Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng - Chương 120: Ngoại Truyện 8: ĐÁM CƯỚI TRƯỜNG TỒN
Trong căn phòng bệnh rộng lớn, đầy đủ tiện nghi, Âu Vũ Hàn vẫn ngồi miết trên ghế nhìn Tôn Bá Thăng im thin thít trên giường, phổi vẫn có thể đổi trao khí không với bên ngoài, tim vẫn còn đang đập từng nhịp một để bơm máu đến tận từng cơ quan và hàng nghìn tỷ tế bào vẫn đương hoạt động, thực hiện cái nhiệm vụ vốn có của nó nhưng vì cớ gì thân thể này vẫn nằm bất động? Không nói không rằng cũng chẳng thèm động đậy?
-“Không phải ông nói sẽ chuộc lỗi với tôi và mẹ sao? Ông nói mà không giữ lời, ông cứ mãi nằm đây thì làm được à?”
Âu Vũ Hàn đặt tay mình lên tay Tôn Bá Thăng cố gắng kìm nén đến nỗi giọng đã lạc đi, từng câu buông ra đều ngập tràn trong uất nghẹn.
-“Bác sĩ, bác sĩ…”
Âu Vũ Hàn vừa ngẩng mặt lên nhìn thì giọt nước mắt của Tôn Bá Thăng cũng trực trào mà lăn dài trên má. Anh hốt hoảng sải những bước dài chạy đi.
Chiếc ống nghe vừa được tháo xuống Âu Vũ Hàn đã hết sức khẩn trương:
-“Sao rồi? Ông ấy…có phải ông ấy đã tỉnh lại không?”
Vị bác sĩ kia lập tức thở dài bỏ hai tay vào túi áo trắng mà lắc đầu.
-“Sao có thể chứ? Rõ ràng ông ấy đã khóc kia mà.”
-“Âu tổng bình tĩnh. Đây có thể tạm gọi là tỉnh táo trong trạng thái sống thực vật. Với căn bệnh này thì hiện tượng chảy nước mắt cũng rất bình thường. Bởi vì vốn dĩ thân não vẫn hoạt động, nhưng do người bệnh sẽ không có nhận thức hoặc mất chức năng nhận thức nên mới không có phản ứng lại nhiều.”
Thoáng nhìn ra vẻ thất vọng trên gương mặt Vũ Hàn, nam bác sĩ tiếp tục:
-“Nhưng nói chuyện với người bệnh cũng là một cách giúp họ sớm hồi phục hơn. Nếu có thể mong Âu tổng sẽ hỗ trợ chúng tôi.”
Dứt lời nam bác sĩ vỗ vào vai anh như một lời an ủi, động viên rồi cất bước ra ngoài. Âu Vũ Hàn cũng trở nên lặng thinh nhìn Tôn Bá Thăng rồi nhìn lại dấu tích mới vừa khô của hạt lệ trong suốt lúc nãy mà đau nhói.
-“Bây giờ không còn là ông, mà chính tôi mới phải sống trong cảm giác lầm lỗi.”
Âu Vũ Hàn siết chặt vào thanh giường lạnh băng mà buông ra một câu khiến ai nghe qua cũng chẳng tránh được xót xa, thương cảm. Dù biết vết thương trên đầu ba mình không phải do bản thân tạo ra, thừa nhớ vũng máu đỏ thẫm đó là thấm vào mặt đường vô giác chứ bản thân không hề chiếm lấy một giọt nào và sâu thẳm trong thâm tâm anh hoàn toàn không bao giờ muốn vụ tai nạn đó xảy ra nhưng tại sao anh lại luôn dằn vặt, đày ải tâm can mình như thế này?
Biết là thừa thải nhưng Âu Vũ Hàn vẫn luôn nuôi nấng câu thần chú của con người mỗi khi sai lầm: Phải chi hôm đó anh vui vẻ chào đón ba mình, không buông lời đuổi xua thì mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi. Phải chi anh chịu bỏ cái tôi của mình xuống thì ba anh đã không phải chịu cảnh sống mà như đã chết này. Phải chi anh chịu bình tĩnh một lần ngồi lại nói chuyện thì bây giờ anh đã không phải ân hận mà “phải chi” nhiều như anh đã, đang và sẽ như vầy.
Rồi cũng 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, tròn trăng một tháng lại hết hai tháng, Tôn Bá Thăng vẫn lì thân trong bệnh viện. Âu Vũ Hàn vẫn ngày qua ngày dày vò, hối hận. Nhưng mọi thứ đều chẳng thay đổi được gì.
Hôm nay lại đúng vào ngày cuối cùng của năm. Như thường niên, mọi người lại hối hả, tất bật khép lại 12 tháng qua để quây quần cùng gia đình chào đón một năm mới với mong ước nhiều điều tốt lành, đẹp đẽ.
Mặc cho Quan gia và nhà Âu đều có những tuần cuối cùng sóng gió liên miên, chìm trong bể đau thương nhưng Thiên Định và Khang Thịnh của đôi vợ chồng tổng tài vẫn chễm chệ ngôi cao trên thường trường khốc liệt, sẵn sàng vững bước tiến vào một thời đại mới. Thời đại hoàng kim của kiến trúc và bất động sản.
Chiếc ô tô đang từ tốn lăn bánh, Âu Vũ Hàn gắng gượng gác lại âu lo trong lòng để cùng đón một đêm giao thừa trọn vẹn, anh đột nhiên đưa mắt vào gương nhìn cô cất giọng:
-“Hiểu Quân, em có biết hôm trước ngoài gửi quà cho Tiểu Phạn và Tiểu Thiền, Khổng Ngôn Thiển còn nói gì với anh không?”
-"Huyết Hiểu Quân đang ôm Âu Khiết Thần trong lòng say giấc, lên tiếng:
-“Anh ấy nói gì?”
-“Khổng Ngôn Thiển mời chúng ta tháng sau sang bên đó dự tiệc kỉ niệm ngày cưới.”
-“Cái gì? Châu Long kết hôn khi nào mà em không biết? Rõ ràng từ lúc về Mỹ định cư anh ấy đâu hề đề cập đến chuyện này với em, thậm chí còn cố tình lảng tránh kia mà.”
Huyết Hiểu Quân sửng sốt, gấp gáp hỏi lại. Nhưng Âu Vũ Hàn thì hoàn toàn trái ngược, anh cong môi bình thản:
-“Là kỉ niệm 40 năm ngày cưới của ba mẹ anh ta.”
-“À! Ra là vậy, làm em cứ tưởng…”
-“Đừng nói em có tư tình vương vấn gì nha!”
Âu Vũ Hàn híp mắt giả vờ trêu chọc, cô cũng đâu chịu thua mà ranh mãnh đáp lời:
-“Nếu có thì sao nào?”
-“Anh sẽ băm anh ta ra làm trăm mảnh cho đáng cái tội dám dụ dỗ vợ anh.”
Nhìn điệu bộ đáng yêu của Vũ Hàn Huyết Hiểu Quân không nhịn được mà phì cười nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tắt đi, thay vào đó là vẻ mặt trầm ngâm khó đoán.
-“Hàn!”
-“Thế nào?”
-“Liệu rằng chúng ta có thể cùng nhau đi được bốn lần 10 năm như ba mẹ Hoắc Châu Long không?”
Cô đạm mạc.
Âu Vũ Hàn nhìn ánh mắt lo lắng của Hiểu Quân mà chắc nịch, kiên định:
-“Không phải “liệu rằng” mà là chắc chắn. Không chỉ đám cưới hồng ngọc mà còn phải là đám cưới vàng, đám cưới kim cương và đám cưới trường tồn nữa chứ?”
-“Đám cưới trường tồn?”
Huyết Hiểu Quân nghe hai từ lạ lẫm mà nheo mi tâm hỏi lại.
-“Đương nhiên rồi. Bởi vì tình yêu của chúng ta là bất diệt.”
Dứt lời cả hai liền trao nhau ánh mắt nhu tình ướŧ áŧ.
-“Không phải ông nói sẽ chuộc lỗi với tôi và mẹ sao? Ông nói mà không giữ lời, ông cứ mãi nằm đây thì làm được à?”
Âu Vũ Hàn đặt tay mình lên tay Tôn Bá Thăng cố gắng kìm nén đến nỗi giọng đã lạc đi, từng câu buông ra đều ngập tràn trong uất nghẹn.
-“Bác sĩ, bác sĩ…”
Âu Vũ Hàn vừa ngẩng mặt lên nhìn thì giọt nước mắt của Tôn Bá Thăng cũng trực trào mà lăn dài trên má. Anh hốt hoảng sải những bước dài chạy đi.
Chiếc ống nghe vừa được tháo xuống Âu Vũ Hàn đã hết sức khẩn trương:
-“Sao rồi? Ông ấy…có phải ông ấy đã tỉnh lại không?”
Vị bác sĩ kia lập tức thở dài bỏ hai tay vào túi áo trắng mà lắc đầu.
-“Sao có thể chứ? Rõ ràng ông ấy đã khóc kia mà.”
-“Âu tổng bình tĩnh. Đây có thể tạm gọi là tỉnh táo trong trạng thái sống thực vật. Với căn bệnh này thì hiện tượng chảy nước mắt cũng rất bình thường. Bởi vì vốn dĩ thân não vẫn hoạt động, nhưng do người bệnh sẽ không có nhận thức hoặc mất chức năng nhận thức nên mới không có phản ứng lại nhiều.”
Thoáng nhìn ra vẻ thất vọng trên gương mặt Vũ Hàn, nam bác sĩ tiếp tục:
-“Nhưng nói chuyện với người bệnh cũng là một cách giúp họ sớm hồi phục hơn. Nếu có thể mong Âu tổng sẽ hỗ trợ chúng tôi.”
Dứt lời nam bác sĩ vỗ vào vai anh như một lời an ủi, động viên rồi cất bước ra ngoài. Âu Vũ Hàn cũng trở nên lặng thinh nhìn Tôn Bá Thăng rồi nhìn lại dấu tích mới vừa khô của hạt lệ trong suốt lúc nãy mà đau nhói.
-“Bây giờ không còn là ông, mà chính tôi mới phải sống trong cảm giác lầm lỗi.”
Âu Vũ Hàn siết chặt vào thanh giường lạnh băng mà buông ra một câu khiến ai nghe qua cũng chẳng tránh được xót xa, thương cảm. Dù biết vết thương trên đầu ba mình không phải do bản thân tạo ra, thừa nhớ vũng máu đỏ thẫm đó là thấm vào mặt đường vô giác chứ bản thân không hề chiếm lấy một giọt nào và sâu thẳm trong thâm tâm anh hoàn toàn không bao giờ muốn vụ tai nạn đó xảy ra nhưng tại sao anh lại luôn dằn vặt, đày ải tâm can mình như thế này?
Biết là thừa thải nhưng Âu Vũ Hàn vẫn luôn nuôi nấng câu thần chú của con người mỗi khi sai lầm: Phải chi hôm đó anh vui vẻ chào đón ba mình, không buông lời đuổi xua thì mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi. Phải chi anh chịu bỏ cái tôi của mình xuống thì ba anh đã không phải chịu cảnh sống mà như đã chết này. Phải chi anh chịu bình tĩnh một lần ngồi lại nói chuyện thì bây giờ anh đã không phải ân hận mà “phải chi” nhiều như anh đã, đang và sẽ như vầy.
Rồi cũng 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, tròn trăng một tháng lại hết hai tháng, Tôn Bá Thăng vẫn lì thân trong bệnh viện. Âu Vũ Hàn vẫn ngày qua ngày dày vò, hối hận. Nhưng mọi thứ đều chẳng thay đổi được gì.
Hôm nay lại đúng vào ngày cuối cùng của năm. Như thường niên, mọi người lại hối hả, tất bật khép lại 12 tháng qua để quây quần cùng gia đình chào đón một năm mới với mong ước nhiều điều tốt lành, đẹp đẽ.
Mặc cho Quan gia và nhà Âu đều có những tuần cuối cùng sóng gió liên miên, chìm trong bể đau thương nhưng Thiên Định và Khang Thịnh của đôi vợ chồng tổng tài vẫn chễm chệ ngôi cao trên thường trường khốc liệt, sẵn sàng vững bước tiến vào một thời đại mới. Thời đại hoàng kim của kiến trúc và bất động sản.
Chiếc ô tô đang từ tốn lăn bánh, Âu Vũ Hàn gắng gượng gác lại âu lo trong lòng để cùng đón một đêm giao thừa trọn vẹn, anh đột nhiên đưa mắt vào gương nhìn cô cất giọng:
-“Hiểu Quân, em có biết hôm trước ngoài gửi quà cho Tiểu Phạn và Tiểu Thiền, Khổng Ngôn Thiển còn nói gì với anh không?”
-"Huyết Hiểu Quân đang ôm Âu Khiết Thần trong lòng say giấc, lên tiếng:
-“Anh ấy nói gì?”
-“Khổng Ngôn Thiển mời chúng ta tháng sau sang bên đó dự tiệc kỉ niệm ngày cưới.”
-“Cái gì? Châu Long kết hôn khi nào mà em không biết? Rõ ràng từ lúc về Mỹ định cư anh ấy đâu hề đề cập đến chuyện này với em, thậm chí còn cố tình lảng tránh kia mà.”
Huyết Hiểu Quân sửng sốt, gấp gáp hỏi lại. Nhưng Âu Vũ Hàn thì hoàn toàn trái ngược, anh cong môi bình thản:
-“Là kỉ niệm 40 năm ngày cưới của ba mẹ anh ta.”
-“À! Ra là vậy, làm em cứ tưởng…”
-“Đừng nói em có tư tình vương vấn gì nha!”
Âu Vũ Hàn híp mắt giả vờ trêu chọc, cô cũng đâu chịu thua mà ranh mãnh đáp lời:
-“Nếu có thì sao nào?”
-“Anh sẽ băm anh ta ra làm trăm mảnh cho đáng cái tội dám dụ dỗ vợ anh.”
Nhìn điệu bộ đáng yêu của Vũ Hàn Huyết Hiểu Quân không nhịn được mà phì cười nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tắt đi, thay vào đó là vẻ mặt trầm ngâm khó đoán.
-“Hàn!”
-“Thế nào?”
-“Liệu rằng chúng ta có thể cùng nhau đi được bốn lần 10 năm như ba mẹ Hoắc Châu Long không?”
Cô đạm mạc.
Âu Vũ Hàn nhìn ánh mắt lo lắng của Hiểu Quân mà chắc nịch, kiên định:
-“Không phải “liệu rằng” mà là chắc chắn. Không chỉ đám cưới hồng ngọc mà còn phải là đám cưới vàng, đám cưới kim cương và đám cưới trường tồn nữa chứ?”
-“Đám cưới trường tồn?”
Huyết Hiểu Quân nghe hai từ lạ lẫm mà nheo mi tâm hỏi lại.
-“Đương nhiên rồi. Bởi vì tình yêu của chúng ta là bất diệt.”
Dứt lời cả hai liền trao nhau ánh mắt nhu tình ướŧ áŧ.