-
Chương 21
Tại vị trí không gần không xa cửa sổ, đại khái là giữa trung tâm lớp, một nam sinh gục đầu lên mặt bàn khép hờ mi mắt nghỉ ngơi.
Nam sinh ngủ rất trật tự. Gương mặt hắn an tĩnh, nhu hoà lại như có như không lạnh nhạt xa cách.
Ánh sáng men theo khung cửa nhẹ nhàng đặt lên thân nam sinh khiến hắn thoạt nhìn trở nên ấm áp, giảm đi vài phân lạnh lùng cùng cự nhân ngàn dặm.
Một tiếng la lớn nhượng nam sinh mày nhăn thật sâu, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hắn, bị tiếng hét của Ôn Nhiễm làm tỉnh giấc, trong mắt hiện lên một tia mất hứng.
.
.
.
Híp mắt nhìn một lượt cả lớp, tầm nhìn Lộ Vỹ Nam dừng lại tại vị trí Ôn Nhiễm đang đứng.
Chỉ thấy nơi đó có vây quanh không ít nhân ồn ào xôm tụ.
Nghe giọng chất vấn của Ôn Nhiễm, Lộ Vỹ Nam chán ghét dời đi tầm mắt.
Nữ nhân là loại sinh vật ồn ào nhất, lằng nhằng, lại thích trang yếu đuối.
Có câu ba người nữ nhân họp thành một cái chợ quả nhiên không ngoa chút nào.
Hảo phiền phức. Lộ Vỹ Nam nhăn mày.
Lại nói, sắp tới là môn của Nhật giáo sư? Lộ Vỹ Nam điều chỉnh một chút tư thế ngồi.
Hắn đối với mọi chuyện luôn ôm thái độ hờ hững, thậm chí "sống chết mặc bay."
Đi học phần lớn thời gian của hắn là ngủ, chỉ riêng môn của Nhật lão sư, hắn sẽ vô cùng "chú tâm" nghe giảng.
Lý do? Haha... Lộ Vỹ Nam cười khan.
Chuông vào lớp vang lên, đám nữ nhân cuối cùng cũng tản đi, Lộ Vỹ Nam cũng thu hồi tầm nhìn nhàm chán nhìn ra cửa sổ.
Đột nhiên một làn gió thổi qua, một mùi thơm rất dịu nhẹ, có chút ngọt, lại thanh mát xông vào khứu giác của hắn.
Lộ Vỹ Nam không tự chủ lại ngửi thêm một chút.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Người bước vào là Bùi lão sư, Lộ Vỹ Nam xoay người ngồi ngay ngắn.
Mùi thơm lại lần nữa xông vào mũi, Lộ Vỹ Nam men theo mùi hương nhìn lại.
Lọt vào tầm mắt hắn là một gương mặt mộc mạc nhưng lại vạn phần xinh đẹp.
Lộ Vỹ Nam kinh ngạc.
Kia..
Là Hứa Thanh Trúc Vi?
Nếu không phải trên bảng tên thêu trên tay áo có tên Hứa Thanh Trúc Vi, Lộ Vỹ Nam chắc chắn nhìn không ra đây là nữ nhân mà hắn từng quen biết.
Là thành viên một đại gia tộc, hắn đương nhiên biết vài nhân vật "con ông cháu cha", "cậu ấm cô chiêu" . Mà Hứa Thanh Trúc Vi chính là một trong số đó.
Một bao cỏ chính hiệu.
Tất nhiên hắn không có tâm tư đi quan tâm một ả nữ nhân không có đầu óc, nhưng hắn lại nghe được rất nhiều lời đồn đãi về cô gái này.
Quả thật như sấm bên tai.
Chỉ là, đó đúng là Hứa Thanh Trúc Vi sao?
Lộ Vỹ Nam chăm chăm nhìn nụ cười của cô không chớp mắt.
Trong nháy mắt hắn chợt nghĩ đến câu "Mỹ nhân đẹp nhất khi cười", quả thật không sai chút nào.
_______________________
Tiết học chính thức bắt đầu.
Bùi lão sư giảng bài rất hay, Hứa Thanh Trúc Vi hưng trí bừng bừng nghiêm túc nghe giảng, lại ghi ghi chép chép, cô ghi lại những thứ mình chưa được học ở kiếp trước.
-"Tiếp theo, tôi có một đề tài, cần hai em đứng lên biện luận" Bùi lão sư đột nhiên mở miệng chuyển trọng tâm.
Bà nhìn một lượt sinh viên, sau đó dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Lộ Vỹ Nam gọi tên hắn.
Sau đó, bà lại nhìn một lượt cả lớp.
Tất cả sinh viên tâm đề cao lên đến cổ học, cúi thấp đầu, hận không thể nhu tiến vào gầm bàn để tránh một kiếp.
Hảo dằn vặt, hảo áp lực. Tất cả sinh viên trong lòng kêu rên.
Bùi Mỹ Nhật nhìn cả lớp, sau đó tầm mắt đột nhiên dừng lại tại một vị trí.
Bà nhìn lại sơ đồ lớp, sau đó đưa tay nâng gọng kính ngẩng đầu gọi.
-"Hứa Thanh Trúc Vi"
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm.
Lại không ít người cười thầm trên sự đau khổ của người khác , tặc hề hề chờ xem Hứa Thanh Trúc Vi bị xấu mặt.
Có trò hay nha.
Thiên tài IQ 180 pk cùng "ngực to não nhỏ" a.
Hảo phấn khích.
Hứa Thanh Trúc Vi bị gọi tên hơi kinh ngạc, sau đó rất tự nhiên đứng lên.
Bùi lão sư giao ra chủ đề, sau đó quan sát hai người, chủ đề liên quan đến việc đối tác và cạnh tranh.
Hứa Thanh Trúc Vi dẫn đầu mở miệng tranh luận.
Cách mở đầu của cô khá chuyên nghiệp, vừa khiêm tốn vừa tỏ rõ lập trường bản thân.
Lộ Vỹ Nam yên lặng nhìn cô, lắng nghe âm thanh của cô, sau đó theo sát phản biện lại những gì cô nói.
Hứa Thanh Trúc Vi chậm rãi nghe đối thủ, sau đó chứng minh lập trường của mình.
Những thứ cô nói đa phần là kinh nghiệm thực tiễn trong kiếp trước, là bị thương trường mài mòn nhẵn nhụi mà ra.
Mà Lộ Vỹ Nam tất nhiên không hề nao núng, chậm rãi tìm kẽ hở trong câu nói của cô sau đó dựa theo đưa ra ý kiến của mình.
Ngươi qua ta lại, ngược lại tranh luận khá sôi nổi.
Cả lớp nhìn thẳng mắt.
Bùi lão sư âm thầm gật đầu.
Ngay khi hai người không phân thắng bại tiếp tục hướng đối phương đàm thì Bùi lão sư lên tiếng bảo dừng.
-"Rất tốt, anh chị ngồi xuống"
Hứa Thanh Trúc Vi im lặng ngồi xuống, chuyên tâm tiếp tục nghe giảng.
Mà cách đó hai cái bàn, Lộ Vỹ Nam ngồi xuống đưa tầm mắt đặt lên Hứa Thanh Trúc Vi, trong lòng khác thường.
Tình huống vừa rồi là một vấn đề ít gặp trong chủ đề cạnh tranh. Tất nhiên hi hữu không có nghĩa là sẽ không vấp phải.
Là kẻ tương lai kế thừa Lộ thị, Lộ Vỹ Nam tất nhiên không thể nào một vấn đề đơn giản như vậy cũng không giải quyết được.
Hắn là vì đã từng học, từng giải quyết nên trả lời không vấn đề, nhưng Hứa Thanh Trúc Vi thì không a.
Vì vậy ngay cả chính bản thân Lộ Vỹ Nam cũng không phát hiện ánh mắt hắn khi nhìn cô gái đang ngồi tại vị trí kia đã có chút thay đổi.
Ngược lại trong lớp không ít ánh mắt đồng dạng mang theo một tia tìm tòi đặt lên Hứa Thanh Trúc Vi.
Ôn Nhiễm gắt gao cắn môi dưới nhìn bóng lưng Hứa Thanh Trúc Vi, trong lòng hận ý ghen ghét ngũ vị tạp trần.
Mà gây nên những thứ này nhân vật chính lại ung dung mùi ngon nghe giảng, chẳng mảy may để ý.
Nam sinh ngủ rất trật tự. Gương mặt hắn an tĩnh, nhu hoà lại như có như không lạnh nhạt xa cách.
Ánh sáng men theo khung cửa nhẹ nhàng đặt lên thân nam sinh khiến hắn thoạt nhìn trở nên ấm áp, giảm đi vài phân lạnh lùng cùng cự nhân ngàn dặm.
Một tiếng la lớn nhượng nam sinh mày nhăn thật sâu, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hắn, bị tiếng hét của Ôn Nhiễm làm tỉnh giấc, trong mắt hiện lên một tia mất hứng.
.
.
.
Híp mắt nhìn một lượt cả lớp, tầm nhìn Lộ Vỹ Nam dừng lại tại vị trí Ôn Nhiễm đang đứng.
Chỉ thấy nơi đó có vây quanh không ít nhân ồn ào xôm tụ.
Nghe giọng chất vấn của Ôn Nhiễm, Lộ Vỹ Nam chán ghét dời đi tầm mắt.
Nữ nhân là loại sinh vật ồn ào nhất, lằng nhằng, lại thích trang yếu đuối.
Có câu ba người nữ nhân họp thành một cái chợ quả nhiên không ngoa chút nào.
Hảo phiền phức. Lộ Vỹ Nam nhăn mày.
Lại nói, sắp tới là môn của Nhật giáo sư? Lộ Vỹ Nam điều chỉnh một chút tư thế ngồi.
Hắn đối với mọi chuyện luôn ôm thái độ hờ hững, thậm chí "sống chết mặc bay."
Đi học phần lớn thời gian của hắn là ngủ, chỉ riêng môn của Nhật lão sư, hắn sẽ vô cùng "chú tâm" nghe giảng.
Lý do? Haha... Lộ Vỹ Nam cười khan.
Chuông vào lớp vang lên, đám nữ nhân cuối cùng cũng tản đi, Lộ Vỹ Nam cũng thu hồi tầm nhìn nhàm chán nhìn ra cửa sổ.
Đột nhiên một làn gió thổi qua, một mùi thơm rất dịu nhẹ, có chút ngọt, lại thanh mát xông vào khứu giác của hắn.
Lộ Vỹ Nam không tự chủ lại ngửi thêm một chút.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Người bước vào là Bùi lão sư, Lộ Vỹ Nam xoay người ngồi ngay ngắn.
Mùi thơm lại lần nữa xông vào mũi, Lộ Vỹ Nam men theo mùi hương nhìn lại.
Lọt vào tầm mắt hắn là một gương mặt mộc mạc nhưng lại vạn phần xinh đẹp.
Lộ Vỹ Nam kinh ngạc.
Kia..
Là Hứa Thanh Trúc Vi?
Nếu không phải trên bảng tên thêu trên tay áo có tên Hứa Thanh Trúc Vi, Lộ Vỹ Nam chắc chắn nhìn không ra đây là nữ nhân mà hắn từng quen biết.
Là thành viên một đại gia tộc, hắn đương nhiên biết vài nhân vật "con ông cháu cha", "cậu ấm cô chiêu" . Mà Hứa Thanh Trúc Vi chính là một trong số đó.
Một bao cỏ chính hiệu.
Tất nhiên hắn không có tâm tư đi quan tâm một ả nữ nhân không có đầu óc, nhưng hắn lại nghe được rất nhiều lời đồn đãi về cô gái này.
Quả thật như sấm bên tai.
Chỉ là, đó đúng là Hứa Thanh Trúc Vi sao?
Lộ Vỹ Nam chăm chăm nhìn nụ cười của cô không chớp mắt.
Trong nháy mắt hắn chợt nghĩ đến câu "Mỹ nhân đẹp nhất khi cười", quả thật không sai chút nào.
_______________________
Tiết học chính thức bắt đầu.
Bùi lão sư giảng bài rất hay, Hứa Thanh Trúc Vi hưng trí bừng bừng nghiêm túc nghe giảng, lại ghi ghi chép chép, cô ghi lại những thứ mình chưa được học ở kiếp trước.
-"Tiếp theo, tôi có một đề tài, cần hai em đứng lên biện luận" Bùi lão sư đột nhiên mở miệng chuyển trọng tâm.
Bà nhìn một lượt sinh viên, sau đó dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Lộ Vỹ Nam gọi tên hắn.
Sau đó, bà lại nhìn một lượt cả lớp.
Tất cả sinh viên tâm đề cao lên đến cổ học, cúi thấp đầu, hận không thể nhu tiến vào gầm bàn để tránh một kiếp.
Hảo dằn vặt, hảo áp lực. Tất cả sinh viên trong lòng kêu rên.
Bùi Mỹ Nhật nhìn cả lớp, sau đó tầm mắt đột nhiên dừng lại tại một vị trí.
Bà nhìn lại sơ đồ lớp, sau đó đưa tay nâng gọng kính ngẩng đầu gọi.
-"Hứa Thanh Trúc Vi"
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm.
Lại không ít người cười thầm trên sự đau khổ của người khác , tặc hề hề chờ xem Hứa Thanh Trúc Vi bị xấu mặt.
Có trò hay nha.
Thiên tài IQ 180 pk cùng "ngực to não nhỏ" a.
Hảo phấn khích.
Hứa Thanh Trúc Vi bị gọi tên hơi kinh ngạc, sau đó rất tự nhiên đứng lên.
Bùi lão sư giao ra chủ đề, sau đó quan sát hai người, chủ đề liên quan đến việc đối tác và cạnh tranh.
Hứa Thanh Trúc Vi dẫn đầu mở miệng tranh luận.
Cách mở đầu của cô khá chuyên nghiệp, vừa khiêm tốn vừa tỏ rõ lập trường bản thân.
Lộ Vỹ Nam yên lặng nhìn cô, lắng nghe âm thanh của cô, sau đó theo sát phản biện lại những gì cô nói.
Hứa Thanh Trúc Vi chậm rãi nghe đối thủ, sau đó chứng minh lập trường của mình.
Những thứ cô nói đa phần là kinh nghiệm thực tiễn trong kiếp trước, là bị thương trường mài mòn nhẵn nhụi mà ra.
Mà Lộ Vỹ Nam tất nhiên không hề nao núng, chậm rãi tìm kẽ hở trong câu nói của cô sau đó dựa theo đưa ra ý kiến của mình.
Ngươi qua ta lại, ngược lại tranh luận khá sôi nổi.
Cả lớp nhìn thẳng mắt.
Bùi lão sư âm thầm gật đầu.
Ngay khi hai người không phân thắng bại tiếp tục hướng đối phương đàm thì Bùi lão sư lên tiếng bảo dừng.
-"Rất tốt, anh chị ngồi xuống"
Hứa Thanh Trúc Vi im lặng ngồi xuống, chuyên tâm tiếp tục nghe giảng.
Mà cách đó hai cái bàn, Lộ Vỹ Nam ngồi xuống đưa tầm mắt đặt lên Hứa Thanh Trúc Vi, trong lòng khác thường.
Tình huống vừa rồi là một vấn đề ít gặp trong chủ đề cạnh tranh. Tất nhiên hi hữu không có nghĩa là sẽ không vấp phải.
Là kẻ tương lai kế thừa Lộ thị, Lộ Vỹ Nam tất nhiên không thể nào một vấn đề đơn giản như vậy cũng không giải quyết được.
Hắn là vì đã từng học, từng giải quyết nên trả lời không vấn đề, nhưng Hứa Thanh Trúc Vi thì không a.
Vì vậy ngay cả chính bản thân Lộ Vỹ Nam cũng không phát hiện ánh mắt hắn khi nhìn cô gái đang ngồi tại vị trí kia đã có chút thay đổi.
Ngược lại trong lớp không ít ánh mắt đồng dạng mang theo một tia tìm tòi đặt lên Hứa Thanh Trúc Vi.
Ôn Nhiễm gắt gao cắn môi dưới nhìn bóng lưng Hứa Thanh Trúc Vi, trong lòng hận ý ghen ghét ngũ vị tạp trần.
Mà gây nên những thứ này nhân vật chính lại ung dung mùi ngon nghe giảng, chẳng mảy may để ý.