Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 563
Chương 563
Cô cần phải làm chuyện này, hơn nữa còn nhất định phải làm xong, cô đã đợi lâu như vậy thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Lúc Đinh Kiến Quốc tỉnh dậy, anh thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, anh khó chịu xoa huyệt thái dương. Lúc muốn đứng dậy thì cửa đột nhiên mở ra, Đinh Kiến Quốc thấy Trần Thanh Thảo bưng một chén canh giải rượu đi vào.
Đinh Kiến Quốc đứng dậy, ôm lấy cơ thể Trần Thanh Thảo, dùng giọng khàn đặc nói: “Thanh Thảo, anh… vừa mới nằm mơ.
Trần Thanh Thảo tựa vào lòng ngực Đinh Kiến Quốc, đứng yên không nhúc nhích, để mặc hơi thở của anh phải khắp cơ thể của mình.
Sau khi Đinh Kiến Quốc gian nan thở dài một hơi mới chậm rãi nói: “Anh mơ thấy… Mơ thấy em rời xa anh, Trần Thanh Thảo, em đã đồng ý sẽ gả cho anh, em sẽ không lừa anh đúng chứ?”
Trần Thanh Thảo nhìn đôi mắt nghiêm túc của người đàn ông này, không biết vì sao trái tim giống như bị thứ gì đó hung ác đâm mạnh vào, loại cảm giác này quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức muốn cắn nuốt cả người Trần Thanh Thảo.
Cô không nói gì, chỉ nhìn Đinh Kiến Quốc thật lâu, sau đó nói: “Uống hết chén canh giải rượu này đi, sau khi uống xong cơ thể anh sẽ thoải mái hơn.”
“Được.” Đinh Kiến Quốc buồn bã nhìn Trần Thanh Thảo, nhẹ nhàng gật đâu.
Sau khi anh uống xong canh giải rượu thì ôm lấy Trần Thanh Thảo, tựa cằm trên vai cô, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, buồn bã nói: “Đây là đâu? Không phải là nhà của chúng ta đúng không?”
Từ “nhà” này đã kích thích thần kinh của Trần Thanh Thảo, cô mím môi, đôi mắt xuất hiện một chút u ám và lạnh nhạt, lên tiếng: “Đây không phải là Phú Quốc, mà là ở thủ đô.”
Sau khi Đinh Kiến Quốc nghe xong, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự nghi ngờ nhẹ, anh u buồn nhìn Trần Thanh Thảo, dường như không rõ vì sao mình lại xuất hiện ở thủ đô.
“Đinh Kiến Quốc, xin lỗi.”
Trần Thanh Thảo không giải đáp nghi ngờ trong lòng Đinh Kiến Quốc, cô nhẹ nhàng đẩy cơ thể Đinh Kiến Quốc ra, nói với anh bằng giọng nói đầy nghẹn ngào.
Sắc mặt Đinh Kiến Quốc có hơi u ám, anh dùng sức siết chặt lòng bàn tay, nghiêm mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Thanh Thảo, cực kỳ nghiêm túc và cố chấp nhìn cô.
“Vì sao vậy…
Vì sao lại đối xử với anh như vậy? Trần Thanh Thảo… Rốt cuộc là vì sao?
Trần Thanh Thảo không trả lời, mà lúc này cửa lại được mở ra một lần nữa, Trương Thiên Toàn mặc bộ quần áo màu đen đi từ bên ngoài vào.
Anh ta ngả ngớn nhướng mày, đánh giá Đinh Kiến Quốc từ trên xuống dưới, từ tốn nói: “Thanh Thảo, có thể bắt đầu rồi.”
“Anh là ai?” Đinh Kiến Quốc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tà ác của Trương Thiên Toàn, trong mắt hiện lên sự âm trầm nhàn nhạt, anh nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, tràn đầy cảnh giác nhìn Trương Thiên Toàn hỏi.
Anh xem Trương Thiên Toàn trở thành tình địch của mình, hung tợn trừng mắt với anh ta, Trương Thiên Toàn thấy Đinh Kiến Quốc nhìn mình bằng ánh mắt này, dường như cảm thấy có hơi buồn cười, anh ta cong mỗi giơ tay vuốt cằm, nói: “Tổng giám đốc Quốc đừng có hiểu lầm, tôi và Trần Thanh Thảo chỉ là bạn bè mà thôi.” “Thanh Thảo, chúng ta về nhà đi, đừng ở chỗ này nữa.”
Đinh Kiến Quốc nhìn thoáng qua Trương Thiên Toàn, nghiêng người nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, muốn dẫn cô rời khỏi chỗ này.
Chỗ này làm cho lòng Đinh Kiến Quốc dấy lên cảm giác vô cùng kỳ lạ, loại cảm giác này gần như muốn ép Đinh Kiến Quốc đến phát điên, anh không thích chỗ này, anh muốn rời khỏi đây.
Trần Thanh Thảo cụp mắt, hoảng hốt nhìn người đàn ông đang nắm lấy tay mình, vẫn đứng yên không nhúc nhích, thậm chí không nói một câu nào.
Cho đến tận lúc Đinh Kiến Quốc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, Trần Thanh Thảo mới chậm rãi nói: “Đinh Kiến Quốc, em muốn trái tim của anh.”
Đinh Kiến Quốc trợn hai mắt nhìn Trần Thanh Thảo, dường như không thể nào hiểu Trần Thanh Thảo nói vậy là có ý gì.
Tay anh cố siết chặt lại, đôi môi có hơi tái nhợt, cố chấp lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo, anh nhìn chằm chằm cô thật lâu, thật lâu.
“Tim của anh là của Vũ Vĩnh Kỳ, chỉ cần lấy trái tim của anh thay cho Vũ Vĩnh Kỳ, Vũ Vĩnh Kỳ sẽ sống lại, xin lỗi.” Đôi mắt hạnh đen láy của Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc không chớp mắt, khuôn mặt của cô tràn ngập bi thương và bất đắc dĩ. Dáng vẻ này của Trần Thanh Thảo làm cho lòng Đinh Kiến Quốc đau nhói lên.
“Vậy… Anh ở đâu?” Không biết qua bao lâu Đinh Kiến Quốc mới có thể lấy lại được giọng nói, khuôn mặt của anh có hơi run rẩy, đôi tay cổ sức giữ chặt bả vai Trần Thanh Thảo, điên cuồng cố chấp dùng sức lay bả vai cô.
“Nói cho anh biết… Vậy thì… Anh ở đâu ? Trong lòng em anh là gì?” Đinh Kiến Quốc cảm thấy nơi trái tim mình truyền đến cảm giác đau đớn cùng cực, Trần Thanh Thảo nói muốn lấy trái tim anh đưa cho Vũ Vĩnh Kỳ, nhưng mà, trái tim anh đã sớm đặt trên người Trần Thanh Thảo rồi Trần Thanh Thảo, với em mà nói, anh không là gì sao? Anh không phải là gì hết đúng không?
“Em có thể sinh đứa nhỏ này ra cho anh, sau khi sinh đứa nhỏ ra em sẽ đưa cho người nhà họ Đinh nuôi dưỡng, coi như là em trả nợ cho anh” Trên mặt Trần Thanh Thảo mang theo hơi thở lạnh nhạt yếu ớt, dáng vẻ này làm cho Trần Thanh Thảo trông rất đáng sợ.
Đây không phải là Trần Thanh Thảo mà anh yêu ngày trước, anh yêu một Trần Thanh Thảo phóng khoáng, xinh đẹp, chứ không phải là người mang gương mặt lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy, Trần Thanh Thảo mà anh yêu đã đi đâu mất rồi?
“Trần Thanh Thảo… Trả lời anh, em có từng yêu anh không?” Ngón tay thon dài của Đinh Kiến Quốc bám chặt trên vai Trần Thanh Thảo, đôi mắt người đàn ông hiện lên màu đỏ rực, giống như là muốn ăn thịt Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo mở mắt nhìn Đinh Kiến Quốc, nhưng vẫn không nói gì.
Nhìn vẻ mặt này của Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc mỉa mai mấp máy môi, cả người hơi lảo đảo, lạnh lẽo nói: “Anh biết rồi, Trần Thanh Thảo. Thì ra, trong lòng em, anh không là gì cả… Một chút cũng không.”
Đinh Kiến Quốc che mắt mình cất tiếng cười to.
Nhìn thấy nụ cười bị thương đầy khoa trương của Đinh Kiến Quốc, đôi môi Trần Thanh Thảo hơi mím lại, dường như cô muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng không thể nói ra.
Cuối cùng, chỉ có thể để mặc cho Đinh Kiến Quốc cười, Trương Thiên Toàn nhìn dáng vẻ thống khổ của Đinh Kiến Quốc, lại nhìn thấy sự giằng xé và bị thương trên gương mặt Trần Thanh Thảo, đôi mắt anh ta hơi ảm đạm, sau đó nhìn Trần Thanh Thảo chậm rãi nói: “Thanh Thảo, tình hình của cậu ta có chút không thích hợp: Trương Thiên Toàn nói vậy làm cho Trần Thanh Thảo chú ý đến, cô đi qua, quả nhiên nhìn thấy Đinh Kiến Quốc vừa nãy vẫn còn cười đột nhiên che lấy ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đinh Kiến Quốc, anh sao vậy?”
Trần Thanh Thảo nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Đinh Kiến Quốc, vẻ mặt đau đớn, đôi môi còn có hơi tím tái, tình trạng này của Đinh Kiến Quốc làm cho Trần Thanh Thảo hơi hoảng sợ, cô biết Đinh Kiến Quốc đã tái phát bệnh.
Nhưng mà, rốt cuộc vì sao? Đinh Kiến Quốc đã đổi tim, vì sao lại thường xuyên phát bệnh như vậy?
“Trần Thanh Thảo. Em vẫn sẽ… lo lắng cho anh đúng không?”
Đinh Kiến Quốc gian nan nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, hít thở khó khăn và đau đớn nói.
Ngón tay Trần Thanh Thảo run rẩy, cô đỡ lấy Đinh Kiến Quốc, vẻ mặt tái nhợt không có sức sống.
Trương Thiên Toàn nhìn vẻ mặt của Trần Thanh Thảo, lập tức gọi người vào, đỡ Đinh Kiến Quốc lên trên giường.
Mà tay Đinh Kiến Quốc từ đó đến giờ vẫn cố chấp nắm lấy tay Trần Thanh Thảo không chịu buông.
Bác sĩ lại đến làm kiểm tra cho Đinh Kiến Quốc, sau một lúc ông ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đinh Kiến Quốc đang thở hồng hộc vô cùng đau đớn.
“Thế nào? Tình hình của cậu ta?” Trương Thiên Toàn thấy vẻ mặt kỳ quái của bác sĩ, nghiêm mặt, đôi mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Bác sĩ nhìn Trương Thiên Toàn rồi lắp bắp nói: “Ông chủ… Chuyện này… Trái tim người đàn ông này… Vô dụng thôi.”
“Có ý gì?”
Tim vô dụng? Là có ý gì? Tim Vũ Vĩnh Kỳ sao có thể vô dụng? Tim Vũ Vĩnh Kỳ vô cùng khỏe mạnh, theo lý mà nói, cơ thể Đinh Kiến Quốc cũng phải nên khỏe mạnh mới đúng, nhưng mà cơ thể Đinh Kiến Quốc sao cứ luôn tái phát bệnh? Rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ có bệnh sao? Nhưng mà… Không thể nào được? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Vừa rồi tôi đã quan sát tình huống của người này, tôi nghi ngờ người này… Căn bản…
“Căn bản là Kiến Quốc không có thay tim.”
Lời nói của bác sĩ bị một giọng nói uể oải yếu ớt ngắt lời.
Âm thanh này kích thích trái tim Trần Thanh Thảo, cô trợn to mắt liền thấy Hoàng Mạnh Cường xông về phía này.
Một mình Hoàng Mạnh Cường đá bay bảo vệ đứng canh bên ngoài biệt thự sau đó đi đến trước mặt Trần Thanh Thảo.
Trương Thiên Toàn nheo mắt nhìn gương mặt có phần tương tự với Vũ Vĩnh Kỳ của Hoàng Mạnh Cường, vẫy tay để cho đám đàn em đi xuống.
“Anh… Vì sao… Lại đến đây?”
Nhìn thấy Hoàng Mạnh Cường đến đây, hơi thở của Trần Thanh Thảo không khỏi run rẩy.
Cô siết chặt tay, hít thở khó khăn nói.
“Đi theo cô đến đây, Thanh Thảo, đừng làm việc ngu ngốc nữa.” Hoàng Mạnh Cường nhìn lướt qua Đinh Kiến Quốc đã rơi vào hôn mê, nói với Trân Thanh Thảo.
Sắc môi Trần Thanh Thảo càng thêm tái nhợt, cô nhìn Hoàng Mạnh Cường, cố chấp kiên định nói: “Tôi không làm gì ngu ngốc cả, tôi chỉ lấy lại thứ thuộc vê Vĩnh Kỳ đưa cho Vĩnh Kỳ thôi, chẳng lẽ tôi làm như vậy là sai?”
“Sai, hoàn toàn sai.” Hoàng Mạnh Cường chăm chú nhìn Trần Thanh Thảo, khó khăn lắc đầu nói: Ánh mắt Trần Thanh Thảo run rẩy, tay cô càng cố sức siết lại thành nắm đấm.
“Cô còn chưa nghe tôi nói xong đã đưa Kiến Quốc đi, tôi biết cô rất yêu Vũ Vĩnh Kỳ, cô đến Phú Quốc, đến bên cạnh Kiến Quốc cũng chỉ là vì trái tim này thôi. Thanh Thảo, cô không biết năm đó Kiến Quốc vốn dĩ không thay tim.”
Cả người Trần Thanh Thảo run rẩy, cô giống như đứng không vững, tay ôm lấy bụng, lộ ra vẻ mặt xám xịt.
Cô trợn mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường, dường như không ngờ rằng anh ấy sẽ nói những lời này.
“Là thật, năm đó thật sự Kiến Quốc không đủ điều kiện làm phẫu thuật thay tim, vốn có ý định đổi, nhưng trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ cực kỳ không hợp với Kiến Quốc, cuối cùng chúng tôi thay tim không thành công.”
“Cho nên…trong cơ thể Đinh Kiến Quốc, căn bản là không có trái tim của Vĩnh Kỳ sao?”
Trần Thanh Thảo không biết phải dùng hết bao nhiêu sức lực mới có thể lấy lại được giọng nói. Cô gian nan nhìn Hoàng Mạnh Cường, giọng nói đầy đau khổ nghẹn ngào cất lên.
Hoàng Mạnh Cường u buồn nhìn Trần Thanh Thảo, gật đầu chắc nịch nói: “Đúng… Trong cơ thể Kiến Quốc không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, đây là sự thật”
“Không có… Trong cơ thể Đinh Kiến Quốc không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, vậy tim của Vũ Vĩnh Kỳ đi đâu rồi? Anh nói cho tôi biết, trái tim của Vĩnh Kỳ đi nơi nào rồi?” Trân Thanh Thảo không có cách nào chấp nhận được sự thật này, cô đau khổ chật vật nắm lấy tay Hoàng Mạnh Cường, dùng sức lay người Hoàng Mạnh Cường, rồi giận dữ hét lên với anh ấy.
Cô cần phải làm chuyện này, hơn nữa còn nhất định phải làm xong, cô đã đợi lâu như vậy thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Lúc Đinh Kiến Quốc tỉnh dậy, anh thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, anh khó chịu xoa huyệt thái dương. Lúc muốn đứng dậy thì cửa đột nhiên mở ra, Đinh Kiến Quốc thấy Trần Thanh Thảo bưng một chén canh giải rượu đi vào.
Đinh Kiến Quốc đứng dậy, ôm lấy cơ thể Trần Thanh Thảo, dùng giọng khàn đặc nói: “Thanh Thảo, anh… vừa mới nằm mơ.
Trần Thanh Thảo tựa vào lòng ngực Đinh Kiến Quốc, đứng yên không nhúc nhích, để mặc hơi thở của anh phải khắp cơ thể của mình.
Sau khi Đinh Kiến Quốc gian nan thở dài một hơi mới chậm rãi nói: “Anh mơ thấy… Mơ thấy em rời xa anh, Trần Thanh Thảo, em đã đồng ý sẽ gả cho anh, em sẽ không lừa anh đúng chứ?”
Trần Thanh Thảo nhìn đôi mắt nghiêm túc của người đàn ông này, không biết vì sao trái tim giống như bị thứ gì đó hung ác đâm mạnh vào, loại cảm giác này quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức muốn cắn nuốt cả người Trần Thanh Thảo.
Cô không nói gì, chỉ nhìn Đinh Kiến Quốc thật lâu, sau đó nói: “Uống hết chén canh giải rượu này đi, sau khi uống xong cơ thể anh sẽ thoải mái hơn.”
“Được.” Đinh Kiến Quốc buồn bã nhìn Trần Thanh Thảo, nhẹ nhàng gật đâu.
Sau khi anh uống xong canh giải rượu thì ôm lấy Trần Thanh Thảo, tựa cằm trên vai cô, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, buồn bã nói: “Đây là đâu? Không phải là nhà của chúng ta đúng không?”
Từ “nhà” này đã kích thích thần kinh của Trần Thanh Thảo, cô mím môi, đôi mắt xuất hiện một chút u ám và lạnh nhạt, lên tiếng: “Đây không phải là Phú Quốc, mà là ở thủ đô.”
Sau khi Đinh Kiến Quốc nghe xong, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự nghi ngờ nhẹ, anh u buồn nhìn Trần Thanh Thảo, dường như không rõ vì sao mình lại xuất hiện ở thủ đô.
“Đinh Kiến Quốc, xin lỗi.”
Trần Thanh Thảo không giải đáp nghi ngờ trong lòng Đinh Kiến Quốc, cô nhẹ nhàng đẩy cơ thể Đinh Kiến Quốc ra, nói với anh bằng giọng nói đầy nghẹn ngào.
Sắc mặt Đinh Kiến Quốc có hơi u ám, anh dùng sức siết chặt lòng bàn tay, nghiêm mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Thanh Thảo, cực kỳ nghiêm túc và cố chấp nhìn cô.
“Vì sao vậy…
Vì sao lại đối xử với anh như vậy? Trần Thanh Thảo… Rốt cuộc là vì sao?
Trần Thanh Thảo không trả lời, mà lúc này cửa lại được mở ra một lần nữa, Trương Thiên Toàn mặc bộ quần áo màu đen đi từ bên ngoài vào.
Anh ta ngả ngớn nhướng mày, đánh giá Đinh Kiến Quốc từ trên xuống dưới, từ tốn nói: “Thanh Thảo, có thể bắt đầu rồi.”
“Anh là ai?” Đinh Kiến Quốc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tà ác của Trương Thiên Toàn, trong mắt hiện lên sự âm trầm nhàn nhạt, anh nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, tràn đầy cảnh giác nhìn Trương Thiên Toàn hỏi.
Anh xem Trương Thiên Toàn trở thành tình địch của mình, hung tợn trừng mắt với anh ta, Trương Thiên Toàn thấy Đinh Kiến Quốc nhìn mình bằng ánh mắt này, dường như cảm thấy có hơi buồn cười, anh ta cong mỗi giơ tay vuốt cằm, nói: “Tổng giám đốc Quốc đừng có hiểu lầm, tôi và Trần Thanh Thảo chỉ là bạn bè mà thôi.” “Thanh Thảo, chúng ta về nhà đi, đừng ở chỗ này nữa.”
Đinh Kiến Quốc nhìn thoáng qua Trương Thiên Toàn, nghiêng người nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, muốn dẫn cô rời khỏi chỗ này.
Chỗ này làm cho lòng Đinh Kiến Quốc dấy lên cảm giác vô cùng kỳ lạ, loại cảm giác này gần như muốn ép Đinh Kiến Quốc đến phát điên, anh không thích chỗ này, anh muốn rời khỏi đây.
Trần Thanh Thảo cụp mắt, hoảng hốt nhìn người đàn ông đang nắm lấy tay mình, vẫn đứng yên không nhúc nhích, thậm chí không nói một câu nào.
Cho đến tận lúc Đinh Kiến Quốc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, Trần Thanh Thảo mới chậm rãi nói: “Đinh Kiến Quốc, em muốn trái tim của anh.”
Đinh Kiến Quốc trợn hai mắt nhìn Trần Thanh Thảo, dường như không thể nào hiểu Trần Thanh Thảo nói vậy là có ý gì.
Tay anh cố siết chặt lại, đôi môi có hơi tái nhợt, cố chấp lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo, anh nhìn chằm chằm cô thật lâu, thật lâu.
“Tim của anh là của Vũ Vĩnh Kỳ, chỉ cần lấy trái tim của anh thay cho Vũ Vĩnh Kỳ, Vũ Vĩnh Kỳ sẽ sống lại, xin lỗi.” Đôi mắt hạnh đen láy của Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc không chớp mắt, khuôn mặt của cô tràn ngập bi thương và bất đắc dĩ. Dáng vẻ này của Trần Thanh Thảo làm cho lòng Đinh Kiến Quốc đau nhói lên.
“Vậy… Anh ở đâu?” Không biết qua bao lâu Đinh Kiến Quốc mới có thể lấy lại được giọng nói, khuôn mặt của anh có hơi run rẩy, đôi tay cổ sức giữ chặt bả vai Trần Thanh Thảo, điên cuồng cố chấp dùng sức lay bả vai cô.
“Nói cho anh biết… Vậy thì… Anh ở đâu ? Trong lòng em anh là gì?” Đinh Kiến Quốc cảm thấy nơi trái tim mình truyền đến cảm giác đau đớn cùng cực, Trần Thanh Thảo nói muốn lấy trái tim anh đưa cho Vũ Vĩnh Kỳ, nhưng mà, trái tim anh đã sớm đặt trên người Trần Thanh Thảo rồi Trần Thanh Thảo, với em mà nói, anh không là gì sao? Anh không phải là gì hết đúng không?
“Em có thể sinh đứa nhỏ này ra cho anh, sau khi sinh đứa nhỏ ra em sẽ đưa cho người nhà họ Đinh nuôi dưỡng, coi như là em trả nợ cho anh” Trên mặt Trần Thanh Thảo mang theo hơi thở lạnh nhạt yếu ớt, dáng vẻ này làm cho Trần Thanh Thảo trông rất đáng sợ.
Đây không phải là Trần Thanh Thảo mà anh yêu ngày trước, anh yêu một Trần Thanh Thảo phóng khoáng, xinh đẹp, chứ không phải là người mang gương mặt lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy, Trần Thanh Thảo mà anh yêu đã đi đâu mất rồi?
“Trần Thanh Thảo… Trả lời anh, em có từng yêu anh không?” Ngón tay thon dài của Đinh Kiến Quốc bám chặt trên vai Trần Thanh Thảo, đôi mắt người đàn ông hiện lên màu đỏ rực, giống như là muốn ăn thịt Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo mở mắt nhìn Đinh Kiến Quốc, nhưng vẫn không nói gì.
Nhìn vẻ mặt này của Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc mỉa mai mấp máy môi, cả người hơi lảo đảo, lạnh lẽo nói: “Anh biết rồi, Trần Thanh Thảo. Thì ra, trong lòng em, anh không là gì cả… Một chút cũng không.”
Đinh Kiến Quốc che mắt mình cất tiếng cười to.
Nhìn thấy nụ cười bị thương đầy khoa trương của Đinh Kiến Quốc, đôi môi Trần Thanh Thảo hơi mím lại, dường như cô muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng không thể nói ra.
Cuối cùng, chỉ có thể để mặc cho Đinh Kiến Quốc cười, Trương Thiên Toàn nhìn dáng vẻ thống khổ của Đinh Kiến Quốc, lại nhìn thấy sự giằng xé và bị thương trên gương mặt Trần Thanh Thảo, đôi mắt anh ta hơi ảm đạm, sau đó nhìn Trần Thanh Thảo chậm rãi nói: “Thanh Thảo, tình hình của cậu ta có chút không thích hợp: Trương Thiên Toàn nói vậy làm cho Trần Thanh Thảo chú ý đến, cô đi qua, quả nhiên nhìn thấy Đinh Kiến Quốc vừa nãy vẫn còn cười đột nhiên che lấy ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đinh Kiến Quốc, anh sao vậy?”
Trần Thanh Thảo nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Đinh Kiến Quốc, vẻ mặt đau đớn, đôi môi còn có hơi tím tái, tình trạng này của Đinh Kiến Quốc làm cho Trần Thanh Thảo hơi hoảng sợ, cô biết Đinh Kiến Quốc đã tái phát bệnh.
Nhưng mà, rốt cuộc vì sao? Đinh Kiến Quốc đã đổi tim, vì sao lại thường xuyên phát bệnh như vậy?
“Trần Thanh Thảo. Em vẫn sẽ… lo lắng cho anh đúng không?”
Đinh Kiến Quốc gian nan nắm lấy tay Trần Thanh Thảo, hít thở khó khăn và đau đớn nói.
Ngón tay Trần Thanh Thảo run rẩy, cô đỡ lấy Đinh Kiến Quốc, vẻ mặt tái nhợt không có sức sống.
Trương Thiên Toàn nhìn vẻ mặt của Trần Thanh Thảo, lập tức gọi người vào, đỡ Đinh Kiến Quốc lên trên giường.
Mà tay Đinh Kiến Quốc từ đó đến giờ vẫn cố chấp nắm lấy tay Trần Thanh Thảo không chịu buông.
Bác sĩ lại đến làm kiểm tra cho Đinh Kiến Quốc, sau một lúc ông ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đinh Kiến Quốc đang thở hồng hộc vô cùng đau đớn.
“Thế nào? Tình hình của cậu ta?” Trương Thiên Toàn thấy vẻ mặt kỳ quái của bác sĩ, nghiêm mặt, đôi mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Bác sĩ nhìn Trương Thiên Toàn rồi lắp bắp nói: “Ông chủ… Chuyện này… Trái tim người đàn ông này… Vô dụng thôi.”
“Có ý gì?”
Tim vô dụng? Là có ý gì? Tim Vũ Vĩnh Kỳ sao có thể vô dụng? Tim Vũ Vĩnh Kỳ vô cùng khỏe mạnh, theo lý mà nói, cơ thể Đinh Kiến Quốc cũng phải nên khỏe mạnh mới đúng, nhưng mà cơ thể Đinh Kiến Quốc sao cứ luôn tái phát bệnh? Rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ có bệnh sao? Nhưng mà… Không thể nào được? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Vừa rồi tôi đã quan sát tình huống của người này, tôi nghi ngờ người này… Căn bản…
“Căn bản là Kiến Quốc không có thay tim.”
Lời nói của bác sĩ bị một giọng nói uể oải yếu ớt ngắt lời.
Âm thanh này kích thích trái tim Trần Thanh Thảo, cô trợn to mắt liền thấy Hoàng Mạnh Cường xông về phía này.
Một mình Hoàng Mạnh Cường đá bay bảo vệ đứng canh bên ngoài biệt thự sau đó đi đến trước mặt Trần Thanh Thảo.
Trương Thiên Toàn nheo mắt nhìn gương mặt có phần tương tự với Vũ Vĩnh Kỳ của Hoàng Mạnh Cường, vẫy tay để cho đám đàn em đi xuống.
“Anh… Vì sao… Lại đến đây?”
Nhìn thấy Hoàng Mạnh Cường đến đây, hơi thở của Trần Thanh Thảo không khỏi run rẩy.
Cô siết chặt tay, hít thở khó khăn nói.
“Đi theo cô đến đây, Thanh Thảo, đừng làm việc ngu ngốc nữa.” Hoàng Mạnh Cường nhìn lướt qua Đinh Kiến Quốc đã rơi vào hôn mê, nói với Trân Thanh Thảo.
Sắc môi Trần Thanh Thảo càng thêm tái nhợt, cô nhìn Hoàng Mạnh Cường, cố chấp kiên định nói: “Tôi không làm gì ngu ngốc cả, tôi chỉ lấy lại thứ thuộc vê Vĩnh Kỳ đưa cho Vĩnh Kỳ thôi, chẳng lẽ tôi làm như vậy là sai?”
“Sai, hoàn toàn sai.” Hoàng Mạnh Cường chăm chú nhìn Trần Thanh Thảo, khó khăn lắc đầu nói: Ánh mắt Trần Thanh Thảo run rẩy, tay cô càng cố sức siết lại thành nắm đấm.
“Cô còn chưa nghe tôi nói xong đã đưa Kiến Quốc đi, tôi biết cô rất yêu Vũ Vĩnh Kỳ, cô đến Phú Quốc, đến bên cạnh Kiến Quốc cũng chỉ là vì trái tim này thôi. Thanh Thảo, cô không biết năm đó Kiến Quốc vốn dĩ không thay tim.”
Cả người Trần Thanh Thảo run rẩy, cô giống như đứng không vững, tay ôm lấy bụng, lộ ra vẻ mặt xám xịt.
Cô trợn mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường, dường như không ngờ rằng anh ấy sẽ nói những lời này.
“Là thật, năm đó thật sự Kiến Quốc không đủ điều kiện làm phẫu thuật thay tim, vốn có ý định đổi, nhưng trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ cực kỳ không hợp với Kiến Quốc, cuối cùng chúng tôi thay tim không thành công.”
“Cho nên…trong cơ thể Đinh Kiến Quốc, căn bản là không có trái tim của Vĩnh Kỳ sao?”
Trần Thanh Thảo không biết phải dùng hết bao nhiêu sức lực mới có thể lấy lại được giọng nói. Cô gian nan nhìn Hoàng Mạnh Cường, giọng nói đầy đau khổ nghẹn ngào cất lên.
Hoàng Mạnh Cường u buồn nhìn Trần Thanh Thảo, gật đầu chắc nịch nói: “Đúng… Trong cơ thể Kiến Quốc không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, đây là sự thật”
“Không có… Trong cơ thể Đinh Kiến Quốc không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ, vậy tim của Vũ Vĩnh Kỳ đi đâu rồi? Anh nói cho tôi biết, trái tim của Vĩnh Kỳ đi nơi nào rồi?” Trân Thanh Thảo không có cách nào chấp nhận được sự thật này, cô đau khổ chật vật nắm lấy tay Hoàng Mạnh Cường, dùng sức lay người Hoàng Mạnh Cường, rồi giận dữ hét lên với anh ấy.