Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174: Sự Sủng Ái Của Bạo Quân (28)
Trà Trà có chút kinh ngạc nhìn ông.
"Không nghĩ tới, phụ thân, người thật sự đã suy nghĩ thấu đáo như vậy!"
Cô có chút kinh ngạc.
Cô cho rằng phụ thân sẽ tức giận đến mức bắt người đánh một trận rồi nhốt lại!
Tiết phụ khá tự hào.
"Hừm, không nhìn xem phụ thân của con là ai! Ta là loại người cố chấp sao?"
Ông sẽ chỉ nói rõ ràng rằng có liên quan đến lợi ích và hậu quả, phải quyết định thế nào, ông cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
"Phụ thân là người tuyệt vời nhất! Là người phụ thân tốt nhất!"
Trà Trà không ngần ngại dành một đống lời khen.
Thẳng đến Tiết phụ bị khen đến tâm hoa nộ phóng.
Khi ông đi Vũ viện gọi Tiết Ngôn Nguyệt, Trà Trà đứng bên ngoài Vũ viện mỉm cười đếm đếm những tờ ngân phiếu trêи tay.
Sau khi đếm xong, cô vui vẻ nhét vào trong ngực.
"Thất Thất, phụ thân thật là một người tốt!" Lần sau sẽ tiếp tục khen!
Thất Thất khẽ thở dài, và sau đó đi theo phụ họa, [Đúng vậy!]
Sau khi khen vài câu, ta sẽ được nhận rất nhiều ngân phiếu.
Ngân phiếu này đến quá nhanh!
Thất Thất thập phần cảm thán.
Ngay sau đó, Tiết phụ một mình bước ra khỏi Vũ viện, sắc mặt có chút khó coi.
Trà Trà ngay lập tức thu lại biểu cảm, vẻ mặt vô tội nhìn ông.
"Phụ thân?"
"Ừm, nữ nhi, chúng ta đi thôi."
Nếu đại nữ nhi không muốn ra ngoài, vậy thì không ra ngoài..........
".........." Trà Trà nhìn phía sau không thấy bóng dáng của Tiết Ngôn Nguyệt, ơ, không đi ra a?
Vậy thì quên đi.
Cô cùng với phụ thân đi.
Hai người vừa vặn.
Hai người vừa bước ra khỏi phủ tướng quân, chuẩn bị lên xe ngựa.
Một giọng nói không nên xuất hiện vang lên.
"Tiết nhị tiểu thư, Tiết tướng quân, đây là định đi đâu sao?"
Tiểu vương gia ló đầu ra khỏi xe ngựa nhìn họ nụ cười.
Tiết tướng quân mặt đột nhiên tối sầm lại.
Tiểu vương gia ở đây? Vậy Hoàng Thượng.........???
Ông buồn bực đỡ trán, chỉ cảm thấy cả người đều không tốt.
Trà Trà nhìn thấy Tiểu Việt Tử, ngay lập tức liếc nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy người mà cô đang muốn tìm, không thể không có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi, "Tiểu Việt Tử? hoàng huynh của ngươi đâu?
Tiểu Việt Tử, "........."
Gọi ta một tiếng Việt Vương Gia ngươi sẽ chết sao?
Hắn tức giận nhìn chằm chằm vào Trà Trà, "Ngươi, ngươi, ngươi gọi ta là Việt Vương gia, ta sẽ nói cho ngươi biết hoàng huynh của ta ở đâu!"
"Hả? Được rồi." Trà Trà chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn Tiểu Việt Tử, "Việt Vương gia, hoàng huynh ngươi đâu?"
Tiểu vương gia, ".........." Tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên phức tạp.
Hoàng huynh của hắn quan trọng với nàng như vậy?
Hắn bắt nàng sửa nhiều lần như vậy, cư nhiên........Cư nhiên liên quan đến hoàng huynh của hắn sẽ tốt hơn sao?
Tiểu vương gia càng nghĩ càng đau lòng.
Cuối cùng, hắn gần như cảm thấy tuyệt vọng duỗi tay chỉ về phía xe ngựa.
"Hoàng huynh của ta cũng ở đây."
"Ừm, cám ơn Tiểu Việt Tử!"
Trà Trà chạy về phía xe ngựa, trong bộ dáng rõ ràng rất vui vẻ.
Còn Tiểu vương gia lại đưa tay che trái tim mình, đã hứa là kêu Việt Vương gia rồi mà, thật đau lòng.
Ngươi liền chỉ gọi một tiếng?
Quay đầu lại, liền trở lại Tiểu Việt Tử?
Cũng may gần đây khi ra ngoài hắn không mang theo bất kỳ thái giám cung nữ nào, nếu không danh tiếng của hắn sẽ không còn nữa........
Không chỉ có tiểu vương gia buồn bực, mà Tiết tướng quân buồn bực cũng không kém.
Ông mặt đen đi tới, "Việt Vương gia, Hoàng Thượng bận rộn chính sự, sao lại có thời gian đi xuất cung?"
Tiểu vương gia nói: ".........Tiết tướng quân, vấn đề này ngài nên hỏi người trong cuộc đi!"
Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết.
Hơn nữa........
Hoàng huynh của hắn tại sao lại có thời gian đi xuất cung, Tiết tướng quân ngài không phải biết rõ ràng sao?
Tất nhiên lại đến để gặp nữ nhi của ngài a!
Nhưng hắn không được dám nói ra điều này.
Tiết tướng quân tính tình hung bạo, vạn nhất nếu hiện tại nổi giận thì phải làm sao?
"Không nghĩ tới, phụ thân, người thật sự đã suy nghĩ thấu đáo như vậy!"
Cô có chút kinh ngạc.
Cô cho rằng phụ thân sẽ tức giận đến mức bắt người đánh một trận rồi nhốt lại!
Tiết phụ khá tự hào.
"Hừm, không nhìn xem phụ thân của con là ai! Ta là loại người cố chấp sao?"
Ông sẽ chỉ nói rõ ràng rằng có liên quan đến lợi ích và hậu quả, phải quyết định thế nào, ông cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
"Phụ thân là người tuyệt vời nhất! Là người phụ thân tốt nhất!"
Trà Trà không ngần ngại dành một đống lời khen.
Thẳng đến Tiết phụ bị khen đến tâm hoa nộ phóng.
Khi ông đi Vũ viện gọi Tiết Ngôn Nguyệt, Trà Trà đứng bên ngoài Vũ viện mỉm cười đếm đếm những tờ ngân phiếu trêи tay.
Sau khi đếm xong, cô vui vẻ nhét vào trong ngực.
"Thất Thất, phụ thân thật là một người tốt!" Lần sau sẽ tiếp tục khen!
Thất Thất khẽ thở dài, và sau đó đi theo phụ họa, [Đúng vậy!]
Sau khi khen vài câu, ta sẽ được nhận rất nhiều ngân phiếu.
Ngân phiếu này đến quá nhanh!
Thất Thất thập phần cảm thán.
Ngay sau đó, Tiết phụ một mình bước ra khỏi Vũ viện, sắc mặt có chút khó coi.
Trà Trà ngay lập tức thu lại biểu cảm, vẻ mặt vô tội nhìn ông.
"Phụ thân?"
"Ừm, nữ nhi, chúng ta đi thôi."
Nếu đại nữ nhi không muốn ra ngoài, vậy thì không ra ngoài..........
".........." Trà Trà nhìn phía sau không thấy bóng dáng của Tiết Ngôn Nguyệt, ơ, không đi ra a?
Vậy thì quên đi.
Cô cùng với phụ thân đi.
Hai người vừa vặn.
Hai người vừa bước ra khỏi phủ tướng quân, chuẩn bị lên xe ngựa.
Một giọng nói không nên xuất hiện vang lên.
"Tiết nhị tiểu thư, Tiết tướng quân, đây là định đi đâu sao?"
Tiểu vương gia ló đầu ra khỏi xe ngựa nhìn họ nụ cười.
Tiết tướng quân mặt đột nhiên tối sầm lại.
Tiểu vương gia ở đây? Vậy Hoàng Thượng.........???
Ông buồn bực đỡ trán, chỉ cảm thấy cả người đều không tốt.
Trà Trà nhìn thấy Tiểu Việt Tử, ngay lập tức liếc nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy người mà cô đang muốn tìm, không thể không có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi, "Tiểu Việt Tử? hoàng huynh của ngươi đâu?
Tiểu Việt Tử, "........."
Gọi ta một tiếng Việt Vương Gia ngươi sẽ chết sao?
Hắn tức giận nhìn chằm chằm vào Trà Trà, "Ngươi, ngươi, ngươi gọi ta là Việt Vương gia, ta sẽ nói cho ngươi biết hoàng huynh của ta ở đâu!"
"Hả? Được rồi." Trà Trà chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn Tiểu Việt Tử, "Việt Vương gia, hoàng huynh ngươi đâu?"
Tiểu vương gia, ".........." Tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên phức tạp.
Hoàng huynh của hắn quan trọng với nàng như vậy?
Hắn bắt nàng sửa nhiều lần như vậy, cư nhiên........Cư nhiên liên quan đến hoàng huynh của hắn sẽ tốt hơn sao?
Tiểu vương gia càng nghĩ càng đau lòng.
Cuối cùng, hắn gần như cảm thấy tuyệt vọng duỗi tay chỉ về phía xe ngựa.
"Hoàng huynh của ta cũng ở đây."
"Ừm, cám ơn Tiểu Việt Tử!"
Trà Trà chạy về phía xe ngựa, trong bộ dáng rõ ràng rất vui vẻ.
Còn Tiểu vương gia lại đưa tay che trái tim mình, đã hứa là kêu Việt Vương gia rồi mà, thật đau lòng.
Ngươi liền chỉ gọi một tiếng?
Quay đầu lại, liền trở lại Tiểu Việt Tử?
Cũng may gần đây khi ra ngoài hắn không mang theo bất kỳ thái giám cung nữ nào, nếu không danh tiếng của hắn sẽ không còn nữa........
Không chỉ có tiểu vương gia buồn bực, mà Tiết tướng quân buồn bực cũng không kém.
Ông mặt đen đi tới, "Việt Vương gia, Hoàng Thượng bận rộn chính sự, sao lại có thời gian đi xuất cung?"
Tiểu vương gia nói: ".........Tiết tướng quân, vấn đề này ngài nên hỏi người trong cuộc đi!"
Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết.
Hơn nữa........
Hoàng huynh của hắn tại sao lại có thời gian đi xuất cung, Tiết tướng quân ngài không phải biết rõ ràng sao?
Tất nhiên lại đến để gặp nữ nhi của ngài a!
Nhưng hắn không được dám nói ra điều này.
Tiết tướng quân tính tình hung bạo, vạn nhất nếu hiện tại nổi giận thì phải làm sao?