Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Chương 55
” Lê Minh Quang đúng là người hiểu tôi nhất, anh ấy không hề trách tôi mà chỉ nhẹ giọng hỏi. “Em muốn trở thành tình nhân của Trần Thanh Vũ.”
Chẳng phải Nguyễn Mỹ ghét nhất là Trần Thanh Vũ ở cùng người phụ nữ khác sao? Chính tay tôi sẽ cướp Trần Thanh Vũ khỏi cô ta. Tôi muốn Trần Thanh Vũ phải yêu tôi, khiến cho Nguyễn Mỹ phải đau khổ. “Bảo Nhi, ôm hận thù mà sống như vậy thật sự rất mệt mỏi.” Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi, trong đôi mắt bắt đầu hiện lên chút cảm xúc mà tôi không thể hiểu.
Tôi cười chua xót: “Nhưng em đã rơi vào vòng xoáy này rồi, không cách nào có thể thoát ra được nữa.”
Lê Minh Quang bình tĩnh nhìn tôi rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm tôi vào lòng: “Được, em muốn báo thù thì anh sẽ giúp em, có điều anh hi vọng em sẽ nhớ rằng cho dù em ở bất cứ nơi nào thì anh cũng vẫn sẽ luôn ở đây chờ em, nếu ngoài kia có mệt mỏi quá thì hãy quay lại bên anh, hiểu không?” “Vâng.” Nghe được những lời Lê Minh Quang nói, tôi không thể kiềm chế được nữa mà bật khóc.
Cả đời này, có thể gặp được Lê Minh Quang thật sự là quá tốt, nhưng sau này tôi mới hiểu ra, cũng là bởi gặp được Lê Minh Quang mà đau khổ của tôi… mới kéo dài không dứt… “Trần Thanh Vũ đang ở quán New World, tầng 3 phòng 301” Chúng tôi vừa từ nhà hàng trở về thì Lê Minh Quang đã báo cho tôi biết hành tung của Trần Thanh Vũ.
Tôi quay lại phòng, lấy bộ đồ mình đã tỉ mỉ chuẩn bị ra, thay vào. Trước đó tôi đã nhờ Lê Minh Quang đặt may giúp tôi một bộ váy màu đen khiêu gợi có thể giúp tôi càng trở nên quyến rũ xinh đẹp.
Ngày trước tôi rất ít khi trang điểm nhưng tối nay tôi phải trang điểm thật đẹp, một lớp nền trang nhã, đánh màu son đỏ tươi, thả tóc xõa buông dài. Tôi nhìn lại những lọn tóc xoăn gợi cảm của bản thân rồi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Trần Thanh Vũ… Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ghim dao vào trái tim anh. Tôi đi ra khỏi phòng, Lê Minh Quang đang ngồi trên số pha phòng khách ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đáy mắt ánh lên một tia kinh diễm. “Có đẹp không?” Tôi cong miệng cười, xoay một vòng trước mặt Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang dịu dàng nói: “Đẹp lắm, nhìn em như thế này thật giống một đóa hoa anh túc nở bung giữa màn đêm sâu thẳm, toàn thân tỏa ra hương vị chết người.”
Chết người ư? Tôi đúng là muốn lấy mạng Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ.
Tôi cười khẽ, nói một cách thản nhiên: “Anh đưa em tới quán bar nhé.” “Không muốn suy nghĩ thêm một chút sao?” Trước khi đi Lê Minh Quang vẫn còn hỏi tôi như vậy. Tôi lắc đầu, mân mê lọn tóc dài trước ngực: “Em sẽ không hối hận đâu.”
Tôi đã nói rồi, tôi muốn Nguyễn Mỹ phải ân hận. Lê Minh Quang vừa đưa tôi tới quán bar, tôi liền mở cửa xe bước xuống.
Lê Minh Quang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp: “Em phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì phải gọi điện cho anh nghe không?” “Vâng.” Nhìn Lê Minh Quang như vậy, đôi mắt tôi cũng bất giác nhiễm chút hơi ấm.
Tôi biết, dù cho tất cả mọi người trên thế giới này ruồng bỏ tôi, nhưng… Lê Minh Quang sẽ không như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.
Tôi ưỡn ngực, giẫm trên đôi giày cao gót đi từng bước vào quán bar, đám đàn ông trong quán bar vừa nhìn thấy tôi thì ánh mắt đã ánh lên sự gian tà, khiến toàn thân tôi vô cùng khó chịu.
Tôi khẽ nhíu mày, bỏ qua ánh nhìn háo sắc của đám người đó mà đi thẳng lên lầu, tới phòng của Trần Thanh Vũ.
Trần Danh đang đứng canh ngoài cửa, vừa nhìn thấy tôi thì trên mặt anh ta đã tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Cô Bảo Nhi…” “Tôi tới tìm Trần Thanh Vũ.” Tôi nhìn Trần Danh, thản nhiên nói.
Hình như anh ta bị dáng vẻ của tôi lúc này dọa sợ, ngay cả lời nói cũng không lưu loát. “Để… để tôi vào báo với ông chủ một tiếng. Trần Danh nói xong đã mở cửa đi vào báo cho Trần Thanh Vũ.
Thấy thế tôi lập tức vươn tay ngăn Trần Danh lại. Trần Danh bị hành động của tôi làm cho khó hiểu, không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn tôi.
Tôi rũ mắt xuống, lắc đầu nói với Trần Danh: “Đừng, để tôi tự đi vào là được rồi.”
Trần Danh không có ý chặn lại, tôi lập tức mở cửa bước vào phòng. Vốn tôi còn tưởng trong phòng thế nào cũng sẽ có một vài hình ảnh nhạy cảm hay một vài trò ghê tởm nào đó.
Nhưng trong đó thực im lặng, chẳng mấy khó khăn để tôi có thể nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ngồi trên chiếc số pha màu đen ấy, nhìn anh giống như đang chìm trong giấc ngủ.
Trên tay anh còn cầm một chén rượu, khuôn mặt điển trai càng hiện rõ vẻ bất kham cuồng vọng. Phải chăng là do hiệu ứng ánh sáng, tại sao lúc này đây tôi lại cảm thấy nét mặt Trần
Thanh Vũ có chút cô đơn tịch mịch.
Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi chăng? “Ai?” Tôi đang chậm rãi tiến lại gần thì đột nhiên Trần
Thanh Vũ cất giọng lạnh bằng.
Tôi hoảng hốt, bước chân hơi khựng lại. Tôi đứng nơi đó, một nơi cách Trần Thanh Vũ cũng không xa, yên lặng nhìn Trần Thanh Vũ lảo đảo từ trên số pha đứng dậy.
Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể đè xuống được nỗi hận trong lòng mình, tôi thản nhiên nói với Trần Thanh Vũ: “Là tôi.”
Trần Thanh Vũ vừa nghe được giọng của tôi mới chậm rãi ngẩng đầu, anh loạng choạng bổ nhào về phía tôi, giống như không ngờ có thể nhìn thấy tôi. “Em… tại sao lại… tới đây.” Trần Thanh Vũ lắp bắp như đang vô cùng căng thẳng. Tôi hơi khó hiểu, tại sao nói chuyện với tôi mà Trần Thanh
Vũ lại căng thẳng đến vậy?
Tôi ném túi xách trong tay đi, bước tới gần Trần Thanh Vũ, miệng cười như hoa nở: “Trần Thanh Vũ, anh thích tôi phải không?”
Tôi cố ý kề sát vào Trần Thanh Vũ mà nói, hơi thở tựa hoa lan quấn lấy anh. Thân thể Trần Thanh Vũ hơi cứng lại, anh nheo mắt, trong đôi mắt hơi ửng đỏ kia dường như lóe lên một tia hung bạo mơ hồ. “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn nói cái gì?” “Chẳng muốn nói gì cả, tôi chỉ muốn… trở thành người phụ nữ của anh, anh nói xem có được không?” Tôi đẩy ngã Trần Thanh Vũ xuống chiếc ghế sô pha ở sau lưng, rồi cả cơ thể mình cũng nằm đè lên đó, ngón tay ám muội lướt qua đôi cánh môi đẹp đẽ nhưng bạc tình của anh mà mân mê.
Loại động tác mang rõ ý khiêu khích đến mức tận cùng này, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ làm nhưng tôi thật không ngờ là hôm nay lại làm được một cách trôi chảy nhuần nhuyễn như vậy. “Huỳnh Bảo Nhi, em bị điên rồi à?” Trần Thanh Vũ bị hành động quyến rũ của tôi khiến cho toàn thân khô nóng, khuôn mặt anh tối sầm lại, nâng một tay giữ chặt tay tôi lại.
Tôi cố bấm bụng cười thật yêu kiều, bật hơi nói từng chữ: “Tôi không điên, ngày trước khi còn ở Paris chẳng phải chúng ta cũng rất hợp nhau sao? Trần Thanh Vũ, đừng nói với tôi là anh không nhớ thân thể tôi nha? Hửm?”
Dứt lời tôi lập tức hôn lên đôi môi của Trần Thanh Vũ, đầu lưỡi nhẹ nhàng tô vẽ hình dáng đôi môi anh. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể Trần Thanh Vũ đang cứng ngắt đến nhường nào.
Trái tim tôi chợt gợn lên một chút đau thương chua xót nhưng lại lạnh lẽo như băng. Trần Thanh Vũ… đây là những gì anh nợ con của chúng ta… anh phải trả giá cho điều đó. “Huỳnh Bảo Nhi, dừng lại đi, dừng ngay bây giờ còn kịp đẩy.” Trên mặt Trần Thanh Vũ dần dần phủ kín một tầng mồ hôi, anh bắt lấy cổ tay tôi, trong giọng nói mang theo sự nghiêm khắc mà ra lệnh. “Bây giờ còn dừng lại được sao? Hay là, tổng giám đốc Vũ không thể?” Tôi đưa tay chạm vào hạ thân Trần Thanh Vũ, nói một cách thờ ơ.
Không một người đàn ông nào có thể chống cự lại kiểu khiêu khích này, Trần Thanh Vũ cũng vậy, vừa nghe thấy tôi nói anh không được thì khuôn mặt Trần Thanh Vũ đã tối sầm lại, lật người đè tôi bên dưới.
Hơi thở nóng rực đục ngầu của anh lướt qua cổ khiến tôi rùng mình run lên từng đợt.
Anh phả hơi thở vào cổ tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, đây là do em tự mình chuốc lấy, đừng có trách tôi.” “Tôi muốn anh ngập sâu bên trong tôi.” Tôi mở hai chân bày ra một tư thế quyến rũ, nói với Trần Thanh Vũ.
Tôi biết, không gã đàn ông nào có thể chịu đựng được sự cám dỗ như vậy, Trần Thanh Vũ cũng không phải ngoại lệ. Thật vây, Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, tháo bung cúc quần, mạnh mẽ lao vào trong cơ thể tôi. “Um…” Ngay giây phút Trần Thanh Vũ xâm chiếm lấy tôi, nước mắt tôi không thể nén lại mà tràn khỏi bờ mi, đọng lại trên mí mắt.
Tôi đau đớn không chịu nổi mà nắm chặt lấy mép bàn, gắng gượng nâng đỡ cơ thể của chính mình. Trần Thanh Vũ tựa như một con thú hoang đang cực kỳ phần nộ, anh rong ruổi khắp nơi trong cơ thể tôi, dùng lực mạnh tới nỗi như muốn bẻ đôi tôi thành hai mảnh. “Huỳnh Bảo Nhi… Huỳnh Bảo Nhi.” Anh tựa như phát điên mà gọi tên tôi, một lần rồi lại một lần.
Tôi nhiệt tình đáp lại từng nhịp đẩy của Trần Thanh Vũ, thậm chí còn tận lực nương theo động tác của anh, cả căn phòng ngập trong mùi xạ hương mê hoặc tâm trí cả hai, tôi rên khẽ từng tiếng đầy vẻ dụ dỗ, hết lần này tới lần khác mê hoặc thần kinh Trần Thanh Vũ.
Anh ôm tôi nằm trên tấm thảm trải sàn tùy tiện mà phóng túng, thay đổi tư thế vài ba lần rồi lại vừa ôm lấy tôi vừa bước đi để tôi có thể cảm nhận được trọn vẹn cơ thể anh. Chúng tôi nếm trải tư vị tuyệt vời ấy hết lần này tới lần khác vẫn chưa muốn dừng lại.
Mãi cho tới tận sáng hôm sau, khi cửa phòng bị đấy mở thì âm thanh la thất thanh của Nguyễn Mỹ mới khiến hai người chúng tôi tỉnh giấc. “Huỳnh Bảo Nhi, người phụ nữ đê tiện này, cô làm gì vậy? Cô đang làm cái gì?” Nguyễn Mỹ kéo tôi ra khỏi ngực Trần Thanh Vũ, tôi nhìn xuống những dấu vết kinh người khắp cơ thể mình, nở một nụ cười sáng chói động lòng người: “Cô Mỹ có mắt như mù sao? Chẳng lẽ không nhìn ra được đêm qua tôi và Trần Thanh Vũ đã yêu thương nhau sâu đậm đến nhường nào à?” “Đê tiện, tôi đánh chết cô.” Nguyễn Mỹ bị những dấu vết chói mắt trên người tôi kích thích tới phát cuồng, cô ta thét lên một tiếng chói tai rồi giơ tay định tát tôi một cái. Bỗng một bàn tay bắt lấy cánh tay Nguyễn Mỹ. “Thanh Vũ?” Nguyễn Mỹ vốn vẫn đang tức đến phát điên, tới lúc nhìn rõ được người giữ tay mình là Trần Thanh Vũ thì không thể tin nổi mà trợn tròn đôi mắt. Trần Thanh Vũ mặt không biến sắc mà nhìn Nguyễn Mỹ, ánh mắt hơi uể oải nói: “Có chuyện gì chúng ta về nhà nói sau.”
Dứt lời, ánh mắt Trần Thanh Vũ nghiền ngẫm nhìn tôi một lượt rồi cầm quần áo ném cho tôi. “Mặc đồ vào đi.”
Tôi cười khẩy, đứng ngay trước mặt Nguyễn Mỹ mặc lại đồ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày ngạo mạn đến như vậy, có lẽ là do trái tim đã chết lặng thật rồi, cả nội tâm hay tình cảm đều trở nên ngày càng chai sạn. “Tối qua tôi rất vui, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh tới tìm tôi, cơ thể của tôi luôn chờ anh mọi lúc.” Mặc đồ xong, tôi đi tới trước mặt Trần Thanh Vũ, choàng tay kéo thấp đầu anh xuống rồi đặt môi lên má Trần Thanh Vũ, tặng anh một nụ cười đầy ẩn ý. “Huỳnh Bảo Nhi, cô là loại phụ nữ mặt dày.” Nguyễn Mỹ bị hành động của tôi kích thích, không kiềm chế được mà lại mắng chửi tôi lần nữa.
Tôi tựa vào lồng ngực của Trần Thanh Vũ, cười đến mức sáng lạn: “Nếu nói về mặt dày thì tôi làm sao đủ trình mà so được với cô chứ? Không biết trước đây là ai ưỡn bụng diễu võ dương oai với người vợ chính thức như tôi ấy nhỉ? Tôi chỉ muốn nói với cô một đạo lý này thôi. Việc cô làm được thì tôi cũng có thể làm được, những gì tôi phải chịu trước kia, chính là thứ cô phải nhận bây giờ đấy.”
” Lê Minh Quang đúng là người hiểu tôi nhất, anh ấy không hề trách tôi mà chỉ nhẹ giọng hỏi. “Em muốn trở thành tình nhân của Trần Thanh Vũ.”
Chẳng phải Nguyễn Mỹ ghét nhất là Trần Thanh Vũ ở cùng người phụ nữ khác sao? Chính tay tôi sẽ cướp Trần Thanh Vũ khỏi cô ta. Tôi muốn Trần Thanh Vũ phải yêu tôi, khiến cho Nguyễn Mỹ phải đau khổ. “Bảo Nhi, ôm hận thù mà sống như vậy thật sự rất mệt mỏi.” Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi, trong đôi mắt bắt đầu hiện lên chút cảm xúc mà tôi không thể hiểu.
Tôi cười chua xót: “Nhưng em đã rơi vào vòng xoáy này rồi, không cách nào có thể thoát ra được nữa.”
Lê Minh Quang bình tĩnh nhìn tôi rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm tôi vào lòng: “Được, em muốn báo thù thì anh sẽ giúp em, có điều anh hi vọng em sẽ nhớ rằng cho dù em ở bất cứ nơi nào thì anh cũng vẫn sẽ luôn ở đây chờ em, nếu ngoài kia có mệt mỏi quá thì hãy quay lại bên anh, hiểu không?” “Vâng.” Nghe được những lời Lê Minh Quang nói, tôi không thể kiềm chế được nữa mà bật khóc.
Cả đời này, có thể gặp được Lê Minh Quang thật sự là quá tốt, nhưng sau này tôi mới hiểu ra, cũng là bởi gặp được Lê Minh Quang mà đau khổ của tôi… mới kéo dài không dứt… “Trần Thanh Vũ đang ở quán New World, tầng 3 phòng 301” Chúng tôi vừa từ nhà hàng trở về thì Lê Minh Quang đã báo cho tôi biết hành tung của Trần Thanh Vũ.
Tôi quay lại phòng, lấy bộ đồ mình đã tỉ mỉ chuẩn bị ra, thay vào. Trước đó tôi đã nhờ Lê Minh Quang đặt may giúp tôi một bộ váy màu đen khiêu gợi có thể giúp tôi càng trở nên quyến rũ xinh đẹp.
Ngày trước tôi rất ít khi trang điểm nhưng tối nay tôi phải trang điểm thật đẹp, một lớp nền trang nhã, đánh màu son đỏ tươi, thả tóc xõa buông dài. Tôi nhìn lại những lọn tóc xoăn gợi cảm của bản thân rồi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Trần Thanh Vũ… Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ghim dao vào trái tim anh. Tôi đi ra khỏi phòng, Lê Minh Quang đang ngồi trên số pha phòng khách ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đáy mắt ánh lên một tia kinh diễm. “Có đẹp không?” Tôi cong miệng cười, xoay một vòng trước mặt Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang dịu dàng nói: “Đẹp lắm, nhìn em như thế này thật giống một đóa hoa anh túc nở bung giữa màn đêm sâu thẳm, toàn thân tỏa ra hương vị chết người.”
Chết người ư? Tôi đúng là muốn lấy mạng Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ.
Tôi cười khẽ, nói một cách thản nhiên: “Anh đưa em tới quán bar nhé.” “Không muốn suy nghĩ thêm một chút sao?” Trước khi đi Lê Minh Quang vẫn còn hỏi tôi như vậy. Tôi lắc đầu, mân mê lọn tóc dài trước ngực: “Em sẽ không hối hận đâu.”
Tôi đã nói rồi, tôi muốn Nguyễn Mỹ phải ân hận. Lê Minh Quang vừa đưa tôi tới quán bar, tôi liền mở cửa xe bước xuống.
Lê Minh Quang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp: “Em phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì phải gọi điện cho anh nghe không?” “Vâng.” Nhìn Lê Minh Quang như vậy, đôi mắt tôi cũng bất giác nhiễm chút hơi ấm.
Tôi biết, dù cho tất cả mọi người trên thế giới này ruồng bỏ tôi, nhưng… Lê Minh Quang sẽ không như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.
Tôi ưỡn ngực, giẫm trên đôi giày cao gót đi từng bước vào quán bar, đám đàn ông trong quán bar vừa nhìn thấy tôi thì ánh mắt đã ánh lên sự gian tà, khiến toàn thân tôi vô cùng khó chịu.
Tôi khẽ nhíu mày, bỏ qua ánh nhìn háo sắc của đám người đó mà đi thẳng lên lầu, tới phòng của Trần Thanh Vũ.
Trần Danh đang đứng canh ngoài cửa, vừa nhìn thấy tôi thì trên mặt anh ta đã tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Cô Bảo Nhi…” “Tôi tới tìm Trần Thanh Vũ.” Tôi nhìn Trần Danh, thản nhiên nói.
Hình như anh ta bị dáng vẻ của tôi lúc này dọa sợ, ngay cả lời nói cũng không lưu loát. “Để… để tôi vào báo với ông chủ một tiếng. Trần Danh nói xong đã mở cửa đi vào báo cho Trần Thanh Vũ.
Thấy thế tôi lập tức vươn tay ngăn Trần Danh lại. Trần Danh bị hành động của tôi làm cho khó hiểu, không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn tôi.
Tôi rũ mắt xuống, lắc đầu nói với Trần Danh: “Đừng, để tôi tự đi vào là được rồi.”
Trần Danh không có ý chặn lại, tôi lập tức mở cửa bước vào phòng. Vốn tôi còn tưởng trong phòng thế nào cũng sẽ có một vài hình ảnh nhạy cảm hay một vài trò ghê tởm nào đó.
Nhưng trong đó thực im lặng, chẳng mấy khó khăn để tôi có thể nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ngồi trên chiếc số pha màu đen ấy, nhìn anh giống như đang chìm trong giấc ngủ.
Trên tay anh còn cầm một chén rượu, khuôn mặt điển trai càng hiện rõ vẻ bất kham cuồng vọng. Phải chăng là do hiệu ứng ánh sáng, tại sao lúc này đây tôi lại cảm thấy nét mặt Trần
Thanh Vũ có chút cô đơn tịch mịch.
Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi chăng? “Ai?” Tôi đang chậm rãi tiến lại gần thì đột nhiên Trần
Thanh Vũ cất giọng lạnh bằng.
Tôi hoảng hốt, bước chân hơi khựng lại. Tôi đứng nơi đó, một nơi cách Trần Thanh Vũ cũng không xa, yên lặng nhìn Trần Thanh Vũ lảo đảo từ trên số pha đứng dậy.
Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể đè xuống được nỗi hận trong lòng mình, tôi thản nhiên nói với Trần Thanh Vũ: “Là tôi.”
Trần Thanh Vũ vừa nghe được giọng của tôi mới chậm rãi ngẩng đầu, anh loạng choạng bổ nhào về phía tôi, giống như không ngờ có thể nhìn thấy tôi. “Em… tại sao lại… tới đây.” Trần Thanh Vũ lắp bắp như đang vô cùng căng thẳng. Tôi hơi khó hiểu, tại sao nói chuyện với tôi mà Trần Thanh
Vũ lại căng thẳng đến vậy?
Tôi ném túi xách trong tay đi, bước tới gần Trần Thanh Vũ, miệng cười như hoa nở: “Trần Thanh Vũ, anh thích tôi phải không?”
Tôi cố ý kề sát vào Trần Thanh Vũ mà nói, hơi thở tựa hoa lan quấn lấy anh. Thân thể Trần Thanh Vũ hơi cứng lại, anh nheo mắt, trong đôi mắt hơi ửng đỏ kia dường như lóe lên một tia hung bạo mơ hồ. “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn nói cái gì?” “Chẳng muốn nói gì cả, tôi chỉ muốn… trở thành người phụ nữ của anh, anh nói xem có được không?” Tôi đẩy ngã Trần Thanh Vũ xuống chiếc ghế sô pha ở sau lưng, rồi cả cơ thể mình cũng nằm đè lên đó, ngón tay ám muội lướt qua đôi cánh môi đẹp đẽ nhưng bạc tình của anh mà mân mê.
Loại động tác mang rõ ý khiêu khích đến mức tận cùng này, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ làm nhưng tôi thật không ngờ là hôm nay lại làm được một cách trôi chảy nhuần nhuyễn như vậy. “Huỳnh Bảo Nhi, em bị điên rồi à?” Trần Thanh Vũ bị hành động quyến rũ của tôi khiến cho toàn thân khô nóng, khuôn mặt anh tối sầm lại, nâng một tay giữ chặt tay tôi lại.
Tôi cố bấm bụng cười thật yêu kiều, bật hơi nói từng chữ: “Tôi không điên, ngày trước khi còn ở Paris chẳng phải chúng ta cũng rất hợp nhau sao? Trần Thanh Vũ, đừng nói với tôi là anh không nhớ thân thể tôi nha? Hửm?”
Dứt lời tôi lập tức hôn lên đôi môi của Trần Thanh Vũ, đầu lưỡi nhẹ nhàng tô vẽ hình dáng đôi môi anh. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể Trần Thanh Vũ đang cứng ngắt đến nhường nào.
Trái tim tôi chợt gợn lên một chút đau thương chua xót nhưng lại lạnh lẽo như băng. Trần Thanh Vũ… đây là những gì anh nợ con của chúng ta… anh phải trả giá cho điều đó. “Huỳnh Bảo Nhi, dừng lại đi, dừng ngay bây giờ còn kịp đẩy.” Trên mặt Trần Thanh Vũ dần dần phủ kín một tầng mồ hôi, anh bắt lấy cổ tay tôi, trong giọng nói mang theo sự nghiêm khắc mà ra lệnh. “Bây giờ còn dừng lại được sao? Hay là, tổng giám đốc Vũ không thể?” Tôi đưa tay chạm vào hạ thân Trần Thanh Vũ, nói một cách thờ ơ.
Không một người đàn ông nào có thể chống cự lại kiểu khiêu khích này, Trần Thanh Vũ cũng vậy, vừa nghe thấy tôi nói anh không được thì khuôn mặt Trần Thanh Vũ đã tối sầm lại, lật người đè tôi bên dưới.
Hơi thở nóng rực đục ngầu của anh lướt qua cổ khiến tôi rùng mình run lên từng đợt.
Anh phả hơi thở vào cổ tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, đây là do em tự mình chuốc lấy, đừng có trách tôi.” “Tôi muốn anh ngập sâu bên trong tôi.” Tôi mở hai chân bày ra một tư thế quyến rũ, nói với Trần Thanh Vũ.
Tôi biết, không gã đàn ông nào có thể chịu đựng được sự cám dỗ như vậy, Trần Thanh Vũ cũng không phải ngoại lệ. Thật vây, Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, tháo bung cúc quần, mạnh mẽ lao vào trong cơ thể tôi. “Um…” Ngay giây phút Trần Thanh Vũ xâm chiếm lấy tôi, nước mắt tôi không thể nén lại mà tràn khỏi bờ mi, đọng lại trên mí mắt.
Tôi đau đớn không chịu nổi mà nắm chặt lấy mép bàn, gắng gượng nâng đỡ cơ thể của chính mình. Trần Thanh Vũ tựa như một con thú hoang đang cực kỳ phần nộ, anh rong ruổi khắp nơi trong cơ thể tôi, dùng lực mạnh tới nỗi như muốn bẻ đôi tôi thành hai mảnh. “Huỳnh Bảo Nhi… Huỳnh Bảo Nhi.” Anh tựa như phát điên mà gọi tên tôi, một lần rồi lại một lần.
Tôi nhiệt tình đáp lại từng nhịp đẩy của Trần Thanh Vũ, thậm chí còn tận lực nương theo động tác của anh, cả căn phòng ngập trong mùi xạ hương mê hoặc tâm trí cả hai, tôi rên khẽ từng tiếng đầy vẻ dụ dỗ, hết lần này tới lần khác mê hoặc thần kinh Trần Thanh Vũ.
Anh ôm tôi nằm trên tấm thảm trải sàn tùy tiện mà phóng túng, thay đổi tư thế vài ba lần rồi lại vừa ôm lấy tôi vừa bước đi để tôi có thể cảm nhận được trọn vẹn cơ thể anh. Chúng tôi nếm trải tư vị tuyệt vời ấy hết lần này tới lần khác vẫn chưa muốn dừng lại.
Mãi cho tới tận sáng hôm sau, khi cửa phòng bị đấy mở thì âm thanh la thất thanh của Nguyễn Mỹ mới khiến hai người chúng tôi tỉnh giấc. “Huỳnh Bảo Nhi, người phụ nữ đê tiện này, cô làm gì vậy? Cô đang làm cái gì?” Nguyễn Mỹ kéo tôi ra khỏi ngực Trần Thanh Vũ, tôi nhìn xuống những dấu vết kinh người khắp cơ thể mình, nở một nụ cười sáng chói động lòng người: “Cô Mỹ có mắt như mù sao? Chẳng lẽ không nhìn ra được đêm qua tôi và Trần Thanh Vũ đã yêu thương nhau sâu đậm đến nhường nào à?” “Đê tiện, tôi đánh chết cô.” Nguyễn Mỹ bị những dấu vết chói mắt trên người tôi kích thích tới phát cuồng, cô ta thét lên một tiếng chói tai rồi giơ tay định tát tôi một cái. Bỗng một bàn tay bắt lấy cánh tay Nguyễn Mỹ. “Thanh Vũ?” Nguyễn Mỹ vốn vẫn đang tức đến phát điên, tới lúc nhìn rõ được người giữ tay mình là Trần Thanh Vũ thì không thể tin nổi mà trợn tròn đôi mắt. Trần Thanh Vũ mặt không biến sắc mà nhìn Nguyễn Mỹ, ánh mắt hơi uể oải nói: “Có chuyện gì chúng ta về nhà nói sau.”
Dứt lời, ánh mắt Trần Thanh Vũ nghiền ngẫm nhìn tôi một lượt rồi cầm quần áo ném cho tôi. “Mặc đồ vào đi.”
Tôi cười khẩy, đứng ngay trước mặt Nguyễn Mỹ mặc lại đồ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày ngạo mạn đến như vậy, có lẽ là do trái tim đã chết lặng thật rồi, cả nội tâm hay tình cảm đều trở nên ngày càng chai sạn. “Tối qua tôi rất vui, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh tới tìm tôi, cơ thể của tôi luôn chờ anh mọi lúc.” Mặc đồ xong, tôi đi tới trước mặt Trần Thanh Vũ, choàng tay kéo thấp đầu anh xuống rồi đặt môi lên má Trần Thanh Vũ, tặng anh một nụ cười đầy ẩn ý. “Huỳnh Bảo Nhi, cô là loại phụ nữ mặt dày.” Nguyễn Mỹ bị hành động của tôi kích thích, không kiềm chế được mà lại mắng chửi tôi lần nữa.
Tôi tựa vào lồng ngực của Trần Thanh Vũ, cười đến mức sáng lạn: “Nếu nói về mặt dày thì tôi làm sao đủ trình mà so được với cô chứ? Không biết trước đây là ai ưỡn bụng diễu võ dương oai với người vợ chính thức như tôi ấy nhỉ? Tôi chỉ muốn nói với cô một đạo lý này thôi. Việc cô làm được thì tôi cũng có thể làm được, những gì tôi phải chịu trước kia, chính là thứ cô phải nhận bây giờ đấy.”