Nguyệt Phong Dao
Tác giả VW
-
Chương 3: Mạc Khắc Liệt (2).
''Không cần phiền phức như vậy, để tôi về là được rồi''. Anh chàng nhân viên siêu thị mệt mỏi chống cằm, hết nhìn vào trong bếp rồi lại nhìn ra xung quanh.
Không hiểu vì sao miệng tên này nói như vậy, nhưng bên trong cứ muốn chôn chân mãi ở trong nhà của Thẩm Tư Thanh. Hắn đã nói câu trên hơn chục lần rồi, chắc áy náy quá độ nên đã sinh ra hồ đồ, đến mức còn chẳng thèm để ý xem cô đã rời khỏi bếp từ thời nảo thời nao rồi.
"Mời vào nhà còn làm phách, có phải anh muốn cuốn gói đi về không? Bảo ngồi thì cứ ngồi, cần gì lầm bầm nhiều câu thừa thãi như vậy!" Trên tay Thẩm Tư Thanh cầm một đĩa hoa quả, từ trên lầu xuống đưa cho anh chàng hãy còn đang ngơ ngác.
"Cảm ơn". Anh ta giơ tay, đón lấy chiếc đĩa, vẫn còn nghển cổ ra xung quanh căn nhà.
Ghế bành, rèm cửa, thảm để chân đều là màu be, riêng tivi lại là màu đen, tường cũng được sơn thành vàng nhạt. "Khiếu thẩm mĩ không tồi". Anh ta nghĩ thế, khẽ cảm thán trong lòng một câu.
"Tên anh là gì? Tôi là Thẩm Tư Thanh". Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng nãy giờ.
Thẩm Tư Thanh nhận thấy, trong mắt người đối diện xẹt qua vài tia giật mình. Tên cô đáng sợ lắm sao? Cô đường đường là hào quang danh môn nữ chính, còn chưa làm việc gì hổ thẹn với bản thân đâu nhé. Bất quá, chỉ là sau này có chuốc thù chuốc oán với nữ phụ, bỏ thêm vài cái thuốc tiêu chảy vào thôi, chưa được coi là ác độc cái gì.
"Thì ra là Thẩm đại tiểu thư. Tôi là Mạc Khắc Liệt, có lẽ ba cô sẽ biết tôi". Mạc Khắc Liệt sau một hồi trấn tĩnh lại, liền hướng về phía cô cười tươi.
Mạc Khắc Liệt? Mạc Khinh Linh? Mạc Hàn?
Chẳng lẽ, tên này có quan hệ gì đó với Mạc Hàn và Mạc Khinh Linh?
...
"Tôi có thể hỏi anh một câu không?" Thẩm Tư Thanh dè dặt nhìn người trước mặt, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Tự nhiên".
"Anh... là Mạc nhị thiếu gia của Mạc thị sao?"
Cầu trời cầu phật, cầu xin hắn không phải... tuyệt đối không phải... !!!
"Đúng vậy. Cô quen tôi sao? Tôi nhớ trước đây chỉ mới gặp qua Vương Tổng một lần".
Vương Tổng? Hắn còn có thể gọi ra tên của ba cô - Thẩm Viên Vương? Không thể, không thể được, loạn mất thôi! Nếu như hắn chính là Mạc Khắc Liệt, chính là Mạc vương, chính là Mạc nhị thiếu gia của Mạc thị... thì khẳng định sau này, Thẩm đại tiểu thư như cô sẽ theo căn biệt thự này, đi chết mất!!!
"Anh... có phải có một người anh trai tên là Mạc Hàn không?". Chưa từ bỏ, cô quyết định đánh cuộc thêm một lần nữa.
"Đúng vậy. Tôi còn có một đứa em gái, Mạc Khinh Linh". Người đối diện vẫn thản nhiên trả lời, không nhận ra người ngồi trước mắt mình khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, biến đổi thành hình dạng vô cùng rợn người.
...
Mạc Khắc Liệt, Mạc đại gia tộc, Mạc nhị thiếu...
Ba mẹ là hôn nhân cùng huyết thống, gia tộc theo truyền thống dựng vợ gả chồng từ lúc bé, cho con mình đính hôn từ thuở còn chưa lọt lòng. Gia quy vô cùng khắc nghiệt, buộc những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn phải gò bó trong quy củ, không cho học tại trường mà thuê gia sư về kèm cặp riêng, đi đâu phải có sự đồng ý của các trưởng lão trong tộc, kèm theo sự giám sát nghiêm ngặt của các vệ sĩ ẩn nấp khắp nơi.
Từ nhỏ, không được phép giao lưu với những người khác, vì thế con cháu trong tộc đại đa số đều không có bạn bè, độc đoán và vô cùng mưu mô vì thích ứng với môi trường giả tạo khi còn rất sớm. Mỗi đứa con trong gia tộc khi đến độ tuổi từ mười bốn đến mười sáu đều bắt buộc phải qua một kì kiểm tra sức khỏe và trí thông minh, không qua được coi như là bỏ đi. Hàng tháng, có hơn ba mươi phần trăm con cháu trong gia tộc trượt vỏ chuối ở kì thi khắt khe này, duy nhất chỉ có Mạc Khắc Liệt, Mạc Hàn, Mạc Khinh Linh cùng Mạc Uy Vũ, bốn người vượt qua trong kì kiểm tra cách đây ba tháng.
Về phần những cô chiêu cậu ấm bị vứt bỏ, đa số đều bị chứng trầm cảm trầm trọng hay mệt mỏi quá độ mà ngất đi, không được nhận tiền chu cấp hàng tháng từ gia tộc, còn buộc phải cùng gia đình dọn đi nơi khác. Đây được coi là gia tộc có nề nếp, quy củ nhất từ trước đến nay và chế độ giáo dục con cái hà khắc nhất trên thế giới, cũng vì thế mà nó mới trở nên nổi tiếng, người đời chỉ nghe hai tiếng "Mạc thị" liền ôm chân bỏ chạy.
...
Thẩm Tư Thanh chưa kịp hoàn hồn, Mạc Khắc Liệt liền lay lay vai cô vài cái, cười nói:
"Tôi biết tôi đẹp, nhưng cô cũng không cần nhìn thành đần độn như vậy đâu..." Rồi quay sang nháy mắt một cái, nói nhỏ: "... Nói trước nhé, gia tộc không cho tôi đi lâu đâu, vì tôi là nhị thiếu của Mạc thị, còn nữa, công việc nhân viên siêu thị này không phải tôi tự nguyện làm, là gia tộc sắp xếp cho tôi. Sau này, cô muốn gặp tôi thì gọi điện hẹn trước, nếu không, vệ sĩ nhất định không cho cô vào".
Nói xong nhất thời đứng dậy, vẫy tay vài cái rồi đi ra cửa. Thẩm Tư Thanh vẫn còn hóa thạch tại chỗ, ít phút sau mới ngẩn người nhìn, lắc đầu mấy cái rồi đi tắm.
...
"Tốt nhất đừng gặp lại thì hơn đấy, tiểu Vương Bát đản". Cô chán ghét nói.
...
Không hiểu vì sao miệng tên này nói như vậy, nhưng bên trong cứ muốn chôn chân mãi ở trong nhà của Thẩm Tư Thanh. Hắn đã nói câu trên hơn chục lần rồi, chắc áy náy quá độ nên đã sinh ra hồ đồ, đến mức còn chẳng thèm để ý xem cô đã rời khỏi bếp từ thời nảo thời nao rồi.
"Mời vào nhà còn làm phách, có phải anh muốn cuốn gói đi về không? Bảo ngồi thì cứ ngồi, cần gì lầm bầm nhiều câu thừa thãi như vậy!" Trên tay Thẩm Tư Thanh cầm một đĩa hoa quả, từ trên lầu xuống đưa cho anh chàng hãy còn đang ngơ ngác.
"Cảm ơn". Anh ta giơ tay, đón lấy chiếc đĩa, vẫn còn nghển cổ ra xung quanh căn nhà.
Ghế bành, rèm cửa, thảm để chân đều là màu be, riêng tivi lại là màu đen, tường cũng được sơn thành vàng nhạt. "Khiếu thẩm mĩ không tồi". Anh ta nghĩ thế, khẽ cảm thán trong lòng một câu.
"Tên anh là gì? Tôi là Thẩm Tư Thanh". Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng nãy giờ.
Thẩm Tư Thanh nhận thấy, trong mắt người đối diện xẹt qua vài tia giật mình. Tên cô đáng sợ lắm sao? Cô đường đường là hào quang danh môn nữ chính, còn chưa làm việc gì hổ thẹn với bản thân đâu nhé. Bất quá, chỉ là sau này có chuốc thù chuốc oán với nữ phụ, bỏ thêm vài cái thuốc tiêu chảy vào thôi, chưa được coi là ác độc cái gì.
"Thì ra là Thẩm đại tiểu thư. Tôi là Mạc Khắc Liệt, có lẽ ba cô sẽ biết tôi". Mạc Khắc Liệt sau một hồi trấn tĩnh lại, liền hướng về phía cô cười tươi.
Mạc Khắc Liệt? Mạc Khinh Linh? Mạc Hàn?
Chẳng lẽ, tên này có quan hệ gì đó với Mạc Hàn và Mạc Khinh Linh?
...
"Tôi có thể hỏi anh một câu không?" Thẩm Tư Thanh dè dặt nhìn người trước mặt, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Tự nhiên".
"Anh... là Mạc nhị thiếu gia của Mạc thị sao?"
Cầu trời cầu phật, cầu xin hắn không phải... tuyệt đối không phải... !!!
"Đúng vậy. Cô quen tôi sao? Tôi nhớ trước đây chỉ mới gặp qua Vương Tổng một lần".
Vương Tổng? Hắn còn có thể gọi ra tên của ba cô - Thẩm Viên Vương? Không thể, không thể được, loạn mất thôi! Nếu như hắn chính là Mạc Khắc Liệt, chính là Mạc vương, chính là Mạc nhị thiếu gia của Mạc thị... thì khẳng định sau này, Thẩm đại tiểu thư như cô sẽ theo căn biệt thự này, đi chết mất!!!
"Anh... có phải có một người anh trai tên là Mạc Hàn không?". Chưa từ bỏ, cô quyết định đánh cuộc thêm một lần nữa.
"Đúng vậy. Tôi còn có một đứa em gái, Mạc Khinh Linh". Người đối diện vẫn thản nhiên trả lời, không nhận ra người ngồi trước mắt mình khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, biến đổi thành hình dạng vô cùng rợn người.
...
Mạc Khắc Liệt, Mạc đại gia tộc, Mạc nhị thiếu...
Ba mẹ là hôn nhân cùng huyết thống, gia tộc theo truyền thống dựng vợ gả chồng từ lúc bé, cho con mình đính hôn từ thuở còn chưa lọt lòng. Gia quy vô cùng khắc nghiệt, buộc những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn phải gò bó trong quy củ, không cho học tại trường mà thuê gia sư về kèm cặp riêng, đi đâu phải có sự đồng ý của các trưởng lão trong tộc, kèm theo sự giám sát nghiêm ngặt của các vệ sĩ ẩn nấp khắp nơi.
Từ nhỏ, không được phép giao lưu với những người khác, vì thế con cháu trong tộc đại đa số đều không có bạn bè, độc đoán và vô cùng mưu mô vì thích ứng với môi trường giả tạo khi còn rất sớm. Mỗi đứa con trong gia tộc khi đến độ tuổi từ mười bốn đến mười sáu đều bắt buộc phải qua một kì kiểm tra sức khỏe và trí thông minh, không qua được coi như là bỏ đi. Hàng tháng, có hơn ba mươi phần trăm con cháu trong gia tộc trượt vỏ chuối ở kì thi khắt khe này, duy nhất chỉ có Mạc Khắc Liệt, Mạc Hàn, Mạc Khinh Linh cùng Mạc Uy Vũ, bốn người vượt qua trong kì kiểm tra cách đây ba tháng.
Về phần những cô chiêu cậu ấm bị vứt bỏ, đa số đều bị chứng trầm cảm trầm trọng hay mệt mỏi quá độ mà ngất đi, không được nhận tiền chu cấp hàng tháng từ gia tộc, còn buộc phải cùng gia đình dọn đi nơi khác. Đây được coi là gia tộc có nề nếp, quy củ nhất từ trước đến nay và chế độ giáo dục con cái hà khắc nhất trên thế giới, cũng vì thế mà nó mới trở nên nổi tiếng, người đời chỉ nghe hai tiếng "Mạc thị" liền ôm chân bỏ chạy.
...
Thẩm Tư Thanh chưa kịp hoàn hồn, Mạc Khắc Liệt liền lay lay vai cô vài cái, cười nói:
"Tôi biết tôi đẹp, nhưng cô cũng không cần nhìn thành đần độn như vậy đâu..." Rồi quay sang nháy mắt một cái, nói nhỏ: "... Nói trước nhé, gia tộc không cho tôi đi lâu đâu, vì tôi là nhị thiếu của Mạc thị, còn nữa, công việc nhân viên siêu thị này không phải tôi tự nguyện làm, là gia tộc sắp xếp cho tôi. Sau này, cô muốn gặp tôi thì gọi điện hẹn trước, nếu không, vệ sĩ nhất định không cho cô vào".
Nói xong nhất thời đứng dậy, vẫy tay vài cái rồi đi ra cửa. Thẩm Tư Thanh vẫn còn hóa thạch tại chỗ, ít phút sau mới ngẩn người nhìn, lắc đầu mấy cái rồi đi tắm.
...
"Tốt nhất đừng gặp lại thì hơn đấy, tiểu Vương Bát đản". Cô chán ghét nói.
...
Last edited by a moderator: