-
Chương 26
Không gian trong phòng học thoáng chốc yên lặng như tờ. Mọi người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Trúc Vi.
Khởi tố... đồng nghĩa với liên luỵ đến pháp luật.
Có nặng quá không?
Dù sao Điền Linh là bạn học, còn là sinh viên, nếu vướng vào pháp luật, nhất là về nhân phẩm, cuộc đời cô ta sẽ chấm một vết nhơ thật lớn!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về Điền Linh vốn cũng đã bị câu nói của Hứa Thanh Trúc Vi doạ ngây ngốc.
-"Cái này,... Hứa đồng học, dù sao Điền Linh cũng là bạn học của chúng ta, lại là nữ sinh. Có lẽ Điền Linh cũng chỉ là nhất thời ngây ngô đi tin lời đồn đãi trong trường mới dẫn đến bất mãn trong lòng làm ra hành động như vậy. Nhưng là, chẳng phải hiện tại bạn hoàn toàn vô hại đứng tại nơi này sao? Hà cớ chi dồn bạn học vào đường cùng như vậy? Nếu việc dính líu đến nhân phẩm bị truyền ra ngoài, như vậy cuộc đời của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng to lớn. Làm người nên biết khoan dung, vị tha..." một nữ sinh hơi nhíu mày, ánh mắt mang chỉ trích nhìn Hứa Thanh Trúc Vi, đứng ra lên tiếng, thái độ tiến lùi thích hợp, một câu lơ đãng đã khiến Điền Linh từ một kẻ bôi nhọ nhân phẩm người khác thành ngây thơ tin lời đồn dẫn đến hành vi không thích hợp.
Đùa sao?
Hứa Thanh Trúc Vi cười lạnh. Lúc nguyên chủ danh dự bị bôi nhọ không thấy một con ma nào đứng ra bênh vực kẻ yếu, hiện tại nàng là người bị hại lại được răn dạy phải biết khoan dung?
-"Vị đồng học này, bạn lại là ai? Có tư cách hì trong chuyện này, Bạn là chủ mưu đằng sau Điền Linh vẫn là đồng phạm của Điền Linh? Bạn có cảm thấy mình rất buồn cười không? Là bạn vô tri vẫn là bạn ngu xuẩn không biết suy xét đúng sai? Nhân phẩm cô ta thì là đáng quý, như vậy nhân phẩm của tôi người khác là có thể tuỳ tiện dẫm đạp lên à? Bạn nói nghe sao mà xuôi tai quá? Đã có bản lĩnh làm thì phải có thần kinh gánh chịu. Cô ta trẻ người non dạ? Bạn chắc chắn cô ta trẻ người non dạ tin lời đồn vẫn là thứ ngu xuẩn thích hãm hại người khác? Bạn biết nhân phẩm quan trọng, vậy sao lúc nhân phẩm tôi bị nguy ngại, bạn không đứng ra bênh vực? Tôi nghi ngờ bạn cũng là đồng loã phía sau việc này." Hứa Thanh Trúc Vi nhìn cô nữ sinh kia, từng câu từng chữ thốt lên rõ ràng rành mạch, nhượng nhân không tìm được bất cứ lỗi lầm nào để phản bác.
-"Cô..cô" Phương Nhã khó thở chỉ tay vào mặt Hứa Thanh Trúc Vi, nhất thời cũng không thốt nên lời. Bao cỏ này từ lúc nào miệng lưỡi trở nên sắc sảo lợi hại như vậy?
Hứa Thanh Trúc Vi sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, nàng bước lên hai bước, nắm lấy ngón tay của Phương Nhã, lạnh lùng nói.
-"Trên đời này, tôi ghét nhất là có kẻ chỉ vào mặt mình, không có lần sau, nếu không.." dứt lời, Hứa Thanh Trúc Vi nhẹ bóp, ngón tay của Phương Nhã bị bẻ vào trong.
Phương Nhã hét lên một tiếng thảm thiết, gương mặt trang điểm tinh xảo nháy mắt trắng bệch vì đau đớn, không ngừng ôm lấy tay mình la hét. Vài nữ sinh khác bình thường có qua lại với Phương Nhã nhanh chóng vây quanh nàng ta,
Hứa Thanh Trúc Vi lạnh nhạt nhìn một lượt những kẻ hoặc là xem kịch vui hoặc là vui sướng khi người gặp hoạ hoặc là chỉ trỏ bàn tán xung quanh, nhếch môi cười nhạo.
Là nguyên chủ sống quá thất bại nên mới dẫn đến bạn bè xa lánh sao?
Không, nguyên chủ là người ít nói, thuở nhỏ vì một biến cố mà có xu hướng tự bế, sau nhờ bác sĩ tâm lý một bên không ngừng dùng biện pháp ám chỉ một bên chữa trị gần hai năm mới có thể lần nữa mở lòng cùng vài người, trong đó có kẻ đạp nguyên chủ xuống lớp bùn nhơ nhớp- Ôn Nhiễm, sau chết thảm.
Mà nàng- chủ nhân thân thể này hiện tại- Sẽ từ từ từng món một đòi lại cho nàng (nguyên chủ), một -xu- không -thiếu!
Trong phòng lần nữa yên ắng đến áp lực, Phương Nhã được hai nữ sinh khác đỡ đi ra khỏi phòng.
Ôn Nhiễm hai chân nhịn không được run rẩy, trong lòng loạn thành một đoàn. Cố nén tâm tình, Ôn Nhiễm cắn môi, bước ra, đứng trước mặt Hứa Thanh Trúc Vi.
-"Tiểu Vi cũng không phải cố ý, Phương Nhã đồng học.. hẳn là không có chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ là bị gãy xương thôi, tiểu Vi... tiểu Vi là con gái thị trưởng, chuyện này, nếu bị phát hiện hẳn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của.." Ôn Nhiễm ngập ngừng như cố nén nỗi sợ, che chở cho Hứa Thanh Trúc Vi đang đứng phía sau.
Mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong chuyện vừa mới phát sinh, nghe được một câu nói của Ôn Nhiễm mới giật mình, ánh mắt oán hận nhìn Hứa Thanh Trúc Vi.
Con gái thị trưởng.. Con gái thị trưởng là có thể thích thì bẻ tay người khác à?
Lâm Vân là con gái của Lâm gia, trên thương trường Lâm gia luôn bị Hứa Văn Vũ Triệt đè đầu cưỡi cổ, đối với Hứa gia là oán hận đến tận linh hồn, trước hết đứng ra.
-"Nhiễm Nhiễm, bạn tránh ra, nữ nhân độc ác này, Phương Nhã chính là đồng học, chẳng qua đứng ra khuyên nhủ cô ta đừng quá ỷ thế khó xử Điền Linh, là xuất phát từ động cơ tốt, lại bị bẻ gãy tay. A! Có baba là Thị trưởng chính là tốt, như vậy sau này nếu có đồng học đắc tội cô ta, hẳn cửa nát nhà tan không thể?" Một phen âm dương quái khí, tất cả mọi người sắc mặt thay đổi.
Ở đây trừ vài người, còn lại hầu hết đều nhiều ít đắc tội Hứa Thanh Trúc Vi đi? Như vậy.... ánh mắt mọi người đổi đổi.
-"Xuy.." Hứa Thanh Trúc Vi cười ra tiếng.
-"Vị này đồng học, đích xác con gái thị trưởng rất tốt, nhiều người ước ao vị trí này không phải sao? Thế nhưng, sao bạn không ngẫm lại, thanh danh của tôi bị người ta bôi nhọ, tại vòng lẩn quẩn kia, thanh danh không tốt đồng nghĩa với điều gì hẳn bạn không xa lạ? Tôi có thể đưa ra toà kiện cáo tất cả những người bôi nhọ nhân phẩm của mình, chỉ một Điền Linh thì nhằm nhò gì?"
Hứa Thanh Trúc Vi ánh mắt lướt qua một vòng những người ở đây, kia ánh mắt quả thực lạnh lẽo nhượng nhân kinh hoảng, khiến mọi người không tự giác rụt rụt thân mình.
-"Còn về Phương Nhã, tôi chỉ là tặng cô ta một tiểu tiểu giáo huấn giúp cô ta hiểu rõ quy tắc xử sự mà thôi, tay cô ta vẫn là hoàn hảo." Hứa Thanh Trúc Vi khoé miệng nổi lên nụ cười nhẹ.
Hứa Thanh Trúc Vi sẽ để lại đuôi cho người ta nắm sao? Đáp án là không!
Ngón tay đó của Phương Nhã cũng không gãy xương, nhưng muốn trở lại linh hoạt như trước là không thể, dù sao là gân tay bị niết lệch vị trí sao có thể hoàn hảo như lúc đầu? Chính là vị trí bị lệch đó kiểm tra sẽ không nhận ra cái gì khác thường.
Một chiêu này Hứa Thanh Trúc Vi học được ở kiếp trước trong một y -đạo quán cổ truyền cũ nát, hiện tại phát huy công dụng.
Nàng cũng chưa quên Phương Nhã sau này chính là cánh tay trái đắc lực của Nhan Ôn Nhu, đẩy nguyên chủ rơi vào vạn kiếp bất phục.
-"Ô ô... Hứa đồng học, xin hãy bỏ qua cho tôi, là Ôn Nhiễm đã ra lệnh cho tôi nhằm vào bạn, tôi, tôi không biết gì cả." Đúng vào lúc này, Điền Linh đột nhiên bật khóc nức nở, hoảng loạn hét lên.
-"Vu khống, chứng cớ đâu?" Ôn Nhiễm như mèo bị đạp phải đuôi gần như nhảy dựng lên chỉ vào mặt Điền Linh quát to, dư quang ánh mắt chột dạ liếc mắt Hứa Thanh Trúc Vi.
-"Chứng cớ, chứng cớ...đúng rồi, trong thẻ ngân hàng của tôi có số tiền cô ta chuyển qua cho tôi, chỉ cần tra ra đối chiếu ngày giao dịch là sẽ rõ." Điền Linh lắp bắp, như sợ hãi mọi người không tin lời nói của mình vội vàng trở lại chỗ ngồi lục lọi túi xách tìm điện thoại, lại một phen tìm kiếm tin nhắn đưa ra trước mặt Hứa Thanh Trúc Vi.
-"Còn có tin nhắn..." Điền Linh hận không thể đổ hết tội lên đầu Ôn Nhiễm, bản thân thì trích sạch sẽ chuyện này.
Hứa Thanh Trúc Vi nhận lấy điện thoại của Điền Linh, lướt lướt màn hình một chút, sau đó nàng hợp thời đưa ra một bộ mặt "không thể tin được" nhìn về phía Ôn Nhiễm, không nói nên lời.
Ôn Nhiễm tái mặt, muốn bước lên giật lấy điện thoại của Điền Linh lại bị Hứa Thanh Trúc Vi đoạt trước.
Mặc dù nội dung gần như đoán ra hết nhưng khi đọc toàn bộ cuộc trò chuyện của Điền Linh cùng Ôn Nhiễm, Hứa Thanh Trúc Vi vẫn nhịn không được tức giận trong lòng. Một cảm giác phẫn nộ tràn ngập trong lòng.
"Chát" một tiếng quỷ dị vang lên trong lớp học.
Mặt Ôn Nhiễm liền lệch qua một bên, nháy mắt đỏ ửng.
Hứa Thanh Trúc Vi tròng mắt rưng rưng nhìn Ôn Nhiễm, không nói nên lời.
-"Tại sao? Tôi đối với bạn không tốt sao? Bạn muốn gì tôi cũng đáp ứng cũng mua cho bạn. Đi học nhà xa hơn lại ngược hướng tôi cũng cho xe đi đón bạn đến trường, mưa gió mặc kệ, chỉ một cú điện thoại của bạn dù cho nội dung đơn giản là bạn muốn mua cái này muốn mua cái kia mà không đủ tiền tôi cũng sẽ ngay lập tức tìm tới chỉ để giữ gìn tình cảm mà tôi khó khăn lắm mới có được này. Mà bạn thì sao? Tôi làm gì có lỗi với bạn để bạn tính toán làm nhục tôi như vậy?" Hứa Thanh Trúc Vi khàn giọng tê hô tựa như con thú bị thương giơ lên màn hình điện thoại,
Trên đó rõ ràng ghi rằng "xú danh chưa đủ, tao muốn nó thân bại danh liệt, bị người người phỉ nhổ, chỉ có thể trằn trọc hầu hạ dưới thân người."
Mọi người ồ lên, mà Ôn Nhiễm tất mặt cắt không còn giọt máu.
____________________________
Khởi tố... đồng nghĩa với liên luỵ đến pháp luật.
Có nặng quá không?
Dù sao Điền Linh là bạn học, còn là sinh viên, nếu vướng vào pháp luật, nhất là về nhân phẩm, cuộc đời cô ta sẽ chấm một vết nhơ thật lớn!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về Điền Linh vốn cũng đã bị câu nói của Hứa Thanh Trúc Vi doạ ngây ngốc.
-"Cái này,... Hứa đồng học, dù sao Điền Linh cũng là bạn học của chúng ta, lại là nữ sinh. Có lẽ Điền Linh cũng chỉ là nhất thời ngây ngô đi tin lời đồn đãi trong trường mới dẫn đến bất mãn trong lòng làm ra hành động như vậy. Nhưng là, chẳng phải hiện tại bạn hoàn toàn vô hại đứng tại nơi này sao? Hà cớ chi dồn bạn học vào đường cùng như vậy? Nếu việc dính líu đến nhân phẩm bị truyền ra ngoài, như vậy cuộc đời của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng to lớn. Làm người nên biết khoan dung, vị tha..." một nữ sinh hơi nhíu mày, ánh mắt mang chỉ trích nhìn Hứa Thanh Trúc Vi, đứng ra lên tiếng, thái độ tiến lùi thích hợp, một câu lơ đãng đã khiến Điền Linh từ một kẻ bôi nhọ nhân phẩm người khác thành ngây thơ tin lời đồn dẫn đến hành vi không thích hợp.
Đùa sao?
Hứa Thanh Trúc Vi cười lạnh. Lúc nguyên chủ danh dự bị bôi nhọ không thấy một con ma nào đứng ra bênh vực kẻ yếu, hiện tại nàng là người bị hại lại được răn dạy phải biết khoan dung?
-"Vị đồng học này, bạn lại là ai? Có tư cách hì trong chuyện này, Bạn là chủ mưu đằng sau Điền Linh vẫn là đồng phạm của Điền Linh? Bạn có cảm thấy mình rất buồn cười không? Là bạn vô tri vẫn là bạn ngu xuẩn không biết suy xét đúng sai? Nhân phẩm cô ta thì là đáng quý, như vậy nhân phẩm của tôi người khác là có thể tuỳ tiện dẫm đạp lên à? Bạn nói nghe sao mà xuôi tai quá? Đã có bản lĩnh làm thì phải có thần kinh gánh chịu. Cô ta trẻ người non dạ? Bạn chắc chắn cô ta trẻ người non dạ tin lời đồn vẫn là thứ ngu xuẩn thích hãm hại người khác? Bạn biết nhân phẩm quan trọng, vậy sao lúc nhân phẩm tôi bị nguy ngại, bạn không đứng ra bênh vực? Tôi nghi ngờ bạn cũng là đồng loã phía sau việc này." Hứa Thanh Trúc Vi nhìn cô nữ sinh kia, từng câu từng chữ thốt lên rõ ràng rành mạch, nhượng nhân không tìm được bất cứ lỗi lầm nào để phản bác.
-"Cô..cô" Phương Nhã khó thở chỉ tay vào mặt Hứa Thanh Trúc Vi, nhất thời cũng không thốt nên lời. Bao cỏ này từ lúc nào miệng lưỡi trở nên sắc sảo lợi hại như vậy?
Hứa Thanh Trúc Vi sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, nàng bước lên hai bước, nắm lấy ngón tay của Phương Nhã, lạnh lùng nói.
-"Trên đời này, tôi ghét nhất là có kẻ chỉ vào mặt mình, không có lần sau, nếu không.." dứt lời, Hứa Thanh Trúc Vi nhẹ bóp, ngón tay của Phương Nhã bị bẻ vào trong.
Phương Nhã hét lên một tiếng thảm thiết, gương mặt trang điểm tinh xảo nháy mắt trắng bệch vì đau đớn, không ngừng ôm lấy tay mình la hét. Vài nữ sinh khác bình thường có qua lại với Phương Nhã nhanh chóng vây quanh nàng ta,
Hứa Thanh Trúc Vi lạnh nhạt nhìn một lượt những kẻ hoặc là xem kịch vui hoặc là vui sướng khi người gặp hoạ hoặc là chỉ trỏ bàn tán xung quanh, nhếch môi cười nhạo.
Là nguyên chủ sống quá thất bại nên mới dẫn đến bạn bè xa lánh sao?
Không, nguyên chủ là người ít nói, thuở nhỏ vì một biến cố mà có xu hướng tự bế, sau nhờ bác sĩ tâm lý một bên không ngừng dùng biện pháp ám chỉ một bên chữa trị gần hai năm mới có thể lần nữa mở lòng cùng vài người, trong đó có kẻ đạp nguyên chủ xuống lớp bùn nhơ nhớp- Ôn Nhiễm, sau chết thảm.
Mà nàng- chủ nhân thân thể này hiện tại- Sẽ từ từ từng món một đòi lại cho nàng (nguyên chủ), một -xu- không -thiếu!
Trong phòng lần nữa yên ắng đến áp lực, Phương Nhã được hai nữ sinh khác đỡ đi ra khỏi phòng.
Ôn Nhiễm hai chân nhịn không được run rẩy, trong lòng loạn thành một đoàn. Cố nén tâm tình, Ôn Nhiễm cắn môi, bước ra, đứng trước mặt Hứa Thanh Trúc Vi.
-"Tiểu Vi cũng không phải cố ý, Phương Nhã đồng học.. hẳn là không có chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ là bị gãy xương thôi, tiểu Vi... tiểu Vi là con gái thị trưởng, chuyện này, nếu bị phát hiện hẳn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của.." Ôn Nhiễm ngập ngừng như cố nén nỗi sợ, che chở cho Hứa Thanh Trúc Vi đang đứng phía sau.
Mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong chuyện vừa mới phát sinh, nghe được một câu nói của Ôn Nhiễm mới giật mình, ánh mắt oán hận nhìn Hứa Thanh Trúc Vi.
Con gái thị trưởng.. Con gái thị trưởng là có thể thích thì bẻ tay người khác à?
Lâm Vân là con gái của Lâm gia, trên thương trường Lâm gia luôn bị Hứa Văn Vũ Triệt đè đầu cưỡi cổ, đối với Hứa gia là oán hận đến tận linh hồn, trước hết đứng ra.
-"Nhiễm Nhiễm, bạn tránh ra, nữ nhân độc ác này, Phương Nhã chính là đồng học, chẳng qua đứng ra khuyên nhủ cô ta đừng quá ỷ thế khó xử Điền Linh, là xuất phát từ động cơ tốt, lại bị bẻ gãy tay. A! Có baba là Thị trưởng chính là tốt, như vậy sau này nếu có đồng học đắc tội cô ta, hẳn cửa nát nhà tan không thể?" Một phen âm dương quái khí, tất cả mọi người sắc mặt thay đổi.
Ở đây trừ vài người, còn lại hầu hết đều nhiều ít đắc tội Hứa Thanh Trúc Vi đi? Như vậy.... ánh mắt mọi người đổi đổi.
-"Xuy.." Hứa Thanh Trúc Vi cười ra tiếng.
-"Vị này đồng học, đích xác con gái thị trưởng rất tốt, nhiều người ước ao vị trí này không phải sao? Thế nhưng, sao bạn không ngẫm lại, thanh danh của tôi bị người ta bôi nhọ, tại vòng lẩn quẩn kia, thanh danh không tốt đồng nghĩa với điều gì hẳn bạn không xa lạ? Tôi có thể đưa ra toà kiện cáo tất cả những người bôi nhọ nhân phẩm của mình, chỉ một Điền Linh thì nhằm nhò gì?"
Hứa Thanh Trúc Vi ánh mắt lướt qua một vòng những người ở đây, kia ánh mắt quả thực lạnh lẽo nhượng nhân kinh hoảng, khiến mọi người không tự giác rụt rụt thân mình.
-"Còn về Phương Nhã, tôi chỉ là tặng cô ta một tiểu tiểu giáo huấn giúp cô ta hiểu rõ quy tắc xử sự mà thôi, tay cô ta vẫn là hoàn hảo." Hứa Thanh Trúc Vi khoé miệng nổi lên nụ cười nhẹ.
Hứa Thanh Trúc Vi sẽ để lại đuôi cho người ta nắm sao? Đáp án là không!
Ngón tay đó của Phương Nhã cũng không gãy xương, nhưng muốn trở lại linh hoạt như trước là không thể, dù sao là gân tay bị niết lệch vị trí sao có thể hoàn hảo như lúc đầu? Chính là vị trí bị lệch đó kiểm tra sẽ không nhận ra cái gì khác thường.
Một chiêu này Hứa Thanh Trúc Vi học được ở kiếp trước trong một y -đạo quán cổ truyền cũ nát, hiện tại phát huy công dụng.
Nàng cũng chưa quên Phương Nhã sau này chính là cánh tay trái đắc lực của Nhan Ôn Nhu, đẩy nguyên chủ rơi vào vạn kiếp bất phục.
-"Ô ô... Hứa đồng học, xin hãy bỏ qua cho tôi, là Ôn Nhiễm đã ra lệnh cho tôi nhằm vào bạn, tôi, tôi không biết gì cả." Đúng vào lúc này, Điền Linh đột nhiên bật khóc nức nở, hoảng loạn hét lên.
-"Vu khống, chứng cớ đâu?" Ôn Nhiễm như mèo bị đạp phải đuôi gần như nhảy dựng lên chỉ vào mặt Điền Linh quát to, dư quang ánh mắt chột dạ liếc mắt Hứa Thanh Trúc Vi.
-"Chứng cớ, chứng cớ...đúng rồi, trong thẻ ngân hàng của tôi có số tiền cô ta chuyển qua cho tôi, chỉ cần tra ra đối chiếu ngày giao dịch là sẽ rõ." Điền Linh lắp bắp, như sợ hãi mọi người không tin lời nói của mình vội vàng trở lại chỗ ngồi lục lọi túi xách tìm điện thoại, lại một phen tìm kiếm tin nhắn đưa ra trước mặt Hứa Thanh Trúc Vi.
-"Còn có tin nhắn..." Điền Linh hận không thể đổ hết tội lên đầu Ôn Nhiễm, bản thân thì trích sạch sẽ chuyện này.
Hứa Thanh Trúc Vi nhận lấy điện thoại của Điền Linh, lướt lướt màn hình một chút, sau đó nàng hợp thời đưa ra một bộ mặt "không thể tin được" nhìn về phía Ôn Nhiễm, không nói nên lời.
Ôn Nhiễm tái mặt, muốn bước lên giật lấy điện thoại của Điền Linh lại bị Hứa Thanh Trúc Vi đoạt trước.
Mặc dù nội dung gần như đoán ra hết nhưng khi đọc toàn bộ cuộc trò chuyện của Điền Linh cùng Ôn Nhiễm, Hứa Thanh Trúc Vi vẫn nhịn không được tức giận trong lòng. Một cảm giác phẫn nộ tràn ngập trong lòng.
"Chát" một tiếng quỷ dị vang lên trong lớp học.
Mặt Ôn Nhiễm liền lệch qua một bên, nháy mắt đỏ ửng.
Hứa Thanh Trúc Vi tròng mắt rưng rưng nhìn Ôn Nhiễm, không nói nên lời.
-"Tại sao? Tôi đối với bạn không tốt sao? Bạn muốn gì tôi cũng đáp ứng cũng mua cho bạn. Đi học nhà xa hơn lại ngược hướng tôi cũng cho xe đi đón bạn đến trường, mưa gió mặc kệ, chỉ một cú điện thoại của bạn dù cho nội dung đơn giản là bạn muốn mua cái này muốn mua cái kia mà không đủ tiền tôi cũng sẽ ngay lập tức tìm tới chỉ để giữ gìn tình cảm mà tôi khó khăn lắm mới có được này. Mà bạn thì sao? Tôi làm gì có lỗi với bạn để bạn tính toán làm nhục tôi như vậy?" Hứa Thanh Trúc Vi khàn giọng tê hô tựa như con thú bị thương giơ lên màn hình điện thoại,
Trên đó rõ ràng ghi rằng "xú danh chưa đủ, tao muốn nó thân bại danh liệt, bị người người phỉ nhổ, chỉ có thể trằn trọc hầu hạ dưới thân người."
Mọi người ồ lên, mà Ôn Nhiễm tất mặt cắt không còn giọt máu.
____________________________