Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng - Chương 48: MẸ ĐỪNG GIẬN
-“Chào Huyết tổng, cô đến rồi.”
Vừa nhìn thấy Hiểu Quân bước vào hắn đã đứng bật dậy lập tức cười như được mùa, cả mắt cũng không thấy đâu. Đưa tay về phía cô có ý định bắt.
Không thể không đáp lễ Hiểu Quân miễn cưỡng đưa nhũng ngón tay thon dài, trắng mịn của mình đỡ lấy bàn tay thô ráp của hắn giữa không trung, mỉm nhẹ môi, khẽ gật đầu giọng nhẹ nhàng chừng mực:
-“Chào ngài, Văn tổng.”
Tham sẽ thô, hắn mê mẩn nắm chặt lấy không buông, ánh mắt khao khát hiện rõ, Hiểu Quân chán ghét không lời nào chỉ hắn giọng đầy ý tứ.
Dứt mộng hắn lê thân hình đồ sộ của mình vòng qua kéo ghế cho Hiểu Quân. Đáp lại thái độ ân cần, thân thiết quá mức này là sự khinh thường, ghê tởm của Hiểu Quân dành cho hắn nhưng vì là đối tác lớn nên vẫn phải lịch sự, khuôn mẫu:
-“Cảm ơn ngài.”
Hắn đang đưa mắt du ngoạn từ đầu xuống chân Hiểu Quân mà nuốt nước bọt không thôi, bỗng bị giọng nói lạnh băng của cô kéo về thực tại, nở nụ cười hết sức khoa trương:
-“Đừng khách sáo như vậy. Nào Huyết tổng muốn ăn gì? Tôi gọi cho cô.”
-“Tùy ý ngài, tôi sao cũng được.”
Cô nhàn nhạt đáp lời, không chút hứng thú để hắn tự mình quyết định.
Không nói lời nào Văn Trịnh Trì chỉ vỗ tay tạo ra âm thanh ‘Bộp bộp bộp’. Lập tức từ bên ngoài 3 nhân viên phục vụ không biết đã đợi từ khi nào mở cửa đẩy xe thức ăn đi vào, nhanh tay dọn lên bàn toàn cao lương mỹ vị, bày trí cầu kỳ. Quả thật trong thực đơn Hiểu Quân không thiếu những món này, nhìn là đã ngấy rồi đừng nói tới ăn.
-“Mời Huyết tổng.”
Văn Trịnh Trì đẩy nhanh ly rượu vang trắng về phía Hiểu Quân, cất giọng. Ly rượu cũng như con người hắn trước mặt cô lúc này vậy, trong suốt, có thể nhìn thấu tâm can.
Không từ chối chỉ khẽ đưa tay cầm lên cụng ly với hắn, khẽ nhấp môi.
-“Chẳng hay hợp đồng có điểm nào ngài không ưng?”
Hiểu Quân cất giọng đưa ánh mắt sắc sảo về phía Văn Trịnh Trì cẩn thận quan sát.
-“Không vội. Vừa ăn chúng ta vừa nói, ha.”
Văn Trịnh Trì thuận tay gắp vào chén Hiểu Quân một chút thức ăn rồi nhàn nhã. Nhưng hắn ta cũng không phải ngốc mà không nhìn ra được con người cô không đơn giản, lại rất lạnh lùng, cứng nhắc. Hoa đẹp thường có gai nên cũng không dám cả gan làm bừa, sau một hồi dây dưa cũng chịu vào vấn đề chính. Thật ra Văn Trịnh Trì nói muốn bàn bạc kĩ hơn là diện cớ muốn gặp Hiểu Quân thôi, thừa đoán được nữ nhân nguyên tắc này sẽ không giao thiệp với người ngoài ngoại trừ công việc. Cuối cùng cũng xong, chỉ sửa lại một vài chi tiết nhỏ, không gây bất lợi gì cho Thiên Định nên Hiểu Quân cũng không lý do gì phản bác.
Tập hồ sơ vừa đóng lại, Hiểu Quân nhanh chóng không chút chần chừ đứng lên cất tiếng:
-“Mọi việc xem như ổn thỏa, không còn việc gì nữa tôi xin phép. Hẹn gặp Văn tổng ngày mai.”
-“Cô không thể náng lại dùng trọn vẹn hay sao?”
-“Không thể, công ty vòn rất nhiều việc chờ tôi về xử lý. Văn tổng thông cảm.”
-“Vậy không giữ chân Huyết tổng nữa. Mai gặp lại.”
Nói rồi hắn cúi đầu toan hôn lên bàn tay đang yên vị trên tay hắn nhưng không ngờ cô đã nhanh hơn thu tay về gật đầu buông lời có chút ghét khinh:
-“Chào ngài.”
Mặc hắn ngơ ngác có chút ngượng nghịu đứng nhìn, phủi tay đi nhanh ra ngoài, đêm nay Hiểu Quân không về nhà mà trở lại công ty làm việc. Gần đến cuối năm nên việc rất nhiều nếu không giải quyết hết thì sẽ không thể thoải mái mà đón năm mới được.
21h hơn đang tập trung vào đống tài liệu trên bàn, Hiểu Quân bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, nhìn dãy số đang nhấp nháy không ngừng mà cô hốt hoảng sựt nhớ ra mình quên một điều cực kì quan trọng, có chút sợ sệt Hiểu Quân bắt máy:
-“Dạ alo.”
Tưởng sẽ nhận được toàn lời trách móc nhưng cô không ngờ lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của mình, đầu dây bên kia giọng nói nhẹ nhàng mang lại cảm giác ấm áp vô cùng:
-“Hiểu Quân, trễ vậy sao con vẫn chưa về?”
Biết bà đang lo lắng cho cô chứ không hề có ý kiểm soát thời gian của mình nên Hiểu Quân không hề tỏ ý khó chịu.
-“Mẹ, con xin lỗi. Việc nhiều quá nên con phải ở lại giải quyết cho xong, con quên gọi về. Mẹ đừng giận con nha!”
Hiểu Quân nhỏ giọng, mặt nhăn nhó hối lỗi.
-“Con gái ngốc quá. Giận gì chứ. Mẹ chỉ sợ bên ngoài ai bắt mất bảo bối của mẹ thôi. Con nói vậy thì mẹ yên tâm rồi.”
-“Mẹ…”
Không hiểu sao nghe những lời như vậy Hiểu Quân lại cảm thấy cực kì vui vẻ, hạnh phúc không sao tả hết. Sự ân cần này từ lúc mẹ cô mất đã không còn nhận được nữa, đến cả Hiểu Quân cũng không ngờ một ngày mình lại có thể có lại, mà không phải ít ỏi qua loa có lệ mà rất nhiều và rất chân thành, chợt khóe mắt cô cay xè nghẹn giọng.
-“Được rồi để mẹ hầm cho con chút canh còn có mấy món con thích. Chốc nữa sai người mang đến cho con.”
-“Không cần đâu mẹ. Con ăn ở ngoài được rồi ạ.”
-“Không được. Bên ngoài thức ăn không đảm bảo vệ sinh, không yên tâm để con dùng được. Vậy đi.”
-“Tiểu Quân phiền mẹ rồi.”
-“Đã là người một nhà thì không nên nói những lời như vậy. Còn nữa, nếu thấy mệt con hãy nghỉ ngơi, đừng cố không tốt đâu.”
-“Dạ. Con biết rồi.”
Ngắt máy chưa đến 30 phút, nữ hầu Bích Vân đã mang thức ăn đến cho cô, theo như căn dặn phải đợi cô ăn hết mới được mang về. Lệnh trên đã ban, cấp dưới khó cãi. Hiểu Quân đành ngoan ngoãn chén hết toàn bộ không chừa lại một giọt nào. Lúc ấy, Bích Vân mới am tâm mà ra về.
Vừa nhìn thấy Hiểu Quân bước vào hắn đã đứng bật dậy lập tức cười như được mùa, cả mắt cũng không thấy đâu. Đưa tay về phía cô có ý định bắt.
Không thể không đáp lễ Hiểu Quân miễn cưỡng đưa nhũng ngón tay thon dài, trắng mịn của mình đỡ lấy bàn tay thô ráp của hắn giữa không trung, mỉm nhẹ môi, khẽ gật đầu giọng nhẹ nhàng chừng mực:
-“Chào ngài, Văn tổng.”
Tham sẽ thô, hắn mê mẩn nắm chặt lấy không buông, ánh mắt khao khát hiện rõ, Hiểu Quân chán ghét không lời nào chỉ hắn giọng đầy ý tứ.
Dứt mộng hắn lê thân hình đồ sộ của mình vòng qua kéo ghế cho Hiểu Quân. Đáp lại thái độ ân cần, thân thiết quá mức này là sự khinh thường, ghê tởm của Hiểu Quân dành cho hắn nhưng vì là đối tác lớn nên vẫn phải lịch sự, khuôn mẫu:
-“Cảm ơn ngài.”
Hắn đang đưa mắt du ngoạn từ đầu xuống chân Hiểu Quân mà nuốt nước bọt không thôi, bỗng bị giọng nói lạnh băng của cô kéo về thực tại, nở nụ cười hết sức khoa trương:
-“Đừng khách sáo như vậy. Nào Huyết tổng muốn ăn gì? Tôi gọi cho cô.”
-“Tùy ý ngài, tôi sao cũng được.”
Cô nhàn nhạt đáp lời, không chút hứng thú để hắn tự mình quyết định.
Không nói lời nào Văn Trịnh Trì chỉ vỗ tay tạo ra âm thanh ‘Bộp bộp bộp’. Lập tức từ bên ngoài 3 nhân viên phục vụ không biết đã đợi từ khi nào mở cửa đẩy xe thức ăn đi vào, nhanh tay dọn lên bàn toàn cao lương mỹ vị, bày trí cầu kỳ. Quả thật trong thực đơn Hiểu Quân không thiếu những món này, nhìn là đã ngấy rồi đừng nói tới ăn.
-“Mời Huyết tổng.”
Văn Trịnh Trì đẩy nhanh ly rượu vang trắng về phía Hiểu Quân, cất giọng. Ly rượu cũng như con người hắn trước mặt cô lúc này vậy, trong suốt, có thể nhìn thấu tâm can.
Không từ chối chỉ khẽ đưa tay cầm lên cụng ly với hắn, khẽ nhấp môi.
-“Chẳng hay hợp đồng có điểm nào ngài không ưng?”
Hiểu Quân cất giọng đưa ánh mắt sắc sảo về phía Văn Trịnh Trì cẩn thận quan sát.
-“Không vội. Vừa ăn chúng ta vừa nói, ha.”
Văn Trịnh Trì thuận tay gắp vào chén Hiểu Quân một chút thức ăn rồi nhàn nhã. Nhưng hắn ta cũng không phải ngốc mà không nhìn ra được con người cô không đơn giản, lại rất lạnh lùng, cứng nhắc. Hoa đẹp thường có gai nên cũng không dám cả gan làm bừa, sau một hồi dây dưa cũng chịu vào vấn đề chính. Thật ra Văn Trịnh Trì nói muốn bàn bạc kĩ hơn là diện cớ muốn gặp Hiểu Quân thôi, thừa đoán được nữ nhân nguyên tắc này sẽ không giao thiệp với người ngoài ngoại trừ công việc. Cuối cùng cũng xong, chỉ sửa lại một vài chi tiết nhỏ, không gây bất lợi gì cho Thiên Định nên Hiểu Quân cũng không lý do gì phản bác.
Tập hồ sơ vừa đóng lại, Hiểu Quân nhanh chóng không chút chần chừ đứng lên cất tiếng:
-“Mọi việc xem như ổn thỏa, không còn việc gì nữa tôi xin phép. Hẹn gặp Văn tổng ngày mai.”
-“Cô không thể náng lại dùng trọn vẹn hay sao?”
-“Không thể, công ty vòn rất nhiều việc chờ tôi về xử lý. Văn tổng thông cảm.”
-“Vậy không giữ chân Huyết tổng nữa. Mai gặp lại.”
Nói rồi hắn cúi đầu toan hôn lên bàn tay đang yên vị trên tay hắn nhưng không ngờ cô đã nhanh hơn thu tay về gật đầu buông lời có chút ghét khinh:
-“Chào ngài.”
Mặc hắn ngơ ngác có chút ngượng nghịu đứng nhìn, phủi tay đi nhanh ra ngoài, đêm nay Hiểu Quân không về nhà mà trở lại công ty làm việc. Gần đến cuối năm nên việc rất nhiều nếu không giải quyết hết thì sẽ không thể thoải mái mà đón năm mới được.
21h hơn đang tập trung vào đống tài liệu trên bàn, Hiểu Quân bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, nhìn dãy số đang nhấp nháy không ngừng mà cô hốt hoảng sựt nhớ ra mình quên một điều cực kì quan trọng, có chút sợ sệt Hiểu Quân bắt máy:
-“Dạ alo.”
Tưởng sẽ nhận được toàn lời trách móc nhưng cô không ngờ lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của mình, đầu dây bên kia giọng nói nhẹ nhàng mang lại cảm giác ấm áp vô cùng:
-“Hiểu Quân, trễ vậy sao con vẫn chưa về?”
Biết bà đang lo lắng cho cô chứ không hề có ý kiểm soát thời gian của mình nên Hiểu Quân không hề tỏ ý khó chịu.
-“Mẹ, con xin lỗi. Việc nhiều quá nên con phải ở lại giải quyết cho xong, con quên gọi về. Mẹ đừng giận con nha!”
Hiểu Quân nhỏ giọng, mặt nhăn nhó hối lỗi.
-“Con gái ngốc quá. Giận gì chứ. Mẹ chỉ sợ bên ngoài ai bắt mất bảo bối của mẹ thôi. Con nói vậy thì mẹ yên tâm rồi.”
-“Mẹ…”
Không hiểu sao nghe những lời như vậy Hiểu Quân lại cảm thấy cực kì vui vẻ, hạnh phúc không sao tả hết. Sự ân cần này từ lúc mẹ cô mất đã không còn nhận được nữa, đến cả Hiểu Quân cũng không ngờ một ngày mình lại có thể có lại, mà không phải ít ỏi qua loa có lệ mà rất nhiều và rất chân thành, chợt khóe mắt cô cay xè nghẹn giọng.
-“Được rồi để mẹ hầm cho con chút canh còn có mấy món con thích. Chốc nữa sai người mang đến cho con.”
-“Không cần đâu mẹ. Con ăn ở ngoài được rồi ạ.”
-“Không được. Bên ngoài thức ăn không đảm bảo vệ sinh, không yên tâm để con dùng được. Vậy đi.”
-“Tiểu Quân phiền mẹ rồi.”
-“Đã là người một nhà thì không nên nói những lời như vậy. Còn nữa, nếu thấy mệt con hãy nghỉ ngơi, đừng cố không tốt đâu.”
-“Dạ. Con biết rồi.”
Ngắt máy chưa đến 30 phút, nữ hầu Bích Vân đã mang thức ăn đến cho cô, theo như căn dặn phải đợi cô ăn hết mới được mang về. Lệnh trên đã ban, cấp dưới khó cãi. Hiểu Quân đành ngoan ngoãn chén hết toàn bộ không chừa lại một giọt nào. Lúc ấy, Bích Vân mới am tâm mà ra về.