Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng - Chương 118: Ngoại Truyện 6: LÀ ÔNG?
Chương Tiếp » Đang nói cười thì đối diện cổng lớn hiện ra hình dáng của chiếc ô tô bóng loáng, từ ghế sau, một người đàn ông trạc ngoài lục tuần diện vest lịch sự, cùng với hộp quà to đùng trên tay tài xế từng bước băng qua, tiến vào.
Tất cả còn đang ngẩn người thắc mắc thì ông bà Quan và Huyết Hiểu Quân đã đứng bật dậy hé môi:
-“Là ông?”
Cùng lúc đó, Âu Vũ Hàn cũng từ trong bước ra vừa nhìn thấy khuôn mặt đã xa cách hơn 20 năm qua mà đôi mày rậm rạp đã cau lại gắt gao, gần như là dính chặt vào nhau không có lấy một kẻ hở, anh nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, đôi mắt trở nên đỏ ngầu đáng sợ mà gằn từng chữ một:
-“Đến ~ đây ~ làm ~ gì?”
-“Âu Vũ Hàn…”
-“TÔI HỎI ÔNG ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ?”
-“Ba…”
-“CÂM MIỆNG!”
Ông ta vừa mấp máy phát ra một từ đã lập tức bị Âu Vũ Hàn quát lớn, anh tức thời tiến đến nắm chặt cổ áo sơ mi kéo sát về phía mình, không nhân nhượng mà trừng mắt buông lời:
-“TÔN BÁ THĂNG ÔNG THÌ CÓ TƯ CÁCH LÀM BA CỦA AI? TÔI HỎI ÔNG AI CHO PHÉP ÔNG ĐẶT CHÂN VÀO ĐÂY? HẢ?”
-“Hàn! Anh bình tĩnh lại đi!”
Huyết Hiểu Quân thấy tình thế căng thẳng thì không thể ngồi yên, lập tức cất bước khuyên can, nắm tay anh gỡ ra. Quan Tử Thành và Trần Hạo Hiên cũng chẳng đặng trơ mắt đứng nhìn một tay phụ cô. Nhưng. Vì sức lực của Âu Vũ Hàn quá mạnh cộng với cảm xúc đang bị kích động dữ dội của anh ngay lúc này nên có bao nhiêu tác động đi nữa cũng chẳng khác gì cỏ dại trước bão dông. Hoài công vô ích.
Thấy ông chủ của mình bị anh hành xử như vậy thì không thể giữ thân yên, buông hộp quà xuống mà can ngăn.
-“Bách Niên!”
Tôn Bá Thăng không chút gì gọi là phản kháng. Ngược lại còn ngăn cản tài xế của mình. Bách Niên cũng đành bất lực lùi lại đưa mắt đứng nhìn.
Ba anh lúc này mới có thể từ tốn nói ra trọn ý. Tuy nhiên vẫn là không dám nhìn thẳng vào Âu Vũ Hàn:
-“Nghe ba nói. Ba biết. Lỗi lầm của ba không thể nào sữa chữa được nên cả tình lẫn lý đều không có tư cách được con tha thứ, nhưng mà…ba chỉ mạn phép xin con một điều là…được nhận cháu của mình thôi.”
-“Ông đang nằm mơ đó sao? Ai là con của ông ai là cháu của ông mà nhận với xin? TÔN BÁ THĂNG! Ông quá đề cao bản thân mình rồi đó.”
-"…"
Càng nhìn tận tường khuôn mặt trước mắt mà lòng hận thù trong anh càng dâng cao, thân hình tiều tụy, khổ đau của mẹ anh những ngày cuối đời càng hiện rõ trong tâm trí thì quả tim của anh cành trở nên đau đớn, như bị ai vô tình ngàn nhát xuyên thủng vậy. Nhói đến cùng cực!
Thấy Tôn Bá Thăng im bặt, đôi tay run rẩy của anh càng siết chặt, đồng tử giãn ra hết cỡ, chậm rãi mà sắc bén, rành mạch mà lạnh lẽo:
-“Nhớ cho kĩ! Tôi. Âu Vũ Hàn là con của một mình Âu Nguyệt Vân, người sinh ra tôi chỉ duy nhất một mình bà ấy, còn nuôi nấng tôi là ông bà Quan Tri Tâm đang hiện diện ngay tại đây. Hơi thở của dáng dấp trước mặt ông bây giờ không một chút gì dính líu đến họ Tôn ông hết!”
Từng lời từng chữ chối bỏ tình máu mủ ruột rà của Vũ Hàn lại chẳng khác nào những gáo nước lạnh liên tiếp xối gội vào sâu thẳm tâm can Tôn Bá Thăng hết. Buốt giá đến vô độ.
Dứt lời Âu Vũ Hàn không nể tình tiếc tay mà ném mạnh Tôn Bá Thăng sang một bên khiến ông ta ngã rạp trên mảng gạch cứng ngắc, tuy nhiên sự hối lỗi của một thân xác già nua lúc nào cũng tài tình làm cho người ta xót xa, thương cảm. Nhìn Tôn Bá Thăng, Hiểu Quân dù có lạnh lùng đến đâu đi nữa thì cũng không phương nào chịu được, chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức khụy gối đỡ tay Tôn Bá Thăng han hỏi. Vừa nhìn thấy cô hạ mình trước người mà mình căm phẫn như kẻ thù, Âu Vũ Hàn đã liền mặt giận dữ ra lệnh:
-“Em đứng lên cho anh!”
-“Vũ Hàn, anh có còn là con người không? Dù gì đây cũng là ba anh đó.”
-“Ông ta không xứng đáng để anh gọi là ba. Em lập tức đứng lên!”
Không chịu được, Âu Vũ Hàn tức khắc nhấc chân nắm tay cô kéo về phía mình. Tôn Bá Thăng khó nhọc đứng dậy nhẹ giọng, không một tí giận dữ hay trách móc:
-“Ba hiểu. Dù có làm gì thì cũng không thể bù đắp lại những năm tháng khổ sở cho hai mẹ con con nhưng…có không muốn thì sự thật vẫn là sự thật. Khó cách nào chối bỏ được. Tuy nhiên, mọi việc không hoàn toàn như con thấy, suốt bao nhiêu năm qua ba luôn sống trong dằn vặt, dày vò, hễ cứ nhớ đến con và bà ấy là ruột gan ba lại quặn thắt khôn nguôi. Giờ phút này đứng ở đây chỉ mong những ngày còn lại của thân già này được vui vầy bên con cháu. Đã hơn nửa đời người cô đơn, quạnh quẽ rồi, khoảng thời gian quý báu còn lại ba…ba không muốn phí phạm nữa.”
-“Ông nói đúng. Sự thật thì không thể nào chối bỏ được và bản tính vô trách nhiệm, độc tâm trong con người xảo trá của ông cũng chẳng bao giờ lấp liếm hay bỏ xuống được. Đó là sự thật đã được in truyền rồi. Tuy nhiên, ông đã lầm to. Vẫn còn một cách để đạt thành mong ước của ông, vừa trả được nợ vừa chấm dứt được mối ràng buộc vô tình giữa ông và tôi…”
Ngưng đọng vài giây, một lượt quan sát những con người đang gắn chặt nghi hoặc vào mình Âu Vũ Hàn mới lấy hơi nói tiếp, từng chữ anh nhả ra nó tàn nhẫn đến độ người ta phải rợn người, sởn gai ốc, thậm chí là cảm thấy…kinh tởm:
-"…tự kết liễu cuộc đời mình đi!"
Tôn Bá Thăng nghe đến đây thì không còn đứng vững được nữa, bước chân loạng choạng mà thở gấp. Đích xác không phải vì sợ mà là ông quá đau. Tôn Bá Thăng không thể tin được lầm lỗi của mình trong quá khứ lại hằng sâu trong trí óc của anh đến như vậy. Để bây giờ quay lại phải nghe những lời tuyệt tình vô đối, có thể gọi là nhẫn tâm từ núm ruột duy nhất của mình.
-“Âu Vũ Hàn, con quá đáng lắm rồi đó.”
Bà Quan chẳng thể im lặng được nữa mà buông lời quở trách. Bà nội anh cũng nối tiếp:
-“Con nói vậy mà nghe được sao Vũ Hàn?”
-“Con không thấy gì là không được cả, người ta có thể vứt bỏ vợ con, có thể đành đoạt biệt tăm để an nhàn hưởng thụ giàu sang, có thể mặc kệ sống chết của người cùng chung chăn gối đi tìm cuộc sống riêng yên lạc thì một vài câu nói sẽ chẳng là gì cả.”
Âu Vũ Hàn xoay lưng trực diện mà đay nghiến.
Tôn Bá Thăng thấy mọi chuyện ngày càng đi xa tầm với, ngoài vòng mong muốn thì cũng không cớ gì nấn ná thêm. Đưa tay đặt hộp quà lên bàn cúi nhẹ đầu ngấn lệ:
-“Nếu sự có mặt của tôi phá đi bầu không khí vui vẻ, khiến tâm trạng của mọi người vì mình mà trở nên không tốt thì cho tôi cáo lỗi, mong mọi người bỏ qua…Âu Vũ Hàn, có lẽ đây là lần cuối ba gặp con. Sau này…sẽ không xuất hiện làm cho con khó chịu nữa. Thật lòng xin lỗi con!”
“Két…Rầmmm…”
Tất cả còn đang ngẩn người thắc mắc thì ông bà Quan và Huyết Hiểu Quân đã đứng bật dậy hé môi:
-“Là ông?”
Cùng lúc đó, Âu Vũ Hàn cũng từ trong bước ra vừa nhìn thấy khuôn mặt đã xa cách hơn 20 năm qua mà đôi mày rậm rạp đã cau lại gắt gao, gần như là dính chặt vào nhau không có lấy một kẻ hở, anh nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, đôi mắt trở nên đỏ ngầu đáng sợ mà gằn từng chữ một:
-“Đến ~ đây ~ làm ~ gì?”
-“Âu Vũ Hàn…”
-“TÔI HỎI ÔNG ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ?”
-“Ba…”
-“CÂM MIỆNG!”
Ông ta vừa mấp máy phát ra một từ đã lập tức bị Âu Vũ Hàn quát lớn, anh tức thời tiến đến nắm chặt cổ áo sơ mi kéo sát về phía mình, không nhân nhượng mà trừng mắt buông lời:
-“TÔN BÁ THĂNG ÔNG THÌ CÓ TƯ CÁCH LÀM BA CỦA AI? TÔI HỎI ÔNG AI CHO PHÉP ÔNG ĐẶT CHÂN VÀO ĐÂY? HẢ?”
-“Hàn! Anh bình tĩnh lại đi!”
Huyết Hiểu Quân thấy tình thế căng thẳng thì không thể ngồi yên, lập tức cất bước khuyên can, nắm tay anh gỡ ra. Quan Tử Thành và Trần Hạo Hiên cũng chẳng đặng trơ mắt đứng nhìn một tay phụ cô. Nhưng. Vì sức lực của Âu Vũ Hàn quá mạnh cộng với cảm xúc đang bị kích động dữ dội của anh ngay lúc này nên có bao nhiêu tác động đi nữa cũng chẳng khác gì cỏ dại trước bão dông. Hoài công vô ích.
Thấy ông chủ của mình bị anh hành xử như vậy thì không thể giữ thân yên, buông hộp quà xuống mà can ngăn.
-“Bách Niên!”
Tôn Bá Thăng không chút gì gọi là phản kháng. Ngược lại còn ngăn cản tài xế của mình. Bách Niên cũng đành bất lực lùi lại đưa mắt đứng nhìn.
Ba anh lúc này mới có thể từ tốn nói ra trọn ý. Tuy nhiên vẫn là không dám nhìn thẳng vào Âu Vũ Hàn:
-“Nghe ba nói. Ba biết. Lỗi lầm của ba không thể nào sữa chữa được nên cả tình lẫn lý đều không có tư cách được con tha thứ, nhưng mà…ba chỉ mạn phép xin con một điều là…được nhận cháu của mình thôi.”
-“Ông đang nằm mơ đó sao? Ai là con của ông ai là cháu của ông mà nhận với xin? TÔN BÁ THĂNG! Ông quá đề cao bản thân mình rồi đó.”
-"…"
Càng nhìn tận tường khuôn mặt trước mắt mà lòng hận thù trong anh càng dâng cao, thân hình tiều tụy, khổ đau của mẹ anh những ngày cuối đời càng hiện rõ trong tâm trí thì quả tim của anh cành trở nên đau đớn, như bị ai vô tình ngàn nhát xuyên thủng vậy. Nhói đến cùng cực!
Thấy Tôn Bá Thăng im bặt, đôi tay run rẩy của anh càng siết chặt, đồng tử giãn ra hết cỡ, chậm rãi mà sắc bén, rành mạch mà lạnh lẽo:
-“Nhớ cho kĩ! Tôi. Âu Vũ Hàn là con của một mình Âu Nguyệt Vân, người sinh ra tôi chỉ duy nhất một mình bà ấy, còn nuôi nấng tôi là ông bà Quan Tri Tâm đang hiện diện ngay tại đây. Hơi thở của dáng dấp trước mặt ông bây giờ không một chút gì dính líu đến họ Tôn ông hết!”
Từng lời từng chữ chối bỏ tình máu mủ ruột rà của Vũ Hàn lại chẳng khác nào những gáo nước lạnh liên tiếp xối gội vào sâu thẳm tâm can Tôn Bá Thăng hết. Buốt giá đến vô độ.
Dứt lời Âu Vũ Hàn không nể tình tiếc tay mà ném mạnh Tôn Bá Thăng sang một bên khiến ông ta ngã rạp trên mảng gạch cứng ngắc, tuy nhiên sự hối lỗi của một thân xác già nua lúc nào cũng tài tình làm cho người ta xót xa, thương cảm. Nhìn Tôn Bá Thăng, Hiểu Quân dù có lạnh lùng đến đâu đi nữa thì cũng không phương nào chịu được, chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức khụy gối đỡ tay Tôn Bá Thăng han hỏi. Vừa nhìn thấy cô hạ mình trước người mà mình căm phẫn như kẻ thù, Âu Vũ Hàn đã liền mặt giận dữ ra lệnh:
-“Em đứng lên cho anh!”
-“Vũ Hàn, anh có còn là con người không? Dù gì đây cũng là ba anh đó.”
-“Ông ta không xứng đáng để anh gọi là ba. Em lập tức đứng lên!”
Không chịu được, Âu Vũ Hàn tức khắc nhấc chân nắm tay cô kéo về phía mình. Tôn Bá Thăng khó nhọc đứng dậy nhẹ giọng, không một tí giận dữ hay trách móc:
-“Ba hiểu. Dù có làm gì thì cũng không thể bù đắp lại những năm tháng khổ sở cho hai mẹ con con nhưng…có không muốn thì sự thật vẫn là sự thật. Khó cách nào chối bỏ được. Tuy nhiên, mọi việc không hoàn toàn như con thấy, suốt bao nhiêu năm qua ba luôn sống trong dằn vặt, dày vò, hễ cứ nhớ đến con và bà ấy là ruột gan ba lại quặn thắt khôn nguôi. Giờ phút này đứng ở đây chỉ mong những ngày còn lại của thân già này được vui vầy bên con cháu. Đã hơn nửa đời người cô đơn, quạnh quẽ rồi, khoảng thời gian quý báu còn lại ba…ba không muốn phí phạm nữa.”
-“Ông nói đúng. Sự thật thì không thể nào chối bỏ được và bản tính vô trách nhiệm, độc tâm trong con người xảo trá của ông cũng chẳng bao giờ lấp liếm hay bỏ xuống được. Đó là sự thật đã được in truyền rồi. Tuy nhiên, ông đã lầm to. Vẫn còn một cách để đạt thành mong ước của ông, vừa trả được nợ vừa chấm dứt được mối ràng buộc vô tình giữa ông và tôi…”
Ngưng đọng vài giây, một lượt quan sát những con người đang gắn chặt nghi hoặc vào mình Âu Vũ Hàn mới lấy hơi nói tiếp, từng chữ anh nhả ra nó tàn nhẫn đến độ người ta phải rợn người, sởn gai ốc, thậm chí là cảm thấy…kinh tởm:
-"…tự kết liễu cuộc đời mình đi!"
Tôn Bá Thăng nghe đến đây thì không còn đứng vững được nữa, bước chân loạng choạng mà thở gấp. Đích xác không phải vì sợ mà là ông quá đau. Tôn Bá Thăng không thể tin được lầm lỗi của mình trong quá khứ lại hằng sâu trong trí óc của anh đến như vậy. Để bây giờ quay lại phải nghe những lời tuyệt tình vô đối, có thể gọi là nhẫn tâm từ núm ruột duy nhất của mình.
-“Âu Vũ Hàn, con quá đáng lắm rồi đó.”
Bà Quan chẳng thể im lặng được nữa mà buông lời quở trách. Bà nội anh cũng nối tiếp:
-“Con nói vậy mà nghe được sao Vũ Hàn?”
-“Con không thấy gì là không được cả, người ta có thể vứt bỏ vợ con, có thể đành đoạt biệt tăm để an nhàn hưởng thụ giàu sang, có thể mặc kệ sống chết của người cùng chung chăn gối đi tìm cuộc sống riêng yên lạc thì một vài câu nói sẽ chẳng là gì cả.”
Âu Vũ Hàn xoay lưng trực diện mà đay nghiến.
Tôn Bá Thăng thấy mọi chuyện ngày càng đi xa tầm với, ngoài vòng mong muốn thì cũng không cớ gì nấn ná thêm. Đưa tay đặt hộp quà lên bàn cúi nhẹ đầu ngấn lệ:
-“Nếu sự có mặt của tôi phá đi bầu không khí vui vẻ, khiến tâm trạng của mọi người vì mình mà trở nên không tốt thì cho tôi cáo lỗi, mong mọi người bỏ qua…Âu Vũ Hàn, có lẽ đây là lần cuối ba gặp con. Sau này…sẽ không xuất hiện làm cho con khó chịu nữa. Thật lòng xin lỗi con!”
“Két…Rầmmm…”