Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-132
Quyển 2 - Chương 28: Cái tát
Editor: Kinh Thuế
Cô ngồi trên ghế của mình, lớp học cực kì trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
Cửa lớp học lại được đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng vang lên, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ có một mình cô ta sao?
“Dư Châu, cô nên dời khỏi đây đi, đây không phải nơi cô có thể tới. Chính cô đã phá hủy toàn bộ nơi này.” Thẩm Vũ Âm ghét bỏ nhìn thân thể Dư Châu, nơi này trước nay đều là tuấn nam mỹ nữ, đột nhiên lại lòi thêm ra một con cá, khiến người ta đúng là không thoải mái nổi, đã quen nhìn những thứ xinh đẹp, nhìn cô ta, con mắt lại đau.
Dư Châu xoay người, thịt trên mặt dồn lại,có chút đáng sợ nói: “Bạn học Thẩm, cô nghĩ mình là ai hả? Cô bất quá cũng chỉ là vật trang trí đẹp mắt thôi, nếu đều là vật trang trí, chủ nhân còn chưa nói gì, đã dám lên trước, không sợ bị giẫm chết sao?”
Thẩm Vũ Âm bị Dư Châu nói cho á khẩu, cô vốn ăn nói vụng về, đương nhiên không nói lại Dư Châu lưu manh từ nhỏ, mà Dư Châu lúc này lại còn cực kfi không lưu tình nể mặt.
Dư Châu đứng lên, lạnh lùng cười, cô còn chưa muốn tìm cô ta đã tự động dâng mình đến trước cửa.
“Cô muốn gì?” Thẩm Vũ Âm lùi một bước, nhìn vui vẻ tà ác trên mặt Dư Châu, theo bản năng sợ hãi lùi lại.
“Cùng chơi trò chơi với cô.” Dư Châu tựa trên mặt bàn, nhìn cô ta không ngừng lùi về phía sau. Nhìn kết cấu thân thể kia, đúng là rất đẹp.
“Tôi không muốn chơi trò chơi gì cùng với, một bàn tử.” Thẩm Vũ Âm đợi đến khi lùi đến khu vực an toàn, xác định mình có thể nhanh chóng chạy đi, mới bắt đầu dừng lại, cùng con bé đó chơi trò chơi, cô không phải kẻ điên, cũng chính là kẻ ngu. Nếu không thì chính là thần kinh của cô có vấn đề.
Có điều, cô chỉ vừa dứt lời đã nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần, trong mắt lóe lên ánh sáng, bước dài về phía trước, cho đến khi cửa lớn bị người dùng lực mở ra, mọi người chen chúc đứng ở cửa ra vào, trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Dư Châu tựa trước bàn, thân hình to lớn mang lại áp lực không nhỏ. Mà Thẩm Vũ Âm đứng cạnh tay ôm lấy mặt, thân thể liêu xiêu như lá rụng mùa thu.
“Thực xin lỗi, bạn Dư Châu, tớ thực sự không cố ý nói cậu là Bàn Tử, tuy cậu không thể chấp nhận sự thật này, nhưng, cũng không nên,…” Lời nói của cô ta đứt quãng, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được sự tình đang xảy ra trước mặt, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, huống chi, sự thật trước mắt đang bày ra không phải là chứng cứ tốt nhất sao?
“Vốn chính là Bàn Tử, còn không cho người ta nói sao?” Người nào đó bắt đầu không phục nói, trước giờ bọn họ đều không yêu mến gì Dư Châu, bây giờ lại càng thêm ác cảm.
“Đúng vậy, béo đến khó coi chướng mắt.” Câu sau còn độc địa hơn câu trước, có điều, nữ sinh đó nói xong mặt mày cũng tái mét lại, bởi vì không biết từ lúc nào Dư Dịch đã nghiêm mặt quay sang nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc nhọn lạnh băng khiến người cô như nhũn ra.
“Châu Châu, em làm cái gì sao?” Không để ý đến nữ sinh kia nữa, Dư Dịch nhanh chóng tiến lại gần Dư Châu, đi theo sau cậu là Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lần này, lại xảy ra chuyện. Tại sao vẫn là hai người bọn họ, có thể đổi thành hai người khác được không.
Bọn họ nhìn hai bên, hy vọng người kia có thể đứng ra biện hộ, nếu không, sự việc đúng là có chút phức tạp rồi, bọn họ thì dễ nói nhưng người kia thì cho tới bây giờ cũng chưa từng dễ thuyết phục. Lần trước, đã là cảnh cáo rồi, lúc này không biết ba người bọn họ có bảo toàn được cho Dư Châu nữa không.
Dư Châu buông tay của mình, không trả lời Dư Dịch…, đây không phải là đã nhận định cô làm rồi, giải thích còn tác dụng sao?
“Dịch học trưởng.” Thẩm Vũ Âm nâng hai mắt khóc đỏ như mắt thỏ lên, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cô đã phải chịu uất ức nhiều, dù sao, những chuyện như vậy trước kia còn nhiều hơn, mọi người cũng đã thành thói quen, Dư Châu vốn rất hay bắt nạt cô, lúc này đây, chỉ là thù kết sâu thêm một bậc thôi.
“Tiểu Âm, thật xin lỗi, là chúng tôi sai rồi.” Dư Dịch cầm khăn tay trong túi ra, đưa cho Thẩm Vũ Âm, xin lỗi như vậy, cậu cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, nếu người khác xem thành thói quen, cậu xin lỗi cũng thành thói quen rồi.
“Châu Châu, sao em có thể như vậy?” Trên mặt Dư Dịch đều là đau lòng, em gái của cậu lại trở về thành như trước. Ăn nhiều, ghét vận động, thích bắt nạt người khác, ngoại trừ háo sắc ra, những thứ khác đều giống như đúc.
“Dịch học trưởng, em không sao.” Thẩm Vũ Âm xoa nhẹ đôi mắt của mình, nhỏ giọng nói. Cô càng như vậy càng khiến người khác đồng tình, càng khiến người khác thấy mình đáng thương.
“Anh…” Dư Dịch còn chưa nói hết, chợt nghe bang một tiếng, bốn phía cũng như bị điểm huyệt, mà ngay chính Thẩm Vũ Âm cũng không thể tin nhìn bàn tay thịt vẫn đang ở giữa khoảng không của Dư Châu, lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ Dư Dịch.
Dư Châu phóng khoáng phất tay thu về. “Thế này, cô còn có thể nói không sao nữa không?” Cô đứng thẳng người lên, hai tay để hai bên, kì thật cô còn muốn thêm chút tiêu sái, đáng tiếc, thịt cô quá nhiều, kéo căng tay cũng không cách nào vung rộng nữa, chỉ có thể hạ xuống giữa chừng.
Không phải cô ta muốn chơi sao, vậy, cô sẽ giúp cho một chút, nếu còn không phối hợp với cô ta, vậy không phải uổng phí đống nước mắt kia rồi sao, dù thế nào cũng phải có quà.
Cô sẽ không đơn giản mặc cho người khác tính toán mình, nếu dám tính kế cô, vậy cũng phải trả một cái giá mới được, cô không muốn chịu thiệt thòi, ngoại trừ người kia, cho đến bây giờ cô cũng không tự mình hại mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói như băng hàn truyền đến, tựa như ma chú phá vỡ không khí, cửa ra vào tự động được mở rộng hai bên, Kính Nguyệt Sâm đang đứng trước cửa, vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, Dư Châu nhìn thấy anh ta hai mắt chớp chớp, cảm xúc phức tạp trong mắt xoay vòng.
Cô đi qua Dư Dịch, đi qua Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng là Kính Nguyệt Sâm, cô khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên, mang theo chút khổ sở.
Tới thật sự đúng lúc.
Cô bước đi ra ngoài, chắc chắn, sẽ có rất nhiều người muốn nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, đều đã không còn quan hệ gì với cô, muốn làm, đều đã làm.
Trong trường học, tất cả mọi người đều đang lên lớp, chỉ còn mình cô, nhưng ít nhất còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn trong lớp học, giống như một du hồn đang dạo chơi, theo thói quen tìm đến chỗ đứng quen thuộc.
Tựa trên gốc cây, thất thần nhìn về phương xa.
“Xin lỗi, bác cây, lại để người chịu trọng lượng của tôi rồi, sau khi béo thêm chút nữa, tôi sẽ không đến gặp được bác nữa.”
Cô nói chuyện, trong không khí lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.
Một luồng sáng bạc rơi xuống hai mắt cô.
Không biết là cố ý hay ngoài ý muốn, bọn họ lại gặp nhau trong lúc này.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Kinh Thuế
Cô ngồi trên ghế của mình, lớp học cực kì trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
Cửa lớp học lại được đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng vang lên, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ có một mình cô ta sao?
“Dư Châu, cô nên dời khỏi đây đi, đây không phải nơi cô có thể tới. Chính cô đã phá hủy toàn bộ nơi này.” Thẩm Vũ Âm ghét bỏ nhìn thân thể Dư Châu, nơi này trước nay đều là tuấn nam mỹ nữ, đột nhiên lại lòi thêm ra một con cá, khiến người ta đúng là không thoải mái nổi, đã quen nhìn những thứ xinh đẹp, nhìn cô ta, con mắt lại đau.
Dư Châu xoay người, thịt trên mặt dồn lại,có chút đáng sợ nói: “Bạn học Thẩm, cô nghĩ mình là ai hả? Cô bất quá cũng chỉ là vật trang trí đẹp mắt thôi, nếu đều là vật trang trí, chủ nhân còn chưa nói gì, đã dám lên trước, không sợ bị giẫm chết sao?”
Thẩm Vũ Âm bị Dư Châu nói cho á khẩu, cô vốn ăn nói vụng về, đương nhiên không nói lại Dư Châu lưu manh từ nhỏ, mà Dư Châu lúc này lại còn cực kfi không lưu tình nể mặt.
Dư Châu đứng lên, lạnh lùng cười, cô còn chưa muốn tìm cô ta đã tự động dâng mình đến trước cửa.
“Cô muốn gì?” Thẩm Vũ Âm lùi một bước, nhìn vui vẻ tà ác trên mặt Dư Châu, theo bản năng sợ hãi lùi lại.
“Cùng chơi trò chơi với cô.” Dư Châu tựa trên mặt bàn, nhìn cô ta không ngừng lùi về phía sau. Nhìn kết cấu thân thể kia, đúng là rất đẹp.
“Tôi không muốn chơi trò chơi gì cùng với, một bàn tử.” Thẩm Vũ Âm đợi đến khi lùi đến khu vực an toàn, xác định mình có thể nhanh chóng chạy đi, mới bắt đầu dừng lại, cùng con bé đó chơi trò chơi, cô không phải kẻ điên, cũng chính là kẻ ngu. Nếu không thì chính là thần kinh của cô có vấn đề.
Có điều, cô chỉ vừa dứt lời đã nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần, trong mắt lóe lên ánh sáng, bước dài về phía trước, cho đến khi cửa lớn bị người dùng lực mở ra, mọi người chen chúc đứng ở cửa ra vào, trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Dư Châu tựa trước bàn, thân hình to lớn mang lại áp lực không nhỏ. Mà Thẩm Vũ Âm đứng cạnh tay ôm lấy mặt, thân thể liêu xiêu như lá rụng mùa thu.
“Thực xin lỗi, bạn Dư Châu, tớ thực sự không cố ý nói cậu là Bàn Tử, tuy cậu không thể chấp nhận sự thật này, nhưng, cũng không nên,…” Lời nói của cô ta đứt quãng, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được sự tình đang xảy ra trước mặt, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, huống chi, sự thật trước mắt đang bày ra không phải là chứng cứ tốt nhất sao?
“Vốn chính là Bàn Tử, còn không cho người ta nói sao?” Người nào đó bắt đầu không phục nói, trước giờ bọn họ đều không yêu mến gì Dư Châu, bây giờ lại càng thêm ác cảm.
“Đúng vậy, béo đến khó coi chướng mắt.” Câu sau còn độc địa hơn câu trước, có điều, nữ sinh đó nói xong mặt mày cũng tái mét lại, bởi vì không biết từ lúc nào Dư Dịch đã nghiêm mặt quay sang nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc nhọn lạnh băng khiến người cô như nhũn ra.
“Châu Châu, em làm cái gì sao?” Không để ý đến nữ sinh kia nữa, Dư Dịch nhanh chóng tiến lại gần Dư Châu, đi theo sau cậu là Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lần này, lại xảy ra chuyện. Tại sao vẫn là hai người bọn họ, có thể đổi thành hai người khác được không.
Bọn họ nhìn hai bên, hy vọng người kia có thể đứng ra biện hộ, nếu không, sự việc đúng là có chút phức tạp rồi, bọn họ thì dễ nói nhưng người kia thì cho tới bây giờ cũng chưa từng dễ thuyết phục. Lần trước, đã là cảnh cáo rồi, lúc này không biết ba người bọn họ có bảo toàn được cho Dư Châu nữa không.
Dư Châu buông tay của mình, không trả lời Dư Dịch…, đây không phải là đã nhận định cô làm rồi, giải thích còn tác dụng sao?
“Dịch học trưởng.” Thẩm Vũ Âm nâng hai mắt khóc đỏ như mắt thỏ lên, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cô đã phải chịu uất ức nhiều, dù sao, những chuyện như vậy trước kia còn nhiều hơn, mọi người cũng đã thành thói quen, Dư Châu vốn rất hay bắt nạt cô, lúc này đây, chỉ là thù kết sâu thêm một bậc thôi.
“Tiểu Âm, thật xin lỗi, là chúng tôi sai rồi.” Dư Dịch cầm khăn tay trong túi ra, đưa cho Thẩm Vũ Âm, xin lỗi như vậy, cậu cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, nếu người khác xem thành thói quen, cậu xin lỗi cũng thành thói quen rồi.
“Châu Châu, sao em có thể như vậy?” Trên mặt Dư Dịch đều là đau lòng, em gái của cậu lại trở về thành như trước. Ăn nhiều, ghét vận động, thích bắt nạt người khác, ngoại trừ háo sắc ra, những thứ khác đều giống như đúc.
“Dịch học trưởng, em không sao.” Thẩm Vũ Âm xoa nhẹ đôi mắt của mình, nhỏ giọng nói. Cô càng như vậy càng khiến người khác đồng tình, càng khiến người khác thấy mình đáng thương.
“Anh…” Dư Dịch còn chưa nói hết, chợt nghe bang một tiếng, bốn phía cũng như bị điểm huyệt, mà ngay chính Thẩm Vũ Âm cũng không thể tin nhìn bàn tay thịt vẫn đang ở giữa khoảng không của Dư Châu, lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ Dư Dịch.
Dư Châu phóng khoáng phất tay thu về. “Thế này, cô còn có thể nói không sao nữa không?” Cô đứng thẳng người lên, hai tay để hai bên, kì thật cô còn muốn thêm chút tiêu sái, đáng tiếc, thịt cô quá nhiều, kéo căng tay cũng không cách nào vung rộng nữa, chỉ có thể hạ xuống giữa chừng.
Không phải cô ta muốn chơi sao, vậy, cô sẽ giúp cho một chút, nếu còn không phối hợp với cô ta, vậy không phải uổng phí đống nước mắt kia rồi sao, dù thế nào cũng phải có quà.
Cô sẽ không đơn giản mặc cho người khác tính toán mình, nếu dám tính kế cô, vậy cũng phải trả một cái giá mới được, cô không muốn chịu thiệt thòi, ngoại trừ người kia, cho đến bây giờ cô cũng không tự mình hại mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói như băng hàn truyền đến, tựa như ma chú phá vỡ không khí, cửa ra vào tự động được mở rộng hai bên, Kính Nguyệt Sâm đang đứng trước cửa, vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, Dư Châu nhìn thấy anh ta hai mắt chớp chớp, cảm xúc phức tạp trong mắt xoay vòng.
Cô đi qua Dư Dịch, đi qua Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng là Kính Nguyệt Sâm, cô khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên, mang theo chút khổ sở.
Tới thật sự đúng lúc.
Cô bước đi ra ngoài, chắc chắn, sẽ có rất nhiều người muốn nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, đều đã không còn quan hệ gì với cô, muốn làm, đều đã làm.
Trong trường học, tất cả mọi người đều đang lên lớp, chỉ còn mình cô, nhưng ít nhất còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn trong lớp học, giống như một du hồn đang dạo chơi, theo thói quen tìm đến chỗ đứng quen thuộc.
Tựa trên gốc cây, thất thần nhìn về phương xa.
“Xin lỗi, bác cây, lại để người chịu trọng lượng của tôi rồi, sau khi béo thêm chút nữa, tôi sẽ không đến gặp được bác nữa.”
Cô nói chuyện, trong không khí lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.
Một luồng sáng bạc rơi xuống hai mắt cô.
Không biết là cố ý hay ngoài ý muốn, bọn họ lại gặp nhau trong lúc này.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Kinh Thuế
Cô ngồi trên ghế của mình, lớp học cực kì trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
Cửa lớp học lại được đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng vang lên, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ có một mình cô ta sao?
“Dư Châu, cô nên dời khỏi đây đi, đây không phải nơi cô có thể tới. Chính cô đã phá hủy toàn bộ nơi này.” Thẩm Vũ Âm ghét bỏ nhìn thân thể Dư Châu, nơi này trước nay đều là tuấn nam mỹ nữ, đột nhiên lại lòi thêm ra một con cá, khiến người ta đúng là không thoải mái nổi, đã quen nhìn những thứ xinh đẹp, nhìn cô ta, con mắt lại đau.
Dư Châu xoay người, thịt trên mặt dồn lại,có chút đáng sợ nói: “Bạn học Thẩm, cô nghĩ mình là ai hả? Cô bất quá cũng chỉ là vật trang trí đẹp mắt thôi, nếu đều là vật trang trí, chủ nhân còn chưa nói gì, đã dám lên trước, không sợ bị giẫm chết sao?”
Thẩm Vũ Âm bị Dư Châu nói cho á khẩu, cô vốn ăn nói vụng về, đương nhiên không nói lại Dư Châu lưu manh từ nhỏ, mà Dư Châu lúc này lại còn cực kfi không lưu tình nể mặt.
Dư Châu đứng lên, lạnh lùng cười, cô còn chưa muốn tìm cô ta đã tự động dâng mình đến trước cửa.
“Cô muốn gì?” Thẩm Vũ Âm lùi một bước, nhìn vui vẻ tà ác trên mặt Dư Châu, theo bản năng sợ hãi lùi lại.
“Cùng chơi trò chơi với cô.” Dư Châu tựa trên mặt bàn, nhìn cô ta không ngừng lùi về phía sau. Nhìn kết cấu thân thể kia, đúng là rất đẹp.
“Tôi không muốn chơi trò chơi gì cùng với, một bàn tử.” Thẩm Vũ Âm đợi đến khi lùi đến khu vực an toàn, xác định mình có thể nhanh chóng chạy đi, mới bắt đầu dừng lại, cùng con bé đó chơi trò chơi, cô không phải kẻ điên, cũng chính là kẻ ngu. Nếu không thì chính là thần kinh của cô có vấn đề.
Có điều, cô chỉ vừa dứt lời đã nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần, trong mắt lóe lên ánh sáng, bước dài về phía trước, cho đến khi cửa lớn bị người dùng lực mở ra, mọi người chen chúc đứng ở cửa ra vào, trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Dư Châu tựa trước bàn, thân hình to lớn mang lại áp lực không nhỏ. Mà Thẩm Vũ Âm đứng cạnh tay ôm lấy mặt, thân thể liêu xiêu như lá rụng mùa thu.
“Thực xin lỗi, bạn Dư Châu, tớ thực sự không cố ý nói cậu là Bàn Tử, tuy cậu không thể chấp nhận sự thật này, nhưng, cũng không nên,…” Lời nói của cô ta đứt quãng, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được sự tình đang xảy ra trước mặt, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, huống chi, sự thật trước mắt đang bày ra không phải là chứng cứ tốt nhất sao?
“Vốn chính là Bàn Tử, còn không cho người ta nói sao?” Người nào đó bắt đầu không phục nói, trước giờ bọn họ đều không yêu mến gì Dư Châu, bây giờ lại càng thêm ác cảm.
“Đúng vậy, béo đến khó coi chướng mắt.” Câu sau còn độc địa hơn câu trước, có điều, nữ sinh đó nói xong mặt mày cũng tái mét lại, bởi vì không biết từ lúc nào Dư Dịch đã nghiêm mặt quay sang nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc nhọn lạnh băng khiến người cô như nhũn ra.
“Châu Châu, em làm cái gì sao?” Không để ý đến nữ sinh kia nữa, Dư Dịch nhanh chóng tiến lại gần Dư Châu, đi theo sau cậu là Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lần này, lại xảy ra chuyện. Tại sao vẫn là hai người bọn họ, có thể đổi thành hai người khác được không.
Bọn họ nhìn hai bên, hy vọng người kia có thể đứng ra biện hộ, nếu không, sự việc đúng là có chút phức tạp rồi, bọn họ thì dễ nói nhưng người kia thì cho tới bây giờ cũng chưa từng dễ thuyết phục. Lần trước, đã là cảnh cáo rồi, lúc này không biết ba người bọn họ có bảo toàn được cho Dư Châu nữa không.
Dư Châu buông tay của mình, không trả lời Dư Dịch…, đây không phải là đã nhận định cô làm rồi, giải thích còn tác dụng sao?
“Dịch học trưởng.” Thẩm Vũ Âm nâng hai mắt khóc đỏ như mắt thỏ lên, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cô đã phải chịu uất ức nhiều, dù sao, những chuyện như vậy trước kia còn nhiều hơn, mọi người cũng đã thành thói quen, Dư Châu vốn rất hay bắt nạt cô, lúc này đây, chỉ là thù kết sâu thêm một bậc thôi.
“Tiểu Âm, thật xin lỗi, là chúng tôi sai rồi.” Dư Dịch cầm khăn tay trong túi ra, đưa cho Thẩm Vũ Âm, xin lỗi như vậy, cậu cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, nếu người khác xem thành thói quen, cậu xin lỗi cũng thành thói quen rồi.
“Châu Châu, sao em có thể như vậy?” Trên mặt Dư Dịch đều là đau lòng, em gái của cậu lại trở về thành như trước. Ăn nhiều, ghét vận động, thích bắt nạt người khác, ngoại trừ háo sắc ra, những thứ khác đều giống như đúc.
“Dịch học trưởng, em không sao.” Thẩm Vũ Âm xoa nhẹ đôi mắt của mình, nhỏ giọng nói. Cô càng như vậy càng khiến người khác đồng tình, càng khiến người khác thấy mình đáng thương.
“Anh…” Dư Dịch còn chưa nói hết, chợt nghe bang một tiếng, bốn phía cũng như bị điểm huyệt, mà ngay chính Thẩm Vũ Âm cũng không thể tin nhìn bàn tay thịt vẫn đang ở giữa khoảng không của Dư Châu, lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ Dư Dịch.
Dư Châu phóng khoáng phất tay thu về. “Thế này, cô còn có thể nói không sao nữa không?” Cô đứng thẳng người lên, hai tay để hai bên, kì thật cô còn muốn thêm chút tiêu sái, đáng tiếc, thịt cô quá nhiều, kéo căng tay cũng không cách nào vung rộng nữa, chỉ có thể hạ xuống giữa chừng.
Không phải cô ta muốn chơi sao, vậy, cô sẽ giúp cho một chút, nếu còn không phối hợp với cô ta, vậy không phải uổng phí đống nước mắt kia rồi sao, dù thế nào cũng phải có quà.
Cô sẽ không đơn giản mặc cho người khác tính toán mình, nếu dám tính kế cô, vậy cũng phải trả một cái giá mới được, cô không muốn chịu thiệt thòi, ngoại trừ người kia, cho đến bây giờ cô cũng không tự mình hại mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói như băng hàn truyền đến, tựa như ma chú phá vỡ không khí, cửa ra vào tự động được mở rộng hai bên, Kính Nguyệt Sâm đang đứng trước cửa, vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, Dư Châu nhìn thấy anh ta hai mắt chớp chớp, cảm xúc phức tạp trong mắt xoay vòng.
Cô đi qua Dư Dịch, đi qua Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng là Kính Nguyệt Sâm, cô khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên, mang theo chút khổ sở.
Tới thật sự đúng lúc.
Cô bước đi ra ngoài, chắc chắn, sẽ có rất nhiều người muốn nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, đều đã không còn quan hệ gì với cô, muốn làm, đều đã làm.
Trong trường học, tất cả mọi người đều đang lên lớp, chỉ còn mình cô, nhưng ít nhất còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn trong lớp học, giống như một du hồn đang dạo chơi, theo thói quen tìm đến chỗ đứng quen thuộc.
Tựa trên gốc cây, thất thần nhìn về phương xa.
“Xin lỗi, bác cây, lại để người chịu trọng lượng của tôi rồi, sau khi béo thêm chút nữa, tôi sẽ không đến gặp được bác nữa.”
Cô nói chuyện, trong không khí lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.
Một luồng sáng bạc rơi xuống hai mắt cô.
Không biết là cố ý hay ngoài ý muốn, bọn họ lại gặp nhau trong lúc này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Editor: Kinh Thuế
Cô ngồi trên ghế của mình, lớp học cực kì trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
Cửa lớp học lại được đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng vang lên, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ có một mình cô ta sao?
“Dư Châu, cô nên dời khỏi đây đi, đây không phải nơi cô có thể tới. Chính cô đã phá hủy toàn bộ nơi này.” Thẩm Vũ Âm ghét bỏ nhìn thân thể Dư Châu, nơi này trước nay đều là tuấn nam mỹ nữ, đột nhiên lại lòi thêm ra một con cá, khiến người ta đúng là không thoải mái nổi, đã quen nhìn những thứ xinh đẹp, nhìn cô ta, con mắt lại đau.
Dư Châu xoay người, thịt trên mặt dồn lại,có chút đáng sợ nói: “Bạn học Thẩm, cô nghĩ mình là ai hả? Cô bất quá cũng chỉ là vật trang trí đẹp mắt thôi, nếu đều là vật trang trí, chủ nhân còn chưa nói gì, đã dám lên trước, không sợ bị giẫm chết sao?”
Thẩm Vũ Âm bị Dư Châu nói cho á khẩu, cô vốn ăn nói vụng về, đương nhiên không nói lại Dư Châu lưu manh từ nhỏ, mà Dư Châu lúc này lại còn cực kfi không lưu tình nể mặt.
Dư Châu đứng lên, lạnh lùng cười, cô còn chưa muốn tìm cô ta đã tự động dâng mình đến trước cửa.
“Cô muốn gì?” Thẩm Vũ Âm lùi một bước, nhìn vui vẻ tà ác trên mặt Dư Châu, theo bản năng sợ hãi lùi lại.
“Cùng chơi trò chơi với cô.” Dư Châu tựa trên mặt bàn, nhìn cô ta không ngừng lùi về phía sau. Nhìn kết cấu thân thể kia, đúng là rất đẹp.
“Tôi không muốn chơi trò chơi gì cùng với, một bàn tử.” Thẩm Vũ Âm đợi đến khi lùi đến khu vực an toàn, xác định mình có thể nhanh chóng chạy đi, mới bắt đầu dừng lại, cùng con bé đó chơi trò chơi, cô không phải kẻ điên, cũng chính là kẻ ngu. Nếu không thì chính là thần kinh của cô có vấn đề.
Có điều, cô chỉ vừa dứt lời đã nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần, trong mắt lóe lên ánh sáng, bước dài về phía trước, cho đến khi cửa lớn bị người dùng lực mở ra, mọi người chen chúc đứng ở cửa ra vào, trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Dư Châu tựa trước bàn, thân hình to lớn mang lại áp lực không nhỏ. Mà Thẩm Vũ Âm đứng cạnh tay ôm lấy mặt, thân thể liêu xiêu như lá rụng mùa thu.
“Thực xin lỗi, bạn Dư Châu, tớ thực sự không cố ý nói cậu là Bàn Tử, tuy cậu không thể chấp nhận sự thật này, nhưng, cũng không nên,…” Lời nói của cô ta đứt quãng, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được sự tình đang xảy ra trước mặt, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, huống chi, sự thật trước mắt đang bày ra không phải là chứng cứ tốt nhất sao?
“Vốn chính là Bàn Tử, còn không cho người ta nói sao?” Người nào đó bắt đầu không phục nói, trước giờ bọn họ đều không yêu mến gì Dư Châu, bây giờ lại càng thêm ác cảm.
“Đúng vậy, béo đến khó coi chướng mắt.” Câu sau còn độc địa hơn câu trước, có điều, nữ sinh đó nói xong mặt mày cũng tái mét lại, bởi vì không biết từ lúc nào Dư Dịch đã nghiêm mặt quay sang nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc nhọn lạnh băng khiến người cô như nhũn ra.
“Châu Châu, em làm cái gì sao?” Không để ý đến nữ sinh kia nữa, Dư Dịch nhanh chóng tiến lại gần Dư Châu, đi theo sau cậu là Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lần này, lại xảy ra chuyện. Tại sao vẫn là hai người bọn họ, có thể đổi thành hai người khác được không.
Bọn họ nhìn hai bên, hy vọng người kia có thể đứng ra biện hộ, nếu không, sự việc đúng là có chút phức tạp rồi, bọn họ thì dễ nói nhưng người kia thì cho tới bây giờ cũng chưa từng dễ thuyết phục. Lần trước, đã là cảnh cáo rồi, lúc này không biết ba người bọn họ có bảo toàn được cho Dư Châu nữa không.
Dư Châu buông tay của mình, không trả lời Dư Dịch…, đây không phải là đã nhận định cô làm rồi, giải thích còn tác dụng sao?
“Dịch học trưởng.” Thẩm Vũ Âm nâng hai mắt khóc đỏ như mắt thỏ lên, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cô đã phải chịu uất ức nhiều, dù sao, những chuyện như vậy trước kia còn nhiều hơn, mọi người cũng đã thành thói quen, Dư Châu vốn rất hay bắt nạt cô, lúc này đây, chỉ là thù kết sâu thêm một bậc thôi.
“Tiểu Âm, thật xin lỗi, là chúng tôi sai rồi.” Dư Dịch cầm khăn tay trong túi ra, đưa cho Thẩm Vũ Âm, xin lỗi như vậy, cậu cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, nếu người khác xem thành thói quen, cậu xin lỗi cũng thành thói quen rồi.
“Châu Châu, sao em có thể như vậy?” Trên mặt Dư Dịch đều là đau lòng, em gái của cậu lại trở về thành như trước. Ăn nhiều, ghét vận động, thích bắt nạt người khác, ngoại trừ háo sắc ra, những thứ khác đều giống như đúc.
“Dịch học trưởng, em không sao.” Thẩm Vũ Âm xoa nhẹ đôi mắt của mình, nhỏ giọng nói. Cô càng như vậy càng khiến người khác đồng tình, càng khiến người khác thấy mình đáng thương.
“Anh…” Dư Dịch còn chưa nói hết, chợt nghe bang một tiếng, bốn phía cũng như bị điểm huyệt, mà ngay chính Thẩm Vũ Âm cũng không thể tin nhìn bàn tay thịt vẫn đang ở giữa khoảng không của Dư Châu, lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ Dư Dịch.
Dư Châu phóng khoáng phất tay thu về. “Thế này, cô còn có thể nói không sao nữa không?” Cô đứng thẳng người lên, hai tay để hai bên, kì thật cô còn muốn thêm chút tiêu sái, đáng tiếc, thịt cô quá nhiều, kéo căng tay cũng không cách nào vung rộng nữa, chỉ có thể hạ xuống giữa chừng.
Không phải cô ta muốn chơi sao, vậy, cô sẽ giúp cho một chút, nếu còn không phối hợp với cô ta, vậy không phải uổng phí đống nước mắt kia rồi sao, dù thế nào cũng phải có quà.
Cô sẽ không đơn giản mặc cho người khác tính toán mình, nếu dám tính kế cô, vậy cũng phải trả một cái giá mới được, cô không muốn chịu thiệt thòi, ngoại trừ người kia, cho đến bây giờ cô cũng không tự mình hại mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói như băng hàn truyền đến, tựa như ma chú phá vỡ không khí, cửa ra vào tự động được mở rộng hai bên, Kính Nguyệt Sâm đang đứng trước cửa, vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, Dư Châu nhìn thấy anh ta hai mắt chớp chớp, cảm xúc phức tạp trong mắt xoay vòng.
Cô đi qua Dư Dịch, đi qua Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng là Kính Nguyệt Sâm, cô khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên, mang theo chút khổ sở.
Tới thật sự đúng lúc.
Cô bước đi ra ngoài, chắc chắn, sẽ có rất nhiều người muốn nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, đều đã không còn quan hệ gì với cô, muốn làm, đều đã làm.
Trong trường học, tất cả mọi người đều đang lên lớp, chỉ còn mình cô, nhưng ít nhất còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn trong lớp học, giống như một du hồn đang dạo chơi, theo thói quen tìm đến chỗ đứng quen thuộc.
Tựa trên gốc cây, thất thần nhìn về phương xa.
“Xin lỗi, bác cây, lại để người chịu trọng lượng của tôi rồi, sau khi béo thêm chút nữa, tôi sẽ không đến gặp được bác nữa.”
Cô nói chuyện, trong không khí lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.
Một luồng sáng bạc rơi xuống hai mắt cô.
Không biết là cố ý hay ngoài ý muốn, bọn họ lại gặp nhau trong lúc này.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Kinh Thuế
Cô ngồi trên ghế của mình, lớp học cực kì trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
Cửa lớp học lại được đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng vang lên, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ có một mình cô ta sao?
“Dư Châu, cô nên dời khỏi đây đi, đây không phải nơi cô có thể tới. Chính cô đã phá hủy toàn bộ nơi này.” Thẩm Vũ Âm ghét bỏ nhìn thân thể Dư Châu, nơi này trước nay đều là tuấn nam mỹ nữ, đột nhiên lại lòi thêm ra một con cá, khiến người ta đúng là không thoải mái nổi, đã quen nhìn những thứ xinh đẹp, nhìn cô ta, con mắt lại đau.
Dư Châu xoay người, thịt trên mặt dồn lại,có chút đáng sợ nói: “Bạn học Thẩm, cô nghĩ mình là ai hả? Cô bất quá cũng chỉ là vật trang trí đẹp mắt thôi, nếu đều là vật trang trí, chủ nhân còn chưa nói gì, đã dám lên trước, không sợ bị giẫm chết sao?”
Thẩm Vũ Âm bị Dư Châu nói cho á khẩu, cô vốn ăn nói vụng về, đương nhiên không nói lại Dư Châu lưu manh từ nhỏ, mà Dư Châu lúc này lại còn cực kfi không lưu tình nể mặt.
Dư Châu đứng lên, lạnh lùng cười, cô còn chưa muốn tìm cô ta đã tự động dâng mình đến trước cửa.
“Cô muốn gì?” Thẩm Vũ Âm lùi một bước, nhìn vui vẻ tà ác trên mặt Dư Châu, theo bản năng sợ hãi lùi lại.
“Cùng chơi trò chơi với cô.” Dư Châu tựa trên mặt bàn, nhìn cô ta không ngừng lùi về phía sau. Nhìn kết cấu thân thể kia, đúng là rất đẹp.
“Tôi không muốn chơi trò chơi gì cùng với, một bàn tử.” Thẩm Vũ Âm đợi đến khi lùi đến khu vực an toàn, xác định mình có thể nhanh chóng chạy đi, mới bắt đầu dừng lại, cùng con bé đó chơi trò chơi, cô không phải kẻ điên, cũng chính là kẻ ngu. Nếu không thì chính là thần kinh của cô có vấn đề.
Có điều, cô chỉ vừa dứt lời đã nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần, trong mắt lóe lên ánh sáng, bước dài về phía trước, cho đến khi cửa lớn bị người dùng lực mở ra, mọi người chen chúc đứng ở cửa ra vào, trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Dư Châu tựa trước bàn, thân hình to lớn mang lại áp lực không nhỏ. Mà Thẩm Vũ Âm đứng cạnh tay ôm lấy mặt, thân thể liêu xiêu như lá rụng mùa thu.
“Thực xin lỗi, bạn Dư Châu, tớ thực sự không cố ý nói cậu là Bàn Tử, tuy cậu không thể chấp nhận sự thật này, nhưng, cũng không nên,…” Lời nói của cô ta đứt quãng, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được sự tình đang xảy ra trước mặt, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, huống chi, sự thật trước mắt đang bày ra không phải là chứng cứ tốt nhất sao?
“Vốn chính là Bàn Tử, còn không cho người ta nói sao?” Người nào đó bắt đầu không phục nói, trước giờ bọn họ đều không yêu mến gì Dư Châu, bây giờ lại càng thêm ác cảm.
“Đúng vậy, béo đến khó coi chướng mắt.” Câu sau còn độc địa hơn câu trước, có điều, nữ sinh đó nói xong mặt mày cũng tái mét lại, bởi vì không biết từ lúc nào Dư Dịch đã nghiêm mặt quay sang nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc nhọn lạnh băng khiến người cô như nhũn ra.
“Châu Châu, em làm cái gì sao?” Không để ý đến nữ sinh kia nữa, Dư Dịch nhanh chóng tiến lại gần Dư Châu, đi theo sau cậu là Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lần này, lại xảy ra chuyện. Tại sao vẫn là hai người bọn họ, có thể đổi thành hai người khác được không.
Bọn họ nhìn hai bên, hy vọng người kia có thể đứng ra biện hộ, nếu không, sự việc đúng là có chút phức tạp rồi, bọn họ thì dễ nói nhưng người kia thì cho tới bây giờ cũng chưa từng dễ thuyết phục. Lần trước, đã là cảnh cáo rồi, lúc này không biết ba người bọn họ có bảo toàn được cho Dư Châu nữa không.
Dư Châu buông tay của mình, không trả lời Dư Dịch…, đây không phải là đã nhận định cô làm rồi, giải thích còn tác dụng sao?
“Dịch học trưởng.” Thẩm Vũ Âm nâng hai mắt khóc đỏ như mắt thỏ lên, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cô đã phải chịu uất ức nhiều, dù sao, những chuyện như vậy trước kia còn nhiều hơn, mọi người cũng đã thành thói quen, Dư Châu vốn rất hay bắt nạt cô, lúc này đây, chỉ là thù kết sâu thêm một bậc thôi.
“Tiểu Âm, thật xin lỗi, là chúng tôi sai rồi.” Dư Dịch cầm khăn tay trong túi ra, đưa cho Thẩm Vũ Âm, xin lỗi như vậy, cậu cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, nếu người khác xem thành thói quen, cậu xin lỗi cũng thành thói quen rồi.
“Châu Châu, sao em có thể như vậy?” Trên mặt Dư Dịch đều là đau lòng, em gái của cậu lại trở về thành như trước. Ăn nhiều, ghét vận động, thích bắt nạt người khác, ngoại trừ háo sắc ra, những thứ khác đều giống như đúc.
“Dịch học trưởng, em không sao.” Thẩm Vũ Âm xoa nhẹ đôi mắt của mình, nhỏ giọng nói. Cô càng như vậy càng khiến người khác đồng tình, càng khiến người khác thấy mình đáng thương.
“Anh…” Dư Dịch còn chưa nói hết, chợt nghe bang một tiếng, bốn phía cũng như bị điểm huyệt, mà ngay chính Thẩm Vũ Âm cũng không thể tin nhìn bàn tay thịt vẫn đang ở giữa khoảng không của Dư Châu, lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ Dư Dịch.
Dư Châu phóng khoáng phất tay thu về. “Thế này, cô còn có thể nói không sao nữa không?” Cô đứng thẳng người lên, hai tay để hai bên, kì thật cô còn muốn thêm chút tiêu sái, đáng tiếc, thịt cô quá nhiều, kéo căng tay cũng không cách nào vung rộng nữa, chỉ có thể hạ xuống giữa chừng.
Không phải cô ta muốn chơi sao, vậy, cô sẽ giúp cho một chút, nếu còn không phối hợp với cô ta, vậy không phải uổng phí đống nước mắt kia rồi sao, dù thế nào cũng phải có quà.
Cô sẽ không đơn giản mặc cho người khác tính toán mình, nếu dám tính kế cô, vậy cũng phải trả một cái giá mới được, cô không muốn chịu thiệt thòi, ngoại trừ người kia, cho đến bây giờ cô cũng không tự mình hại mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói như băng hàn truyền đến, tựa như ma chú phá vỡ không khí, cửa ra vào tự động được mở rộng hai bên, Kính Nguyệt Sâm đang đứng trước cửa, vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, Dư Châu nhìn thấy anh ta hai mắt chớp chớp, cảm xúc phức tạp trong mắt xoay vòng.
Cô đi qua Dư Dịch, đi qua Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng là Kính Nguyệt Sâm, cô khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên, mang theo chút khổ sở.
Tới thật sự đúng lúc.
Cô bước đi ra ngoài, chắc chắn, sẽ có rất nhiều người muốn nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, đều đã không còn quan hệ gì với cô, muốn làm, đều đã làm.
Trong trường học, tất cả mọi người đều đang lên lớp, chỉ còn mình cô, nhưng ít nhất còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn trong lớp học, giống như một du hồn đang dạo chơi, theo thói quen tìm đến chỗ đứng quen thuộc.
Tựa trên gốc cây, thất thần nhìn về phương xa.
“Xin lỗi, bác cây, lại để người chịu trọng lượng của tôi rồi, sau khi béo thêm chút nữa, tôi sẽ không đến gặp được bác nữa.”
Cô nói chuyện, trong không khí lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.
Một luồng sáng bạc rơi xuống hai mắt cô.
Không biết là cố ý hay ngoài ý muốn, bọn họ lại gặp nhau trong lúc này.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Editor: Kinh Thuế
Cô ngồi trên ghế của mình, lớp học cực kì trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
Cửa lớp học lại được đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng vang lên, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ có một mình cô ta sao?
“Dư Châu, cô nên dời khỏi đây đi, đây không phải nơi cô có thể tới. Chính cô đã phá hủy toàn bộ nơi này.” Thẩm Vũ Âm ghét bỏ nhìn thân thể Dư Châu, nơi này trước nay đều là tuấn nam mỹ nữ, đột nhiên lại lòi thêm ra một con cá, khiến người ta đúng là không thoải mái nổi, đã quen nhìn những thứ xinh đẹp, nhìn cô ta, con mắt lại đau.
Dư Châu xoay người, thịt trên mặt dồn lại,có chút đáng sợ nói: “Bạn học Thẩm, cô nghĩ mình là ai hả? Cô bất quá cũng chỉ là vật trang trí đẹp mắt thôi, nếu đều là vật trang trí, chủ nhân còn chưa nói gì, đã dám lên trước, không sợ bị giẫm chết sao?”
Thẩm Vũ Âm bị Dư Châu nói cho á khẩu, cô vốn ăn nói vụng về, đương nhiên không nói lại Dư Châu lưu manh từ nhỏ, mà Dư Châu lúc này lại còn cực kfi không lưu tình nể mặt.
Dư Châu đứng lên, lạnh lùng cười, cô còn chưa muốn tìm cô ta đã tự động dâng mình đến trước cửa.
“Cô muốn gì?” Thẩm Vũ Âm lùi một bước, nhìn vui vẻ tà ác trên mặt Dư Châu, theo bản năng sợ hãi lùi lại.
“Cùng chơi trò chơi với cô.” Dư Châu tựa trên mặt bàn, nhìn cô ta không ngừng lùi về phía sau. Nhìn kết cấu thân thể kia, đúng là rất đẹp.
“Tôi không muốn chơi trò chơi gì cùng với, một bàn tử.” Thẩm Vũ Âm đợi đến khi lùi đến khu vực an toàn, xác định mình có thể nhanh chóng chạy đi, mới bắt đầu dừng lại, cùng con bé đó chơi trò chơi, cô không phải kẻ điên, cũng chính là kẻ ngu. Nếu không thì chính là thần kinh của cô có vấn đề.
Có điều, cô chỉ vừa dứt lời đã nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng gần, trong mắt lóe lên ánh sáng, bước dài về phía trước, cho đến khi cửa lớn bị người dùng lực mở ra, mọi người chen chúc đứng ở cửa ra vào, trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Dư Châu tựa trước bàn, thân hình to lớn mang lại áp lực không nhỏ. Mà Thẩm Vũ Âm đứng cạnh tay ôm lấy mặt, thân thể liêu xiêu như lá rụng mùa thu.
“Thực xin lỗi, bạn Dư Châu, tớ thực sự không cố ý nói cậu là Bàn Tử, tuy cậu không thể chấp nhận sự thật này, nhưng, cũng không nên,…” Lời nói của cô ta đứt quãng, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được sự tình đang xảy ra trước mặt, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, huống chi, sự thật trước mắt đang bày ra không phải là chứng cứ tốt nhất sao?
“Vốn chính là Bàn Tử, còn không cho người ta nói sao?” Người nào đó bắt đầu không phục nói, trước giờ bọn họ đều không yêu mến gì Dư Châu, bây giờ lại càng thêm ác cảm.
“Đúng vậy, béo đến khó coi chướng mắt.” Câu sau còn độc địa hơn câu trước, có điều, nữ sinh đó nói xong mặt mày cũng tái mét lại, bởi vì không biết từ lúc nào Dư Dịch đã nghiêm mặt quay sang nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc nhọn lạnh băng khiến người cô như nhũn ra.
“Châu Châu, em làm cái gì sao?” Không để ý đến nữ sinh kia nữa, Dư Dịch nhanh chóng tiến lại gần Dư Châu, đi theo sau cậu là Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lần này, lại xảy ra chuyện. Tại sao vẫn là hai người bọn họ, có thể đổi thành hai người khác được không.
Bọn họ nhìn hai bên, hy vọng người kia có thể đứng ra biện hộ, nếu không, sự việc đúng là có chút phức tạp rồi, bọn họ thì dễ nói nhưng người kia thì cho tới bây giờ cũng chưa từng dễ thuyết phục. Lần trước, đã là cảnh cáo rồi, lúc này không biết ba người bọn họ có bảo toàn được cho Dư Châu nữa không.
Dư Châu buông tay của mình, không trả lời Dư Dịch…, đây không phải là đã nhận định cô làm rồi, giải thích còn tác dụng sao?
“Dịch học trưởng.” Thẩm Vũ Âm nâng hai mắt khóc đỏ như mắt thỏ lên, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cô đã phải chịu uất ức nhiều, dù sao, những chuyện như vậy trước kia còn nhiều hơn, mọi người cũng đã thành thói quen, Dư Châu vốn rất hay bắt nạt cô, lúc này đây, chỉ là thù kết sâu thêm một bậc thôi.
“Tiểu Âm, thật xin lỗi, là chúng tôi sai rồi.” Dư Dịch cầm khăn tay trong túi ra, đưa cho Thẩm Vũ Âm, xin lỗi như vậy, cậu cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, nếu người khác xem thành thói quen, cậu xin lỗi cũng thành thói quen rồi.
“Châu Châu, sao em có thể như vậy?” Trên mặt Dư Dịch đều là đau lòng, em gái của cậu lại trở về thành như trước. Ăn nhiều, ghét vận động, thích bắt nạt người khác, ngoại trừ háo sắc ra, những thứ khác đều giống như đúc.
“Dịch học trưởng, em không sao.” Thẩm Vũ Âm xoa nhẹ đôi mắt của mình, nhỏ giọng nói. Cô càng như vậy càng khiến người khác đồng tình, càng khiến người khác thấy mình đáng thương.
“Anh…” Dư Dịch còn chưa nói hết, chợt nghe bang một tiếng, bốn phía cũng như bị điểm huyệt, mà ngay chính Thẩm Vũ Âm cũng không thể tin nhìn bàn tay thịt vẫn đang ở giữa khoảng không của Dư Châu, lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ Dư Dịch.
Dư Châu phóng khoáng phất tay thu về. “Thế này, cô còn có thể nói không sao nữa không?” Cô đứng thẳng người lên, hai tay để hai bên, kì thật cô còn muốn thêm chút tiêu sái, đáng tiếc, thịt cô quá nhiều, kéo căng tay cũng không cách nào vung rộng nữa, chỉ có thể hạ xuống giữa chừng.
Không phải cô ta muốn chơi sao, vậy, cô sẽ giúp cho một chút, nếu còn không phối hợp với cô ta, vậy không phải uổng phí đống nước mắt kia rồi sao, dù thế nào cũng phải có quà.
Cô sẽ không đơn giản mặc cho người khác tính toán mình, nếu dám tính kế cô, vậy cũng phải trả một cái giá mới được, cô không muốn chịu thiệt thòi, ngoại trừ người kia, cho đến bây giờ cô cũng không tự mình hại mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói như băng hàn truyền đến, tựa như ma chú phá vỡ không khí, cửa ra vào tự động được mở rộng hai bên, Kính Nguyệt Sâm đang đứng trước cửa, vẻ mặt trong trẻo lạnh nhạt, Dư Châu nhìn thấy anh ta hai mắt chớp chớp, cảm xúc phức tạp trong mắt xoay vòng.
Cô đi qua Dư Dịch, đi qua Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm, lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng là Kính Nguyệt Sâm, cô khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên, mang theo chút khổ sở.
Tới thật sự đúng lúc.
Cô bước đi ra ngoài, chắc chắn, sẽ có rất nhiều người muốn nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, đều đã không còn quan hệ gì với cô, muốn làm, đều đã làm.
Trong trường học, tất cả mọi người đều đang lên lớp, chỉ còn mình cô, nhưng ít nhất còn khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn trong lớp học, giống như một du hồn đang dạo chơi, theo thói quen tìm đến chỗ đứng quen thuộc.
Tựa trên gốc cây, thất thần nhìn về phương xa.
“Xin lỗi, bác cây, lại để người chịu trọng lượng của tôi rồi, sau khi béo thêm chút nữa, tôi sẽ không đến gặp được bác nữa.”
Cô nói chuyện, trong không khí lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.
Một luồng sáng bạc rơi xuống hai mắt cô.
Không biết là cố ý hay ngoài ý muốn, bọn họ lại gặp nhau trong lúc này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com