Nguyệt Phong Dao
Tác giả VW
-
Chương 4: Rắc rối nhỏ ở nhà.
"Ọc ọc ọc..." Một tiếng kêu thê lương phát ra từ trong bụng nữ chính của chúng ta.
"Ôi má ơi, đói quá..." Thẩm Tư Thanh quặt quẹo như con sâu đo trên sofa, liên tục kêu đói.
Không phải cô nàng không muốn ăn, chỉ là không ăn được thôi... Vì sao ư? Bởi vì con sâu đo kia không biết nấu cơm, đơn giản chỉ vậy! Đến cháo còn chẳng thèm động tay, vì thế nên dù IQ cao cũng vẫn ế như thường. Ừ thì Thẩm Tư Thanh dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại không biết nấu nướng nấu niếc gì sất thì cũng vô dụng.
"Ước gì có mẹ ở đây thì tốt... vậy thì sẽ được ăn cơm cà ri cay rồi..."
Chính là như vậy. Thẩm Tư Thanh vẫn ỉu xìu nằm trên ghế, tay cư nhiên buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa, vô cùng thiếu sức sống bước vào nhà bếp. Vâng, càng nhìn cái bếp xinh xắn dễ thương và sạch đến không tì vết kia thì cô lại buồn. Xin lỗi mày nhé, tao phải nấu cơm rồi...
Tự nhủ với lòng mình xong, cô bắt đầu bật laptop lên, mở công thức dạy nấu cà ri. Nguyên liệu đã đủ cả, chỉ cần người nấu bắt tay vào làm là xong xuôi. Nhưng mà ước gì Thẩm Tư Thanh biết bật bếp điện từ...
"Mẹ nó! Thôi không làm nữa!!!"
Cất tạp dề lại vào trong ngăn kéo tủ, Thẩm Tư Thanh chậm rãi bước ra ngoài lướt danh bạ điện thoại. Trên đó có ghi một số được nguyên chủ viết tên liên lạc là Vú Trương, có vẻ như là người thân thiết với nguyên chủ. Nhấn đại nút gọi, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói dịu dàng, có phần hơi trầm vang lên:
"Thanh Thanh?"
"Ô! Vú Trương có phải không ạ?" Thẩm Tư Thanh vui mừng khôn xiết, tí nữa là ôm cả cái điện thoại vào lòng.
"Ừ, có chuyện gì sao?"
Cô hơi ngập ngừng một chút, nhìn chiếc Iphone đang cầm trên tay. Nhưng mà, từng này tuổi đầu rồi mà không biết nấu cơm, có phải sẽ bị cười thối mũi không? Thật là nan giải, nếu như thật sự có mẹ ở đây thì tốt quá.
"Vú... vú Trương, vú có rảnh không...?"
"Rảnh lắm, sao nào, muốn ta tới nấu cơm cho con ăn đúng chứ?"
Người này là ai... mà lại hiểu ý cô vậy!!! Thẩm Tư Thanh vui mừng, ngồi bật dậy rồi cười nghiêng ngả:
"Vú hiểu ý con quá! Vậy nhé, chút nữa vú tới nhà con nha! Con để cửa chờ!"
Vú Trương bật cười, vui vẻ nói:
"Ừ, được được."
Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc trong giây lát. Đặt Iphone xuống ghế, Thẩm Tư Thanh chạy một mạch lên lầu xem tivi. Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp làm ma đói, sau này về, cô nhất định phải theo đạo Thiên Chúa giáo mới được! Ôi mẹ ơi, mẹ ở chỗ khác cũng có thể nghe thấy con cơ à!
Cô lăn qua lăn lại trên giường êm, tâm hồn như để trên mây trên gió, vô tư đến nỗi có người bấm chuông cửa mãi đến đen mặt. Mạc khắc Liệt giậm chân tại chỗ như trẻ em cấp một, nổi xung lên đá và cổng chính của căn biệt thự trồng rất nhiều hoa tulip. Hắn quay lại đây vì quên béng mất việc trả lại vòng cổ cho Thẩm Tư Thanh hôm trước cô đánh rơi ở khu mua sắm, nhưng mà hình như có người lơ đi sự tồn tại của hắn mất rồi!
Cầm trong tay chiếc vòng cổ nạm rubi, hắn nhẫn tâm ném qua cửa sổ của căn biệt thự rồi bỏ về. Hừ, cô không quan tâm đến hắn bấm chuông bao lâu thì hắn chỉ cần ném cái vòng đó đi là xong chuyện, sau này chẳng ai nợ ai, có nợ thì hắn cũng không bao giờ gây gổ trước. Dại gì! Cái loại tàn nhẫn vứt người ta ở xó thế kia thì có cho hắn cũng chẳng thèm!
"Chết tiệt!"
Nhắn lại một câu mà vô thức hắn nói ra, nhành hoa phù dung cư nhiên bị gió bẻ gãy.
"Cái tên trời đánh! Tôi làm gì mà anh chửi tôi!" Thẩm Tư Thanh mặt đen như đít chảo, đứng phắt dậy, hét lớn vào cửa kính.
Cái gì chứ, cô đang xem tivi trong phòng thì đột nhiên có cái gì rơi trúng đầu cô, làm cô suýt đập đầu vào gối mà chết. Ngẩng đầu lên thì lấy một chiếc vòng rubi trắng ở dưới nệm, Thẩm Tư Thanh cảm thấy vô cùng quen, cầm lấy đeo thử vào cổ thì vừa. Ây nhô, hóa ra là của nguyên chủ đánh rơi! Thế là cô chạy ù ra cửa nhìn, thì thấy Mạc Khắc Liệt cư nhiên mắng cô "chết tiệt", hỏi xem có điên không chứ! Cổng đâu có đóng, hắn tức giận cái gì!!!
"Mẹ kiếp, lão nương còn chưa kịp bỏ bùa mê thuốc lú vào mi, cư nhiên lại thích gây sự trước! Đúng là bệnh nghề nghiệp! Nói xem, hắn chuyên ngành quản trị mà! Đúng cái giọng chợ búa chanh chua ngoài chợ rồi, thật tức chết ta!!!"
Thẩm Tư Thanh liên tục mắng "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa", vừa mới thoát kiếp đói xong lại phải tốn calo đi mắng người, thật là vượt quá sức tưởng tượng. Sau này, nhất định cô sẽ trừ khử tên tội đồ này! Góp phần làm cho thế giới sạch đẹp hơn!
Chợt, cô nghe thấy tiếng vú Trương vang lên ngoài cổng:
"Thanh Thanh!"
"A, dạ vú Trương! Cổng không khóa!!!"
...
Xin lỗi nhé, bổn tiểu thư phải đi làm cách mạng rồi!
...
"Ôi má ơi, đói quá..." Thẩm Tư Thanh quặt quẹo như con sâu đo trên sofa, liên tục kêu đói.
Không phải cô nàng không muốn ăn, chỉ là không ăn được thôi... Vì sao ư? Bởi vì con sâu đo kia không biết nấu cơm, đơn giản chỉ vậy! Đến cháo còn chẳng thèm động tay, vì thế nên dù IQ cao cũng vẫn ế như thường. Ừ thì Thẩm Tư Thanh dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại không biết nấu nướng nấu niếc gì sất thì cũng vô dụng.
"Ước gì có mẹ ở đây thì tốt... vậy thì sẽ được ăn cơm cà ri cay rồi..."
Chính là như vậy. Thẩm Tư Thanh vẫn ỉu xìu nằm trên ghế, tay cư nhiên buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa, vô cùng thiếu sức sống bước vào nhà bếp. Vâng, càng nhìn cái bếp xinh xắn dễ thương và sạch đến không tì vết kia thì cô lại buồn. Xin lỗi mày nhé, tao phải nấu cơm rồi...
Tự nhủ với lòng mình xong, cô bắt đầu bật laptop lên, mở công thức dạy nấu cà ri. Nguyên liệu đã đủ cả, chỉ cần người nấu bắt tay vào làm là xong xuôi. Nhưng mà ước gì Thẩm Tư Thanh biết bật bếp điện từ...
"Mẹ nó! Thôi không làm nữa!!!"
Cất tạp dề lại vào trong ngăn kéo tủ, Thẩm Tư Thanh chậm rãi bước ra ngoài lướt danh bạ điện thoại. Trên đó có ghi một số được nguyên chủ viết tên liên lạc là Vú Trương, có vẻ như là người thân thiết với nguyên chủ. Nhấn đại nút gọi, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói dịu dàng, có phần hơi trầm vang lên:
"Thanh Thanh?"
"Ô! Vú Trương có phải không ạ?" Thẩm Tư Thanh vui mừng khôn xiết, tí nữa là ôm cả cái điện thoại vào lòng.
"Ừ, có chuyện gì sao?"
Cô hơi ngập ngừng một chút, nhìn chiếc Iphone đang cầm trên tay. Nhưng mà, từng này tuổi đầu rồi mà không biết nấu cơm, có phải sẽ bị cười thối mũi không? Thật là nan giải, nếu như thật sự có mẹ ở đây thì tốt quá.
"Vú... vú Trương, vú có rảnh không...?"
"Rảnh lắm, sao nào, muốn ta tới nấu cơm cho con ăn đúng chứ?"
Người này là ai... mà lại hiểu ý cô vậy!!! Thẩm Tư Thanh vui mừng, ngồi bật dậy rồi cười nghiêng ngả:
"Vú hiểu ý con quá! Vậy nhé, chút nữa vú tới nhà con nha! Con để cửa chờ!"
Vú Trương bật cười, vui vẻ nói:
"Ừ, được được."
Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc trong giây lát. Đặt Iphone xuống ghế, Thẩm Tư Thanh chạy một mạch lên lầu xem tivi. Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp làm ma đói, sau này về, cô nhất định phải theo đạo Thiên Chúa giáo mới được! Ôi mẹ ơi, mẹ ở chỗ khác cũng có thể nghe thấy con cơ à!
Cô lăn qua lăn lại trên giường êm, tâm hồn như để trên mây trên gió, vô tư đến nỗi có người bấm chuông cửa mãi đến đen mặt. Mạc khắc Liệt giậm chân tại chỗ như trẻ em cấp một, nổi xung lên đá và cổng chính của căn biệt thự trồng rất nhiều hoa tulip. Hắn quay lại đây vì quên béng mất việc trả lại vòng cổ cho Thẩm Tư Thanh hôm trước cô đánh rơi ở khu mua sắm, nhưng mà hình như có người lơ đi sự tồn tại của hắn mất rồi!
Cầm trong tay chiếc vòng cổ nạm rubi, hắn nhẫn tâm ném qua cửa sổ của căn biệt thự rồi bỏ về. Hừ, cô không quan tâm đến hắn bấm chuông bao lâu thì hắn chỉ cần ném cái vòng đó đi là xong chuyện, sau này chẳng ai nợ ai, có nợ thì hắn cũng không bao giờ gây gổ trước. Dại gì! Cái loại tàn nhẫn vứt người ta ở xó thế kia thì có cho hắn cũng chẳng thèm!
"Chết tiệt!"
Nhắn lại một câu mà vô thức hắn nói ra, nhành hoa phù dung cư nhiên bị gió bẻ gãy.
"Cái tên trời đánh! Tôi làm gì mà anh chửi tôi!" Thẩm Tư Thanh mặt đen như đít chảo, đứng phắt dậy, hét lớn vào cửa kính.
Cái gì chứ, cô đang xem tivi trong phòng thì đột nhiên có cái gì rơi trúng đầu cô, làm cô suýt đập đầu vào gối mà chết. Ngẩng đầu lên thì lấy một chiếc vòng rubi trắng ở dưới nệm, Thẩm Tư Thanh cảm thấy vô cùng quen, cầm lấy đeo thử vào cổ thì vừa. Ây nhô, hóa ra là của nguyên chủ đánh rơi! Thế là cô chạy ù ra cửa nhìn, thì thấy Mạc Khắc Liệt cư nhiên mắng cô "chết tiệt", hỏi xem có điên không chứ! Cổng đâu có đóng, hắn tức giận cái gì!!!
"Mẹ kiếp, lão nương còn chưa kịp bỏ bùa mê thuốc lú vào mi, cư nhiên lại thích gây sự trước! Đúng là bệnh nghề nghiệp! Nói xem, hắn chuyên ngành quản trị mà! Đúng cái giọng chợ búa chanh chua ngoài chợ rồi, thật tức chết ta!!!"
Thẩm Tư Thanh liên tục mắng "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa", vừa mới thoát kiếp đói xong lại phải tốn calo đi mắng người, thật là vượt quá sức tưởng tượng. Sau này, nhất định cô sẽ trừ khử tên tội đồ này! Góp phần làm cho thế giới sạch đẹp hơn!
Chợt, cô nghe thấy tiếng vú Trương vang lên ngoài cổng:
"Thanh Thanh!"
"A, dạ vú Trương! Cổng không khóa!!!"
...
Xin lỗi nhé, bổn tiểu thư phải đi làm cách mạng rồi!
...
Last edited by a moderator: