Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 543
Chương 543
Đinh Kiến Quốc không thể khống chế nổi trái tim đang đập loạn lên của mình, cảm giác này như muốn nuốt chửng anh.
Trái tim anh đã dần dần bị mê hoặc, bị một người con gái tên Trần Thanh Thảo mê hoặc.
“Trần Thanh Thảo… rốt cuộc cô là ai?” Đinh Kiến Quốc cúi đầu, vẻ mặt hoang dã, mờ mịt nhìn Trần Thanh Thảo đang nhắm nghiền hai mắt.
Gió ngoài cửa sổ từ từ thổi vào, nhấn chìm một nỗi bị thương khó tả và mơ hồ, lướt qua hai người họ một cách chậm rãi.
Lúc Trần Thanh Thảo tỉnh dậy, ánh sáng bên ngoài cửa sổ có hơi chói mắt.
Cô vừa trở mình một cái đã lập tức cảm nhận được một cơn đau đớn như xé nát cơ thể khiến đầu óc Trần Thanh Thảo đình trệ trong phút chốc.
Ký ức tràn về điên cuồng như thủy triều, Trần Thanh Thảo chỉ nhớ những gì mà cô và Đinh Kiến Quốc đã làm đêm qua.
“Tỉnh rồi à?” Lúc cả người Trần Thanh Thảo đang nóng bừng, vẻ mặt đầy xấu hổ thì một âm thanh khàn khàn gợi cảm lướt qua bên tại Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo bất thình lình quay đầu lại, ngay lúc đó, đôi môi nhợt nhạt của cô nhẹ lướt qua đôi môi mỏng của Đinh Kiến Quốc.
Ánh mắt Đinh Kiến Quốc trở nên sâu thẳm lạ thường, nhìn Trần Thanh Thảo một cách thâm trầm.
Trần Thanh Thảo che miệng, xấu hổ nói: “Xin… xin lỗi anh.” “Còn đau không?” Tay Đinh Kiến Quốc lướt trên người Trần Thanh Thảo một cách ám muội, anh nhìn Trần Thanh Thảo và hỏi.
Đinh Kiến Quốc hiển nhiên không tin người phụ nữ tiếp cận anh không phải vì tiền, mà là vì cái gì khác?
“Cô tưởng là tôi sẽ tin cô sao?” Đinh Kiến Quốc giễu cợt một tiếng, lật người đè Trần Thanh Thảo xuống dưới mình.
Cơ thể đàn ông rất nặng, mang theo sự nguy hiểm và điên cuồng.
Những ngón tay của Trần Thanh Thảo không ngừng run rẩy, cô nhìn khuôn mặt trên đầu mình, khoảnh khắc nghe thấy nhịp tim của anh, nước mắt cô không kìm được mà cứ tuôn ra.
“Chỉ… chỉ là em thích anh, cho nên, em muốn được ở bên cạnh anh.”
Thích… anh…
Trái tim của Đinh Kiến Quốc lại run lên một cách bất thường.
Anh cứng đờ mặt, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo một cách lạnh lùng và nguy hiểm.
“Cô thích gì ở tôi? Thích tiền của tôi? Hay thích địa vị của tôi?”
Nghe thấy những lời nói xấu xa, lạnh lùng của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo hơi cúi đầu xuống, đáp: “Em chỉ thích con người anh.”
Thân hình cao lớn của Đinh Kiến Quốc bỗng siết chặt lại, anh nhìn Trần Thanh Thảo rồi cúi đầu, cắn môi không nói. Thân thể của người phụ nữ khẽ run lên, không chỉ vậy, nước da của cô rất trắng, những đường nét trên khuôn mặt cô không phải là quá kiều diễm, nhưng lại đặc biệt tinh tế.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cô, để cô trở thành người phụ nữ của tôi.”
Đinh Kiến Quốc nắm lấy cằm Trần Thanh Thảo, cúi đầu hôn xuống đôi môi mát lạnh của cô.
“Rất thích… rất thích anh, thật sự rất thích anh.” Trần Thanh Thảo khẽ mở đôi mắt ẩm ướt, ôm chặt lấy người đàn ông đang đè lên người mình.
Thật sự rất thích… rất thích làm sao đây?
Loại yêu thích này cho dù thế nào cũng không có cách nào ngừng lại được, không bao giờ có thể ngừng được.
Đinh Kiến Quốc để Trần Thanh Thảo trở thành người phụ nữ của anh, chỉ cần phục vụ anh mỗi đêm là được.
Trần Thanh Thảo biết, bây giờ trong mắt người ngoài, cô chỉ là “bạn giường” của Đinh Kiến Quốc. Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần có thể ở bên cạnh Vũ Vĩnh Kỳ, cho dù chỉ là “bạn giường” thôi cô cũng thấy rất mãn nguyện.
Cô cứ sống như vậy ngày này qua ngày khác, cho đến một ngày trước năm mới, Trần Thanh Thảo nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đang ôm một người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối trên tivi và trên mặt báo, anh nói người đó là vợ sắp cưới của anh. Lúc đọc được những dòng đó, chiếc cốc trong tay Trần Thanh Thảo rơi xuống đất.
Âm thanh lanh lảnh thu hút sự chú ý của người quản gia, ông ta đi đến bên cạnh Trần Thanh Thảo, hỏi Trần Thanh Thảo bằng thái độ cung kính, thậm chí còn có phần thờ ơ: “Cô Thanh Thảo, xin hỏi cô có gì căn dặn?”
“Người phụ nữ kia là ai?” Trần Thanh Thảo chỉ lên tivi, chỉ vào người phụ nữ mà Đinh Kiến Quốc đang ôm, cô nhìn quản gia và hỏi một cách gay gắt.
Người quản gia nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt rất thâm trầm, ông ta đáp: “Đó là cô Lý Mộc Hoa.”
“Cô ta là ai? Rốt cuộc cô ta là ai?” Tại sao Đinh Kiến Quốc lại nói người phụ nữ đó là vợ sắp cưới của anh.
Vợ sắp cưới của Vĩnh Kỳ không phải là cô sao? Tại sao Vĩnh Kỳ lại thích một người phụ nữ khác?
“Đó là vợ sắp cưới của cậu chủ, tháng sau hai người họ sẽ đính hôn.” Quản gia khinh thường nhìn Trần Thanh Thảo, ông ta rất đúng mực mà nói tiếp: “Cô Thanh Thảo, mặc dù cô đã trèo được lên giường của cậu chủ, nhưng cô đừng vọng tưởng mình có thể dùng thân thể mà trói được cậu ấy. Vợ của cậu chủ chính là cô Mộc Hoa, cậu ấy và cô Mộc Hoa là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở bên nhau cùng nhau lớn lên.”
“Cho nên… anh ấy muốn đính hôn với người phụ nữ khác, đúng không?” Trần Thanh Thảo nhếch môi, tự chế giễu bản thân, cô loạng choạng đi về phía cửa.
Nhìn dáng vẻ đó của Trần Thanh Thảo, quản gia cũng không thèm để ý đến cô. Theo ông ta thấy, Trần Thanh Thảo quấn lấy Đinh Kiến Quốc chẳng qua là vì cô muốn nhằm vào tài sản của nhà họ Đinh. Loại đàn bà như Trần Thanh Thảo có rất nhiều, ông ta không thấy hiếu kỳ chút nào. Trần Thanh Thảo bước ra khỏi biệt thự, một mình đi về phía trước.
Đây là khu biệt thự, muốn bắt xe cũng rất khó. Trần Thanh Thảo đi bộ một quãng dài, cuối cùng cũng nhìn thấy đường cái.
Nhưng thay vì bắt taxi, Trần Thanh Thảo lại chậm chạp đi về phía trước như một bóng ma. Khi đã mệt nhoài, cô lại tìm một chỗ ngồi xuống. Sau khi nghỉ ngơi xong, cô lại đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đôi giày cao gót của Trần Thanh Thảo bị kẹt ở chỗ ống thoát nước, cô không rút nó ra được. Ngay lúc cô đang vô cùng quẫn bách không biết nên làm thế nào, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngay sau lưng Trần Thanh Thảo.
“Bị kẹt hả? Đừng lo, để tôi giúp cô.”
“Cảm ơn.” Trần Thanh Thảo quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung trông rất tốt bụng.
Là một cô gái, tuổi tác có lẽ cũng xêm xêm cô.
Cô gái đó ăn mặc rất sành điệu, trông có vẻ là một người có giáo dục.
Cô ấy giúp Trần Thanh Thảo kéo giày ra, Trần Thanh Thảo lại cảm ơn cô ấy một lần nữa.
Cô gái đó cười toe toét, nói: “Trên đường thấy chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Trần Thanh Thảo bị cô gái đó chọc cười, cô cũng cười với cô ấy: “Tôi tên là Trần Thanh Thảo, cô tên là gì?”
“Tôi tên Ngô Cúc Phương” Ngô Cúc Phương đưa tay ra bắt tay với Trần Thanh Thảo.
Rõ ràng là hai người họ mới gặp nhưng lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu, Trần Thanh Thảo và Ngô Cúc Phương có những sở thích khá giống nhau, hai người đã nhanh chóng kết bạn.
Ngô Cúc Phương nói cho Trần Thanh Thảo rất nhiều chuyện về thành phố này, Trần Thanh Thảo chỉ nghiêng tại lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
“Đúng rồi, cô muốn đi đâu? Có cần tôi cho cô đi nhờ không?” Hai người nói chuyện đến quên cả trời đất, mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối dần, Ngô Cúc Phương lấy điện thoại ra, để lại số điện thoại của mình. Cô ấy thấy Trần Thanh Thảo chỉ có một mình, không nhịn được hỏi thăm một câu.
“Tôi… đang đi dạo.” Lúc này Trần Thanh Thảo mới nhớ ra, cô đi ra khỏi ngôi biệt thự chỉ vì nhìn thấy Đinh Kiến Quốc ở bên cạnh một người phụ nữ khác, cô thấy rất khó chịu nên mới chạy ra ngoài một mình.
“Vậy tôi về trước đây, nếu không mẹ sẽ mắng tôi mất. Liên lạc qua điện thoại nha.” Ngô Cúc Phương tinh nghịch lè lưỡi, vẫy tay với Trần Thanh Thảo rồi rời đi.
Thấy Ngô Cúc Phương rời khỏi, ánh mắt Trần Thanh Thảo thoáng buồn.
Cô nhún vai, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang tối sầm lại, đôi mắt xinh đẹp như bị một tầng sương mù bao phủ.
Vĩnh Kỳ, sao anh có thể thích người phụ nữ khác? Sao anh có thể chứ?
Vũ Vĩnh Kỳ luôn là của một mình cô thôi, bây giờ nhìn thấy Đinh Kiến Quốc ôm một người phụ nữ khác, nói rằng đó là vợ sắp cưới của mình, Trần Thanh Thảo thấy mình không thể chịu đựng được.
“Cô ấy đâu?” Sau khi cùng Lý Mộc Hoa dùng bữa ở nhà họ Lý, Đinh Kiến Quốc bèn vội vàng quay trở lại biệt thự.
Anh cũng không biết tại sao mình lại nôn nóng muốn quay về biệt thự như vậy, chỉ là anh rất muốn nhìn thấy Trần Thanh Thảo. Quản gia thấy Đinh Kiến Quốc vừa trở về đã hỏi đến Trần Thanh Thảo, ông ta ngập ngừng một lúc mới nhìn Đinh Kiến Quốc, cung kính trả lời: “Hôm nay cô Thanh Thảo đã ra ngoài cả một ngày trời không thấy quay về, có lẽ cô ta đã rời đi rồi.”
“Ý ông là gì?” Đinh Kiến Quốc nghe vậy, trái tim anh bỗng run rẩy, giống như bị vật gì đó kích động.
“Cậu chủ, người phụ nữ này có lại lịch không rõ ràng, cô ta đột nhiên muốn trở thành người phụ nữ của cậu.
Bây giờ cô ta đi rồi, điều đó không có gì lạ hết, có lẽ là vì cô ta thấy cậu sắp đỉnh hôn với cô Mộc Hoa, cảm thấy bản thân không có khả năng trở thành bà chủ nên đã biết điều mà tự rời khỏi đây” Quản gia luôn là người chăm sóc cho Đinh Kiến Quốc, Đinh Kiến Quốc cũng khá tôn trọng ông ta, nghe ông ta nói vậy, hai mắt anh hơi đỏ lên.
“Cô ấy dám.”
Nếu lúc đầu cô đã quấn lấy anh thì đừng hòng thoát được khỏi tay anh, đừng hòng “Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?” Quản gia thấy Đinh Kiến Quốc rất quan tâm đến việc Trần Thanh Thảo rời đi, ông ta không khỏi mở miệng muốn ngăn anh lại, nhưng Đinh Kiến Quốc hoàn toàn không để ý đến ông ta, anh vớ lấy chìa khóa ra rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của Đinh Kiến Quốc rời khỏi, sắc mặt quản gia bỗng trầm xuống.
Dường như Đinh Kiến Quốc rất quan tâm đến người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, loại quan tâm này đến bản thân Đinh Kiến Quốc cũng hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc nó bất thường đến mức nào.
Hai tay Đinh Kiến Quốc nắm chặt với lăng, ánh mắt đáng sợ của người đàn ông hiện lên vẻ u ám, thậm chí còn là sự lạnh lẽo ma quái.
Anh không biết tại sao mình lại tức giận, lúc nghe quản gia nói Trân Thanh Thảo đã rời khỏi biệt thự, rời khỏi anh, trong lòng Đinh Kiến Quốc chợt nảy lên một sự kích động muốn giết người không thể giải thích được.
Từ trước đến nay anh chưa từng nảy sinh loại cảm xúc này, nhưng lần này anh lại vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy.
Mà người phụ nữ này không phải là Lý Mộc Hoa, người mà anh luôn muố kết hôn, mà là một người phụ nữ tên Trân Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo hoàn toàn không biết Đinh Kiến Quốc đang đi tìm mình.
Cô chỉ chậm chạp đi trên đường một cách vô định. Màn đêm dần dần buông xuống, cảnh đêm ở thành phố rất đẹp, ánh đèn neon bắt đầu chiếu rọi khắp nơi. Trân Thanh Thảo mở mắt nhìn bốn phía, đột nhiên có một cảm giác cô đơn quạnh quẽ.
Cảm giác này cứ quanh quẩn trong lòng cô, rất bất lực.
Cô rất nhớ Phan Huỳnh Bảo, cũng rất nhớ Trần Quân Phi, cô đã rời xa thủ đô lâu như vậy, hẳn là bọn họ cũng rất nhớ cô nhỉ?
Trần Thanh Thảo ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên, tay nắm chặt điện thoại. Sau khi nhìn chằm chăm vào nó một lúc lâu cô mới lấy hết dũng khí, bấm số gọi một cuộc điện thoại.
“Gạo Tẻ? Là em à?” Lê Châu Sa dỗ Phan Lê Long ngủ xong, đang muốn đi nghỉ ngơi một lát liền nhận được điện thoại từ Trân Thanh Thảo.
Đinh Kiến Quốc không thể khống chế nổi trái tim đang đập loạn lên của mình, cảm giác này như muốn nuốt chửng anh.
Trái tim anh đã dần dần bị mê hoặc, bị một người con gái tên Trần Thanh Thảo mê hoặc.
“Trần Thanh Thảo… rốt cuộc cô là ai?” Đinh Kiến Quốc cúi đầu, vẻ mặt hoang dã, mờ mịt nhìn Trần Thanh Thảo đang nhắm nghiền hai mắt.
Gió ngoài cửa sổ từ từ thổi vào, nhấn chìm một nỗi bị thương khó tả và mơ hồ, lướt qua hai người họ một cách chậm rãi.
Lúc Trần Thanh Thảo tỉnh dậy, ánh sáng bên ngoài cửa sổ có hơi chói mắt.
Cô vừa trở mình một cái đã lập tức cảm nhận được một cơn đau đớn như xé nát cơ thể khiến đầu óc Trần Thanh Thảo đình trệ trong phút chốc.
Ký ức tràn về điên cuồng như thủy triều, Trần Thanh Thảo chỉ nhớ những gì mà cô và Đinh Kiến Quốc đã làm đêm qua.
“Tỉnh rồi à?” Lúc cả người Trần Thanh Thảo đang nóng bừng, vẻ mặt đầy xấu hổ thì một âm thanh khàn khàn gợi cảm lướt qua bên tại Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo bất thình lình quay đầu lại, ngay lúc đó, đôi môi nhợt nhạt của cô nhẹ lướt qua đôi môi mỏng của Đinh Kiến Quốc.
Ánh mắt Đinh Kiến Quốc trở nên sâu thẳm lạ thường, nhìn Trần Thanh Thảo một cách thâm trầm.
Trần Thanh Thảo che miệng, xấu hổ nói: “Xin… xin lỗi anh.” “Còn đau không?” Tay Đinh Kiến Quốc lướt trên người Trần Thanh Thảo một cách ám muội, anh nhìn Trần Thanh Thảo và hỏi.
Đinh Kiến Quốc hiển nhiên không tin người phụ nữ tiếp cận anh không phải vì tiền, mà là vì cái gì khác?
“Cô tưởng là tôi sẽ tin cô sao?” Đinh Kiến Quốc giễu cợt một tiếng, lật người đè Trần Thanh Thảo xuống dưới mình.
Cơ thể đàn ông rất nặng, mang theo sự nguy hiểm và điên cuồng.
Những ngón tay của Trần Thanh Thảo không ngừng run rẩy, cô nhìn khuôn mặt trên đầu mình, khoảnh khắc nghe thấy nhịp tim của anh, nước mắt cô không kìm được mà cứ tuôn ra.
“Chỉ… chỉ là em thích anh, cho nên, em muốn được ở bên cạnh anh.”
Thích… anh…
Trái tim của Đinh Kiến Quốc lại run lên một cách bất thường.
Anh cứng đờ mặt, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo một cách lạnh lùng và nguy hiểm.
“Cô thích gì ở tôi? Thích tiền của tôi? Hay thích địa vị của tôi?”
Nghe thấy những lời nói xấu xa, lạnh lùng của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo hơi cúi đầu xuống, đáp: “Em chỉ thích con người anh.”
Thân hình cao lớn của Đinh Kiến Quốc bỗng siết chặt lại, anh nhìn Trần Thanh Thảo rồi cúi đầu, cắn môi không nói. Thân thể của người phụ nữ khẽ run lên, không chỉ vậy, nước da của cô rất trắng, những đường nét trên khuôn mặt cô không phải là quá kiều diễm, nhưng lại đặc biệt tinh tế.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cô, để cô trở thành người phụ nữ của tôi.”
Đinh Kiến Quốc nắm lấy cằm Trần Thanh Thảo, cúi đầu hôn xuống đôi môi mát lạnh của cô.
“Rất thích… rất thích anh, thật sự rất thích anh.” Trần Thanh Thảo khẽ mở đôi mắt ẩm ướt, ôm chặt lấy người đàn ông đang đè lên người mình.
Thật sự rất thích… rất thích làm sao đây?
Loại yêu thích này cho dù thế nào cũng không có cách nào ngừng lại được, không bao giờ có thể ngừng được.
Đinh Kiến Quốc để Trần Thanh Thảo trở thành người phụ nữ của anh, chỉ cần phục vụ anh mỗi đêm là được.
Trần Thanh Thảo biết, bây giờ trong mắt người ngoài, cô chỉ là “bạn giường” của Đinh Kiến Quốc. Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần có thể ở bên cạnh Vũ Vĩnh Kỳ, cho dù chỉ là “bạn giường” thôi cô cũng thấy rất mãn nguyện.
Cô cứ sống như vậy ngày này qua ngày khác, cho đến một ngày trước năm mới, Trần Thanh Thảo nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đang ôm một người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối trên tivi và trên mặt báo, anh nói người đó là vợ sắp cưới của anh. Lúc đọc được những dòng đó, chiếc cốc trong tay Trần Thanh Thảo rơi xuống đất.
Âm thanh lanh lảnh thu hút sự chú ý của người quản gia, ông ta đi đến bên cạnh Trần Thanh Thảo, hỏi Trần Thanh Thảo bằng thái độ cung kính, thậm chí còn có phần thờ ơ: “Cô Thanh Thảo, xin hỏi cô có gì căn dặn?”
“Người phụ nữ kia là ai?” Trần Thanh Thảo chỉ lên tivi, chỉ vào người phụ nữ mà Đinh Kiến Quốc đang ôm, cô nhìn quản gia và hỏi một cách gay gắt.
Người quản gia nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt rất thâm trầm, ông ta đáp: “Đó là cô Lý Mộc Hoa.”
“Cô ta là ai? Rốt cuộc cô ta là ai?” Tại sao Đinh Kiến Quốc lại nói người phụ nữ đó là vợ sắp cưới của anh.
Vợ sắp cưới của Vĩnh Kỳ không phải là cô sao? Tại sao Vĩnh Kỳ lại thích một người phụ nữ khác?
“Đó là vợ sắp cưới của cậu chủ, tháng sau hai người họ sẽ đính hôn.” Quản gia khinh thường nhìn Trần Thanh Thảo, ông ta rất đúng mực mà nói tiếp: “Cô Thanh Thảo, mặc dù cô đã trèo được lên giường của cậu chủ, nhưng cô đừng vọng tưởng mình có thể dùng thân thể mà trói được cậu ấy. Vợ của cậu chủ chính là cô Mộc Hoa, cậu ấy và cô Mộc Hoa là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở bên nhau cùng nhau lớn lên.”
“Cho nên… anh ấy muốn đính hôn với người phụ nữ khác, đúng không?” Trần Thanh Thảo nhếch môi, tự chế giễu bản thân, cô loạng choạng đi về phía cửa.
Nhìn dáng vẻ đó của Trần Thanh Thảo, quản gia cũng không thèm để ý đến cô. Theo ông ta thấy, Trần Thanh Thảo quấn lấy Đinh Kiến Quốc chẳng qua là vì cô muốn nhằm vào tài sản của nhà họ Đinh. Loại đàn bà như Trần Thanh Thảo có rất nhiều, ông ta không thấy hiếu kỳ chút nào. Trần Thanh Thảo bước ra khỏi biệt thự, một mình đi về phía trước.
Đây là khu biệt thự, muốn bắt xe cũng rất khó. Trần Thanh Thảo đi bộ một quãng dài, cuối cùng cũng nhìn thấy đường cái.
Nhưng thay vì bắt taxi, Trần Thanh Thảo lại chậm chạp đi về phía trước như một bóng ma. Khi đã mệt nhoài, cô lại tìm một chỗ ngồi xuống. Sau khi nghỉ ngơi xong, cô lại đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đôi giày cao gót của Trần Thanh Thảo bị kẹt ở chỗ ống thoát nước, cô không rút nó ra được. Ngay lúc cô đang vô cùng quẫn bách không biết nên làm thế nào, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngay sau lưng Trần Thanh Thảo.
“Bị kẹt hả? Đừng lo, để tôi giúp cô.”
“Cảm ơn.” Trần Thanh Thảo quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung trông rất tốt bụng.
Là một cô gái, tuổi tác có lẽ cũng xêm xêm cô.
Cô gái đó ăn mặc rất sành điệu, trông có vẻ là một người có giáo dục.
Cô ấy giúp Trần Thanh Thảo kéo giày ra, Trần Thanh Thảo lại cảm ơn cô ấy một lần nữa.
Cô gái đó cười toe toét, nói: “Trên đường thấy chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Trần Thanh Thảo bị cô gái đó chọc cười, cô cũng cười với cô ấy: “Tôi tên là Trần Thanh Thảo, cô tên là gì?”
“Tôi tên Ngô Cúc Phương” Ngô Cúc Phương đưa tay ra bắt tay với Trần Thanh Thảo.
Rõ ràng là hai người họ mới gặp nhưng lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu, Trần Thanh Thảo và Ngô Cúc Phương có những sở thích khá giống nhau, hai người đã nhanh chóng kết bạn.
Ngô Cúc Phương nói cho Trần Thanh Thảo rất nhiều chuyện về thành phố này, Trần Thanh Thảo chỉ nghiêng tại lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
“Đúng rồi, cô muốn đi đâu? Có cần tôi cho cô đi nhờ không?” Hai người nói chuyện đến quên cả trời đất, mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối dần, Ngô Cúc Phương lấy điện thoại ra, để lại số điện thoại của mình. Cô ấy thấy Trần Thanh Thảo chỉ có một mình, không nhịn được hỏi thăm một câu.
“Tôi… đang đi dạo.” Lúc này Trần Thanh Thảo mới nhớ ra, cô đi ra khỏi ngôi biệt thự chỉ vì nhìn thấy Đinh Kiến Quốc ở bên cạnh một người phụ nữ khác, cô thấy rất khó chịu nên mới chạy ra ngoài một mình.
“Vậy tôi về trước đây, nếu không mẹ sẽ mắng tôi mất. Liên lạc qua điện thoại nha.” Ngô Cúc Phương tinh nghịch lè lưỡi, vẫy tay với Trần Thanh Thảo rồi rời đi.
Thấy Ngô Cúc Phương rời khỏi, ánh mắt Trần Thanh Thảo thoáng buồn.
Cô nhún vai, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang tối sầm lại, đôi mắt xinh đẹp như bị một tầng sương mù bao phủ.
Vĩnh Kỳ, sao anh có thể thích người phụ nữ khác? Sao anh có thể chứ?
Vũ Vĩnh Kỳ luôn là của một mình cô thôi, bây giờ nhìn thấy Đinh Kiến Quốc ôm một người phụ nữ khác, nói rằng đó là vợ sắp cưới của mình, Trần Thanh Thảo thấy mình không thể chịu đựng được.
“Cô ấy đâu?” Sau khi cùng Lý Mộc Hoa dùng bữa ở nhà họ Lý, Đinh Kiến Quốc bèn vội vàng quay trở lại biệt thự.
Anh cũng không biết tại sao mình lại nôn nóng muốn quay về biệt thự như vậy, chỉ là anh rất muốn nhìn thấy Trần Thanh Thảo. Quản gia thấy Đinh Kiến Quốc vừa trở về đã hỏi đến Trần Thanh Thảo, ông ta ngập ngừng một lúc mới nhìn Đinh Kiến Quốc, cung kính trả lời: “Hôm nay cô Thanh Thảo đã ra ngoài cả một ngày trời không thấy quay về, có lẽ cô ta đã rời đi rồi.”
“Ý ông là gì?” Đinh Kiến Quốc nghe vậy, trái tim anh bỗng run rẩy, giống như bị vật gì đó kích động.
“Cậu chủ, người phụ nữ này có lại lịch không rõ ràng, cô ta đột nhiên muốn trở thành người phụ nữ của cậu.
Bây giờ cô ta đi rồi, điều đó không có gì lạ hết, có lẽ là vì cô ta thấy cậu sắp đỉnh hôn với cô Mộc Hoa, cảm thấy bản thân không có khả năng trở thành bà chủ nên đã biết điều mà tự rời khỏi đây” Quản gia luôn là người chăm sóc cho Đinh Kiến Quốc, Đinh Kiến Quốc cũng khá tôn trọng ông ta, nghe ông ta nói vậy, hai mắt anh hơi đỏ lên.
“Cô ấy dám.”
Nếu lúc đầu cô đã quấn lấy anh thì đừng hòng thoát được khỏi tay anh, đừng hòng “Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?” Quản gia thấy Đinh Kiến Quốc rất quan tâm đến việc Trần Thanh Thảo rời đi, ông ta không khỏi mở miệng muốn ngăn anh lại, nhưng Đinh Kiến Quốc hoàn toàn không để ý đến ông ta, anh vớ lấy chìa khóa ra rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của Đinh Kiến Quốc rời khỏi, sắc mặt quản gia bỗng trầm xuống.
Dường như Đinh Kiến Quốc rất quan tâm đến người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, loại quan tâm này đến bản thân Đinh Kiến Quốc cũng hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc nó bất thường đến mức nào.
Hai tay Đinh Kiến Quốc nắm chặt với lăng, ánh mắt đáng sợ của người đàn ông hiện lên vẻ u ám, thậm chí còn là sự lạnh lẽo ma quái.
Anh không biết tại sao mình lại tức giận, lúc nghe quản gia nói Trân Thanh Thảo đã rời khỏi biệt thự, rời khỏi anh, trong lòng Đinh Kiến Quốc chợt nảy lên một sự kích động muốn giết người không thể giải thích được.
Từ trước đến nay anh chưa từng nảy sinh loại cảm xúc này, nhưng lần này anh lại vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy.
Mà người phụ nữ này không phải là Lý Mộc Hoa, người mà anh luôn muố kết hôn, mà là một người phụ nữ tên Trân Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo hoàn toàn không biết Đinh Kiến Quốc đang đi tìm mình.
Cô chỉ chậm chạp đi trên đường một cách vô định. Màn đêm dần dần buông xuống, cảnh đêm ở thành phố rất đẹp, ánh đèn neon bắt đầu chiếu rọi khắp nơi. Trân Thanh Thảo mở mắt nhìn bốn phía, đột nhiên có một cảm giác cô đơn quạnh quẽ.
Cảm giác này cứ quanh quẩn trong lòng cô, rất bất lực.
Cô rất nhớ Phan Huỳnh Bảo, cũng rất nhớ Trần Quân Phi, cô đã rời xa thủ đô lâu như vậy, hẳn là bọn họ cũng rất nhớ cô nhỉ?
Trần Thanh Thảo ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên, tay nắm chặt điện thoại. Sau khi nhìn chằm chăm vào nó một lúc lâu cô mới lấy hết dũng khí, bấm số gọi một cuộc điện thoại.
“Gạo Tẻ? Là em à?” Lê Châu Sa dỗ Phan Lê Long ngủ xong, đang muốn đi nghỉ ngơi một lát liền nhận được điện thoại từ Trân Thanh Thảo.