Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng - Chương 59: LŨ KHỐN KIẾP! CHỜ NGÀY XUỐNG MỒ ĐI.
-“Chồng sao? Không lý nào?”
-“Vớ vẩn. Cháu gái tôi kết hôn lẽ nào lại không nói với tôi?”
Nghe anh nói bọn người kia không tin vào tai mình mà lẩm bẩm hỏi lại.
-“Tôi lấy ai là chuyện của tôi. Hà cớ gì phải nói cho ông biết?” Hiểu Quân không nhượng bộ mà nói thẳng.
Bọn họ lần này chọc nhầm chỗ rồi. Đúng thật không qua được kiếp nạn này. Liễu Phan mồ hôi túa ra như tắm, bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh tàn khốc trong tương lai mà rụng rời, không còn hồn phách.
Bọn người kia cũng không tránh khỏi lo âu, sợ sệt, từng phút từng giây thuộc hạ anh chưa quay lại là từng phút từng giây trong lòng bọn họ như bị ai thiêu đốt. Nóng ran khó thở.
Cửa sổ không đóng, những cơn gió đông thi nhau lùa vào khiến Hiểu Quân lạnh người, bất ngờ run lên. Nhìn không nỡ Vũ Hàn lập tức cởi chiếc áo vest dáng dài của mình mặc vào cho cô nhưng vẫn không chút gì gọi là cảm xúc.
-“Hàn…em…”
Hiểu Quân nắm lấy tay Vũ Hàn run run.
-“Về nhà nói.”
Anh chỉ đáp lại vỏn vẹn 3 chữ khiến lòng cô đau như cắt. Chuyện hôm trước còn chưa giải thích cặn kẽ lại xảy ra chuyện lớn hôm nay. Thật không thể yên được mà.
-“Âu tổng đã có kết quả.” Trạch Dương chạy vào trên tay cầm theo một tập giấy.
-“Nói đi.”
-“Tôi đã đến đúng chỗ thiếu phu nhân nói, đem mẫu rượu tiến hành kiểm tra ngay và quả nhiên trong rượu có thuốc mê. Một loại thuốc mê dạng nước, cực mạnh hiện nay đã cấm bán trên thị trường.”
Vừa nói Trạch Dương vừa đưa những tờ giấy mới toanh đó cho Vũ Hàn, vừa nghe đến đây tất cả bọn chúng đã tái mặt, vô hồn. Sóng dồn dập. Giai Ân Chuẩn và Kịch Lữ cũng đã vào đến.
-“Thưa Âu tổng hệ thống nước dưới nhà vẫn bình thường không có vấn đề nào hết. Tôi cũng đã gọi đến cho cục cấp thoát nước thành phố. Kể từ 5h sáng hôm nay toàn bộ nhân viên đã được nghỉ.”
-“Âu tổng. Dữ liệu camera đã bị ai đó xóa đi rồi ạ.”
-“Vậy lấy gì để chứng minh chứ? Làm càng.”
Liễu Phi không mảy may nghênh mặt cất giọng, thật không thể nhìn ra được một người bị bệnh tim bẩm sinh lại có thể giữ được bình tĩnh trong tình huống nguy cấp này.
-“Không may cho Liễu thiếu gia rồi.”
Giai Ân Chuẩn nhìn hắn ta cười khẩy một cái rồi mở laptop đưa cho anh xem:
-“Nhưng tôi đã phục hồi thành công. Ngài xem, đúng như lời thiếu phu nhân đã nói. Cô hầu gái này đã đưa thiếu phu nhân lên đây.”
Vũ Hàn quăng laptop sang một bên lập tức tiến đến cho Liễu Phi một cước vào bụng khiến hắn ta lăn nhào trên sàn nhà đau đớn.
-“Âu thiếu, ngài chờ đã.”
Kịch Lữ lên tiếng rồi ngoắc tay ra hiệu cho tên thuộc hạ chờ ngoài cửa, lập tức tiến vào còn dẫn theo một cô gái đang bị trói chặt.
-“Thiếu phu nhân có phải là cô ta?”
Gương mặt lấm la lấm lét có một nốt ruồi trên môi trái không thể nhầm lẫn vào đâu cho được. Hiểu Quân khẽ gật đầu xác nhận.
-“Các người gan lắm. Kịch Lữ, Trạch Dương lục soát căn phòng này, trên người bọn họ cả trong thùng rác trong nhà, ngoài sân không được bỏ sót. Phải tìm cho ra lọ thuốc kia là của tên khốn nào.”
Âu Vũ Hàn gầm gừ quát lớn làm cho tất cả run sợ, cơn giận dữ này không lời nào có thể diễn đạt được.
-“Vợ của Âu Vũ Hàn này mà cũng dám đụng vào. Đồ khốn kiếp các người chán sống rồi.”
Khom người xuống bế Huyết Hiểu Quân lên tay anh vẫn không quên để lại một câu đe dọa:
-“Chờ ngày xuống mồ đi!”
Nói rồi anh cùng cô ra ngoài. Mọi người trong căn phòng lúc này mới nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Thật là buổi tiệc đen tối, đáng nhớ nhất trong quãng đời của bọn họ mà.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
-“Con bé sao vậy?”
Bà Quan thấy Hiểu Quân nằm trên tay anh mà không khỏi lo lắng, bất giác chạy đến hỏi han.
-“Hàn thả em xuống đi!”
Hiểu Quân nắm tay áo của anh khẽ gọi.
-“Không sao. Ba mẹ đi nghỉ trước đi.”
Nói rồi anh bế thẳng cô lên phòng để lại gương mặt ngơ ngác của bà Quan nhìn theo. Định đi lên cùng nhưng ông Quan lắc đầu không đồng ý nên bà đành ở lại.
Vào phòng cũng như lúc trên xe mặt vẫn lãnh đạm không nói không cười cũng không nhìn cô lấy một cái, Vũ Hàn hôm nay là đến cực điểm chịu đựng của anh rồi.
-“Hàn…nghe em giải thích đã.”
Âu Vũ Hàn vẫn tỏ ra như không nghe thấy bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy như tiếng lòng hai người lúc này vậy ồ ạt, không ngơi. Bao nhiêu suy nghĩ, uẩn khúc, khuất mắt cứ không ngừng bủa vây. Ngâm mình trong bồn nước lạnh hơn 1 tiếng đồng hồ cứ nghĩ Hiểu Quân đã ngủ nên Âu Vũ Hàn mới mặc áo choàng tắm bước ra.
Thật ra chính anh là người muốn nói chuyện rõ ràng nhất, muốn vứt bỏ hòn đá nặng trĩu trong lòng mấy hôm nay nhưng anh sợ. Anh sợ nếu đối diện với cô anh sẽ không kìm chế được mà làm tổn thương đến người con gái mà mình yêu thương nhất, người mà anh sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ. Thâm tâm anh không nở, lý trí cũng không thể cho phép.
Tuy nhiên, bước ra ngoài vẫn không hề như anh đã tính toán. Hiểu Quân vẫn ngồi yên trên giường chờ đợi. Cô thầm nghĩ lần này phải hóa giải mọi thứ nếu không hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm sẽ dẫn đến những sai lầm không đáng có. Hậu quả sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát.
-“Âu Vũ Hàn chúng ta nói chuyện một chút.”
-“Vớ vẩn. Cháu gái tôi kết hôn lẽ nào lại không nói với tôi?”
Nghe anh nói bọn người kia không tin vào tai mình mà lẩm bẩm hỏi lại.
-“Tôi lấy ai là chuyện của tôi. Hà cớ gì phải nói cho ông biết?” Hiểu Quân không nhượng bộ mà nói thẳng.
Bọn họ lần này chọc nhầm chỗ rồi. Đúng thật không qua được kiếp nạn này. Liễu Phan mồ hôi túa ra như tắm, bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh tàn khốc trong tương lai mà rụng rời, không còn hồn phách.
Bọn người kia cũng không tránh khỏi lo âu, sợ sệt, từng phút từng giây thuộc hạ anh chưa quay lại là từng phút từng giây trong lòng bọn họ như bị ai thiêu đốt. Nóng ran khó thở.
Cửa sổ không đóng, những cơn gió đông thi nhau lùa vào khiến Hiểu Quân lạnh người, bất ngờ run lên. Nhìn không nỡ Vũ Hàn lập tức cởi chiếc áo vest dáng dài của mình mặc vào cho cô nhưng vẫn không chút gì gọi là cảm xúc.
-“Hàn…em…”
Hiểu Quân nắm lấy tay Vũ Hàn run run.
-“Về nhà nói.”
Anh chỉ đáp lại vỏn vẹn 3 chữ khiến lòng cô đau như cắt. Chuyện hôm trước còn chưa giải thích cặn kẽ lại xảy ra chuyện lớn hôm nay. Thật không thể yên được mà.
-“Âu tổng đã có kết quả.” Trạch Dương chạy vào trên tay cầm theo một tập giấy.
-“Nói đi.”
-“Tôi đã đến đúng chỗ thiếu phu nhân nói, đem mẫu rượu tiến hành kiểm tra ngay và quả nhiên trong rượu có thuốc mê. Một loại thuốc mê dạng nước, cực mạnh hiện nay đã cấm bán trên thị trường.”
Vừa nói Trạch Dương vừa đưa những tờ giấy mới toanh đó cho Vũ Hàn, vừa nghe đến đây tất cả bọn chúng đã tái mặt, vô hồn. Sóng dồn dập. Giai Ân Chuẩn và Kịch Lữ cũng đã vào đến.
-“Thưa Âu tổng hệ thống nước dưới nhà vẫn bình thường không có vấn đề nào hết. Tôi cũng đã gọi đến cho cục cấp thoát nước thành phố. Kể từ 5h sáng hôm nay toàn bộ nhân viên đã được nghỉ.”
-“Âu tổng. Dữ liệu camera đã bị ai đó xóa đi rồi ạ.”
-“Vậy lấy gì để chứng minh chứ? Làm càng.”
Liễu Phi không mảy may nghênh mặt cất giọng, thật không thể nhìn ra được một người bị bệnh tim bẩm sinh lại có thể giữ được bình tĩnh trong tình huống nguy cấp này.
-“Không may cho Liễu thiếu gia rồi.”
Giai Ân Chuẩn nhìn hắn ta cười khẩy một cái rồi mở laptop đưa cho anh xem:
-“Nhưng tôi đã phục hồi thành công. Ngài xem, đúng như lời thiếu phu nhân đã nói. Cô hầu gái này đã đưa thiếu phu nhân lên đây.”
Vũ Hàn quăng laptop sang một bên lập tức tiến đến cho Liễu Phi một cước vào bụng khiến hắn ta lăn nhào trên sàn nhà đau đớn.
-“Âu thiếu, ngài chờ đã.”
Kịch Lữ lên tiếng rồi ngoắc tay ra hiệu cho tên thuộc hạ chờ ngoài cửa, lập tức tiến vào còn dẫn theo một cô gái đang bị trói chặt.
-“Thiếu phu nhân có phải là cô ta?”
Gương mặt lấm la lấm lét có một nốt ruồi trên môi trái không thể nhầm lẫn vào đâu cho được. Hiểu Quân khẽ gật đầu xác nhận.
-“Các người gan lắm. Kịch Lữ, Trạch Dương lục soát căn phòng này, trên người bọn họ cả trong thùng rác trong nhà, ngoài sân không được bỏ sót. Phải tìm cho ra lọ thuốc kia là của tên khốn nào.”
Âu Vũ Hàn gầm gừ quát lớn làm cho tất cả run sợ, cơn giận dữ này không lời nào có thể diễn đạt được.
-“Vợ của Âu Vũ Hàn này mà cũng dám đụng vào. Đồ khốn kiếp các người chán sống rồi.”
Khom người xuống bế Huyết Hiểu Quân lên tay anh vẫn không quên để lại một câu đe dọa:
-“Chờ ngày xuống mồ đi!”
Nói rồi anh cùng cô ra ngoài. Mọi người trong căn phòng lúc này mới nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Thật là buổi tiệc đen tối, đáng nhớ nhất trong quãng đời của bọn họ mà.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
-“Con bé sao vậy?”
Bà Quan thấy Hiểu Quân nằm trên tay anh mà không khỏi lo lắng, bất giác chạy đến hỏi han.
-“Hàn thả em xuống đi!”
Hiểu Quân nắm tay áo của anh khẽ gọi.
-“Không sao. Ba mẹ đi nghỉ trước đi.”
Nói rồi anh bế thẳng cô lên phòng để lại gương mặt ngơ ngác của bà Quan nhìn theo. Định đi lên cùng nhưng ông Quan lắc đầu không đồng ý nên bà đành ở lại.
Vào phòng cũng như lúc trên xe mặt vẫn lãnh đạm không nói không cười cũng không nhìn cô lấy một cái, Vũ Hàn hôm nay là đến cực điểm chịu đựng của anh rồi.
-“Hàn…nghe em giải thích đã.”
Âu Vũ Hàn vẫn tỏ ra như không nghe thấy bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy như tiếng lòng hai người lúc này vậy ồ ạt, không ngơi. Bao nhiêu suy nghĩ, uẩn khúc, khuất mắt cứ không ngừng bủa vây. Ngâm mình trong bồn nước lạnh hơn 1 tiếng đồng hồ cứ nghĩ Hiểu Quân đã ngủ nên Âu Vũ Hàn mới mặc áo choàng tắm bước ra.
Thật ra chính anh là người muốn nói chuyện rõ ràng nhất, muốn vứt bỏ hòn đá nặng trĩu trong lòng mấy hôm nay nhưng anh sợ. Anh sợ nếu đối diện với cô anh sẽ không kìm chế được mà làm tổn thương đến người con gái mà mình yêu thương nhất, người mà anh sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ. Thâm tâm anh không nở, lý trí cũng không thể cho phép.
Tuy nhiên, bước ra ngoài vẫn không hề như anh đã tính toán. Hiểu Quân vẫn ngồi yên trên giường chờ đợi. Cô thầm nghĩ lần này phải hóa giải mọi thứ nếu không hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm sẽ dẫn đến những sai lầm không đáng có. Hậu quả sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát.
-“Âu Vũ Hàn chúng ta nói chuyện một chút.”