Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Tập tục của bộ Mục Xiển, ngày mùa thu bắn nhạn, cũng chính là một đám người ở ngoài đồng bắn nhạn, ngụ ý tiễn thu. Bộ tộc Ô Đồ thống lĩnh thảo nguyên này rồi, vẫn luôn quan hệ không tồi với bộ Mục Xiển, Ốc Đột làm vương, mỗi năm bộ Mục Xiển có hoạt động bắn nhạn này, đều sẽ mời hắn đi dự.
Ân Như Hứa bởi vì muốn dưỡng thai, đã lâu không được Ốc Đột mang đi ra ngoài chạy loạn, lúc này khó được có náo nhiệt, Ốc Đột liền lặng lẽ trộm đưa nàng đi ra ngoài, đưa tới bộ Mục Xiển nhìn xem một chút.
Chờ y sư cùng các cung nữ phát hiện công chúa không thấy, Ân Như Hứa đều đã tới bộ Mục Xiển rồi. Ô Thiên Châu thuần thục mà an ủi đám người Ân quốc dễ dàng đại kinh tiểu quái này, “không có việc gì, chính là đi xem bắn nhạn thôi, buổi tối liền trở lại.”
Y sư rung đùi vểnh râu: “Ai nha! Công chúa không thể đi ra ngoài cưỡi ngựa hứng gió a!”
Ô Thiên Châu: “Yên tâm, tộc trưởng chúng ta sẽ chiếu cố tốt công chúa, ai cũng không khẩn trương lo lắng cho công chúa như hắn.”
Bởi vì sáng sớm bị Ốc Đột ‘ trộm ’ đưa đi, Ân Như Hứa khó được không mặc váy áo Ân quốc, mà là mặc một thân áo choàng Ô Thiên Châu cho nàng làm, áo choàng hai màu đỏ đen, bên cạnh váy thêu màu lam cùng hoa văn kim sắc, trên chân một đôi giày da hươu.
Eo nàng gần đây to hơn, cho nên dây màu cũng không buộc chặt. Trước ngực treo chuỗi ngọc sáp ong và san hô đỏ mà Ốc Đột tặng cho nàng, tóc là nàng tự tết, bởi vì gần đây nhiệt độ không khí giảm xuống, nàng có chút đau đầu, còn riêng đội chiếc mũ, che khuất nửa khuôn mặt.
Ốc Đột đưa nàng tới bộ Mục Xiển, dọc đường đi người biết Ốc Đột đều nhịn không được nhìn nàng vài lần. Vị công chúa Ân quốc này đại bộ phận không thường đi khỏi nơi người ngạch bộ Ô Đồ, xem ra đều thực thần bí. Nghe nói khi nàng tới thảo nguyên có mang theo rất nhiều ngựa xe, nghi thức liên miên rất dài, còn mang theo rất nhiều châu báu đồ chơi quý giá. Ốc Đột vương của Ô Đồ thích nàng, coi nàng như trân bảo, tất cả mọi người đều biết. Có người suy đoán, khẳng định là nàng lớn lên thực đẹp, nhưng không phải mỗi người đều muốn nhìn một chút.
Lúc này Ốc Đột nghênh ngang đưa nàng tới bộ Mục Xiển, vốn dĩ hôm nay bộ Mục Xiển náo nhiệt, nghe nói bọn họ tới thì càng náo nhiệt hơn.
“Ai, đó là công chúa Ân quốc sao?”
“Hình như đúng, nhìn eo cũng không to bằng cánh tay a mỗ của ta a!”
“Nghe nói công chúa ở Ô Đồ đều là ngồi ở mành, là thật vậy chăng?”
Ốc Đột nghe thấy chung quanh nghị luận, cười hai tiếng, chờ tới nơi rồi, hắn tự mình xuống trước, lại đỡ i thê tử mang thaxuống. “Ta tìm một chỗ ngồi cho nàng.”
Bộ Mục Xiển bắn nhạn sở dĩ mời hắn tới cũng không chỉ bởi vì hắn là vương, còn bởi vì hắn được công nhận là thần xạ thủ, luận bắn tên, không ai có thể so được với hắn, mà tín ngưỡng của bộ Mục Xiển chính là cung, bọn họ khâm phục nhất chính là dũng sĩ cung thuật tốt. Cũng bởi vậy, Ốc Đột ở chỗ này so với ở tộc Ô Đồ còn được hoan nghênh hơn, kể cả trai lẫn gái thấy hắn đều là thập phần nhiệt tình.
Ốc Đột cùng tộc trường bộ Mục Xiển thương thảo chuyện bắn nhạn, Ân Như Hứa ngồi ở một cái màn riêng khác, còn có người đưa tới cho nàng nước và đồ ăn nóng hầm hập. Chiêu đãi tuy rằng chu đáo, nhưng người bộ tộc này xác thật cũng quá nhiệt tình, Ân Như Hứa ngồi ở chỗ này, nhìn thấy ngoài màn xung cảnh cửa vây đầy tiểu hài tử và nữ nhân đang nhìn lén, thường thường còn thay một nhóm người. Chỉ có nữ nhân và tiểu hài tử tới đây lặng lẽ xem nàng, nam nhân thì ngượng ngùng thò đến, chỉ đứng xa xa.
Muốn nói những người này tới vây xem thiếu nữ bên trong, cơ hồ có hơn phân nửa đều ôm tâm tư ‘ xem tình địch ’ mà tới. Lúc trước Ốc Đột vẫn luôn không cưới vợ, chỉ nói còn chưa gặp được người có thể nhìn vào đôi mắt. Chính hắn không vội, nhưng có bọn nữ tử chưa lập gia đình đông đảo trong bộ tộc. Có người hỏi hắn thích dạng nữ tử gì, Ốc Đột há mồm liền nói thưởng thức loại nữ tử tiêu sái hào sảng, có thể cùng săn thú uống rượu, cao gầy kiện mỹ.
hắn vừa nói như vậy, các bộ tộc tức khắc liền xuất hiện càng ngày càng nhiều nữ hán tử có thể lên ngựa săn thú, xuống ngựa chém người. Chính là một năm qua một năm, các nữ nhân bộ tộc càng tới càng hung hãn, Ốc Đột vẫn không nhìn vào mắt. Đến cuối cùng, hắn cưới công chúa Ân quốc hoàn toàn không giống loại hình từ trước vẫn thích. Vừa không cao gầy kiện mỹ, cũng không tiêu sái hào sảng, nhìn qua càng không giống như am hiểu uống rượu săn thú, nhưng hắn vẫn yêu thích như tròng mắt.
“Ô Đồ vương gạt người! hắn rõ ràng thích chính là loại này, loại nữ nhân nhìn qua giống trân châu oánh nhuận!” Vây xem nửa ngày, một nữ tử bộ Mục Xiển nổi giận đùng đùng nói.
Các nữ tử khác đồng ý gật đầu, sôi nổi lên án công khai Ốc Đột, “Nam nhân xấu!” “Nam nhân nói đều không nên nghe!”
Các nàng nói quá đầu nhập, thanh âm lớn một chút, bị Ân Như Hứa nghe được. Chính nàng cũng biết vụ này, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy buồn cười, nàng thấy bên ngoài màn các tiểu cô nương tuổi trẻ nhe răng trợn mắt, tức đến duỗi chân, nhịn không được liền cười cười với các nàng.
một đám thiếu nữ tuổi trẻ kêu lên sợ hãi, mạc danh đỏ bừng mặt, cạch cạch cạch lui ra sau, thối lui đến một chỗ Ân Như Hứa nhìn không thấy.
“Ai nha, công chúa cười rộ lên thật là đẹp mắt, giống như hoa, đổi là ta, ta cũng thích a.” Nữ tử lúc trước còn vung nắm tay mắng to Ốc Đột đột nhiên sửa miệng nói, “không biết Ân quốc có nam nhân giống như công chúa hay không a.”
Tộc trường bộ Mục Xiển kéo vai Ốc Đột đi đến gần, nghe thấy vài tiếng lên án công khai, cười to nói: “Nghe thấy chưa, lại là đang nói ngươi.”
Kỳ thật Ốc Đột tự hắn cũng thực vô tội, trước kia hắn chưa thấy Ân Như Hứa, cũng không cảm thấy mình sẽ thích loại này, ai ngờ được đâu. Bất quá hắn cũng mặc kệ oán giận này nọ, đi vào màn dắt Ân Như Hứa ra, đưa nàng cùng đi xem bắn nhạn.
Mỗi năm trong khoảng thời gian này, đều sẽ có rất nhiều nhạn từ bên này bay qua, năm nay cũng không ngoại lệ. Ân Như Hứa ngồi ở một bên, nhìn Ốc Đột lên sân khấu đầu tiên, đem một mũi tên sơn thành màu đen, đuôi nhuộm đỏ đặt lên cung, hướng lên bầu trời có một hàng nhạn bay tới. hắn bắn chính là một con nhạn bay ở cuối hàng, đây cũng là truyền thống của bộ Mục Xiển, bọn họ tuyệt sẽ không bắn nhạn đầu đàn.
“Nga!!!” Nhạn từ trên trời rơi xuống, Ốc Đột giục ngựa đi tiếp, vừa lúc đón được trong tay, lại khiến cho một vòng người vây xem hoan hô.
Các thiếu nữ lúc trước mắng hắn kia tiếng hoan hô đặc biệt vang dội, hồn nhiên quên mất phẫn nộ. Còn có mấy thiếu nữ cũng muốn tham gia bắn nhạn, sau khi Ốc Đột giục ngựa chạy trở về, các thiếu nữ cùng các dũng sĩ khác cùng nhau lên ngựa, đuổi theo đàn nhạn bay xa, bắt đầu giương cung cài tên. Tuy rằng không phải mỗi người đều có thể bắn nhạn rơi xuống, nhưng mỗi khi có người bắn rơi, đều sẽ vang lên từng đợt hoan hô, mọi người bộ tộc đều hoan hô ủng hộ bọn họ, không khí sung sướng tràn ngập mỗi một ngõ ngách.
Nếu có người bắn rơi, cầm nhạn đi thổ lộ với người trong lòng, phần lớn đều có thể được một cái kết cục mỹ mãn, nhạn này chính là tín vật cầu thân thứ nhất của bộ Mục Xiển. Cho nên mỗi năm bắn nhạn xong, bộ tộc sẽ nhiều thêm mấy đôi tân nhân. Năm nay đặc biệt nhiều, bởi vì Ốc Đột cưới vợ, mắt thấy không còn cách nào, đương nhiên đến tìm đối tượng khác.
Các nàng đêu quen như là quy tắc thiên nhiên, mà người nơi này trước nay như thế, lại có vẻ Ốc Đột như là dị loại.
“Khiếu Khiếu.” Ốc Đột không biết khi nào sờ đến bên người Ân Như Hứa, trong tay hắn cầm theo con chim nhạn, đưa cho Ân Như Hứa, “Đưa cho nàng.”
Ân Như Hứa vừa vặn nghe thấy nơi xa một thanh niên bắn rơi nhạn hô to với một thiếu nữ: “Nhạn đưa cho nàng, làm thê tử của ta đi!”
Nàng ngẩng đầu nhìn Ốc Đột, “Nhưng ta đã là thê tử của chàng, sao lại đưa cho ta cái này?”
Ốc Đột liền ngồi xổm bên nàng, “Muốn nàng thích ta nhiều thêm một chút.”
Ân Như Hứa nắm tay hắn, dựa vào trên người hắn, “đã rất nhiều.”
……
Chơi một ngày ở bộ Mục Xiển, trở về không bao lâu, thời tiết liền lạnh xuống.
Thảo nguyên vào đông rất sớm, bọn họ phải di chuyển đi một nơi khác, đi tới nơi mùa đông bọn họ dựng trại phải đi hơn nửa tháng, Ốc Đột nói, nơi đó càng gần dãy Tuyết sơn chắn ngang, mà bọn họ phải tới trước khi đại tuyết giáng xuống.
Đây là mùa đông đầu tiên Ân Như Hứa trải qua ở thảo nguyên, nhiều ít nàng có chút không quen, thời tiết rét lạnh này đều bất đồng với Ân quốc, Triệu Quốc. Tuyết còn chưa rơi, nàng đã mặc quần áo da lông, chính là Ô Thiên Châu các nàng dùng những miềng da trân quý của Ốc Đột làm cho nàng. Bởi vì mặc dày, hơn nữa nàng có mang nên nhìn qua mượt mà hơn, quả thực trở thành quả cầu, Ốc Đột luôn thích ôm nàng, đại khái cũng là cảm thấy xúc cảm đặc biệt tốt.
Người bộ tộc đều đâu vào đấy chuẩn bị di chuyển, bọn họ phải gỡ màn cố định đi, còn phải dùng trâu và ngựa kéo lều lớn. Lần đầu tiên Ân Như Hứa biết, nguyên lai vương trướng có thể trực tiếp kéo đi.
Trừ người Ân quốc bọn họ không biết này đó, người bộ tộc Ô Đồ đều đã quen di chuyển như vậy, người lớn trẻ con đều tay chân nhanh nhẹn, không đến mấy ngày đã phá hủy một nơi tụ cư to như vậy. Các cung nữ lúc trước còn nói với Ân Như Hứa, nhiều người như vậy nếu dọn đi, không biết phải chậm trễ bao lâu, kết quả không tới hai ngày đã thấy bộ tộc biến hóa nghiêng trời lệch đất, quả thực là trợn mắt há mồm.
Người Ân quốc phần lớn chung thân đều sinh hoạt ở cùng một nơi, hành vi không ngừng di chuyển dời nơi cư trú này, các nàng không thể lý giải, con người đối với chuyện mình không rõ luôn ôm một loại kính sợ. Đám cung nữ tò mò, chạy ra xem người ta thu thập đồ vật như thế nào cũng nhìn đến hăng say, trở về mồm năm miệng mười nói cho Ân Như Hứa.
“không biết nơi chúng ta muốn đi có phải càng hẻo lánh hoang vu hay không, nói muốn qua bên kia dưới chân Tuyết sơn, nơi đó vào đông chẳng lẽ không lạnh hơn sao?” Có cung nữ khó tránh khỏi lo lắng.
Ân Như Hứa không thể trả lời nàng ấy, bởi vì chính nàng cũng không biết, đây là chuyện nàng chưa từng trải qua trong đời.
Nhưng Ốc Đột có thể nói cho nàng. hắn nói: “Mùa đông cũng không đáng sợ, Tuyết sơn cũng không đáng sợ, ngược lại, chỗ đó rất nhiều nơi chơi vui. Còn nhớ hồ nước ấm ta đã nói cho nàng sao? trên mặt hồ đều là nhiệt khí, bên hồ nở hoa khắp nơi, ta đã sớm muốn mang nàng đi xem.”
Cho nên Ân Như Hứa mang theo chờ mong mà đi. Vào đông đối với người bộ tộc Ô Đồ mà nói, trừ càng thêm giá lạnh cùng gió tuyết vô biên, cũng có mị lực độc đáo.
Chỉ tiếc tới nơi dựng trại mùa đông, thương đội lại không thể đén giống mùa hạ, rốt cuộc cách xa, gió tuyết lớn càng dễ bị lạc phương hướng, thật sự không dễ đi.
Ân Như Hứa có thể nói là nhẹ nhàng nhất, đại bộ phận thời gian nàng đều ở trong vương trướng nghỉ ngơi, Ốc Đột an bài xong mọi chuyện sẽ trở về, ngẫu nhiên mang theo nàng chậm rãi cưỡi ngựa đi một đoạn đường.
Tuyết sơn cao ngất liên miên, càng ngày càng gần bọn họ, mà càng gần thì càng có thể cảm giác được đó là một tấm chắn thiên nhiên điêu luyện sắc sảo như thế nào. Đỉnh núi Tuyết sơn quanh năm tuyết đọng, nếu trời trong, dưới bầu trời xanh thẳm Tuyết sơn có vẻ phá lệ trong vắt, có một loại cảm giác thánh khiế. Ngày mưa bụi, một nửa Tuyết sơn đều dấu ở trong mây mù, lại cực kỳ thần bí.
Ốc Đột hát Tuyết sơn ca cho nàng, Ân Như Hứa liền học theo hắn.
Ân Như Hứa bởi vì muốn dưỡng thai, đã lâu không được Ốc Đột mang đi ra ngoài chạy loạn, lúc này khó được có náo nhiệt, Ốc Đột liền lặng lẽ trộm đưa nàng đi ra ngoài, đưa tới bộ Mục Xiển nhìn xem một chút.
Chờ y sư cùng các cung nữ phát hiện công chúa không thấy, Ân Như Hứa đều đã tới bộ Mục Xiển rồi. Ô Thiên Châu thuần thục mà an ủi đám người Ân quốc dễ dàng đại kinh tiểu quái này, “không có việc gì, chính là đi xem bắn nhạn thôi, buổi tối liền trở lại.”
Y sư rung đùi vểnh râu: “Ai nha! Công chúa không thể đi ra ngoài cưỡi ngựa hứng gió a!”
Ô Thiên Châu: “Yên tâm, tộc trưởng chúng ta sẽ chiếu cố tốt công chúa, ai cũng không khẩn trương lo lắng cho công chúa như hắn.”
Bởi vì sáng sớm bị Ốc Đột ‘ trộm ’ đưa đi, Ân Như Hứa khó được không mặc váy áo Ân quốc, mà là mặc một thân áo choàng Ô Thiên Châu cho nàng làm, áo choàng hai màu đỏ đen, bên cạnh váy thêu màu lam cùng hoa văn kim sắc, trên chân một đôi giày da hươu.
Eo nàng gần đây to hơn, cho nên dây màu cũng không buộc chặt. Trước ngực treo chuỗi ngọc sáp ong và san hô đỏ mà Ốc Đột tặng cho nàng, tóc là nàng tự tết, bởi vì gần đây nhiệt độ không khí giảm xuống, nàng có chút đau đầu, còn riêng đội chiếc mũ, che khuất nửa khuôn mặt.
Ốc Đột đưa nàng tới bộ Mục Xiển, dọc đường đi người biết Ốc Đột đều nhịn không được nhìn nàng vài lần. Vị công chúa Ân quốc này đại bộ phận không thường đi khỏi nơi người ngạch bộ Ô Đồ, xem ra đều thực thần bí. Nghe nói khi nàng tới thảo nguyên có mang theo rất nhiều ngựa xe, nghi thức liên miên rất dài, còn mang theo rất nhiều châu báu đồ chơi quý giá. Ốc Đột vương của Ô Đồ thích nàng, coi nàng như trân bảo, tất cả mọi người đều biết. Có người suy đoán, khẳng định là nàng lớn lên thực đẹp, nhưng không phải mỗi người đều muốn nhìn một chút.
Lúc này Ốc Đột nghênh ngang đưa nàng tới bộ Mục Xiển, vốn dĩ hôm nay bộ Mục Xiển náo nhiệt, nghe nói bọn họ tới thì càng náo nhiệt hơn.
“Ai, đó là công chúa Ân quốc sao?”
“Hình như đúng, nhìn eo cũng không to bằng cánh tay a mỗ của ta a!”
“Nghe nói công chúa ở Ô Đồ đều là ngồi ở mành, là thật vậy chăng?”
Ốc Đột nghe thấy chung quanh nghị luận, cười hai tiếng, chờ tới nơi rồi, hắn tự mình xuống trước, lại đỡ i thê tử mang thaxuống. “Ta tìm một chỗ ngồi cho nàng.”
Bộ Mục Xiển bắn nhạn sở dĩ mời hắn tới cũng không chỉ bởi vì hắn là vương, còn bởi vì hắn được công nhận là thần xạ thủ, luận bắn tên, không ai có thể so được với hắn, mà tín ngưỡng của bộ Mục Xiển chính là cung, bọn họ khâm phục nhất chính là dũng sĩ cung thuật tốt. Cũng bởi vậy, Ốc Đột ở chỗ này so với ở tộc Ô Đồ còn được hoan nghênh hơn, kể cả trai lẫn gái thấy hắn đều là thập phần nhiệt tình.
Ốc Đột cùng tộc trường bộ Mục Xiển thương thảo chuyện bắn nhạn, Ân Như Hứa ngồi ở một cái màn riêng khác, còn có người đưa tới cho nàng nước và đồ ăn nóng hầm hập. Chiêu đãi tuy rằng chu đáo, nhưng người bộ tộc này xác thật cũng quá nhiệt tình, Ân Như Hứa ngồi ở chỗ này, nhìn thấy ngoài màn xung cảnh cửa vây đầy tiểu hài tử và nữ nhân đang nhìn lén, thường thường còn thay một nhóm người. Chỉ có nữ nhân và tiểu hài tử tới đây lặng lẽ xem nàng, nam nhân thì ngượng ngùng thò đến, chỉ đứng xa xa.
Muốn nói những người này tới vây xem thiếu nữ bên trong, cơ hồ có hơn phân nửa đều ôm tâm tư ‘ xem tình địch ’ mà tới. Lúc trước Ốc Đột vẫn luôn không cưới vợ, chỉ nói còn chưa gặp được người có thể nhìn vào đôi mắt. Chính hắn không vội, nhưng có bọn nữ tử chưa lập gia đình đông đảo trong bộ tộc. Có người hỏi hắn thích dạng nữ tử gì, Ốc Đột há mồm liền nói thưởng thức loại nữ tử tiêu sái hào sảng, có thể cùng săn thú uống rượu, cao gầy kiện mỹ.
hắn vừa nói như vậy, các bộ tộc tức khắc liền xuất hiện càng ngày càng nhiều nữ hán tử có thể lên ngựa săn thú, xuống ngựa chém người. Chính là một năm qua một năm, các nữ nhân bộ tộc càng tới càng hung hãn, Ốc Đột vẫn không nhìn vào mắt. Đến cuối cùng, hắn cưới công chúa Ân quốc hoàn toàn không giống loại hình từ trước vẫn thích. Vừa không cao gầy kiện mỹ, cũng không tiêu sái hào sảng, nhìn qua càng không giống như am hiểu uống rượu săn thú, nhưng hắn vẫn yêu thích như tròng mắt.
“Ô Đồ vương gạt người! hắn rõ ràng thích chính là loại này, loại nữ nhân nhìn qua giống trân châu oánh nhuận!” Vây xem nửa ngày, một nữ tử bộ Mục Xiển nổi giận đùng đùng nói.
Các nữ tử khác đồng ý gật đầu, sôi nổi lên án công khai Ốc Đột, “Nam nhân xấu!” “Nam nhân nói đều không nên nghe!”
Các nàng nói quá đầu nhập, thanh âm lớn một chút, bị Ân Như Hứa nghe được. Chính nàng cũng biết vụ này, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy buồn cười, nàng thấy bên ngoài màn các tiểu cô nương tuổi trẻ nhe răng trợn mắt, tức đến duỗi chân, nhịn không được liền cười cười với các nàng.
một đám thiếu nữ tuổi trẻ kêu lên sợ hãi, mạc danh đỏ bừng mặt, cạch cạch cạch lui ra sau, thối lui đến một chỗ Ân Như Hứa nhìn không thấy.
“Ai nha, công chúa cười rộ lên thật là đẹp mắt, giống như hoa, đổi là ta, ta cũng thích a.” Nữ tử lúc trước còn vung nắm tay mắng to Ốc Đột đột nhiên sửa miệng nói, “không biết Ân quốc có nam nhân giống như công chúa hay không a.”
Tộc trường bộ Mục Xiển kéo vai Ốc Đột đi đến gần, nghe thấy vài tiếng lên án công khai, cười to nói: “Nghe thấy chưa, lại là đang nói ngươi.”
Kỳ thật Ốc Đột tự hắn cũng thực vô tội, trước kia hắn chưa thấy Ân Như Hứa, cũng không cảm thấy mình sẽ thích loại này, ai ngờ được đâu. Bất quá hắn cũng mặc kệ oán giận này nọ, đi vào màn dắt Ân Như Hứa ra, đưa nàng cùng đi xem bắn nhạn.
Mỗi năm trong khoảng thời gian này, đều sẽ có rất nhiều nhạn từ bên này bay qua, năm nay cũng không ngoại lệ. Ân Như Hứa ngồi ở một bên, nhìn Ốc Đột lên sân khấu đầu tiên, đem một mũi tên sơn thành màu đen, đuôi nhuộm đỏ đặt lên cung, hướng lên bầu trời có một hàng nhạn bay tới. hắn bắn chính là một con nhạn bay ở cuối hàng, đây cũng là truyền thống của bộ Mục Xiển, bọn họ tuyệt sẽ không bắn nhạn đầu đàn.
“Nga!!!” Nhạn từ trên trời rơi xuống, Ốc Đột giục ngựa đi tiếp, vừa lúc đón được trong tay, lại khiến cho một vòng người vây xem hoan hô.
Các thiếu nữ lúc trước mắng hắn kia tiếng hoan hô đặc biệt vang dội, hồn nhiên quên mất phẫn nộ. Còn có mấy thiếu nữ cũng muốn tham gia bắn nhạn, sau khi Ốc Đột giục ngựa chạy trở về, các thiếu nữ cùng các dũng sĩ khác cùng nhau lên ngựa, đuổi theo đàn nhạn bay xa, bắt đầu giương cung cài tên. Tuy rằng không phải mỗi người đều có thể bắn nhạn rơi xuống, nhưng mỗi khi có người bắn rơi, đều sẽ vang lên từng đợt hoan hô, mọi người bộ tộc đều hoan hô ủng hộ bọn họ, không khí sung sướng tràn ngập mỗi một ngõ ngách.
Nếu có người bắn rơi, cầm nhạn đi thổ lộ với người trong lòng, phần lớn đều có thể được một cái kết cục mỹ mãn, nhạn này chính là tín vật cầu thân thứ nhất của bộ Mục Xiển. Cho nên mỗi năm bắn nhạn xong, bộ tộc sẽ nhiều thêm mấy đôi tân nhân. Năm nay đặc biệt nhiều, bởi vì Ốc Đột cưới vợ, mắt thấy không còn cách nào, đương nhiên đến tìm đối tượng khác.
Các nàng đêu quen như là quy tắc thiên nhiên, mà người nơi này trước nay như thế, lại có vẻ Ốc Đột như là dị loại.
“Khiếu Khiếu.” Ốc Đột không biết khi nào sờ đến bên người Ân Như Hứa, trong tay hắn cầm theo con chim nhạn, đưa cho Ân Như Hứa, “Đưa cho nàng.”
Ân Như Hứa vừa vặn nghe thấy nơi xa một thanh niên bắn rơi nhạn hô to với một thiếu nữ: “Nhạn đưa cho nàng, làm thê tử của ta đi!”
Nàng ngẩng đầu nhìn Ốc Đột, “Nhưng ta đã là thê tử của chàng, sao lại đưa cho ta cái này?”
Ốc Đột liền ngồi xổm bên nàng, “Muốn nàng thích ta nhiều thêm một chút.”
Ân Như Hứa nắm tay hắn, dựa vào trên người hắn, “đã rất nhiều.”
……
Chơi một ngày ở bộ Mục Xiển, trở về không bao lâu, thời tiết liền lạnh xuống.
Thảo nguyên vào đông rất sớm, bọn họ phải di chuyển đi một nơi khác, đi tới nơi mùa đông bọn họ dựng trại phải đi hơn nửa tháng, Ốc Đột nói, nơi đó càng gần dãy Tuyết sơn chắn ngang, mà bọn họ phải tới trước khi đại tuyết giáng xuống.
Đây là mùa đông đầu tiên Ân Như Hứa trải qua ở thảo nguyên, nhiều ít nàng có chút không quen, thời tiết rét lạnh này đều bất đồng với Ân quốc, Triệu Quốc. Tuyết còn chưa rơi, nàng đã mặc quần áo da lông, chính là Ô Thiên Châu các nàng dùng những miềng da trân quý của Ốc Đột làm cho nàng. Bởi vì mặc dày, hơn nữa nàng có mang nên nhìn qua mượt mà hơn, quả thực trở thành quả cầu, Ốc Đột luôn thích ôm nàng, đại khái cũng là cảm thấy xúc cảm đặc biệt tốt.
Người bộ tộc đều đâu vào đấy chuẩn bị di chuyển, bọn họ phải gỡ màn cố định đi, còn phải dùng trâu và ngựa kéo lều lớn. Lần đầu tiên Ân Như Hứa biết, nguyên lai vương trướng có thể trực tiếp kéo đi.
Trừ người Ân quốc bọn họ không biết này đó, người bộ tộc Ô Đồ đều đã quen di chuyển như vậy, người lớn trẻ con đều tay chân nhanh nhẹn, không đến mấy ngày đã phá hủy một nơi tụ cư to như vậy. Các cung nữ lúc trước còn nói với Ân Như Hứa, nhiều người như vậy nếu dọn đi, không biết phải chậm trễ bao lâu, kết quả không tới hai ngày đã thấy bộ tộc biến hóa nghiêng trời lệch đất, quả thực là trợn mắt há mồm.
Người Ân quốc phần lớn chung thân đều sinh hoạt ở cùng một nơi, hành vi không ngừng di chuyển dời nơi cư trú này, các nàng không thể lý giải, con người đối với chuyện mình không rõ luôn ôm một loại kính sợ. Đám cung nữ tò mò, chạy ra xem người ta thu thập đồ vật như thế nào cũng nhìn đến hăng say, trở về mồm năm miệng mười nói cho Ân Như Hứa.
“không biết nơi chúng ta muốn đi có phải càng hẻo lánh hoang vu hay không, nói muốn qua bên kia dưới chân Tuyết sơn, nơi đó vào đông chẳng lẽ không lạnh hơn sao?” Có cung nữ khó tránh khỏi lo lắng.
Ân Như Hứa không thể trả lời nàng ấy, bởi vì chính nàng cũng không biết, đây là chuyện nàng chưa từng trải qua trong đời.
Nhưng Ốc Đột có thể nói cho nàng. hắn nói: “Mùa đông cũng không đáng sợ, Tuyết sơn cũng không đáng sợ, ngược lại, chỗ đó rất nhiều nơi chơi vui. Còn nhớ hồ nước ấm ta đã nói cho nàng sao? trên mặt hồ đều là nhiệt khí, bên hồ nở hoa khắp nơi, ta đã sớm muốn mang nàng đi xem.”
Cho nên Ân Như Hứa mang theo chờ mong mà đi. Vào đông đối với người bộ tộc Ô Đồ mà nói, trừ càng thêm giá lạnh cùng gió tuyết vô biên, cũng có mị lực độc đáo.
Chỉ tiếc tới nơi dựng trại mùa đông, thương đội lại không thể đén giống mùa hạ, rốt cuộc cách xa, gió tuyết lớn càng dễ bị lạc phương hướng, thật sự không dễ đi.
Ân Như Hứa có thể nói là nhẹ nhàng nhất, đại bộ phận thời gian nàng đều ở trong vương trướng nghỉ ngơi, Ốc Đột an bài xong mọi chuyện sẽ trở về, ngẫu nhiên mang theo nàng chậm rãi cưỡi ngựa đi một đoạn đường.
Tuyết sơn cao ngất liên miên, càng ngày càng gần bọn họ, mà càng gần thì càng có thể cảm giác được đó là một tấm chắn thiên nhiên điêu luyện sắc sảo như thế nào. Đỉnh núi Tuyết sơn quanh năm tuyết đọng, nếu trời trong, dưới bầu trời xanh thẳm Tuyết sơn có vẻ phá lệ trong vắt, có một loại cảm giác thánh khiế. Ngày mưa bụi, một nửa Tuyết sơn đều dấu ở trong mây mù, lại cực kỳ thần bí.
Ốc Đột hát Tuyết sơn ca cho nàng, Ân Như Hứa liền học theo hắn.