câu từng chữ: “Rốt cuộc là mày có tư cách làm bạn của tao không!”
Tần Mộ cau mày, vô thức cảm thấy ý lạnh, ngơ ngác hơi: “Có ý gì?”
Hàn Sâm đứng lên tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, hắn gác chân lên nói: “Frank, mày không thấy chúng ta rất giống nhau sao? Có gia thế tốt, đủ thông minh, còn rất hiểu biết lòng người, biết phải làm thế nào để tất cả mọi người thích mày. Vì thế tao bắt đầu lựa chọn mày làm bạn của tao, cũng cố ý tiếp cận mày rồi trở thành bạn của mày. Chỉ tiếc lòng mày chưa đủ tàn nhẫn, tao cố ý nói với mày về cái chết của Macro, thế mà lại làm mày sợ tới mức không dám gần gũi với tao nữa. Tao rất thất vọng, nhưng tao tin rằng nhất định có một con quái thú đang ẩn nấp trong nội tâm của mày, tất cả những gì mày cần làm là đánh thức nó dậy và chấp nhận nó. Vì thế tao cố ý để Julia gọi điện thoại kêu mày tới, vì muốn cho mày một cơ hội cuối cùng.”
Tần Mộ càng nghe càng bất an, anh ấy nghiến răng và kéo mạnh cổ tay, tận đến khi chiếc vòng sắt đó làm trầy da nhưng vẫn không thể lay chuyển được nó.
Hàn Sâm vui sướng, nói: “Mày cũng không cần phí công đâu, cái cơ quan này tao đã thử rất nhiều lần rồi, nó cực kỳ vững chắc, trừ khi mạch điện bị đốt cháy bằng không thì ngày cả tao cũng không thể cởi giúp mày được đâu.”
Giờ phút này Tần Mộ giống như con thú bị ép đến ngõ cụt, lại nhịn không được mà hét lớn: “Rốt cuộc là mày muốn làm gì?”
Hàn Sâm cười, đi đến bên cạnh Julia đang hôn mê rồi túm chặt lấy tóc của cô ấy, hắn dịu dàng vuốt lên gương mặt của cô ấy và nói: “Cô ta đã bị ép uống □□ rồi, một tiếng sẽ chết thôi, chẳng qua nếu có thể đưa cô ta đến bệnh viện thì may ra còn có thể cứu được. Bây giờ mạng của nó nằm trên tay mày đấy.”
Hắn chỉ vào cái bàn trên đầu của Tần Mộ, rồi nâng cằm lên nói: “Mày nhìn xem đó là cái gì?”
Tần Mộ vội vàng ngẩng đầu, sau đó phát hiện ở đó có một thiết bị cân bằng, và một chất lỏng màu vàng nhạt đang nhỏ từng giọt xuống đồ đựng gần anh ấy.
Anh ấy vô thức cảm thấy sợ hãi, bèn nhịn không được mà co rúm người về sau, nhưng cổ tay lại bị cố định bởi cái vòng sắt nên không thể cử động được.
Hàn Sâm cực kỳ hài lòng thưởng thức vẻ mặt của anh ấy: “Đó là một loại axit mạnh, có lẽ chỉ còn nửa tiếng nữa thì cái thùng chứa này sẽ bị đầy mà mất đi cân bằng, mày đoán xem sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.” Ánh mắt của hắn trở nên hưng phấn: “Sau đó, chúng nó sẽ chảy xuống đôi mắt, miệng rồi mũi của mày…….Mày sẽ chết bằng cái cách đau đớn nhất mà thậm chí còn không giữ được cái vẻ đẹp bề ngoài này nữa.”
Tần Mộ không dám tin mà nhìn hắn, tinh thần cuối cùng cũng sụp dổ, anh ấy nhịn không được mà điên cuồng vùng vẫy, cho đến khi cổ tay hằn một vết máu thật sâu, còn cả người thì ướt đẫm mồ hôi……..
Nhưng cho dù anh ấy có làm gì đi nữa thì cũng phí công, cái vòng sắt này hệt như Hàn Sâm nói, vững chắc đến ai cũng không thể tháo được.
Hàn Sâm nắm lấy cằm của Julia, ép buộc cô ấy ngẩng đầu lên, sau đó cười nói: “Chẳng qua mày yên tâm, tao luyến tiếc khi làm vậy với mày. Mày còn có một lựa chọn nữa, đó chính là nhấn vào cái nút bên cạnh mày. Sau đó nó sẽ khởi động một thiết bị thí nghiệm khác, sẽ làm bắt lửa đối cháy cái mạch điện của cơ quan trên tay của mày, như vậy thì mày có thể dễ dàng trốn thoát được rồi. Nhưng mà đáng tiếc……” Hắn cúi đầu liếm lỗ tai của Julia, “Cô ta sẽ bị thiếu chết trong cái phòng thí nghiệm này. Nhưng mày cứ yên tâm, tao sẽ thay mày kết thúc hết thảy, tất cả mọi người sẽ cảm thấy chỉ là một tai nạn thí nghiệm mà thôi, mày sẽ không có chuyện gì hết.”
Tần Mộ hoảng sợ trợn to đôi mắt, cuối cùng anh cũng hiểu tên này muốn làm gì.
Hắn muốn ép buộc anh ấy phải đối mặt với cái ác trong nội tâm của anh: Vì tự bảo vệ mình, anh cần phải đích thân giết chết một mạng người. Đương khi điểm mấu chốt cuối cùng bị phá vỡ thì anh ấy sẽ bị ma quỷ ở sâu trong nội tâm tra tấn, từng bước thoả hiệp với bóng tối, trở thành người bạn theo như lời của Hàn Sâm.
Vì thế anh ấy nghiến răng ngẩng đầu lên, giận dữ nói: “Không!”
Hàn Sâm nhướng mày, giống như đã đoán trước được anh ấy sẽ từ chối, hắn nhìn lên đồng hồ trên tường và nói: “Không sao cả, tao có thể chờ………Mày còn 20 phút nữa để suy nghĩ.”
Phong thí nghiệm bỗng dưng trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc, thêm một bước di chuyển thì có nghĩa là anh ấy cách cái chết càng gần hơn.
Tần Mộ cố gắng khống chế bản thân mình không được ngửa đầu lên nhưng vẫn không kiềm chế được, mỗi khi chất lỏng kia nhỏ giọt xuống đồ đựng thì như con dao đang xẻo một miếng trong trái tim của anh ấy vậy.
Lúc này, Julia dường như tỉnh táo lại, cô ấy điên cuồng vùng vẫy, cả gương mặt vì đau đớn mà vặn vẹo, hét lớn: “Cứu tôi……..Tôi đau quá…….Cứu mạng với!”
Hàn Sâm cực kỳ thương hại vuốt ve gương mặt của cô ấy, lại nói với Tần Mộ: “Bây giờ cô ta đang rất đau đớn, vì sao mày không cứu cô ta, chỉ cần nhấn vào cái nút kia thôi thì mày và cô ấy đều có thể được giải thoát.”
Cả người Tần Mộ run rẩy, sự căng thẳng và sợ hãi làm anh không kiềm được mà muốn ói. Người phụ nữ rên lên đầy đau đớn gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của anh ấy, mà đôi mắt anh ấy thì không tự chủ được mà dõi theo cái nút kia, nhấn xuống đi……..Nhấn rồi thì tất cả đều sẽ kết thúc thôi.
Sự tra tấn và dày vò lặp đi lặp lại này như đánh tất cả lý trí của anh ấy tan tác, bỗng dưng trong đầu anh ấy nảy ra một suy nghĩ may mắn: Chắc có lẽ kịp, sau khi nhấn cái nút và thoát ra thì lại xông vào đám cháy cứu Julia, chỉ cần anh tranh thủ thời gian làm mà không để cho Hàn Sâm phát hiện.
Vì thế, anh ấy giả vờ điên cuồng đập đầu xuống mặt đất, rồi lén duỗi chân qua chạm vào cái nút đó, ánh lửa nhanh chóng bùng lên và ngay lập tức đốt cháy mạch điện ở bên kia.
Hàn Sâm vừa thấy đám cháy phựt lên thì lập tức vui vẻ cười thành tiếng, hắn nhìn cả người Tần Mộ chật vật mà siết chặt nắm tay chuẩn bị xông vào, còn ảo tưởng có thể phản kháng lại nữa chứ, đúng là ngây thơ mà……
Vì thế nhân lúc đám cháy chưa lớn, Hàn Sâm định bước ra và hạ gục anh ấy, nhưng ai mà biết Julia ở đằng sau không biết lấy đâu ra sức mạnh mà kéo theo chiếc ghế và rồi đột nhiên đập lên người hắn, sau đó thì há miệng mạnh mẽ cắn lên lỗ tai của hắn.
Hàn Sâm nhất thời không đề phòng nên bị sự tấn công của cô ấy làm hỗn loạn. Tần Mộ thấy đã đến thời cơ thì vội vàng muốn xông vào cứu người, nhưng ai ngờ ngọn lửa kia đã lan sang đống chất hoá học đang để chồng chất ở bên cạnh, rồi đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Đám cháy lớn kèm theo vụ nổ ngay lập tức nuốt chửng lấy hai người kia, nếu như anh ấy cứ tuỳ tiện xông vào thì cũng sẽ bị chôn vùi trong đám cháy này.
Lúc này, anh ấy thấy Hàn Sâm liều mạng ngồi dậy, nghiến răng nói: “Mày chờ đấy, tao sẽ trở về tìm mày, nhất định tao sẽ trở về!”
Ánh lửa làm cho mặt của Hàn Sâm trở nên vô cùng dữ tợn, khói dày từng chút thiêu đốt khí quản, vì thế Tần Mộ cũng chẳng màng gì nữa mà chạy ra ngoài, sau đó trơ mắt nhìn cái phòng thí nghiệm kia bị đốt cháy, Julia được xác nhận là đã chết cháy, mà Hàn Sâm lại không biết đang ở đâu……..
Tô Nhiên Nhiên lắng nghe toàn bộ câu chuyện, cô xoa mấy ngón tay bị gió biển thổi làm lạnh ngắc, cuối cùng cô cũng hiểu được bản thân mình đang phải đối mặt với loại kẻ thù nào.
Tần Mộ vùi mặt trong lòng bàn tay, giống như cố gắng mạnh mẽ để bản thân thoát khỏi cái cơn ác mộng kia, sau đó anh ấy hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại nhìn cô và nói: “Mọi chuyện chính là như thế, nếu em cảm thấy anh có tội thì bây giờ có thể bắt anh đi.”
Tô Nhiên Nhiên im lặng một lúc, sau đó thì nói như chém đinh chặt sắt: “Anh không có tội, người có tội chính là Hàn Sâm.”
Chỉ với một câu đơn giản mà kiên định ấy lại làm Tần Mộ như trút được gánh nặng trong lòng, ngay cả khoé mắt cũng hơi ươn ướt.
Nhiều năm nay anh ấy vẫn luôn mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi sâu sắc, bây giờ cuối cùng cũng có người nói với anh ấy rằng: Anh ấy không có tội, chuyện này anh ấy không làm sai.
Gió biển lành lạnh thổi vào người làm Tần Mộ có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vì thế anh cũng chân thành nói với Tô Nhiên Nhiên: “Cảm ơn em.”
Tô Nhiên Nhiên chỉ bình tĩnh đăm chiêu nhìn đằng trước: “Tôi vẫn sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên, nhưng anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo mật giúp anh, sẽ không quá 5 người biết đến đâu.”
Tần Mộ cười: “Nếu anh mà không tin em thì anh sẽ không lựa chọn kể cho em nghe rồi.”
Tô Nhiên Nhiên gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ và nói: “Nếu đã nói xong cả rồi thì tôi phải về đây.”
Tần Mộ lại nhịn không được mà chọc ghẹo: “Gấp vậy sao, sợ người nào đó tưởng rằng em bị bắt cóc hả?”
Tô Nhiên Nhiên quay đầu liếc nhìn anh ấy một cái, vẫn là biểu cảm cứng ngắc kia mà trả lời: “Không phải.”
Tần Mộ bị cô làm mắc nghẹn, chỉ đành hậm hực đổi chủ đề: “Để anh đưa em về.”
Hai người bước lên xe, Tần Mộ tuỳ tiện mở nhạc lên, tuy rằng vẫn chưa biết rõ Hàn Sâm trốn ở đâu nhưng bởi vì anh ấy đã tháo bỏ được gông xiềng làm anh ấy đau khổ nhiều năm nên giờ phút này anh ấy chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Ai ngờ biến cố lại xảy ra vào ngay lúc này, anh ấy vừa thấy đèn đỏ thì đạp phanh lại, ngặt nỗi tốc độ xe vẫn không chậm lại, trong lòng anh ấy bị bất ngờ nên vội vàng giẫm thêm vài cái, nhưng tốc độ xe vẫn cứ lao về phía trước.
Tô Nhiên Nhiên cau mày lại, lớn tiến nói: “Đèn đỏ kìa, sao anh không dừng lại!”
Đầu của Tần Mộ đầy mồ hôi, mở to mắt nói: “Phanh…….Phanh bị động tay động chân rồi.”
Tô Nhiên Nhiên cũng căng thẳng theo, cô thấy xe của bọn họ nguy hiểm chạy sát vào một người đi bộ đi qua đường, lại chạy như bay trên đường quốc lộ, mà đằng trước lại là khu vực thành thị, nếu như không dừng xe lại thì hậu quả cô cũng không dám tưởng tượng.
Tô Nhiên Nhiên siết chặt góc áo ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, sau đó cô thoáng nhìn thấy một vành đai xanh
(1) ngay giữa đường, mà ở hai bên cũng không có nhiều xe lắm, vì thế cô nhanh chóng quyết định và hét lên: “Chạy lên vành đai xanh đó đi, cứ tiếp tục đạp phanh xem có thể giảm tốc độ được không!”
Tần Mộ lập tức cũng nhận ra chỉ có cách này mới có thể giảm thiểu tổn thất, vì vậy anh chầm chậm đánh tay lái sang bên kia, đồng thời đạp phanh liên tục, cuối cùng trong khoảnh khắc hai người đụng phải vành đai xanh kia thì phanh xe lại có phản ứng, tốc độ cũng giảm xuống nhưng vẫn làm đầu xe bị đâm đến lõm sâu vào trong.
Hai người ngồi trong xe bị cú đâm này làm choáng váng đến bung cả túi khí, đúng lúc này, điện thoại của Tần Mộ sáng lên: Hi, Frank. Lần sau sẽ không chỉ thế này đâu.