Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-265
Chương 262: Du hành ngàn dặm cũng trở về nhà
"Cô nương!" Liên Kiều thở hổn hển đuổi theo Tương Nghi, một phen nắm chặt cánh tay của nàng: "Cô nương muốn đi đâu?"
Tương Nghi dừng bước, mờ mịt nhìn chung quanh: "Ta..."
Nàng bất đắc dĩ cười cười, kết cục kiếp trước lại diễn ra một lần nữa, nàng vẫn là Lạc Tương Nghi thấp hèn đó, không được người ta để vào mắt, không được người tiếp nhận. Chỉ là nàng kiếp này, lại có chỗ dựa của mình, thiên hạ rộng lớn, nhất định là có chỗ cho nàng dung thân, Lạc Tương Nghi lúc này đã sớm không phải là đóa tiểu bạch hoa nhút nhát e lệ kia.
"Cô nương, chúng ta về Dương phủ trước đi, lão phu nhân quan tâm ngươi như vậy, dù thế nào ngươi cũng nên đi nói cho bà biết, ngươi đã bình an trở lại." Phương tẩu cũng đuổi theo, trong giọng nói có một tia khổ sở: "Cô nương, ngươi yên tâm, ngươi đi đâu ta cũng theo tới chỗ đó."
"Cô nương, ta cũng vậy." Liên Kiều rất khẩn trương nhìn Tương Nghi, sợ nàng sẽ luẩn quẩn trong lòng: "Cô nương, ngươi cần phải nhìn thoáng một chút."
"Liên Kiều, ngươi sắp gả cho Ca Lạp Nhĩ, sao còn có thể ta đi nơi nào thì ngươi theo tới chỗ đó? Ngươi là vương hậu Bắc Địch, không còn là Liên Kiều bên cạnh ta." Tương Nghi cười nhìn Liên Kiều một cái: "Đừng nói lời như vậy nữa."
"Tương Nghi!" Sau lưng truyền đến giọng của Gia Mậu: "Tương Nghi nàng đừng có gấp, ta sẽ đi giải quyết chuyện này, ta đã nói với nàng, chúng ta sẽ cùng một chỗ, nàng phải có lòng tin với ta."
"Gia Mậu, Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ, chàng còn có thể thay đổi thế nào?" Tương Nghi xoay người, đôi mắt đối mặt ánh mắt lo lắng của Gia Mậu: "Chúng ta cố gắng như vậy, nhưng vẫn chạy không thoát vận mệnh đã định như cũ."
"Cái gì gọi là vận mệnh đã định? Tương Nghi nàng muốn rút lui sao?" Gia Mậu một phát bắt được tay Tương Nghi: "Nàng phải tin tưởng ta, ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp! Đi, chúng ta đi về trước, ta muốn nói chuyện này với bà ngoại."
Vừa nghĩ tới Dương lão phu nhân, bỗng nhiên Tương Nghi lại có vài phần hy vọng, Dương lão phu nhân tâm địa thiện lương, nếu biết tình cảnh bọn họ lúng túng như vậy, sẽ ra tay giúp bọn họ, chỉ là không biết Hoàng thượng có thể bán mặt mũi này không, vì Dương lão phu nhân mà quét mặt Hoàng hậu nương nương.
Hai người yên lặng không nói gì, chờ Bảo Trụ đến, cùng ngồi xe về Dương phủ, người trông cửa thấy thiếu gia nhà mình và biểu thiếu gia còn có Lạc tiểu thư trở lại, mau chóng cho bà tử quản sự đợi ở cửa đi thông truyền, Dung đại phu nhân đang bồi Dương lão phu nhân ở trong hoa viên loay hoay hoa cỏ, nghe nói Gia Mậu về, vui vẻ nhanh hơn nói không ra lời: "Cuối cùng cũng trở lại."
Xuân Hoa mang theo Thu Hoa, cùng Bảo Thanh Bảo Lâm chạy ra ngoài: "Chúng ta đến thuỳ hoa môn đón ca ca."
Đi qua bức tường, phía sau là thuỳ hoa môn màu son, Tương Nghi mới nhấc chân, thì thấy kia bên kia vài khuôn mặt tươi cười như đóa hoa: "Ca ca, biểu ca! Nghi tỷ tỷ!"
Trong nội tâm Tương Nghi ấm áp, đã lâu không gặp Bảo Thanh và Bảo Lâm, cũng thật là nhớ, còn có Xuân Hoa mang theo một tiểu cô nương đứng đó, lại là mừng rỡ vạn phần: "Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ tới kinh thành?"
Xuân Hoa cười một tay khoác nàng: "Muội không nghĩ tới? Hơn mười ngày trước ta đã đến, đi cùng mẫu thân."
Tương Nghi giật mình, trước mắt đột nhiên chợt lóe qua một bóng dáng mắc xiêm y chính hồng.
Khi đó mình ở Hoa Dương nói với Dung đại phu nhân thế nào? Đột nhiên Tương Nghi co quắp đứng lên, Dung đại phu nhân đến Trà viên Thúy Diệp tìm nàng nói chuyện, mình dùng nghĩa chính từ nghiêm nói nàng không nghĩ có phân nửa liên quan với Gia Mậu, nhưng bây giờ... Nàng nuốt lời.
Xuân Hoa lại nhìn không ra Tương Nghi đang trong tình thế khó xử, một tay nàng kéo Tương Nghi, nhẹ nhàng đi về phía trước: "Mẫu thân của ta liên tục nhắc đại ca, mỗi ngày đều càu nhàu, sao huynh ấy vẫn chưa về, mỏi mắt chờ mong, hôm nay xem như trở lại."
Trong nội tâm Tương Nghi đau xót, Gia Mậu còn có người mẹ ngóng trông, mẹ của mình cũng kêu không trở lại, chỉ là nàng không dễ dàng quét hào hứng của Xuân Hoa, cười đáp một tiếng: "Đúng vậy, nhi hành ngàn dặm mẫu lo lắng."
Bên trong Ngọc Thúy Đường vẫn đốt một cái chậu lửa than lớn như cũ, than ngân sương đốt đi ra, một chút tiếng vang cũng không có, trong phòng ấm áp như xuân, không có có một tia lạnh lẽo nào.
Vẻ mặt Dương lão phu nhân tươi cười hỏi đi tình huống Bắc Địch, tán dương Bảo Trụ và Gia Mậu hai câu, đặc biệt tán thưởng Liên Kiều và Tương Nghi: "Hai người các ngươi thế nhưng cũng có dũng khí như vậy đi làm chuyện nguy hiểm kia, đúng là khó được!"
Dung đại phu nhân ngồi ở một bên, không ngừng quan sát Tương Nghi, thấy nàng cao hơn sáu năm trước gặp Hoa Dương không ít, đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt trắng mịn, tựa như có thể nhéo ra nước, môi hồng răng trắng, một đôi mắt đen bóng sáng, như một dòng sông xuân, khiến người ta không tự chủ được đi nhìn nàng.
Nữ tử như vậy coi như là khiến người kinh diễm, nàng đã sớm thoát khỏi chuyện cũ năm xưa, tự nhiên thanh thản, giống như tiểu thư khuê các bình thường, không nhìn ra nàng kỳ thật chỉ xuất thân từ một thế gia xuống dốc. Lạc gia Nghiễm Lăng, bây giờ đã triệt để suy bại, kinh tế đại phòng đình trệ, nhị phòng tam phòng cũng không khá hơn chút nào, nghe quản sự chi nhánh Trân Lung Phường Nghiễm Lăng nói, Lạc nhị gia bắt đầu học buôn bán, vị Lạc tam gia kia vẫn chưa đậu cử nhân, người hơn ba mươi tuổi, vẫn còn ngây ngốc trong học đường.
Nghe lời của mẫu thân, là khăng khăng một mực muốn Gia Mậu cưới Lạc Tương Nghi này, mặc dù Dung đại phu nhân không thể không thừa nhận Tương Nghi có được một bộ dáng xinh đẹp, nhưng trong đáy lòng vẫn có từng tia không muốn, về sau người khác hỏi xuất thân con dâu mình, mình nên nói như thế nào đây? Lạc gia Nghiễm Lăng... Không đúng, nàng cũng đã ra tộc, tự nhiên không thể là tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng, còn có cha nàng, lưu vong ở tây bắc, còn không biết lúc nào sẽ về... Dung đại phu nhân có vài phần bận tâm, vừa nghĩ tới thân thế Tương Nghi, cảm thấy sau này khó có thể mở miệng.
Dương lão phu nhân vừa nói chuyện với Gia Mậu Bảo Trụ, vừa nghiêng mắt nhìn Dung đại phu nhân, thấy trên mặt con mình biến ảo không ngừng, biết rõ nàng đang so đo, phất phất tay: "Mạn Nương, không phải con nói hôm nay muốn đi xem vải vóc? Sao ngồi ở chỗ này không động?"
Dung đại phu nhân chợt nhớ tới chuyện này: "Mẫu thân, con gái nghĩ ngơ ngác với Gia Mậu."
"Gia Mậu ở trong nhà, cũng sẽ không đi chỗ khác, con cứ sốt ruột như vậy?" Dương lão phu nhân gọn gàng đuổi nàng: "Giờ Gia Mậu bồi ta trò chuyện, chờ sau khi con trở về, mẹ con hai người hảo hảo hàn huyên một chút đi."
Gặp mẫu thân dĩ nhiên là đuổi sốt ruột đi, trong nội tâm Dung đại phu nhân hiểu, mẫu thân là muốn đơn độc nói chuyện với Gia Mậu và Lạc Tương Nghi kia, nàng rầu rĩ không vui, thi lễ một cái với Dương lão phu nhân, từ từ đi ra khỏi Ngọc Thúy Đường, chỉ là trong lòng vẫn nhớ kỹ hôn sự Gia Mậu như cũ, không khỏi có chút thấp thỏm nóng nảy.
Kim Diệp và Ngân Diệp hai người thấy Dung đại phu nhân mặt ủ mày chau, vừa bồi nàng đi lên phía trước, vừa cẩn thận nói: "Phu nhân, việc này vốn là cũng không có gì, lão phu nhân nhìn người nhìn rất chuẩn, Lạc tiểu thư không chừng tốt hơn tiểu thư phủ thượng thư kia."
"Ai, các ngươi biết cái gì..." Dung đại phu nhân thở dài một hơi, nàng vừa muốn thành toàn nhi tử, lại muốn bảo vệ thể diện, đúng là tình thế khó xử.
Dung đại phu nhân vừa đi, trong Ngọc Thúy Đường lại khoan khoái vài phần, Gia Mậu đứng dậy, đi đến bên cạnh Dương lão phu nhân, đưa tay khoác lên đầu vai của bà: "Bà ngoại, ngày yêu cầu Gia Mậu bà đã đến rồi."
Dương lão phu nhân trong nội tâm tự nhiên biết rõ Gia Mậu muốn nói gì, nhắm mắt lại nói: "Chuyện gì?"
"Bà ngoại, sao bà lại giả bộ hồ đồ như vậy!" Gia Mậu thấy Dương lão phu nhân dĩ nhiên là bộ dáng như vậy, không khỏi lấy làm kinh hãi: " Chẳng lẽ Bà ngoại không nhớ chuyện đã đồng ý với Gia Mậu?"
"Gia Mậu, Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ, bà ngoại nào có bản lãnh lớn như vậy chạy vào trong cung bắt Hoàng hậu nương nương thu hồi ý chỉ lại? Chuyện này, cần con tự mình giải quyết mới được." Dương lão phu nhân mở mắt ra, vẻ mặt tươi cười: "Không phải chưa tới lúc thành thân sao? Con gấp cái gì!"
"Đến lúc thành thân sẽ trễ!" Gia Mậu sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: "Bà ngoại, sao bà nói chuyện mà không tính toán gì hết?"
"Ta nào có nói chuyện không tính toán gì hết? Con muốn ta giúp con, ta nhất định sẽ giúp, nhưng không giúp được ta cũng không có cách nào! Gia Mậu, bản thân con tự ngẫm lại nên làm thế nào, cũng không thể cứ mãi dựa vào người khác hỗ trợ, cả đời này, chuyện con khó xử còn có rất nhiều, mọi thứ đều dựa vào người khác hỗ trợ, vậy mình con lại làm cái gì?" Dương lão phu nhân nhìn nhìn Tương Nghi trấn định tự nhiên ngồi ở chỗ kia, vẫy vẫy tay với nàng: "Tương Nghi, con đi theo ta vào vườn nói chuyện, chúng ta để cho Gia Mậu tìm cách, việc này không là chuyện hắn cần phải làm sao?"
Tương Nghi thấy Dương lão phu nhân nói nhẹ nhàng, giống như không có xem việc này là quan trọng, trong nội tâm âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Dương lão phu nhân đã sớm có bố trí? Nàng đứng dậy đi lên phía trước, đỡ một cánh tay Dương lão phu nhân: "Tương Nghi bồi lão phu nhân đi giải sầu."
Trên ngọn cây trong vườn đã có chồi non cực nộn, nhạt đến cơ hồ không nhìn thấy, nhưng đi gần lại có thể thấy trên nhánh màu nâu xám có nguyên một đám nho nhỏ nhô ra, nhàn nhạt vàng lục nhạt, tựa như thổi một ngụm hơi có thể mất đi hết. Mùa xuân đã tới, vạn vật sắp hồi phục, khắp nơi đều có sinh khí.
"Hoa Dương vườn trà cây trà cũng nên dài nghiền bao." Tương Nghi thật sâu hít một hơi trong viên không khí, chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái đứng lên, nàng đột nhiên nghĩ tới nàng vườn trà, lúc này đúng là ở súc gắng sức lượng nẩy mầm dài lá thời điểm.
"Lại là một năm." Dương lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Mỗi một năm gió xuân đều là như thế này, nhưng hoa nở mỗi một năm lại không giống nhau. Tương Nghi, con nói với ta nói xem, như con và Gia Mậu không thể cùng một chỗ, con sẽ làm thế nào?"
Lời này là chuyển đến vấn đề chính, trong lòng Tương Nghi căng thẳng, nhìn nhìn Dương lão phu nhân, thấy bà khẽ cười như cũ, một chút khẩn trương cũng không có, hơi yên lòng một chút: "Tương Nghi ái mộ Gia Mậu, duy nguyện có thể cùng với hắn, cuộc đời này bên nhau trọn đời bạch đầu giai lão, nhưng nếu thế sự vô thường người có tình không thể cùng một chỗ..." Nàng dừng dừng, thật dài thở dài một tiếng: "Vậy ta thà rằng cả đời này Gia Mậu trôi qua bình an, ta cũng vậy không oán không hối."
"Vậy bản thân con thì sao?" Dương lão phu nhân bắt lấy tay nàng, nắm thật chặt: "Tương Nghi, con không suy tính vì mình sao?"
"Vì mình?" Tương Nghi cười cười: "Con có Trà Trang Thúy Diệp, còn có thân nhân như Phương tẩu Liên Kiều, còn có bằng hữu nhiệt tâm như lão phu nhân, con tuyệt không cảm thấy không qua được."
"Nhưng là đây chẳng qua là thân tình hữu nghị, tình cảm tư mật nhất thì sao?" Dương lão phu nhân tuyệt không buông tha nàng, ánh mắt sắc bén.
"Bà ngoại, bà ngoại!" Sau lưng truyền đến giọng nói mừng rỡ của Gia Mậu: "Bà ngoại, con nghĩ ra biện pháp rồi!"
"Cô nương!" Liên Kiều thở hổn hển đuổi theo Tương Nghi, một phen nắm chặt cánh tay của nàng: "Cô nương muốn đi đâu?"
Tương Nghi dừng bước, mờ mịt nhìn chung quanh: "Ta..."
Nàng bất đắc dĩ cười cười, kết cục kiếp trước lại diễn ra một lần nữa, nàng vẫn là Lạc Tương Nghi thấp hèn đó, không được người ta để vào mắt, không được người tiếp nhận. Chỉ là nàng kiếp này, lại có chỗ dựa của mình, thiên hạ rộng lớn, nhất định là có chỗ cho nàng dung thân, Lạc Tương Nghi lúc này đã sớm không phải là đóa tiểu bạch hoa nhút nhát e lệ kia.
"Cô nương, chúng ta về Dương phủ trước đi, lão phu nhân quan tâm ngươi như vậy, dù thế nào ngươi cũng nên đi nói cho bà biết, ngươi đã bình an trở lại." Phương tẩu cũng đuổi theo, trong giọng nói có một tia khổ sở: "Cô nương, ngươi yên tâm, ngươi đi đâu ta cũng theo tới chỗ đó."
"Cô nương, ta cũng vậy." Liên Kiều rất khẩn trương nhìn Tương Nghi, sợ nàng sẽ luẩn quẩn trong lòng: "Cô nương, ngươi cần phải nhìn thoáng một chút."
"Liên Kiều, ngươi sắp gả cho Ca Lạp Nhĩ, sao còn có thể ta đi nơi nào thì ngươi theo tới chỗ đó? Ngươi là vương hậu Bắc Địch, không còn là Liên Kiều bên cạnh ta." Tương Nghi cười nhìn Liên Kiều một cái: "Đừng nói lời như vậy nữa."
"Tương Nghi!" Sau lưng truyền đến giọng của Gia Mậu: "Tương Nghi nàng đừng có gấp, ta sẽ đi giải quyết chuyện này, ta đã nói với nàng, chúng ta sẽ cùng một chỗ, nàng phải có lòng tin với ta."
"Gia Mậu, Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ, chàng còn có thể thay đổi thế nào?" Tương Nghi xoay người, đôi mắt đối mặt ánh mắt lo lắng của Gia Mậu: "Chúng ta cố gắng như vậy, nhưng vẫn chạy không thoát vận mệnh đã định như cũ."
"Cái gì gọi là vận mệnh đã định? Tương Nghi nàng muốn rút lui sao?" Gia Mậu một phát bắt được tay Tương Nghi: "Nàng phải tin tưởng ta, ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp! Đi, chúng ta đi về trước, ta muốn nói chuyện này với bà ngoại."
Vừa nghĩ tới Dương lão phu nhân, bỗng nhiên Tương Nghi lại có vài phần hy vọng, Dương lão phu nhân tâm địa thiện lương, nếu biết tình cảnh bọn họ lúng túng như vậy, sẽ ra tay giúp bọn họ, chỉ là không biết Hoàng thượng có thể bán mặt mũi này không, vì Dương lão phu nhân mà quét mặt Hoàng hậu nương nương.
Hai người yên lặng không nói gì, chờ Bảo Trụ đến, cùng ngồi xe về Dương phủ, người trông cửa thấy thiếu gia nhà mình và biểu thiếu gia còn có Lạc tiểu thư trở lại, mau chóng cho bà tử quản sự đợi ở cửa đi thông truyền, Dung đại phu nhân đang bồi Dương lão phu nhân ở trong hoa viên loay hoay hoa cỏ, nghe nói Gia Mậu về, vui vẻ nhanh hơn nói không ra lời: "Cuối cùng cũng trở lại."
Xuân Hoa mang theo Thu Hoa, cùng Bảo Thanh Bảo Lâm chạy ra ngoài: "Chúng ta đến thuỳ hoa môn đón ca ca."
Đi qua bức tường, phía sau là thuỳ hoa môn màu son, Tương Nghi mới nhấc chân, thì thấy kia bên kia vài khuôn mặt tươi cười như đóa hoa: "Ca ca, biểu ca! Nghi tỷ tỷ!"
Trong nội tâm Tương Nghi ấm áp, đã lâu không gặp Bảo Thanh và Bảo Lâm, cũng thật là nhớ, còn có Xuân Hoa mang theo một tiểu cô nương đứng đó, lại là mừng rỡ vạn phần: "Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ tới kinh thành?"
Xuân Hoa cười một tay khoác nàng: "Muội không nghĩ tới? Hơn mười ngày trước ta đã đến, đi cùng mẫu thân."
Tương Nghi giật mình, trước mắt đột nhiên chợt lóe qua một bóng dáng mắc xiêm y chính hồng.
Khi đó mình ở Hoa Dương nói với Dung đại phu nhân thế nào? Đột nhiên Tương Nghi co quắp đứng lên, Dung đại phu nhân đến Trà viên Thúy Diệp tìm nàng nói chuyện, mình dùng nghĩa chính từ nghiêm nói nàng không nghĩ có phân nửa liên quan với Gia Mậu, nhưng bây giờ... Nàng nuốt lời.
Xuân Hoa lại nhìn không ra Tương Nghi đang trong tình thế khó xử, một tay nàng kéo Tương Nghi, nhẹ nhàng đi về phía trước: "Mẫu thân của ta liên tục nhắc đại ca, mỗi ngày đều càu nhàu, sao huynh ấy vẫn chưa về, mỏi mắt chờ mong, hôm nay xem như trở lại."
Trong nội tâm Tương Nghi đau xót, Gia Mậu còn có người mẹ ngóng trông, mẹ của mình cũng kêu không trở lại, chỉ là nàng không dễ dàng quét hào hứng của Xuân Hoa, cười đáp một tiếng: "Đúng vậy, nhi hành ngàn dặm mẫu lo lắng."
Bên trong Ngọc Thúy Đường vẫn đốt một cái chậu lửa than lớn như cũ, than ngân sương đốt đi ra, một chút tiếng vang cũng không có, trong phòng ấm áp như xuân, không có có một tia lạnh lẽo nào.
Vẻ mặt Dương lão phu nhân tươi cười hỏi đi tình huống Bắc Địch, tán dương Bảo Trụ và Gia Mậu hai câu, đặc biệt tán thưởng Liên Kiều và Tương Nghi: "Hai người các ngươi thế nhưng cũng có dũng khí như vậy đi làm chuyện nguy hiểm kia, đúng là khó được!"
Dung đại phu nhân ngồi ở một bên, không ngừng quan sát Tương Nghi, thấy nàng cao hơn sáu năm trước gặp Hoa Dương không ít, đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt trắng mịn, tựa như có thể nhéo ra nước, môi hồng răng trắng, một đôi mắt đen bóng sáng, như một dòng sông xuân, khiến người ta không tự chủ được đi nhìn nàng.
Nữ tử như vậy coi như là khiến người kinh diễm, nàng đã sớm thoát khỏi chuyện cũ năm xưa, tự nhiên thanh thản, giống như tiểu thư khuê các bình thường, không nhìn ra nàng kỳ thật chỉ xuất thân từ một thế gia xuống dốc. Lạc gia Nghiễm Lăng, bây giờ đã triệt để suy bại, kinh tế đại phòng đình trệ, nhị phòng tam phòng cũng không khá hơn chút nào, nghe quản sự chi nhánh Trân Lung Phường Nghiễm Lăng nói, Lạc nhị gia bắt đầu học buôn bán, vị Lạc tam gia kia vẫn chưa đậu cử nhân, người hơn ba mươi tuổi, vẫn còn ngây ngốc trong học đường.
Nghe lời của mẫu thân, là khăng khăng một mực muốn Gia Mậu cưới Lạc Tương Nghi này, mặc dù Dung đại phu nhân không thể không thừa nhận Tương Nghi có được một bộ dáng xinh đẹp, nhưng trong đáy lòng vẫn có từng tia không muốn, về sau người khác hỏi xuất thân con dâu mình, mình nên nói như thế nào đây? Lạc gia Nghiễm Lăng... Không đúng, nàng cũng đã ra tộc, tự nhiên không thể là tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng, còn có cha nàng, lưu vong ở tây bắc, còn không biết lúc nào sẽ về... Dung đại phu nhân có vài phần bận tâm, vừa nghĩ tới thân thế Tương Nghi, cảm thấy sau này khó có thể mở miệng.
Dương lão phu nhân vừa nói chuyện với Gia Mậu Bảo Trụ, vừa nghiêng mắt nhìn Dung đại phu nhân, thấy trên mặt con mình biến ảo không ngừng, biết rõ nàng đang so đo, phất phất tay: "Mạn Nương, không phải con nói hôm nay muốn đi xem vải vóc? Sao ngồi ở chỗ này không động?"
Dung đại phu nhân chợt nhớ tới chuyện này: "Mẫu thân, con gái nghĩ ngơ ngác với Gia Mậu."
"Gia Mậu ở trong nhà, cũng sẽ không đi chỗ khác, con cứ sốt ruột như vậy?" Dương lão phu nhân gọn gàng đuổi nàng: "Giờ Gia Mậu bồi ta trò chuyện, chờ sau khi con trở về, mẹ con hai người hảo hảo hàn huyên một chút đi."
Gặp mẫu thân dĩ nhiên là đuổi sốt ruột đi, trong nội tâm Dung đại phu nhân hiểu, mẫu thân là muốn đơn độc nói chuyện với Gia Mậu và Lạc Tương Nghi kia, nàng rầu rĩ không vui, thi lễ một cái với Dương lão phu nhân, từ từ đi ra khỏi Ngọc Thúy Đường, chỉ là trong lòng vẫn nhớ kỹ hôn sự Gia Mậu như cũ, không khỏi có chút thấp thỏm nóng nảy.
Kim Diệp và Ngân Diệp hai người thấy Dung đại phu nhân mặt ủ mày chau, vừa bồi nàng đi lên phía trước, vừa cẩn thận nói: "Phu nhân, việc này vốn là cũng không có gì, lão phu nhân nhìn người nhìn rất chuẩn, Lạc tiểu thư không chừng tốt hơn tiểu thư phủ thượng thư kia."
"Ai, các ngươi biết cái gì..." Dung đại phu nhân thở dài một hơi, nàng vừa muốn thành toàn nhi tử, lại muốn bảo vệ thể diện, đúng là tình thế khó xử.
Dung đại phu nhân vừa đi, trong Ngọc Thúy Đường lại khoan khoái vài phần, Gia Mậu đứng dậy, đi đến bên cạnh Dương lão phu nhân, đưa tay khoác lên đầu vai của bà: "Bà ngoại, ngày yêu cầu Gia Mậu bà đã đến rồi."
Dương lão phu nhân trong nội tâm tự nhiên biết rõ Gia Mậu muốn nói gì, nhắm mắt lại nói: "Chuyện gì?"
"Bà ngoại, sao bà lại giả bộ hồ đồ như vậy!" Gia Mậu thấy Dương lão phu nhân dĩ nhiên là bộ dáng như vậy, không khỏi lấy làm kinh hãi: " Chẳng lẽ Bà ngoại không nhớ chuyện đã đồng ý với Gia Mậu?"
"Gia Mậu, Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ, bà ngoại nào có bản lãnh lớn như vậy chạy vào trong cung bắt Hoàng hậu nương nương thu hồi ý chỉ lại? Chuyện này, cần con tự mình giải quyết mới được." Dương lão phu nhân mở mắt ra, vẻ mặt tươi cười: "Không phải chưa tới lúc thành thân sao? Con gấp cái gì!"
"Đến lúc thành thân sẽ trễ!" Gia Mậu sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: "Bà ngoại, sao bà nói chuyện mà không tính toán gì hết?"
"Ta nào có nói chuyện không tính toán gì hết? Con muốn ta giúp con, ta nhất định sẽ giúp, nhưng không giúp được ta cũng không có cách nào! Gia Mậu, bản thân con tự ngẫm lại nên làm thế nào, cũng không thể cứ mãi dựa vào người khác hỗ trợ, cả đời này, chuyện con khó xử còn có rất nhiều, mọi thứ đều dựa vào người khác hỗ trợ, vậy mình con lại làm cái gì?" Dương lão phu nhân nhìn nhìn Tương Nghi trấn định tự nhiên ngồi ở chỗ kia, vẫy vẫy tay với nàng: "Tương Nghi, con đi theo ta vào vườn nói chuyện, chúng ta để cho Gia Mậu tìm cách, việc này không là chuyện hắn cần phải làm sao?"
Tương Nghi thấy Dương lão phu nhân nói nhẹ nhàng, giống như không có xem việc này là quan trọng, trong nội tâm âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Dương lão phu nhân đã sớm có bố trí? Nàng đứng dậy đi lên phía trước, đỡ một cánh tay Dương lão phu nhân: "Tương Nghi bồi lão phu nhân đi giải sầu."
Trên ngọn cây trong vườn đã có chồi non cực nộn, nhạt đến cơ hồ không nhìn thấy, nhưng đi gần lại có thể thấy trên nhánh màu nâu xám có nguyên một đám nho nhỏ nhô ra, nhàn nhạt vàng lục nhạt, tựa như thổi một ngụm hơi có thể mất đi hết. Mùa xuân đã tới, vạn vật sắp hồi phục, khắp nơi đều có sinh khí.
"Hoa Dương vườn trà cây trà cũng nên dài nghiền bao." Tương Nghi thật sâu hít một hơi trong viên không khí, chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái đứng lên, nàng đột nhiên nghĩ tới nàng vườn trà, lúc này đúng là ở súc gắng sức lượng nẩy mầm dài lá thời điểm.
"Lại là một năm." Dương lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Mỗi một năm gió xuân đều là như thế này, nhưng hoa nở mỗi một năm lại không giống nhau. Tương Nghi, con nói với ta nói xem, như con và Gia Mậu không thể cùng một chỗ, con sẽ làm thế nào?"
Lời này là chuyển đến vấn đề chính, trong lòng Tương Nghi căng thẳng, nhìn nhìn Dương lão phu nhân, thấy bà khẽ cười như cũ, một chút khẩn trương cũng không có, hơi yên lòng một chút: "Tương Nghi ái mộ Gia Mậu, duy nguyện có thể cùng với hắn, cuộc đời này bên nhau trọn đời bạch đầu giai lão, nhưng nếu thế sự vô thường người có tình không thể cùng một chỗ..." Nàng dừng dừng, thật dài thở dài một tiếng: "Vậy ta thà rằng cả đời này Gia Mậu trôi qua bình an, ta cũng vậy không oán không hối."
"Vậy bản thân con thì sao?" Dương lão phu nhân bắt lấy tay nàng, nắm thật chặt: "Tương Nghi, con không suy tính vì mình sao?"
"Vì mình?" Tương Nghi cười cười: "Con có Trà Trang Thúy Diệp, còn có thân nhân như Phương tẩu Liên Kiều, còn có bằng hữu nhiệt tâm như lão phu nhân, con tuyệt không cảm thấy không qua được."
"Nhưng là đây chẳng qua là thân tình hữu nghị, tình cảm tư mật nhất thì sao?" Dương lão phu nhân tuyệt không buông tha nàng, ánh mắt sắc bén.
"Bà ngoại, bà ngoại!" Sau lưng truyền đến giọng nói mừng rỡ của Gia Mậu: "Bà ngoại, con nghĩ ra biện pháp rồi!"