Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Editor: Yue.
Hai người sóng vai trầm mặc đi trên đường.
Tê Diệu một tay đút túi, hơi có vẻ không được tự nhiên nhìn về nơi khác, giả bộ như tìm xe của mình hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đúng lúc này.
Một cái tay bỗng nhiên đưa cô đưa đến một bên, làm Tê Diệu giật nảy mình. Cô đột nhiên không kịp chuẩn bị đụng vào cái ôm ấm áp của Tê Vọng, bị đối phương gắt gao ấn ở trong lồng ngực, phía sau có một chiếc xe lướt qua, nếu Tê Vọng không kéo cô qua, chỉ sợ Tê Diệu đã ngã ngồi trên mặt đất.
Lòng Tê Diệu vẫn còn sợ hãi cố lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn tránh thoát ôm ấp của Tê Vọng, lại bị anh siết chặt ở vòng eo, làm sao cũng chạy không thoát.
Tê Diệu: ".. Anh buông ra."
Tê Vọng ừ một tiếng, vẫn không buông tay, anh nhìn xuống, cặp con ngươi hẹp dài kia cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm Tê Diệu như vậy, không nói một lời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ trong con ngươi trong suốt của anh Tê Diệu nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng mà luống cuống của chính mình.
Mặt của cô càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, trêu đến Tê Vọng kìm lòng không đặng càng xích gần về phía cô --
"Hắt xì!"
Tê Diệu hắt xì xong lập tức che miệng lại, cái trán đụng vào trên cằm Tê Vọng, cô liền vội vàng khoát tay nói xin lỗi.
"Ngại quá, tôi quên mất tôi bị dị ứng lông chó hắt xì! Hắt xì!"
Tê Vọng không buồn bực, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh, nếu giờ phút này cẩn thận chú ý nhìn, tất nhiên có thể nhìn ra vài phần xấu hổ trên mặt anh: "Đi khám bác sĩ đi."
* * *
Từ bệnh viện ra, ánh hoàng hôn bao phủ toàn bộ trời đất, không biết từ lúc nào trời đã tối. Tê Vọng lái xe, Tê Diệu tay cầm túi thuốc, hai người yên tĩnh im ắng. Xế chiều hôm nay đi bệnh viện, toàn bộ hành trình đều là Tê Vọng chiếu cố cô, khiến cho các y tá trong bệnh viện hâm mộ không thôi. Tê Diệu rất muốn khuyên anh đây chẳng qua là cái bệnh vặt, lại không lay chuyển được Tê Vọng, xác định không có bất kỳ cái sự tình gì mới bỏ qua cho cô.
Xe chậm rãi dừng ở cổng Sở gia.
Tê Diệu ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng mặt qua nói: "Xe anh cứ lái đi trước đi, tôi sợ chậm trễ công việc của anh. Nếu như muốn tránh hiềm nghi thì bảo tài xế tới cũng có thể."
Thanh âm Tê Vọng thanh lãnh: "Không cần. Tôi lái xe của cô là được rồi."
"À, ok. Vậy tôi liền xuống xe."
Tê Diệu đẩy cửa xe ra đứng dậy, chợt phát hiện dây an toàn còn chưa tháo, một cử động kia triệt để đem bối rối của cô suốt toàn bộ hành trình lộ rõ. Cô xấu hổ muốn hóa giải một màn lúng túng vừa rồi, liền vội vươn tay tháo dây an toàn: "Quên mất ha ha ha ha ha.."
Tê Vọng ngồi ở trên ghế lái bỗng nhiên vươn tay, đè lại bàn tay muốn mở khóa dây an toàn của cô.
Bàn tay rộng lớn bao lấy mù bàn tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
Tê Diệu nói: "Cám ơn anh, tôi đã tháo được.."
Tê Vọng nắm chặt tay cô nhấn xuống một cái, đem khóa đóng chặt, để cho Tê Diệu hoàn toàn không có chỗ chạy thoát. Ở Trong ánh mắt ngu ngơ của Tê Diệu, anh cúi người tiến lên, ở khóe môi của cô rơi xuống một nụ hôn như lông vũ. Nụ hôn của anh cực kì khắc chế, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, giống như là một giấc mộng.
"!"
* * *
Cho đến khi Tê Diệu về đến phòng, nằm ở trên giường, sau một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.
Cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà, ngón tay nhẹ vỗ về khóe môi, rốt cục ý thức được:
Cô thế mà, bị Tê Vọng, hôn một cái?
"Móa móa móa!" Tê Diệu đem đầu chôn ở bên trong gối đầu, chỉ muốn trốn tránh hiện thực. Cô không thể tin được Tê Vọng thế mà hôn cô, càng không thể tin được cô thế mà không có né tránh, cứ như vậy nhẹ nhàng tiếp nhận nụ hôn của anh, nhẹ nhàng tạm biệt, toàn bộ hành trình như đi vào cõi thần tiên, không phát hiện có cái gì không thích hợp.
Tê Diệu không thể tin được, hết thảy thật sự cứ phát sinh như vậy, còn phát sinh tự nhiên như thế.
Cô cố gắng hạ nhiệt độ cho chính mình. Trái lại Tê Vọng cực kì bình tĩnh, cô cũng không thể biểu hiện ra quá mức rõ ràng, để cho Tê Vọng chế giễu.
Tê Diệu không biết chính là, Tê Vọng - Người từ trước đến nay có danh hiệu "Công việc cuồng ma" suốt cả đêm đều thất thần, ngay cả thư ký cũng bị dọa sợ, cho rằng Tê Vọng bị trọng thương, hoặc là Tê gia lại xảy ra vấn đề.
Đêm dài đằng đẵng khó ngủ.
*
Cửa ải khó khăn có người hiệp trợ vượt qua, trên mặt cha Sở sáng sủa vài phần, người cũng không còn cố dùng sức chống đỡ.
Có xí nghiệp Hoắc thị, ông ta sẽ chỉ một đường đi lên, mấu chốt hiện giờ chính là dựa vào hai đứa con gái. Con gái lớn Sở Giảo Giảo, cha Sở đã tìm kiếm đối tượng tốt cho chị ta, để cho chị ta sớm gả đi, miễn cho thời điểm con gái thứ hai cùng Hoắc Ngu kết hôn bị người nói này nói kia, trên mặt không vui vẻ.
Ông ta cũng không để ý tin đồn nhảm nhí, để ý chính là tầm ảnh hưởng thanh danh mang cho ông ta. Đạt được trợ giúp của Hoắc Ngu, cha Sở một lòng chỉ nghĩ đến hợp tác đàm phán kế tiếp, nào có lo lắng xem hai đứa con gái có cao hứng hay không.
Ông ta thấy, con gái nuôi lớn cuối cùng có một ngày muốn báo đáp cha mẹ, phương thức này là tốt nhất cùng mang lại thể diện nhất, ông ta thay hai đứa con gái trải tốt đường, đây cũng là tốt cho hai đứa nó.
Cha Sở đã nghĩ kỹ sau khi gả đi hai đứa con gái, ông ta có thể nhận được trợ lực nhiều ít bao nhiêu, nghĩ đến đây, ông ta ngăn không được vui sướng.
Tê Diệu sao có thể nghĩ đến, cha Sở đem phương thức bán cô ra ngoài như thế nào đều nghĩ đến rõ ràng.
Những ngày gần đây, cô vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc kỳ quái nào đó, ngay cả nói chuyện với Trình Lịch cũng không tập trung. Hết lần này tới lần khác Tê Vọng còn có thể mỗi ngày chào hỏi như bình thường, chỉ là tần suất chào hỏi rõ ràng cao hơn rất nhiều, nội dung cũng từ việc công xử theo phép công biến thành một ít việc vặt nhỏ vụn.
Tê Diệu trả lời cũng không tốt, không trả lời càng là không tốt.
Cô chỉ muốn dùng thời gian đến xem rõ tâm ý của mình. Còn xử lý quan hệ cùng Tê Vọng như thế nào, Tê Diệu còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt, dứt khoát tính làm "được chăng hay chớ "*, chậm rãi giải quyết.
(*Yue: Chỉ làm việc thiếu trách nhiệm, kết quả ra sao cũng được)
Chỉ là cô đã quên Tê Vọng vốn là người có lực hành động cực mạnh, lại thích sớm làm mưu đồ một chút.
Hai người sóng vai trầm mặc đi trên đường.
Tê Diệu một tay đút túi, hơi có vẻ không được tự nhiên nhìn về nơi khác, giả bộ như tìm xe của mình hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đúng lúc này.
Một cái tay bỗng nhiên đưa cô đưa đến một bên, làm Tê Diệu giật nảy mình. Cô đột nhiên không kịp chuẩn bị đụng vào cái ôm ấm áp của Tê Vọng, bị đối phương gắt gao ấn ở trong lồng ngực, phía sau có một chiếc xe lướt qua, nếu Tê Vọng không kéo cô qua, chỉ sợ Tê Diệu đã ngã ngồi trên mặt đất.
Lòng Tê Diệu vẫn còn sợ hãi cố lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn tránh thoát ôm ấp của Tê Vọng, lại bị anh siết chặt ở vòng eo, làm sao cũng chạy không thoát.
Tê Diệu: ".. Anh buông ra."
Tê Vọng ừ một tiếng, vẫn không buông tay, anh nhìn xuống, cặp con ngươi hẹp dài kia cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm Tê Diệu như vậy, không nói một lời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ trong con ngươi trong suốt của anh Tê Diệu nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng mà luống cuống của chính mình.
Mặt của cô càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, trêu đến Tê Vọng kìm lòng không đặng càng xích gần về phía cô --
"Hắt xì!"
Tê Diệu hắt xì xong lập tức che miệng lại, cái trán đụng vào trên cằm Tê Vọng, cô liền vội vàng khoát tay nói xin lỗi.
"Ngại quá, tôi quên mất tôi bị dị ứng lông chó hắt xì! Hắt xì!"
Tê Vọng không buồn bực, giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh, nếu giờ phút này cẩn thận chú ý nhìn, tất nhiên có thể nhìn ra vài phần xấu hổ trên mặt anh: "Đi khám bác sĩ đi."
* * *
Từ bệnh viện ra, ánh hoàng hôn bao phủ toàn bộ trời đất, không biết từ lúc nào trời đã tối. Tê Vọng lái xe, Tê Diệu tay cầm túi thuốc, hai người yên tĩnh im ắng. Xế chiều hôm nay đi bệnh viện, toàn bộ hành trình đều là Tê Vọng chiếu cố cô, khiến cho các y tá trong bệnh viện hâm mộ không thôi. Tê Diệu rất muốn khuyên anh đây chẳng qua là cái bệnh vặt, lại không lay chuyển được Tê Vọng, xác định không có bất kỳ cái sự tình gì mới bỏ qua cho cô.
Xe chậm rãi dừng ở cổng Sở gia.
Tê Diệu ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng mặt qua nói: "Xe anh cứ lái đi trước đi, tôi sợ chậm trễ công việc của anh. Nếu như muốn tránh hiềm nghi thì bảo tài xế tới cũng có thể."
Thanh âm Tê Vọng thanh lãnh: "Không cần. Tôi lái xe của cô là được rồi."
"À, ok. Vậy tôi liền xuống xe."
Tê Diệu đẩy cửa xe ra đứng dậy, chợt phát hiện dây an toàn còn chưa tháo, một cử động kia triệt để đem bối rối của cô suốt toàn bộ hành trình lộ rõ. Cô xấu hổ muốn hóa giải một màn lúng túng vừa rồi, liền vội vươn tay tháo dây an toàn: "Quên mất ha ha ha ha ha.."
Tê Vọng ngồi ở trên ghế lái bỗng nhiên vươn tay, đè lại bàn tay muốn mở khóa dây an toàn của cô.
Bàn tay rộng lớn bao lấy mù bàn tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
Tê Diệu nói: "Cám ơn anh, tôi đã tháo được.."
Tê Vọng nắm chặt tay cô nhấn xuống một cái, đem khóa đóng chặt, để cho Tê Diệu hoàn toàn không có chỗ chạy thoát. Ở Trong ánh mắt ngu ngơ của Tê Diệu, anh cúi người tiến lên, ở khóe môi của cô rơi xuống một nụ hôn như lông vũ. Nụ hôn của anh cực kì khắc chế, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, giống như là một giấc mộng.
"!"
* * *
Cho đến khi Tê Diệu về đến phòng, nằm ở trên giường, sau một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.
Cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà, ngón tay nhẹ vỗ về khóe môi, rốt cục ý thức được:
Cô thế mà, bị Tê Vọng, hôn một cái?
"Móa móa móa!" Tê Diệu đem đầu chôn ở bên trong gối đầu, chỉ muốn trốn tránh hiện thực. Cô không thể tin được Tê Vọng thế mà hôn cô, càng không thể tin được cô thế mà không có né tránh, cứ như vậy nhẹ nhàng tiếp nhận nụ hôn của anh, nhẹ nhàng tạm biệt, toàn bộ hành trình như đi vào cõi thần tiên, không phát hiện có cái gì không thích hợp.
Tê Diệu không thể tin được, hết thảy thật sự cứ phát sinh như vậy, còn phát sinh tự nhiên như thế.
Cô cố gắng hạ nhiệt độ cho chính mình. Trái lại Tê Vọng cực kì bình tĩnh, cô cũng không thể biểu hiện ra quá mức rõ ràng, để cho Tê Vọng chế giễu.
Tê Diệu không biết chính là, Tê Vọng - Người từ trước đến nay có danh hiệu "Công việc cuồng ma" suốt cả đêm đều thất thần, ngay cả thư ký cũng bị dọa sợ, cho rằng Tê Vọng bị trọng thương, hoặc là Tê gia lại xảy ra vấn đề.
Đêm dài đằng đẵng khó ngủ.
*
Cửa ải khó khăn có người hiệp trợ vượt qua, trên mặt cha Sở sáng sủa vài phần, người cũng không còn cố dùng sức chống đỡ.
Có xí nghiệp Hoắc thị, ông ta sẽ chỉ một đường đi lên, mấu chốt hiện giờ chính là dựa vào hai đứa con gái. Con gái lớn Sở Giảo Giảo, cha Sở đã tìm kiếm đối tượng tốt cho chị ta, để cho chị ta sớm gả đi, miễn cho thời điểm con gái thứ hai cùng Hoắc Ngu kết hôn bị người nói này nói kia, trên mặt không vui vẻ.
Ông ta cũng không để ý tin đồn nhảm nhí, để ý chính là tầm ảnh hưởng thanh danh mang cho ông ta. Đạt được trợ giúp của Hoắc Ngu, cha Sở một lòng chỉ nghĩ đến hợp tác đàm phán kế tiếp, nào có lo lắng xem hai đứa con gái có cao hứng hay không.
Ông ta thấy, con gái nuôi lớn cuối cùng có một ngày muốn báo đáp cha mẹ, phương thức này là tốt nhất cùng mang lại thể diện nhất, ông ta thay hai đứa con gái trải tốt đường, đây cũng là tốt cho hai đứa nó.
Cha Sở đã nghĩ kỹ sau khi gả đi hai đứa con gái, ông ta có thể nhận được trợ lực nhiều ít bao nhiêu, nghĩ đến đây, ông ta ngăn không được vui sướng.
Tê Diệu sao có thể nghĩ đến, cha Sở đem phương thức bán cô ra ngoài như thế nào đều nghĩ đến rõ ràng.
Những ngày gần đây, cô vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc kỳ quái nào đó, ngay cả nói chuyện với Trình Lịch cũng không tập trung. Hết lần này tới lần khác Tê Vọng còn có thể mỗi ngày chào hỏi như bình thường, chỉ là tần suất chào hỏi rõ ràng cao hơn rất nhiều, nội dung cũng từ việc công xử theo phép công biến thành một ít việc vặt nhỏ vụn.
Tê Diệu trả lời cũng không tốt, không trả lời càng là không tốt.
Cô chỉ muốn dùng thời gian đến xem rõ tâm ý của mình. Còn xử lý quan hệ cùng Tê Vọng như thế nào, Tê Diệu còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt, dứt khoát tính làm "được chăng hay chớ "*, chậm rãi giải quyết.
(*Yue: Chỉ làm việc thiếu trách nhiệm, kết quả ra sao cũng được)
Chỉ là cô đã quên Tê Vọng vốn là người có lực hành động cực mạnh, lại thích sớm làm mưu đồ một chút.