Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Nàng nhìn miếng bánh đường bị ‘ nguyền rủa’ trong tay, không cách nào cắn thêm miếng nữa.
Viện Đông nơi ở của Vương Thị, lúc này Vương Thị đang quỳ trên đệm hương bồ(**), hai mắt nhắm lại, trong miệng khẽ lẩm bẩm, nàng hết sức thành kính hướng về tượng Phật không ngừng cầu nguyện, mong thần linh trên cao có thể phù hộ cho nhi tử của mình bình an quay về.
“Lão phu nhân, Mã bộ đầu đưa Đình ca trở về rồi ạ.” Hạ ma ma tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo.
Vương Thị ngẩn ra, vội vã hỏi: “Tùng Niên thì sao? Tùng Niên cũng quay về rồi phải không?”
“Lão gia về cùng bọn họ, vả….vả lại trên người Đình ca còn có vết thương, nô tỳ ở bên ngoài còn nghe thấy hình như là….” Chỉ cần nhớ lại những lời lúc nãy mình đứng ngoài nghe thấy, Hạ ma ma nói không nên lời.
“Hình như cái gì?” Vương Thị gặng hỏi.
“Hình như đại lão gia muốn uy hiếp Đình ca để thằng bé xác nhận Đổng Thị là hung thủ giết người, Đình ca không chịu làm theo nên bị đại lão gia đẩy ra khỏi xe ngựa, may mà có Trấn Viễn tướng quân đi ngang qua cứu Đình ca một mạng.” Hạ ma ma thở dài một hơi, vẫn thành thật bẩm báo.
Lúc đầu Vương Thị còn không hiểu, mơ hồ hỏi lại: “Tại sao Bách Niên lại muốn ép Đình ca xác nhận Đổng Thị là hung thủ giết người?”
Hạ ma ma thở dài thườn thượt, nặng nề nói: “Lão phu nhân không nhớ rồi sao? Lão gia nhà chúng ta bị người khác vu khống nhận tiền hối lộ, bao che cho hung thủ, tùy tiện kết án. Nếu bây giờ Đình ca xác nhận Đổng Thị là hung thủ, còn không phải chứng minh lời vu khống của kẻ kia là sự thật sao?”
Vương Thị bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn không dám tin, nói:” Ngươi đang nói Bách Niên, Bách Niên hắn…Nhưng, nhưng mà tại sao? Bọn họ là huynh đệ ruột thịt mà!”
Hạ ma ma thấp giọng nói:” E rằng lão gia coi đại lão gia là huynh đệ, nhưng đại lão gia thì không.”
Vương Thị chịu đả kích mạnh, lẩm bẩm:” Tại sao? Tại sao lại như thế? Tại sao Bách Niên lại làm như vậy….”
“Nói một câu không dễ nghe, ngay cả huynh đệ đồng bào (*), cũng không thiếu huynh đệ không đồng tâm; huống chi đại lão gia và lão gia…”Hạ ma ma lắc đầu, cũng không dám nói trắng ra.
(*) Đồng bào ở đây là cùng một bào thai, cùng một mẹ.
Vương Thị vẫn khó lòng tiếp nhận được sự thật.
Từ sau khi gả vào Đường phủ, nàng đã coi hai huynh đệ Đường Bách Niên và Đường Chương Niên như con ruột của mình, cho dù sau này có Đường Tùng Niên là nhi tử thân sinh, song nàng cũng không dám lơ là hai đứa nó.
Nàng tự cảm thấy mình đã tận lực hoàn thành trách nhiệm của người làm mẹ, nàng đối xử với ba huynh đệ bọn họ bình đẳng như nhau, thậm chí nàng còn để tâm đến Đường Bách Niên, thằng bé từ nhỏ đã mất mẹ hơn cả con đẻ của mình; đến nỗi sau này nhi tử thân sinh của nàng còn cảm thất bất mãn việc làm của nàng.
Nhưng bây giờ…
Nàng chua xót nhếch khóe miệng.
Có phải nàng làm sai ở đâu rồi không?
So với vẻ ảm đạm bên viện Đông; ở chính viện lúc này, mẫu tử Nguyễn Thị thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi biết nguồn gốc vết thương trên người Hạ Thiệu Đình, đến cả người xưa nay dễ tính như Nguyễn Thị cũng tức đến nỗi đỏ bừng mặt.
Hứa Quân Dao mím môi, ánh mắt hơi híp lại.
Bản cung quả nhiên không nhìn nhầm, đại phòng Đường Bách Niên rõ ràng không có lòng tốt. Nhưng nàng cũng không ngờ lão già thối lại có một người huynh đệ như vậy, thật khiến lòng thổn thức biết bao!
Nàng lét lút quan sát Hạ Thiệu Đình, không bỏ sót bất kì một biểu cảm nào trên gương mặt hắn, ngay cả sự phẫn uất mãnh liệt được hắn cố gắng che giấu cũng bị nàng nhìn ra. Nàng những tưởng những gì mà Đường Bách Niên làm với Hạ Thiệu Đình đã khiến hắn căm hận lắm rồi; nhưng khi Mã bộ đầu nhắc đến Trấn Viễn tướng quân nàng mới thật sự nhận ra thù hận trước đó với Đường Bách Niên chưa thấm vào đâu cả.
Nàng đăm chiêu suy nghĩ đến nỗi siết chặt miếng bánh đường vẫn chưa ăn hết trong tay, hoàn toàn không cảm nhận được miếng bánh đã bị chính mình bóp nát, cũng không để ý tới ánh mắt đau lòng của Châu ca.
“Cái này trả lại cho muội.” Một lát sau, khi Hạ Thiệu Đình cảm thấy lòng mình đã lắng lại đôi chút, hắn mới lấy khóa trường mệnh được cất kĩ trong ngực ra, tự tay đeo nó lên cổ cho Hứa Quân Dao.
Hứa Quân Dao cầm lấy mặt khóa trường mệnh, ngẩng mặt lên nhìn hắn cười ngọt ngào.
Thấy nụ cười của nàng, nỗi phẫn hận do Trấn Viễn tướng quân mang đến đã vơi đi vài phần. Trong khoảnh khắc thất thần, Hạ Thiệu Đình không kiềm chế được bản thân, hắn đã học theo động tác ngày thường của Nguyễn Thị, nhẹ nhàng véo một cái lên má nàng.
Hứa Quân Dao thoáng sững ra, sau đó ngô nghê sờ sờ chỗ vừa được hắn véo, phải mất một lúc sau nàng mới chậm chạp phản ứng lại_______Lần này có được tính là thiếu niên ánh trăng trêu ghẹo bản cung không?
Trêu ghẹo? Không tính, không tính; hắn còn từng hôn bản cung nữa mà, bây giờ véo má một cái thì tính là cái gì!!! Ngay sau đó nàng lại bác bỏ ý nghĩ này trong lòng.
Nguyễn Thị khẽ cười khi nhìn thấy hành động của hai đứa trẻ, nàng tự tay xúc cơm cho Hạ Thiệu Đình, dịu dàng nói:” Cháu đói rồi phải không? Bây giờ ăn cơm lót bụng đã, ăn xong ta sẽ mời đại phu đến khám cho cháu.”
Hạ Thiệu Đình gật đồng, nhẹ giọng nói:”Đa tạ phu nhân.”
Nguyễn Thị dịu dàng xoa đầu hắn, mỉm cười không nói gì nữa.
Dù chỉ có vậy nhưng Hạ Thiệu Đình vẫn cảm nhận được một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy vào tim mình, nó xua tan cảm giác lạnh lẽo mà hôm nay người kia đã để lại trong lòng hắn.
Hắn cúi đầu, giọng nói mang theo áy náy: “Cháu có lỗi với phu nhân, cháu không thể giúp được gì cho Đường đại nhân.”
Trong mắt Nguyễn Thị tràn đầy chua xót, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nàng vỗ nhẹ lên vai thằng bé, an nủi nói:” Cháu đừng nghĩ nhiều, những việc này không hề liên quan đến cháu, Đường đại nhân sẽ sớm trở về thôi.”
“Thật ạ?”
“Thật chứ, cháu phải tin rằng tà không bao giờ thắng được chính, hôm nay đã khác trước kia, hiện nay đã có bệ hạ cai trị đất nước, ngài sẽ không để yên cho đám quan lại xấu xa thỏa sức làm chuyện ác đâu.” Nguyễn Thị kiên định nói.
Hứa Quân Dao từ chối cho ý kiến.
Trên đời này, từ trước đến nay ánh sáng và bóng tối, trắng và đen đều không thể phân biệt rạch ròi. Thụy vương hiện nay, Thái tông hoàng đế sau này cũng được xem như một vị minh quân, dưới sự cai trị của ngài Đại Tề ngày càng phát triển mạnh mẽ, cuộc sống của bách tính sau này tràn đầy hi vọng. Nhưng những điều không thể che giấu được một điều rằng hắn đã từng dùng thủ đoạn không quang minh chính đại trong cuộc chiến giành ngôi vị thái tử.
Nhưng như thế thì sao chứ? Những điều này không hề làm tổn hại đến địa vị của hắn trong lòng dân chúng, triều thần và cả trong lòng các sử gia. Hậu nhân sẽ chỉ nhớ tới sự anh minh, sáng suốt và công lao của hắn.
Châu ca chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Hạ Thiệu Đình, sau đó bỗng nhiên ‘a’ lên một tiếng, thu hút sự chú ý của đám người Nguyễn Thị.
“Đình ca, đều trách đệ không tốt, bánh đường đệ để phần cho huynh đều bị muội muội cướp hết rồi.” Châu ca mặt buồn rười rượi nói.
Hứa Quân Dao hơi ngẩn ra, ngay sau đó rưng rưng nước mắt, oan ức phản bác:” Huynh ấy nói dối, ta không làm, là ca ca cho ta mà.”
Chỉ là nói dối không chớp mắt mà thôi, ngươi làm được thì bản cung cũng làm được.
Châu ca hơi há miệng ra, sau đó phồng mồm, gãi gãi vành tai, lại lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Nguyễn Thị lắc đầu bất lực, cầm lấy chiếc bánh đường vẫn chưa ăn hết trên tay nữ nhi, nhận chiếc khăn ướt mà Bích Văn đưa đến lau tay cho con bé. Cuối cùng, Nguyễn Thị không vừa lòng véo nhẹ cái má mũm mĩm của nữ nhi, sau đó nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trán của nhi tử một cái, Châu ca bị Nguyễn Thị gõ trán thì nở một nụ cười ngọt ngào lấy lòng.
Hạ Thiệu Đình nhìn ba mẫu tử bọn họ với ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhưng sâu trong đáy mắt còn có cả nỗi buồn.
Đêm đến khi chỉ có một mình, Hứa Quân Dao gọi Ngôn Vũ xuất hiện.
Khi thấy thân ảnh với mái tóc dài bù xù và bộ y phục rách nát một lần nữa xuất hiện trước mắt mình, Hứa Quân Dao không nói nên lời: Đang yên đang lành, sao ngươi lại để bản thân mình ra nông nỗi này?
Ngôn Vũ đợi nửa ngày cũng chỉ đợi một câu này của nàng, nghe xong nàng ta lập tức tiến tới trước mặt Hứa Quân Dao, vân vê tà áo rách nát ủy khuất nói: “Không phải Dao Dao bảo ta bảo vệ Đình ca sao? Vì cứu hắn mà y phục của ta đều rách hết cả rồi, đến cả tóc cũng rối bù luôn nè.”
Hứa Quân Dao làm bộ quan tâm vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng ta: Hóa ra là như vậy, vất vả cho A Vũ nhà ta rồi!
Thoắt cái Ngôn Vũ thấy lòng mình khoan khoái, vui vẻ nói: “Cuối cùng Dao Dao cũng nói ta là người nhà của ngươi rồi!!!
Hứa Quân Dao dỗ dành nàng ta vài câu lấy lệ, sau đó hỏi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Khi nghe Ngôn Vũ nói Hạ Thiệu Đình liều lĩnh đứng trước mặt Trấn Viễn tướng quân khiên nàng kinh ngạc không thôi, nhưng khi nghe đến đoạn Hạ Thiệu Đình ép hắn trả lời câu hỏi đã từng làm ra chuyện gì hối hận chưa khiến nàng không hỏi nhíu chặt lông mày.
Trấn Viễn tướng quân Đỗ Thành Trung sao? Chẳng lẽ thiếu niên ánh trăng và hắn có quan hệ gì à?
Để mà nói về Đỗ Thành Trung, Hứa Quân Dao biết rất nhiều truyền thuyết về hắn. Câu chuyện đáng nghe nhất về vị Trấn Viễn tướng quân này không phải là cậu chuyện hắn từ thân phận của một kẻ đầy tớ trở thành một truyền kì khai quốc tướng quân, mà là câu chuyện tình yêu sâu sắc của hắn với vị phu nhân Vân Thị. Câu chuyện ấy đã làm rung động trái tim của biết bao thiếu nữ chốn khuê phòng, thậm chí còn khiến bọn họ ghen tỵ với vị phu nhân tướng quân này vì nàng ấy có được một tình lang chung tình đến vậy.
Vân Thị vốn là nữ nhi của một gia đình quan lại tiền triều, lúc đó Đỗ Thành Trung chỉ là một kẻ đầy tớ trong thôn trang của Vân phủ. Trong một lần tình cờ gặp gỡ, hắn đã nhất kiến chung tình với thiên kim tiểu thư của Vân gia, thậm chí hắn còn không biết tự lượng sức mình đến tận phủ hỏi cưới nàng ấy.
Tất nhiên, phụ mẫu Vân gia không thể nào đồng ý gả nữ nhi bảo bối cho một kẻ có thân phân hạ nhân. Ước chừng một năm sau đó, Vân Thị nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ gả cho một công tử nhà quan môn đăng hộ đối; còn kẻ họ Đỗ không biết lượng sức mình kia đã rời đi sau khi người trong lòng định xong hôn sự.
Nếu như hai người này sau đó mỗi người một nơi, ai lo phận nấy thì đã không có ‘ giai thoại’ sau này. Những năm sau đó chiến loạn nổi lên ở khắp nơi, phế đế tiền triều bị thần tử giết chết, Đại Hạ bị lật đổ, triều đình mới được thành lập, kẻ đầy tớ năm nào nay đã trở thành khai quốc tướng quân, còn vị thiên kim tiểu thư trước đây lại trở thành một góa phụ không nơi nương tựa, nàng mang theo con thơ đi khắp nơi kiếm sống.
Trong một lần tình cờ gặp lại, hai người tương phùng giữa phố đông, Trấn Viễn tướng quân Đỗ Thành Niên vẫn một lòng si mê nàng, hắn đuổi hết các cơ thiếp trong phủ, dùng tam môi lục sính(*) đường đường chính chính cưới Vân Thị vào cửa, đến cả nhi tử của chồng trước cũng được hắn xem như con đẻ mà dạy dỗ.
(*)Tam thư lục lễ có một tên gọi khác là Tam môi lục sính, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc. Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.
Còn Vân Thị nghiễm nhiên trở thành đối tượng được ngưỡng mộ và bị ganh ghét của nhiều nữ tử.Trong mắt mọi người, nàng ta là một góa phụ, lại còn là một góa phụ mang theo đứa con của chồng trước, vậy mà nàng ta vẫn gả được vào danh gia vọng tộc, trở thành phu nhân của tướng quân, hơn thế nữa còn được phu quân hét mực yêu thương, đối xử chân thành. Loại phúc khí bậc này, làm gì có nữ tử nào trên đời này không ao ước có được?
Hứa Quân Dao còn nghe nói, năm đó Trấn Viễn tướng quân đã dốc cả gia tài để cưới Vân Thị. Ngày Vân Thị xuất giá mười dặm hồng trang, tất cả mọi người đều biết Trấn Viễn tướng quân vì Vân Thị mà sắp đặt, điều đó cho thấy cái gì? Điều đó cho thấy rằng Trấn Viễn tướng quân quả thực coi trọng tân nương này.
Nguyễn Thị vì chuyện của phu quân mà ưu tư trùng trùng, mặc dù trước mặt mọi người vẫn cười cười nói nói, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nôn nóng không biết bao giờ phu quân mới trở về.
Bên này, Ngô tri phủ cũng đang đợi thông tin củaThái tử truyền đến.
Lúc này, hắn hả hê nhìn bộ dạng nhếch nhác thảm hại của Đường Tùng Niên, chậm dãi nói: “E rằng Kỷ đại nhân của ngươi lúc này đang trên đường đi lưu đày rồi, cơ mà hắn có thể bình an vô sự đến nơi lưu đày hay không vẫn còn là một ẩn số. Đường Tùng Niên, ngươi quả thực có chút bản lĩnh, nhưng lại không biết điều. Chỉ có điều, bản quan không muốn cái mạng quèn này của ngươi, ta vẫn muốn ngươi tiếp tục làm Huyện thái gia của huyện Bình An.”
Hắn cũng không phải người ngu xuẩn, nếu muốn có thành tích tốt ít nhất phải giữ lại vài ba thủ hạ có thể dùng được; còn cái loại chỉ biết nói lời ngon ngọt làm hắn thoải mái thì lấy đâu ra thành tính cho hắn; chó chết rồi thì có thể nuôi thêm, chứ người được việc chết rồi thì không dễ tìm, nếu hắn không có thành tích tốt thì con đường làm quan sau này sẽ rất khó đi.
Loại người giống như Đường Tùng Niên, tuy không nghe lời nhưng có bản lĩnh, để hắn sống và tiếp tục cống hiến cho mình, tất cả công lao của hắn sẽ thuộc về mình, há chẳng phải tốt hơn sao?
“Chỉ có điều đại ca tốt Đường Bách Niên của ngươi hình như không nghĩ như vậy, hắn còn đến tận cửa nói với bản quan rằng hắn có cách chứng minh tội danh bao che hung thủ của ngươi là thật.”
“Chậc chậc, hắn đúng là loại người ngoan độc.”
Đường Tùng Niên ngoảnh mặt làm ngơ những gì Ngô tri phủ nói, hắn chậm rãi chỉnh lại mái tóc rối bù của mình.
Ngô tri phủ không để ý tới hành động của hắn, làm ra vẻ huyền bí nói: “Đường Bách Niên, thật ra không chỉ có Kỷ Uyên, đến cả Thụy Vương cũng không trụ nổi mấy ngày nữa đâu. Mấy hôm trước, khi bản quan ra tay dạy dỗ ngươi cũng chính là lúc Thái tử động thủ với Thụy Vương; theo ta tính toán, tin tức Thái tử đăng cơ chẳng mấy chốc sẽ truyền đến đây thôi.”
Trái tim Đường Tùng Niên thắt lại, nhưng vẫn không nói gì.
Vào đúng lúc này, có người vội vàng tiến vào:” Đại nhân không ổn rồi, kinh thành truyền đến tin tức Thái tử băng hà, bệ hạ đã sắc phong Thụy vương làm tân Thái tử.”
Ngô tri phủ sắc mặt đại biến:” Sao có thể như vậy?!”
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Đường Tùng Niên: “Xem ra lần này làm đại nhân phải thất vọng rồi! Thụy vương điện hạ cát nhân tự hữu thiên tướng(*), còn Thái tử điện hạ thì…”
(*) có nghĩa là người tốt, hướng thiện sẽ được ông trời bảo vệ che chở.
Đường Tùng Niên vịn tường cố gắng đứng lên, mặc dù toàn thân đều chật vật nhưng trong mắt tỏa ra hào quang vô cùng sắc bén.
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngô đại nhân, nếu như ta là ông, điều tốt nhất nên làm lúc này là lập tức nghĩ cách rửa sạch chính mình.”
Ngô đại nhân chỉ tay vào Đường Tùng Niên, ngón tay không ngừng run rẩy, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, xoay phắt người lại vội vàng rời đi.
Thái tử ám sát Thụy vương không thành công, ngược lại còn chết dưới mũi tên của thuộc hạ Thụy vương. Kiến Chương đế tức giận khiển trách lòng dạ độc ác của Thái tử quá cố, sau đó sắc phong Thụy vương làm tân Thái tủ, còn ông lui về cung Ninh Dương dưỡng bệnh. Khi tin tức tân Thái tử thay vua quản lý chính sự truyền đến tai Hứa Quân Dao, lúc đó nàng còn đang cười hồn nhiên trong vòng tay của Hạ Thiệu Đình.
Quả nhiên tất cả mọi chuyện xảy ra ở đời này đều giống với đời trước, Thái Tông hoàng đế thực sự là một người mạnh mẽ, quyết liệt; tin tức tiếp theo hẳn là Thái Tông hoàng đế thoái vị, tân hoàng đăng cơ.
Còn lão già thối Đường Tùng Niên từ nay con đường làm quan rộng mở.
Ây, tin tức này thật sự làm cho người ta không vui nổi…
Nàng chớp đôi mắt tròn xoe, được Hạ Thiệu Đình dắt đi theo sau Nguyễn Thị và Vương Thị, cả nhà cùng nhau ra đón một người toàn thân nhếch nhác nhưng tinh thần sảng khoái.
Đường Tùng Niên thoát khỏi sự nâng đỡ của Thẩm Minh và Mã bộ đầu, hắn bước thật nhanh về phía mẫu thân và thê tử, cười nói: “Nương, phu nhân, ta về rồi.”
Hứa Quân Dao nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu vừa khóc vừa cười trước mặt, lại nhìn Châu ca ôm chân Đường Tùng Niên không ngừng cọ xát, nàng cảm thấy vô vị, ngáp dài một cái.
Bản cung cảm thấy mình không thích hợp để xem tiết mục đoàn viên này…
“Bảo Nha qua đây đi.” Hứa Quân Dao nghe thấy có người gọi mình, mắt vừa đưa qua đã nhìn thấy Đường Tùng Niên mỉm cười vẫy tay về phía mình.
“Đi mau.” Hạ Thiệu Đình thấy nàng vẫn đứng yên bất động, bèn nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
Nàng vô thức tiến về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bay bổng, cả người nàng bị người nhấc lên thật cao, làm nàng sợ đến mức hét lên tiếng, bên tai vang lên tiếng cười sảng khoái của nam tử.
Lão già thối đáng chết, vừa về đã dọa bản cung!
Viện Đông nơi ở của Vương Thị, lúc này Vương Thị đang quỳ trên đệm hương bồ(**), hai mắt nhắm lại, trong miệng khẽ lẩm bẩm, nàng hết sức thành kính hướng về tượng Phật không ngừng cầu nguyện, mong thần linh trên cao có thể phù hộ cho nhi tử của mình bình an quay về.
“Lão phu nhân, Mã bộ đầu đưa Đình ca trở về rồi ạ.” Hạ ma ma tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo.
Vương Thị ngẩn ra, vội vã hỏi: “Tùng Niên thì sao? Tùng Niên cũng quay về rồi phải không?”
“Lão gia về cùng bọn họ, vả….vả lại trên người Đình ca còn có vết thương, nô tỳ ở bên ngoài còn nghe thấy hình như là….” Chỉ cần nhớ lại những lời lúc nãy mình đứng ngoài nghe thấy, Hạ ma ma nói không nên lời.
“Hình như cái gì?” Vương Thị gặng hỏi.
“Hình như đại lão gia muốn uy hiếp Đình ca để thằng bé xác nhận Đổng Thị là hung thủ giết người, Đình ca không chịu làm theo nên bị đại lão gia đẩy ra khỏi xe ngựa, may mà có Trấn Viễn tướng quân đi ngang qua cứu Đình ca một mạng.” Hạ ma ma thở dài một hơi, vẫn thành thật bẩm báo.
Lúc đầu Vương Thị còn không hiểu, mơ hồ hỏi lại: “Tại sao Bách Niên lại muốn ép Đình ca xác nhận Đổng Thị là hung thủ giết người?”
Hạ ma ma thở dài thườn thượt, nặng nề nói: “Lão phu nhân không nhớ rồi sao? Lão gia nhà chúng ta bị người khác vu khống nhận tiền hối lộ, bao che cho hung thủ, tùy tiện kết án. Nếu bây giờ Đình ca xác nhận Đổng Thị là hung thủ, còn không phải chứng minh lời vu khống của kẻ kia là sự thật sao?”
Vương Thị bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn không dám tin, nói:” Ngươi đang nói Bách Niên, Bách Niên hắn…Nhưng, nhưng mà tại sao? Bọn họ là huynh đệ ruột thịt mà!”
Hạ ma ma thấp giọng nói:” E rằng lão gia coi đại lão gia là huynh đệ, nhưng đại lão gia thì không.”
Vương Thị chịu đả kích mạnh, lẩm bẩm:” Tại sao? Tại sao lại như thế? Tại sao Bách Niên lại làm như vậy….”
“Nói một câu không dễ nghe, ngay cả huynh đệ đồng bào (*), cũng không thiếu huynh đệ không đồng tâm; huống chi đại lão gia và lão gia…”Hạ ma ma lắc đầu, cũng không dám nói trắng ra.
(*) Đồng bào ở đây là cùng một bào thai, cùng một mẹ.
Vương Thị vẫn khó lòng tiếp nhận được sự thật.
Từ sau khi gả vào Đường phủ, nàng đã coi hai huynh đệ Đường Bách Niên và Đường Chương Niên như con ruột của mình, cho dù sau này có Đường Tùng Niên là nhi tử thân sinh, song nàng cũng không dám lơ là hai đứa nó.
Nàng tự cảm thấy mình đã tận lực hoàn thành trách nhiệm của người làm mẹ, nàng đối xử với ba huynh đệ bọn họ bình đẳng như nhau, thậm chí nàng còn để tâm đến Đường Bách Niên, thằng bé từ nhỏ đã mất mẹ hơn cả con đẻ của mình; đến nỗi sau này nhi tử thân sinh của nàng còn cảm thất bất mãn việc làm của nàng.
Nhưng bây giờ…
Nàng chua xót nhếch khóe miệng.
Có phải nàng làm sai ở đâu rồi không?
So với vẻ ảm đạm bên viện Đông; ở chính viện lúc này, mẫu tử Nguyễn Thị thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi biết nguồn gốc vết thương trên người Hạ Thiệu Đình, đến cả người xưa nay dễ tính như Nguyễn Thị cũng tức đến nỗi đỏ bừng mặt.
Hứa Quân Dao mím môi, ánh mắt hơi híp lại.
Bản cung quả nhiên không nhìn nhầm, đại phòng Đường Bách Niên rõ ràng không có lòng tốt. Nhưng nàng cũng không ngờ lão già thối lại có một người huynh đệ như vậy, thật khiến lòng thổn thức biết bao!
Nàng lét lút quan sát Hạ Thiệu Đình, không bỏ sót bất kì một biểu cảm nào trên gương mặt hắn, ngay cả sự phẫn uất mãnh liệt được hắn cố gắng che giấu cũng bị nàng nhìn ra. Nàng những tưởng những gì mà Đường Bách Niên làm với Hạ Thiệu Đình đã khiến hắn căm hận lắm rồi; nhưng khi Mã bộ đầu nhắc đến Trấn Viễn tướng quân nàng mới thật sự nhận ra thù hận trước đó với Đường Bách Niên chưa thấm vào đâu cả.
Nàng đăm chiêu suy nghĩ đến nỗi siết chặt miếng bánh đường vẫn chưa ăn hết trong tay, hoàn toàn không cảm nhận được miếng bánh đã bị chính mình bóp nát, cũng không để ý tới ánh mắt đau lòng của Châu ca.
“Cái này trả lại cho muội.” Một lát sau, khi Hạ Thiệu Đình cảm thấy lòng mình đã lắng lại đôi chút, hắn mới lấy khóa trường mệnh được cất kĩ trong ngực ra, tự tay đeo nó lên cổ cho Hứa Quân Dao.
Hứa Quân Dao cầm lấy mặt khóa trường mệnh, ngẩng mặt lên nhìn hắn cười ngọt ngào.
Thấy nụ cười của nàng, nỗi phẫn hận do Trấn Viễn tướng quân mang đến đã vơi đi vài phần. Trong khoảnh khắc thất thần, Hạ Thiệu Đình không kiềm chế được bản thân, hắn đã học theo động tác ngày thường của Nguyễn Thị, nhẹ nhàng véo một cái lên má nàng.
Hứa Quân Dao thoáng sững ra, sau đó ngô nghê sờ sờ chỗ vừa được hắn véo, phải mất một lúc sau nàng mới chậm chạp phản ứng lại_______Lần này có được tính là thiếu niên ánh trăng trêu ghẹo bản cung không?
Trêu ghẹo? Không tính, không tính; hắn còn từng hôn bản cung nữa mà, bây giờ véo má một cái thì tính là cái gì!!! Ngay sau đó nàng lại bác bỏ ý nghĩ này trong lòng.
Nguyễn Thị khẽ cười khi nhìn thấy hành động của hai đứa trẻ, nàng tự tay xúc cơm cho Hạ Thiệu Đình, dịu dàng nói:” Cháu đói rồi phải không? Bây giờ ăn cơm lót bụng đã, ăn xong ta sẽ mời đại phu đến khám cho cháu.”
Hạ Thiệu Đình gật đồng, nhẹ giọng nói:”Đa tạ phu nhân.”
Nguyễn Thị dịu dàng xoa đầu hắn, mỉm cười không nói gì nữa.
Dù chỉ có vậy nhưng Hạ Thiệu Đình vẫn cảm nhận được một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy vào tim mình, nó xua tan cảm giác lạnh lẽo mà hôm nay người kia đã để lại trong lòng hắn.
Hắn cúi đầu, giọng nói mang theo áy náy: “Cháu có lỗi với phu nhân, cháu không thể giúp được gì cho Đường đại nhân.”
Trong mắt Nguyễn Thị tràn đầy chua xót, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nàng vỗ nhẹ lên vai thằng bé, an nủi nói:” Cháu đừng nghĩ nhiều, những việc này không hề liên quan đến cháu, Đường đại nhân sẽ sớm trở về thôi.”
“Thật ạ?”
“Thật chứ, cháu phải tin rằng tà không bao giờ thắng được chính, hôm nay đã khác trước kia, hiện nay đã có bệ hạ cai trị đất nước, ngài sẽ không để yên cho đám quan lại xấu xa thỏa sức làm chuyện ác đâu.” Nguyễn Thị kiên định nói.
Hứa Quân Dao từ chối cho ý kiến.
Trên đời này, từ trước đến nay ánh sáng và bóng tối, trắng và đen đều không thể phân biệt rạch ròi. Thụy vương hiện nay, Thái tông hoàng đế sau này cũng được xem như một vị minh quân, dưới sự cai trị của ngài Đại Tề ngày càng phát triển mạnh mẽ, cuộc sống của bách tính sau này tràn đầy hi vọng. Nhưng những điều không thể che giấu được một điều rằng hắn đã từng dùng thủ đoạn không quang minh chính đại trong cuộc chiến giành ngôi vị thái tử.
Nhưng như thế thì sao chứ? Những điều này không hề làm tổn hại đến địa vị của hắn trong lòng dân chúng, triều thần và cả trong lòng các sử gia. Hậu nhân sẽ chỉ nhớ tới sự anh minh, sáng suốt và công lao của hắn.
Châu ca chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Hạ Thiệu Đình, sau đó bỗng nhiên ‘a’ lên một tiếng, thu hút sự chú ý của đám người Nguyễn Thị.
“Đình ca, đều trách đệ không tốt, bánh đường đệ để phần cho huynh đều bị muội muội cướp hết rồi.” Châu ca mặt buồn rười rượi nói.
Hứa Quân Dao hơi ngẩn ra, ngay sau đó rưng rưng nước mắt, oan ức phản bác:” Huynh ấy nói dối, ta không làm, là ca ca cho ta mà.”
Chỉ là nói dối không chớp mắt mà thôi, ngươi làm được thì bản cung cũng làm được.
Châu ca hơi há miệng ra, sau đó phồng mồm, gãi gãi vành tai, lại lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Nguyễn Thị lắc đầu bất lực, cầm lấy chiếc bánh đường vẫn chưa ăn hết trên tay nữ nhi, nhận chiếc khăn ướt mà Bích Văn đưa đến lau tay cho con bé. Cuối cùng, Nguyễn Thị không vừa lòng véo nhẹ cái má mũm mĩm của nữ nhi, sau đó nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trán của nhi tử một cái, Châu ca bị Nguyễn Thị gõ trán thì nở một nụ cười ngọt ngào lấy lòng.
Hạ Thiệu Đình nhìn ba mẫu tử bọn họ với ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhưng sâu trong đáy mắt còn có cả nỗi buồn.
Đêm đến khi chỉ có một mình, Hứa Quân Dao gọi Ngôn Vũ xuất hiện.
Khi thấy thân ảnh với mái tóc dài bù xù và bộ y phục rách nát một lần nữa xuất hiện trước mắt mình, Hứa Quân Dao không nói nên lời: Đang yên đang lành, sao ngươi lại để bản thân mình ra nông nỗi này?
Ngôn Vũ đợi nửa ngày cũng chỉ đợi một câu này của nàng, nghe xong nàng ta lập tức tiến tới trước mặt Hứa Quân Dao, vân vê tà áo rách nát ủy khuất nói: “Không phải Dao Dao bảo ta bảo vệ Đình ca sao? Vì cứu hắn mà y phục của ta đều rách hết cả rồi, đến cả tóc cũng rối bù luôn nè.”
Hứa Quân Dao làm bộ quan tâm vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng ta: Hóa ra là như vậy, vất vả cho A Vũ nhà ta rồi!
Thoắt cái Ngôn Vũ thấy lòng mình khoan khoái, vui vẻ nói: “Cuối cùng Dao Dao cũng nói ta là người nhà của ngươi rồi!!!
Hứa Quân Dao dỗ dành nàng ta vài câu lấy lệ, sau đó hỏi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Khi nghe Ngôn Vũ nói Hạ Thiệu Đình liều lĩnh đứng trước mặt Trấn Viễn tướng quân khiên nàng kinh ngạc không thôi, nhưng khi nghe đến đoạn Hạ Thiệu Đình ép hắn trả lời câu hỏi đã từng làm ra chuyện gì hối hận chưa khiến nàng không hỏi nhíu chặt lông mày.
Trấn Viễn tướng quân Đỗ Thành Trung sao? Chẳng lẽ thiếu niên ánh trăng và hắn có quan hệ gì à?
Để mà nói về Đỗ Thành Trung, Hứa Quân Dao biết rất nhiều truyền thuyết về hắn. Câu chuyện đáng nghe nhất về vị Trấn Viễn tướng quân này không phải là cậu chuyện hắn từ thân phận của một kẻ đầy tớ trở thành một truyền kì khai quốc tướng quân, mà là câu chuyện tình yêu sâu sắc của hắn với vị phu nhân Vân Thị. Câu chuyện ấy đã làm rung động trái tim của biết bao thiếu nữ chốn khuê phòng, thậm chí còn khiến bọn họ ghen tỵ với vị phu nhân tướng quân này vì nàng ấy có được một tình lang chung tình đến vậy.
Vân Thị vốn là nữ nhi của một gia đình quan lại tiền triều, lúc đó Đỗ Thành Trung chỉ là một kẻ đầy tớ trong thôn trang của Vân phủ. Trong một lần tình cờ gặp gỡ, hắn đã nhất kiến chung tình với thiên kim tiểu thư của Vân gia, thậm chí hắn còn không biết tự lượng sức mình đến tận phủ hỏi cưới nàng ấy.
Tất nhiên, phụ mẫu Vân gia không thể nào đồng ý gả nữ nhi bảo bối cho một kẻ có thân phân hạ nhân. Ước chừng một năm sau đó, Vân Thị nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ gả cho một công tử nhà quan môn đăng hộ đối; còn kẻ họ Đỗ không biết lượng sức mình kia đã rời đi sau khi người trong lòng định xong hôn sự.
Nếu như hai người này sau đó mỗi người một nơi, ai lo phận nấy thì đã không có ‘ giai thoại’ sau này. Những năm sau đó chiến loạn nổi lên ở khắp nơi, phế đế tiền triều bị thần tử giết chết, Đại Hạ bị lật đổ, triều đình mới được thành lập, kẻ đầy tớ năm nào nay đã trở thành khai quốc tướng quân, còn vị thiên kim tiểu thư trước đây lại trở thành một góa phụ không nơi nương tựa, nàng mang theo con thơ đi khắp nơi kiếm sống.
Trong một lần tình cờ gặp lại, hai người tương phùng giữa phố đông, Trấn Viễn tướng quân Đỗ Thành Niên vẫn một lòng si mê nàng, hắn đuổi hết các cơ thiếp trong phủ, dùng tam môi lục sính(*) đường đường chính chính cưới Vân Thị vào cửa, đến cả nhi tử của chồng trước cũng được hắn xem như con đẻ mà dạy dỗ.
(*)Tam thư lục lễ có một tên gọi khác là Tam môi lục sính, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc. Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.
Còn Vân Thị nghiễm nhiên trở thành đối tượng được ngưỡng mộ và bị ganh ghét của nhiều nữ tử.Trong mắt mọi người, nàng ta là một góa phụ, lại còn là một góa phụ mang theo đứa con của chồng trước, vậy mà nàng ta vẫn gả được vào danh gia vọng tộc, trở thành phu nhân của tướng quân, hơn thế nữa còn được phu quân hét mực yêu thương, đối xử chân thành. Loại phúc khí bậc này, làm gì có nữ tử nào trên đời này không ao ước có được?
Hứa Quân Dao còn nghe nói, năm đó Trấn Viễn tướng quân đã dốc cả gia tài để cưới Vân Thị. Ngày Vân Thị xuất giá mười dặm hồng trang, tất cả mọi người đều biết Trấn Viễn tướng quân vì Vân Thị mà sắp đặt, điều đó cho thấy cái gì? Điều đó cho thấy rằng Trấn Viễn tướng quân quả thực coi trọng tân nương này.
Nguyễn Thị vì chuyện của phu quân mà ưu tư trùng trùng, mặc dù trước mặt mọi người vẫn cười cười nói nói, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nôn nóng không biết bao giờ phu quân mới trở về.
Bên này, Ngô tri phủ cũng đang đợi thông tin củaThái tử truyền đến.
Lúc này, hắn hả hê nhìn bộ dạng nhếch nhác thảm hại của Đường Tùng Niên, chậm dãi nói: “E rằng Kỷ đại nhân của ngươi lúc này đang trên đường đi lưu đày rồi, cơ mà hắn có thể bình an vô sự đến nơi lưu đày hay không vẫn còn là một ẩn số. Đường Tùng Niên, ngươi quả thực có chút bản lĩnh, nhưng lại không biết điều. Chỉ có điều, bản quan không muốn cái mạng quèn này của ngươi, ta vẫn muốn ngươi tiếp tục làm Huyện thái gia của huyện Bình An.”
Hắn cũng không phải người ngu xuẩn, nếu muốn có thành tích tốt ít nhất phải giữ lại vài ba thủ hạ có thể dùng được; còn cái loại chỉ biết nói lời ngon ngọt làm hắn thoải mái thì lấy đâu ra thành tính cho hắn; chó chết rồi thì có thể nuôi thêm, chứ người được việc chết rồi thì không dễ tìm, nếu hắn không có thành tích tốt thì con đường làm quan sau này sẽ rất khó đi.
Loại người giống như Đường Tùng Niên, tuy không nghe lời nhưng có bản lĩnh, để hắn sống và tiếp tục cống hiến cho mình, tất cả công lao của hắn sẽ thuộc về mình, há chẳng phải tốt hơn sao?
“Chỉ có điều đại ca tốt Đường Bách Niên của ngươi hình như không nghĩ như vậy, hắn còn đến tận cửa nói với bản quan rằng hắn có cách chứng minh tội danh bao che hung thủ của ngươi là thật.”
“Chậc chậc, hắn đúng là loại người ngoan độc.”
Đường Tùng Niên ngoảnh mặt làm ngơ những gì Ngô tri phủ nói, hắn chậm rãi chỉnh lại mái tóc rối bù của mình.
Ngô tri phủ không để ý tới hành động của hắn, làm ra vẻ huyền bí nói: “Đường Bách Niên, thật ra không chỉ có Kỷ Uyên, đến cả Thụy Vương cũng không trụ nổi mấy ngày nữa đâu. Mấy hôm trước, khi bản quan ra tay dạy dỗ ngươi cũng chính là lúc Thái tử động thủ với Thụy Vương; theo ta tính toán, tin tức Thái tử đăng cơ chẳng mấy chốc sẽ truyền đến đây thôi.”
Trái tim Đường Tùng Niên thắt lại, nhưng vẫn không nói gì.
Vào đúng lúc này, có người vội vàng tiến vào:” Đại nhân không ổn rồi, kinh thành truyền đến tin tức Thái tử băng hà, bệ hạ đã sắc phong Thụy vương làm tân Thái tử.”
Ngô tri phủ sắc mặt đại biến:” Sao có thể như vậy?!”
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Đường Tùng Niên: “Xem ra lần này làm đại nhân phải thất vọng rồi! Thụy vương điện hạ cát nhân tự hữu thiên tướng(*), còn Thái tử điện hạ thì…”
(*) có nghĩa là người tốt, hướng thiện sẽ được ông trời bảo vệ che chở.
Đường Tùng Niên vịn tường cố gắng đứng lên, mặc dù toàn thân đều chật vật nhưng trong mắt tỏa ra hào quang vô cùng sắc bén.
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngô đại nhân, nếu như ta là ông, điều tốt nhất nên làm lúc này là lập tức nghĩ cách rửa sạch chính mình.”
Ngô đại nhân chỉ tay vào Đường Tùng Niên, ngón tay không ngừng run rẩy, nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, xoay phắt người lại vội vàng rời đi.
Thái tử ám sát Thụy vương không thành công, ngược lại còn chết dưới mũi tên của thuộc hạ Thụy vương. Kiến Chương đế tức giận khiển trách lòng dạ độc ác của Thái tử quá cố, sau đó sắc phong Thụy vương làm tân Thái tủ, còn ông lui về cung Ninh Dương dưỡng bệnh. Khi tin tức tân Thái tử thay vua quản lý chính sự truyền đến tai Hứa Quân Dao, lúc đó nàng còn đang cười hồn nhiên trong vòng tay của Hạ Thiệu Đình.
Quả nhiên tất cả mọi chuyện xảy ra ở đời này đều giống với đời trước, Thái Tông hoàng đế thực sự là một người mạnh mẽ, quyết liệt; tin tức tiếp theo hẳn là Thái Tông hoàng đế thoái vị, tân hoàng đăng cơ.
Còn lão già thối Đường Tùng Niên từ nay con đường làm quan rộng mở.
Ây, tin tức này thật sự làm cho người ta không vui nổi…
Nàng chớp đôi mắt tròn xoe, được Hạ Thiệu Đình dắt đi theo sau Nguyễn Thị và Vương Thị, cả nhà cùng nhau ra đón một người toàn thân nhếch nhác nhưng tinh thần sảng khoái.
Đường Tùng Niên thoát khỏi sự nâng đỡ của Thẩm Minh và Mã bộ đầu, hắn bước thật nhanh về phía mẫu thân và thê tử, cười nói: “Nương, phu nhân, ta về rồi.”
Hứa Quân Dao nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu vừa khóc vừa cười trước mặt, lại nhìn Châu ca ôm chân Đường Tùng Niên không ngừng cọ xát, nàng cảm thấy vô vị, ngáp dài một cái.
Bản cung cảm thấy mình không thích hợp để xem tiết mục đoàn viên này…
“Bảo Nha qua đây đi.” Hứa Quân Dao nghe thấy có người gọi mình, mắt vừa đưa qua đã nhìn thấy Đường Tùng Niên mỉm cười vẫy tay về phía mình.
“Đi mau.” Hạ Thiệu Đình thấy nàng vẫn đứng yên bất động, bèn nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
Nàng vô thức tiến về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bay bổng, cả người nàng bị người nhấc lên thật cao, làm nàng sợ đến mức hét lên tiếng, bên tai vang lên tiếng cười sảng khoái của nam tử.
Lão già thối đáng chết, vừa về đã dọa bản cung!