Nguyệt Phong Dao
Tác giả VW
-
Chương 2: Mạc Khắc Liệt (1).
Thẩm Tư Thanh mệt nhoài, ngồi ườn ra ghế taxi rồi thở dài. Khu mua sắm này dù to, dù lớn đến cỡ nào, nhưng lại tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng một hộp sữa tươi hay những thứ gì đó liên quan đến sữa cả, chẳng lẽ, thế giới Np ngôn tình này chưa phát triển mặt hàng sữa tươi? Nếu đúng như vậy thì quả thật là thất sách.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Thẩm Tư Thanh chán quá liền nhớ ra trong túi có đựng một chiếc laptop, cô vui vẻ lấy ra lướt web một chút để giết thời gian, trong khi bác tài đang đưa cô trở về nhà. Cô không ngờ mình đúng thật là đoán trúng, chỉ gõ từ khóa một chữ "sữa" thôi mà mạng điện tử đã loạn cả lên rồi. Chúng cho ra những kết quả hoàn toàn không liên quan gì đến sữa tươi cả, ngay cả sữa chua hay những thức uống khác. Còn bất ngờ hơn là thậm chí, nước chanh, nước nho hay cả nước cam cũng hoàn toàn không có!!!
Thẩm Tư Thanh lại một lần nữa lướt mười ngón tay thon dài lên bàn phím máy tính, gõ mấy chữ "rượu vang". Cô tìm thấy rất nhiều loại rượu vang, nhưng toàn là của những thập niên trước. Sau những thứ cô vừa khám phá, cô kết luận: thế giới tiểu thuyết này, đặt biệt nghèo nàn về mặt thức uống!!!
Thẩm Tư Thanh chán nản vứt laptop sang một bên, lấy hai tay day day hai bên thái dương. Chắc cô phải tự thân vận động rồi, dù sao, lúc trước cô cũng từng một lần thử chế ra một loại sữa tươi, mặc dù nó không phải để uống... Thẩm Tư Thanh lại nghĩ qua nghĩ lại, không nhớ rằng mình đã đặt tên loại sữa đó là gì, chỉ biết, cô vẫn còn nhớ cách làm, cũng không tệ lắm, rất ngon.
"Bác ơi, ở đây có bán bột mì, bột ngô, đường, cafe sữa đặc, bột nở và giấy ăn không ạ?"
"Có chứ, nhưng chúng ta đã đi qua khu mua sắm ấy rồi. Hay là thế này, ở gần đây có một siêu thị nhỏ, cháu vào đấy mua nhé. Bác đợi".
"Vâng".
Bác tài xế nhanh chóng dừng xe trước cửa một siêu thị tiện dụng cách nhà cô khoảng mấy chục mét. Thẩm Tư Thanh bước vào trong, nhìn quanh một lượt siêu thị. Đúng là tiện dụng, ở đây có bán rất nhiều thứ, chỉ là hơi thưa người thôi, cũng không có nhiều tầng như ở khu mua sắm cô vừa đến. Loanh quanh một hồi ở hàng bán giấy ăn, cuối cùng cô cũng chọn được cho mình một hộp giấy ăn có mùi thơm nhẹ, khiến người ta có cảm giác thư giãn. Chạy đến quầy bán bột mì, bột ngô cùng các loại bột nở, cô phải nhìn rất lâu mới quyết định chọn ba loại bột tốt nhất rồi rời khỏi, tiếp tục chọn cho mình một hộp cafe sữa và đường.
Xong xuôi, Thẩm Tư Thanh nhanh tay chạy ra khỏi siêu thị, trên tay còn có rất nhiều những túi lớn nhỏ khác nhau, khệ nệ để hết vào ghế sau rồi vào trong xe.
"Sao nào, có phải tìm được rất nhiều thứ không?" Bác tài xế cười xòa, hỏi.
"Vâng! Ở đây có nhiều thứ rẻ hơn bên khu mua sắm nhiều lắm, khiến cháu lựa không biết mỏi luôn!"
"Đây dù không đông khách bằng khu mua sắm lớn kia, nhưng lại rất được lòng người dân ở đây, vì họ có thể mua bất kì thứ gì mà chỉ mất một ít tiền. Nhưng nghe nói sắp tới, siêu thị tiện dụng này sẽ bị đóng cửa rồi".
"Sao vậy bác?" Cô tròn mắt ngạc nhiên.
"Bác cũng không biết, chắc là do bên khu mua sắm muốn mở rộng chi nhánh, nên mới quyết định thuyết phục chủ siêu thị nhường lại khu siêu thị này".
Thẩm Tư Thanh không nói gì nữa, trầm ngâm ngồi nhìn đống đồ mà mình vừa xách lên xe. Chỉ là một cửa hàng gắn mác khu mua sắm thôi mà, nhiều tầng nhiều đồ thì ích gì chứ, thật hối hận khi mua thịt bò ở đó. Muốn cậy thế bắt nạt người, Thẩm Tư Thanh ghét nhất là những loại cặn bã như vậy. Nhưng cô cũng không phải người muốn mượn gia thế, chuyện này, cứ vậy cho qua đi thôi. Chuyện người chuyện thường, quan tâm làm gì cho mệt.
...
"Đến nơi rồi, lần sau, cháu chỉ cần trả một nửa giá tiền là được, không cần trả hết làm gì. Dù sao, tiền đi xe cũng không phải nhiều nhặn gì mấy". Bác tài xế nheo mắt cười, nói với cô.
"Thế sao được ạ, cháu vẫn cứ trả hết đi thôi. Cháu chào bác". Cô cúi đầu chào rồi thong thả bước trở về nhà. Tự cô cảm thấy, bác tài xế này vô cùng tốt bụng, rất dễ gần.
Thẩm Tư Thanh vừa về tới cửa, liền bắt gặp ngay anh chàng nhân viên siêu thị đang chờ ở đấy. Cô chợt vỗ vỗ cái não cá vàng của mình, nhanh chóng chạy tới đỡ người ta dậy.
"Vị tiểu ca này, anh ở đây chờ bao lâu rồi vậy? Thời gian tôi đi mua đống đồ này chắc cũng khoảng nửa tiếng, còn tính luôn cả thời gian ở trên xe nữa, đừng nói anh đã chờ ở đây từ lúc đó đến bây giờ nhé?"
"Không sao, thịt của cô đây, từ nãy đến giờ cũng rã đông luôn rồi đấy". Anh chàng mệt lừ, đứng dậy toan bỏ về nhưng liền bị cô giữ lại.
"Ê ê, đến rồi thì vào đi, ngồi như vậy chắc cũng không thoải mái lắm. Tôi coi anh là khách đấy, cảm ơn vì đã giao hàng đến nhé".
...
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Thẩm Tư Thanh chán quá liền nhớ ra trong túi có đựng một chiếc laptop, cô vui vẻ lấy ra lướt web một chút để giết thời gian, trong khi bác tài đang đưa cô trở về nhà. Cô không ngờ mình đúng thật là đoán trúng, chỉ gõ từ khóa một chữ "sữa" thôi mà mạng điện tử đã loạn cả lên rồi. Chúng cho ra những kết quả hoàn toàn không liên quan gì đến sữa tươi cả, ngay cả sữa chua hay những thức uống khác. Còn bất ngờ hơn là thậm chí, nước chanh, nước nho hay cả nước cam cũng hoàn toàn không có!!!
Thẩm Tư Thanh lại một lần nữa lướt mười ngón tay thon dài lên bàn phím máy tính, gõ mấy chữ "rượu vang". Cô tìm thấy rất nhiều loại rượu vang, nhưng toàn là của những thập niên trước. Sau những thứ cô vừa khám phá, cô kết luận: thế giới tiểu thuyết này, đặt biệt nghèo nàn về mặt thức uống!!!
Thẩm Tư Thanh chán nản vứt laptop sang một bên, lấy hai tay day day hai bên thái dương. Chắc cô phải tự thân vận động rồi, dù sao, lúc trước cô cũng từng một lần thử chế ra một loại sữa tươi, mặc dù nó không phải để uống... Thẩm Tư Thanh lại nghĩ qua nghĩ lại, không nhớ rằng mình đã đặt tên loại sữa đó là gì, chỉ biết, cô vẫn còn nhớ cách làm, cũng không tệ lắm, rất ngon.
"Bác ơi, ở đây có bán bột mì, bột ngô, đường, cafe sữa đặc, bột nở và giấy ăn không ạ?"
"Có chứ, nhưng chúng ta đã đi qua khu mua sắm ấy rồi. Hay là thế này, ở gần đây có một siêu thị nhỏ, cháu vào đấy mua nhé. Bác đợi".
"Vâng".
Bác tài xế nhanh chóng dừng xe trước cửa một siêu thị tiện dụng cách nhà cô khoảng mấy chục mét. Thẩm Tư Thanh bước vào trong, nhìn quanh một lượt siêu thị. Đúng là tiện dụng, ở đây có bán rất nhiều thứ, chỉ là hơi thưa người thôi, cũng không có nhiều tầng như ở khu mua sắm cô vừa đến. Loanh quanh một hồi ở hàng bán giấy ăn, cuối cùng cô cũng chọn được cho mình một hộp giấy ăn có mùi thơm nhẹ, khiến người ta có cảm giác thư giãn. Chạy đến quầy bán bột mì, bột ngô cùng các loại bột nở, cô phải nhìn rất lâu mới quyết định chọn ba loại bột tốt nhất rồi rời khỏi, tiếp tục chọn cho mình một hộp cafe sữa và đường.
Xong xuôi, Thẩm Tư Thanh nhanh tay chạy ra khỏi siêu thị, trên tay còn có rất nhiều những túi lớn nhỏ khác nhau, khệ nệ để hết vào ghế sau rồi vào trong xe.
"Sao nào, có phải tìm được rất nhiều thứ không?" Bác tài xế cười xòa, hỏi.
"Vâng! Ở đây có nhiều thứ rẻ hơn bên khu mua sắm nhiều lắm, khiến cháu lựa không biết mỏi luôn!"
"Đây dù không đông khách bằng khu mua sắm lớn kia, nhưng lại rất được lòng người dân ở đây, vì họ có thể mua bất kì thứ gì mà chỉ mất một ít tiền. Nhưng nghe nói sắp tới, siêu thị tiện dụng này sẽ bị đóng cửa rồi".
"Sao vậy bác?" Cô tròn mắt ngạc nhiên.
"Bác cũng không biết, chắc là do bên khu mua sắm muốn mở rộng chi nhánh, nên mới quyết định thuyết phục chủ siêu thị nhường lại khu siêu thị này".
Thẩm Tư Thanh không nói gì nữa, trầm ngâm ngồi nhìn đống đồ mà mình vừa xách lên xe. Chỉ là một cửa hàng gắn mác khu mua sắm thôi mà, nhiều tầng nhiều đồ thì ích gì chứ, thật hối hận khi mua thịt bò ở đó. Muốn cậy thế bắt nạt người, Thẩm Tư Thanh ghét nhất là những loại cặn bã như vậy. Nhưng cô cũng không phải người muốn mượn gia thế, chuyện này, cứ vậy cho qua đi thôi. Chuyện người chuyện thường, quan tâm làm gì cho mệt.
...
"Đến nơi rồi, lần sau, cháu chỉ cần trả một nửa giá tiền là được, không cần trả hết làm gì. Dù sao, tiền đi xe cũng không phải nhiều nhặn gì mấy". Bác tài xế nheo mắt cười, nói với cô.
"Thế sao được ạ, cháu vẫn cứ trả hết đi thôi. Cháu chào bác". Cô cúi đầu chào rồi thong thả bước trở về nhà. Tự cô cảm thấy, bác tài xế này vô cùng tốt bụng, rất dễ gần.
Thẩm Tư Thanh vừa về tới cửa, liền bắt gặp ngay anh chàng nhân viên siêu thị đang chờ ở đấy. Cô chợt vỗ vỗ cái não cá vàng của mình, nhanh chóng chạy tới đỡ người ta dậy.
"Vị tiểu ca này, anh ở đây chờ bao lâu rồi vậy? Thời gian tôi đi mua đống đồ này chắc cũng khoảng nửa tiếng, còn tính luôn cả thời gian ở trên xe nữa, đừng nói anh đã chờ ở đây từ lúc đó đến bây giờ nhé?"
"Không sao, thịt của cô đây, từ nãy đến giờ cũng rã đông luôn rồi đấy". Anh chàng mệt lừ, đứng dậy toan bỏ về nhưng liền bị cô giữ lại.
"Ê ê, đến rồi thì vào đi, ngồi như vậy chắc cũng không thoải mái lắm. Tôi coi anh là khách đấy, cảm ơn vì đã giao hàng đến nhé".
...
Last edited by a moderator: