Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156: Sự Sủng Ái Của Bạo Quân (10)
Tiểu vương gia nghênh ngang đi vào sương phòng, nhìn Trà Trà với vẻ mặt đắc ý.
"Tiểu ngốc tử, ta nói ngươi có phải hay không thật sự rất ngốc? Tại sao khi nhìn thấy hoàng huynh của ta, như thế nào không hành lễ?"
Trà Trà nghiêng đầu, lại xắn tay áo lên.
Đôi mắt sắc bén, tiểu vương gia sợ tới mức lui ra phía sau, trốn ở phía sau Đế Hàn Thành.
"Ngươi ngươi ngươi, hoàng huynh của ta ở đây ! Ngươi dám làm gì bổn vương, ngươi coi như xong rồi!"
Trà Trà nhoẻn miệng cười, đối với tiểu vương gia nở nụ cười đặc biệt ngọt ngào.
Thất Thất, [ !!! ]
"Ta vốn dĩ không muốn động thủ, nhưng là ngươi khơi dậy sự tò mò của ta, vì vậy, ta đặc biệt muốn biết điều gì sẽ xảy ra sau khi tôi động thủ đánh ngươi!"
Gọi ta tiểu ngốc tử?
Vậy thì, ta đem ngươi đánh thành ngốc tử, được không?
Hồng La bên ngoài cửa lo lắng suýt rơi nước mắt, trong lòng lành lạnh, chợt nghe tiếng than khóc quen thuộc.
"..........Thanh âm này?" Có vẻ như là của tiểu vương gia.
Nàng lo lắng nhìn về phía cửa phòng, tuy nhiên bên ngoài phòng đã có hộ vệ canh, bên trong phòng lại chỉ có nhị tiểu thư, hoàng thượng và tiểu vương gia, ba người........
Nàng hoàn toàn không vào được.
Trà Trà nhìn Đế Hàn Việt bị đánh co rúm trong góc, cảm thấy rất vui vẻ, trước mặt hắn lắc lắc nắm đấm, "Nói, ai là tiểu ngốc tử!"
Đế Hàn Việt hừ lạnh một tiếng, "Sĩ khả sát bất khả nhục! Cho dù ngươi có đánh chết ta, ta cũng không thừa nhận ta là ngốc tử!"
"........ Được rồi, vậy ta chỉ có thể đánh chết ngươi. "
Trà Trà ngạo nghễ đe dọa.
Hoàn toàn không để ý đến người khác trong phòng.
Đế Hàn Việt đau khổ không nói ra được.
Hoàng huynh của hắn hôm nay có độc! Không giúp hắn còn chưa tính, Cư nhiên còn đứng một bên xem!
Xem kịch!
Ta vẫn là đệ đệ mà hoàng huynh yêu thương nhất sao???
Huynh đã thay đổi!
Huynh đã không còn là người hoàng huynh yêu quý nhất trong lòng của đệ nữa!
Hoàng huynh, đệ hoài nghi huynh là đồ giả!
Nhìn thấy Trà Trà sắp bắt đầu một đợt công kϊƈɦ mới, Đế Hàn Thành nhịn không được lên tiếng ngăn cản.
"Dừng lại."
Hắn đoán rằng nếu hắn không hô lên, tiểu cô nương này sẽ thực sự tiếp tục đánh.
Trà Trà nhìn nhìn Đế Hàn Thành, rồi nhìn Đế Hàn Việt có chút đáng thương, rối rắm một hồi, thu hồi nắm đấm, "Được rồi, ta vì mặt mũi của hoàng huynh ngươi, không đánh ngươi, nhưng ngươi sau này còn dám nói ba chữ "tiểu ngốc tử", ta sẽ gặp ngươi một lần đánh một lần!"
"......Tiết Trà! Bổn vương là Vương gia! Vương gia! Hoàng thượng phong ta là Việt Vương gia!"
Phụ thân của ngươi thấy ta cũng không dám động thủ!
Ngươi đối với ta động thủ còn không tính, còn quang minh chính đại uy hϊế͙p͙ ta?
Ta không cần mặt mũi sao?
Trà Trà bị rống, cau mày nhìn hắn, "Ngươi quá vô dụng, ta một tiểu cô nương nhu nhược ngươi cũng đánh không thắng, dùng thân phận của mình để áp người ta có xấu hổ không?
Đánh nhau là đánh nhau, đánh không thắng chính là đánh không thắng! Nếu ngươi không phục, có thể gọi thêm vài người nữa để cùng nhau đánh!
Hơn nữa, ta còn không có lấy thân phận một tiểu cô nương ra để lý luận với ngươi a! Làm sao một nam nhân có thể khi dễ một tiểu cô nương? Đánh không lại, còn có thể giả bộ ủy khuất, thật đáng xấu hổ."
Đế Hàn Việt tức tới mặt đỏ bừng,".........." Thật lâu không nói một câu phản bác.
Thật lâu sau.
Hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Hắn kinh ngạc nhìn hoàng huynh của mình.
Tình cờ nhìn thấy nụ cười không chút che giấu của Đế Hàn Thành.
"........Hoàng, hoàng huynh, huynh thật sự là đang cười?"
Kể từ khi hoàng huynh đăng cơ, huynh ấy đã không còn cười nữa.
Bây giờ, thực sự đã cười? Đã cười?
Hắn nhìn Trà Trà ngây người một lúc, và sau đó nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Lúc này đây, hai người nhìn nhau không coi ai ra gì.
Tiểu vương gia, "!!!" Ta nghi ngờ rằng hai người đã sớm ám độ trần hương từ lâu rồi!
Mặc dù ý tưởng này nghe có vẻ rất vô nghĩa, nhưng hắn không thể tìm thấy lời giải thích nào khác........
"Tiểu ngốc tử, ta nói ngươi có phải hay không thật sự rất ngốc? Tại sao khi nhìn thấy hoàng huynh của ta, như thế nào không hành lễ?"
Trà Trà nghiêng đầu, lại xắn tay áo lên.
Đôi mắt sắc bén, tiểu vương gia sợ tới mức lui ra phía sau, trốn ở phía sau Đế Hàn Thành.
"Ngươi ngươi ngươi, hoàng huynh của ta ở đây ! Ngươi dám làm gì bổn vương, ngươi coi như xong rồi!"
Trà Trà nhoẻn miệng cười, đối với tiểu vương gia nở nụ cười đặc biệt ngọt ngào.
Thất Thất, [ !!! ]
"Ta vốn dĩ không muốn động thủ, nhưng là ngươi khơi dậy sự tò mò của ta, vì vậy, ta đặc biệt muốn biết điều gì sẽ xảy ra sau khi tôi động thủ đánh ngươi!"
Gọi ta tiểu ngốc tử?
Vậy thì, ta đem ngươi đánh thành ngốc tử, được không?
Hồng La bên ngoài cửa lo lắng suýt rơi nước mắt, trong lòng lành lạnh, chợt nghe tiếng than khóc quen thuộc.
"..........Thanh âm này?" Có vẻ như là của tiểu vương gia.
Nàng lo lắng nhìn về phía cửa phòng, tuy nhiên bên ngoài phòng đã có hộ vệ canh, bên trong phòng lại chỉ có nhị tiểu thư, hoàng thượng và tiểu vương gia, ba người........
Nàng hoàn toàn không vào được.
Trà Trà nhìn Đế Hàn Việt bị đánh co rúm trong góc, cảm thấy rất vui vẻ, trước mặt hắn lắc lắc nắm đấm, "Nói, ai là tiểu ngốc tử!"
Đế Hàn Việt hừ lạnh một tiếng, "Sĩ khả sát bất khả nhục! Cho dù ngươi có đánh chết ta, ta cũng không thừa nhận ta là ngốc tử!"
"........ Được rồi, vậy ta chỉ có thể đánh chết ngươi. "
Trà Trà ngạo nghễ đe dọa.
Hoàn toàn không để ý đến người khác trong phòng.
Đế Hàn Việt đau khổ không nói ra được.
Hoàng huynh của hắn hôm nay có độc! Không giúp hắn còn chưa tính, Cư nhiên còn đứng một bên xem!
Xem kịch!
Ta vẫn là đệ đệ mà hoàng huynh yêu thương nhất sao???
Huynh đã thay đổi!
Huynh đã không còn là người hoàng huynh yêu quý nhất trong lòng của đệ nữa!
Hoàng huynh, đệ hoài nghi huynh là đồ giả!
Nhìn thấy Trà Trà sắp bắt đầu một đợt công kϊƈɦ mới, Đế Hàn Thành nhịn không được lên tiếng ngăn cản.
"Dừng lại."
Hắn đoán rằng nếu hắn không hô lên, tiểu cô nương này sẽ thực sự tiếp tục đánh.
Trà Trà nhìn nhìn Đế Hàn Thành, rồi nhìn Đế Hàn Việt có chút đáng thương, rối rắm một hồi, thu hồi nắm đấm, "Được rồi, ta vì mặt mũi của hoàng huynh ngươi, không đánh ngươi, nhưng ngươi sau này còn dám nói ba chữ "tiểu ngốc tử", ta sẽ gặp ngươi một lần đánh một lần!"
"......Tiết Trà! Bổn vương là Vương gia! Vương gia! Hoàng thượng phong ta là Việt Vương gia!"
Phụ thân của ngươi thấy ta cũng không dám động thủ!
Ngươi đối với ta động thủ còn không tính, còn quang minh chính đại uy hϊế͙p͙ ta?
Ta không cần mặt mũi sao?
Trà Trà bị rống, cau mày nhìn hắn, "Ngươi quá vô dụng, ta một tiểu cô nương nhu nhược ngươi cũng đánh không thắng, dùng thân phận của mình để áp người ta có xấu hổ không?
Đánh nhau là đánh nhau, đánh không thắng chính là đánh không thắng! Nếu ngươi không phục, có thể gọi thêm vài người nữa để cùng nhau đánh!
Hơn nữa, ta còn không có lấy thân phận một tiểu cô nương ra để lý luận với ngươi a! Làm sao một nam nhân có thể khi dễ một tiểu cô nương? Đánh không lại, còn có thể giả bộ ủy khuất, thật đáng xấu hổ."
Đế Hàn Việt tức tới mặt đỏ bừng,".........." Thật lâu không nói một câu phản bác.
Thật lâu sau.
Hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Hắn kinh ngạc nhìn hoàng huynh của mình.
Tình cờ nhìn thấy nụ cười không chút che giấu của Đế Hàn Thành.
"........Hoàng, hoàng huynh, huynh thật sự là đang cười?"
Kể từ khi hoàng huynh đăng cơ, huynh ấy đã không còn cười nữa.
Bây giờ, thực sự đã cười? Đã cười?
Hắn nhìn Trà Trà ngây người một lúc, và sau đó nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Lúc này đây, hai người nhìn nhau không coi ai ra gì.
Tiểu vương gia, "!!!" Ta nghi ngờ rằng hai người đã sớm ám độ trần hương từ lâu rồi!
Mặc dù ý tưởng này nghe có vẻ rất vô nghĩa, nhưng hắn không thể tìm thấy lời giải thích nào khác........