-
Chương 2
Âu Dương Kình Phong vừa bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy một tiểu nữ nhân mười phần lười nhác như một con mèo lười nằm bò trên cửa sổ.
Một tay gác trên bậc cửa,cằm đè lên,tay còn lại để thõng tự do.
Tiểu mèo lười nhìn ra bên ngoài cũng không có chú ý đến có người bước vào phòng.
Mà hắn giờ phút này không biết vì sao không muốn làm phiền bức tranh đẹp như vậy liền cứ đứng tại cửa nhìn nàng.
Không giống như bình thường đanh đá khiến người chán ghét,nàng bây giờ trầm tĩnh nằm bên cửa sổ.
Ánh tà dương khiêu vũ trên người nàng làm nàng tựa như một thiên thần.
Bỏ xuống bộ dáng háo sắc ngu xuẩn, nàng quả thật rất mê người.
Âu Dương Kình Phong nhìn nàng có chút mê muội.
Trái tim lạnh như băng 24 năm,bây giờ tầng tầng gợn sóng.
Hắn nhìn nàng chăm chú như muốn nhìn thấu nàng đang nghĩ gì.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Hứa Thanh Trúc Vi chậm rãi quay đầu lại.
Một đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh chính đang nhìn nam nhân đối diện,đôi mắt long lanh tựa như hắc thạch,trong suốt,và không có bất kì tạp niệm nào làm Âu Dương Kình Phong nhìn thấy thoáng ngây ra, trong lòng có cái gì đó khẽ chạm,nhưng rất nhanh sẽ biến mất,ngay cả chính hắn cũng không biết..
Hứa Thanh Trúc Vi nhìn nam nhân đang đứng trong phòng bệnh.Hắn thân cao 1m8 đã ngoài,một thân bạch y chức nghiệp ôm lấy cơ thể rắn chắc,hình tam giác ngược tiêu chuẩn thân mình sấn ngũ quan tựa như được điêu khắc tỉ mỉ làm hắn toả ra mười phần dương cương hơi thở.
Tóc ngắn hơi rũ bên tai thành một vẻ ý vị thành thục.Cánh tay cứng cáp hữu lực chính đang ôm tập bệnh án,ngón tay thon dài đẩy đẩy kính mắt trên mặt.
Nam nhân đứng đó,ánh nắng như phụ trợ thêm cho vẻ anh tuấn của hắn.
----------------------------------------------------
Lục tìm nguyên chủ trí nhớ.
Hứa Thanh Trúc Vi biết đây là kẻ gián tiếp hại chết nguyên chủ đêm qua,do đó mới có nàng xuyên qua bây giờ.
Trái tim truyền đến một trận đau nhói,tình cảm còn sót lại của thân thể này làm cô thoáng nhíu mày.Cô không thích cảm giác mình không điều khiển được thân thể của mình.
Huống chi đối với nam nhân trước mặt,ngoài khoảnh khắc đầu tiên hiếu kì về nhân vật nam chủ của cuốn tiểu thuyết đưa ánh mắt đánh giá hắn,trong lòng cô cũng không có bất kì yêu thích nào.
Chưa kể đây còn là kẻ giáng tiếp làm cô "chết".Hứa Thanh Trúc Vi là kẻ háo sắc mê mẩn tên trước mắt,nhưng cô thì không.
Không mặn không nhạt phun ra một câu nói ,10 phần khách khí và xa lạ.
-"Âu Dương Bác sĩ."
-"Ân"
-"khi nào ta có thể xuất viện?"
Âu Dương Kình Phong mày kiếm khẽ nhíu.Nàng luôn đi theo hắn gọi Phong ca ca.Hôm nay thay đổi cách xưng hô làm hắn cảm thấy lạ lẫm,nếu không muốn nói trong lòng còn có một chút hơi không thoải mái.
-"còn cần theo dõi kiểm tra thêm,có lẽ qua đêm nay xem tình hình đã" hắn nhìn vào mắt cô quan sát không bỏ sót bất kì cử chỉ nào của cô.Nhưng hắn thất vọng vì gương mặt kia nửa phần biến hóa cũng không có.
-"ân,đã biết" Hứa Thanh Trúc Vi lười biếng ngả thân xuống chiếc giường êm ái của mình, mang chăn đắp lên,..
...ngủ.
Âu Dương Kình Phong nhìn Hứa Thanh Trúc Vi hơi thở dần bình ổn biết nàng thật đã ngủ,ánh mắt thập phần phức tạp.
Dựa vào dĩ vãng một khi thấy hắn, nàng nhất định quấn quít không buông rất phiền phức.Bây giờ lại không hề đếm xỉa.
Là lạt mềm buộc chặt?
Thật ngây thơ.
Không lẽ nàng nghĩ hắn sẽ không nhìn ra trò xiếc này của nàng sao.Âu Dương Kình Phong đôi mắt thoáng lạnh lùng.Nâng bước đi ra khỏi phòng không hề nữa lại nhìn nàng một lần.
Trong phòng Hứa Thanh Trúc Vi mở mắt,đôi mắt sáng trong làm gì có bất kì dấu hiệu buồn ngủ nào.Nàng khoé môi giương lên.
Âu Dương Kình Phong,ta mới mặc kệ ngươi nghĩ gì,chỉ là từ nay đường ai nấy đi,tốt nhất giữa chúng ta không có bất kì quan hệ nào mới tốt.
Mắt đẹp lần nữa nhắm lại,chỉ là lần này thiếu nữ thật sự chìm vào giấc ngủ.
.
Một tay gác trên bậc cửa,cằm đè lên,tay còn lại để thõng tự do.
Tiểu mèo lười nhìn ra bên ngoài cũng không có chú ý đến có người bước vào phòng.
Mà hắn giờ phút này không biết vì sao không muốn làm phiền bức tranh đẹp như vậy liền cứ đứng tại cửa nhìn nàng.
Không giống như bình thường đanh đá khiến người chán ghét,nàng bây giờ trầm tĩnh nằm bên cửa sổ.
Ánh tà dương khiêu vũ trên người nàng làm nàng tựa như một thiên thần.
Bỏ xuống bộ dáng háo sắc ngu xuẩn, nàng quả thật rất mê người.
Âu Dương Kình Phong nhìn nàng có chút mê muội.
Trái tim lạnh như băng 24 năm,bây giờ tầng tầng gợn sóng.
Hắn nhìn nàng chăm chú như muốn nhìn thấu nàng đang nghĩ gì.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Hứa Thanh Trúc Vi chậm rãi quay đầu lại.
Một đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh chính đang nhìn nam nhân đối diện,đôi mắt long lanh tựa như hắc thạch,trong suốt,và không có bất kì tạp niệm nào làm Âu Dương Kình Phong nhìn thấy thoáng ngây ra, trong lòng có cái gì đó khẽ chạm,nhưng rất nhanh sẽ biến mất,ngay cả chính hắn cũng không biết..
Hứa Thanh Trúc Vi nhìn nam nhân đang đứng trong phòng bệnh.Hắn thân cao 1m8 đã ngoài,một thân bạch y chức nghiệp ôm lấy cơ thể rắn chắc,hình tam giác ngược tiêu chuẩn thân mình sấn ngũ quan tựa như được điêu khắc tỉ mỉ làm hắn toả ra mười phần dương cương hơi thở.
Tóc ngắn hơi rũ bên tai thành một vẻ ý vị thành thục.Cánh tay cứng cáp hữu lực chính đang ôm tập bệnh án,ngón tay thon dài đẩy đẩy kính mắt trên mặt.
Nam nhân đứng đó,ánh nắng như phụ trợ thêm cho vẻ anh tuấn của hắn.
----------------------------------------------------
Lục tìm nguyên chủ trí nhớ.
Hứa Thanh Trúc Vi biết đây là kẻ gián tiếp hại chết nguyên chủ đêm qua,do đó mới có nàng xuyên qua bây giờ.
Trái tim truyền đến một trận đau nhói,tình cảm còn sót lại của thân thể này làm cô thoáng nhíu mày.Cô không thích cảm giác mình không điều khiển được thân thể của mình.
Huống chi đối với nam nhân trước mặt,ngoài khoảnh khắc đầu tiên hiếu kì về nhân vật nam chủ của cuốn tiểu thuyết đưa ánh mắt đánh giá hắn,trong lòng cô cũng không có bất kì yêu thích nào.
Chưa kể đây còn là kẻ giáng tiếp làm cô "chết".Hứa Thanh Trúc Vi là kẻ háo sắc mê mẩn tên trước mắt,nhưng cô thì không.
Không mặn không nhạt phun ra một câu nói ,10 phần khách khí và xa lạ.
-"Âu Dương Bác sĩ."
-"Ân"
-"khi nào ta có thể xuất viện?"
Âu Dương Kình Phong mày kiếm khẽ nhíu.Nàng luôn đi theo hắn gọi Phong ca ca.Hôm nay thay đổi cách xưng hô làm hắn cảm thấy lạ lẫm,nếu không muốn nói trong lòng còn có một chút hơi không thoải mái.
-"còn cần theo dõi kiểm tra thêm,có lẽ qua đêm nay xem tình hình đã" hắn nhìn vào mắt cô quan sát không bỏ sót bất kì cử chỉ nào của cô.Nhưng hắn thất vọng vì gương mặt kia nửa phần biến hóa cũng không có.
-"ân,đã biết" Hứa Thanh Trúc Vi lười biếng ngả thân xuống chiếc giường êm ái của mình, mang chăn đắp lên,..
...ngủ.
Âu Dương Kình Phong nhìn Hứa Thanh Trúc Vi hơi thở dần bình ổn biết nàng thật đã ngủ,ánh mắt thập phần phức tạp.
Dựa vào dĩ vãng một khi thấy hắn, nàng nhất định quấn quít không buông rất phiền phức.Bây giờ lại không hề đếm xỉa.
Là lạt mềm buộc chặt?
Thật ngây thơ.
Không lẽ nàng nghĩ hắn sẽ không nhìn ra trò xiếc này của nàng sao.Âu Dương Kình Phong đôi mắt thoáng lạnh lùng.Nâng bước đi ra khỏi phòng không hề nữa lại nhìn nàng một lần.
Trong phòng Hứa Thanh Trúc Vi mở mắt,đôi mắt sáng trong làm gì có bất kì dấu hiệu buồn ngủ nào.Nàng khoé môi giương lên.
Âu Dương Kình Phong,ta mới mặc kệ ngươi nghĩ gì,chỉ là từ nay đường ai nấy đi,tốt nhất giữa chúng ta không có bất kì quan hệ nào mới tốt.
Mắt đẹp lần nữa nhắm lại,chỉ là lần này thiếu nữ thật sự chìm vào giấc ngủ.
.