Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Đường Quân Dao đang bưng trà bánh đến đúng lúc nghe được những lời ông nói, mắt đẹp khẽ chớp.
Ông ấy nói những lời này không chỉ chứng tỏ ông không sợ ‘cường quyền’ mà còn thể hiện tình yêu thương và sự che chở của ông dành cho vãn bối, bất cứ ai nghe thấy cũng chỉ biết thán phục.
Thực tế thì sao? Với tính cách của Đường Bách Niên, nếu ông ta không giao được người ra thì ông ta sẽ truyền đạt đúng sự thật lời của lão già cho Tín vương, để đùn đẩy trách nhiệm không giao được người đi.
Còn Tín vương, trong chuyện này hắn là người làm trái với đạo đức, vì chột sẽ nên chắc chắn sẽ không dám đối đầu với ông ấy, vậy lửa giận trong lòng nên trút vào ai? Tất nhiên là Đường Bách Niên rồi. Những ngày kế tiếp của Đường Bách Niên thể nào cũng khó tránh khỏi sự chèn ép để trả thù của Tín vương.
Ông ấy chỉ dựa vào một câu nói oai phong lẫm liệt, không tốn chút sức mà đã đạt được mục đích giáo huấn Đường Bách Niên và khuất phục được Tín vương, đây vừa là một mũi tên trúng hai con chim vừa là mượn đao giết người, từ đó dần dần tạo nên hình tượng chói chang của mình.
Nham hiểm, quá mức nham hiểm!
Nàng thầm cảm thán trong lòng.
“Bảo Nha, con đứng ở đó làm gì?” Trong phòng truyền ra giọng nói của Đường Tùng Niên, nàng lấy lại tinh thần, bưng trà bánh vào.
“Cha, con mang điểm tâm đến cho người ạ, đây đều là con và mẫu thân tự tay làm đấy!”
Đường Tùng Niên vuốt chòm râu ngắn, chậm rãi hỏi: ” Gặp rắc rồi? Hay lại muốn đi đâu nghịch?”
Đường Quân Dao đang giúp ông châm trà nghe vậy chợt dừng lại, ấm ức hỏi vặn lại: “Cha không thể nghĩ đơn giản rằng con chỉ muốn hiếu thuận với người được à?”
“Lúc bình thường lòng hiếu thảo của con sẽ không thể hiện theo cách này.”
Đường Quân Dao dẩu môi: “Người không muốn thì thôi, con mang đi cho ca ca!”
“Ta nói không muốn lúc nào? Khuê nữ bé bóng tự mình mang trà bánh đến sao ta có thể không ăn được chứ.” Đường Tùng Niên ngăn lại động tác của nàng, cười nói.
Đường Quân Dao khẽ cười, tiếp tục giúp ông châm trà, sau đó lỡ đãng hỏi: “Không cuộc chiến bên Đông Địch sao rồi? Là thắng hay thua? Bao giờ mới đánh xong?”
Đường Tùng Niên nhìn nàng cười đầy ý tứ, bấy giờ ông đã biết mục đích đến đây của nha đầu này.
Đường Quân Dao vờ như không nhìn thấy, nàng chỉ chớp chớp mắt với khuôn mặt vô tội.
“Thì như thế.”
Đường Quân Dao không hài lòng: “Như thế là cái gì? Rốt cuộc như thế là thế nào mới được chứ? Là thắng, hay là thua ạ? Dù sao cũng phải có kết quả chứ ạ?”
“Con bé lanh chanh này quan tâm mấy chuyện đó làm gì? Những gì cần biết thì sẽ tự biết.” Đường Tùng Niên vẫn không chịu thuận theo ý nàng.
Cái lão già giảo hoạt này!
Trong mắt Đường Quân Dao đầy vẻ bất lực.
Mặc dù không thể có được đáp án chính xác, nhưng nàng thấy khi nhắc đến chiến sự ấn đường ông đấy không hề có chút âu sầu, vì thế nàng đã nắm được đại khái tình hình nơi tiền tuyến, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị tỷ của con giờ sao rồi?” Đường Tùng Niên lau khóe miệng, thuận tiện hỏi.
“Thì như thế ạ.” Đường Quân Dao ăn miếng trả miếng, cười tít mắt trả lời.
Đường Tùng Niên bị nàng làm cho tức nghẹn, lườm nàng một cái.
Cái nết có thù tất báo của nha đầu này cũng không biết giống ai.
Hôm đó Đường Hoài Châu tự mình đưa Đường Quân Du về nhà, hắn sợ muội muội tức giận nên đến tìm Đường Quân Dao trước, kể lại mười mươi chuyện gặp phải Trần Triệu Dũng cho nàng nghe, cuối cùng còn thở dài một tiếng và nói: “Ngày xưa ta đã coi thường hắn rồi, ta chưa từng nghĩ hắn lại là một người có trách nhiệm như vậy. Lúc đầu Đường Quân Du không cam lòng gả cho hắn, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có phu quân mà nàng ta không muốn gả đứng ra bảo vệ nàng ta.”
Nghiêm Tiểu Ngũ đang im lặng đan châu chấu cỏ bên cạnh bỗng hỏi một cách khó hiểu: “Cha ta nói, nam tử bảo vệ thê nhi là đạo lý hiển nhiên, chuyện mà vị Dũng ca đó làm không phải là điều phải làm sao? Hơn nữa hắn căn bản không bảo vệ nổi thể tử của mình, đã thế còn phải trông cậy nhờ vả người khác, cha ta nói nam tử như thế là kẻ bất tài vô dụng, vì sao huynh phải khen hắn như vậy?”
Dường như Đường Hoài Châu cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giờ nàng nói vậy thì không biết phải trả lời thế nào.
Thế nhưng Đường Quân Dao lại uể oải đáp lời: “Đó là bởi vì trên đời này có quá nhiều súc sinh, khó khăn lắm mới gặp được một con người, thế nên huynh ấy phải khen thêm vài câu.”
Xét đến cùng, có lẽ là do người đời quá mức khoan dung với nam tử, còn nữ tử lại bị đối xử vô cùng hà khắc.
“Đó có phải là méo mó có hơn không mà người ta thường nói không?” Nghiêm Tiểu Ngũ hỏi tiếp.
“Không sai, chính là ý này.” Đường Quân Dao nhẹ nhàng xoa đầu này tỏ ý khen ngợi, tiểu cô nương đắc ý đến độ cười tít mắt.
Hình như mình vừa bị xem thường thì phải? Đường Hoài Châu sờ mũi, không dám nói nửa câu phản bác.
“Người do huynh mang về thì huynh tự sắp xếp cho thỏa đáng là được, không cần đến hỏi ý muội đâu. Cho dù muội không thích nàng ta thế nào thì muội cũng sẽ không làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng như đám người đó.”
“Đương nhiên ta biết muội không phải người như thế.” Đường Hoài châu vội nói.
Từ khi trải qua nỗi đau bị người thân phản bội, mỗi ngày Đường Quân Du chỉ nhốt mình ở trong phòng, không nói chuyện với ai, càng sợ tiếp xúc với người khác. Bất luận là ai, chỉ cần đi lại gần nàng ta, nàng ta sẽ cấp tốc cách xa đối phương hệt như một con chim sợ cành cong, sau đó nhìn về phía người đến với ánh mắt ngập tràn phòng bị.
Vương Thị và Nguyễn Thị thương xót cảnh ngộ của Đường Quân Du nên hai người rất quan tấm đến nàng ta, mặc dù đã dần có thể tiếp cận nàng ta nhưng thủy chùng không thể khiến Đường quân Du buông bỏ lòng phòng bị.
Còn tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều đúng như những gì Đường Quân Dao suy đoán, Đường Bách Niên không giao được người ra, nên ông ta bèn đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu Đường Tùng Niên, ông ta trần thuật lại cho Tín vương những lời Đường Tùng Niên đã nói ngày đó không xót một chữ, đồng thời chỉ mong hắn sẽ cảm nhận được sự bất lực của mình mà rộng lượng tha thứ cho ông.
Tín vương vốn đã cố kỵ quyền thế của Đường Tùng Niên, hơn nữa chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài thì thanh danh vốn đã tổn thất từ lễ sắc phong Thái tử của hắn sẽ càng xấu thêm.
Không thể bắt được Đường Quân Du khiến lửa giận trong lòng hắn không thể tiêu trừ, cuối cùng hắn đổ tất cả món nợ này cho Đường Bách Niên.Chuyện đầu tiên hắn làm chính là mượn tay của Lại bộ xóa bỏ chức quan của Đường Bách Niên.
Dù sao Đường Bách Niên cũng chẳng có thành tích gì cả, hơn nữa ông ta còn để hắn nắm được một đống điểm yếu. Vì thế mà sau mấy lần đâm chọc, Đường Bách Niên đã bị hắn đánh về bình dân áo vải.
Ngay sau đó, hắn lại sắp xếp người từng bước tính kế con đường làm ăn của Đường Bách Niên và Trần Quảng Tiết, khiến cho hai người họ liên tiếp đầu tư thất bại, làm hỏng quá nửa công việc kinh doanh của gia đình.
Hiện giờ Đường Bách Niên hay Trần Quảng Tiết đều vô cùng sợ hãi, nhưng bọn họ lại không dám đến phủ Đường Tùng Niên đòi người, cho nên cả hai đều trút hết cơn giận của mình lên người Trần Triệu Dũng, đánh hắn đến mức thương tích đầy người.
Thế nhưng cơn giận dữ trong lòng Tín vương không dừng lại ở đấy, và hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Đường Quân Nhu, nữ nhi của Đường Bách Niên, người đang ở trong phủ hắn. Ở trên giường, hắn dùng đủ loại thủ đoạn để dày vò Đường Quân Nhu, không ngừng dày vò khiến cho nàng ta muốn sống không được muốn chết chẳng xong, chỉ có thể cắn chặt răng âm thầm chịu đựng.
Thế nhưng thủ đoạn của Tín vương ngày một nhiều thêm, mỗi lần một kiểu một đêm nhiều lần, đến nỗi mà nàng ta bắt đầu sợ trời tối.
Điều duy nhất khiến nàng ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút chính là, không biết vì lí do gì, Tín vương còn có thể ăn được trâu già(*), hắn bắt đầu lục tục sủng hạnh những người đã thất sủng nhiều năm, những thị thiếp thông phonhg giống như những người vô hình tồn tại trong phủ.
(*) Trâu già gặm cỏ non nhé. Tui không nói mọi người cũng hịu.
Mỗi người ở hậu trạch của phủ Tín vương đều cảm thấy bất an, những thị thiếp đã sống bao năm yên ổn ở hậu trách nay lại phải trải qua những màn đêm từng khiến người ta không rét mà run, tổn hại cả về thể xác lẫn tinh thần đều, các nàng chỉ hận không thể chết ngay lập tức.
Mà Tôn Thị cũng nằm trong số đó.
Nàng không ngờ rằng, sau nhiều năm nàng lại phải tiếp tục trải qua những ngày tháng tủi nhục, một cuộc sống vừa kinh khủng vừa thống khổ.
Điều duy nhất mà nàng cảm thấy may mắn chính là, cháu ngoại Nghiêm Tiểu Ngũ của nàng đã không ở vương phủ nữa, nàng cũng không cần lo lắng bị cô bé nhìn thấy những vết thương kinh khủng trên người mình.
Mặc dù có người chia sẻ đau khổ với mình nhưng Đường Quân Nhu cũng không dám thả lỏng, để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn khi ở trên giường và cũng để nắm chắc cọng cỏ cứu mạng Tín vương này, nàng đành phải bỏ ra số tiền lớn mời Yên Hảo ma ma từ thanh lâu tới đây dạy nàng một số kỹ thuật trong phòng.
Nếu đã không thể tránh được, cũng không thể trốn tránh những chuyện này, nàng chỉ có thể tìm đủ mọi cách để khiến bản thân mình học được cách hưởng thụ, để giảm bớt đau đớn.
Trên thực tế, chuyện này đã không làm uổng phí tâm huyết của nàng, đau đớn trên giường đã giảm bớt đáng kể, vì chuyện này mà Tín vương càng ngày càng vừa ý nàng, càng ngày càng sủng ái nàng hơn, địa vị của nàng trong phủ Tín vương cũng càng ngày càng vững vàng. Từ đó, nàng nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu hậu trạch trong vương phủ, lại càng không thèm kiêng nể Tín vương phi.
Tín vương phi vẫn luôn viện cớ bệnh tật để an ổn tĩnh dưỡng một thời gian, cuối cùng cũng bị ảnh hưởng. Mỗi ngày vốn sẽ có người đúng giờ đưa thuốc đến, nay phải giục ba bốn lầm mới có người đưa đến; đồ ăn trước kia luôn thanh đạm, dần dà đến cả cái váng dầu cũng chẳng còn.
Nhưng nàng vẫn một mực im lặng, mãi cho đến ngày nàng trông thấy một vú già đang hớt hải khiêng một thị thiếp đã chết với cơ thể trần trụi rời đi, bấy giờ nàng mới giật mình tỉnh ngộ.
Sống ở nơi này, nàng không thể chỉ lo cho thân mình, hôm nay nàng có thể trộm được một chốc bình yên này, nói không chừng ngày mai nàng sẽ lại gặp phải những bất hạnh như trong quá khứ.
Nàng bất giác xoắn chăt khăn tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Bây giờ, Đường Quân Dao đang đến thăm bênh tẩu tẩu tương lai Vi Ánh Trúc, khi xe ngựa đi qua con phố phía Đông bỗng nhiên bị đám người đang tập trung giữa đường chặn lại.
Nàng sai Trường Phong đi xem đã xảy ra chuyện gì, tại sao người dân lại tụ tập giữa đường như thế. Một lát sau, Tường Phong vội vàng quay về bẩm báo, hắn hay tin Tín vương bị thương do có người ám sát, còn hung thủ thấy mình đã đánh mất cơ hội giết hắn, cũng thấy quan binh đang nhanh chóng bao bây chỗ này, hắn biết mình đã hết hi vọng nên quyết định nâng đao tự sát, may mà được người kịp thời ngăn lại, trói hắn lại ngay.
Chỉ bị thương thôi à? Đường Quân Dao thầm tiếc nuối.
Loại người không bằng cầm thú như hắn nên bị phơi thây ngoài phố lớn, có như thế trời đất mới sáng sủa hơn.
Thấy Trường Phong dương như muốn nói lại thôi, nàng nhíu mày: “Có gì cứ nói thẳng ra, cần gì phải rề rà như thế, trông chẳng ra sao cả.”
Lúc này Trường Phong mới trả lời: “Trước khi thích khách hành hung còn rất tức giận mà lớn tiếng trách mắng Tín vương tội cưỡng đoạt dân nữ, hắn ta làm vậy là đang thay trời hành đạo. Hắn nói lớn tiếng như vậy, sợ là người dân của cả con phố này đều đã nghe thấy cả rồi, tuy lần này Tín vương chỉ bị thương nhưng e rằng thanh danh cũng chẳng còn.”
Đường quân Dao lập tức hào hứng trở lại: “Đã biết người hành hung là ai chưa?”
Trường Phong lắc đầu, đang định nói mình không biết rõ chuyện này thì Trường Thuân đã vội vàng đi tới, đến gần cửa sổ xe hạ giọng nói: “Cô nương, sợ rằng việc này không ổn rồi, người đâm Tín vương bị thương trên đường không phải là ai khác mà chính là đường huynh Đường Hoài Diệu của người!”
Đường Quân Dao giật nẩy người: “Là huynh ấy ư?”
Là Đường Hoài Diệu, người xưa nay luôn trầm mặc ít nói, hay sợ hãi rụt rè, người không được cha thương nương yêu, người không có chút cảm giác tồn tại nào trong phủ ư?
Nàng hoài nghi liệu có phải mình đã nghe nhầm rồi không, hoặc có khi nào Trường Thuận nghe nhầm rồi không, thật sự là Đường Hoài Diệu đó sao?!
Nếu thật sự là Đường Hoài Diệu thì e rằng chuyện này thật sự không ổn rồi! Ám sát hoàng tử trên đường là trọng tội, mà hắn lại mang họ Đường, song có liên lụy đến nhà mình không thì vẫn là một ẩn số.
Nàng phân phó hạ nhân quay đầu xe về phu một cách quyết đoán, phải nhanh chóng báo lại chuyện này cho Đường Tùng Niên để ông chuẩn bị trước.
Ông ấy nói những lời này không chỉ chứng tỏ ông không sợ ‘cường quyền’ mà còn thể hiện tình yêu thương và sự che chở của ông dành cho vãn bối, bất cứ ai nghe thấy cũng chỉ biết thán phục.
Thực tế thì sao? Với tính cách của Đường Bách Niên, nếu ông ta không giao được người ra thì ông ta sẽ truyền đạt đúng sự thật lời của lão già cho Tín vương, để đùn đẩy trách nhiệm không giao được người đi.
Còn Tín vương, trong chuyện này hắn là người làm trái với đạo đức, vì chột sẽ nên chắc chắn sẽ không dám đối đầu với ông ấy, vậy lửa giận trong lòng nên trút vào ai? Tất nhiên là Đường Bách Niên rồi. Những ngày kế tiếp của Đường Bách Niên thể nào cũng khó tránh khỏi sự chèn ép để trả thù của Tín vương.
Ông ấy chỉ dựa vào một câu nói oai phong lẫm liệt, không tốn chút sức mà đã đạt được mục đích giáo huấn Đường Bách Niên và khuất phục được Tín vương, đây vừa là một mũi tên trúng hai con chim vừa là mượn đao giết người, từ đó dần dần tạo nên hình tượng chói chang của mình.
Nham hiểm, quá mức nham hiểm!
Nàng thầm cảm thán trong lòng.
“Bảo Nha, con đứng ở đó làm gì?” Trong phòng truyền ra giọng nói của Đường Tùng Niên, nàng lấy lại tinh thần, bưng trà bánh vào.
“Cha, con mang điểm tâm đến cho người ạ, đây đều là con và mẫu thân tự tay làm đấy!”
Đường Tùng Niên vuốt chòm râu ngắn, chậm rãi hỏi: ” Gặp rắc rồi? Hay lại muốn đi đâu nghịch?”
Đường Quân Dao đang giúp ông châm trà nghe vậy chợt dừng lại, ấm ức hỏi vặn lại: “Cha không thể nghĩ đơn giản rằng con chỉ muốn hiếu thuận với người được à?”
“Lúc bình thường lòng hiếu thảo của con sẽ không thể hiện theo cách này.”
Đường Quân Dao dẩu môi: “Người không muốn thì thôi, con mang đi cho ca ca!”
“Ta nói không muốn lúc nào? Khuê nữ bé bóng tự mình mang trà bánh đến sao ta có thể không ăn được chứ.” Đường Tùng Niên ngăn lại động tác của nàng, cười nói.
Đường Quân Dao khẽ cười, tiếp tục giúp ông châm trà, sau đó lỡ đãng hỏi: “Không cuộc chiến bên Đông Địch sao rồi? Là thắng hay thua? Bao giờ mới đánh xong?”
Đường Tùng Niên nhìn nàng cười đầy ý tứ, bấy giờ ông đã biết mục đích đến đây của nha đầu này.
Đường Quân Dao vờ như không nhìn thấy, nàng chỉ chớp chớp mắt với khuôn mặt vô tội.
“Thì như thế.”
Đường Quân Dao không hài lòng: “Như thế là cái gì? Rốt cuộc như thế là thế nào mới được chứ? Là thắng, hay là thua ạ? Dù sao cũng phải có kết quả chứ ạ?”
“Con bé lanh chanh này quan tâm mấy chuyện đó làm gì? Những gì cần biết thì sẽ tự biết.” Đường Tùng Niên vẫn không chịu thuận theo ý nàng.
Cái lão già giảo hoạt này!
Trong mắt Đường Quân Dao đầy vẻ bất lực.
Mặc dù không thể có được đáp án chính xác, nhưng nàng thấy khi nhắc đến chiến sự ấn đường ông đấy không hề có chút âu sầu, vì thế nàng đã nắm được đại khái tình hình nơi tiền tuyến, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị tỷ của con giờ sao rồi?” Đường Tùng Niên lau khóe miệng, thuận tiện hỏi.
“Thì như thế ạ.” Đường Quân Dao ăn miếng trả miếng, cười tít mắt trả lời.
Đường Tùng Niên bị nàng làm cho tức nghẹn, lườm nàng một cái.
Cái nết có thù tất báo của nha đầu này cũng không biết giống ai.
Hôm đó Đường Hoài Châu tự mình đưa Đường Quân Du về nhà, hắn sợ muội muội tức giận nên đến tìm Đường Quân Dao trước, kể lại mười mươi chuyện gặp phải Trần Triệu Dũng cho nàng nghe, cuối cùng còn thở dài một tiếng và nói: “Ngày xưa ta đã coi thường hắn rồi, ta chưa từng nghĩ hắn lại là một người có trách nhiệm như vậy. Lúc đầu Đường Quân Du không cam lòng gả cho hắn, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có phu quân mà nàng ta không muốn gả đứng ra bảo vệ nàng ta.”
Nghiêm Tiểu Ngũ đang im lặng đan châu chấu cỏ bên cạnh bỗng hỏi một cách khó hiểu: “Cha ta nói, nam tử bảo vệ thê nhi là đạo lý hiển nhiên, chuyện mà vị Dũng ca đó làm không phải là điều phải làm sao? Hơn nữa hắn căn bản không bảo vệ nổi thể tử của mình, đã thế còn phải trông cậy nhờ vả người khác, cha ta nói nam tử như thế là kẻ bất tài vô dụng, vì sao huynh phải khen hắn như vậy?”
Dường như Đường Hoài Châu cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giờ nàng nói vậy thì không biết phải trả lời thế nào.
Thế nhưng Đường Quân Dao lại uể oải đáp lời: “Đó là bởi vì trên đời này có quá nhiều súc sinh, khó khăn lắm mới gặp được một con người, thế nên huynh ấy phải khen thêm vài câu.”
Xét đến cùng, có lẽ là do người đời quá mức khoan dung với nam tử, còn nữ tử lại bị đối xử vô cùng hà khắc.
“Đó có phải là méo mó có hơn không mà người ta thường nói không?” Nghiêm Tiểu Ngũ hỏi tiếp.
“Không sai, chính là ý này.” Đường Quân Dao nhẹ nhàng xoa đầu này tỏ ý khen ngợi, tiểu cô nương đắc ý đến độ cười tít mắt.
Hình như mình vừa bị xem thường thì phải? Đường Hoài Châu sờ mũi, không dám nói nửa câu phản bác.
“Người do huynh mang về thì huynh tự sắp xếp cho thỏa đáng là được, không cần đến hỏi ý muội đâu. Cho dù muội không thích nàng ta thế nào thì muội cũng sẽ không làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng như đám người đó.”
“Đương nhiên ta biết muội không phải người như thế.” Đường Hoài châu vội nói.
Từ khi trải qua nỗi đau bị người thân phản bội, mỗi ngày Đường Quân Du chỉ nhốt mình ở trong phòng, không nói chuyện với ai, càng sợ tiếp xúc với người khác. Bất luận là ai, chỉ cần đi lại gần nàng ta, nàng ta sẽ cấp tốc cách xa đối phương hệt như một con chim sợ cành cong, sau đó nhìn về phía người đến với ánh mắt ngập tràn phòng bị.
Vương Thị và Nguyễn Thị thương xót cảnh ngộ của Đường Quân Du nên hai người rất quan tấm đến nàng ta, mặc dù đã dần có thể tiếp cận nàng ta nhưng thủy chùng không thể khiến Đường quân Du buông bỏ lòng phòng bị.
Còn tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều đúng như những gì Đường Quân Dao suy đoán, Đường Bách Niên không giao được người ra, nên ông ta bèn đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu Đường Tùng Niên, ông ta trần thuật lại cho Tín vương những lời Đường Tùng Niên đã nói ngày đó không xót một chữ, đồng thời chỉ mong hắn sẽ cảm nhận được sự bất lực của mình mà rộng lượng tha thứ cho ông.
Tín vương vốn đã cố kỵ quyền thế của Đường Tùng Niên, hơn nữa chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài thì thanh danh vốn đã tổn thất từ lễ sắc phong Thái tử của hắn sẽ càng xấu thêm.
Không thể bắt được Đường Quân Du khiến lửa giận trong lòng hắn không thể tiêu trừ, cuối cùng hắn đổ tất cả món nợ này cho Đường Bách Niên.Chuyện đầu tiên hắn làm chính là mượn tay của Lại bộ xóa bỏ chức quan của Đường Bách Niên.
Dù sao Đường Bách Niên cũng chẳng có thành tích gì cả, hơn nữa ông ta còn để hắn nắm được một đống điểm yếu. Vì thế mà sau mấy lần đâm chọc, Đường Bách Niên đã bị hắn đánh về bình dân áo vải.
Ngay sau đó, hắn lại sắp xếp người từng bước tính kế con đường làm ăn của Đường Bách Niên và Trần Quảng Tiết, khiến cho hai người họ liên tiếp đầu tư thất bại, làm hỏng quá nửa công việc kinh doanh của gia đình.
Hiện giờ Đường Bách Niên hay Trần Quảng Tiết đều vô cùng sợ hãi, nhưng bọn họ lại không dám đến phủ Đường Tùng Niên đòi người, cho nên cả hai đều trút hết cơn giận của mình lên người Trần Triệu Dũng, đánh hắn đến mức thương tích đầy người.
Thế nhưng cơn giận dữ trong lòng Tín vương không dừng lại ở đấy, và hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Đường Quân Nhu, nữ nhi của Đường Bách Niên, người đang ở trong phủ hắn. Ở trên giường, hắn dùng đủ loại thủ đoạn để dày vò Đường Quân Nhu, không ngừng dày vò khiến cho nàng ta muốn sống không được muốn chết chẳng xong, chỉ có thể cắn chặt răng âm thầm chịu đựng.
Thế nhưng thủ đoạn của Tín vương ngày một nhiều thêm, mỗi lần một kiểu một đêm nhiều lần, đến nỗi mà nàng ta bắt đầu sợ trời tối.
Điều duy nhất khiến nàng ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút chính là, không biết vì lí do gì, Tín vương còn có thể ăn được trâu già(*), hắn bắt đầu lục tục sủng hạnh những người đã thất sủng nhiều năm, những thị thiếp thông phonhg giống như những người vô hình tồn tại trong phủ.
(*) Trâu già gặm cỏ non nhé. Tui không nói mọi người cũng hịu.
Mỗi người ở hậu trạch của phủ Tín vương đều cảm thấy bất an, những thị thiếp đã sống bao năm yên ổn ở hậu trách nay lại phải trải qua những màn đêm từng khiến người ta không rét mà run, tổn hại cả về thể xác lẫn tinh thần đều, các nàng chỉ hận không thể chết ngay lập tức.
Mà Tôn Thị cũng nằm trong số đó.
Nàng không ngờ rằng, sau nhiều năm nàng lại phải tiếp tục trải qua những ngày tháng tủi nhục, một cuộc sống vừa kinh khủng vừa thống khổ.
Điều duy nhất mà nàng cảm thấy may mắn chính là, cháu ngoại Nghiêm Tiểu Ngũ của nàng đã không ở vương phủ nữa, nàng cũng không cần lo lắng bị cô bé nhìn thấy những vết thương kinh khủng trên người mình.
Mặc dù có người chia sẻ đau khổ với mình nhưng Đường Quân Nhu cũng không dám thả lỏng, để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn khi ở trên giường và cũng để nắm chắc cọng cỏ cứu mạng Tín vương này, nàng đành phải bỏ ra số tiền lớn mời Yên Hảo ma ma từ thanh lâu tới đây dạy nàng một số kỹ thuật trong phòng.
Nếu đã không thể tránh được, cũng không thể trốn tránh những chuyện này, nàng chỉ có thể tìm đủ mọi cách để khiến bản thân mình học được cách hưởng thụ, để giảm bớt đau đớn.
Trên thực tế, chuyện này đã không làm uổng phí tâm huyết của nàng, đau đớn trên giường đã giảm bớt đáng kể, vì chuyện này mà Tín vương càng ngày càng vừa ý nàng, càng ngày càng sủng ái nàng hơn, địa vị của nàng trong phủ Tín vương cũng càng ngày càng vững vàng. Từ đó, nàng nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu hậu trạch trong vương phủ, lại càng không thèm kiêng nể Tín vương phi.
Tín vương phi vẫn luôn viện cớ bệnh tật để an ổn tĩnh dưỡng một thời gian, cuối cùng cũng bị ảnh hưởng. Mỗi ngày vốn sẽ có người đúng giờ đưa thuốc đến, nay phải giục ba bốn lầm mới có người đưa đến; đồ ăn trước kia luôn thanh đạm, dần dà đến cả cái váng dầu cũng chẳng còn.
Nhưng nàng vẫn một mực im lặng, mãi cho đến ngày nàng trông thấy một vú già đang hớt hải khiêng một thị thiếp đã chết với cơ thể trần trụi rời đi, bấy giờ nàng mới giật mình tỉnh ngộ.
Sống ở nơi này, nàng không thể chỉ lo cho thân mình, hôm nay nàng có thể trộm được một chốc bình yên này, nói không chừng ngày mai nàng sẽ lại gặp phải những bất hạnh như trong quá khứ.
Nàng bất giác xoắn chăt khăn tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Bây giờ, Đường Quân Dao đang đến thăm bênh tẩu tẩu tương lai Vi Ánh Trúc, khi xe ngựa đi qua con phố phía Đông bỗng nhiên bị đám người đang tập trung giữa đường chặn lại.
Nàng sai Trường Phong đi xem đã xảy ra chuyện gì, tại sao người dân lại tụ tập giữa đường như thế. Một lát sau, Tường Phong vội vàng quay về bẩm báo, hắn hay tin Tín vương bị thương do có người ám sát, còn hung thủ thấy mình đã đánh mất cơ hội giết hắn, cũng thấy quan binh đang nhanh chóng bao bây chỗ này, hắn biết mình đã hết hi vọng nên quyết định nâng đao tự sát, may mà được người kịp thời ngăn lại, trói hắn lại ngay.
Chỉ bị thương thôi à? Đường Quân Dao thầm tiếc nuối.
Loại người không bằng cầm thú như hắn nên bị phơi thây ngoài phố lớn, có như thế trời đất mới sáng sủa hơn.
Thấy Trường Phong dương như muốn nói lại thôi, nàng nhíu mày: “Có gì cứ nói thẳng ra, cần gì phải rề rà như thế, trông chẳng ra sao cả.”
Lúc này Trường Phong mới trả lời: “Trước khi thích khách hành hung còn rất tức giận mà lớn tiếng trách mắng Tín vương tội cưỡng đoạt dân nữ, hắn ta làm vậy là đang thay trời hành đạo. Hắn nói lớn tiếng như vậy, sợ là người dân của cả con phố này đều đã nghe thấy cả rồi, tuy lần này Tín vương chỉ bị thương nhưng e rằng thanh danh cũng chẳng còn.”
Đường quân Dao lập tức hào hứng trở lại: “Đã biết người hành hung là ai chưa?”
Trường Phong lắc đầu, đang định nói mình không biết rõ chuyện này thì Trường Thuân đã vội vàng đi tới, đến gần cửa sổ xe hạ giọng nói: “Cô nương, sợ rằng việc này không ổn rồi, người đâm Tín vương bị thương trên đường không phải là ai khác mà chính là đường huynh Đường Hoài Diệu của người!”
Đường Quân Dao giật nẩy người: “Là huynh ấy ư?”
Là Đường Hoài Diệu, người xưa nay luôn trầm mặc ít nói, hay sợ hãi rụt rè, người không được cha thương nương yêu, người không có chút cảm giác tồn tại nào trong phủ ư?
Nàng hoài nghi liệu có phải mình đã nghe nhầm rồi không, hoặc có khi nào Trường Thuận nghe nhầm rồi không, thật sự là Đường Hoài Diệu đó sao?!
Nếu thật sự là Đường Hoài Diệu thì e rằng chuyện này thật sự không ổn rồi! Ám sát hoàng tử trên đường là trọng tội, mà hắn lại mang họ Đường, song có liên lụy đến nhà mình không thì vẫn là một ẩn số.
Nàng phân phó hạ nhân quay đầu xe về phu một cách quyết đoán, phải nhanh chóng báo lại chuyện này cho Đường Tùng Niên để ông chuẩn bị trước.