-
Chương 6
Vì đã đồng ý chị Thụy Thụy phải đi làm nữ phục vụ trong tiệm, cô không muốn làm tiểu nhân nuốt lời, nhưng lại không muốn chọc cho anh tức giận nữa, vì vậy cô chọn thời gian Kim Chính Dân ở phòng máy trường học vừa làm vừa học, cũng là thời gian bình thường cô đều ở xã làm luyện tập viết chữ để đến tiệm hỗ trợ.
Bởi vì là người mới, lúc bắt đầu đều học tập phương pháp ứng đối( ứng phó+đối đáp) với khách hàng, còn có chi tiết các quy tắc trong tiệm, Ô Tiêu Tình đặc biệt yêu cầu chị Thụy Thụy nếu như khách hàng nói muốn chụp hình, cô ấy có thể thay cô khéo léo từ chối, nếu không sau này lại bị Chính Dân phát hiện, cô không thể tới tiệm làm việc.
Truy tới cùng nguyên nhân phía sau, chị Thụy Thụy rộng lượng đáp ứng yêu cầu của cô.
Vốn lúc đầu quy định chụp hình trong tiệm chỉ cần các cô bằng lòng, khách thích chụp thế nào thì chụp, nhưng gần đây có rất nhiều khách cố ý yêu cầu nhân viên trong tiệm của bọn họ bày ra tư thế mê người, thậm chí có muốn họ cởi tạp dề, hoặc là nhấc váy lên ... Yêu cầu vô lý, những hình kia phát tán khắp nơi trên internet quả thật mang tới không ít vấn đề. Cho nên gần đây trong tiệm dự định lập một quy tắc mới, chụp hình phải thu phí, và không được đòi hỏi nữ phục vụ bày ra tư thế bất nhã, cũng không được đưa hình phát lên bất cứ web sex nào.
Bắt đầu gạt Chính Dân đến tiệm đi làm, dần dần hòa đồng với người trong tiệm cũng quen biết hơn chút, mặc dù một tuần chỉ có 3 ngày, mỗi ban chỉ có bốn giờ, nhưng đồng nghiệp trong tiệm đều là người trẻ tuổi, dễ dàng làm quen với nhau, ở chung với nhau vô cùng thân thiết, kinh nghiệm thú vị khi đi làm khiến cho cô lên *Đại Tứ cuộc sống yên tĩnh cũng thêm vào không ít sắc thái mới mẻ.
"Tại sao muốn học thư pháp?" Đang nói đến cuộc sống trong trường học của cô thì chị Thụy Thụy thuận miệng hỏi như vậy.
Vấn đề này khiến Ô Tiêu Tình khẽ ngây ngẩn cả người.
"Có thể là bởi vì. . . . . . Luyện tập viết sách thư pháp có thể giúp ta tĩnh tâm lai ngay lập tức thôi." Ô Tiêu Tình cười cười tiến một bước giải thích với cô: lúc nhỏ, cô là một người rất dễ dàng suy nghĩ lung tung, tâm tư bất định mặc kệ làm gì đều rất khó khăn để chuyên tâm, Lão sư đề nghị gia đình của cô để cho cô học tập thư pháp, luyện tập tâm định (tĩnh tâm) công phu thật tốt, cho nên từ năm thứ hai tiểu học cô đã bắt đầu luyện tập viết sách thư pháp, lên đến cấp hai trung học vào hội đoàn hoạt động cũng luôn là hội thư pháp, tiến vào đại học dĩ nhiên cũng liền trực tiếp đến hội thư pháp báo danh.
Cũng ở chỗ đó, cô biết anh, cũng cùng anh hiểu nhau yêu nhau, cô cho rằng đây chính là duyên phận trời sinh, nếu như khi còn bé cô không tiến vào giới thư pháp, khoảng cách kia dài như vậy căn bản cũng không có cơ hội biết đến anh.
"Hoá ra là như vậy, em cùng bạn trai thật sự có duyên số!" Triệu Như Nguyệt sau khi nghe xong tràn đầy ánh mắt hâm mộ.
Cô thích nghe nhất loại chuyện xưa như này, giống như trong phim thời điểm kết thúc phát ra mấy đoạn ngắn nhớ lại, thì ra là nam nữ chính lúc còn rất nhỏ đã gặp mặt, nhưng sau khi lớn lên lại không có thể nhớ lại, nhưng có lẽ tróng duyên phận đã đưa bọn họ cùng nhau nắm tạy, biến thành kết cục hoàn mỹ người có tình sẽ thành thân thuộc .
"Thối Như Nguyệt, em thay xong quần áo thì đi ra ngoài nhanh chút đừng đứng đây quầy rầy!" Trần Thụy thụy vừa bấm máy tính kiểm tra lại biên lai, vừa quay đầu dạy dỗ nhân viên lười biếng.
"Hứ, hiện tại bên ngoài cũng không sao khách mà!" Cũng không phải là thời điểm dùng cơm, quầy rảnh rỗi đến phát điên, thay vì đứng ở bên ngoài ngẩn người, chẳng thà đi vào cùng người mới bồi dưỡng tình cảm."Chị Thụy Thụy, chị mỗi lần có người mới liền quên người cũ, người ta không thuận theo í!"
"Này! Em đừng nói giống như chị là người xấu vậy." Trần Thụy thụy vung tay lên, chỉ vào cửa phòng nghỉ ngơi nói: "Lười biếng nữa là chị trừ tiền lương đó!"
Triệu Như Nguyệt hướng về phía bóng lưng chị Thụy Thụy làm mặt quỷ, sau đó đưa tay lôi kéo Ô Tiêu Tình vẫn chưa hoàn toàn mặc đồng phục chỉnh tề kéo ra ngoài."Tiêu Tình, đi thôi! Hôm nay tớ mang cậu đi làm quen quầy nghiệp vụ." Triệu Như Nguyệt nghĩ rằng chị Thụy Thụy nhất định là muốn một mình chiếm đoạt người mới.
Hừ! Cô cố tình không để như ý nguyện của chị ấy.
"Thối Như Nguyệt, em gấp cái gì? Quần áo Tiêu Tình còn chưa mặc xong." Trần Thụy thụy đi về phía Tiêu Tình ở sau lưng cài nơ con bướm vào cho cô, cũng thân thiết vỗ vỗ đầu vai của cô."Tiêu Tình, cám ơn em đi làm ở tiệm chúng ta, em đi theo Như Nguyệt, cô ấy sẽ chỉ điểm các công việc trong tiệm cho em thật tốt, nhưng công phu lười biếng thì ngàn vạn lần đừng học đó!"
"Chị Thụy Thụy!" Lúc thì bảo cô nhanh lên một chút, lúc lại mắng cô quá nhanh, rốt cuộc là muốn cô như thế nào nha? Triệu Như Nguyệt bực tức dậm chân."Em nào có lười biếng? Sao chị mỗi lần đều nói em lười biếng.nha . . . . ." Nói cô như vậy làm cô rất mất mặt trước người mới đó!
"Nhanh đi làm việc đi! Hiện tại em không phải là đang lười biếng sao?"
"A a a!" Lần này, Triệu Như Nguyệt chẳng kiêng nể ở trước mặt chị Thụy Thụy làm mặt quỷ còn xấu xí hơn, sau đó thở phì phò kéo người mới ra phòng nghỉ. Ô Tiêu Tình đã quen với phương thức cãi vã của hai người này cũng không nhịn được cười khe khẽ ra ngoài.
"Cậu đang cười cái gì nha?"
"Tình cảm của cậu và chị Thụy Thụy thật tốt."
"Đó là đương nhiên!" Triệu Như Nguyệt làm một bộ dáng đương nhiên."Tớ với chị Thụy Thụy là loại hình càng cãi vã tình cảm thì tình cảm càng thân thiết”
"Nếu không quen cách nói của hai người, nhất định sẽ thật sự cho là hai người mới vừa gây gổ ."
"Chúng tớ ngày nào cũng đều như vậy, đã thành thói quen." Một ngày không cãi nhau mấy câu, cô lại sẽ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái!"Đúng rồi, Tiêu Tình, bạn trai cậu gần đây như thế nào? Có ngoan hơn một chút hay không?"
"Cái gì?"
"Anh ta có còn cùng tiểu học muội đó tiếp tục dây dưa hay không?" Triệu Như Nguyệt chậc một tiếng: "Tớ ghét nhất cái loại đó, có bạn gái còn ở bên ngoài lưu tình khắp nơi, mặc kệ người này ưu tú dường nào, chỉ cần mang cái nhãn hiệu phong lưu này, tốt hơn nữa tớ cũng không dùng!"
"Không có, không có, Chính Dân đồng ý tớ về sau tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến ta khổ sở, huống chi, đó là tiểu học muội tự thích Chính Dân, chủ động theo đuổi nhưng Chính Dân đối với cô ấy một chút ý tứ cũng không có, Chính Dân không phải loại người không trung thủy đó."
"Thật sao? Cậu thật dự tin tưởng anh ta?"
"Ừ." Ô Tiêu Tình nặng nề dùng lực gật đầu."Tớ tin anh ấy."
"Vậy thì thật là đáng tiếc!" Triệu Như Nguyệt cầm một phần menu lên, mở quầy ra chuẩn bị dạy Tiêu Tình biết toàn bộ món ăn trong tiệm."Bộ dạng cậu khóc lên điềm đạm đáng yêu quá mức, nhưng khóc nhiều lần bị khách hàng nhìn thấy sẽ bị phong làm tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ."
Mặc dù Triệu Như Nguyệt có cảm giác mình thay Tiêu Tình lấy danh hiệu" Tiểu Mị Mị đôi mắt đẫm lệ " có vẻ tương đối đáng yêu dí dỏm, nhưng lần trước có một khách nói với cô muốn chỉ đích danh tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ phục vụ, cô mới biết thì ra đã có khách chú ý tới sự tồn tại của Tiêu Tình.
Điều này chứng minh chị Thụy Thụy quả nhiên là có con mắt nhìn người, mỗi lần chị ấy chọn nhân viên, thì luôn rất nhanh sẽ trở thành nữ vương của tiệm.
Ô Tiêu Tình biết lời Như Nguyệt vừa nói không có ác ý, cười nhạt. Cô bây giờ đang rất hạnh phúc, làm sao có thể khóc được đây? Huống hồ, hiện tại cô tiệm là vì công việc, không thể giống như trước đây luôn đỏ mắt khóc đến ồn ào, thái độ phục vụ và dáng vẻ như vậy nhất định sẽ bị khách tố cáo?
"A, tới rồi tới rồi, người đó tới thật rồi." Triệu Như Nguyệt khẽ chỉ chỉ qua đầu vai Tiêu Tình.
"Tiêu Tình, đó chính là người gọi cậu là tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ, ngày hôm qua, cả hôm trước anh ta đều có tới tiệm, đòi muốn tìm cậu, nhưng cậu cũng không phải là ngày nào cũng có lớp học, tớ thấy anh ta hôm nay nhất định là tới chắn cậu ."
"Ah?" Ô Tiêu Tình ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nhìn học trưởng, từ cửa sau đi thẳng tới trước quầy, dừng lại trước mặt cô."Ách, học trưởng chào anh. . . . . ."
"Cái gì mà chào học trưởng? Tiêu Tình, cậu quên phương thức chào hỏi lần trước tớ dạy cậu sao? Đi vào trong tiệm, anh ta là chủ nhân, cậu là nhỏ nữ hầu, cậu chào hỏi lại chủ nhân lần nữa."
Triệu Như Nguyệt ở quầy phía dưới len lén nhéo Tiêu Tình một cái, thầm nghĩ thì ra bọn họ biết nhau! Ánh mắt chị Thụy Thụy tuy tốt, nhưng những người gần đây tuyển vào đều là hoa đã có chủ , họ thật sự có thể giữ khách hàng lại lâu dài sao?
"A, chuyện đó. . . . . ." Ô Tiêu Tình không biết làm thến nào luống cuống đến hai gò má ửng đỏ, cô cúi thấp mặt xuống, hắng giọng ho hai tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. Xin hỏi, chủ nhân cần gì ạ?" Giang Bích Ba, người quen biết đều biết anh ta là người ồn ào, sở thích là cosplay, trừ đi học ở ngoài thì bình thường không ra đến cửa, thỉnh thoảng vào chủ nhật hội đoàn có thông báo tập chung hoặc là lúc hoạt động mới ăn mặc quần áo thường ngày ra ngoài.
Nhưng thời gian gần đây anh ta lại si mê nữ hầu gái ở quán cà phê này, sau khi khóa trình ở trường luyện thi chấm dứt, ngay lấp tức kích động chạy đến đây, chờ đợi để có thể nhìn thấy nữ thần trong lòng mình.
"Em. . . . . ." Rốt cuộc nhìn thấy cô, Giang Bích Ba bởi vì quá mức hào hứng, có chút lắp ba lắp bắp: "Em nói chuyện với anh một chút có được không?"
"Cái gì?" Ô Tiêu Tình quay đầu nhìn Như Nguyệt, cô nên làm gì bây giờ cho phải đây?
"Đi đi!" Triệu Như Nguyệt gật đầu một cái, ý bảo cô trước tiên dẫn khách vào chỗ."Tớ ở đây, chậm một chút cũng không dạy thiếu đi được, đi phục vụ chủ nhân đi!"
"Ừ."
Ô Tiêu Tình đi ra quầy, lấy menu rồi mang đến nơi học trưởng ồn ào kia ngồi.
"Chủ nhân, xin hỏi ngài muốn dùng món ăn nào?" Cô chưa có học đến các món ăn, nhưng trên menu trên hình minh họa và giới thiệu vắn tắt, nên cứ mở ra đưa cho khách lựa chọn là được. Giang Bích Ba vừa ngồi vào chỗ, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ thần mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ của cô, anh mới dám tin tưởng nữ thần trước mắt thực sự tồn tại ở trên cái thế giới này .
"Em. . . . . . Em làm bạn gái tôi được không?"
"Hả" " Ô Tiêu Tình nhanh rút tay trở về, vì quá mức kinh ngạc nên cách dùng từ của người hầu nữ hoàn toàn bị cô ném ra ngoài chín tầng mây." Học trưởng, em đã có bạn trai!" Hơn nữa, Chính Dân vẫn là học đệ của anh nha! Tại sao học trưởng có thể đối với cô như vậy?
"Không sao, tôi không quan tâm."
Hình như nữ thần có cảm giác bị mạo phạm rồi, Giang Bích Ba không thể làm gì khác là cố nén vào xúc đông muốn chạm vào cô, nghe thấy cô nhắc tới bạn trai, trong đầu Giang Bích Ba liền hiện lên khuân mặt của học đệ Kim Chính Dân, có cần phải giống như học đệ vừa cao lớn vừa đẹp trai, mới có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy không?
A, cái thế giới này thật quá không công bằng.
Anh không quan tâm, nhưng mà tôi có để ý ! Ô Tiêu Tình không sao hiểu được nhìn chằm chằm anh ta: "Học trưởng, em đã người yêu, cám ơn anh đã thích, nhưng rất xin lỗi em không thể tiếp nhận tâm ý của anh." Nói tới đây, cô nhớ ra bây giờ mình đang trong công việc, vì vậy chuyển giọng nói: "Chủ nhân, nếu như ngài chỉ là cần người bồi ngài nói chuyện trời đất, vậy chỉ cần là giờ làm việc của tôi, tôi đều ở đây chờ ngài trở về, những câu như vừa nãy, kính xin ngài đừng tùy tiện nói lần nữa, sẽ làm cho tôi cảm thấy bị quấy rối.”
Chuyện này nếu truyền tới tai Chính Dân, nhất định lại xảy ra sóng to gió lớn .
Đến bây giờ cô cũng chưa thừa nhận với anh chuyện mình chạy đến làm nữ hầu trong tiệm mỗi lần anh làm việc xong cũng tới tấp chạy tới nơi làm, làm như mình vẫn đợi anh ở đấy , chẳng may bị anh phát hiện, Chính Dân nhất định sẽ rất tức giận, rất tức giận nha .
"Được, em đi làm lúc nào? Nói thời gian cho tôi biết, tôi nhất định tới tiệm đúng lúc để tìm em."
Giang Bích Ba thấy cô không cự tuyệt, vui vẻ lấy laptop ra để chép lại lịch làm việc của cô, mong có thể nhìn thấy cô mọi lúc.
Mặc dù trong trường học cũng có thể nhìn thấy học muội, nhưng chỉ có khi cô mặc quần áo nữ hầu gái dễ thương, thì mới có đủ lực hút với anh ta, nên cần phải gặp cô tại đây thì mới có ý nghĩa.
Thời gian sau đó, Ô Tiêu Tình cố gắng diễn đúng nhân vật nữ hầu, vẫn làm bạn với học trưởng cho đến lúc tan việc.
Năm học mới trường học thay đổi toàn bộ thiết bị và máy vi tính trong phòng máy kể cả thiết bị phụ, sinh viên có thể tới phòng máy sử dụng máy vi tính trường để đánh bài tập, vì thế số sinh viên tăng cao, số lượng sinh viên làm công việc nghiệp vụ cũng tăng lên không ít.
Có thể dễ dàng hướng dẫn thực hiện các trình tự sử dụng máy tính, sử dụng máy in như thế nào,giấy trong máy in để ở đâu? ... Nhưng vấn đề là sinh viên phòng máy vừa làm vừa phải giải quyết vấn đề giúp các bạn học, máy lạnh bật nhiệt độ thấp, tiếng vang của bàn phím khi gõ chữ, tiếng máy in lúc hoạt động, cùng với giọng nói của mọi người khiến cho phòng máy luôn ầm ĩ không có một phút yên bình.
Từ năm thứ hai đại học Kim Chính Dân đã bắt đầu vẫn đảm nhiệm vai trò sinh viên phòng máy, mặc dù không phải khoa tin tức, nhưng anh rất có hứng thú với máy tính, cũng nhờ cơ duyên quen biết một học trưởng khoa tin tức giao vị trí này cho anh nên anh cứ như vậy cho đến nay, dựa vào phòng máy vừa làm việc vừa học giúp anh chống đỡ không ít phí sinh hoạt.
"Học trưởng, ngày mai anh có thể thay ban giúp em không ?" Kim Chính Dân vừa mới giúp bạn học thay mực máy in, lúc ngồi vào chỗ thì nghe thấy thỉnh cầu của học đệ.
"Ngày mai? Cậu nói buổi sáng, buổi chiều hay buổi tối?"
"Buổi tối." Hoàng Gia Toàn chắp tay trước ngực vội vàng khẩn cầu: "Học trưởng, ngày mai ngày sinh nhật 20 tuổi của bạn gái em, ba mẹ cô ấy thuê một gian phòng ăn chuẩn bị mở party, cô ấy nói nếu em dám trễ một giây, về sau cô ấy sẽ không để ý em nữa."
"Mua gian phòng ăn mở party?" Về bạn gái của học đệ này là thiên kim nhà giàu, Kim Chính Dân có nghe qua, bình thường cũng không để ý, không ngờ lại làm ra việc xa hoa như vậy."Thật sự là xa xỉ!"
"Bởi vì cô ấy làm sinh nhật hai mươi tuổi, cho nên có phô trương chút." Hoàng Gia Toàn biểu tình phức tạp, gia thế anh và bạn gái chênh lệch nhiều như vậy, đoạn tình yêu này có thể tiếp tục được hay không?
"Được, cậu đừng lo lắng, tôi giúp cậu thay ban, không thành vấn đề." Tối mai anh cũng không có dự định gì, có chăng cũng chỉ là nói một tiếng với Tiêu Tình, bảo cô không cần chờ anh.
Thấy nét mặt không vui của học đệ, Kim Chính Dân vỗ đầu vai cậu ta: "Hắc, làm sao mà khuân mặt khổ sở vậy? Quà sinh nhật mua chưa?"
"Mua rồi." Hoàng Gia Toàn thấp giọng than thở: "Nhưng tài lực của sinh viên nghèo như vậy thật sự rất lo cô ấy không thích."
"Cậu nghĩ quá nhiều quá rồi! Gia Toàn, chỉ cần cậu có tấm lòng mặc kệ là thứ gì bạn gái cậu đều sẽ vui vẻ nhận lấy ."
"Có thật không?" Nghe anh nói như vậy, Hoàng Gia Toàn thoáng an tâm.
"Đúng rồi, học trưởng, nghe nói gia thế của bạn gái anh và anh cũng khác nhau, anh cảm thấy thời điểm hai người đi chung với nhau có cảm giác chênh lệch nhiều không?”
"Hoàn toàn không." Kim Chính Dân nhớ tới lúc anh và Tiêu Tình quen nhau đến nay không có sinh ra cảm giác tương tự như thế.
"Tính tình của Tiêu Tình tương đối giản dị, tôi chưa từng thấy chúng tôi có
cảm giác chênh lệch nhau."
Về vấn đề này cẩn thận ngẫm lại thì cùng lắm chính là: anh vì dọn ở sát vách nhà cô nên kiêm thêm mấy công việc gia sư để đền bù tiền thuê nhà,
Học đệ hỏi như vậy, anh nhất thời rơi vào suy nghĩ riêng của mình.
Có thể vì bon họ vẫn là sinh viên, vẫn chưa nghĩ đến tương lai sau này, anh cũng không phải là người thích lo xa, cho nên đến bây giờ vẫn không có nghĩ qua chuyện tương lai của hai người. Qua lời Gia Toàn nói chắc là bạn gái cậu ta cũng đã giới thiệu cho người nhà biết! Anh và Tiêu Tình còn chưa có cơ hội nói về người nhà với nhau, nếu như có một ngày muốn giới thiệu gia đình hai bên cho nhau biết thì anh có lộ ra vẻ mặt lo lắng như học đệ này không?
Kim Chính Dân lắc đầu một cái, bật cười, ở đáy lòng phủ nhận nói: coi như anh là một tên tiểu tử nghèo thì thế nào, anh và Tiêu Tình thật lòng yêu nhau, chắc chắn trở ngại này không thể làm khó được bọn họ.
"Học trưởng, có người bên ngoài tìm anh." Nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt ngoài hành lang, Hoàng Gia Toàn nhìn học muội đứng bên ngoài vẫy tay với bọn họ, Kim Chính Dân ngẩn người một lát nên không nhìn thấy học muội gọi, anh khẽ đẩy đẩy cánh tay của học trưởng, muốn anh ấy chú ý bên ngoài một chút.
"Xin lỗi, tôi mới vừa đang suy nghĩ một chuyện nên không nghe thấy lời cậu nói nói."
"Anh nhìn bên ngoài đi học muội đó đứng ở bên kia cũng lúc lâu rồi." Về việc tiểu học muội xinh đẹp to gan muốn theo đuổi học trưởng Chính Dân, hành vi của cô đã truyền khắp nơi, Hoàng Gia Toàn có chút ngạc nhiên muốn hỏi chuyện bát quái giữa học trưởng và cô ta là như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn cố ép lòng hiếu kỳ xuống. Kim Chính Dân cám ơn, đứng dậy đi ra ngoài." Học trưởng Chính Dân anh ăn cơm chưa? Em có làm cơm hộp, em có thể cùng anh đi phòng ăn ăn cơm không?"
Nhìn thấy anh đi ra, Lý Dụ Dụ mỉm cười quơ quơ trong tay xách theo hộp cơm.
Cô dành cả một buổi chiều tốn bao nhiêu công sức làm ra được, người ta nói: muốn bắt được tâm của một người đàn ông, đầu tiên phải nắm lấy dạ dày anh ta. Đối với tài nấu nướng của mình cô vô cùng tự tin, tin rằng chỉ cần học trưởng ăn thì lần sau chắc chắn sẽ yêu cầu làm hộp cơm tình yêu nữa.
"Học muội." Kim Chính Dân phiền não vò tóc, tự hỏi phải uyển chuyển cự tuyệt cô như thế nào mới không làm giảm hòa khí với nhau.
Dù sao bọn họ là học sinh cùng khoa, cơ hội chạm mặt trong trường rất nhiều , nếu như có thể để cho cô thấy không thể có khả năng mà lùi bước, thì bọn họ vẫn là có thể duy trì quan hệ học trưởng, học muội bình thường, như vậy cũng không làm tổn thương đến cô ấy.
Được cô thích, là phúc khí của anh, anh nên cảm ơn con mắt thưởng thức của cô, nhưng bên cạnh anh đã có Tiêu Tình, anh rất thích Tiêu Tình, không có cách nào tiếp nhận tình cảm của người khác, nên dù thế nào cũng phải cự tuyệt cô. Lý Dụ Dụ thấy vẻ mặt anh mang theo ý cự tuyệt, đi gần bên cạnh anh nhẹ nhàng cầm tay của anh, ý vị làm nũng nồng hậu lay động anh.
"Học trưởng, một người ăn cơm thì rất cô đơn, anh đại phát từ bi cùng ăn với em có được hay không? Những thứ này đều là tự em làm, ăn rất ngon đó! Anh ăn thử một chút, nếu thật sự không vừa miệng, anh nói những món anh thích ăn cho, em lần sau em sẽ làm.”
"Học muội." Kim Chính Dân kiêng dè hất tay của cô ra, mặc dù không phải là động tác rất thô bạo, nhưng hất ra tay của cô ra thì chỉ dùng thêm chút sức."Thật xin lỗi, Tiêu Tình ở xã làm chờ tôi, tôi muốn cùng cô ấy đi ăn cơm sau khi tan việc, vì vậy không thể đi với cô, cô đi tìm những bạn học khác cùng ăn đi, tôi tin nhất định sẽ có rất nhiều người sẵn lòng cùng cô ăn cơm chung."
"Em không muốn đi tìm những người khác, em chỉ muốn cùng học trưởng thôi!"
Bị một lần từ chối cũng không sao, cô Lý Dụ Dụ là người đã xác định mục tiêu sau này sẽ dũng cảm tiến tới, nghị lực của cô chắc chắn sẽ không dễ dàng đã bị đánh bại như vậy.
"Học muội, em đừng như vậy, tôi đã có người bên cạnh, dáng vẻ em như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền nhiễu cho tôi."
" Học trưởng Chính Dân, em thật sự kém học tỷ đó sao?"
Lý Dụ Dụ tự tin cô vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, trên bất cứ phương diện nào cũng hơn học tỷ kia gấp mấy lần, với lại "nữ truy nam cách tầng sa"( phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé tờ giấy), cô mang hết tất cả vốn liếng để lấy lòng theo đuổi học trưởng, tại sao học trưởng lại không chịu mắc câu cơ chứ?
"Học muội, điều kiện của em rất tốt, điều này không nói mọi người đều biết, nhưng tình yêu là theo duyên phận , không phải bắt buộc là có được hạnh phúc."
"Học trưởng anh thật sự cảm thấy quen với học tỷ Tiêu Tình hạnh phúc hơn đi cùng em sao?"
"Tôi cũng không dám phán đoán tùy tiện." Kim Chính Dân trêu ghẹo cười nói: "Có lẽ, cùng em ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc hơn mỹ mãn hơn không chừng." Anh nói như vậy chỉ là muốn duy trìlòng tự tin của học muội thôi, không có ý tứ khác, có lẽ, anh có thể hận không gặp nhau sớm nhưng đây chỉ là lí do để bắt cá hai tay thôi.
"Học muội, tôi rất yêu cô ấy, thời điểm đi cùng với cô ấy tôi cảm giác rất tự tại, rất thoải mái, tôi cảm thấy được nói yêu như vậy là đủ rồi, tôi không có tự tin đi bắt cá hai tay, cũng không có tính toán bỏ bạn gái cũ để thay mới." Bộ dáng này của anh đủ rõ ràng đủ hiểu chứ?
Hi vọng học muội có thể hiểu được cự tuyệt của anh, anh không muốn tổn thương tới cô gái đã dũng cảm thể hiện tình yêu, nếu bây giờ anh không nói được, sẽ tạo thành hi vọng với cô vậy thì anh đúng là đáng chết vạn lần rồi.
Học muội Dụ Dụ chỉ là chọn sai đối tượng, nhưng cô có thể dũng cảm nói ra tình yêu của mình cũng là rất cố gắng.
"Em hiểu ý anh." Lúng túng một lúc lâu, Lý Dụ Dụ thở dài thật sâu, muốn trách chỉ trách bọn họ quen biết quá muộn, quả nhiên đàn ông tốt đều đã sớm có người bên cạnh.
Nhưng cô lùi một bước lúc này chỉ là kế hoãn binh. Chỉ cần có thể từng bước một rút ngắn khoảng cách với học trưởng, kéo dài chiến tuyến, kéo dài cố gắng, cô tin chắn chắn vượt qua được chướng ngại.
Chướng ngại này đương nhiên là bạn gái học trưởng Chính Dân.
" Học trưởng Chính Dân, xem ra em đã thông minh lên rồi, anh có thể nể mặt cùng học muội thất ý này ăn một bữa tối chứ?" Cô không nói thất tình mà là nói thất ý, Lý Dụ Dụ làm bộ như lòng chua xót mà cười với anh: " Học trưởng Chính Dân em chỉ là không muốn lãng phí thức ăn mà thôi, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh đó."
"Được rồi!"
Không cưỡng được thỉnh cầu giống như cuối cùng của cô, Kim Chính
Dân đi trở về phòng máy nhờ học đệ khai báo, rồi đi cùng Lý Dụ Dụ tiến về phòng ăn sát vách cùng với cô ăn cơm.
Lúc này anh tuyệt đối không ngờ chính mình một lần đại phát ý tốt, lại truyền tới tai Tiêu Tình, làm anh sau này khổ sở một phen . . . . . .
Bởi vì là người mới, lúc bắt đầu đều học tập phương pháp ứng đối( ứng phó+đối đáp) với khách hàng, còn có chi tiết các quy tắc trong tiệm, Ô Tiêu Tình đặc biệt yêu cầu chị Thụy Thụy nếu như khách hàng nói muốn chụp hình, cô ấy có thể thay cô khéo léo từ chối, nếu không sau này lại bị Chính Dân phát hiện, cô không thể tới tiệm làm việc.
Truy tới cùng nguyên nhân phía sau, chị Thụy Thụy rộng lượng đáp ứng yêu cầu của cô.
Vốn lúc đầu quy định chụp hình trong tiệm chỉ cần các cô bằng lòng, khách thích chụp thế nào thì chụp, nhưng gần đây có rất nhiều khách cố ý yêu cầu nhân viên trong tiệm của bọn họ bày ra tư thế mê người, thậm chí có muốn họ cởi tạp dề, hoặc là nhấc váy lên ... Yêu cầu vô lý, những hình kia phát tán khắp nơi trên internet quả thật mang tới không ít vấn đề. Cho nên gần đây trong tiệm dự định lập một quy tắc mới, chụp hình phải thu phí, và không được đòi hỏi nữ phục vụ bày ra tư thế bất nhã, cũng không được đưa hình phát lên bất cứ web sex nào.
Bắt đầu gạt Chính Dân đến tiệm đi làm, dần dần hòa đồng với người trong tiệm cũng quen biết hơn chút, mặc dù một tuần chỉ có 3 ngày, mỗi ban chỉ có bốn giờ, nhưng đồng nghiệp trong tiệm đều là người trẻ tuổi, dễ dàng làm quen với nhau, ở chung với nhau vô cùng thân thiết, kinh nghiệm thú vị khi đi làm khiến cho cô lên *Đại Tứ cuộc sống yên tĩnh cũng thêm vào không ít sắc thái mới mẻ.
"Tại sao muốn học thư pháp?" Đang nói đến cuộc sống trong trường học của cô thì chị Thụy Thụy thuận miệng hỏi như vậy.
Vấn đề này khiến Ô Tiêu Tình khẽ ngây ngẩn cả người.
"Có thể là bởi vì. . . . . . Luyện tập viết sách thư pháp có thể giúp ta tĩnh tâm lai ngay lập tức thôi." Ô Tiêu Tình cười cười tiến một bước giải thích với cô: lúc nhỏ, cô là một người rất dễ dàng suy nghĩ lung tung, tâm tư bất định mặc kệ làm gì đều rất khó khăn để chuyên tâm, Lão sư đề nghị gia đình của cô để cho cô học tập thư pháp, luyện tập tâm định (tĩnh tâm) công phu thật tốt, cho nên từ năm thứ hai tiểu học cô đã bắt đầu luyện tập viết sách thư pháp, lên đến cấp hai trung học vào hội đoàn hoạt động cũng luôn là hội thư pháp, tiến vào đại học dĩ nhiên cũng liền trực tiếp đến hội thư pháp báo danh.
Cũng ở chỗ đó, cô biết anh, cũng cùng anh hiểu nhau yêu nhau, cô cho rằng đây chính là duyên phận trời sinh, nếu như khi còn bé cô không tiến vào giới thư pháp, khoảng cách kia dài như vậy căn bản cũng không có cơ hội biết đến anh.
"Hoá ra là như vậy, em cùng bạn trai thật sự có duyên số!" Triệu Như Nguyệt sau khi nghe xong tràn đầy ánh mắt hâm mộ.
Cô thích nghe nhất loại chuyện xưa như này, giống như trong phim thời điểm kết thúc phát ra mấy đoạn ngắn nhớ lại, thì ra là nam nữ chính lúc còn rất nhỏ đã gặp mặt, nhưng sau khi lớn lên lại không có thể nhớ lại, nhưng có lẽ tróng duyên phận đã đưa bọn họ cùng nhau nắm tạy, biến thành kết cục hoàn mỹ người có tình sẽ thành thân thuộc .
"Thối Như Nguyệt, em thay xong quần áo thì đi ra ngoài nhanh chút đừng đứng đây quầy rầy!" Trần Thụy thụy vừa bấm máy tính kiểm tra lại biên lai, vừa quay đầu dạy dỗ nhân viên lười biếng.
"Hứ, hiện tại bên ngoài cũng không sao khách mà!" Cũng không phải là thời điểm dùng cơm, quầy rảnh rỗi đến phát điên, thay vì đứng ở bên ngoài ngẩn người, chẳng thà đi vào cùng người mới bồi dưỡng tình cảm."Chị Thụy Thụy, chị mỗi lần có người mới liền quên người cũ, người ta không thuận theo í!"
"Này! Em đừng nói giống như chị là người xấu vậy." Trần Thụy thụy vung tay lên, chỉ vào cửa phòng nghỉ ngơi nói: "Lười biếng nữa là chị trừ tiền lương đó!"
Triệu Như Nguyệt hướng về phía bóng lưng chị Thụy Thụy làm mặt quỷ, sau đó đưa tay lôi kéo Ô Tiêu Tình vẫn chưa hoàn toàn mặc đồng phục chỉnh tề kéo ra ngoài."Tiêu Tình, đi thôi! Hôm nay tớ mang cậu đi làm quen quầy nghiệp vụ." Triệu Như Nguyệt nghĩ rằng chị Thụy Thụy nhất định là muốn một mình chiếm đoạt người mới.
Hừ! Cô cố tình không để như ý nguyện của chị ấy.
"Thối Như Nguyệt, em gấp cái gì? Quần áo Tiêu Tình còn chưa mặc xong." Trần Thụy thụy đi về phía Tiêu Tình ở sau lưng cài nơ con bướm vào cho cô, cũng thân thiết vỗ vỗ đầu vai của cô."Tiêu Tình, cám ơn em đi làm ở tiệm chúng ta, em đi theo Như Nguyệt, cô ấy sẽ chỉ điểm các công việc trong tiệm cho em thật tốt, nhưng công phu lười biếng thì ngàn vạn lần đừng học đó!"
"Chị Thụy Thụy!" Lúc thì bảo cô nhanh lên một chút, lúc lại mắng cô quá nhanh, rốt cuộc là muốn cô như thế nào nha? Triệu Như Nguyệt bực tức dậm chân."Em nào có lười biếng? Sao chị mỗi lần đều nói em lười biếng.nha . . . . ." Nói cô như vậy làm cô rất mất mặt trước người mới đó!
"Nhanh đi làm việc đi! Hiện tại em không phải là đang lười biếng sao?"
"A a a!" Lần này, Triệu Như Nguyệt chẳng kiêng nể ở trước mặt chị Thụy Thụy làm mặt quỷ còn xấu xí hơn, sau đó thở phì phò kéo người mới ra phòng nghỉ. Ô Tiêu Tình đã quen với phương thức cãi vã của hai người này cũng không nhịn được cười khe khẽ ra ngoài.
"Cậu đang cười cái gì nha?"
"Tình cảm của cậu và chị Thụy Thụy thật tốt."
"Đó là đương nhiên!" Triệu Như Nguyệt làm một bộ dáng đương nhiên."Tớ với chị Thụy Thụy là loại hình càng cãi vã tình cảm thì tình cảm càng thân thiết”
"Nếu không quen cách nói của hai người, nhất định sẽ thật sự cho là hai người mới vừa gây gổ ."
"Chúng tớ ngày nào cũng đều như vậy, đã thành thói quen." Một ngày không cãi nhau mấy câu, cô lại sẽ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái!"Đúng rồi, Tiêu Tình, bạn trai cậu gần đây như thế nào? Có ngoan hơn một chút hay không?"
"Cái gì?"
"Anh ta có còn cùng tiểu học muội đó tiếp tục dây dưa hay không?" Triệu Như Nguyệt chậc một tiếng: "Tớ ghét nhất cái loại đó, có bạn gái còn ở bên ngoài lưu tình khắp nơi, mặc kệ người này ưu tú dường nào, chỉ cần mang cái nhãn hiệu phong lưu này, tốt hơn nữa tớ cũng không dùng!"
"Không có, không có, Chính Dân đồng ý tớ về sau tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến ta khổ sở, huống chi, đó là tiểu học muội tự thích Chính Dân, chủ động theo đuổi nhưng Chính Dân đối với cô ấy một chút ý tứ cũng không có, Chính Dân không phải loại người không trung thủy đó."
"Thật sao? Cậu thật dự tin tưởng anh ta?"
"Ừ." Ô Tiêu Tình nặng nề dùng lực gật đầu."Tớ tin anh ấy."
"Vậy thì thật là đáng tiếc!" Triệu Như Nguyệt cầm một phần menu lên, mở quầy ra chuẩn bị dạy Tiêu Tình biết toàn bộ món ăn trong tiệm."Bộ dạng cậu khóc lên điềm đạm đáng yêu quá mức, nhưng khóc nhiều lần bị khách hàng nhìn thấy sẽ bị phong làm tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ."
Mặc dù Triệu Như Nguyệt có cảm giác mình thay Tiêu Tình lấy danh hiệu" Tiểu Mị Mị đôi mắt đẫm lệ " có vẻ tương đối đáng yêu dí dỏm, nhưng lần trước có một khách nói với cô muốn chỉ đích danh tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ phục vụ, cô mới biết thì ra đã có khách chú ý tới sự tồn tại của Tiêu Tình.
Điều này chứng minh chị Thụy Thụy quả nhiên là có con mắt nhìn người, mỗi lần chị ấy chọn nhân viên, thì luôn rất nhanh sẽ trở thành nữ vương của tiệm.
Ô Tiêu Tình biết lời Như Nguyệt vừa nói không có ác ý, cười nhạt. Cô bây giờ đang rất hạnh phúc, làm sao có thể khóc được đây? Huống hồ, hiện tại cô tiệm là vì công việc, không thể giống như trước đây luôn đỏ mắt khóc đến ồn ào, thái độ phục vụ và dáng vẻ như vậy nhất định sẽ bị khách tố cáo?
"A, tới rồi tới rồi, người đó tới thật rồi." Triệu Như Nguyệt khẽ chỉ chỉ qua đầu vai Tiêu Tình.
"Tiêu Tình, đó chính là người gọi cậu là tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ, ngày hôm qua, cả hôm trước anh ta đều có tới tiệm, đòi muốn tìm cậu, nhưng cậu cũng không phải là ngày nào cũng có lớp học, tớ thấy anh ta hôm nay nhất định là tới chắn cậu ."
"Ah?" Ô Tiêu Tình ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nhìn học trưởng, từ cửa sau đi thẳng tới trước quầy, dừng lại trước mặt cô."Ách, học trưởng chào anh. . . . . ."
"Cái gì mà chào học trưởng? Tiêu Tình, cậu quên phương thức chào hỏi lần trước tớ dạy cậu sao? Đi vào trong tiệm, anh ta là chủ nhân, cậu là nhỏ nữ hầu, cậu chào hỏi lại chủ nhân lần nữa."
Triệu Như Nguyệt ở quầy phía dưới len lén nhéo Tiêu Tình một cái, thầm nghĩ thì ra bọn họ biết nhau! Ánh mắt chị Thụy Thụy tuy tốt, nhưng những người gần đây tuyển vào đều là hoa đã có chủ , họ thật sự có thể giữ khách hàng lại lâu dài sao?
"A, chuyện đó. . . . . ." Ô Tiêu Tình không biết làm thến nào luống cuống đến hai gò má ửng đỏ, cô cúi thấp mặt xuống, hắng giọng ho hai tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. Xin hỏi, chủ nhân cần gì ạ?" Giang Bích Ba, người quen biết đều biết anh ta là người ồn ào, sở thích là cosplay, trừ đi học ở ngoài thì bình thường không ra đến cửa, thỉnh thoảng vào chủ nhật hội đoàn có thông báo tập chung hoặc là lúc hoạt động mới ăn mặc quần áo thường ngày ra ngoài.
Nhưng thời gian gần đây anh ta lại si mê nữ hầu gái ở quán cà phê này, sau khi khóa trình ở trường luyện thi chấm dứt, ngay lấp tức kích động chạy đến đây, chờ đợi để có thể nhìn thấy nữ thần trong lòng mình.
"Em. . . . . ." Rốt cuộc nhìn thấy cô, Giang Bích Ba bởi vì quá mức hào hứng, có chút lắp ba lắp bắp: "Em nói chuyện với anh một chút có được không?"
"Cái gì?" Ô Tiêu Tình quay đầu nhìn Như Nguyệt, cô nên làm gì bây giờ cho phải đây?
"Đi đi!" Triệu Như Nguyệt gật đầu một cái, ý bảo cô trước tiên dẫn khách vào chỗ."Tớ ở đây, chậm một chút cũng không dạy thiếu đi được, đi phục vụ chủ nhân đi!"
"Ừ."
Ô Tiêu Tình đi ra quầy, lấy menu rồi mang đến nơi học trưởng ồn ào kia ngồi.
"Chủ nhân, xin hỏi ngài muốn dùng món ăn nào?" Cô chưa có học đến các món ăn, nhưng trên menu trên hình minh họa và giới thiệu vắn tắt, nên cứ mở ra đưa cho khách lựa chọn là được. Giang Bích Ba vừa ngồi vào chỗ, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ thần mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ của cô, anh mới dám tin tưởng nữ thần trước mắt thực sự tồn tại ở trên cái thế giới này .
"Em. . . . . . Em làm bạn gái tôi được không?"
"Hả" " Ô Tiêu Tình nhanh rút tay trở về, vì quá mức kinh ngạc nên cách dùng từ của người hầu nữ hoàn toàn bị cô ném ra ngoài chín tầng mây." Học trưởng, em đã có bạn trai!" Hơn nữa, Chính Dân vẫn là học đệ của anh nha! Tại sao học trưởng có thể đối với cô như vậy?
"Không sao, tôi không quan tâm."
Hình như nữ thần có cảm giác bị mạo phạm rồi, Giang Bích Ba không thể làm gì khác là cố nén vào xúc đông muốn chạm vào cô, nghe thấy cô nhắc tới bạn trai, trong đầu Giang Bích Ba liền hiện lên khuân mặt của học đệ Kim Chính Dân, có cần phải giống như học đệ vừa cao lớn vừa đẹp trai, mới có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy không?
A, cái thế giới này thật quá không công bằng.
Anh không quan tâm, nhưng mà tôi có để ý ! Ô Tiêu Tình không sao hiểu được nhìn chằm chằm anh ta: "Học trưởng, em đã người yêu, cám ơn anh đã thích, nhưng rất xin lỗi em không thể tiếp nhận tâm ý của anh." Nói tới đây, cô nhớ ra bây giờ mình đang trong công việc, vì vậy chuyển giọng nói: "Chủ nhân, nếu như ngài chỉ là cần người bồi ngài nói chuyện trời đất, vậy chỉ cần là giờ làm việc của tôi, tôi đều ở đây chờ ngài trở về, những câu như vừa nãy, kính xin ngài đừng tùy tiện nói lần nữa, sẽ làm cho tôi cảm thấy bị quấy rối.”
Chuyện này nếu truyền tới tai Chính Dân, nhất định lại xảy ra sóng to gió lớn .
Đến bây giờ cô cũng chưa thừa nhận với anh chuyện mình chạy đến làm nữ hầu trong tiệm mỗi lần anh làm việc xong cũng tới tấp chạy tới nơi làm, làm như mình vẫn đợi anh ở đấy , chẳng may bị anh phát hiện, Chính Dân nhất định sẽ rất tức giận, rất tức giận nha .
"Được, em đi làm lúc nào? Nói thời gian cho tôi biết, tôi nhất định tới tiệm đúng lúc để tìm em."
Giang Bích Ba thấy cô không cự tuyệt, vui vẻ lấy laptop ra để chép lại lịch làm việc của cô, mong có thể nhìn thấy cô mọi lúc.
Mặc dù trong trường học cũng có thể nhìn thấy học muội, nhưng chỉ có khi cô mặc quần áo nữ hầu gái dễ thương, thì mới có đủ lực hút với anh ta, nên cần phải gặp cô tại đây thì mới có ý nghĩa.
Thời gian sau đó, Ô Tiêu Tình cố gắng diễn đúng nhân vật nữ hầu, vẫn làm bạn với học trưởng cho đến lúc tan việc.
Năm học mới trường học thay đổi toàn bộ thiết bị và máy vi tính trong phòng máy kể cả thiết bị phụ, sinh viên có thể tới phòng máy sử dụng máy vi tính trường để đánh bài tập, vì thế số sinh viên tăng cao, số lượng sinh viên làm công việc nghiệp vụ cũng tăng lên không ít.
Có thể dễ dàng hướng dẫn thực hiện các trình tự sử dụng máy tính, sử dụng máy in như thế nào,giấy trong máy in để ở đâu? ... Nhưng vấn đề là sinh viên phòng máy vừa làm vừa phải giải quyết vấn đề giúp các bạn học, máy lạnh bật nhiệt độ thấp, tiếng vang của bàn phím khi gõ chữ, tiếng máy in lúc hoạt động, cùng với giọng nói của mọi người khiến cho phòng máy luôn ầm ĩ không có một phút yên bình.
Từ năm thứ hai đại học Kim Chính Dân đã bắt đầu vẫn đảm nhiệm vai trò sinh viên phòng máy, mặc dù không phải khoa tin tức, nhưng anh rất có hứng thú với máy tính, cũng nhờ cơ duyên quen biết một học trưởng khoa tin tức giao vị trí này cho anh nên anh cứ như vậy cho đến nay, dựa vào phòng máy vừa làm việc vừa học giúp anh chống đỡ không ít phí sinh hoạt.
"Học trưởng, ngày mai anh có thể thay ban giúp em không ?" Kim Chính Dân vừa mới giúp bạn học thay mực máy in, lúc ngồi vào chỗ thì nghe thấy thỉnh cầu của học đệ.
"Ngày mai? Cậu nói buổi sáng, buổi chiều hay buổi tối?"
"Buổi tối." Hoàng Gia Toàn chắp tay trước ngực vội vàng khẩn cầu: "Học trưởng, ngày mai ngày sinh nhật 20 tuổi của bạn gái em, ba mẹ cô ấy thuê một gian phòng ăn chuẩn bị mở party, cô ấy nói nếu em dám trễ một giây, về sau cô ấy sẽ không để ý em nữa."
"Mua gian phòng ăn mở party?" Về bạn gái của học đệ này là thiên kim nhà giàu, Kim Chính Dân có nghe qua, bình thường cũng không để ý, không ngờ lại làm ra việc xa hoa như vậy."Thật sự là xa xỉ!"
"Bởi vì cô ấy làm sinh nhật hai mươi tuổi, cho nên có phô trương chút." Hoàng Gia Toàn biểu tình phức tạp, gia thế anh và bạn gái chênh lệch nhiều như vậy, đoạn tình yêu này có thể tiếp tục được hay không?
"Được, cậu đừng lo lắng, tôi giúp cậu thay ban, không thành vấn đề." Tối mai anh cũng không có dự định gì, có chăng cũng chỉ là nói một tiếng với Tiêu Tình, bảo cô không cần chờ anh.
Thấy nét mặt không vui của học đệ, Kim Chính Dân vỗ đầu vai cậu ta: "Hắc, làm sao mà khuân mặt khổ sở vậy? Quà sinh nhật mua chưa?"
"Mua rồi." Hoàng Gia Toàn thấp giọng than thở: "Nhưng tài lực của sinh viên nghèo như vậy thật sự rất lo cô ấy không thích."
"Cậu nghĩ quá nhiều quá rồi! Gia Toàn, chỉ cần cậu có tấm lòng mặc kệ là thứ gì bạn gái cậu đều sẽ vui vẻ nhận lấy ."
"Có thật không?" Nghe anh nói như vậy, Hoàng Gia Toàn thoáng an tâm.
"Đúng rồi, học trưởng, nghe nói gia thế của bạn gái anh và anh cũng khác nhau, anh cảm thấy thời điểm hai người đi chung với nhau có cảm giác chênh lệch nhiều không?”
"Hoàn toàn không." Kim Chính Dân nhớ tới lúc anh và Tiêu Tình quen nhau đến nay không có sinh ra cảm giác tương tự như thế.
"Tính tình của Tiêu Tình tương đối giản dị, tôi chưa từng thấy chúng tôi có
cảm giác chênh lệch nhau."
Về vấn đề này cẩn thận ngẫm lại thì cùng lắm chính là: anh vì dọn ở sát vách nhà cô nên kiêm thêm mấy công việc gia sư để đền bù tiền thuê nhà,
Học đệ hỏi như vậy, anh nhất thời rơi vào suy nghĩ riêng của mình.
Có thể vì bon họ vẫn là sinh viên, vẫn chưa nghĩ đến tương lai sau này, anh cũng không phải là người thích lo xa, cho nên đến bây giờ vẫn không có nghĩ qua chuyện tương lai của hai người. Qua lời Gia Toàn nói chắc là bạn gái cậu ta cũng đã giới thiệu cho người nhà biết! Anh và Tiêu Tình còn chưa có cơ hội nói về người nhà với nhau, nếu như có một ngày muốn giới thiệu gia đình hai bên cho nhau biết thì anh có lộ ra vẻ mặt lo lắng như học đệ này không?
Kim Chính Dân lắc đầu một cái, bật cười, ở đáy lòng phủ nhận nói: coi như anh là một tên tiểu tử nghèo thì thế nào, anh và Tiêu Tình thật lòng yêu nhau, chắc chắn trở ngại này không thể làm khó được bọn họ.
"Học trưởng, có người bên ngoài tìm anh." Nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt ngoài hành lang, Hoàng Gia Toàn nhìn học muội đứng bên ngoài vẫy tay với bọn họ, Kim Chính Dân ngẩn người một lát nên không nhìn thấy học muội gọi, anh khẽ đẩy đẩy cánh tay của học trưởng, muốn anh ấy chú ý bên ngoài một chút.
"Xin lỗi, tôi mới vừa đang suy nghĩ một chuyện nên không nghe thấy lời cậu nói nói."
"Anh nhìn bên ngoài đi học muội đó đứng ở bên kia cũng lúc lâu rồi." Về việc tiểu học muội xinh đẹp to gan muốn theo đuổi học trưởng Chính Dân, hành vi của cô đã truyền khắp nơi, Hoàng Gia Toàn có chút ngạc nhiên muốn hỏi chuyện bát quái giữa học trưởng và cô ta là như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn cố ép lòng hiếu kỳ xuống. Kim Chính Dân cám ơn, đứng dậy đi ra ngoài." Học trưởng Chính Dân anh ăn cơm chưa? Em có làm cơm hộp, em có thể cùng anh đi phòng ăn ăn cơm không?"
Nhìn thấy anh đi ra, Lý Dụ Dụ mỉm cười quơ quơ trong tay xách theo hộp cơm.
Cô dành cả một buổi chiều tốn bao nhiêu công sức làm ra được, người ta nói: muốn bắt được tâm của một người đàn ông, đầu tiên phải nắm lấy dạ dày anh ta. Đối với tài nấu nướng của mình cô vô cùng tự tin, tin rằng chỉ cần học trưởng ăn thì lần sau chắc chắn sẽ yêu cầu làm hộp cơm tình yêu nữa.
"Học muội." Kim Chính Dân phiền não vò tóc, tự hỏi phải uyển chuyển cự tuyệt cô như thế nào mới không làm giảm hòa khí với nhau.
Dù sao bọn họ là học sinh cùng khoa, cơ hội chạm mặt trong trường rất nhiều , nếu như có thể để cho cô thấy không thể có khả năng mà lùi bước, thì bọn họ vẫn là có thể duy trì quan hệ học trưởng, học muội bình thường, như vậy cũng không làm tổn thương đến cô ấy.
Được cô thích, là phúc khí của anh, anh nên cảm ơn con mắt thưởng thức của cô, nhưng bên cạnh anh đã có Tiêu Tình, anh rất thích Tiêu Tình, không có cách nào tiếp nhận tình cảm của người khác, nên dù thế nào cũng phải cự tuyệt cô. Lý Dụ Dụ thấy vẻ mặt anh mang theo ý cự tuyệt, đi gần bên cạnh anh nhẹ nhàng cầm tay của anh, ý vị làm nũng nồng hậu lay động anh.
"Học trưởng, một người ăn cơm thì rất cô đơn, anh đại phát từ bi cùng ăn với em có được hay không? Những thứ này đều là tự em làm, ăn rất ngon đó! Anh ăn thử một chút, nếu thật sự không vừa miệng, anh nói những món anh thích ăn cho, em lần sau em sẽ làm.”
"Học muội." Kim Chính Dân kiêng dè hất tay của cô ra, mặc dù không phải là động tác rất thô bạo, nhưng hất ra tay của cô ra thì chỉ dùng thêm chút sức."Thật xin lỗi, Tiêu Tình ở xã làm chờ tôi, tôi muốn cùng cô ấy đi ăn cơm sau khi tan việc, vì vậy không thể đi với cô, cô đi tìm những bạn học khác cùng ăn đi, tôi tin nhất định sẽ có rất nhiều người sẵn lòng cùng cô ăn cơm chung."
"Em không muốn đi tìm những người khác, em chỉ muốn cùng học trưởng thôi!"
Bị một lần từ chối cũng không sao, cô Lý Dụ Dụ là người đã xác định mục tiêu sau này sẽ dũng cảm tiến tới, nghị lực của cô chắc chắn sẽ không dễ dàng đã bị đánh bại như vậy.
"Học muội, em đừng như vậy, tôi đã có người bên cạnh, dáng vẻ em như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền nhiễu cho tôi."
" Học trưởng Chính Dân, em thật sự kém học tỷ đó sao?"
Lý Dụ Dụ tự tin cô vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, trên bất cứ phương diện nào cũng hơn học tỷ kia gấp mấy lần, với lại "nữ truy nam cách tầng sa"( phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé tờ giấy), cô mang hết tất cả vốn liếng để lấy lòng theo đuổi học trưởng, tại sao học trưởng lại không chịu mắc câu cơ chứ?
"Học muội, điều kiện của em rất tốt, điều này không nói mọi người đều biết, nhưng tình yêu là theo duyên phận , không phải bắt buộc là có được hạnh phúc."
"Học trưởng anh thật sự cảm thấy quen với học tỷ Tiêu Tình hạnh phúc hơn đi cùng em sao?"
"Tôi cũng không dám phán đoán tùy tiện." Kim Chính Dân trêu ghẹo cười nói: "Có lẽ, cùng em ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc hơn mỹ mãn hơn không chừng." Anh nói như vậy chỉ là muốn duy trìlòng tự tin của học muội thôi, không có ý tứ khác, có lẽ, anh có thể hận không gặp nhau sớm nhưng đây chỉ là lí do để bắt cá hai tay thôi.
"Học muội, tôi rất yêu cô ấy, thời điểm đi cùng với cô ấy tôi cảm giác rất tự tại, rất thoải mái, tôi cảm thấy được nói yêu như vậy là đủ rồi, tôi không có tự tin đi bắt cá hai tay, cũng không có tính toán bỏ bạn gái cũ để thay mới." Bộ dáng này của anh đủ rõ ràng đủ hiểu chứ?
Hi vọng học muội có thể hiểu được cự tuyệt của anh, anh không muốn tổn thương tới cô gái đã dũng cảm thể hiện tình yêu, nếu bây giờ anh không nói được, sẽ tạo thành hi vọng với cô vậy thì anh đúng là đáng chết vạn lần rồi.
Học muội Dụ Dụ chỉ là chọn sai đối tượng, nhưng cô có thể dũng cảm nói ra tình yêu của mình cũng là rất cố gắng.
"Em hiểu ý anh." Lúng túng một lúc lâu, Lý Dụ Dụ thở dài thật sâu, muốn trách chỉ trách bọn họ quen biết quá muộn, quả nhiên đàn ông tốt đều đã sớm có người bên cạnh.
Nhưng cô lùi một bước lúc này chỉ là kế hoãn binh. Chỉ cần có thể từng bước một rút ngắn khoảng cách với học trưởng, kéo dài chiến tuyến, kéo dài cố gắng, cô tin chắn chắn vượt qua được chướng ngại.
Chướng ngại này đương nhiên là bạn gái học trưởng Chính Dân.
" Học trưởng Chính Dân, xem ra em đã thông minh lên rồi, anh có thể nể mặt cùng học muội thất ý này ăn một bữa tối chứ?" Cô không nói thất tình mà là nói thất ý, Lý Dụ Dụ làm bộ như lòng chua xót mà cười với anh: " Học trưởng Chính Dân em chỉ là không muốn lãng phí thức ăn mà thôi, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh đó."
"Được rồi!"
Không cưỡng được thỉnh cầu giống như cuối cùng của cô, Kim Chính
Dân đi trở về phòng máy nhờ học đệ khai báo, rồi đi cùng Lý Dụ Dụ tiến về phòng ăn sát vách cùng với cô ăn cơm.
Lúc này anh tuyệt đối không ngờ chính mình một lần đại phát ý tốt, lại truyền tới tai Tiêu Tình, làm anh sau này khổ sở một phen . . . . . .
Last edited: