-
Chương 20
Sau khi giới thiệu xong, bởi vì không có tiết nên La Thiểm Phi cũng chỉ có thể ngăn lại xao động trong lòng rời đi.
Trước khi đi, ánh mắt hắn không ngừng lưu luyến nhìn lại thân ảnh đang ngồi trên kia.
Chỉ tiếc, cô gái xinh đẹp đó từ đầu đến cuối đều chăm chú vào cuốn sách trên tay, không hề phân ra bất kỳ sự chú ý nào cho hắn.
.
.
.
Phòng đợi.
Một nam nhân mang tơ vàng gọng kính đang thập phần chăm chú nhìn vào hồ sơ trước mặt.
Tia sáng men theo từng tầng lá dát lên khuôn mặt góc cạnh của hắn khiến từng đường nét trên gương mặt hắn trở nên nhu hoà.
Nam nhân nhíu mi đánh dấu một văn kiện, sau đó không ngẩng đầu mở miệng.
-"Thiểm Phi, một lát cậu đến phòng giáo vụ nhận thời khoá biểu nhé.."
Không có tiếng đáp trả.
Kỳ Ngôn cho là bạn mình vẫn đang nghe mình nói, liền tiếp tục:
-"Hẳn là ngày mai có thể bắt đầu đứng lớp, nhưng nếu cậu không muốn có thể đem nó dời sang tuần sau."
-"Về bài giảng của giáo viên trước tớ sẽ nhanh chóng bàn giao cho cậu"
-"...."
Kỳ Ngôn sau một hồi độc thoại, phát hiện không có người phản ứng với mình thì hơi nhíu mi, dừng lại động tác trong tay.
Như thế nào nãy giờ Thiểm Phi một chữ cũng không nói?
-"Thiểm Phi?"
Kỳ Ngôn nghi hoặc ngẩng đầu hoán một tiếng.
Trước còn không để ý, nhưng đến khi hắn gọi lần thứ hai, thứ ba, mà bạn thân của mình cũng không có hồi đáp liền kinh ngạc nhìn theo tầm nhìn của La Thiểm Phi.
Trên tay hắn dĩ nhiên là một phần văn bản điều tra lý lịch.
Khi nhìn thấy tên của Hứa Thanh Trúc Vi trên đó, Kỳ Ngôn vô cùng kinh ngạc thốt lên.
-"Hứa Thanh Trúc Vi?"
Một câu nói thành công kéo La Thiểm Phi từ trong nụ cười của cô gái trong bức ảnh hoàn hồn trở lại.
-"Cậu biết mèo con?" La Thiểm Phi ánh mắt loè loè toả sáng.
-"Mèo con?!" Đột nhiên nghe La Thiểm Phi gọi Hứa Thanh Trúc Vi như vậy Kỳ Ngôn hơi lăng ra.
Hắn căn bản không kịp phản ứng cũng như lý giải hành động của người bạn thân của mình, giật mình theo quán tính gật đầu.
-"Thật tốt quá, tôi còn không biết theo đuổi cô ấy như thế nào đâu. Cậu quen cô ấy, nói vậy nghĩa là cậu có chút hiểu biết về cô ấy phải không? Mau nói một chút, cô ấy thích gì? tính tình như thế nào?" La Thiểm Phi thao thao bất tuyệt.
-"Nói vậy, người đánh cậu thành gấu mèo chính là..?" Kỳ Ngôn kỳ quái nhìn La Thiểm Phi.
-"Haha..." La Thiểm Phi bị bạn mình nhìn chăm chăm, chỉ có thể che giấu xấu hổ cười khan.
-"Nói tóm lại, mèo con thật là thú vị, cậu mau nghĩ cách giúp tớ." La Thiểm Phi nghĩ nghĩ, quyết định bám lấy Kỳ Ngôn moi tin tình báo.
Dù sao lớp mèo con là lớp của Ngôn nga.
Kỳ Ngôn nghi hoặc trong lòng, ngoài mặt không thay đổi mở miệng.
-"Đó là thiên kim thị trưởng, học hành.. coi như không tệ" thật ra rất tầm thường.
-"Tính tình..." Kỳ Ngôn cảm thấy sống bao nhiêu năm lần đầu tiên nhận ra vốn liếng từ ngữ của mình vô cùng nghèo nàn.
Hắn không tìm ra được từ thích hợp để miêu tả vị thiên kim kỳ ba luôn thích lượn lờ trước mặt mình kia.
Kỳ Ngôn trộm liếc mắt La Thiểm Phi, thấy hắn mong đợi ánh mắt nhìn mình đột nhiên có chút không biết nói gì.
Không lẽ nói thật là, đó là một cô gái loè loẹt, diêm dúa, đanh đá, mê trai??
Nhìn La Thiểm Phi là rất có hứng thú với cô ta, nếu hắn nói như vậy có khi đả kích Thiểm Phi thì thế nào?
Mà nói tốt.......
Haha..
Kỳ Ngôn biểu tình có chút vi diệu.
Thật sự hắn không tìm ra được ưu điểm của cô ta.
-"đó là một cô gái có tính kiên trì" ừ, kiên trì theo đuôi hắn.
-"cũng rất nhiệt tình " thấy hắn là dán lên cho dù hắn có lạnh lùng giữ khoảng cách.
-"khá bao dung" rất nhiều lần, hắn nghe các sinh viên khác chửi mắng thậm tệ cô ta, nhưng cô ta chẳng mảy may để ý.
-"...."
Cứ như vậy, Kỳ Ngôn nói không nhiều nhưng cũng không ít về Hứa Thanh Trúc Vi.
Mà một bên La Thiểm Phi hoàn toàn không biết ý nghĩa đằng sau "kiên trì", "nhiệt tình", "bao dung",.... hai mắt loè loè kim quang cảm khái mèo con thật khả ái thiện lương.
Ông nói gà, ông nghĩ vịt, hai ông cứ thế nói về Hứa Thanh Trúc Vi cả buổi sáng.
Kết thúc buổi trò chuyện, La Thiểm Phi cảm kích nhìn Kỳ Ngôn, mà Kỳ Ngôn chột dạ né tránh ánh mắt hắn, trong lòng âm thầm điểm nén nhang cho La Thiểm Phi.
___________________________
Trong khi đó, nhân vật được nhắc tới hiện đang nhàm chán đợi vào tiết.
Tiết đầu là Kinh Tế Thị Trường.
Đúng giờ, chuông reo lên.
Tầm năm phút sau, cửa lớp mở ra, một người phụ nữ hơi mập mạp bước vào, ngay lập tức lớp đang ồn ào liền im phăng phắc.
Hứa Thanh Trúc Vi hơi ngạc nhiên nhìn vị lão sư "không giận mà uy" trên bục giảng, trong đầu cấp tốc lục tìm trong ký ức một chút về nhân vật này.
Bùi Mỹ Nhật- 43 tuổi, biệt danh "Lão Xử Nữ", vô cùng khó tính, thích soi mói, đặc biệt cho điểm vô cùng ác liệt.
Sinh viên bị hoãn tốt nghiệp vì rớt môn dưới tay bà ta đếm không xuể, cố tình môn này lại chỉ có mình vị Bùi lão sư này đứng lớp.
Cho nên dù muốn hay không sinh viên vẫn phải ngoan ngoãn đăng ký học phần của bà ta.
Hứa Thanh Trúc Vi mặc một chút, cảm tình là Bùi Mỹ Nhật vị lão sư này phương diện tiếng tăm có chút ...chìm a..
Nhưng cô lại biết vị Bùi lão sư này rất tận tâm với sinh viên nghiêm túc, hơn nữa bài giảng rất tỉ mỉ.
Cô thích.
Hứa Thanh Trúc Vi khó được vui vẻ ánh mắt cong cong.
Bởi vì cô thật sự đẹp lắm, nên dù chỉ nhẹ cười thôi, cũng khiến nhân kinh diễm.
Tuy cô rất nhanh thu liễm nụ cười, nhưng lại không tránh được một đôi mắt vô tình nhìn thoáng qua liền dính chặt vào cô của một đại nhân vật trong lớp.
_________________________________________________
Trước khi đi, ánh mắt hắn không ngừng lưu luyến nhìn lại thân ảnh đang ngồi trên kia.
Chỉ tiếc, cô gái xinh đẹp đó từ đầu đến cuối đều chăm chú vào cuốn sách trên tay, không hề phân ra bất kỳ sự chú ý nào cho hắn.
.
.
.
Phòng đợi.
Một nam nhân mang tơ vàng gọng kính đang thập phần chăm chú nhìn vào hồ sơ trước mặt.
Tia sáng men theo từng tầng lá dát lên khuôn mặt góc cạnh của hắn khiến từng đường nét trên gương mặt hắn trở nên nhu hoà.
Nam nhân nhíu mi đánh dấu một văn kiện, sau đó không ngẩng đầu mở miệng.
-"Thiểm Phi, một lát cậu đến phòng giáo vụ nhận thời khoá biểu nhé.."
Không có tiếng đáp trả.
Kỳ Ngôn cho là bạn mình vẫn đang nghe mình nói, liền tiếp tục:
-"Hẳn là ngày mai có thể bắt đầu đứng lớp, nhưng nếu cậu không muốn có thể đem nó dời sang tuần sau."
-"Về bài giảng của giáo viên trước tớ sẽ nhanh chóng bàn giao cho cậu"
-"...."
Kỳ Ngôn sau một hồi độc thoại, phát hiện không có người phản ứng với mình thì hơi nhíu mi, dừng lại động tác trong tay.
Như thế nào nãy giờ Thiểm Phi một chữ cũng không nói?
-"Thiểm Phi?"
Kỳ Ngôn nghi hoặc ngẩng đầu hoán một tiếng.
Trước còn không để ý, nhưng đến khi hắn gọi lần thứ hai, thứ ba, mà bạn thân của mình cũng không có hồi đáp liền kinh ngạc nhìn theo tầm nhìn của La Thiểm Phi.
Trên tay hắn dĩ nhiên là một phần văn bản điều tra lý lịch.
Khi nhìn thấy tên của Hứa Thanh Trúc Vi trên đó, Kỳ Ngôn vô cùng kinh ngạc thốt lên.
-"Hứa Thanh Trúc Vi?"
Một câu nói thành công kéo La Thiểm Phi từ trong nụ cười của cô gái trong bức ảnh hoàn hồn trở lại.
-"Cậu biết mèo con?" La Thiểm Phi ánh mắt loè loè toả sáng.
-"Mèo con?!" Đột nhiên nghe La Thiểm Phi gọi Hứa Thanh Trúc Vi như vậy Kỳ Ngôn hơi lăng ra.
Hắn căn bản không kịp phản ứng cũng như lý giải hành động của người bạn thân của mình, giật mình theo quán tính gật đầu.
-"Thật tốt quá, tôi còn không biết theo đuổi cô ấy như thế nào đâu. Cậu quen cô ấy, nói vậy nghĩa là cậu có chút hiểu biết về cô ấy phải không? Mau nói một chút, cô ấy thích gì? tính tình như thế nào?" La Thiểm Phi thao thao bất tuyệt.
-"Nói vậy, người đánh cậu thành gấu mèo chính là..?" Kỳ Ngôn kỳ quái nhìn La Thiểm Phi.
-"Haha..." La Thiểm Phi bị bạn mình nhìn chăm chăm, chỉ có thể che giấu xấu hổ cười khan.
-"Nói tóm lại, mèo con thật là thú vị, cậu mau nghĩ cách giúp tớ." La Thiểm Phi nghĩ nghĩ, quyết định bám lấy Kỳ Ngôn moi tin tình báo.
Dù sao lớp mèo con là lớp của Ngôn nga.
Kỳ Ngôn nghi hoặc trong lòng, ngoài mặt không thay đổi mở miệng.
-"Đó là thiên kim thị trưởng, học hành.. coi như không tệ" thật ra rất tầm thường.
-"Tính tình..." Kỳ Ngôn cảm thấy sống bao nhiêu năm lần đầu tiên nhận ra vốn liếng từ ngữ của mình vô cùng nghèo nàn.
Hắn không tìm ra được từ thích hợp để miêu tả vị thiên kim kỳ ba luôn thích lượn lờ trước mặt mình kia.
Kỳ Ngôn trộm liếc mắt La Thiểm Phi, thấy hắn mong đợi ánh mắt nhìn mình đột nhiên có chút không biết nói gì.
Không lẽ nói thật là, đó là một cô gái loè loẹt, diêm dúa, đanh đá, mê trai??
Nhìn La Thiểm Phi là rất có hứng thú với cô ta, nếu hắn nói như vậy có khi đả kích Thiểm Phi thì thế nào?
Mà nói tốt.......
Haha..
Kỳ Ngôn biểu tình có chút vi diệu.
Thật sự hắn không tìm ra được ưu điểm của cô ta.
-"đó là một cô gái có tính kiên trì" ừ, kiên trì theo đuôi hắn.
-"cũng rất nhiệt tình " thấy hắn là dán lên cho dù hắn có lạnh lùng giữ khoảng cách.
-"khá bao dung" rất nhiều lần, hắn nghe các sinh viên khác chửi mắng thậm tệ cô ta, nhưng cô ta chẳng mảy may để ý.
-"...."
Cứ như vậy, Kỳ Ngôn nói không nhiều nhưng cũng không ít về Hứa Thanh Trúc Vi.
Mà một bên La Thiểm Phi hoàn toàn không biết ý nghĩa đằng sau "kiên trì", "nhiệt tình", "bao dung",.... hai mắt loè loè kim quang cảm khái mèo con thật khả ái thiện lương.
Ông nói gà, ông nghĩ vịt, hai ông cứ thế nói về Hứa Thanh Trúc Vi cả buổi sáng.
Kết thúc buổi trò chuyện, La Thiểm Phi cảm kích nhìn Kỳ Ngôn, mà Kỳ Ngôn chột dạ né tránh ánh mắt hắn, trong lòng âm thầm điểm nén nhang cho La Thiểm Phi.
___________________________
Trong khi đó, nhân vật được nhắc tới hiện đang nhàm chán đợi vào tiết.
Tiết đầu là Kinh Tế Thị Trường.
Đúng giờ, chuông reo lên.
Tầm năm phút sau, cửa lớp mở ra, một người phụ nữ hơi mập mạp bước vào, ngay lập tức lớp đang ồn ào liền im phăng phắc.
Hứa Thanh Trúc Vi hơi ngạc nhiên nhìn vị lão sư "không giận mà uy" trên bục giảng, trong đầu cấp tốc lục tìm trong ký ức một chút về nhân vật này.
Bùi Mỹ Nhật- 43 tuổi, biệt danh "Lão Xử Nữ", vô cùng khó tính, thích soi mói, đặc biệt cho điểm vô cùng ác liệt.
Sinh viên bị hoãn tốt nghiệp vì rớt môn dưới tay bà ta đếm không xuể, cố tình môn này lại chỉ có mình vị Bùi lão sư này đứng lớp.
Cho nên dù muốn hay không sinh viên vẫn phải ngoan ngoãn đăng ký học phần của bà ta.
Hứa Thanh Trúc Vi mặc một chút, cảm tình là Bùi Mỹ Nhật vị lão sư này phương diện tiếng tăm có chút ...chìm a..
Nhưng cô lại biết vị Bùi lão sư này rất tận tâm với sinh viên nghiêm túc, hơn nữa bài giảng rất tỉ mỉ.
Cô thích.
Hứa Thanh Trúc Vi khó được vui vẻ ánh mắt cong cong.
Bởi vì cô thật sự đẹp lắm, nên dù chỉ nhẹ cười thôi, cũng khiến nhân kinh diễm.
Tuy cô rất nhanh thu liễm nụ cười, nhưng lại không tránh được một đôi mắt vô tình nhìn thoáng qua liền dính chặt vào cô của một đại nhân vật trong lớp.
_________________________________________________