Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Tê Diệu là ôm tâm thái ăn dưa ở khoảng cách gần mà theo tới.
Không biết tại sao, trong nội tâm cô luôn luôn ẩn ẩn cảm thấy không có chuyện tốt. Sở Du Du chọn cái thời gian không tốt, hết lần này tới lần khác chọn vào hơn nửa đêm, dựa theo tính cách của cha Sở, hẳn là sẽ không để cho nàng ta ra ngoài vào ban đêm mới đúng.
Nghĩ như vậy, Tê Diệu càng cảnh giác.
Mặc dù cảm thấy cha Sở chắc sẽ không động tâm đối với Tê Vọng, nhưng lòng nên đề cao cảnh giác tương đối tốt. Đem Tê Vọng liên lụy đến bên trong những sự tình hiện tại này, Tê Diệu đã tương đối áy náy, nếu thật sự bởi vì Sở gia để Tê Vọng ăn thiệt thòi, dẫn đến thanh danh Tê gia bị tổn hại, Tê Diệu tuyệt đối sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình.
Sở Du Du đem địa điểm định ở một câu lạc bộ, nàng ta hẳn là có hiểu biết đối với Tê Vọng và Hoắc Ngu, cái câu lạc bộ này hai người họ đã từng đi qua mấy lần, Tê Diệu biết cũng là bởi vì cô có một lần ở câu lạc bộ đụng vào hai người, trường hợp lúc ấy tương đối xấu hổ, Tê Diệu không nguyện ý miêu tả nhiều làm gì.
Trong bóng đêm, nương theo lấy người tiếp tân dẫn đường, Tê Diệu quy củ đóng vai nhân vật công chúa nhỏ của Tê gia, ở trước mặt người ngoài quyết định sẽ không biểu hiện ra mình quen thuộc đường ở chỗ này.
Cô nghĩ, Tê Vọng cũng hẳn nên quên lần gặp mặt xấu hổ kia mới đúng.
Ngày đó cô uống có chút say, hào hứng một bên hát ca một bên quẹo vào, đụng vào Tê Vọng ở đối diện, còn say khướt chào hỏi cùng hai người, một người gọi anh rể một người gọi ông xã, còn kêu người nào là ông xã, Tê Diệu không muốn nhắc lại. Nghe nói lúc ấy thần sắc của hai người Tê Vọng cùng Hoắc Ngu khá phức tạp, may mắn ngay lúc đó cô uống say, hoàn toàn không có có ý thức được trường hợp đó làm người ta mất mặt ngạt thở đến cỡ nào.
Lúc đó Trình Lịch bởi vì việc này cười cô rất lâu, Tê Diệu hồi tưởng lại lòng cũng đầy xấu hổ.
Cùng Tê Vọng tiếp xúc gần gũi thì có rất nhiều chỗ phiền phức. Luôn luôn ở trong lúc lơ đãng liền nhớ lại trường hợp hai người ở chung trước đó, lúc trước cảm thấy không có gì, hiện tại tỉnh táo ngẫm lại, Tê Diệu xấu hổ chỉ muốn đem mặt che lại, tốt nhất nên dùng máy sấy thổi thổi thật tốt đại não úng đầy nước của cô, làm cho cô thanh tỉnh một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tê Diệu không để ý kém chút đứng trong thang máy không có đi ra, may mắn được Tê Vọng kịp thời níu lại cánh tay, giống như là xách con thú nhỏ đưa cô từ trong thang máy mang ra.
Tê Vọng thản nhiên nói: “Không phải đối với nơi này rất quen thuộc à, vì sao lại đi nhầm đường.”
Biểu lộ trên mặt của Tê Diệu hóa đá.
Quả nhiên anh đều nhớ rõ! Toàn đều nhớ rõ!
Tê Diệu: “.. Kỳ thật cũng không có đi được mấy lần.”
Tê Vọng: “Hết lần này tới lần khác liền đụng vào tôi, thật là khéo.”
Tê Diệu: “…”
Cô không nên nói tiếp nữa.
May mắn chủ đề của Tê Vọng không có nói cụ thể tới sự tình phát sinh ở lần say rượu kia, nếu không Tê Diệu thật sự là muốn lấy đầu đập xuống đất, lấy cái chết để bày tỏ trong sạch của mình ngay tại chỗ. Sở Du Du hẹn Tê Vọng tại phòng số 3, Tê Vọng đem Tê Diệu an bài ở cửa đối diện gian phòng đó, để cho cô đợi trong phòng chớ lộn xộn.
Tê Diệu nghe lời mà ngồi ở phòng khách, trên bàn bày biện một đống đồ ăn vặt cùng đồ uống, để Tê Diệu cảm thấy mười phần mê hoặc. Nếu như cô nhớ không lầm, trước đây tiến đến, trên bàn bày biện đều là một chút đồ ăn vặt cùng quả hạch linh tinh, trong tủ rượu bày biện từng hàng rượu, chờ bọn họ khui ra.
Cô buồn bực cầm lấy một bình sữa chua, cắm ống hút tu tu hút hai cái.
Lúc này, Tê Diệu nghe được ngoài cửa có động tĩnh. Cô vội vàng tiến đến cạnh cửa, đem lỗ tai dán chặt lấy cửa, kiên nhẫn nghe động tĩnh ngoài cửa.
Đáng tiếc cửa lớn cách âm quá tốt, lời hai người nói hoàn toàn nghe không được, Tê Diệu buồn bực tiến đến mắt mèo, lúc này mới nhìn rõ ràng hai người Tê Vọng cùng Sở Du Du đứng tại cửa ra vào.
Nhìn thân thể chính mình dùng hơn hai mươi năm liền đứng ở nơi đó, Tê Diệu đột nhiên cảm giác được sữa ở trong miệng chua chua xót xót khó nuốt, lại có chút tư vị không nói ra được đang cuồn cuộn ở ngực. Cô yên lặng nhìn Sở Du Du cùng Tê Vọng nói mấy câu, Tê Vọng cách xa nàng ta khoảng cách ước chừng hơn một mét, thần sắc lãnh đạm.
Giống như bộ mặt lạnh lùng trầm tĩnh của anh trước đó đối mặt với cô, nhưng lại có chỗ khác biệt. Tê Diệu đem cái này quy về ảo tưởng do cô ở chung quá lâu cùng Tê Vọng mà sinh ra, cô lắc đầu một cái, trơ mắt nhìn hai người vào cửa.
Tê Diệu luôn cảm thấy, hành vi giờ phút này của cô giống như là cô vợ đêm tân hôn tận mắt thấy chồng của mình cùng những cô gái khác mướn phòng, hết lần này tới lần khác đứa con gái kia còn dùng đến thân thể của chính mình, giống như cũng không tính là vượt quá giới hạn.
Tê Diệu: “…”
Đã đến thời điểm ngăn lại dạng suy nghĩ lung tung như bệnh tâm thần này của mình.
Cùng lúc đó.
Cửa gian phòng bị đóng lại, Sở Du Du đi hai bước, dừng lại, Tê Vọng vẫn đứng cách chỗ cửa không xa. Anh lấy tay nhẹ nâng mắt kính, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Cô nói đi. Có chuyện gì.”
Sở Du Du hiếm có cơ hội ở một mình cùng Tê Vọng như vậy. Nàng ta nhìn qua gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia, trong lúc nhất thời càng nhìn càng mê mẩn, quên lời mình định nói.
Nguyên chủ chọc cho Tê Vọng đối với thân thể này của mình chán ghét vô cùng, nàng ta cần nhiều thời gian hơn đến thay đổi ấn tượng của Tê Vọng đối vnàng.
“Tôi là tới tìm kiếm hỗ trợ từ anh.”
Tê Vọng trầm mặc một lát, ừ một tiếng.
Anh từ trước đến nay không phải người thích xen vào việc của người khác, càng sẽ không dễ dàng đáp ứng khẩn cầu mờ hồ không rõ của người khác. Nếu không phải Tê Diệu, hiện tại anh quả quyết không có khả năng đứng ở chỗ này, hết lần này tới lần khác người trong cuộc mười phần không tim không phổi, hứng thú bừng bừng chạy tới xem kịch không nói, càng không có tự giác chuyện thân thể vẫn còn bị đoạt đi.
Sở Du Du cắn cắn môi, nói: “Tôi muốn.. Xin anh chống lưng cho tôi.”
“…”
“Thật xin lỗi, chuyện này nói đến đích thật là tương đương lỗ mãng nhưng mà, nếu như không làm như vậy, cha sẽ lập tức đem tôi bán cho Văn gia, tôi không muốn bị như vậy!”
Sở Du Du cảm thấy nàng ta thật sự là bị ma quỷ ám ảnh.
Nếu là lúc nàng ta mới xuyên qua đến thế giới này, nhất định sẽ thỉnh cầu Tê Vọng giúp nàng ta tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, cầm tiền tiêu sái rời đi. Mà giờ khắc này, toàn tâm toàn mắt của nàng ta đều là Tê Vọng, nàng ta tin tưởng Tê Vọng là nam chính định mệnh sắp đặt của nàng, tất cả mọi chuyện đều sẽ có được một cái đẹp kết cục tốt đẹp.
Đối mặt khẩn cầu của Sở Du Du, Tê Vọng đầu tiên là an tĩnh yên lặng vài giây, chợt chậm rãi nhìn về phía nàng ta. Trong con ngươi hẹp dài của anh phản chiếu ra một khuôn mặt đầy cầu xin.
Nhưng đó không phải Sở Du Du.
Người kia, coi như cánh tay đôi chân bị đánh gãy, coi như đã không còn đường có thể đi, cũng sẽ không lấy phương thức cầu xin như vậy. Cho dù là tận lực bày ra thật ôn nhu, cũng là mang theo thứ ranh mãnh.
Từng ở trong thuở thiếu niên, anh cũng có mơ tới qua cảnh tượng mọi việc hoang đường như thế. Thời gian Sở Du Du ở Sở gia không dễ chịu, bề ngoài thẳng thắn phóng khoáng từ lúc bắt đầu liền được chỉ định chỉ có thể làm làm vật làm nền, vĩnh vĩnh viễn viễn không cách nào xoay người.
Khi đó anh cũng từng nghĩ tới, Sở Du Du có lẽ sẽ dùng đến biện pháp hôn nhân để giải thoát cho mình. Bất luận là ai, làm cho cô thoát khỏi Sở gia là tốt rồi.
Thế nhưng là từ đầu đến cuối, từng bước một đi tới, cho dù là là thời điểm gian nan cô cũng chưa từng hướng người khác hạ thấp bản thân.
(Continue)
Không biết tại sao, trong nội tâm cô luôn luôn ẩn ẩn cảm thấy không có chuyện tốt. Sở Du Du chọn cái thời gian không tốt, hết lần này tới lần khác chọn vào hơn nửa đêm, dựa theo tính cách của cha Sở, hẳn là sẽ không để cho nàng ta ra ngoài vào ban đêm mới đúng.
Nghĩ như vậy, Tê Diệu càng cảnh giác.
Mặc dù cảm thấy cha Sở chắc sẽ không động tâm đối với Tê Vọng, nhưng lòng nên đề cao cảnh giác tương đối tốt. Đem Tê Vọng liên lụy đến bên trong những sự tình hiện tại này, Tê Diệu đã tương đối áy náy, nếu thật sự bởi vì Sở gia để Tê Vọng ăn thiệt thòi, dẫn đến thanh danh Tê gia bị tổn hại, Tê Diệu tuyệt đối sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình.
Sở Du Du đem địa điểm định ở một câu lạc bộ, nàng ta hẳn là có hiểu biết đối với Tê Vọng và Hoắc Ngu, cái câu lạc bộ này hai người họ đã từng đi qua mấy lần, Tê Diệu biết cũng là bởi vì cô có một lần ở câu lạc bộ đụng vào hai người, trường hợp lúc ấy tương đối xấu hổ, Tê Diệu không nguyện ý miêu tả nhiều làm gì.
Trong bóng đêm, nương theo lấy người tiếp tân dẫn đường, Tê Diệu quy củ đóng vai nhân vật công chúa nhỏ của Tê gia, ở trước mặt người ngoài quyết định sẽ không biểu hiện ra mình quen thuộc đường ở chỗ này.
Cô nghĩ, Tê Vọng cũng hẳn nên quên lần gặp mặt xấu hổ kia mới đúng.
Ngày đó cô uống có chút say, hào hứng một bên hát ca một bên quẹo vào, đụng vào Tê Vọng ở đối diện, còn say khướt chào hỏi cùng hai người, một người gọi anh rể một người gọi ông xã, còn kêu người nào là ông xã, Tê Diệu không muốn nhắc lại. Nghe nói lúc ấy thần sắc của hai người Tê Vọng cùng Hoắc Ngu khá phức tạp, may mắn ngay lúc đó cô uống say, hoàn toàn không có có ý thức được trường hợp đó làm người ta mất mặt ngạt thở đến cỡ nào.
Lúc đó Trình Lịch bởi vì việc này cười cô rất lâu, Tê Diệu hồi tưởng lại lòng cũng đầy xấu hổ.
Cùng Tê Vọng tiếp xúc gần gũi thì có rất nhiều chỗ phiền phức. Luôn luôn ở trong lúc lơ đãng liền nhớ lại trường hợp hai người ở chung trước đó, lúc trước cảm thấy không có gì, hiện tại tỉnh táo ngẫm lại, Tê Diệu xấu hổ chỉ muốn đem mặt che lại, tốt nhất nên dùng máy sấy thổi thổi thật tốt đại não úng đầy nước của cô, làm cho cô thanh tỉnh một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tê Diệu không để ý kém chút đứng trong thang máy không có đi ra, may mắn được Tê Vọng kịp thời níu lại cánh tay, giống như là xách con thú nhỏ đưa cô từ trong thang máy mang ra.
Tê Vọng thản nhiên nói: “Không phải đối với nơi này rất quen thuộc à, vì sao lại đi nhầm đường.”
Biểu lộ trên mặt của Tê Diệu hóa đá.
Quả nhiên anh đều nhớ rõ! Toàn đều nhớ rõ!
Tê Diệu: “.. Kỳ thật cũng không có đi được mấy lần.”
Tê Vọng: “Hết lần này tới lần khác liền đụng vào tôi, thật là khéo.”
Tê Diệu: “…”
Cô không nên nói tiếp nữa.
May mắn chủ đề của Tê Vọng không có nói cụ thể tới sự tình phát sinh ở lần say rượu kia, nếu không Tê Diệu thật sự là muốn lấy đầu đập xuống đất, lấy cái chết để bày tỏ trong sạch của mình ngay tại chỗ. Sở Du Du hẹn Tê Vọng tại phòng số 3, Tê Vọng đem Tê Diệu an bài ở cửa đối diện gian phòng đó, để cho cô đợi trong phòng chớ lộn xộn.
Tê Diệu nghe lời mà ngồi ở phòng khách, trên bàn bày biện một đống đồ ăn vặt cùng đồ uống, để Tê Diệu cảm thấy mười phần mê hoặc. Nếu như cô nhớ không lầm, trước đây tiến đến, trên bàn bày biện đều là một chút đồ ăn vặt cùng quả hạch linh tinh, trong tủ rượu bày biện từng hàng rượu, chờ bọn họ khui ra.
Cô buồn bực cầm lấy một bình sữa chua, cắm ống hút tu tu hút hai cái.
Lúc này, Tê Diệu nghe được ngoài cửa có động tĩnh. Cô vội vàng tiến đến cạnh cửa, đem lỗ tai dán chặt lấy cửa, kiên nhẫn nghe động tĩnh ngoài cửa.
Đáng tiếc cửa lớn cách âm quá tốt, lời hai người nói hoàn toàn nghe không được, Tê Diệu buồn bực tiến đến mắt mèo, lúc này mới nhìn rõ ràng hai người Tê Vọng cùng Sở Du Du đứng tại cửa ra vào.
Nhìn thân thể chính mình dùng hơn hai mươi năm liền đứng ở nơi đó, Tê Diệu đột nhiên cảm giác được sữa ở trong miệng chua chua xót xót khó nuốt, lại có chút tư vị không nói ra được đang cuồn cuộn ở ngực. Cô yên lặng nhìn Sở Du Du cùng Tê Vọng nói mấy câu, Tê Vọng cách xa nàng ta khoảng cách ước chừng hơn một mét, thần sắc lãnh đạm.
Giống như bộ mặt lạnh lùng trầm tĩnh của anh trước đó đối mặt với cô, nhưng lại có chỗ khác biệt. Tê Diệu đem cái này quy về ảo tưởng do cô ở chung quá lâu cùng Tê Vọng mà sinh ra, cô lắc đầu một cái, trơ mắt nhìn hai người vào cửa.
Tê Diệu luôn cảm thấy, hành vi giờ phút này của cô giống như là cô vợ đêm tân hôn tận mắt thấy chồng của mình cùng những cô gái khác mướn phòng, hết lần này tới lần khác đứa con gái kia còn dùng đến thân thể của chính mình, giống như cũng không tính là vượt quá giới hạn.
Tê Diệu: “…”
Đã đến thời điểm ngăn lại dạng suy nghĩ lung tung như bệnh tâm thần này của mình.
Cùng lúc đó.
Cửa gian phòng bị đóng lại, Sở Du Du đi hai bước, dừng lại, Tê Vọng vẫn đứng cách chỗ cửa không xa. Anh lấy tay nhẹ nâng mắt kính, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Cô nói đi. Có chuyện gì.”
Sở Du Du hiếm có cơ hội ở một mình cùng Tê Vọng như vậy. Nàng ta nhìn qua gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia, trong lúc nhất thời càng nhìn càng mê mẩn, quên lời mình định nói.
Nguyên chủ chọc cho Tê Vọng đối với thân thể này của mình chán ghét vô cùng, nàng ta cần nhiều thời gian hơn đến thay đổi ấn tượng của Tê Vọng đối vnàng.
“Tôi là tới tìm kiếm hỗ trợ từ anh.”
Tê Vọng trầm mặc một lát, ừ một tiếng.
Anh từ trước đến nay không phải người thích xen vào việc của người khác, càng sẽ không dễ dàng đáp ứng khẩn cầu mờ hồ không rõ của người khác. Nếu không phải Tê Diệu, hiện tại anh quả quyết không có khả năng đứng ở chỗ này, hết lần này tới lần khác người trong cuộc mười phần không tim không phổi, hứng thú bừng bừng chạy tới xem kịch không nói, càng không có tự giác chuyện thân thể vẫn còn bị đoạt đi.
Sở Du Du cắn cắn môi, nói: “Tôi muốn.. Xin anh chống lưng cho tôi.”
“…”
“Thật xin lỗi, chuyện này nói đến đích thật là tương đương lỗ mãng nhưng mà, nếu như không làm như vậy, cha sẽ lập tức đem tôi bán cho Văn gia, tôi không muốn bị như vậy!”
Sở Du Du cảm thấy nàng ta thật sự là bị ma quỷ ám ảnh.
Nếu là lúc nàng ta mới xuyên qua đến thế giới này, nhất định sẽ thỉnh cầu Tê Vọng giúp nàng ta tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, cầm tiền tiêu sái rời đi. Mà giờ khắc này, toàn tâm toàn mắt của nàng ta đều là Tê Vọng, nàng ta tin tưởng Tê Vọng là nam chính định mệnh sắp đặt của nàng, tất cả mọi chuyện đều sẽ có được một cái đẹp kết cục tốt đẹp.
Đối mặt khẩn cầu của Sở Du Du, Tê Vọng đầu tiên là an tĩnh yên lặng vài giây, chợt chậm rãi nhìn về phía nàng ta. Trong con ngươi hẹp dài của anh phản chiếu ra một khuôn mặt đầy cầu xin.
Nhưng đó không phải Sở Du Du.
Người kia, coi như cánh tay đôi chân bị đánh gãy, coi như đã không còn đường có thể đi, cũng sẽ không lấy phương thức cầu xin như vậy. Cho dù là tận lực bày ra thật ôn nhu, cũng là mang theo thứ ranh mãnh.
Từng ở trong thuở thiếu niên, anh cũng có mơ tới qua cảnh tượng mọi việc hoang đường như thế. Thời gian Sở Du Du ở Sở gia không dễ chịu, bề ngoài thẳng thắn phóng khoáng từ lúc bắt đầu liền được chỉ định chỉ có thể làm làm vật làm nền, vĩnh vĩnh viễn viễn không cách nào xoay người.
Khi đó anh cũng từng nghĩ tới, Sở Du Du có lẽ sẽ dùng đến biện pháp hôn nhân để giải thoát cho mình. Bất luận là ai, làm cho cô thoát khỏi Sở gia là tốt rồi.
Thế nhưng là từ đầu đến cuối, từng bước một đi tới, cho dù là là thời điểm gian nan cô cũng chưa từng hướng người khác hạ thấp bản thân.
(Continue)