Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Mặc dù Nguyễn Thị vừa mới đấu tay đôi cùng Lý Thị lúc đó giận quá mất khôn, nhưng nàng vẫn rất lo lắng cho hai huynh đệ Hưng ca và Diệu ca, vì thế vội vàng sai Bích Văn đi hỏi thăm tình hình của bọn trẻ.
Dầu gì nhìn bộ dạng máu thịt bầy nhầy của con rắn đến cả người lớn còn phát khiếp, huống chi hai đứa trẻ còn bị nó quật trúng người, không biết bọn trẻ đã bị dọa thành cái bộ dạng gì rồi!
Đường Tùng Niên sau khi nghe xong cười nhạt: “Rắn là do bọn nhóc đó tìm về, lúc đầu khi bọn chúng cầm nó hù dọa nguời khác sao không nghĩ xem người ta có sợ hay không? Cái gọi là trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống, nhân quả báo ứng đều từ bản thân mà ra, đáng lắm!”
Nữ nhi của hắn còn nhỏ hơn hai thằng nhóc đấy nhiều, nếu không phải tiểu nha đầu dũng cảm, gan dạ; thì lúc này người bị dọa mất mật còn không phải nữ nhi bảo bối của hắn sao?!
Nguyễn Thị bị phu quân chẹn họng, lúng túng nói: “Suy cho cùng chúng ta vẫn là người một nhà; chuyện đến nước này, lỡ huynh đệ bọn họ xảy ra chuyện không may thì ai cũng không thể yên tâm được, không phải sao?”
Đường Tùng Niên hừ lạnh một tiếng, hắn biết rõ thê tử là người dễ dàng mềm lòng, nên đành thuận theo nàng.
Sau khi Bích Văn lĩnh mệnh rời đi, Nguyễn Thị nhìn đôi mắt sáng long lanh, lúm đồng tiền bên má thoắt ẩn thoắt hiện của nữ nhi liền biết con bé tâm trạng không tệ, Nguyễn Thị thở dài một hơi, có chút lo âu nói: “Sao con bé này lớn mật đến vậy chứ?”
“Lớn mật một chút mới tốt!” Đường Tùng Niên không đồng ý với suy nghĩ của thê tử, hắn thấy lúm đồng tiền lộ ra trên mặt nữ nhi bèn nhanh tay dí vào trêu ghẹo khiến tiểu nha đầu nhìn hắn hầm hầm.
Mặc dù liều lĩnh là tốt, nhưng vẫn phải để tiểu nha đầu học được cách phân biệt cái gì là nguy hiểm không thể đụng vào.
“Nhưng con bé dám lấy cái vật đáng sợ kia để đánh người, như thế là không tốt. Lỡ sau này xuất giá, đến cả phu quân của mình con bé cũng chèn ép thì sao?” Trong lòng Nguyễn Thị lo lắng trùng trùng.
“Thế thì đã sao? Nếu có thể chèn ép thì chính là bản lĩnh của con bé, những ngày sau này sẽ càng thoải mái hơn, ta thấy chuyện này quá tốt ý chứ.” Đường Tùng Niên càng thêm phản đối suy nghĩ của thê tử.
Hứa Quân Dao nghe thấy những lời này chỉ muốn cười ha ha vào mặt hắn, sau đó cào nát cái bản mặt kia.
Đời trước, lão già chết tiết này toàn mắng nàng là can thiệp triều chính, ý đồ chèn ép, thao túng bệ hạ, nàng chỉ là một tai họa không hơn không kém. Thế mà giờ đây, khi nói đến việc sau này nữ nhi của hắn chèn ép phu quân, hắn ta lại cho rằng đây là việc không còn gì tốt hơn.
Hừ, cái lão già thối tiêu chuẩn kép đáng chết!
Đại phòng, Đường Bách Niên tức giận nhìn hầm hầm Lý Thị đang nước mắt lưng chòng: “Khóc lóc cái gì, hai thằng một to một nhỏ mà đến cả một tiểu nha đầu chưa tròn hai tuổi cũng không hoạnh họe được, đã thế còn bị nó đánh cho một trận, dù cho các người không ngại mất mặt, nhưng ta thì chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào cho rồi.”
“Chàng không nhìn thấy thôi, con rắn đó da thịt bung bét, đến người lớn nhìn thấy còn sợ mất mật, chứ nói gì đến bọn trẻ của chúng ta.” Lý Thị thanh minh cho nhi tử.
“Sợ? Chẳng phải rắn là do chúng nó tìm về sao? Tiểu cô nương người ta còn chưa sợ, còn coi như dây thừng mà cầm trong tay, bọn chúng thì hay rồi, bị dọa thành bộ dạng như vậy. Thật sự là làm mất hết thể diện của ông đây!” Sắc mặt Đường Bách Niên càng ngày càng khó coi.
Lý Thị nhất thời đuối lí, một lúc sau mới căm giận nói: “Con nha đầu kia cũng có bình thường gì đâu, cũng không biết phu thê tam phòng dạy kiểu gì ra được một con nha đầu quái gở như thế.”
“Thôi được rồi, được rồi. Nói những thứ này làm gì nữa? Bà có bản lĩnh thì dạy Du nha đầu giống như thế đi, làm được thì ta sẽ nhìn bà với con mắt khác ngay.” Đường Bách Niên không kiên nhẫn nói.
Lý Thị nghe thế thì thấy ấm ức thay nữ nhi: “Du nha đầu có chỗ nào không tốt?”
“Ta nói con bé không tốt lúc nào? Đừng có mà xé câu cắt chữ, yến hội đang tốt đẹp thì lại bị các người làm loạn hết cả lên!” Đường Bách Niên càng thêm mất kiên nhẫn. Một lúc sau, hắn nhìn thấy vết tát đỏ hồng hằn trên mặt Lý Thị, hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt, giọng nói bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
“Về phần tam phòng Nguyễn Thị, nàng tạm thời nhẫn nhịn vài ngày. Nhanh thôi, mũ cánh chuồn của Đường Tùng Niên giữ không nổi bao lâu nữa đâu. Ngô tri phủ đã đánh tiếng với ta, sau khi Đường Tùng Niên sụp đổ, chức vị của hắn sẽ là của ta.”
Lý Thị sửng sốt, lập tức mừng rỡ nói: “Thật thế sao?”
“Nếu không nắm chắc mười phần, sao ta dám nói ra những lời này. Đường Tùng Niên không đặt tri phủ đại nhân vào trong mắt, liên tiếp từ chối ý tốt của tri phủ đại nhân, đại nhân không vừa mắt hắn từ lâu rồi. Hắn đắc tội tri phủ đại nhân, chớ nói kiểm tra đánh giá của hắn năm sau có ưu tú thế nào đi chăng nữa, e rằng ngay cả đạt chuẩn cũng không được.” Đường Bách Niên thấp giọng nói.
Bây giờ Lý Thị mới cảm thấy trong lòng dễ chịu.
Ta muốn nhìn xem Nguyễn Như ngươi còn có thể đắc ý, kiêu căng đến khi nào.
Nàng chỉ vừa nghĩ đến một ngày nào đó không xa, Nguyễn Thị xưa nay vẫn luôn khoe mẽ dáng vẻ của phu nhân nhà quan, đến lúc đó nàng muốn nhìn xem ả ta còn khoe kiểu gì, nàng càng nghĩ càng cảm thấy khoai khoái trong lòng.
Một đêm này, một nhà bốn người Đường Tùng Niên ở lại nhà cũ, bọn họ dự định sau khi dùng xong bữa sáng sẽ lập tức khởi hành về huyện An Bình. Dẫu sao Đường Tùng Niên cũng là trưởng quan, mặc dù đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc từ sớm, nhưng hắn cũng không thể rời đi quá lâu.
Đêm khuya, trăng sáng sao thưa, ánh trăng rơi vào trong phòng chiếu lên gương mặt đang say giấc nồng của tiểu cô nương.
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, nàng ngủ say đến nỗi hai gò má ửng hồng. Bất chợt một cơn gió mát lạnh lọt vào khe cửa, cơn gió này thổi quanh chiếc giường nhỏ của nàng.
Trong lúc mơ ngủ Hứa Quân Dao xoay người một cái, cơn gió lập tức ngừng lại, một lát sau, nó lại tiếp tục thổi quanh ngươi nàng.
Hứa Quân Dao chép chép miệng, trong cơn mơ màng nàng cảm nhận dường như có ai đó khe khẽ kéo lấy vạt áo của mình, sau đó có một giọng nói xa lạ thúc giục nàng: “Tỉnh, tỉnh…”
Nàng gạt phắt cái tay kia sang một bên, sau đó lại lần nữa xoay người tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, nàng đã quên sạch chuyện tối qua bị ai đó kéo vạt áo.
Bích Văn giúp Hứa Quân Dao rửa mặt thay đồ. Sau đó không cần ai bế, nàng tự giác nắm lấy tay Nguyễn Thị, hai mẹ con chậm rãi đi dạo trên con đường nhỏ lát đá xanh, còn Châu ca tràn đầy sức sống đang nhảy nhót ở phía trước.
Nàng nhìn Châu ca đang vui vẻ chạy nhảy trước mắt mình, trong lòng âm thầm bội phục hắn, những chuyện xảy ra ngày hôm qua không chút mảy may làm ảnh hưởng đến tâm trạng của thằng bé.
Mặc dù bề ngoài nàng là một đứa con nít, nhưng bên trong lại là người đã trải qua vô số gió tanh mưa máu, thậm chí nàng còn từng bị người ta ném vào hang rắn độc. Thế nên, một con rắn chết đối với nàng cũng chỉ giống như con thằn lằn đất mà thôi.
Nhưng tiểu Đường đại nhân không giống vậy, hắn xác thực chỉ là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, nhưng hôm qua khi đối mặt với con rắn hắn lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Nàng nên lí giải rằng là do hắn gan to lớn mật, do hắn phản ứng chậm chạp, hay là do hắn quá mức vô tri cho nên mới chẳng biết sợ là gì.
“Con đi mệt rồi sao? Có muốn nương bế không?” Đi được một đoạn, giọng nói dịu dàng của Nguyễn Thị vang lên.
“Con không mệt ạ.” Nàng lắc đầu.
Sau chuyện ngày hôm qua khiến nàng phát hiện ra một trong những khuyết điểm hiện tại của bản thân: đó chính là chạy không đủ nhanh!
Nếu như hôm qua nàng chạy nhanh thì đã không cần đến sự giúp đỡ của tiểu Đường đại nhân, một mình nàng cũng có thể đuổi kịp thằng nhóc thối ấy rồi tẩn nó một trận.
Cho dù là Hứa thục phi của đời trước, hay là Đường Quân Dao của đời này, bất cứ khi nào nàng phát hiện ra khuyết điểm sẽ làm ảnh hưởng đến mình, nàng sẽ xóa bỏ nó bằng mọi giá.
Có bệnh sợ máu sao? Nàng sẽ ép bản thân mình đến nhà bếp chứng kiến cảnh giết gà mổ cá. Không biết chữ ư? Vậy thì nàng liền tìm cách để học, để nhận mặt chữ. Không biết múa nữa hả? Vậy thì nàng liền cắn chặt răng, bỏ ăn bỏ ngủ để tập múa.
Đời trước, không phải tất cả những hi sinh, khổ cực của nàng đều được hồi báo sao? Từ một người không biết quê hương, không biết phụ mẫu là ai, một tì nữ thân phận thấp hèn như tấm bèo trôi; cho đến một Thục phi nương nương được sủng ai nhất hậu cung, không người nào dám trêu chọc.
Cố gắng mười lần chưa được, vậy nàng sẽ cố gắng hai mươi lần, ba mươi lần! Nếu ngươi muốn đứng trên đỉnh cao, ngươi phải rèn luyện bản thân đến mức bất khả chiến bại!
Nghe nàng nói như vậy, Nguyễn Thị tràn đầy yêu thương xoa đầu nữ nhi, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con.
Đi tới cuối con đường lát đá xanh, bọn họ gặp phải Lý thị đang đi về hướng này.
Lý Thị cũng nhìn thấy mẹ con Nguyễn Thị, nàng ta bước chậm lại, sau đó mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Đương nhiên Châu ca cũng nhìn thấy nàng ta, hắn lập tức chạy ‘bình bịch’ đến bên cạnh Nguyễn Thị, đứng trước Nguyễn Thị dang hai tay bảo vệ nàng, sau đó lén lút trừng mắt nhìn Lý Thị.
Nàng ta chính là người xấu bắt nạt nương!
Hứa Quân Dao cảm thấy có chút bất ngờ, nhìn trông ả ta cũng không phải người có thể ẩn nhẫn, mới hôm qua vừa bị Bao phu nhân tát cho một phát, thế mà hôm nay mặt ả làm như không hề hấn gì?
Nàng nhìn Lý Thị một lát, sau đó lại chuyển ánh mắt nhìn về một tiểu cô nương đang được thị nữ bên cạnh Lý Thị ôm.
Cô nương kia nhìn trông lớn hơn nàng một chút, có vẻ chừng ba tuổi, nàng ta mặc một xiêm y màu vàng nhạt, gương mặt nhợt nhạt của người mới khỏi bệnh.
Trải qua chuyện ngày hôm qua nên lúc này Nguyễn Thị cảm thấy không được tự nhiên, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt hòa nhã của Lý Thị, nàng không nhịn được mà thở dài một hơi, trong lòng càng thêm áy náy.
Đại tẩu là một người khoan dung và độ lương, chuyện hôm qua cũng tại mình đã quá manh động.
Nàng lấy lại bình tĩnh, vỗ nhẹ lên bả vai của nhi tử ý bảo hắn tránh ra, sau đó mới nhìn Lý Thị dịu dàng nói: “Nhìn khí sắc của Du nha đầu có vẻ đã đỡ nhiều rồi.”
“Con bé rốt cuộc cũng hạ nhiệt, trông có sức sống hơn hôm qua nhiều. Hôm nay nhân lúc thời tiết trong lành, ta muốn dẫn con bé ra vườn đi dạo, tiện đường đưa nàng đến chào bà nội.” Trên mặt Lý Thị nhìn không ra chút giả dối nào, nàng ta làm như không nhìn thấy sự phòng bị và bài xích của Châu ca, như thể người hôm qua chửi chửi đánh đánh ở tam phòng không phải là nàng ta vậy.
“Như vậy thì tốt, Bảo Nha, đây là nhị tỷ của con, con còn nhớ không?” Nguyễn Thị chỉ tiểu cô nương kia phía trước, cười hỏi nữ nhi.
Hứa Quân Dao sững sờ một lúc, sau đó quan sát tiểu cô nương một cách cẩn thận, còn tỉ mỉ quan sát bộ dạng của nàng ta, phải mất một lúc Hứa Quân Dao mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là nàng ta, là do thời gian trôi qua quá lâu rồi, hay do những người bị nàng hạ gục quá nhiều, nhiều đến mức nàng gần như không thể nhớ ra vị này chính là bại tướng dưới tay nàng, bị nàng tính kế sau đó bị giam lỏng đến chết trong cung.
Đúng rồi, kẻ bại trận này tên là gì nhỉ? Đường Quân Du, đúng, chính là Đường Quân Du, Du nha đầu mà Bao phu nhân nhắc đến chính là nhị đường tỷ của nàng.
Đời trước, cô nương này dựa vào quan hệ của lão già thối Đường Tùng Niên mới vào được phủ thái tử, trở thành lương đệ của tân thái tử Triệu Nguyên Hựu. Mà nàng lúc đó, chỉ là một thị thiếp nhỏ bé bên cạnh thái tử, cho nên không thể sánh bằng vị lương đệ họ Đường này.
Nhìn thấy ‘người quen cũ’ Hứa Quân Dao đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kì lạ rằng mình vẫn là Hứa thục phi ngày nào, vì thế nhịn không được mà mỉm cười nhìn Đường Quân Du.
Ai biết được đối phương lại hừ nhẹ một cái, trực tiếp quay mặt đi ngó lơ nàng.
Hứa Quân Dao chẳng thèm tức giận, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào, cất tiếng gọi giòn giã: “Tỷ tỷ!”
Thật sự hoài niệm một tiếng tỷ tỷ này. Đời trước bọn họ ở Đông Cung sớm chiều gặp mặt, nàng cũng gọi nàng ta như vậy, lúc đó nàng ta đáp lại thế nào nhỉ? Hình như đầu tiên là cười lạnh, sau đó khinh bỉ nói: “Một con tiện tì từ đâu đến mà cũng xứng gọi ta là tỷ tỷ sao?”
Nhưng vào một ngày nào đó của sau này, cái vị này quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu nhận lỗi với nàng. Khác với tiếng nàng gọi, một tiếng’ tỷ tỷ’ mà nàng ta thốt ra vô cùng thê thảm.
Không ngờ rằng đời này bọn họ lại trở thành tỷ muội hàng thật giá thật.
Vậy mà Đường Quân Du đến mặt nàng còn chẳng thèm nhìn.
Hứa Quân Dao cũng không thèm để ý, vẫn nhìn nàng ta cười tủm tỉm.
Xem ra, mặc kệ có cùng huyết thống hay không, bọn họ dù thế nào cũng không thể trở thành một đôi tỷ muội tương thân tương ai được.
Dầu gì nhìn bộ dạng máu thịt bầy nhầy của con rắn đến cả người lớn còn phát khiếp, huống chi hai đứa trẻ còn bị nó quật trúng người, không biết bọn trẻ đã bị dọa thành cái bộ dạng gì rồi!
Đường Tùng Niên sau khi nghe xong cười nhạt: “Rắn là do bọn nhóc đó tìm về, lúc đầu khi bọn chúng cầm nó hù dọa nguời khác sao không nghĩ xem người ta có sợ hay không? Cái gọi là trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống, nhân quả báo ứng đều từ bản thân mà ra, đáng lắm!”
Nữ nhi của hắn còn nhỏ hơn hai thằng nhóc đấy nhiều, nếu không phải tiểu nha đầu dũng cảm, gan dạ; thì lúc này người bị dọa mất mật còn không phải nữ nhi bảo bối của hắn sao?!
Nguyễn Thị bị phu quân chẹn họng, lúng túng nói: “Suy cho cùng chúng ta vẫn là người một nhà; chuyện đến nước này, lỡ huynh đệ bọn họ xảy ra chuyện không may thì ai cũng không thể yên tâm được, không phải sao?”
Đường Tùng Niên hừ lạnh một tiếng, hắn biết rõ thê tử là người dễ dàng mềm lòng, nên đành thuận theo nàng.
Sau khi Bích Văn lĩnh mệnh rời đi, Nguyễn Thị nhìn đôi mắt sáng long lanh, lúm đồng tiền bên má thoắt ẩn thoắt hiện của nữ nhi liền biết con bé tâm trạng không tệ, Nguyễn Thị thở dài một hơi, có chút lo âu nói: “Sao con bé này lớn mật đến vậy chứ?”
“Lớn mật một chút mới tốt!” Đường Tùng Niên không đồng ý với suy nghĩ của thê tử, hắn thấy lúm đồng tiền lộ ra trên mặt nữ nhi bèn nhanh tay dí vào trêu ghẹo khiến tiểu nha đầu nhìn hắn hầm hầm.
Mặc dù liều lĩnh là tốt, nhưng vẫn phải để tiểu nha đầu học được cách phân biệt cái gì là nguy hiểm không thể đụng vào.
“Nhưng con bé dám lấy cái vật đáng sợ kia để đánh người, như thế là không tốt. Lỡ sau này xuất giá, đến cả phu quân của mình con bé cũng chèn ép thì sao?” Trong lòng Nguyễn Thị lo lắng trùng trùng.
“Thế thì đã sao? Nếu có thể chèn ép thì chính là bản lĩnh của con bé, những ngày sau này sẽ càng thoải mái hơn, ta thấy chuyện này quá tốt ý chứ.” Đường Tùng Niên càng thêm phản đối suy nghĩ của thê tử.
Hứa Quân Dao nghe thấy những lời này chỉ muốn cười ha ha vào mặt hắn, sau đó cào nát cái bản mặt kia.
Đời trước, lão già chết tiết này toàn mắng nàng là can thiệp triều chính, ý đồ chèn ép, thao túng bệ hạ, nàng chỉ là một tai họa không hơn không kém. Thế mà giờ đây, khi nói đến việc sau này nữ nhi của hắn chèn ép phu quân, hắn ta lại cho rằng đây là việc không còn gì tốt hơn.
Hừ, cái lão già thối tiêu chuẩn kép đáng chết!
Đại phòng, Đường Bách Niên tức giận nhìn hầm hầm Lý Thị đang nước mắt lưng chòng: “Khóc lóc cái gì, hai thằng một to một nhỏ mà đến cả một tiểu nha đầu chưa tròn hai tuổi cũng không hoạnh họe được, đã thế còn bị nó đánh cho một trận, dù cho các người không ngại mất mặt, nhưng ta thì chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào cho rồi.”
“Chàng không nhìn thấy thôi, con rắn đó da thịt bung bét, đến người lớn nhìn thấy còn sợ mất mật, chứ nói gì đến bọn trẻ của chúng ta.” Lý Thị thanh minh cho nhi tử.
“Sợ? Chẳng phải rắn là do chúng nó tìm về sao? Tiểu cô nương người ta còn chưa sợ, còn coi như dây thừng mà cầm trong tay, bọn chúng thì hay rồi, bị dọa thành bộ dạng như vậy. Thật sự là làm mất hết thể diện của ông đây!” Sắc mặt Đường Bách Niên càng ngày càng khó coi.
Lý Thị nhất thời đuối lí, một lúc sau mới căm giận nói: “Con nha đầu kia cũng có bình thường gì đâu, cũng không biết phu thê tam phòng dạy kiểu gì ra được một con nha đầu quái gở như thế.”
“Thôi được rồi, được rồi. Nói những thứ này làm gì nữa? Bà có bản lĩnh thì dạy Du nha đầu giống như thế đi, làm được thì ta sẽ nhìn bà với con mắt khác ngay.” Đường Bách Niên không kiên nhẫn nói.
Lý Thị nghe thế thì thấy ấm ức thay nữ nhi: “Du nha đầu có chỗ nào không tốt?”
“Ta nói con bé không tốt lúc nào? Đừng có mà xé câu cắt chữ, yến hội đang tốt đẹp thì lại bị các người làm loạn hết cả lên!” Đường Bách Niên càng thêm mất kiên nhẫn. Một lúc sau, hắn nhìn thấy vết tát đỏ hồng hằn trên mặt Lý Thị, hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt, giọng nói bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
“Về phần tam phòng Nguyễn Thị, nàng tạm thời nhẫn nhịn vài ngày. Nhanh thôi, mũ cánh chuồn của Đường Tùng Niên giữ không nổi bao lâu nữa đâu. Ngô tri phủ đã đánh tiếng với ta, sau khi Đường Tùng Niên sụp đổ, chức vị của hắn sẽ là của ta.”
Lý Thị sửng sốt, lập tức mừng rỡ nói: “Thật thế sao?”
“Nếu không nắm chắc mười phần, sao ta dám nói ra những lời này. Đường Tùng Niên không đặt tri phủ đại nhân vào trong mắt, liên tiếp từ chối ý tốt của tri phủ đại nhân, đại nhân không vừa mắt hắn từ lâu rồi. Hắn đắc tội tri phủ đại nhân, chớ nói kiểm tra đánh giá của hắn năm sau có ưu tú thế nào đi chăng nữa, e rằng ngay cả đạt chuẩn cũng không được.” Đường Bách Niên thấp giọng nói.
Bây giờ Lý Thị mới cảm thấy trong lòng dễ chịu.
Ta muốn nhìn xem Nguyễn Như ngươi còn có thể đắc ý, kiêu căng đến khi nào.
Nàng chỉ vừa nghĩ đến một ngày nào đó không xa, Nguyễn Thị xưa nay vẫn luôn khoe mẽ dáng vẻ của phu nhân nhà quan, đến lúc đó nàng muốn nhìn xem ả ta còn khoe kiểu gì, nàng càng nghĩ càng cảm thấy khoai khoái trong lòng.
Một đêm này, một nhà bốn người Đường Tùng Niên ở lại nhà cũ, bọn họ dự định sau khi dùng xong bữa sáng sẽ lập tức khởi hành về huyện An Bình. Dẫu sao Đường Tùng Niên cũng là trưởng quan, mặc dù đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc từ sớm, nhưng hắn cũng không thể rời đi quá lâu.
Đêm khuya, trăng sáng sao thưa, ánh trăng rơi vào trong phòng chiếu lên gương mặt đang say giấc nồng của tiểu cô nương.
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, nàng ngủ say đến nỗi hai gò má ửng hồng. Bất chợt một cơn gió mát lạnh lọt vào khe cửa, cơn gió này thổi quanh chiếc giường nhỏ của nàng.
Trong lúc mơ ngủ Hứa Quân Dao xoay người một cái, cơn gió lập tức ngừng lại, một lát sau, nó lại tiếp tục thổi quanh ngươi nàng.
Hứa Quân Dao chép chép miệng, trong cơn mơ màng nàng cảm nhận dường như có ai đó khe khẽ kéo lấy vạt áo của mình, sau đó có một giọng nói xa lạ thúc giục nàng: “Tỉnh, tỉnh…”
Nàng gạt phắt cái tay kia sang một bên, sau đó lại lần nữa xoay người tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, nàng đã quên sạch chuyện tối qua bị ai đó kéo vạt áo.
Bích Văn giúp Hứa Quân Dao rửa mặt thay đồ. Sau đó không cần ai bế, nàng tự giác nắm lấy tay Nguyễn Thị, hai mẹ con chậm rãi đi dạo trên con đường nhỏ lát đá xanh, còn Châu ca tràn đầy sức sống đang nhảy nhót ở phía trước.
Nàng nhìn Châu ca đang vui vẻ chạy nhảy trước mắt mình, trong lòng âm thầm bội phục hắn, những chuyện xảy ra ngày hôm qua không chút mảy may làm ảnh hưởng đến tâm trạng của thằng bé.
Mặc dù bề ngoài nàng là một đứa con nít, nhưng bên trong lại là người đã trải qua vô số gió tanh mưa máu, thậm chí nàng còn từng bị người ta ném vào hang rắn độc. Thế nên, một con rắn chết đối với nàng cũng chỉ giống như con thằn lằn đất mà thôi.
Nhưng tiểu Đường đại nhân không giống vậy, hắn xác thực chỉ là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, nhưng hôm qua khi đối mặt với con rắn hắn lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Nàng nên lí giải rằng là do hắn gan to lớn mật, do hắn phản ứng chậm chạp, hay là do hắn quá mức vô tri cho nên mới chẳng biết sợ là gì.
“Con đi mệt rồi sao? Có muốn nương bế không?” Đi được một đoạn, giọng nói dịu dàng của Nguyễn Thị vang lên.
“Con không mệt ạ.” Nàng lắc đầu.
Sau chuyện ngày hôm qua khiến nàng phát hiện ra một trong những khuyết điểm hiện tại của bản thân: đó chính là chạy không đủ nhanh!
Nếu như hôm qua nàng chạy nhanh thì đã không cần đến sự giúp đỡ của tiểu Đường đại nhân, một mình nàng cũng có thể đuổi kịp thằng nhóc thối ấy rồi tẩn nó một trận.
Cho dù là Hứa thục phi của đời trước, hay là Đường Quân Dao của đời này, bất cứ khi nào nàng phát hiện ra khuyết điểm sẽ làm ảnh hưởng đến mình, nàng sẽ xóa bỏ nó bằng mọi giá.
Có bệnh sợ máu sao? Nàng sẽ ép bản thân mình đến nhà bếp chứng kiến cảnh giết gà mổ cá. Không biết chữ ư? Vậy thì nàng liền tìm cách để học, để nhận mặt chữ. Không biết múa nữa hả? Vậy thì nàng liền cắn chặt răng, bỏ ăn bỏ ngủ để tập múa.
Đời trước, không phải tất cả những hi sinh, khổ cực của nàng đều được hồi báo sao? Từ một người không biết quê hương, không biết phụ mẫu là ai, một tì nữ thân phận thấp hèn như tấm bèo trôi; cho đến một Thục phi nương nương được sủng ai nhất hậu cung, không người nào dám trêu chọc.
Cố gắng mười lần chưa được, vậy nàng sẽ cố gắng hai mươi lần, ba mươi lần! Nếu ngươi muốn đứng trên đỉnh cao, ngươi phải rèn luyện bản thân đến mức bất khả chiến bại!
Nghe nàng nói như vậy, Nguyễn Thị tràn đầy yêu thương xoa đầu nữ nhi, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con.
Đi tới cuối con đường lát đá xanh, bọn họ gặp phải Lý thị đang đi về hướng này.
Lý Thị cũng nhìn thấy mẹ con Nguyễn Thị, nàng ta bước chậm lại, sau đó mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Đương nhiên Châu ca cũng nhìn thấy nàng ta, hắn lập tức chạy ‘bình bịch’ đến bên cạnh Nguyễn Thị, đứng trước Nguyễn Thị dang hai tay bảo vệ nàng, sau đó lén lút trừng mắt nhìn Lý Thị.
Nàng ta chính là người xấu bắt nạt nương!
Hứa Quân Dao cảm thấy có chút bất ngờ, nhìn trông ả ta cũng không phải người có thể ẩn nhẫn, mới hôm qua vừa bị Bao phu nhân tát cho một phát, thế mà hôm nay mặt ả làm như không hề hấn gì?
Nàng nhìn Lý Thị một lát, sau đó lại chuyển ánh mắt nhìn về một tiểu cô nương đang được thị nữ bên cạnh Lý Thị ôm.
Cô nương kia nhìn trông lớn hơn nàng một chút, có vẻ chừng ba tuổi, nàng ta mặc một xiêm y màu vàng nhạt, gương mặt nhợt nhạt của người mới khỏi bệnh.
Trải qua chuyện ngày hôm qua nên lúc này Nguyễn Thị cảm thấy không được tự nhiên, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt hòa nhã của Lý Thị, nàng không nhịn được mà thở dài một hơi, trong lòng càng thêm áy náy.
Đại tẩu là một người khoan dung và độ lương, chuyện hôm qua cũng tại mình đã quá manh động.
Nàng lấy lại bình tĩnh, vỗ nhẹ lên bả vai của nhi tử ý bảo hắn tránh ra, sau đó mới nhìn Lý Thị dịu dàng nói: “Nhìn khí sắc của Du nha đầu có vẻ đã đỡ nhiều rồi.”
“Con bé rốt cuộc cũng hạ nhiệt, trông có sức sống hơn hôm qua nhiều. Hôm nay nhân lúc thời tiết trong lành, ta muốn dẫn con bé ra vườn đi dạo, tiện đường đưa nàng đến chào bà nội.” Trên mặt Lý Thị nhìn không ra chút giả dối nào, nàng ta làm như không nhìn thấy sự phòng bị và bài xích của Châu ca, như thể người hôm qua chửi chửi đánh đánh ở tam phòng không phải là nàng ta vậy.
“Như vậy thì tốt, Bảo Nha, đây là nhị tỷ của con, con còn nhớ không?” Nguyễn Thị chỉ tiểu cô nương kia phía trước, cười hỏi nữ nhi.
Hứa Quân Dao sững sờ một lúc, sau đó quan sát tiểu cô nương một cách cẩn thận, còn tỉ mỉ quan sát bộ dạng của nàng ta, phải mất một lúc Hứa Quân Dao mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là nàng ta, là do thời gian trôi qua quá lâu rồi, hay do những người bị nàng hạ gục quá nhiều, nhiều đến mức nàng gần như không thể nhớ ra vị này chính là bại tướng dưới tay nàng, bị nàng tính kế sau đó bị giam lỏng đến chết trong cung.
Đúng rồi, kẻ bại trận này tên là gì nhỉ? Đường Quân Du, đúng, chính là Đường Quân Du, Du nha đầu mà Bao phu nhân nhắc đến chính là nhị đường tỷ của nàng.
Đời trước, cô nương này dựa vào quan hệ của lão già thối Đường Tùng Niên mới vào được phủ thái tử, trở thành lương đệ của tân thái tử Triệu Nguyên Hựu. Mà nàng lúc đó, chỉ là một thị thiếp nhỏ bé bên cạnh thái tử, cho nên không thể sánh bằng vị lương đệ họ Đường này.
Nhìn thấy ‘người quen cũ’ Hứa Quân Dao đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kì lạ rằng mình vẫn là Hứa thục phi ngày nào, vì thế nhịn không được mà mỉm cười nhìn Đường Quân Du.
Ai biết được đối phương lại hừ nhẹ một cái, trực tiếp quay mặt đi ngó lơ nàng.
Hứa Quân Dao chẳng thèm tức giận, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào, cất tiếng gọi giòn giã: “Tỷ tỷ!”
Thật sự hoài niệm một tiếng tỷ tỷ này. Đời trước bọn họ ở Đông Cung sớm chiều gặp mặt, nàng cũng gọi nàng ta như vậy, lúc đó nàng ta đáp lại thế nào nhỉ? Hình như đầu tiên là cười lạnh, sau đó khinh bỉ nói: “Một con tiện tì từ đâu đến mà cũng xứng gọi ta là tỷ tỷ sao?”
Nhưng vào một ngày nào đó của sau này, cái vị này quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu nhận lỗi với nàng. Khác với tiếng nàng gọi, một tiếng’ tỷ tỷ’ mà nàng ta thốt ra vô cùng thê thảm.
Không ngờ rằng đời này bọn họ lại trở thành tỷ muội hàng thật giá thật.
Vậy mà Đường Quân Du đến mặt nàng còn chẳng thèm nhìn.
Hứa Quân Dao cũng không thèm để ý, vẫn nhìn nàng ta cười tủm tỉm.
Xem ra, mặc kệ có cùng huyết thống hay không, bọn họ dù thế nào cũng không thể trở thành một đôi tỷ muội tương thân tương ai được.