-
Chương 1
Lui tới hai năm, người bạn trai vốn có lời thề son sắt rằng đời này son sắt chỉ một mình cô, gần đây những hành động bắt đầu có sự thay đổi nhỏ bé . Ở công ty, Lang Du Tình ngồi làm thần thổ địa ở vị trí bên cạnh có cửa sổ, tầm mắt hướng về phía hành lang bên kia có bóng lưng người bạn trai của cô đang nói chuyện cười đùa không biết trời đất gì với một cô gái xinh đẹp.
Kim Chính Dân cũng không hề biết cô ở chỗ này, bởi vì anh đi vào công ty làm việc trước thì bị cô gái kia gọi lại, thế nên hai người tiện thể vừa đi vừa tán gẫu.
Ô Tiêu Tình đã từng gặp qua cô gái kia, cô ấy là nhân viên mới, làm việc tại ở phòng bên cạnh.
Cô ta ăn mặc hết sức mát mẻ, thân nhỏ mặc màu đỏ cận đáng yêu hợp với quần màu trắng cực ngắn, đem lại cho cô ta eo nhỏ nhắn, bộ ngực lớn, cùng với cặp đùi đẹp tuyết trắng thon nhỏ biểu lộ không thiếu sót.
Lúc nói chuyện, mái tóc được buộc cao kiểu đuôi ngựa không ngừng dao động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay kia được trang điểm cẩn thận tạo nên vẻ đẹp hoàn mĩ, toàn bộ điều làm cho người ta có cảm giác tuổi trẻ vô tận, tràn đầy nhiệt tình, vô cùng thu hút ánh mắt người ta. Đồng thời, cô gái kia cũng là học muội của bạn trai cô. Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cô ấy và bạn trai cô cùng một thế giới. Cô gái kia chính là nguyên nhân khiến bạn trai cô gần đầy sinh ra những hành động có sự biến đổi.
Đã không chỉ một lần, cô gái kia chủ động trò chuyện, Ô Tiêu Tình không hiểu rõ về đề tài nói giữa hai người là gì, anh cũng không nói qua với cô. Mặc dù cô rất quan tâm nhưng lại không biết mở miệng hỏi thế nào mới phải.
Bởi vì anh ghét cô gái thích ăn “giấm” .
Nếu như cô chỉ vì nhìn thấy cảnh tượng hai người bọn họ sóng vai nhau nói chuyện mà đã nghi thần nghi quỷ, chạy đi chất vấn anh, anh sẽ tức giận dữ.
Bọn họ chẳng qua là đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm mà thôi, không có gì to tát cả, cô không nên nghĩ chuyện bé xé ra to. Ô Tiêu Tình cố gắng nói như vậy với bản thân mình. Ánh mắt lại chậm chạp không thể tách rời bóng dáng hài hòa của hai người khi họ sóng vai đứng chung một chỗ kia. Đáy lòng cô có cảm giác ê ẩm khiến cô không thoải mái chút nào
Ô Tiêu Chuyện cùng Kim Chính Dân quen nhau ở câu lạc bộ nghiên cứu và luyện tập thư pháp, trải qua nhiều việc trong một năm cùng nhau, tìm hiểu nhau. Năm thứ hai đại học, vừa mới tựu trường không lâu, Kim Chính Dân đã dẫn cô ra ngoài rồi tỏ tình, vì vậy hai người bắt đầu lui tới.
Sau khi có được tình yêu ngọt ngào, cuộc sống đại học của Ô Tiêu Tình đột nhiên trở nên bận rộn, một mặt làm khá nhiều bài tập để tiến vào nghiên cứu lĩnh vực của bài chuyên ngành, hơn nữa cô còn tham gia hoạt động của Đoàn trường và tình yêu cùng với các môn học bước vào giai đoạn nghiên cứu và luyện tập các lĩnh vực thuộc bài chuyên ngành, cộng thêm các hoạt động đoàn thể xã hội, và tình yêu. Vào năm thứ ba đại học, những môn học bắt buộc đã phân chia toàn bộ số thời gian mà cô có, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng phong phú. Đại nhị, ĐH năm 3 này đoạn siêu cấp tinh hoa thời gian cảm giác nháy mắt liền qua đi, đương cái này nóng bức Hạ Thiên sau khi chấm dứt, kế tiếp bắt đầu cái này năm học mới liền là nàng tại đây trường học sau cùng một năm.
Cảm giác thời gian vô cùng tinh túy của đại học năm thứ hai, năm thứ ba qua đi trong nháy mắt, sau khi cái nóng của mùa hạ kết thúc, năm học mới kế tiếp bắt đầu, đây cũng chính là năm học cuối cùng của cô ở trường.
Năm thứ tư, chương trình học sắp xếp tương đối rời rạc, ngoài đi làm thêm cùng Kim Chính Dân, Ô Tiêu Tình không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Bởi vì quan hệ hứng thú, hơn phân nửa thời gian của cô là đợi trong câu lạc bộ, hoặc chuyên tâm ngồi ở một bên luyện tập thư pháp, hoặc cùng một số người đồng nghiệp nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm với một số đồng nghiệp, hoặc luôn là ở phòng máy tính vừa làm vừa học cùng Kim Chính Dân cho đến khi công việc kết thúc thì hai người cùng nhau rời khỏi trường học.
Nếu hỏi tình cảm giữa cô và Kim Chính Dân thì nó vẫn luôn bình bình ổn ổn, chưa từng phát sinh chuyện sóng to gió lớn gì, bình thường hai người cũng rất ít khi gây gổ tóm lại lúc ở chung coi như là vô cùng hòa hợp, làm sao đột nhiên có thể sẽ xuất hiện bóng dáng nguy cơ tiềm ẩn đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, rồi Tiêu Tình chỉ có thể đổ lỗi tiểu học muội chủ động cuốn lấy bạn trai của cô
“Rốt cuộc……….đang nói những chuyện gì đây?”
Ô Tiêu Tình tựa người vào khung cửa sổ , tự nói lẩm bẩm, không ngờ lại nghe được người bên cạnh đáp lại.
“Ồ… Cái cô tiểu học muội xinh đẹp kia giống như rất vừa ý bạn trai em, Tiêu Tình, em phải cận thận một chút!”
“Thật không?” Người nói chuyện về Kim Chính Dân là học trưởng Lâm Hiếu Kiệt nhưng vì thi nghiên cứu nên kỹ thuật bị chậm mất một năm, đồng thời cũng là tiền bối lâu năm trong Câu lạc bộ Thư Pháp của bọn họ.
“Gần đây có không ít tin đồn được truyền đi, cô học muội gì đó giống như công khai rằng cô ta quyết tâm theo đuổi Chính Dân, mặc kệ bây giờ bên cạnh cậu ta có bạn gái hay không cũng không sao cả”.Tuyên bố chỉ cần cướp bạn trai của người khác là được rồi.
“Đúng vậy……”
Cô sững sờ nhìn bóng lưng tiểu học muội xinh đẹp đang đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm với bạn trai cô kia. Bởi vì giờ phút này không thấy được biểu lộ của anh, Ô Tiêu Tình rất khó suy đoán được tâm tình của anh bây giờ.Nói vậy anh hẳn là rất thoải mái đúng không? Dù sao cũng là bị cô gái xinh đẹp như vậy theo đuổi, anh chắc phải thích như dội gió xuân, vô cùng thỏa mãn với đúng.
“Phản ứng của em thật tỉnh táo!” Lâm Hiếu Kiệt có chút không dám tin, nhìn cô chằm chằm. “Tiêu Tình, có người muốn giành bạn trai em kìa! Chẳng lẽ em không có chút lo lắng nào sao?”
“Lo lắng sẽ có ích ạ?” Ô Tiêu Tình quay đầu nhìn học trưởng một cách sâu kín.
Hình như chuyện như thế này không phải lo lắng một mình là có thể sắp xếp ứng đối. Dù sao, tình cảm là sự rung động lẫn nhau, là vấn đề giữa hai người . Nếu Chính Dân cô bé khác hấp dẫn, đối mặt với người yêu thay lòng đổi dạ, dù cô có cưỡng cầu thế nào cũng vô dụng. “Vẫn vẫn khá lo lắng chứ?”. Thấy ánh mắt cô lại nhìn hay về phía mặt học muội nhỏ đang xảo tiếu thiến hề* cách đó không xa
ý chỉ nụ cười khéo léo, khóe miệng cười có duyên của mĩ nhân
Nữ sinh nhỏ tuổi bây giờ người sau chủ động hơn người trước, khi muốn thứ gì đó thì tiến lên cướp lấy không chút khách sáo. Cô bé dịu dàng hiền thục như Tiêu Tình rất dễ bị thiệt thòi.Điều bất ngờ nhất là anh tốt bụng nhắc nhở cô vậy mà cô lại có dáng vẻ không sao cả?
“Ít nhất có thể nghĩ một cách đề phòng thử xem……”
Là quá tự tin hay là quá thiếu tự tin? Nhìn khuôn mặt nghiêng không biểu cảm gì của cô, Lâm Hiếu Kiệt hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc là cô thuộc về loại người trước hay loại người sau?
“Vâng, cảm ơn học trưởng đã quan tâm”
Tuy Ô Tiêu Tình lên tiếng trả lời, cũng gật đầu một cái, nhưng quả thật trong lòng hoàn toàn không có bất kỳ ý tưởng gì.
Lúc này, trên hành lang, đột nhiên cả hai người kia cùng xoay đầu lại, nhìn về phía câu lạc bộ. Vì vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạn trai nên Ô Tiêu Tình giật bắn mình.
Rõ ràng là bạn trai cô đang nói chuyện phiếm với một cô gái khác nhưng đột nhiên bị phát hiện mình đang nhìn chằm chằm bọn họ lại khiến cho cô sinh ra cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Ô Tiêu TÌnh ngay lập tức cúi đầu tránh đi ánh mắt đó,nhưng cô biết Chính Dân đã phát hiện ra vừa rồi côi vẫn nhìn lén bọn họ rồi.
Lúc này, trên hành lang, đột nhiên cả hai người họ cùng nhau xoay đầu lại, nhìn về phía câu lạc bộ. Vì vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạn trai, Ô Tiêu Tình giật bắn mình.
Rõ ràng là bạn trai cô đang nói chuyện phiếm cùng một cô gái khác nhưng đột nhiên bị phát hiện mình đang nhìn chằm chằm bọn họ, lại khiến cho cô sinh ra cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Ô Tiêu TÌnh ngay lập tức cúi đầu, tránh đi ánh mắt đó, nhưng cô biết Chính Dân đã phát hiện ra cô vừa mới nhìn lén bọn họ rồi.
Nghe thấy âm thanh bọn họ cùng đi vào câu lạc bộ, dường như tay cô đột nhiên có cảm giác phát run, nên Ô Tiêu Tình buông bút lông đang nắm trong tay xuống.
Luyện tập viết thư pháp luôn làm cho tâm trạng của cô trở nên ổn định, nhưng hôm nay lại đụng phải tình trạng như vậy……….
Ai! Sớm biết mọi chuyện trở nên như vậy, cô không nên làm ở câu lạc bộ mới đúng.
“Học tỷ, thì ra là chị ở nơi này!”
Bất ngờ tiểu học muội đó mở miệng chào hỏi trước, Ô Tiêu Tình kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nụ cười tươi trên mặt tiểu học muội khiến bản thân cô có chút không quen.
“Em có thể mượn học trưởng một buổi tối có được không ạ?” Lý Thiên Thiên cười ngọt ngào, khoác cánh tay Kim Chính Dân, đầu tựa vào cánh tay rắc rỏi của học trưởng, trông đáng yêu vô cùng.
“Hả?”
Nhìn tiểu học muội không có chút nóng vội nào, vẫn tự nhiên thể hiện động tác thân mật. Ô Tiểu Tinh ghen tị trừng mắt nhìn bạn trai của mình, nhưng chỉ dám sợ sệt trừng mắt nhìn anh mà thôi, chậm chạp không dám biểu hiệu tất cả tức giận và ghen tuông của mình ra ngoài.
“Hôm nay là ngày sinh nhật của một người chị em của em, chị ấy mời em và anh ấy cùng nhau tham dự buổi tiệc sinh nhật ngoài trời. học trưởng Chính Dân nói, chị phải đồng ý thì anh ấy mới có thể đi. Vậy, cho em mượn học trưởng một buổi tối có được không ạ?”
“Vậy chị cũng muốn đi cùng… có được không?”
Làm gì có ai ngu đần đến mức đồng ý giao bạn trai của mình cho một cô gái nhỏ có tính xâm lược như cô ta chứ? Cho dù học trưởng Hiếu Kiệt không cảnh cáo cô, trực giác của Tiêu Tình mách bảo cô rằng không thể đồng ý “cho mượn” được.
“Không tiện lắm ạ!” Lý Dụ Dụ bất mãn cong môi lên, cô nói muốn mượn học một buổi tối, ý tứ trong đó khó hiểu lắm sao?
“Học tỉ, mấy người chúng em muốn bồi dưỡng tình cảm thôi, cùng đi đều là những người quen biết nhau trong trường, nếu có người không quen ở đó, không khí sẽ trở nên rất lúng túng.”
“Nói nhảm, chỉ là tụ tập bạn bè thôi mà, mang theo bạn tham gia là chuyện rất bình thường.” Từ sau đám người bọn họ, nãy giờ Lâm Hiếu Kiệt không nói gì chỉ ngồi một bên lật xem báo đột nhiên lên tiếng, “Chẳng lẽ bởi vì không phải cùng khóa, mấy người không muốn thừa nhận bạn gái của học trưởng sao?”
Học trưởng Hiếu Kiệt vừa mới kết thức một mối tình tay ba khổ sở. Cô gái kia đã bắt cá hai tay, học trưởng và người bạn thân nhất. Vì thời gian làm quen dài với cả hai người con trai nên giống như không dễ dàng buông tay một người nào. Nhưng cuối cùng, cô ấy bỏ rơi học trưởng Hiếu Kiệt, chọn người bạn thân kia làm người cùng cô trải qua những gì trong cuộc sống. Vì thế, vào ngày học trưởng tốt nghiệp, cô và người kia cùng một chỗ rời khỏi thành phố này.
Cho nên gần đây, chỉ cần nhắc tới vấn đề về phương diện tình cảm, học trưởng Hiếu Kiệt sẽ trở nên nghiêm trọng khác thường. Bình thường trước mặt các học đệ và tiểu muội luôn ôn hòa vậy mà hiện tại, cả khuôn mặt cứng nhắc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thật ra Lý Dụ Dụ rất muốn thể hiện ra dáng vẻ ăn vạ vô lý giống như bình thường, cong môi lên thật cao, dù cô ta mới học năm nhất nhưng cũng từng nghe nói qua sự việc bắt cá hai tay vô cùng thê thảm đó có liên quan đến vị học trưởng kia. Cô ta nhận ra anh vì không có chút khách khí nào khi nói chuyện với cô. Tạm thời nuốt sự yếu đuối kia, vì không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với anh, cô ta quay đầu lại, tiếp tục quấn lấy học trưởng Chính Dân, nhỏ giọng nói chuyện
Vì Kim Chính Dân mới chính là mục tiêu của cô ta, thay vì lãng phí thời gian vào những người không liên quan, cô ta lại nguyện ý tốn thêm chút tâm tư trên người anh.
“Học trưởng, chẳng phải anh vừa mới đồng ý với em, anh nói rằng anh nhất định sẽ tham gia sinh nhật ngoài trời của chị ấy với em sao, anh không được đổi ý đâu đó!”. Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của học trưởng Chính Dân. Nam sinh nhất định sẽ không chịu được loại mờ ám này, Lý Dụ Dụ tin tưởng với sự đáng yêu vừa nhu mì của mình, cuối cùng cô nhất định sẽ có được thứ cô muốn.
"Anh thật sự đã nói như vậy.” Kim Chính Dân cười cười liếc nhìn bạn gái mình một cái, trực giác cho thấy Tiêu Chuyện đang ghen, nếu không vì sao từ nãy đến giờ, cô vẫn luôn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh? “Nhưng điều kiện tiên quyết là nếu như bạn gái anh đồng ý để cho anh đi….”
Mặc dù không biết trước đó có xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi lần sau khi kết thúc vừa học vừa làm, anh luôn đến thẳng câu lạc bộ vì anh biết, chắc chắn Tiêu Tình sẽ ở đó chờ anh.
“Được thôi, cho cô mượn.”
Ô Tiêu Tình nhẹ nhàng lên tiếng, đột ngột xen vào giữa Kim Chính Dân và Tiểu học muội giống như chán ngấy hình ảnh nói chuyện tán tỉnh thân mật ở cùng một chỗ của họ.
“Cái gì?” Lông mày Kim Chinh Dân nâng cao, kinh ngạc nhìn cô.
Ô Tiêu Tình biết cách nói chuyện và thái độ vừa rồi của mình hoàn toàn theo cảm tính, nhưng cô không nhịn được nữa sau nghiêm tục nói ra những lời này với tiểu học muội, gần như cô hối hận ngay lập tức, nhưng vì Chính Dân ngoại trừ kinh ngạc ra cũng không bày tỏ gì nữa, nên có lẽ là rất muốn đi chơi cùng cô ta?
Thật ra cô không phải là loại người da mặt dày, người ta đã nói rõ ràng là không hoan nghênh rồi, còn ầm ĩ không đi không được, nên cô mới như thế nhưng thật ra lại là muốn nhìn phản ứng của Chính Dân, cuối cùng kết quả khiến cô thật thất vọng.
Có phải cô không bằng tiểu học muội vừa trẻ đẹp vừa đáng yêu đó không?
Ngay cả người đứng xem như học trưởng Hiếu Kiệt cũng bất bình thay cho cô, Chính Dân lại không nói gì, vẫn đùa giỡn cô ta, tiếp tục diễn trò một người hỏi một người trả lời với tiểu học muội. Cái gì mà muốn cô đống ý mới được? Căn bản là dọa người nha! Từ lúc nào mà cô lại có quyền lợi lớn như vậy?
Chẳng lẽ……… Anh cố ý làm như vậy là để kích thích cô?
Chính Dân đã không còn muốn ở một chỗ cùng cô nữa sao?
Một khi bắt đầu có loại suy nghĩ bất an này, các loại phỏng đoán kỳ quái liên tiếp hiện lên, khiến cho sắc mặt Ô Tiêu Tình tái xanh, đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Đứng lên, cũng không quan tâm đến những dụng cụ luyện tập này cần phải thu dọn cẩn thận mới được, Ô Tiêu Tình cảm giác bản thân không thể tiếp tục đợi trong không gian này nữa, đứng ở cửa thì có vẻ làm hai người kia chướng mắt, cô lắc mình đi ra ngoài.
Kim Chính Dân thấy thế liền vội vàng vươn tay, kịp thời kéo cánh tay của cô, nhưng ngay lúc đó bị cô hất ra. “Tiêu Tinh, tại sao em lại muốn như vậy? Anh………..” Thật ra thì có đi sinh nhật ngoài trời của học tỉ đó hay không không quan trọng, quan trọng là anh không thể bỏ cô ở chỗ này đợi một mình, hơn nữa thái độ rắp tâm bất lương của Dụ Dụ quá mức rõ ràng, khiến cho anh có cảm giác mình nên tỏ ra một chút thái độ đối với cô ta mới được. Vì vậy, anh mới đặc biệt nói với cô ta rằng nhất định phải có sự đồng ý của bạn gái thì anh mới đi được, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tuy anh thật sự khiến Tiêu Tình ăn giấm chua một chút nhưng tuyệt đối không bao giờ công khai ý đồ bắt cá hai tay, anh không hề nghĩ đến kết quả này.
“Anh đi chơi vui vẻ, không cần phải lo lắng cho em.”
“Tiêu Tình!”
Nghe qua giống như là anh đã tức giận. Ô Tiêu Tình dứt khoát bước nhanh hơn để nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ.
Vừa buồn đến uất ức còn cảm thấy khó chịu vô cùng, Ô Tiêu Tình thầm nghĩ mình nên rộng rãi, cho người ta mượn anh, đáng lẽ anh phải vui vẻ mà dẫn cô ta nhanh chân rời đi mới đúng chứ, tại sao còn cố gắng giữ cô lại? Hay là muốn cô mất thể diện?
Làm gì có người nào ngu ngốc mà đem bạn trai của mình cho mượn hào phóng như vậy? Khắp thiên hạ chắc chỉ có một mình cô ngốc như cô mới làm như vậy. Thật ra Ô Tiêu Tình hi vọng Kim Chính Dân sẽ đuổi theo cô, ngăn cô lại một lần nữa nhưng cuối cùng hi vọng khiến cho cô thật thất vọng. Rời khỏi câu lạc bộ, cô bước đi từ từ, vậy mà Kim Chính Dân cũng không đuổi theo, xem ra anh đã tiếp nhận ý tốt của cô rồi mang tiểu học muội xinh đẹp kia đi đến dự sinh nhật ngoài trời của chị cô ta!
Hừ! Đúng là loại người vô tình vô nghĩa………
Một mặt, Ô Tiêu Tình tức giận bản thân mình quá thiếu tự tin, một mặt cũng tức giận bạn trai không biết thương yêu cô, giữa hai người đã đến nước này, chắc sẽ sớm đoán trước được chuyện tiếp theo?
Ở trong mắt mọi người, Kim Chính Dân trời sinh tỏa sáng, sự hiện diện của anh như cục nam châm lớn có sức hút cực mạnh, hấp dẫn ánh mắt của người khác. Mặc dù gia cảnh cũng không khá lắm nhưng anh là người thông minh, năng lực học tập tốt, hơn nữa lại hào phóng, cá tính phóng khoáng, đối với bằng hữu xung quanh đều chăm sóc cho nên nhân duyên rất tốt. Nhìn lại bản thân, dáng dấp cũng không tính là tuyệt đẹp, lại thiếu tự tin, luôn là một người kì quái. Đi chung cùng Kim Chính Dân mấy ngày nay, nhiền lần cô gián tiếp hoặc trực tiếp nghe thấy người bên cạnh phê bình, nhạo báng rằng: “Làm sao mà Kim Chính Dân thích cô ta được chứ?”. Từ khi vừa bắt đầu qua lại với nhau đến bây giờ, cô vẫn luôn luôn tự đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc, vì sao Chính Dân lại thích cô?
Dĩ nhiên, cô đã từng hỏi Chính Dân nhiều lần, nhiều đến mức khiến Chính Dân cảm thấy phiền hà nhưng cô vẫn không có cách nào an tâm.Với điều kiện của Chính Dân, anh có thể tìm được cô gái còn tốt hơn cô rất nhiều lần nhưng Chính Dân lại luôn nói là: “Bởi vì cảm thấy em rất đáng yêu, cho nên muốn ở bên cạnh em.”. Câu trả lời cho câu hỏi của cô.
Cô thật sự đáng yêu sao?
Ở trong mắt Chính Dân, cô là một cô gái đáng yêu ư?
Nói cho cùng, cô không hề tự tin với bản thân mình.
Ở trong mắt Chính Dân, cô sẽ luôn luôn đáng yêu như vậy sao?
Nếu có một ngày nào đó, cô đột nhiên không còn đáng yêu nữa thì sao?! Như vậy, đến lúc đó, liệu Chính Dân có rời bỏ cô không?
Sự sợ hãi này vẫn luôn ở trong lòng của Ô Tiêu Tình.
Cô chính là một cô gái khi yêu thường giận dỗi như vậy.
Biết rõ rằng Chính Dân không thích cô suy nghĩ lung tung, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình. Biết rõ rằng mình cần phải tự tin với bản thân một chútnhưng lại để tính cứng nhắc chi phối hàng động của cô, bất luận thế nào cũng không bao giờ hoạt bát được. Nếu cô có thể giống như tiểu học muội đó một chút thì tốt rồi. Trẻ tuổi, nhiệt tình và không che giấu khát vọng của bản thân với vật hay người mình thích, tràn đầy mưu tính mãnh liệt về cuộc sống và tương lai….. Chính Dân sẽ bị cô gái như vậy hấp dẫn cũng là một chuyện rất bình thường.
Là vì cô chưa đủ tốt.
Ô Tiêu Tình biết mình cần phải thay đổi, không chỉ ở tính tình, thái độ của cô mà còn ở những hành động giận dỗi của cô, cần phải tiến hành một cuộc cải tạo lớn, nhưng cô lại không có dũng khí thay đổi bản thân.
Không chỉ không có dũng khí, cô không biết rốt cuộc mình nên thay đổi mình như thế nào mới là tốt
Cứ tiếp tục những lời nói như vậy nữa, Chính Dân nhất định sẽ bị cô ta cướp đi……
Dĩ nhiên, cô đã từng hỏi Chính Dân nhiều lần, nhiều đến mức khiến Chính Dân cảm thấy phiền hà nhưng cô vẫn không có cách nào an tâm.Với điều kiện của Chính Dân, anh có thể tìm được cô gái còn tốt hơn cô rất nhiều lần nhưng Chính Dân lại luôn nói là: “Bởi vì cảm thấy em rất đáng yêu, cho nên muốn ở bên cạnh em.”. Câu trả lời cho câu hỏi của cô.
Cô thật sự đáng yêu sao?
Ở trong mắt Chính Dân, cô là một cô gái đáng yêu ư?
Nói cho cùng, cô không hề tự tin với bản thân mình.
Ở trong mắt Chính Dân, cô sẽ luôn luôn đáng yêu như vậy sao?
Nếu có một ngày nào đó, cô đột nhiên không còn đáng yêu nữa thì sao?! Như vậy, đến lúc đó, liệu Chính Dân có rời bỏ cô không?
Sự sợ hãi này vẫn luôn ở trong lòng của Ô Tiêu Tình.
Cô chính là một cô gái khi yêu thường giận dỗi như vậy.
Biết rõ rằng Chính Dân không thích cô suy nghĩ lung tung, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình. Biết rõ rằng mình cần phải tự tin với bản thân một chútnhưng lại để tính cứng nhắc chi phối hàng động của cô, bất luận thế nào cũng không bao giờ hoạt bát được. Nếu cô có thể giống như tiểu học muội đó một chút thì tốt rồi. Trẻ tuổi, nhiệt tình và không che giấu khát vọng của bản thân với vật hay người mình thích, tràn đầy mưu tính mãnh liệt về cuộc sống và tương lai….. Chính Dân sẽ bị cô gái như vậy hấp dẫn cũng là một chuyện rất bình thường.
Là vì cô chưa đủ tốt.
Ô Tiêu Tình biết mình cần phải thay đổi, không chỉ ở tính tình, thái độ của cô mà còn ở những hành động giận dỗi của cô, cần phải tiến hành một cuộc cải tạo lớn, nhưng cô lại không có dũng khí thay đổi bản thân.
Không chỉ không có dũng khí, cô không biết rốt cuộc mình nên thay đổi mình như thế nào mới là tốt
Cứ tiếp tục những lời nói như vậy nữa, Chính Dân nhất định sẽ bị cô ta cướp đi……
Ngay lập tức, rất nhiều suy nghĩ trái ngược cứ quấn quanh nhau, khiến cho cô càng trở nên bi quan hơn, nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, cảm giác Chính Dân như muốn rời khỏi cô, hốc mắt Ô Tiêu Tình rưng rưng. Bâng quơ đi trên đường, cô phát hiện ra càng lúc cô càng cách xa câu lạc bộ. Đột nhiên, đột nhiên cô vô lực ngồi xổm xuống, nước mắt lập tức tuôn ra như nước vỡ đê.
“Ô……….Chính Dân---….” Tại sao anh không đuổi theo đến đây tìm cô? Biết rõ cô đang hờn giỗi, lại không chịu ở bên an ủi cô. Chẳng lẽ anh tính cùng cô ta đi thật à?
“Em ghét nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với học muội kia…. Chính Dân, em ghen, em đang ghen đó!!!” Tại sao ở trước mặt anh, cô không bao giờ nói ra những lời này chứ? Những chuyện đau khổ, tâm trạng lo lắng, chỉ cần nói thẳng ra trước mặt anh là tốt rồi!
“Cô gái, cô làm sao vậy? Tại sao lại khóc đến đau lòng như vậy?”
Ô Tiêu Tình dường như không nghe thấy những lời nói quan tâm xa lạ này cho đến khi đối phương vỗ nhẹ lên bả vai cô, lúc đó cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
Một cô gái xinh đẹp mặt chiếc váy liền thân màu trắng đang mỉm cười với cô, vẻ mặt quan tâm không lời nào có thể miêu tả được. Lúc này Ô Tiêu Tình mới giật mình, phát hiện ra mình đang ở bên đường khóc thút thít, bộ dáng thì chật vật nên thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
“Cô ổn chứ?”
Không biết tại sao, Tiêu Tình cảm thấy gương mặt tươi cười của đối phương xem ra rất thành thật nhưng ở nơi tràn ngập sự lừa gạt, trộm cướp, ý xấu của những kẻ lừa gạt khiến xã hội vô cùng hỗ loạn nên cô không nên tùy tiện tiếp nhận lòng tốt của người xa lạ. Thế mà nhìn nụ cười của đối phương, cô chỉ biết ngây ngốc để cho người ta đỡ dậy.
Cái nắm tay êm ái truyền đến một cảm giác ấm áp vô cùng, Ô Tiêu Tình vốn ngừng khóc nhưng lại không nhịn được, nước mắt tụ lại nơi khóe mắt.
“Đừng khóc, đôi mắt xinh đẹp như thế không thích hợp để rơi nước mắt” Trần Thụy Thụy mỉm cười, an ủi cô: “Có chuyện gì đau lòng có thể nói cho tôi nghe được không?”
Trần Thụy Thụy vốn không có nào chống cự lại sự đáng yêu của cô gái nhỏ. Mỗi lần đi ở trên đường, cô sẽ không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm vào những cô gái xinh đẹp, thỉnh thoảng còn dõi theo họ, thậm chí còn đến gần bắt chuyện, chăm chú ngắm nhìn và lắng nghe rồi khuyên can, dỗ ngọt hết lời, sau đó dẫn họ đến làm hầu gái cho tiệm cafe của cô.
“Tôi….. ô… ô…..” Mặc dù người an ủi cô không phải là Chính Dân nhưng vì nhận được sự an ủi, cho nên Ô Tiêu Tình liền bật khóc to thành tiếng.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”Trần Thụy Thụy giữ tay cô rồi đưa lên vai cô ấy, sau đó không ngừng vỗ nhẹ vào đầu cô. “Cô và tôi đến tiệm của tôi ngồi một chút, có gì uất ức muốn nói, tôi sẽ ở bên bầu bạn cùng cô.”
Cô gái xinh đẹp chỉ là một người đi đường vô tình bắt gặp lại muốn đưa cô đến tiệm café ngồi một chút. Tiệm đó ở đâu? Ô Tiêu Tình bất ngờ đến ngây ngẩn cả người. Bình thường mà nói, đáng ra cô nên có chút ý thức nghi ngờ mới đúng, ai biết được đối phương sẽ mang cô tới nơi nào? Nhưng vào giờ phút này, tâm hồn Ô Tiêu Tình bất cứ giá nào cũng không muốn có tâm trạng tiêu cực, đàng nào Chính Dân cũng không quan tâm tới cô, cô cứ coi như là bị bắt cóc rồi bán tới nơi nào cũng không sao.
Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm....
Kim Chính Dân cũng không hề biết cô ở chỗ này, bởi vì anh đi vào công ty làm việc trước thì bị cô gái kia gọi lại, thế nên hai người tiện thể vừa đi vừa tán gẫu.
Ô Tiêu Tình đã từng gặp qua cô gái kia, cô ấy là nhân viên mới, làm việc tại ở phòng bên cạnh.
Cô ta ăn mặc hết sức mát mẻ, thân nhỏ mặc màu đỏ cận đáng yêu hợp với quần màu trắng cực ngắn, đem lại cho cô ta eo nhỏ nhắn, bộ ngực lớn, cùng với cặp đùi đẹp tuyết trắng thon nhỏ biểu lộ không thiếu sót.
Lúc nói chuyện, mái tóc được buộc cao kiểu đuôi ngựa không ngừng dao động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay kia được trang điểm cẩn thận tạo nên vẻ đẹp hoàn mĩ, toàn bộ điều làm cho người ta có cảm giác tuổi trẻ vô tận, tràn đầy nhiệt tình, vô cùng thu hút ánh mắt người ta. Đồng thời, cô gái kia cũng là học muội của bạn trai cô. Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cô ấy và bạn trai cô cùng một thế giới. Cô gái kia chính là nguyên nhân khiến bạn trai cô gần đầy sinh ra những hành động có sự biến đổi.
Đã không chỉ một lần, cô gái kia chủ động trò chuyện, Ô Tiêu Tình không hiểu rõ về đề tài nói giữa hai người là gì, anh cũng không nói qua với cô. Mặc dù cô rất quan tâm nhưng lại không biết mở miệng hỏi thế nào mới phải.
Bởi vì anh ghét cô gái thích ăn “giấm” .
Nếu như cô chỉ vì nhìn thấy cảnh tượng hai người bọn họ sóng vai nhau nói chuyện mà đã nghi thần nghi quỷ, chạy đi chất vấn anh, anh sẽ tức giận dữ.
Bọn họ chẳng qua là đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm mà thôi, không có gì to tát cả, cô không nên nghĩ chuyện bé xé ra to. Ô Tiêu Tình cố gắng nói như vậy với bản thân mình. Ánh mắt lại chậm chạp không thể tách rời bóng dáng hài hòa của hai người khi họ sóng vai đứng chung một chỗ kia. Đáy lòng cô có cảm giác ê ẩm khiến cô không thoải mái chút nào
Ô Tiêu Chuyện cùng Kim Chính Dân quen nhau ở câu lạc bộ nghiên cứu và luyện tập thư pháp, trải qua nhiều việc trong một năm cùng nhau, tìm hiểu nhau. Năm thứ hai đại học, vừa mới tựu trường không lâu, Kim Chính Dân đã dẫn cô ra ngoài rồi tỏ tình, vì vậy hai người bắt đầu lui tới.
Sau khi có được tình yêu ngọt ngào, cuộc sống đại học của Ô Tiêu Tình đột nhiên trở nên bận rộn, một mặt làm khá nhiều bài tập để tiến vào nghiên cứu lĩnh vực của bài chuyên ngành, hơn nữa cô còn tham gia hoạt động của Đoàn trường và tình yêu cùng với các môn học bước vào giai đoạn nghiên cứu và luyện tập các lĩnh vực thuộc bài chuyên ngành, cộng thêm các hoạt động đoàn thể xã hội, và tình yêu. Vào năm thứ ba đại học, những môn học bắt buộc đã phân chia toàn bộ số thời gian mà cô có, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng phong phú. Đại nhị, ĐH năm 3 này đoạn siêu cấp tinh hoa thời gian cảm giác nháy mắt liền qua đi, đương cái này nóng bức Hạ Thiên sau khi chấm dứt, kế tiếp bắt đầu cái này năm học mới liền là nàng tại đây trường học sau cùng một năm.
Cảm giác thời gian vô cùng tinh túy của đại học năm thứ hai, năm thứ ba qua đi trong nháy mắt, sau khi cái nóng của mùa hạ kết thúc, năm học mới kế tiếp bắt đầu, đây cũng chính là năm học cuối cùng của cô ở trường.
Năm thứ tư, chương trình học sắp xếp tương đối rời rạc, ngoài đi làm thêm cùng Kim Chính Dân, Ô Tiêu Tình không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Bởi vì quan hệ hứng thú, hơn phân nửa thời gian của cô là đợi trong câu lạc bộ, hoặc chuyên tâm ngồi ở một bên luyện tập thư pháp, hoặc cùng một số người đồng nghiệp nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm với một số đồng nghiệp, hoặc luôn là ở phòng máy tính vừa làm vừa học cùng Kim Chính Dân cho đến khi công việc kết thúc thì hai người cùng nhau rời khỏi trường học.
Nếu hỏi tình cảm giữa cô và Kim Chính Dân thì nó vẫn luôn bình bình ổn ổn, chưa từng phát sinh chuyện sóng to gió lớn gì, bình thường hai người cũng rất ít khi gây gổ tóm lại lúc ở chung coi như là vô cùng hòa hợp, làm sao đột nhiên có thể sẽ xuất hiện bóng dáng nguy cơ tiềm ẩn đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, rồi Tiêu Tình chỉ có thể đổ lỗi tiểu học muội chủ động cuốn lấy bạn trai của cô
“Rốt cuộc……….đang nói những chuyện gì đây?”
Ô Tiêu Tình tựa người vào khung cửa sổ , tự nói lẩm bẩm, không ngờ lại nghe được người bên cạnh đáp lại.
“Ồ… Cái cô tiểu học muội xinh đẹp kia giống như rất vừa ý bạn trai em, Tiêu Tình, em phải cận thận một chút!”
“Thật không?” Người nói chuyện về Kim Chính Dân là học trưởng Lâm Hiếu Kiệt nhưng vì thi nghiên cứu nên kỹ thuật bị chậm mất một năm, đồng thời cũng là tiền bối lâu năm trong Câu lạc bộ Thư Pháp của bọn họ.
“Gần đây có không ít tin đồn được truyền đi, cô học muội gì đó giống như công khai rằng cô ta quyết tâm theo đuổi Chính Dân, mặc kệ bây giờ bên cạnh cậu ta có bạn gái hay không cũng không sao cả”.Tuyên bố chỉ cần cướp bạn trai của người khác là được rồi.
“Đúng vậy……”
Cô sững sờ nhìn bóng lưng tiểu học muội xinh đẹp đang đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm với bạn trai cô kia. Bởi vì giờ phút này không thấy được biểu lộ của anh, Ô Tiêu Tình rất khó suy đoán được tâm tình của anh bây giờ.Nói vậy anh hẳn là rất thoải mái đúng không? Dù sao cũng là bị cô gái xinh đẹp như vậy theo đuổi, anh chắc phải thích như dội gió xuân, vô cùng thỏa mãn với đúng.
“Phản ứng của em thật tỉnh táo!” Lâm Hiếu Kiệt có chút không dám tin, nhìn cô chằm chằm. “Tiêu Tình, có người muốn giành bạn trai em kìa! Chẳng lẽ em không có chút lo lắng nào sao?”
“Lo lắng sẽ có ích ạ?” Ô Tiêu Tình quay đầu nhìn học trưởng một cách sâu kín.
Hình như chuyện như thế này không phải lo lắng một mình là có thể sắp xếp ứng đối. Dù sao, tình cảm là sự rung động lẫn nhau, là vấn đề giữa hai người . Nếu Chính Dân cô bé khác hấp dẫn, đối mặt với người yêu thay lòng đổi dạ, dù cô có cưỡng cầu thế nào cũng vô dụng. “Vẫn vẫn khá lo lắng chứ?”. Thấy ánh mắt cô lại nhìn hay về phía mặt học muội nhỏ đang xảo tiếu thiến hề* cách đó không xa
Nữ sinh nhỏ tuổi bây giờ người sau chủ động hơn người trước, khi muốn thứ gì đó thì tiến lên cướp lấy không chút khách sáo. Cô bé dịu dàng hiền thục như Tiêu Tình rất dễ bị thiệt thòi.Điều bất ngờ nhất là anh tốt bụng nhắc nhở cô vậy mà cô lại có dáng vẻ không sao cả?
“Ít nhất có thể nghĩ một cách đề phòng thử xem……”
Là quá tự tin hay là quá thiếu tự tin? Nhìn khuôn mặt nghiêng không biểu cảm gì của cô, Lâm Hiếu Kiệt hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc là cô thuộc về loại người trước hay loại người sau?
“Vâng, cảm ơn học trưởng đã quan tâm”
Tuy Ô Tiêu Tình lên tiếng trả lời, cũng gật đầu một cái, nhưng quả thật trong lòng hoàn toàn không có bất kỳ ý tưởng gì.
Lúc này, trên hành lang, đột nhiên cả hai người kia cùng xoay đầu lại, nhìn về phía câu lạc bộ. Vì vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạn trai nên Ô Tiêu Tình giật bắn mình.
Rõ ràng là bạn trai cô đang nói chuyện phiếm với một cô gái khác nhưng đột nhiên bị phát hiện mình đang nhìn chằm chằm bọn họ lại khiến cho cô sinh ra cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Ô Tiêu TÌnh ngay lập tức cúi đầu tránh đi ánh mắt đó,nhưng cô biết Chính Dân đã phát hiện ra vừa rồi côi vẫn nhìn lén bọn họ rồi.
Lúc này, trên hành lang, đột nhiên cả hai người họ cùng nhau xoay đầu lại, nhìn về phía câu lạc bộ. Vì vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạn trai, Ô Tiêu Tình giật bắn mình.
Rõ ràng là bạn trai cô đang nói chuyện phiếm cùng một cô gái khác nhưng đột nhiên bị phát hiện mình đang nhìn chằm chằm bọn họ, lại khiến cho cô sinh ra cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Ô Tiêu TÌnh ngay lập tức cúi đầu, tránh đi ánh mắt đó, nhưng cô biết Chính Dân đã phát hiện ra cô vừa mới nhìn lén bọn họ rồi.
Nghe thấy âm thanh bọn họ cùng đi vào câu lạc bộ, dường như tay cô đột nhiên có cảm giác phát run, nên Ô Tiêu Tình buông bút lông đang nắm trong tay xuống.
Luyện tập viết thư pháp luôn làm cho tâm trạng của cô trở nên ổn định, nhưng hôm nay lại đụng phải tình trạng như vậy……….
Ai! Sớm biết mọi chuyện trở nên như vậy, cô không nên làm ở câu lạc bộ mới đúng.
“Học tỷ, thì ra là chị ở nơi này!”
Bất ngờ tiểu học muội đó mở miệng chào hỏi trước, Ô Tiêu Tình kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nụ cười tươi trên mặt tiểu học muội khiến bản thân cô có chút không quen.
“Em có thể mượn học trưởng một buổi tối có được không ạ?” Lý Thiên Thiên cười ngọt ngào, khoác cánh tay Kim Chính Dân, đầu tựa vào cánh tay rắc rỏi của học trưởng, trông đáng yêu vô cùng.
“Hả?”
Nhìn tiểu học muội không có chút nóng vội nào, vẫn tự nhiên thể hiện động tác thân mật. Ô Tiểu Tinh ghen tị trừng mắt nhìn bạn trai của mình, nhưng chỉ dám sợ sệt trừng mắt nhìn anh mà thôi, chậm chạp không dám biểu hiệu tất cả tức giận và ghen tuông của mình ra ngoài.
“Hôm nay là ngày sinh nhật của một người chị em của em, chị ấy mời em và anh ấy cùng nhau tham dự buổi tiệc sinh nhật ngoài trời. học trưởng Chính Dân nói, chị phải đồng ý thì anh ấy mới có thể đi. Vậy, cho em mượn học trưởng một buổi tối có được không ạ?”
“Vậy chị cũng muốn đi cùng… có được không?”
Làm gì có ai ngu đần đến mức đồng ý giao bạn trai của mình cho một cô gái nhỏ có tính xâm lược như cô ta chứ? Cho dù học trưởng Hiếu Kiệt không cảnh cáo cô, trực giác của Tiêu Tình mách bảo cô rằng không thể đồng ý “cho mượn” được.
“Không tiện lắm ạ!” Lý Dụ Dụ bất mãn cong môi lên, cô nói muốn mượn học một buổi tối, ý tứ trong đó khó hiểu lắm sao?
“Học tỉ, mấy người chúng em muốn bồi dưỡng tình cảm thôi, cùng đi đều là những người quen biết nhau trong trường, nếu có người không quen ở đó, không khí sẽ trở nên rất lúng túng.”
“Nói nhảm, chỉ là tụ tập bạn bè thôi mà, mang theo bạn tham gia là chuyện rất bình thường.” Từ sau đám người bọn họ, nãy giờ Lâm Hiếu Kiệt không nói gì chỉ ngồi một bên lật xem báo đột nhiên lên tiếng, “Chẳng lẽ bởi vì không phải cùng khóa, mấy người không muốn thừa nhận bạn gái của học trưởng sao?”
Học trưởng Hiếu Kiệt vừa mới kết thức một mối tình tay ba khổ sở. Cô gái kia đã bắt cá hai tay, học trưởng và người bạn thân nhất. Vì thời gian làm quen dài với cả hai người con trai nên giống như không dễ dàng buông tay một người nào. Nhưng cuối cùng, cô ấy bỏ rơi học trưởng Hiếu Kiệt, chọn người bạn thân kia làm người cùng cô trải qua những gì trong cuộc sống. Vì thế, vào ngày học trưởng tốt nghiệp, cô và người kia cùng một chỗ rời khỏi thành phố này.
Cho nên gần đây, chỉ cần nhắc tới vấn đề về phương diện tình cảm, học trưởng Hiếu Kiệt sẽ trở nên nghiêm trọng khác thường. Bình thường trước mặt các học đệ và tiểu muội luôn ôn hòa vậy mà hiện tại, cả khuôn mặt cứng nhắc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thật ra Lý Dụ Dụ rất muốn thể hiện ra dáng vẻ ăn vạ vô lý giống như bình thường, cong môi lên thật cao, dù cô ta mới học năm nhất nhưng cũng từng nghe nói qua sự việc bắt cá hai tay vô cùng thê thảm đó có liên quan đến vị học trưởng kia. Cô ta nhận ra anh vì không có chút khách khí nào khi nói chuyện với cô. Tạm thời nuốt sự yếu đuối kia, vì không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với anh, cô ta quay đầu lại, tiếp tục quấn lấy học trưởng Chính Dân, nhỏ giọng nói chuyện
Vì Kim Chính Dân mới chính là mục tiêu của cô ta, thay vì lãng phí thời gian vào những người không liên quan, cô ta lại nguyện ý tốn thêm chút tâm tư trên người anh.
“Học trưởng, chẳng phải anh vừa mới đồng ý với em, anh nói rằng anh nhất định sẽ tham gia sinh nhật ngoài trời của chị ấy với em sao, anh không được đổi ý đâu đó!”. Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của học trưởng Chính Dân. Nam sinh nhất định sẽ không chịu được loại mờ ám này, Lý Dụ Dụ tin tưởng với sự đáng yêu vừa nhu mì của mình, cuối cùng cô nhất định sẽ có được thứ cô muốn.
"Anh thật sự đã nói như vậy.” Kim Chính Dân cười cười liếc nhìn bạn gái mình một cái, trực giác cho thấy Tiêu Chuyện đang ghen, nếu không vì sao từ nãy đến giờ, cô vẫn luôn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh? “Nhưng điều kiện tiên quyết là nếu như bạn gái anh đồng ý để cho anh đi….”
Mặc dù không biết trước đó có xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi lần sau khi kết thúc vừa học vừa làm, anh luôn đến thẳng câu lạc bộ vì anh biết, chắc chắn Tiêu Tình sẽ ở đó chờ anh.
“Được thôi, cho cô mượn.”
Ô Tiêu Tình nhẹ nhàng lên tiếng, đột ngột xen vào giữa Kim Chính Dân và Tiểu học muội giống như chán ngấy hình ảnh nói chuyện tán tỉnh thân mật ở cùng một chỗ của họ.
“Cái gì?” Lông mày Kim Chinh Dân nâng cao, kinh ngạc nhìn cô.
Ô Tiêu Tình biết cách nói chuyện và thái độ vừa rồi của mình hoàn toàn theo cảm tính, nhưng cô không nhịn được nữa sau nghiêm tục nói ra những lời này với tiểu học muội, gần như cô hối hận ngay lập tức, nhưng vì Chính Dân ngoại trừ kinh ngạc ra cũng không bày tỏ gì nữa, nên có lẽ là rất muốn đi chơi cùng cô ta?
Thật ra cô không phải là loại người da mặt dày, người ta đã nói rõ ràng là không hoan nghênh rồi, còn ầm ĩ không đi không được, nên cô mới như thế nhưng thật ra lại là muốn nhìn phản ứng của Chính Dân, cuối cùng kết quả khiến cô thật thất vọng.
Có phải cô không bằng tiểu học muội vừa trẻ đẹp vừa đáng yêu đó không?
Ngay cả người đứng xem như học trưởng Hiếu Kiệt cũng bất bình thay cho cô, Chính Dân lại không nói gì, vẫn đùa giỡn cô ta, tiếp tục diễn trò một người hỏi một người trả lời với tiểu học muội. Cái gì mà muốn cô đống ý mới được? Căn bản là dọa người nha! Từ lúc nào mà cô lại có quyền lợi lớn như vậy?
Chẳng lẽ……… Anh cố ý làm như vậy là để kích thích cô?
Chính Dân đã không còn muốn ở một chỗ cùng cô nữa sao?
Một khi bắt đầu có loại suy nghĩ bất an này, các loại phỏng đoán kỳ quái liên tiếp hiện lên, khiến cho sắc mặt Ô Tiêu Tình tái xanh, đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Đứng lên, cũng không quan tâm đến những dụng cụ luyện tập này cần phải thu dọn cẩn thận mới được, Ô Tiêu Tình cảm giác bản thân không thể tiếp tục đợi trong không gian này nữa, đứng ở cửa thì có vẻ làm hai người kia chướng mắt, cô lắc mình đi ra ngoài.
Kim Chính Dân thấy thế liền vội vàng vươn tay, kịp thời kéo cánh tay của cô, nhưng ngay lúc đó bị cô hất ra. “Tiêu Tinh, tại sao em lại muốn như vậy? Anh………..” Thật ra thì có đi sinh nhật ngoài trời của học tỉ đó hay không không quan trọng, quan trọng là anh không thể bỏ cô ở chỗ này đợi một mình, hơn nữa thái độ rắp tâm bất lương của Dụ Dụ quá mức rõ ràng, khiến cho anh có cảm giác mình nên tỏ ra một chút thái độ đối với cô ta mới được. Vì vậy, anh mới đặc biệt nói với cô ta rằng nhất định phải có sự đồng ý của bạn gái thì anh mới đi được, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tuy anh thật sự khiến Tiêu Tình ăn giấm chua một chút nhưng tuyệt đối không bao giờ công khai ý đồ bắt cá hai tay, anh không hề nghĩ đến kết quả này.
“Anh đi chơi vui vẻ, không cần phải lo lắng cho em.”
“Tiêu Tình!”
Nghe qua giống như là anh đã tức giận. Ô Tiêu Tình dứt khoát bước nhanh hơn để nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ.
Vừa buồn đến uất ức còn cảm thấy khó chịu vô cùng, Ô Tiêu Tình thầm nghĩ mình nên rộng rãi, cho người ta mượn anh, đáng lẽ anh phải vui vẻ mà dẫn cô ta nhanh chân rời đi mới đúng chứ, tại sao còn cố gắng giữ cô lại? Hay là muốn cô mất thể diện?
Làm gì có người nào ngu ngốc mà đem bạn trai của mình cho mượn hào phóng như vậy? Khắp thiên hạ chắc chỉ có một mình cô ngốc như cô mới làm như vậy. Thật ra Ô Tiêu Tình hi vọng Kim Chính Dân sẽ đuổi theo cô, ngăn cô lại một lần nữa nhưng cuối cùng hi vọng khiến cho cô thật thất vọng. Rời khỏi câu lạc bộ, cô bước đi từ từ, vậy mà Kim Chính Dân cũng không đuổi theo, xem ra anh đã tiếp nhận ý tốt của cô rồi mang tiểu học muội xinh đẹp kia đi đến dự sinh nhật ngoài trời của chị cô ta!
Hừ! Đúng là loại người vô tình vô nghĩa………
Một mặt, Ô Tiêu Tình tức giận bản thân mình quá thiếu tự tin, một mặt cũng tức giận bạn trai không biết thương yêu cô, giữa hai người đã đến nước này, chắc sẽ sớm đoán trước được chuyện tiếp theo?
Ở trong mắt mọi người, Kim Chính Dân trời sinh tỏa sáng, sự hiện diện của anh như cục nam châm lớn có sức hút cực mạnh, hấp dẫn ánh mắt của người khác. Mặc dù gia cảnh cũng không khá lắm nhưng anh là người thông minh, năng lực học tập tốt, hơn nữa lại hào phóng, cá tính phóng khoáng, đối với bằng hữu xung quanh đều chăm sóc cho nên nhân duyên rất tốt. Nhìn lại bản thân, dáng dấp cũng không tính là tuyệt đẹp, lại thiếu tự tin, luôn là một người kì quái. Đi chung cùng Kim Chính Dân mấy ngày nay, nhiền lần cô gián tiếp hoặc trực tiếp nghe thấy người bên cạnh phê bình, nhạo báng rằng: “Làm sao mà Kim Chính Dân thích cô ta được chứ?”. Từ khi vừa bắt đầu qua lại với nhau đến bây giờ, cô vẫn luôn luôn tự đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc, vì sao Chính Dân lại thích cô?
Dĩ nhiên, cô đã từng hỏi Chính Dân nhiều lần, nhiều đến mức khiến Chính Dân cảm thấy phiền hà nhưng cô vẫn không có cách nào an tâm.Với điều kiện của Chính Dân, anh có thể tìm được cô gái còn tốt hơn cô rất nhiều lần nhưng Chính Dân lại luôn nói là: “Bởi vì cảm thấy em rất đáng yêu, cho nên muốn ở bên cạnh em.”. Câu trả lời cho câu hỏi của cô.
Cô thật sự đáng yêu sao?
Ở trong mắt Chính Dân, cô là một cô gái đáng yêu ư?
Nói cho cùng, cô không hề tự tin với bản thân mình.
Ở trong mắt Chính Dân, cô sẽ luôn luôn đáng yêu như vậy sao?
Nếu có một ngày nào đó, cô đột nhiên không còn đáng yêu nữa thì sao?! Như vậy, đến lúc đó, liệu Chính Dân có rời bỏ cô không?
Sự sợ hãi này vẫn luôn ở trong lòng của Ô Tiêu Tình.
Cô chính là một cô gái khi yêu thường giận dỗi như vậy.
Biết rõ rằng Chính Dân không thích cô suy nghĩ lung tung, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình. Biết rõ rằng mình cần phải tự tin với bản thân một chútnhưng lại để tính cứng nhắc chi phối hàng động của cô, bất luận thế nào cũng không bao giờ hoạt bát được. Nếu cô có thể giống như tiểu học muội đó một chút thì tốt rồi. Trẻ tuổi, nhiệt tình và không che giấu khát vọng của bản thân với vật hay người mình thích, tràn đầy mưu tính mãnh liệt về cuộc sống và tương lai….. Chính Dân sẽ bị cô gái như vậy hấp dẫn cũng là một chuyện rất bình thường.
Là vì cô chưa đủ tốt.
Ô Tiêu Tình biết mình cần phải thay đổi, không chỉ ở tính tình, thái độ của cô mà còn ở những hành động giận dỗi của cô, cần phải tiến hành một cuộc cải tạo lớn, nhưng cô lại không có dũng khí thay đổi bản thân.
Không chỉ không có dũng khí, cô không biết rốt cuộc mình nên thay đổi mình như thế nào mới là tốt
Cứ tiếp tục những lời nói như vậy nữa, Chính Dân nhất định sẽ bị cô ta cướp đi……
Dĩ nhiên, cô đã từng hỏi Chính Dân nhiều lần, nhiều đến mức khiến Chính Dân cảm thấy phiền hà nhưng cô vẫn không có cách nào an tâm.Với điều kiện của Chính Dân, anh có thể tìm được cô gái còn tốt hơn cô rất nhiều lần nhưng Chính Dân lại luôn nói là: “Bởi vì cảm thấy em rất đáng yêu, cho nên muốn ở bên cạnh em.”. Câu trả lời cho câu hỏi của cô.
Cô thật sự đáng yêu sao?
Ở trong mắt Chính Dân, cô là một cô gái đáng yêu ư?
Nói cho cùng, cô không hề tự tin với bản thân mình.
Ở trong mắt Chính Dân, cô sẽ luôn luôn đáng yêu như vậy sao?
Nếu có một ngày nào đó, cô đột nhiên không còn đáng yêu nữa thì sao?! Như vậy, đến lúc đó, liệu Chính Dân có rời bỏ cô không?
Sự sợ hãi này vẫn luôn ở trong lòng của Ô Tiêu Tình.
Cô chính là một cô gái khi yêu thường giận dỗi như vậy.
Biết rõ rằng Chính Dân không thích cô suy nghĩ lung tung, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình. Biết rõ rằng mình cần phải tự tin với bản thân một chútnhưng lại để tính cứng nhắc chi phối hàng động của cô, bất luận thế nào cũng không bao giờ hoạt bát được. Nếu cô có thể giống như tiểu học muội đó một chút thì tốt rồi. Trẻ tuổi, nhiệt tình và không che giấu khát vọng của bản thân với vật hay người mình thích, tràn đầy mưu tính mãnh liệt về cuộc sống và tương lai….. Chính Dân sẽ bị cô gái như vậy hấp dẫn cũng là một chuyện rất bình thường.
Là vì cô chưa đủ tốt.
Ô Tiêu Tình biết mình cần phải thay đổi, không chỉ ở tính tình, thái độ của cô mà còn ở những hành động giận dỗi của cô, cần phải tiến hành một cuộc cải tạo lớn, nhưng cô lại không có dũng khí thay đổi bản thân.
Không chỉ không có dũng khí, cô không biết rốt cuộc mình nên thay đổi mình như thế nào mới là tốt
Cứ tiếp tục những lời nói như vậy nữa, Chính Dân nhất định sẽ bị cô ta cướp đi……
Ngay lập tức, rất nhiều suy nghĩ trái ngược cứ quấn quanh nhau, khiến cho cô càng trở nên bi quan hơn, nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, cảm giác Chính Dân như muốn rời khỏi cô, hốc mắt Ô Tiêu Tình rưng rưng. Bâng quơ đi trên đường, cô phát hiện ra càng lúc cô càng cách xa câu lạc bộ. Đột nhiên, đột nhiên cô vô lực ngồi xổm xuống, nước mắt lập tức tuôn ra như nước vỡ đê.
“Ô……….Chính Dân---….” Tại sao anh không đuổi theo đến đây tìm cô? Biết rõ cô đang hờn giỗi, lại không chịu ở bên an ủi cô. Chẳng lẽ anh tính cùng cô ta đi thật à?
“Em ghét nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với học muội kia…. Chính Dân, em ghen, em đang ghen đó!!!” Tại sao ở trước mặt anh, cô không bao giờ nói ra những lời này chứ? Những chuyện đau khổ, tâm trạng lo lắng, chỉ cần nói thẳng ra trước mặt anh là tốt rồi!
“Cô gái, cô làm sao vậy? Tại sao lại khóc đến đau lòng như vậy?”
Ô Tiêu Tình dường như không nghe thấy những lời nói quan tâm xa lạ này cho đến khi đối phương vỗ nhẹ lên bả vai cô, lúc đó cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
Một cô gái xinh đẹp mặt chiếc váy liền thân màu trắng đang mỉm cười với cô, vẻ mặt quan tâm không lời nào có thể miêu tả được. Lúc này Ô Tiêu Tình mới giật mình, phát hiện ra mình đang ở bên đường khóc thút thít, bộ dáng thì chật vật nên thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
“Cô ổn chứ?”
Không biết tại sao, Tiêu Tình cảm thấy gương mặt tươi cười của đối phương xem ra rất thành thật nhưng ở nơi tràn ngập sự lừa gạt, trộm cướp, ý xấu của những kẻ lừa gạt khiến xã hội vô cùng hỗ loạn nên cô không nên tùy tiện tiếp nhận lòng tốt của người xa lạ. Thế mà nhìn nụ cười của đối phương, cô chỉ biết ngây ngốc để cho người ta đỡ dậy.
Cái nắm tay êm ái truyền đến một cảm giác ấm áp vô cùng, Ô Tiêu Tình vốn ngừng khóc nhưng lại không nhịn được, nước mắt tụ lại nơi khóe mắt.
“Đừng khóc, đôi mắt xinh đẹp như thế không thích hợp để rơi nước mắt” Trần Thụy Thụy mỉm cười, an ủi cô: “Có chuyện gì đau lòng có thể nói cho tôi nghe được không?”
Trần Thụy Thụy vốn không có nào chống cự lại sự đáng yêu của cô gái nhỏ. Mỗi lần đi ở trên đường, cô sẽ không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm vào những cô gái xinh đẹp, thỉnh thoảng còn dõi theo họ, thậm chí còn đến gần bắt chuyện, chăm chú ngắm nhìn và lắng nghe rồi khuyên can, dỗ ngọt hết lời, sau đó dẫn họ đến làm hầu gái cho tiệm cafe của cô.
“Tôi….. ô… ô…..” Mặc dù người an ủi cô không phải là Chính Dân nhưng vì nhận được sự an ủi, cho nên Ô Tiêu Tình liền bật khóc to thành tiếng.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”Trần Thụy Thụy giữ tay cô rồi đưa lên vai cô ấy, sau đó không ngừng vỗ nhẹ vào đầu cô. “Cô và tôi đến tiệm của tôi ngồi một chút, có gì uất ức muốn nói, tôi sẽ ở bên bầu bạn cùng cô.”
Cô gái xinh đẹp chỉ là một người đi đường vô tình bắt gặp lại muốn đưa cô đến tiệm café ngồi một chút. Tiệm đó ở đâu? Ô Tiêu Tình bất ngờ đến ngây ngẩn cả người. Bình thường mà nói, đáng ra cô nên có chút ý thức nghi ngờ mới đúng, ai biết được đối phương sẽ mang cô tới nơi nào? Nhưng vào giờ phút này, tâm hồn Ô Tiêu Tình bất cứ giá nào cũng không muốn có tâm trạng tiêu cực, đàng nào Chính Dân cũng không quan tâm tới cô, cô cứ coi như là bị bắt cóc rồi bán tới nơi nào cũng không sao.
Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm....